Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hoàn thành Tâm Chương 88

Chương 88

9:30 sáng – 08/07/2024

Tâm về đến đầu làng thì trời đã tối. Nó đi bộ trên những ngóc ngách trong làng. Cổng nhà dần hiện ra trước mắt. Tâm khẽ đẩy cổng vào, ngôi nhà nhỏ của nó sáng ánh đèn tuýp. Nó thấy bóng lưng quen thuộc đang ngồi rửa bát ngoài sân. Tâm đứng lặng yên nhìn mẹ, tay nó khẽ vuốt đầu con chó già đang ve vẩy bên cạnh. Nó cũng già lắm rồi, cuối năm ngoái còn tưởng chết. Con chó già cố dụi đầu vào chân nó, mừng rỡ đón nó về nhà.

Thương đang rửa bát chợt cảm giác được ai nhìn mình. Thương quay lại, đằng cổng nhà đang có con trai yêu của nàng đứng đó từ lúc nào, tay nó đang vuốt ve đầu chó. Thương lắc nhẹ đầu nhìn kỹ lại, con nàng đang mỉm cười tiến lại gần nàng. Thương chùi tay vào quần, nàng đứng hẳn dậy, người nàng run run vì nhìn thấy nó. Tâm khẽ ôm chầm Thương vào lòng, nó hít ngửi liên hồi mùi mẹ, mùi của gia đình, của sự yêu thương.

– Mẹ, con đã về.

Hai con người cứ thế ôm nhau. Bao yêu thương, lo lắng, đợi chờ, tất cả chỉ cần qua cái ôm siết thật lâu là đủ. Mẹ rơm rớm nước mắt nhìn nó, tay mẹ vuốt má nó, xem nó có mất đi lạng thịt nào không.

– Con về là tốt rồi. Về là tốt rồi.

Khi nó và mẹ vào nhà, thằng Tính lúc này mới biết. Nó hò hét thấy anh trở về. Tâm bảo nó mở thùng carton ra. Lúc về nó xách 2 thùng, 1 thùng của thím, thùng này nó đem về. Thím mua cho nó bao nhiêu đồ khô. Phải đến 2kg mực khô, rồi tôm khô, các loại cá chỉ cá bò… thằng Tính vui phải biết, mấy món khô nướng lên ăn thì thôi rồi. Cái vùng nhà nó mấy khi được ăn mấy thứ đó đâu.

Giải quyết xong thằng Tính, nó vội đi rửa ráy. Mẹ đã soạn mâm cơm nóng đợi nó. Chỉ là ít thịt rang thừa, bìa trứng tráng với canh rau mẹ vừa hái ngoài vườn với tôm khô, thế là quá ngon rồi. Tâm vừa ăn vừa kể cho mẹ và em công việc trong đó. Mẹ hỏi han nó về vết thương, lúc này thằng Tính mới biết. Mẹ chả nói với ai cả, tất cả mẹ dấu trong lòng, âm thầm chịu đựng và cầu khấn cho nó.

Tâm đang nằm trên giường mẹ. Mùi thơm nhè nhẹ của chiếc giường làm nó thấy thoải mái. Cái mùi nó thơm thơm có chút mùi của mẹ, mùi sạch sẽ của phòng phụ nữ, mùi của sự thoải mái. Những thứ đó khách sạn 5 sao hay 6 sao cũng không có được. Nó nằm dài tận hưởng cảm giác thoải mái khi ở nhà.

Mẹ bước vào phòng. Mẹ mặc một bộ nỉ mỏng màu xanh. Mẹ trợn mắt nhìn khi thấy nó cứ dán mắt vào mẹ.

– Tính nó sắp đi ngủ chưa mẹ.
– Nó ngủ hay không thì sao.
– Thì… tối rồi nó phải ngủ chứ.
– Con á… con chỉ mấy cái đó là nhanh. Đang ốm đừng có hoạt động mạnh nghe chưa. Sang năm là thi đại học rồi. Em nó dạo này chịu khó học lắm. Thường phải gần 12h nó mới ngủ.
– Thằng đó trông mải chơi mà giờ chăm quá mẹ nhỉ.
– Mẹ nghe bạn nó nói, nó thích con H làng bên. Hai đứa rủ nhau đỗ đại học lên Hà Nội học cùng.
– Chà, thẩn nào.
– Còn con nữa, con xem cũng chuẩn bị kiếm người yêu đi. Anh con có vợ rồi, em giờ nó cũng có bạn gái rồi.
– Con có cả vợ cả người yêu, còn sắp có con nữa rồi.
– Con chỉ nói vớ vẩn là nhanh. Thế con gọi cho Cẩm chưa.
– Chưa. Con để mai con qua luôn. Giờ gọi cô ấy lại qua đây. Không qua thì cũng khó ngủ.

Mẹ thoa nhẹ kem dưỡng da xong chui vào chăn với nó. Tâm kéo chăn ra cho mẹ vào. Mẹ nhìn nó rồi tuột cái áo qua đầu. Bên trong là một cái váy ngủ màu trắng mỏng, lộ ra nửa bầu vú và cặp đùi trắng của mẹ. Mẹ vứt quần áo xuống cuối giường rồi chùm kín chăn đến cổ. Mẹ thấy mặt nó đơ ra vì ngạc nhiên thì cười khúc khích.

– Làm sao. Nằm xuống đi chứ.
– Mẹ lừa con.
– Lừa cái gì. Con muốn mẹ mặc bộ này ra để em nó nhìn thấy à.

Tâm vội nằm xuống. Nó kéo mẹ vào lòng, hít ngửi mùi da thịt mẹ. Con chim tự động cương lên muốn đâm thủng cái quần đùi.

– Không làm gì đâu nhé. Con cần tĩnh dưỡng.
– Con đã…

Tâm định nói con và thím đã địt nhau bao nhiêu bận từ lúc ở Đà nẵng. Nhưng rồi nó stop kịp.

– Đã làm sao.
– Không. Ý con là con đã khỏe rồi.
– Khỏe cũng cứ nằm đó. Hôm mẹ nghe thím con bảo con bị chấn thương sọ não với cả tổn thương phổi, vẫn chưa tỉnh. Mẹ nghe mà muốn rụng rời tay chân. Cả đêm hôm đó mẹ không thể ngủ được, chỉ muốn sáng hôm sau bay vào đó. Mà sáng hôm sau thím báo con đã tỉnh, mẹ như trút được cục gạch trong ngực.
– Mẹ… lúc con bất tỉnh. Con nhìn thấy rất nhiều người. Con gọi mà không ai nghe thấy. Chỉ có mẹ nghe thấy tiếng con. Nhưng mẹ tìm không được con. Rồi mọi thứ cứ trắng xóa, con lại chìm vào mê man.
– Mẹ cũng vậy. Đêm con bị thương, mẹ nghe tiếng con gọi nên tỉnh giấc. Mẹ muốn gọi cho con mà không dám. Ơn trời con không sao cả.
– Con có làm sao được, con phải về chứ. Con đã hứa là con sẽ về mà.
– Ừ, hứa phải giữ lời. Lần sau đừng bao giờ để xảy ra việc như thế nữa.

Mẹ rơm rớm nói với nó. Tâm khẽ lau nước mắt trên mắt mẹ. Nó hôn nhẹ khắp mặt mẹ. Dù nó yêu ai đi nữa, mẹ vẫn là số một. Giữa Mẹ và nó có một sợi dây tinh thần không ai có được. Dù nó có đi đâu, mẹ vẫn ở đó chờ nó. Không yêu cầu, không điều kiện, chỉ đơn giản nó làm gì, mẹ luôn đồng ý vô điều kiện, tin tưởng nó, động viên nó. Mọi mệt mỏi, mọi lo toan giờ tan biến trong Tâm. Nó ôm mẹ trong lòng, cảm giác sự thoải mái vô cùng mẹ mang lại.

Cả đêm đó nó và mẹ ôm nhau nói chuyện. Nó kể hết cho mẹ những việc từ khi mẹ và Cẩm về. Cả chuyện Thảo Nguyên, kể cả việc nàng biết quan hệ giữa mẹ và nó… Nó kể hết ra, mọi thứ dồn nén nó đã nói ra bằng hết. Mẹ cứ ôm nó, vuốt ve nó nghe nó tâm sự. Hai mẹ con cứ thế ôm nhau chìm dần vào giấc ngủ. Không tình dục, nhưng đó là sự an lành, yên bình trong tâm hồn nó.

Tiếng con chó già sủa inh ỏi đánh thức Tâm dậy. Nó không thấy mẹ đâu cả. Tâm ngồi bần thần một lúc. Hôm nay nó tự cho mình cái quyền lười biếng như thế. Bao lâu rồi nó không ngủ một giấc chất lượng như thế. Ai đi xa mới hiểu thế nào là nhà, mới biết quý trọng gia đình.

Tâm đi dạo 1 vòng quanh nhà. Nhà cửa của nó vẫn thế, không có gì khác khi nó đi. Có chăng là chuồng heo ít hơn rồi. Từ hồi anh nó đi làm cho công ty Nhật, hàng tháng vẫn gửi tiền về biếu mẹ. Nó cũng đưa. Nhưng nó biết mẹ làm 2 cái sổ tiết kiệm để sau cho lại 2 anh em chứ mẹ không tiêu gì. Đồng lương giáo viên mấy năm nay cũng khá hơn, nhà có 2 mẹ con chả ăn là mấy. Rau cỏ thì tự trồng, lúa thì có 2 sào cho người ta mượn, đến vụ được biếu lại vài chục kg gạo.

Tâm đi dạo 1 vòng, ăn hết 2 củ khoai luộc mẹ để dưới bếp. Nó đạp xe đến nhà Cẩm. Nó cũng khá hồi hộp, không hiểu Cẩm trông thế nào, bụng nàng có to hơn lần trước không. Lần trước Cẩm cứ rên rỉ với nó trong điện thoại về những vết rạn, kêu ca hồi sinh cái Hiền rạn ít. Nó chỉ biết an ủi trấn tĩnh Cẩm.

Tâm đến trước nhà Cẩm, nó bấm chuông mãi chả ai mở cửa. Đãng nhé giờ này Cẩm phải ở nhà mới đúng. Tâm lấy điện thoại ra định bấm, thì thấy bóng hai người đi vào ngõ. Cẩm đang vác cái bụng khệ nệ với cái váy bầu rộng thùng thình, bên cạnh là Hiền đang xách 2 giỏ thức ăn.

Cẩm đang cười nói vui vẻ với con gái. Cái Hiền con nàng về từ hôm kia. Nó biết mẹ sắp sinh nên về chăm sóc mẹ. Cẩm vui lắm. Từ khi ở Đà Nẵng về Cẩm chuyển qua sống ở nhà chị THương – mẹ chồng nàng. Cũng vui, vì có 2 mẹ con chị. Nhưng dù sao sống ở nhà vẫn hơn. Hai mẹ con ríu rít như 2 đứa bạn gái. Hiền kể cho mẹ cuộc sống trên Hà Nội. Cô cũng đã đi làm thêm, nhờ sự giúp đỡ của Trung, người bạn trai cùng khóa.

Trung là một thanh niên sáng sủa, theo cách nói của Hiền. Anh điềm đạm, lại tham gia công tác đoàn của trường. Gia đình trung cũng căn bản, bố mẹ là công chức ở Hà Nội, nhà anh chỉ có 1 em gái đang học cấp 3. Xét về cơ bản thế là tốt. Trung bắt đầu chú ý tới Hiền từ cuối năm thứ 1. Hiền làm gì, cần gì Trung đều để ý và tìm cách giúp đỡ. Có lẽ với một cô gái khác, thế là đủ để làm bạn trai rồi đấy. Trung cũng thổ lộ với Hiền, nhưng phải đến gần đây Hiền mới chấp nhận. Hiền kể cho Cẩm, cô không thấy rung động lắm với Trung, mà chỉ quý thôi. Thực ra cô còn thấy thích Khải, anh chàng hay trêu ghẹo các bạn nữ, chăm chỉ bỏ tiết, suốt ngày nhờ điểm danh hộ. Cũng chỉ thích vui vui thôi, dù Khải cũng không tán tỉnh Hiền nghiêm túc. Như cách nói của Loan bạn Hiền, có lẽ Hiền thuộc tuýp thích trai hư.

Cẩm phá lên cười khi nghe nhận xét của Loan về Hiền. Nàng nhìn con, và chợt nhớ tới mình. Cẩm và người chồng đầu, nói đúng ra là do cơ quan đồng nghiệp ghép đôi. Anh tất nhiên là chủ động, nhưng Cẩm cũng không rung động lắm. Sau đó Cẩm cặp với anh bộ đội, đó là người Cẩm ưng ý nhất, thấy hợp nhất. Cho đến khi gặp Tâm. Cẩm ở với Tâm nói thực ra chưa ra đầu ra đũa, chỉ là như những cặp tình nhân yêu nhau, thèm khát tình dục của nhau. Nhưng càng tiếp xúc, Cẩm thấy Tâm sống rất có trách nhiệm. Tâm không bỏ rơi nàng, muốn nàng sinh con cho nó, sẵn sàng cưới Cẩm để chịu trách nhiệm, sẵn sàng giới thiệu nàng cho người khác. Cẩm không tính trói buộc Tâm, nàng chỉ cần khi nàng còn xuân trẻ, Tâm luôn ở bên sưởi ấm Cẩm, lấp đầy Cẩm, thế là quá đủ rồi. THời gian ở bên Tâm không nhiều, nhưng giờ Cẩm không còn cảm thấy thèm khát lắm nữa, không cần cho tay vào… lồn thủ dâm khi đến ngày rụng trứng. Mỗi lần gặp Tâm, được Tâm lấp đầy, cái cảm giác no nê đó đủ để Cẩm gặm nhấm chờ đợi nó.

Cẩm nhìn Hiền, nàng vẫn nghĩ về ý nghĩ kỳ quặc – như cách nói của Tâm – về việc dấm Hiền cho Tâm. Đàn bà tóm lại cần gì ở một tấm chồng, cũng chỉ là sống có trách nhiệm với gia đình, đi làm kiếm tiền, chơi với con, phụ vợ dạy con, và đêm đêm lấp đầy cái đó. Những cái đó Tâm đều đáp ứng được, tốt là khác. Còn những người đàn bà của Tâm, Cẩm đều biết. Cẩm và Lan và Thương, cũng chỉ còn chục năm rực lửa trước khi tắt. Dù giờ tất cả ở bên, Cẩm nghĩ Tâm vẫn đáp ứng được. Nàng muốn con gái nàng lấy Tâm, để cả mẹ cả con hầu hạ nó. Hơi kỳ quặc thật, nhưng có sao. Con gái nàng có được tấm chồng xứng đáng, nàng cũng không lo phải chia sẻ chồng với người lạ. Thế mà Tâm lại cứ chối đây đẩy, thế mới lạ.

Cẩm đang nói trêu con gái về Trung, thì nàng thấy Hiền dừng lại. Cẩm nhìn theo ánh mắt con, nàng thấy người chồng yêu của nàng đang đứng đó, cười nhìn nàng. Cẩm bất chấp cái bụng đã to vượt mặt, nàng bì bạch chạy tới chỗ Tâm. Tâm nhìn thấy Cẩm chạy thì hốt hoảng chạy lại:

– Em đừng chạy, ngã bây giờ.
– Ngã có anh đỡ rồi, lo gì.

Cẩm như con chim nhỏ, nghiêng người nép vào người Tâm. Nàng thấy hạnh phúc quá, vậy là sắp tới vượt cạn có Tâm ở bên, có cả con gái nàng nữa. Bàn tay nhỏ nhắn hơi sưng lên của Cẩm được Tâm nắm chặt trong tay. Cẩm thấy bụng nhói 1 cái, đứa bé nó đạp mừng bố nó về chăng.

Tâm ôm lấy Cẩm. Nó cảm nhận được sự xúc động của nàng. Tâm siết bàn tay nhỏ của Cẩm, hôn nhẹ lên mái tóc nàng.

– Anh đã về, vẫn chưa muộn nhỉ.
– Không, còn vài ngày nữa. Em không dám gọi, sợ anh còn nhiều việc.
– Sắp tới sẽ rất nhiều việc. Nhưng giờ em cần anh, em là ưu tiên số một của anh. Cả con nữa.
– Nó vừa đạp đấy, chắc chào mừng anh trở về.
– Thế hả, tí nó đạp lại bảo anh. Để anh nghe xem.

Tâm mải nói với Cẩm, giờ nó mới thấy Hiền đã đi đến bên cạnh. Tâm khẽ cười, gật đầu chào Hiền. Hiền cùng hơi mỉm cười chào nó. Thế thôi, gọi nhau bạn bè thì ngượng quá nhỉ.

Chưa bao giờ Cẩm thấy mình có nhu cầu nói nhiều như hôm nay. Nàng cứ tíu tít hỏi chuyện Tâm kể từ hôm nàng bay về có gì không. Công việc thế nào, đã kiếm được em gái Đà Nẵng nào chưa. Tâm chỉ cười trừ, có 2 người đàn bà ở đây, nó mà sẩy miệng thì chết.

Cẩm hôm nay muốn tự tay làm hết các món, nhưng Hiền không cho. Tâm bắt nàng ngồi ở ghế nói chuyện cho đỡ mỏi. Trong khi Hiền băm chặt thịt thì Tâm đứng gần đó nhặt rau và rửa rau, rồi hầu chuyện Cẩm. Cẩm nhón một miếng khế ngọt chấm muối, nàng quay ra chợt nhìn thấy Hiền đang với cái đĩa trên cao. Tâm thấy vậy vươn tay ra lấy giúp Hiền. Hiền hơi ngượng ngịu, gật đầu cảm ơn Tâm. Cẩm nhíu mày, trông 2 người thật thuận mắt, cứ như là vợ chồng với cưới. Nàng thì ngồi đó cứ như là mẹ vợ mẹ chồng. Dù muốn gán ghép con gái với Tâm, nhưng Cẩm nhận ra nàng cũng ghen nếu Hiền là vợ của Tâm. Cẩm lấy thêm miếng khế rồi trêu chọc Tâm:

– Anh khai thật đi, anh trong đó có phải lại quen cô nào không. Em cấm anh nói dối.
– Thì anh nói rồi, làm việc suốt có thời gian mấy đâu.
– Thế con gái bà chủ khách sạn đưa đón 2 chị em hôm đó, cả bà chủ nữa, còn trẻ hơn cả em nữa. Anh có dính líu gì không đấy.
– Ặc, dì ý cặp với ông Tiến giám sát khách sạn anh làm. Dính líu gì đâu.
– Thế còn con gái thì sao. Em thấy cô ấy cứ hỏi về anh, hỏi cả mối quan hệ giữa em và anh. Cô ấy xinh anh nhỉ, đẹp hơn cả cái Hiền nhà em.
– Ừ, hot girl trong đó mà.
– Anh cũng biết là hot girl à. Thế tóm lại anh và cô ấy có gì không. Từ trêu chọc vu vơ, Cẩm tự nhiên ghen muốn dồn ép Tâm.
– Không có gì thật.
– Thế em hỏi cách khác, cô ấy có thích anh không. Không cho nói dối.
– Có, cô ấy bảo thích anh.
– Đấy, lòi đuôi rồi nhé. Đàn ông các anh sểnh ra là…
– Không, anh không có gì thật mà. Em phải hiểu rõ tình cảnh của anh chứ. Anh không muốn làm ai phải đau khổ cả. Với anh, hiện giờ là quá đủ với anh rồi.
– Em biết… em chỉ đùa thôi mà.

Cẩm nghe câu trả lời dứt khoát của Tâm thì thôi không nói nữa. Nàng cũng hiểu mình hơi quá. Trước giờ nàng luôn quan niệm để Tâm tự do. Nhưng tự nhiên… giờ Cẩm lại ghen khi nghĩ đến Tâm với ai đó. Cẩm lại nhìn Hiền, liệu mình gán ghép con với Tâm có nên không.

Bữa cơm trưa diễn ra thật vui vẻ. Cẩm liên tục gắp cho Tâm, như thể bữa cơm này nàng nấu cho chồng ăn vậy. Tâm ngồi ăn mà đến khổ. Ở trên nó cứ phải ăn liên tục các món Cẩm gắp cho nó. Ở dưới bàn đôi chân Cẩm cứ cạ vào chân nó mà ve vuốt. Đôi khi Hiền không để ý, Cẩm còn đưa tay ra bóp lấy con cặc đang hơi u trong quần Tâm rồi cười khúc khích.

Đi đêm lắm có ngày gặp mà. Cẩm đang đưa tay ra vuốt chim Tâm thì Hiền quay lại. Tivi đang chiếu tin về trường đại học của nàng. Hiền quay lại định khoe với mẹ. Cẩm giật mình rụt tay lại, vô ý làm rơi đũa của Tâm đang gắp thức ăn xuống đất. Nàng vô tư xem tivi hỏi chuyện con gái, còn Tâm thì phải cúi xuống nhặt đũa.

Tâm cúi xuống gầm bàn tìm đũa. Chưa nhìn được đũa đâu thì mặt nó chợt cọ vào một làn da man mát. Tâm ngẩng mặt lên, nó thấy một đôi chân trắng xinh xinh đang đu đưa dưới gầm bàn. Đôi bàn chân trắng xinh chợt đụng vào mặt nó, gan bàn chân còn áp vào miệng nó. Tâm chưa kịp phản ứng thì mặt nó đã bị 1 đôi chân khác khẽ dúi vào ngực. Trước là chân con, bên hông là chân mẹ. Đôi bàn chân của Hiền sau khi chạm vào mặt nó thì co rút lại. Đôi bàn chân vắt vào nhau như e thẹn, 2 bắp chân trắng ngần thon thả. Nó chưa kịp nhìn thêm thì đôi chân của Cẩm đã vuốt vuốt lên mặt nó khiêu khích. Tâm với cái đũa bị rơi, nó lấy tay cầm lấy chân Cẩm rồi hôn liếm quanh bàn chân. Cái lưỡi nó rà đi rà lại mấy ngón chân nàng. Cẩm bị nó hôn thì buồn buồn, nàng không có sở thích được liếm chân như Lan. Cẩm khẽ rụt chân lại rồi đã vào người Tâm một cái. Tâm cười rồi bò lên. Nó nhìn thấy 2 biểu cảm khác nhau. Hiền mặt hơi có chút xấu hổ, mặt nàng quay về phía tivi xem. Trong khi Cẩm dạn dĩ hơn, nàng lườm yêu nó với vẻ thích thú khi trêu trọc nó.

error: Content is protected !!