Đi ngang qua tầng 2, nó thấy phòng vệ sinh sáng đèn. Cửa khép hờ chứ không đóng hẳn. Chắc là thằng Mạnh, nó định đi xuống thì thấy tiếng đánh răng. Thằng Mạnh ăn ở vốn siêu lười, nếu không phải nó thì… Tâm chợt dợm bước lại nhà tắm. Cửa nhà tắm khẽ mở ra, nó thò đầu vào… thì ra là thím nó đang đánh răng. THím chà răng như có thù oán gì với chúng vậy. Thấy Tâm thò đầu vào Lan giật mình khẽ nói:
– Cháu làm gì thế.
– Cháu xem thím đang làm gì. Sao thím đánh răng gì mà như muốn cạo hết men răng đi thế.
Lan nghe vậy mặt bỗng xị xuống. Nàng cười, nhưng đầy buồn bã;
– THím chỉ muốn đánh thật sạch những thứ dơ bẩn thôi. Mà chắc cũng sạch rồi. Thôi thím đi ngủ đây.
Lan lách qua người Tâm định vào phòng. Mà chợt tay nàng bị giữ lại. Tâm kéo tay Lan đi lên gác. Lan cứ thế đi theo. Có một phần thụ động, một phần chờ mong ai đó sẽ đem mình đi như vậy. Tâm nhìn qua phòng Liên, đèn đã tắt, có lẽ Liên đã ngủ. Nó đưa Lan vào rồi đóng cửa phòng lại. Tâm ôm lấy Lan, hít ngửi mùi thơm của nàng.
– Em làm sao vậy.
– Không sao, có làm sao đâu.
– Anh nhìn vào mắt em, em đang buồn. Chú lại làm em buồn à.
– Chả có gì đâu, chuyện vợ chồng thôi. Anh để em xuống, nhỡ ai nhìn thấy.
– Không, anh muốn biết. Không biết thì anh không để em đi.
– Vì sao.
– Chả vì sao. Và vì tất cả. Em ở trong đây của anh ( tim ), anh muốn quan tâm em, anh không muốn em buồn, em đã là một phần của đời anh từ lâu rồi.
– Anh… em… huhu….
– Đừng khóc, có anh đây. Khóc giờ mọi người dậy hết. Để anh ôm em, từ từ rồi nói.
Tâm khẽ khàng an ủi Lan. Nó và Lan ngồi trên thành giường, Tâm ôm lấy Lan, xoa bàn tay quanh lưng và cánh tay nàng. Lan dần thôi khóc, nàng nép người vào người nó. Cứ như vậy một lúc lâu, nó cứ ngỡ Lan đã ngủ thì nàng chợt nói.
Tối hôm nay chú nó uống kha khá rượu. Rượu làm Khá hưng phấn, cứ nghĩ tới tương lai phía trước Khá vui không chịu được. Nhìn vợ mình bước vào từ phòng tắm, với cái váy ngủ mỏng manh, làm Khá rạo rực. Từ hôm Lan về đến giờ vợ chồng cũng làm lành, cũng ngủ cũng làm tình rồi. Nhưng sao Khá thấy không thoải mái lắm. Chả biết do Lan vẫn giận, hay… do của lạ bằng tạ của quen. Mấy người phụ nữ đó, ai cũng có đủ ngón nghề. Khá địt họ, nhất là Huệ đầy khoái cảm. Những ngón nghề Huệ phục vụ Khá, rồi sự mạnh mẽ thậm chí bạo dâm của Khá với Huệ lại làm Huệ thấy sướng. Khá như con thú khát khao chinh phục con mồi, nhưng Lan thì không như Huệ. Lan cứ nhẹ nhàng, thiêu thiếu cái lửa mà Khá cần.
Khá sà vào Lan vừa mới ngồi xuống giường, giọng nịnh nọt:
– Vợ anh hôm nay đẹp thế.
– Thế mọi hôm không đẹp à.
– Lúc nào em chả đẹp. Từ hồi xưa anh đã chết mê em còn gì. Mà từ lúc em từ Đà Nẵng về em hơi khang khác. Em đẹp kiểu khác… lạnh lùng mà quyến rũ. Có lẽ ăn nước Đà Nẵng nên thế em nhỉ.
– Đợt tới anh vào đó, tha hồ vui với các em trong đó.
– Vớ vẩn, bao nhiêu việc. Làm gì có thời gian mà chơi với bời. Lại đây anh yêu nào.
Khá kéo Lan nằm xuống giường. Bàn tay Khá khẽ vuốt ve vùng ngực trần của Lan. Da dẻ Lan vẫn mịn màng lắm, về khoản này mấy người đàn bà kia không bằng Lan. Sờ thật là thích. Khá ghé môi hôn lên môi Lan. Lan để yên cho Khá hôn, thi thoảng há miệng ra mút môi Khá cho có lệ. Khá cũng không để ý điều ý, miệng Khá nhanh chóng tìm xuống cổ Lan mà hôn hít. Người Lan thơm nhè nhẹ, nhưng là mùi tinh dầu dễ chịu chứ không phải mùi nước hoa nồng nặc kia. Cái miệng Khá rê đến đâu là Lan khẽ né đi. Rõ ràng cùng râu ria lởm chởm, với Tâm Lan thấy kích thích đến lạ. Nhưng với Khá lại là cảm xúc hơi khó chịu vì bị râu cạ vào. Lan ôm hờ Khá mặc cho Khá làm, cho Khá bú mút mình. Dần dần, lồn Lan cũng rỉ nước trước sự bú liếm của Khá. Khoản này Khá làm cũng khá điêu luyện, nhưng không làm Lan cảm thấy lên đỉnh như với Tâm.
Chợt Khá ngồi dậy, ngồi lên phía ngực Lan:
– Em bú cho anh đi.
Lan chưa kịp nói thì Khá đã tọng con cặc vào miệng nàng. Lan cầm lấy thân cặc, cái miệng khẽ mút chim Khá chùn chụt. Khá lim dim mắt, miệng khẽ rên rỉ. Tay Khá mò ra sau bóp lấy vú vợ. Con chim Khá dần dập xuống miệng Lan nhè nhẹ.
Lan cầm lấy thân cặc rút ra khỏi miệng, Khá chọc chim đôi lúc làm Lan hơi nghẹn. Nàng dùng lưỡi liếm láp thân cặc, rồi mút chùn chụt 2 quả cà của chồng. Khá rên rỉ trước màn bú cà của Lan, miệng lẩm nhẩm:
– Ư…sướng….em làm giỏi quá… làm chậm thôi… như mọi khi…anh sướng…
Lan đờ người ra giây lát. Miệng nàng đang ngậm hòn cà của Khá, cái lưỡi vấn đánh liên hồi kích thích nó. Nhưng giờ miệng nàng đắng chát. “ Như mọi khi… “ thật nực cười. Đây là lần đầu nàng liếm quả cà Khá, đây là lần đầu Khá chọc chim vào miệng nàng như thế. Lan chỉ muốn cắn răng một cái cho nát cái quả cà đó ra. Nước mắt nàng khẽ lắn rơi vào vành tai mà Khá không biết. Cứ ngỡ lần này với thằng Tâm chấm dứt, mình cũng cố gắng cùng Khá hàn gắn. Vậy mà…
Rồi Lan tự giễu mình, mình có lý do gì mà trách. Mình cũng ngoại tình, cũng chết lên chết xuống với thằng Tâm. Có lý do gì để đau khổ. Nhưng cái cảm giác vợ chồng 20 năm, giờ chồng lại “ như mọi khi “ nghĩ vợ là người đàn bà khác làm Lan đau nhói. Lan vẫn tiếp tục phục vụ Khá. Nàng há miệng ra cho chồng địt phầm phập vào miệng mình.
Rồi Khá muốn làm… Lan bắt Khá đeo bao vào. Lan bảo vòng đặt lâu quá sợ không còn tác dụng, nàng đang đến ngày rụng trứng. Cứ nhìn gương thằng Tâm thì biết. Khá cũng chân thật lôi từ ví ra cái bao cao su. Lan nghiêng mặt đi, tay nàng để lên mặt, che đi dòng lệ tuôn rơi. Từ bao giờ vợ chồng nàng cần cái bao cao su chứ. Khá cứ hùng hục rong ruổi trên người Lan. Rượu và tinh thần làm Khá phấn chấn. Khá cứ thấy thiêu thiếu, Khá không phát hiện ra vợ Khá không rên rỉ, chỉ có thở mạnh. Khá cứ thế dập vào lồn vợ, hết truyền thống lại doggy. Rồi Khá cũng xuất. Khá nằm vật ra giường vì kiêu hãnh. Lan chắc thích lắm, chưa bao giờ Khá làm lâu như hôm nay.
Lan cầm khăn ấm khẽ lau chim cho Khá. Rồi nàng đắp chăn vào cho Khá. Khá hạnh phúc, cứ thế chìm vào giấc ngủ. Khá không biết Lan không chỉ rửa ráy thật kỹ, mà còn đánh răng thật kỹ, để tẩy rửa những gì nàng coi là ô uế.
Tâm lặng người khi nghe Lan kể. Nó cứ ôm để kệ nàng xổ hết trong lòng ra. Lan kể xong thì cứ nằm lặng yên trong lòng nó. Tâm khẽ hôn lên môi Lan, thủ thỉ:
– Em đã cảm thấy đỡ chưa.
– Có chút chút, anh ôm em cả đêm thì sẽ đỡ hơn.
– Em có dám không.
– Thế anh có dám không.
Lan tinh nghịch trêu lại nó. Tâm á khẩu, nó cũng không biết nó dám không. Lan béo má nó, rồi kéo mặt nó vào. Nàng hôn nhẹ lên môi nó. Tâm như được phát tín hiệu, nó đè Lan xuống giường. Môi nó nhanh chóng gắn chặt môi Lan, cả hai như điên cuồng mà hôn hít vồ vập vào nhau. Hai cái lưỡi thay nhau được nút chặt, rồi lại vặn xoắn vào nhau. Hai cơ thể cứ cọ cọ, uốn éo dính chặt vào nhau. Hai bàn tay Tâm khẽ tìm tay Lan, đan tay nó vào tay nàng. Nó cứ thế hôn nàng, tay cứ thế nắm chặt nhau, một sự kết nối cảm xúc kỳ diệu giữa hai người.
– Anh thương em lắm.
– Em cũng yêu anh. Em sợ rằng từ giờ em không còn cảm giác với chồng em nữa.
– Em ngốc lắm. Em không muốn bỏ chồng nhưng lại không muốn yêu chồng nữa. Vậy chú sẽ lại ra ngoài tìm người đàn bà khác.
– Em kệ. Em thấy ghê tởm khi nghĩ tới con chim đó đút vào mồm con khác giờ lại đút vào em.
– Vậy anh thì sao. Em có ghê anh không.
– Anh… thì khác. Anh hư lắm, nhưng em không thấy ghê. Chả biết tại sao. Nhưng em thấy làm chuyện đó cùng anh cùng với chị Thương bình thường… thậm chí thật thích.
– Em là đồ dâm phụ.
– Em dâm là do ai. Ai nào?
– Do anh!
Tâm lại cuốn Lan vào một đợt hôn hít mới. Bàn tay lần này chuyển hướng vần vò ngực nàng. Lan đang bị nó hôn chợt rúc rich cười. Nàng đẩy nó ra, véo véo cái tai nó:
– Hôm nay không được.
– Sao không được.
– Em và chồng vừa làm xong. Em thấy ghê ghê người. Em muốn tắm cho sạch mà đêm rồi. Để mai anh nhé. Em muốn người em sạch sẽ để yêu anh, để anh hôn anh liếm người em. Ở bên anh em thấy em như bà hoàng, chứ không phải như con điếm thế này.
– Anh sẽ mãi coi em là bà hoàng của anh.
– Em biết. Em biết lâu rồi. Chồng em không định hôn chân em. Em thử giơ chân lên mặt lúc chú anh hôn chân em, mà chú anh bỏ qua luôn. Chắc có lẽ chân em bẩn. Nhưng anh thì khác, em thấy được nâng niu, được cưng nựng. Em hư quá anh nhỉ.
– Em đáng được thế mà. Chú Khá chỉ mải tìm hình bắt bóng thôi, rồi chú sẽ thôi mấy con mụ đó. Anh sẽ để ý chú khi vào Đà Nẵng.
– Kệ đi. Anh cũng đâu quản được. Các con cũng lớn rồi, ra sao thì ra.
Tâm lại ôm ấp Lan trong vòng tay. Hai người trao nhau những nụ hôn vội vã lần cuối trước khi Lan xuống nhà.
Khi Tâm dậy thì cả nhà chú đi đâu hết. Nó ăn bánh cuốn thím để trên bàn sẵn. Chú nó gọi điện, nó đến văn phòng luật sư chú bảo để làm giấy tờ. Thế là nó sẽ chuyển thành phó giám đốc. Cổ phần mỗi người một nửa.
Tâm lang thang chưa biết làm gì thì điện thoại reo. Là chị Vân gọi. Mới hôm qua còn nhắc tới chị xong. Nó nghe điện, chị bảo có việc về miếng đất muốn bàn với nó. Tâm lại đi tới cửa hàng chị. Không thấy chị đâu, chỉ thấy 2 đứa bán hàng.
Tâm đang ngần ngừ xem có gọi cho chị không, thì một bàn tay khẽ vỗ lên vai nó:
– Tâm.
– Chị, làm em giật mình. CHị ở đâu ra đấy.
– Chị đang ở bên đường. Thấy em chị qua luôn.
Tâm nhìn chị. Mắt chị lúng liếng cười. Chị trông đẹp hơn nhiều lắm. Da dẻ trắng hơn, mịn màng. Thân hình chị cũng đẹp hơn thì phải, mà có khác trước đâu nhỉ. Chị lườm lườm khi nó nhìn chị, rồi chị khoác tay nó kéo vào cửa hàng. Căn phòng tầng 2 của chị vẫn thế, có khác là thêm một cái tủ con và một cái bàn học, chắc của đứa bé.
– Em ngồi đi, nhà cửa vẫn thế. Hai mẹ con ở với nhau thôi nên chả mua sắm gì. Chị cũng làm cả ngày. Nhà cửa là thằng bé nhà chị nó quét với lau đấy.
– Có đứa bé nên chị có vẻ vui. Em thấy chị có vẻ vừa lòng với hiện tại.
– Ừ, thế này với chị là tuyệt vời lắm rồi. Em ăn bánh không, bánh của xưởng của thằng Phong đấy.
– Nó làm bánh bán hả chị. Bao bì trông đẹp quá nhỉ.
– Được cái vỏ thôi, ăn cũng bình thường. Nhưng bán thị trường quê thế là được.
– Nó có vẻ ổn quá nhỉ, có cả xưởng làm bánh kẹo.
– Cũng tạm. Nhưng sao bằng em, ông chủ nhỏ.
– Ặc, ông chủ gì. Em là thợ xây mà.
– Thợ xây gì. Chị biết em vào Đà Nẵng xây khách sạn cao tầng. Oách ghê.
– Ặc, chị nghe tin vịt từ đâu đấy.
– Chị có tình báo mật, em làm gì chị cũng biết.
– Cái Liên chứ gì. Hôm qua nó vừa nói xong.
– Em cũng biết rồi còn giả vờ. Càng ra ngoài mồm càng nói điêu.
– Vậy nếu em nói chị càng ngày càng đẹp, chị có tin không.
– Tin. Dĩ nhiên là thế sao không tin. Nhưng có người không biết thưởng thức.
– Chị… chị vẫn giận em à.
– Có. Chục năm nữa chị vẫn giận. Chị còn biết em với cô Cẩm có con rồi phải không.
– Vâng, con trai chị ạ. Em không muốn làm tổn thương chị. Em thực sự rung động với chị. Nhưng chuyện của em nó cũng phức tạp lắm. Nên em không muốn dây dưa, làm chị càng đau lòng. Chị xứng đáng có hạnh phúc riêng của mình, chứ không phải thoát khỏi người trước, lại dính phải em.
– Em nói thì hay lắm. Chị cứ tạm ghi nợ cái khoản đó, sau này chị sẽ tìm cách bắt em trả nợ. Hôm nay chị hẹn em vì cái miếng đất.
– Nó làm sao hả chị. Chị định bán à.
– Đúng rồi. Đang sốt đất. Nhưng chị chả hiểu vì sao sốt, nên chị nghĩ sốt ảo. Có khách ướm hỏi bác Vui. Người ta trả 14 triệu/m2 rồi. Chị nghĩ có thể còn lên chút nữa nhưng thôi bán cho an tâm. Em đâu có ở đây mà chị gọi ra được.
– Vâng, em sao cũng được. Để em bảo mẹ gửi giấy tờ lên. Mà bao giờ chị định gặp người ta.
– Em bao giờ đi.
– Em định ngày kia. Nếu không em du di thêm 1-2 hôm cũng được. Em đi tàu mà, máy bay đợt này vé đắt lắm.
– Ki bo. Để chị bán xong em ôm 1 cục tiền thành tỉ phú luôn. Thế hẹn người ta ngày kia nhé. Trưa mai thằng bé nhà chị học xong, chị đưa nó về bên nội luôn. Tiện mình sang bên đó làm giấy tờ luôn. Chứ sáng hôm kia lại cập rập.
– Vâng, để tí em bảo mẹ gửi chuyển phát nhanh luôn.
– Ừ, thế cho nó kịp. Thế em ở đây ăn trưa với chị nhé.
Chị nói xong đi cầm luôn cái gậy ở góc nhà chờ nó trả lời. Tâm méo xệch mặt, có ai mời ăn như chị không. Trưa nay có khi thím ở nhà… nó còn định ở nhà với thím. Tâm nhìn chị rồi gượng cười, nó thấy chị có vẻ quyết liệt lắm. Tâm cầm điện thoại gọi về cho mẹ, nhờ mẹ xem có cách nào chuyển phát nhanh lên ngày mai không. Rồi nó gọi cho thím. Thím cũng vừa đi chợ về. THím hơi hụt hẫng khi nghe nó không về ăn trưa. Tâm nghe loáng thoáng tiếng chú. Nó chào thím rồi cúp máy.
– Nào, hôm nay chị mời em ăn gì.
– Cái gì. Em giàu thế mà bắt chị mời ăn. Quên đi.
– Em nghe bảo chị có 3 cửa hàng hoa.
– Cũng không bằng chủ thầu xây dựng. Đi, hôm nay chị muốn đi ăn buffet.
Tâm đứng ơ cửa hàng hoa, mắt nó hoa lên. Sao trên đời có nhiều loại hoa thế nhỉ. Có phải hoa ngoại không mà trông lạ mắt, màu lại đẹp thế. Tâm đang ngắm nghía thì một bàn tay khẽ vỗ lên vai nó. Nó quay lại, rồi cứ thế đơ người ra nhìn. Chị đang mặc 1 cái váy ren đen, váy ngắn chỉ đến giữa đùi, chân đi bốt. Trông chị đẹp quá, mắt chị lúng liếng nhìn nó cười. CHị vốn cũng xinh, nay trang điểm kỹ nên càng xinh.
– Có được không.
– Đẹp lắm chị ạ.
– Ai đẹp.
– Hoa đẹp
– Cái gì?
– Người càng đẹp hơn.
– Cái đồ dẻo mỏ. Ra dắt xe làm xe ôm đi.
– Ôi, em ăn mặc thế này. Lại đi xe thế kia. Có khi nào người ta tưởng xe ôm thật không cho vào không.
– Dễ thế thật.
Chị cười khúc khích trước trò đùa của nó. Nó lại lái xe đèo chị đi như hồi nào. Tay chị khẽ đặt lên eo nó. Tâm thấy hơi run, những màu sắc ký ức về chị ùa về trong nó.
Nhà hàng buffet nằm ở ngay gần cửa hàng hoa của chị. Cái hồi đó buffet vẫn được coi là xịn sò, và nhà hàng buffet cũng không có nhiều ngoài các khách sạn. Tâm lần đầu vào đây. Đây vốn là một biệt thự Pháp cũ được cải tạo lại. Nó nhìn mà hơi choáng ngợp vì nhiều món ăn quá. Nhìn nó như mới từ rừng về chị cười khúc khích. Chị đã đặt bàn sẵn, nhân viên đưa chị và nó về bàn. Rượu cũng được mang ra. Nó nhìn chị rồi bật cười:
– Chị đặt hết rồi à.
– Tất nhiên. Chứ em nghĩ chị là ai mà sát giờ đi đến đây vẫn còn chỗ.
– Nhỡ em không đi thì sao.
– Em không thấy chị cầm gậy đó à. Em mà dám từ chối chị cầm gậy đánh gẫy chân em.
– Em gẫy chân chị phải nuôi em cả đời đấy.
– Nếu em dám, chị cũng dám.
Tâm giật mình nhìn thẳng chị. Nó chợt nhận ra sự kiên quyết trong mắt chị. Tâm thoảng thốt, thế là thế nào. Chị chợt bật cười, chị uống một hớp rượu rồi đứng dậy lôi nó đi:
– Đi ăn thôi. Ăn ít thì phí tiền lắm.
Tâm bị chị kéo lôi đi. Nó bắt chước chị lấy 1 cái đĩa. Đồ ăn gì mà la liệt, bao nhiêu món, tây ta có đủ. Mọi người ai cũng đi gắp đồ ăn rồi mang về bàn.
– Nhiều đồ ăn quá, trông có vẻ ngon. Nhưng hết người ta có mang thêm không nhỉ.
– Cái đồ… em vừa từ rừng về đấy à.
– Em không biết thật.
– Thế em chưa đi ăn buffet bao giờ à.
– Chưa ạ. Em trước giờ chỉ đi làm với đi làm. Nghỉ thì về quê. Ai hơi đâu đến những chốn đèn hoa thế này.
– Rõ chán em. Mang tiếng ông chủ mà gà tồ thế. Đây gọi là buffet. Món ăn bầy ra, ai ăn món gì thì gắp món đó. Đừng thấy món gì ngon mà cứ ăn nấy ăn để. Đến lúc no không ăn được món khác. Còn đừng lo, hết người ta lại mang ra.
Tâm gật gật đầu hiểu lời chị nói. Nó cũng đi vòng quanh 1 vòng chọn món. Trở về thì chị đã chọn xong… 2 đĩa trên bàn. Tâm nhìn đĩa của mình có ít cháo tôm và cơm rang hải sản, của chị thì ê hề thịt bò, tôm, mực.. Chị hơi xấu hổ khi nó nhìn chằm chằm đĩa của chị. Chị lừ mắt bảo nó ngồi xuống. Tâm bật cười làm chị cũng buồn cười. Chị ném dứ con tôm vào nó, rồi lột vỏ ăn luôn. Nó nhìn chị ăn thật ngon miệng, hết món nọ đến món kia. Cái gì chị ngấy hay không thích thì vứt sang đĩa của nó. Đôi lúc chị lại đòi món của nó. Chị há miệng ra đợi nó cho vào mồm. Hai chị em vừa ăn vừa nói chuyện. Chị muốn nó kể cho chị cuộc sống trong Đà Nẵng. Chị cả ngày bám vào hoa hoa và con. Tối về lại cơm nước rồi lại đi ngủ sớm chuẩn bị đêm thức đi lấy hoa.
– Chị thấy ganh tị với em. Chị đến giờ chưa biết biển là gì đâu. Em thì thích tắm thì tắm, thích ăn hải sản lúc nào cũng được.
– Thích gì đâu chị. Vào đó phải xa nhà, xa gia đình, xa nơi mình hay sống. Có nhiều thợ, nhất là mấy người phụ nữ thi thoảng cứ muốn nghỉ. Em vận động mãi mới được.
– Vậy em có định lập nghiệp trong đó không.
– Có thể, trong đó còn phát triển nhiều.
– Vậy chắc từ giờ chị em mình ít gặp nhau nhỉ.
– Khi nào ra Hà Nội em sẽ đi thăm chị.
– Em nói đấy nhé. Cấm nuốt lời. Chị nhìn nó cười, nhưng mắt chị buồn buồn.
– Em biết không. Từ lần trước em đi… chị chỉ biết dồn hết sức vào cửa hàng hoa và con trai chị. Em là người làm chị rung động, sau mối tình đầu. Chị muốn làm việc để quên em. Cũng may, cửa hàng cứ thế phát triển, như em thấy đó. Rồi… có một người khách ghé quán chị mua hoa tặng mẹ. Những ngày sau anh ý lại tới, mỗi lần là một bó hoa. Rồi sau đó anh tặng chị những món quà nho nhỏ, những món ăn sau mỗi lần anh đi công tác. Anh và chị cũng làm quen, đi chơi. Anh là bác sỹ, có 1 con gái và cũng ly hôn vợ. Rồi 1 ngày anh ngỏ ý muốn yêu chị, rồi cưới chị. Chị vẫn chưa đồng ý.
– Chị có tình cảm với anh ý không.
– Có… chút chút. Nói không có là không đúng, có ai là gỗ đá đâu. Nhưng chị là phụ nữ đã qua 1 lần đò, cũng còn nhiều lăn tăn. Nếu lấy anh, chị và con chị sẽ sống cùng anh và con gái anh. Yêu nhau, đi chơi thì vui, nhưng không hiểu sống cùng thì sao. Rồi anh có muốn có thêm con chung không, phức tạp lắm. Và một điều nữa là…. chị đợi em.
Tâm ngẩng đầu lên nhìn chị. Nó thấy chị cười, có chút chua chát, có chút buồn bã. Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má, chị quệt nó đi rồi cười nói tiếp:
– Em là một trong những điều chị nuối tiếc nhất. Chị đôi lúc vẫn nghĩ mình và em sẽ có kết cục tốt hơn nếu cố gắng. Nhưng con đường em đi quả là khác chị. Chị cũng không hiểu rõ. Nhưng chị vẫn muốn gặp em một lần, để rồi thoải mái hơn khi trả lời anh ý.
– Em hiểu. Em xin lỗi chị. Là do em không tốt.
– Không tốt quá đi chứ. Lúc nào chị nghĩ ra nên phạt thế nào, chị sẽ bảo em. Giờ em cạn ly với chị. Chị phải ra chiến đấu tiếp không thật phí tiền.
Chị lại hí hí chạy ra đánh vật với đống đồ ăn. Tâm chả phải chọn nhiều món, vì nhiều khi nó phải ăn thừa của chị. Rồi cũng đến lúc nó đèo chị về với cái bụng như là chửa 3 tháng. CHị xoa xoa cái bụng tỏ vẻ viên mãn, bước vào trong nhà. Hai đứa nhân viên đi ăn chắc chưa về. Tâm định chào chị rồi về. Từ lúc chị nói ra những điều trong lòng, nó chợt thấy ngại. Tâm chưa kịp mở miệng thì chị quay lại, cười với nó:
– Em định về à.
– Vâng, có lẽ em nên về.
– Ừ, vậy trưa mai nhé. Có gì nhớ gọi chị.
– Vâ…um….
Nó chưa kịp nói thì chị đã áp môi vào miệng nó. Chị ngậm chặt môi nó bằng môi mình, nước mắt cứ lăn trên má chị. Chị lùi lại, người chị run run:
– Em không biết đâu, cái ngày em cứ thế đi, chị buồn lắm. Chị chỉ biết nằm đó mà khóc. Rồi chị nhủ rằng đó chỉ là tình cảm thoáng qua, để an ủi lúc mình vừa ly hôn. Nhưng thế nào chị vẫn nhớ tới em, nhớ tới nụ hôn nơi bờ đê ngày đó. Mãi rồi chị cũng sắp quên em, thì em từ Đà Nẵng về. Cái Liên đang ngồi ở cửa hàng chị, nó reo lên làm chị thắc mắc. Hóa ra là em về. Đó cũng là ngày anh tỏ tình với chị. Và chị tự nhiên lại lần nữa. Rồi chị lại biết em đã có con. Chị thấy mình thật ngốc nghếch. Nhưng chị muốn có 1 lần gặp em, để rồi chấm hết.
– Em xin lỗi.
– Em không có lỗi. Do con tim chị ngốc mà thôi. Chị đã nói hết ra được rồi, giờ chị cho phép em về đấy.
Chị cười, mắt vẫn đỏ hoe vì khóc. Tâm nhìn chị, nó muốn quay lưng đi, nhưng cái số nó sao đào hoa vậy. Nó không nỡ nhìn chị như vậy, dù nó biết mình nên đi. Chị định nói gì với nó, Tâm vội chặn chị lại, nó không muốn chị nói gì hết. Miệng nó áp vào miệng chị, 2 cánh tay ôm chặt lấy chị. Nó hôn chị như điên dại, như muốn chiếm lấy chị, chị phải là của nó. Chị đập đập vào người nó phản đối, nhưng nó mặc kệ. Miệng nó áp chặt vào miệng chị, cái lưỡi dẻo quẹo uốn éo tìm lưỡi của chị, lôi kéo lưỡi chị ra để miệng nó ngậm nút lấy lưỡi chị. Chị không phản đối nữa, chị cũng lên cơn điên mất rồi. Chị đu cả người lên người nó, chị hôn nó, mặt nó, mũi nó, mắt nó. Rồi chị lại ngấu nghiến hôn môi nó. Hai tay chị cứ ôm chặt cổ nó như sợ mất.
Đôi bàn tay Tâm đang bế chị. Nhưng nó vẫn dư sức xoa bóp vày vò cặp mông chị. Chân nó dợm bước định bế chị lên tầng. Nơi nó có thể yêu chị. Nhưng chợt tiếng cười đùa ngoài cửa làm nó dừng bước. Chị vội tụt xuống khỏi người nó, rồi chị chạy vọt lên tầng.
– Mai, tầm 11h em nhé.
Nó thấy trong giọng chị có tiếng cười. Chị thật ngốc, thế mà cũng vui được. Tâm quay ra, nó gặp 2 đứa bán hàng vừa kéo cửa cuốn lên. Hú vía.