Tâm cứ thế lại quay về công việc của nó. Nó gạt chị, gạt Thảo Nguyên sang một bên. Nó làm việc như điên, đến mấy chú thợ già cũng ngạc nhiên vì nó. Ai đời ông chú mà làm còn hơn công nhân. Tâm cứ làm việc cho đến mệt nhoài, ăn rồi ngủ. Xen vào giữa chu trình đó là những cuộc gọi cho những người nó yêu dấu. Nó và chú cũng không xảy ra trục trặc gì nữa, nhưng có một vết gợn mờ mờ giữa nó và chú. Nó cũng chả quan tâm, chú nghĩ sao kệ.
Tháng 9 bắt đầu những ngày đầu mùa mưa gió. Tâm đang ngồi chỉ mấy đứa thợ phụ cách xây trát thì điện thoại reo. Là dì gọi. Gần 1 tháng rồi nó và dì cũng không nói chuyện kể từ hôm đó. Tâm ngần ngừ nhưng vẫn bắt máy. Dì gọi nó sang bên khách sạn. Tâm vâng dạ hẹn lúc chiều tan việc. Nó hơi ngại dì sau việc hôm đó, dù nó chả làm gì sai cả.
Dì tiếp nó ở một căn phòng mới. Có bàn làm việc như căn phòng cũ, nhưng có thêm cả cái giường nhỏ đằng sau.
– Dì mới chuyển văn phòng ra đây. Phòng cũ bé quá, nhiều lúc say hay mệt không có chỗ ngả lưng.
– Phòng này view đẹp dì nhỉ.
– Chuyện, vốn là phòng đắt nhất của dì.
Dì pha nước mời nó. Dì hôm nay mặc bộ vest, bên trong áo trắng quần âu. Cái quần bó làm nổi bật lên đôi chân thon dài của dì. Cặp mông tròn trịa của dì được ôm gọn sau lớp quần trông thật háp dẫn. Dì quay lại, trên tay là 2 tách trà nóng:
– Trà ông ngoại Thảo Nguyên ướp đấy.
– Vâng, con xin.
– Dạo này công việc bận lắm hả con, sao con không gọi cho dì.
– Dạ…. cũng bận ạ.
– Con ngại chuyện lần trước à.
– Vâng. Con xin lỗi. Con không nên làm vậy với Thảo Nguyên.
– Nói thật, lúc đầu dì nghe tiếng cãi nhau, dì mới qua xem. Mà thấy con đè lên con gái dì vậy, dì hốt quá. Trai gái yêu nhau dì không cấm, nhưng ngay trong nhà dì… May mà dì dừng lại. Chuyện của con và Thảo Nguyên dì cũng hỏi nó rồi. Thôi, con quyết vậy cũng đúng. Dì không bênh con nhưng đúng là con gái dì xinh, mà con như vậy phức tạp quá.
– Con cũng nói với Thảo Nguyên rồi. Con không muốn em ấy sau này tổn thương.
– Nó từ dạo đó cứ ở lì trong phòng. Mãi sau dì mới bảo được nó về ngoại ở. Qua tết dì gửi nó qua Anh. Có em trai dì ở đó, nó sắp xếp cho con bé sang năm học cao đẳng bên đó.
Tâm chợt thấy hẫng hụt trong lòng, có một sự man mác buồn vô cớ khi biết tin Thảo Nguyên sắp đi xa. Nhưng nó và nàng không thể có kết cục tốt được. Như thế cũng tốt.
– Như thế cũng tốt dì ạ. Học hành bên đó sau này về dễ xin việc.
– Nó bảo sẽ ở bên đó không về nữa. Dì sau này qua đó với nó. Cái con bé cứng đầu.
Tâm sững người. Vậy là nàng không bao giờ muốn gặp nó nữa. Nó tái mặt, miệng khẽ nở nụ cười tê tái. Nó chợt thấy dì nhìn nó, nó vội uống chén trà để che lấp đi cảm xúc của mình.
– Trà ngon lắm dì.
– Ừ, dì bảo bố dì rồi. Hôm nào dì đưa con 2 lạng về biếu mẹ.
– Vâng, con cảm ơn dì.
– Thế con chuẩn bị tài chính ra sao.
– A….con….con chưa chuẩn bị gì cả.
– Thế là sao. Không phải dì và con đã thỏa thuận rồi sao.
– Ặc. Từ hôm đó đến giờ… con nghĩ dì cũng không thích con. Việc con làm với Thảo Nguyên, rồi các mối quan hệ của con… nên con nghĩ chắc dì chả hợp tác với con nữa. Mà con làm gì có mấy tiền đâu.
– Cái thằng bé này. Con nghĩ dì như thế à. Việc trẻ con các con dì can thiệp vào làm gì. Còn các quan hệ của con, đó là việc của riêng con. Con có yêu ai, có quan hệ với ai đâu liên can gì tới dì và con hợp tác. Dì muốn hợp tác với con không phải vì tiền, mà vì dì nghĩ có thể tin tưởng được con. Thứ nữa là con còn trẻ, con có nhiệt huyết, con có ý tưởng. Đó là điều mà dì không có nữa. Qua chuyện với con gái dì, dì càng tin điều đó. Nếu con là sở khanh, thì con đã cho con gái dì vào tròng rồi, chứ không phải tìm cách đẩy nó ra như thế.
– Vậy, dì để con vài hôm. Con hỏi chú con xem huy động được bao nhiêu.
– Ừ, con làm nhanh lên. Dì đã lên kế hoạch hết rồi. Tin tức cũng có nguồn rồi. À… đây rồi… đối tác của chúng ta đến rồi. Dì đang định bảo với con.
Điện thoại dì reo. Dì nhắn tin vào đó. Tâm chưa hiểu chuyện gì. Dì lại đi pha thêm một tách trà. Có tiếng gõ cửa, rồi cửa mở ra. Tâm ngạc nhiên vì người vừa bước vào là người nó biết.
– Đến rồi à. Tôi đang pha trà, ngồi đi.
Người đến là Loan, vợ Trần Hùng. Nghe cách dì nói chuyện, thì hình như không có vấn đề gì giữa hai người. Bà Loan ngồi xuống, liếc mắt qua nhìn nó. Tâm chột dạ, hồi trước mình có tát bà ta một cái, có khi nào ghi thù không đây. Dì đã quay lại với một tách trà cho bà Loan. Dì tươi cười giới thiệu.
– Mọi người quen nhau cả rồi, không cần giới thiệu nhé.
– Đây là cái cậu người yêu cái Thảo Nguyên, hồi gì tát tôi phải không.
– Bạn thôi, nó và Thảo Nguyên là bạn.
– Đây là người đưa ý tưởng cho chị đấy à. Ý tưởng cũng không mới, nhưng trẻ mà suy nghĩ được vậy cũng khá. Cậu tên là gì.
– Cháu tên Tâm. Cháu chào cô.
– Công ty của nó xây khách sạn này đấy. Giờ đang xây 2 cái nữa.
Cô Loan nghe vậy quay lại nhìn nó. Nó mỉm cười với cô. Không hiểu thế nào nó cứ nghĩ người đàn bà này ghi thù với nó. Giờ nó mới để ý rõ, người đàn bà này cũng đẹp. Lão Trần Hùng này toàn người đẹp mà không biết tiếc thương. Chỉ có điều dấu ấn của năm tháng trên mặt cô ta rõ ràng hơn của dì. Nét mặt không thoải mái, nhẹ nhàng như dì. Có lẽ cuộc sống gia đình, rồi cứ phải lo giữ chồng nên vậy chăng.
Dì bắt đầu thảo luận với cô Loan về công việc. Cô Loan có mối quan hệ rất rộng, vì bản thân gia đình cô cũng có gốc gác. Các anh chị em vẫn có chức quyền trong hệ thống chính trị, chưa kể ông chồng. Hai người bàn về kê hoạch hợp tác. Một công ty thương mại tổng hợp đa ngành sẽ được ra đời. Công ty sẽ cung cấp vật liệu xây dựng từ thô đến hoàn thiện. Ngoài ra, kinh doanh bất động sản cũng sẽ là một mũi nhọn của công ty. Bước đầu là thế, sau này sẽ mở rộng thêm ngành nghề nếu có nhu cầu. Tâm ngồi lắng nghe hai người phụ nữ nói chuyện. Dần dần nó thấy thật khâm phục cả hai. Có nhiều chiến thuật, kỹ năng mà lần đầu nó mới biết. Tâm biết ở đây nó chỉ là chân chạy việc. Nhưng với nó thế là tốt lắm rồi. Nhiệm vụ của nó sẽ là mảng xây dựng và vật liệu. Nó sẽ phải lo nguồn vật liệu xây dựng, máy xây dựng, mảng thợ thuyền để xây khách sạn, các công trình nhà dân.
Cả hai cứ thảo luận từng hạng mục, từng khu đất tiềm năng để thu gom. Mất gần 3h đồng hồ, mãi đến gần 10h tối mới xong. Dì ra hiệu để nó tiễn cô Loan.
Nó và cô đi xuống sảnh. Cả hai không nói với nhau câu gì. Nó thì rõ ràng là ngại rồi. Mấy cái tát hôm đó, nó mà bị thì nó thù dai lắm. Nó lén nhìn cô, cô vừa đi vừa nhìn từng bậc cầu thang sợ té. Chợt cô quay lại nhìn nó:
– Trên mặt tôi có gì ạ.
– Dạ, không có gì.
– Sao cậu cứ nhìn tôi.
– Dạ… cháu nhìn xem cô có giận cháu không. Hôm đó….
– Tôi không giận đâu. Tôi thù dai thôi. Đang tìm cơ hội để trả hết cho cậu.
Mặt nó ngẩn ra, nhăn nhó, quả này thảm rồi. Sống mà cứ có đứa nó thù tìm cơ hội thế thì không yên được, nhất là đàn bà. Cô nhìn nó chợt bật cười:
– Cậu sợ à.
– Vâng.
– Sợ sao hôm đó dám làm.
– Lúc đó cháu cũng không nghĩ ra gì được cả. Chỉ làm theo bản năng. Cháu… cũng không biết cô là người thế nào. Nhưng dù sao cháu cũng quen biết mẹ con dì Sương, và cháu nghĩ họ không phải người xấu. Còn cô… là vợ ông Trần Hùng, cháu không có ấn tượng tốt với ông ta.
– Nên cậu cũng ấn tượng xấu với tôi.
– Một phần là thế ạ. Với lại lúc đó cả hai bên nhất là cô đang hăng máu, cháu nghĩ chỉ có cách đó mới hạ hỏa được. Cháu xin lỗi.
– Coi như tôi nhận được câu trả lời thỏa đáng của cậu. Còn xử lý cậu không thì để tạm đó.
Nó cười mà nhăn cả mặt. Thế thì cũng như không. Xe của cô đang được đậu trước vỉa hè kia rồi. Nó chuẩn bị dừng bước thì chợt cô kêu lên một tiếng, người cô ngả sang bên sắp ngã. Nó với tay theo kéo cô lại ôm trọn vào lòng nó. Cô trợn mắt nhìn nó, vì giờ cô đang nằm trọn trong vòng tay nó. Bàn tay nó còn đang hờ hững trên bờ mông cô.
– Cô có sao không.
– Không, giày cô vướng vào kẽ gạch thôi.
– Để cháu đỡ cô đứng dậy.
Nó đỡ cô đứng dậy, nhưng vừa mới thả ra thì nó lại ôm cô lại. Mặt cô nhăn nhó vì đau:
– Chắc trật chân rồi.
– Cô ngồi xuống để cháu xem.
Nó để cô ngồi xuống bậc thềm khách sạn. Chân cô bị trật rồi. Nó chạy nhanh vào hỏi xin mấy viên đá. Cầm mấy viên đá bọc trong cái khăn, nó đem ra chườm cho cô. Những người như cô, giàu có từ trong trứng, nên chân tay được chăm sóc đẹp quá. Nó nhìn bàn chân cô, rồi cái bắp chân mịn màng thật muốn sờ vuốt. Bỗng nó chợt nhận ra tư thế cô đang ngồi, làm nó dễ dàng nhìn thấy cái quần lót tối màu giữa 2 háng cô. Nó chợt ngẩng đầu lên, thấy cô đang nhìn nó. Tâm đỏ bừng 2 tai, lí nhí:
– Xin lỗi cô.
Nó thấy cô khẽ cười nhưng không nói gì. Nó chườm xom thì lấy băng buộc cố định lại theo đúng hướng dẫn sơ cứu.
– Xong rồi cô ạ. Mai cô cứ đi khám cho chắc.
– Ừ, đành vậy. Cậu dìu tôi ra xe.
– Cô như vậy có lái xe được không.
– Chân trái chứ có phải chân phải đâu.
Tâm đỡ cô dậy. Nó chợt bế bổng cô lên. Cô hơi giật mình khi bị bế lên như vậy, cứ nhìn nó:
– Cháu xin lỗi. Nhưng cô đi giày thế này, chắc không dìu được đâu ạ.
Cô không nói gì như chấp nhận câu trả lời của nó. Tâm bồng cô vào xe. Cô yên vị trong xe, nhìn nó gật đầu thay cho lời chào.
Tâm nhìn xe cô đi khuất, nó mới vào lại phòng dì. Giờ muộn rồi, nó chào dì rồi đi về thôi. Vào đến nơi thấy dì vẫn ngồi bàn làm việc, tay dì vẫn đang viết gì đó, tay kia thì đang đấm đấm vào gáy.
– Tiễn cô Loan xong rồi hả con.
– Vâng, cô vừa đi xong.
– Cô có hù con gì không.
– Có, cô có bảo có ghi thù với con, đợi khi nào thích hợp sẽ trả lại.
– Haha, cô đó đùa thôi. Nói chuyện vài lần thấy cũng tốt tính lắm. Dì có tìm hiểu qua rồi, tính tình từ hồi xưa lẫn gia đình đều cơ bản tốt. Chẳng qua vướng phải ông chồng như vậy, làm đàn bà đúng là khổ.
– Vâng, hy vọng cô Loan như dì nói. Không cô xử con chắc con hết đường sống xứ này.
– Chính xác là thế luôn. Gia đình cô Loan có quan hệ ở đây kinh lắm. Thế nên dù dì và Trần Hùng chả còn gì nữa dì cũng phải đi đường vòng. Nếu cô ý muốn xử con thì giờ con phải cuốn gói đi thật rồi ý chứ.
– Vậy sao dì và cô ấy kết hợp lại được vậy.
– À, đó là cả một chuyện dài. Nhưng nhờ có con giải vây cho dì đêm đó, nên dì được minh oan nhiều thứ. Cô Loan có vẻ thất vọng đến tận cùng với ông chồng. Dì và cô gặp nhau khi cùng đến tìm một tay cò có tiếng để nghiên cứu về bất động sản. Rồi dì nói ra ý tưởng, cô ý ngỏ ý muốn hợp tác.
– Nếu cô ý có tiềm lực lớn thì sao không tự làm mà phải hợp tác.
– Vì chả có gì chắc chắn ở cái ngành bất động sản này cả. Thêm bạn thêm bè. Con càng to vốn, con càng có khả năng khuấy được sóng to. Con không lướt sóng nữa, mà con tạo lên sóng. Dì thì chả có gì, nhưng buôn bán bao năm nay, kinh nghiệm có, quan hệ cũng có, vốn cũng có một ít. Nên hợp tác không gì không được cả.
– Thế có sợ cô ý lật kèo không dì.
– Cái gì mình cũng nên đề phòng. Làm gì cũng cần minh bạch công khai với nhau. Đó là tốt nhất. Dì cũng nghĩ rồi, hợp tác với cô ấy tin được.
– Vâng.
– Con định giờ về ạ.
– Vâng, chắc cũng muộn rồi. Dì có về luôn không.
– Dì cũng muốn về lắm. Đau hết cả lưng và gáy. Nhưng nhiều việc quá, cố làm đến đêm chả biết xong không. Ôi, nhắc tới là đau lưng luôn.
– Hay… con bóp vai cho dì nhé.
– Con nhiều nghề nhỉ, bóp chân rồi bóp vai.
– Dạ… cũng tàm tạm. Con thi thoảng bóp cho mẹ con.
Nó nói xong chợt ngừng lại. Không hiểu dì có nghĩ về nó và mẹ không. Hôm nọ dì nghe thấy hết rồi. Nó nhìn dì, dì đang ngẫm nghĩ gì đó. Dì nhìn nó cười:
– Sao bảo bóp vai, còn đứng đó làm gì. Bóp xem có đỡ không, dì ghét mấy cái việc này thế.
Tâm lật đật chạy lại đằng sau dì. Dì ngồi thẳng người để nó bóp. Tâm bóp rất cẩn thận, nó để ý xem dì có thấy dễ chịu hay đau. Hai mu bàn tay xoa bóp hết 2 bên vai dì, nó thấy dì dãn người ra. Vậy là nó cũng hoàn thành công việc đấy nhỉ.
Bóp càng lâu nó càng ngửi thấy mùi thơm từ người dì phảng phất quanh nó. Nó nhìn chằm chằm vào cái gáy trắng với búi tóc đang được búi gọn gàng của dì. Nó muốn hôn lên cái gáy đấy, nhưng nó thật không dám.
– Ư…dễ chịu lắm… con đi hành nghề được rồi đó.
– Đỡ rồi hả dì. Con cứ sợ làm dì đau.
– Đỡ lắm rồi. Nhưng còn nữa đó. Con ra đây bóp dì cái thắt lưng.
Dì ra cái giường đơn nằm ra đó. Nó chú ý tới cặp mông dì bó gọn trong chiếc chân váy công sở, hai bắp đùi thon mịn của dì. Nhưng không phải người, không phải lúc, nó lại ngồi bên cạnh day bóp cái thắt lưng cho dì. Dì cứ rên lên khi nó bóp, làm nó ảo tưởng về tiếng rên rỉ của dì khi dì làm chuyện đó. Người đàn bà này đang gần trong tầm tay nó, nhưng nó biết không nên chạm vào dì. Dì vẫn còn là mẹ Thảo Nguyên, cô ấy nghĩ sao khi mình địt mẹ cô ấy. Chưa kể nó biết tính dì, cứ ỡm ờ, nhưng chả ai ăn được đâu.
Sương thì đang nằm đó, suy tính xem thằng bé đang nghĩ gì. Nó có dám làm ẩu với mình không. Nàng cười thầm trong lòng, 100% nó sẽ ham muốn cơ thể mình, nhưng liệu nó có làm liều không. Nếu nó làm thì mình phản ứng sao. Nàng chợt chê mình ngu ngốc khi trêu nó. Đau lưng là 1 mà trêu là 9. Nhỡ nó làm thật, thì mối quan hệ giữa 2 người sẽ ra sao. Sương sẽ đẩy nó ra, và mối quan hệ sẽ kết thúc. Đau đầu, không cái dại nào giống cái dại nào.
Nhưng rồi thằng Tâm cũng không động đậy gì. Sương liếc nó mà khẽ mỉm cười. Nàng tha bổng cho nó, chính nàng cũng hú vía. Mãi mới kiếm được thằng sai việc có đầu óc. Dự án này mà thành, thì công việc của nàng sẽ sang một tầm cỡ khác. Một con người suốt ngày chỉ sự nghiệp, tham công tiếc việc như nàng thì đây không chỉ là dự án mà còn là người tình của nàng. Sương vươn vai, nhìn đống giấy tờ mà ngán. Nàng nằm lên giường đắp chăn đi ngủ.
Thằng Tâm về đến nơi đã hơn 11h. Trăng thanh gió mát làm nó thấy khoan khoái. Bấy lâu nay nó chỉ biết làm, ăn rồi ngủ. Cái chu trình lặp đi lặp lại đó làm chính nó cũng thấy bức bối. Nhưng nó chả biết phải thay đổi sao. Nó cũng không có mẹ, Cẩm hay Lan bên cạnh. Nó cũng không có Thảo Nguyên để dẫn nó đi ăn uống la cà nữa. Tâm chợt thấy hơi cô quạnh trong lòng.