Lúc hai người Chu Thanh Lạc và Tống Lăng đi xe đạp đến quán cà phê, dừng xe lại trước quán, đúng lúc gặp được Lâu Dương, Lý Lộ và Triệu Thành.
Còn có cô lao công của quán.
Bọn họ không che giấu chút nào, cũng có thể là không che giấu được cảm giác khiếp sợ mà nhìn Tống Lăng.
Khách hàng VIP – tiên sinh Tống Lăng cao lãnh cao quý của bọn họ, người đàn ông lái Maserati màu đỏ, biển số Lăng A00000, lại ngồi phía sau xe điện của Chu Thanh Lạc, đội một cái mũ bảo hiểm Pikachu màu vàng, trên mũ còn có một cây hoa hướng dương, hoa hướng dương vẫn còn lắc lư phải trái.
Từ một cao phú soái đến tiểu khả ái nhân gian, chỉ cách nhau một cái mũ bảo hiểm Pikachu màu vàng và hoa hướng dương đồ chơi.
Sau khi mọi người trầm mặc trong nháy mắt thì chào hỏi như thường lệ: “Chào hai vị.”
Về căn bản thì chỉ có Chu Thanh Lạc đáp lại, hình tượng cao lãnh của người nào đó đang đội mũ bảo hiểm vẫn duy trì không sụp.
Chu Thanh Lạc rất bực bội, Tống Lăng trước mặt người khác và trước mặt cậu gần như là hai người khác nhau. Tống Lăng trước mặt người khác giống như được gắn bốn cái máy làm lạnh công suất lớn, phun hơi lạnh lả tả ra ngoài.
Nhưng ở trước mặt cậu…
Bỏ đi, không nói tới nữa.
Nếu để Tống Lăng đi xe điện, Chu Thanh Lạc cũng đã chuẩn bị tâm lý bị người khác chỉ trỏ, lúc này cậu thấy thản nhiên, không có áp lực gì.
Mà người nào đó lúc nào cũng làm theo ý mình, da mặt dày cực kì, cũng không cảm thấy lúng túng.
Chu Thanh Lạc: “Nếu như lát nữa anh nói chuyện lùi hạn phí mà chị Thôi không đồng ý thì tôi nói giúp anh.”
“Cậu đi nói là được sao?”
“Đương nhiên, nhân viên nội bộ dễ nói chuyện mà, anh chưa thấy lúc anh mua đồ nhân viên xin với cửa hàng trưởng một chút là có thể được giảm 10% rồi đó, là một nguyên tắc.”
“Tôi chưa bao giờ mua đồ giảm giá cả.”
“…” Vừa nhìn là có thể thấy rõ mâu thuẫn giai cấp.
“Vậy anh phải nhớ thật kĩ, sau này có rất nhiều cơ hội mua, nhớ hỏi nhân viên quán xem có thể bớt tiền không nhé.”
Hai người vừa trò chuyện vừa đi vào trong quán cà phê, lúc sắp đi đến cửa quán, Chu Thanh Lạc mới phát hiện ra Tống Lăng vẫn đang ôm mũ bảo hiểm.
“Anh cầm mũ bảo hiểm làm gì? Treo ở xe điện là được mà.”
Tống Lăng búng hoa hướng dương đồ chơi, “Nó bị người ta lấy mất thì làm sao?”
Chu Thanh Lạc cười, “Ai thèm cái thứ đồ này chứ?”
“Cũng chưa chắc, mấy lần tôi đã định lấy rồi.”
“…” Chu Thanh Lạc bị chọc cười, “Thần kinh.”
Nhìn người nào đó như đang ôm bảo bối thế này, suýt chút nữa thì cậu nghĩ mình đang cầm vàng thỏi.
Hai người vừa vào quán cà phê, Tống Lăng đã ôm mũ bảo hiểm lên thẳng tầng ba. Hắn vừa đi khỏi, bọn Lâu Dương đã lập tức vây quanh cậu, không nói câu nào, ánh mắt nóng bỏng nhìn cậu.
Chu Thanh Lạc: “Chuyện này nói ra rất dài, không thể nói tóm tắt được, trong đó quá ly kì phức tạp, tóm lại là không giống như mấy người nghĩ đâu. Giải tán đi, làm việc.”
Lâu Dương hỏi một câu từ tận đáy lòng: “Trước hết cậu nói thử xem chuyện chúng tôi đang nghĩ là gì.”
Triệu Thành và Lý Lộ phụ hoạ gật đầu một cái, “Nói cụ thể một chút.”
Chu Thanh Lạc: “…”
Mấy ngày không gặp, sao mấy người này lại thay đổi nhiều quá vậy, dáng vẻ không hỏi được nhất định không bỏ qua.
Lâu Dương nhanh mồm nhanh miệng: “Hai người tới cùng nhau, chẳng lẽ đã ở chung rồi?”
Lý Lộ: “Nếu ở chung thì hẳn là Thanh Lạc ngồi Maserati đến chứ không phải Tống tiên sinh lái xe đạp điện đến đâu nhỉ?”
Lâu Dương: “Thanh Lạc khiêm tốn đó.”
Triệu Thành: “Nếu như Tống tiên sinh lái BMW 6 chở Thanh Lạc tới mới nói là khiêm tốn được chứ, xe điện thì… có phải là dự định dùng xe đạp làm đoàn xe cưới không? Cậu nói cho tôi, chuyện này khiêm tốn ở chỗ nào?”
Lý Lộ: “Hơn nữa còn đội mũ bảo hiểm Pikachu, bên trên còn có một bông hoa hướng dương đung đưa. Ồ, hoa hướng dương kia trước đó ở trên mũ bảo hiểm của Chu Thanh Lạc.”
Chu Thanh Lạc cảm thấy dù mình có trăm cái miệng cũng không nói được, đã tự kỉ tại chỗ.
Cậu rất muốn lớn tiếng gầm thét —-
Mấy người đều không hiểu Tống Lăng mà!
Đây chẳng qua là việc bình thường với hắn thôi!
Loại chuyện một hai câu không thể nói rõ này, vẫn là không nói nữa.
Chu Thanh Lạc lắc đầu một cái, đi vào phòng vẽ, thoát khỏi cuộc trò chuyện, “Tôi đi vẽ tranh đây, các cậu tiếp tục đi.”
Cậu cầm bút, nhìn tranh bắt đầu vẽ.
Vẽ vẽ, bỗng nhiên lại không muốn vẽ nữa.
Đây là tranh của Giang Thời Ngạn, Tống Lăng biết pha màu như vậy, chắc chắn đã không ít lần lên màu cho Giang Thời Ngạn, nói không chừng tranh mình đang vẽ đây, chính là đêm khuya nào đó Tống Lăng nắm lấy tay Giang Thời Ngạn, anh anh em em, hai người cùng nhau lên màu.
Sau khi hai người lên màu xong, theo như mấy tấn ga-lông phế liệu vàng tích trữ của Tống Lăng, không thể nào đến lượt mấy chuyện thiên lôi dẫn động địa hoả(*) anh đè em, em cưỡi anh…
(*) 天雷勾地火: Ám chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa đôi tình nhân.
Thấy cay mắt.
Tại sao cậu lại phải vẽ tranh của Giang Thời Ngạn, tặng cho fan của cậu ta chứ? Đó là hút fan cho cậu ta, mang độ hot cho quán cà phê, đó cũng là quán cà phê kiếm tiền, cậu chỉ cầm một ít tiền lương, tiền thưởng có thể chia cho cậu được bao nhiêu?
Không muốn cố gắng nữa.
Cậu như giận dỗi để bút xuống, dựa vào ghế thở dài một hơi, xoa xoa đôi mắt cay cay.
Không muốn kiếm chỗ tiền này nữa.
Chu Thanh Lạc buồn rầu hồi lâu, càng nghĩ càng thấy không đúng, sao cậu lại có suy nghĩ đại nghịch bất đạo như vậy?
Lại muốn bỏ qua cơ hội để kiếm tiền?
Mặc dù tình trạng kinh tế gia đình dần dần chuyển biến tốt, nhưng nhà vẫn chưa mua được, huống chi bây giờ nhà lại có nhiều hơn một miệng ăn.
Khả năng một thời gian nữa Tống Lăng không tìm được công việc, mình cũng phải trợ giúp hắn, nếu như Tống Lăng không thể tìm được việc, dù sao thì mình cũng không thể để cho hắn chết đói.
Nhiều chỗ để tiêu tiền hơn.
Trên vai toàn là trách nhiệm.
Làm đàn ông thật không dễ dàng.
Chu Thanh Lạc nghĩ thông suốt, gửi lời xin lỗi cho thần tài, cầm bút vẽ lên bắt đầu tập trung làm việc.
Bên kia, Tống Lăng khả năng không tìm được việc đã gọi Thôi Tử lên tầng ba.
Thôi Tử nhìn ba đoá hoa hướng dương trước mặt hắn, không nhịn được mà cười cười.
Một bông vẽ trên cốc sứ trắng, một bông gắn trên laptop gấp lại, một bông gắn trên mũ bảo hiểm.
Cái loại ở cốc sứ trắng trong quán, cái lúc đầu ở trên mũ bảo hiểm của Chu Thanh Lạc và cái cắm ở máy tính đều là một loại.
Nhìn qua biết ngay là của ai.
Nhưng thứ này đặt đơn độc ở bên cạnh Tống Lăng có vẻ rất đột ngột, nhưng thêm một Chu Thanh Lạc vào không hiểu sao lại hài hoà.
Giống như vừa rồi cô lái xe vào, thấy Tống Lăng ôm mũ bảo hiểm vừa đi vừa trò chuyện với Chu Thanh Lạc, cô cũng không dám thừa nhận, người đàn ông lải nhải không ngừng bên cạnh Chu Thanh Lạc đó là ông chủ Tống với khuôn mặt cứng nhắc bốn năm ở đây.
Tống Lăng: “Ngồi đi.”
Bình thường Tống Lăng tiếc lời như vàng, dặn dò chuyện gì cũng chỉ đôi lời, Thôi Tử đều đứng nghe. Tống Lăng mới gọi cô lên tầng ba ngồi hai lần, một lần là bây giờ, lần trước là hắn chuẩn bị tuyển Chu Thanh Lạc đến quán cà phê làm việc.
Thôi Tử ngồi xuống.
Tống Lăng: “Cô có thể phải chuẩn bị tâm lý đấy.”
Thôi Tử đi theo Tống Lăng nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng biết đến tính tình của hắn, đoán rằng chuyện hắn muốn nói có thể rung chuyển tam quan của cô.
Cô hít sâu một hơi: “Không sao ạ, sếp nói đi.”
Tống Lăng đưa một bản hợp đồng cho cô.
Thôi Tử nhận lấy xem, là hợp đồng bán quán cà phê Lời Thề.
Đầu Thôi Tử “ong” một tiếng, có lỗ hổng ngắn ngủi, đầu lưỡi cũng không nhanh nhẹn, “Anh có ý gì?”
“Đọc kĩ đi.”
Tay Thôi Tử lật bản hợp đồng có chút run rẩy.
Khiến cho cô khó chịu hơn cả là người mua không tiếp nhận công việc kinh doanh, mà chuyển sang mở công ty phần mềm.
Cho nên, quán cà phê Lời Thề sẽ phải biến mất vĩnh viễn, chỉ có thể tồn tại trong ký ức sao?
Cô còn đang định mở chi nhánh nữa.
Thôi Tử ngồi im hồi lâu mới hoàn hồn lại, “Sếp nhất định phải bán à?”
“Ừ.”
Thôi Tử nghĩ sếp đúng thật là tiếc chữ như vàng, dường như lời hắn nói hạn chế cung cấp, muốn tiết kiệm để thao thao bất tuyệt với Chu Thanh Lạc.
Quán cà phê kinh doanh rất tốt, mỗi tháng đều kiếm tiền ở đây, trên mạng cũng nhất định nổi tiếng, đã có hiệu ứng thương hiệu rồi, giờ bán đi có khác gì gả con gái đi không nhận sính lễ nhưng lại thêm một đống đồ cưới chứ.
Thôi Tử không nhịn được mà hỏi: “Đây không phải là tâm huyết của sếp sao? Tại sao lại bán?”
Tống Lăng nhìn cô một cái, “Tôi chẳng qua chỉ bỏ tiền thôi, đây là tâm huyết của cô.”
Thôi Tử hồi tưởng, cái quán cà phê này từ sửa sang đến kinh doanh, Tống Lăng chỉ chi tiền, còn lại đều là một tay cô lo liệu.
Đúng là tâm huyết của cô.
Giờ nhớ lại, Tống Lăng cũng không phải là vì hoàn toàn tin tưởng cô, mà chỉ muốn tìm một chỗ để gửi gắm tinh thần, thờ ơ lãnh đạm với tất cả mọi thứ.
Thôi Tử gượng cười: “Vậy anh không tính cho tôi một lý do sao?”
Tống Lăng trả lời thẳng: “Không muốn.”
“…” Quả thật là sảng khoái, tài sản mấy trăm triệu nói không cần là không cần.
Thôi Tử luôn mạnh mẽ vang dội, hợp đồng khép lại bộp một cái, cô chỉnh lại vẻ mặt nuốt nước mắt trở lại.
Cô biết Tống Lăng lạnh lùng, nhưng không ngờ lại lạnh lùng đến thế.
Hắn di tình biệt luyến, cô có thể hiểu, nhưng quán cà phê có lỗi gì, nó chỉ là một bộ máy tốt đẹp thôi, đang vận hành tốt, kiếm tiền tốt, giờ lại muốn phá huỷ vứt bỏ nó.
“Sếp Tống, sếp bắt đầu một tình yêu mới tôi có thể hiểu, nhưng quán cà phê là tâm huyết của tất cả chúng tôi, sếp không thể vì…”
Cô không nói tiếp nữa.
Tống Lăng: “Cô không chấp nhận nổi?”
“Đúng, tôi không chấp nhận.”
Tống Lăng im lặng một lúc, không quanh co hỏi: “Sợ sập phòng(*) không?”
(*) Sập phòng 塌房: Tiết lộ một bí mật khủng khiếp khiến cho danh tiếng bị huỷ hoại.
Thôi Tử giật thót trong lòng, nhiều năm như vậy, cô không đu idol, chỉ theo đuổi một tác giả truyện tranh, chính là Lời Thề. Từ khi học cấp 3 đến giờ cô vẫn luôn thích tác phẩm của cậu ta, tuy phác hoạ của Lời Thề không phải đứng đầu nhưng chắc chắn phối màu lại đẹp đẽ khiến người ta trầm trồ.
“Đương nhiên là sợ, ai mà không sợ chứ.”
“Sợ thì tôi không nói nữa.”
“Không sao, anh nói đi.”
“Năm ấy, Lời Thề rơi vào tai tiếng đạo văn, chuyện này là thật. Đây là bản thảo, bài viết tôi đã xoá đi, tôi đã dắt mũi mọi người, là tôi bao che cho cậu ấy, tôi tìm cô cũng vì cô đang nói thay cho cậu ấy.”
Thôi Tử cắn môi một cái.
Hắn nói toạc móng heo, không cho cô một cơ hội hoà hoãn.
“Độ nhạy cảm về màu sắc của Lời Thề rất kém, tranh cậu ta vẽ toàn là tôi chọn màu, cậu ấy sẽ post hai bức tranh phối màu lên Weibo cho fan chọn, fan chọn nhiều nhất là bức tôi phối màu.”
Giờ đây trong đầu Thôi Tử rất hỗn loạn, cảm giác như có người cầm búa tạ, đầu tiên là đập vỡ giấc mộng của cô, rồi lại đập vỡ phòng của cô.
Thôi Tử lấy lại bình tĩnh, cố gắng ổn định suy nghĩ nói: “Nhiều nhân viên như vậy thì phải làm thế nào?”
Tống Lăng thẳng thừng đưa ra phương án, “Bồi thường gấp 5 theo quy định. Tôi sẽ sắp xếp công việc cho bọn họ, đãi ngộ không thay đổi. Cô đổi sang chỗ khác mở quán cà phê đi, tôi bỏ tiền, đến khi cô có lợi nhuận, không cần chia hoa hồng.”
Thôi Tử nhếch mép cười, sự bồi thường này thật hấp dẫn nhưng Thôi Tử lại không thể vui vẻ nổi.
“Vậy anh thì sao? Sếp Tống, anh ở cạnh chúng tôi lâu như vậy rồi, anh không có chút gì đó với chúng tôi sao?”
Tống Lăng không tránh né ánh mắt cô, cũng không trả lời câu hỏi của cô.
Thôi Tử hiểu, Tống Lăng vẫn luôn ấm lạnh rất hờ hững với tình người. Nhiệt tình của bọn họ ở nơi này, có lẽ hắn chỉ xem bọn họ là công cụ di chuyển mà thôi.
Nhưng Thôi Tử không biết, một người vẫn luôn sống trong thế giới u ám xám tro, căn bản sẽ không hiểu được thị phi đúng sai, sự ấm lạnh của tình người.
Thôi Tử đứng lên, xoay người rời đi, “Anh bán đi, tôi ok.”
“Trước đây tôi không hiểu những chuyện này.”
Thôi Tử dừng bước, biết hắn đang trả lời câu hỏi của cô. Hắn không hiểu tình người ấm lạnh cho nên chưa bao giờ để ý, cho nên nhìn cô mắt mù thích Lời Thề nhiều năm như vậy mà vẫn thờ ơ.
“Xin lỗi Thôi Tử, tôi không cố ý chà đạp tâm huyết của cô.”
“Nhưng tôi yêu một người rồi, tôi nên chuyển đến một nơi sạch sẽ vì em ấy.”
Thôi Tử cười, hất hất tay đi. Đột nhiên cô cảm thấy Tống Lăng có chút tình người, giờ bắt đầu biết nhìn bọn họ như con người rồi.
*
Lúc Thôi Tử nói muốn bán quán cà phê Lời Thề với mọi người, Chu Thanh Lạc thấy không ổn chút nào.
Cậu chưa bao giờ nghỉ làm ở công ty bao giờ. Đây là lần đầu tiên.
Cậu muốn ở đây chăm chỉ kiếm tiền cả đời, nhưng ông chủ lại muốn bán nó đi.
Trong phòng họp yên tĩnh, ai cũng không tưởng tượng nổi mà nhìn Thôi Tử.
Thôi Tử: “Xin lỗi vẫn luôn lừa gạt mọi người. Tôi không phải là chủ của quán cà phê này, chỉ là một người quản lý đứng ra thay mặt toàn quyền thôi.”
Tất cả mọi người: “Hả???”
Thôi Tử: “Đây là quyết định sau khi ông chủ suy nghĩ cặn kẽ, bồi thường cho mọi người gấp 5 lần theo quy định. Ông chủ còn đáp lại, nếu như mọi người muốn, ông chủ có thể giới thiệu công việc, đãi ngộ không thay đổi.”
Điều kiện bồi thường nghe không tệ, nhưng không ai vui vẻ cả.
Triệu Thành: “Bán đi không phải là chuyện thay chủ sao, tại sao chúng ta không thể tiếp tục ở lại nơi này làm việc?”
Lâu Dương: “Đúng vậy, không phải chị nói là còn phải mở chi nhánh, sau này còn phải đưa ra thị trường sao?”
Thôi Tử nhắm hai mắt: “Ông chủ không bỏ quán cà phê Lời Thề này, mà bán cho một công ty phần mềm, sau này không còn quán cà phê Lời Thề nữa.”
Triệu Thành: “Có ý gì? Xoá sạch? Không có gì nữa?”
Thôi Tử: “Đúng, không còn nữa, xoá sạch, không còn chút dấu vết.”
Tống Lăng thậm chí còn đăng kí thương hiệu quán cà phê Lời Thề, không để cho người khác đăng kí.
Xoá hoàn toàn sạch sẽ, không còn lưu lại con đường sống để quay lại, không để cho thương hiệu này thấy mặt trời lần nữa.
Tất cả mọi người đều im lặng.
Thôi Tử: “Lý Lộ, bắt đầu ngày mai xử lý chuyện tài khoản thừa của khách hàng VIP, Triệu Thành, Lâu Dương và Thanh Lạc kiểm lại hàng tích trữ trong kho, tan họp.”
Chu Thanh Lạc kiểm hàng cả ngày, cho đến khi tan làm về nhà, cơm nước xong cậu vẫn buồn buồn, đến cả vẽ cũng không muốn vẽ, ngồi ngẩn người trước máy tính.
Cậu còn lo lắng chuyện xin lùi phí của Tống Lăng mà không tiện mở miệng, quán cà phê đã bị ông chủ bán mất tiêu, không còn nữa, Tống Lăng thuận lợi lùi phí.
Đây là vận khí gì vậy!
Cậu không có vận khí tốt như vậy, cậu thất nghiệp rồi.
Tống Lăng bổ thanh long bưng vào, đưa cho cậu, “Ăn chút trái cây đi.”
“Không ăn.”
“Ăn trái cây tâm tình sẽ tốt hơn.”
“Không ăn.”
Tống Lăng kéo cái ghế dài ngồi xuống bên cạnh cậu, cầm cái thìa khoét một miếng ngọt nhất giữa quả thanh long, đưa đến miệng cậu, “Siêu ngọt luôn đó, nếm thử đi, dời sự chú ý.”
Chu Thanh Lạc quá buồn, cảm thấy hắn nói rất có lý, há miệng nuốt miếng trái cây vào.
Tống Lăng nắm giữ tiết tấu cực kì tốt, cứ đút cậu ăn từng miếng từng miếng một.
Ăn uống thoả mãn, thần trí Chu Thanh Lạc thanh tỉnh hơn, phục hồi tinh thần, mới cảm thấy bộ dáng của hai người lúc này không ổn chút nào.
Nhưng hình như đã muộn, giữa hai miếng thanh long đã có hai cái hố to, khoét tới đáy rồi.
Tống Lăng lại khoét một miếng thanh long nữa, đưa đến miệng cậu.
Vẻ mặt Chu Thanh Lạc cứng ngắc, ánh mắt tránh né, “Không ăn nữa.”
Tống Lăng nhướng mày, nhìn chằm chằm vào khoé miệng còn lưu lại nước trái cây màu đỏ ngọc, đưa miếng trái cây vào trong miệng mình.
Chu Thanh Lạc: “…”
Tống Lăng ăn nốt chỗ hoa quả còn sót lại, cầm khăn giấy lau khoé miệng Chu Thanh Lạc, lại lau cho cả mình.
“Chu Thanh Lạc này, bón cho cậu ăn mà cậu cũng xấu hổ, sau này phải làm sao đây?”
Chu Thanh Lạc đỏ mặt: “Anh đừng có lắm mồm, tôi đang buồn đây.”
“Buồn chuyện quán cà phê hả?”
“Đúng vậy, đang buôn bán tốt bán đi làm gì. Anh nói xem ông chủ này có phải là bị điên không!”
“…”
Ban đầu Chu Thanh Lạc soi mói, rồi không dừng lại được.
“Còn nhiều cốc như vậy, tôi chưa vẽ xong đâu, cũng nhận lời fan rồi, haiz.”
“Cũng không phải fan cậu mà.”
“Nhưng cái này có thể khiến cho quán cà phê nổi tiếng hơn nhiều.”
“Cậu chỉ nhận tiền lương, lo nghĩ làm gì.”
Chu Thanh Lạc suy nghĩ một chút. Suy nghĩ này sao lại giống y như đúc với suy nghĩ vừa nãy của cậu vậy, hình như có lý đó.
“Nhưng giờ tôi thất nghiệp rồi!”
“Cậu vẽ tay chuyên nghiệp như vậy, sợ cái gì chứ.”
“Nhưng chuyên ngành của tôi là thiết kế mạch điện.”
“Vậy sao cậu lại không biết trong điện khí cũng có công mẫu (đực cái), chỉ biết về đực cái trong sinh lý.”
“…”
Chu Thanh Lạc quả thực bội phục mạch não của Tống Lăng.
Tóm lại cậu không thể nói, thiết kế mạch điện là chuyên ngành của nguyên chủ, không liên quan gì đến cậu.
Chu Thanh Lạc vô lực phản bác, không thể làm gì khác hơn là mắng, “Chẳng lẽ ông chủ quán cà phê này não tàn à! Haiz!”
Tống Lăng: “…”
Chu Thanh Lạc còn đặc biệt đi hỏi Thôi Tử tại sao đột nhiên chủ quán lại bán quán cà phê đi.
Thôi Tử nói ông chủ mở quán cà phê này vì bạn trai cũ, giờ chia tay thì muốn bán đi, vừa đúng lúc hợp tác của Lời Thề đến hạn, nên dứt khoát giải tán.
Gấu nâu Chu Thanh Lạc gầm thét: “A! Gần đây sao lại nhiều kẻ ngu như vậy!”
Bỗng nhiên Chu Thanh Lạc nhớ đến cái video trước đó lướt thấy, móc ra cho Tống Lăng nhìn.
Video này hấp dẫn, nói người mua là vua kiểm lậu, con trời chọn, thần vận khí.
“Cho anh xem cái video này, anh cũng biết giờ có bao nhiêu kẻ ngu.”
Tống Lăng xem video xong thì đơ tại chỗ.
Kia là video ngắn mà cái người mua đại bình tầng của hắn ghi lại, khoe khoang đại bình tầng của hắn, còn nói người bán cực kì hào phóng, đồ như vậy cũng không lấy đi, tặng hết.
Đám người trên mạng thấy đồ của chủ nhà để lại, cũng mắc phải bệnh đau mắt.
Trong đó có Chu Thanh Lạc.
“Đồ đạc trăm vạn nói không cần là không cần, có tiền cũng không thể lãng phí như vậy.”
Tống Lăng tự kỉ tại chỗ, không nói lời nào.
“Có người trên mạng phân tích có thể là đồ gắn liền với người yêu trước, cho nên người bán cũng ném hết đi. Ném đi làm gì, bán đi không thơm sao, biến đồ của người yêu trước thành người yêu hiện tại, tốt biết bao.”
Tống Lăng: “…”
Chu Thanh Lạc: “Chắc là cũng không lớn tuổi hơn chủ quán cà phê đâu nhỉ, nên mới có thể ấu trĩ, cuồng yêu như vậy.”
Vẻ mặt Tống Lăng dần dần cứng ngắc.
Chu Thanh Lạc tiếp tục soi mói: “Theo lý thuyết, tuổi trẻ thành công phải là một người thành thục, chia tay với bạn trai mà công ty cũng không cần nữa? Ấu trĩ.”
Tống Lăng: “…”
“Bạn trai cũ thì làm sao, chia tay xong là xong rồi, người sau tốt hơn, đồ kiếm được giữ lại kiếm tiền đi, phát huy chút sức tàn lực kiệt của bạn trai cũ, tạo phúc cho bạn trai hiện tại.”
Tống Lăng nghe Chu Thanh Lạc cứ một câu bạn trai cũ, hai câu bạn trai cũ, nói đến mức hắn tâm phiền ý loạn.
“Không phải bạn trai cũ.” Căn bản là chưa từng yêu nhau.
“Chị Thôi nói là bạn trai cũ mà.”
“Tôi nói không phải!”
Chu Thanh Lạc nhìn dáng vẻ như chém đinh chặt sắt của hắn, rất kinh ngạc, “Sao anh biết?”
Tống Lăng ngớ ra, “Trước tôi là VIP siêu cấp, hàng năm tiêu nhiều tiền như vậy, đương nhiên là tôi biết chủ quán là ai. Không phải bạn trai cũ đâu, bọn họ chưa từng yêu nhau, đến nắm tay cũng chưa nắm luôn.”
“Ồ, đó là bạch nguyệt quang yêu sâu đậm muốn mà không được ha.”
“… Không phải yêu sâu đậm đâu.” Còn không bằng nói là yêu rồi.
Chu Thanh Lạc có chút lúng túng, Tống Lăng không chỉ biết chủ quán là ai, mà còn biết vô cùng tường tận, xem ra quan hệ giữa Tống Lăng và chủ quán khá sâu.
Vậy vừa rồi cậu đâm chọc lâu như vậy, hình như không lễ phép cho lắm.
Chu Thanh Lạc dè dặt hỏi: “Chủ quán là bạn anh hả?”
Tống Lăng quẹt chóp mũi. Nếu như nói không phải, Chu Thanh Lạc nhất định sẽ hỏi tại sao hắn lại biết rõ như vậy.
Tống Lăng: “Không tính là bạn.”
“Vậy anh có thể nói với anh ta nhu cầu của nhân viên một chút được không. Chị Thôi tận tâm tận lực vì quán cà phê như vậy, mọi người đều thích không khí làm việc của quán cà phê. Nếu như có thể không bán thì cố gắng đừng bán đi nha?”
Tống Lăng trầm lặng nhìn cậu.
Chu Thanh Lạc bĩu môi cáu kỉnh, “Được rồi, có chút làm khó anh, dù sao thì người ta cũng quyết định đi, hình như không tốt lắm.”
Buồn không được hai phút, Chu Thanh Lạc lại trấn tĩnh lại.
Cậu kiên định nhìn về phía Tống Lăng: “Thời cuộc đã định, vậy thì tính toán đường ra đi, lúc này hai ta có thể tìm việc làm với nhau.”
Tống Lăng hơi buồn cười, hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra.
“Thanh Lạc này, nếu như ngay từ đầu Lời Thề đã lừa dối mọi người thì sao?”
“Còn nữa, nếu tôi là chủ quán, muốn theo đuổi cậu, nhưng quán cà phê này trước đó tôi mở ra vì Giang Thời Ngạn, cậu có để bụng sự tồn tại của quán cà phê này không?”
Chu Thanh Lạc cẩn thận suy nghĩ một chút. Chiêu đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ của Tống Lăng quả nhiên hữu dụng. Cậu đã hiểu rõ suy nghĩ của chủ quán cà phê.
Chu Thanh Lạc thành khẩn đưa ra câu trả lời: “Không bán, quả thật là rất buồn nôn. Có điều phải bán với giá cao mới được, không thể lãng phí giống như chủ nhà đại bình tầng đó, nói không cần là không cần nữa.”
“…”
“Cảm ơn anh đã khuyên tôi, tâm tình tôi tốt hơn rồi.”
___________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Tống: Tôi! Không! Ổn! Gòy!