Cuộc sống của Tống Lăng chưa từng xuất hiện người nào như Chu Thanh Lạc. Cậu khi thì lãng mạn đa tình, khi thì dí dỏm khôi hài, Tống Lăng chưa từng nghĩ, con người lại có thể sinh động, thú vị như vậy.
Cậu có rất nhiều suy nghĩ ly kì cổ quái, tư duy cũng nhảy nhót, Tống Lăng gần như không thể đoán được một giây sau cậu lại nghĩ ra cái gì, chỉ cần không để ý là sẽ đạp vào trong hố của cậu.
Một phút trước, Chu Thanh Lạc còn đang lo lắng hắn xoá xăm sẽ bị đau, vì thế còn nghĩ ra rất nhiều lý do không thể tưởng tượng nổi, nói súng xăm sẽ đâm rách động mạch chủ của hắn, còn nói giữ hình xăm lại, sau này chết Nghiêm Sanh có thể nhận ra hắn ngay lần đầu tiên.
Nhưng một giây tiếp theo, cậu có thể ngay lập tức bắt được cái gì đó kì quái, sau đó xâu chuỗi với chuyện xảy ra rất lâu lúc trước, khiến cho câu trả lời đến gần chân tướng.
Như chuyện “sếp Tống” này.
Tống Lăng cảm thấy trong đầu mình như bị người ta bão bình luận, trong đầu đều là —
[Mi tèo rồi.]
[Mi sẽ bị đuổi khỏi gia môn.]
Tống Lăng yên lặng chốc lát, hỏi ngược lại cậu như không có chuyện gì xảy ra: “Nếu như anh thật sự là tổng tài bá đạo thì sao?”
Thật ra thì Chu Thanh Lạc cũng chỉ nói sang chuyện khác để đùa, xua tan không khí mập mờ một chút thôi.
Dù sao thì lối thoát hiểm chỉ có hai người bọn họ, chỉ cần hai người bọn họ ở riêng, Tống Lăng vẫn luôn nghĩ đủ mọi cách để dày vò cậu, không phải hôn đến mức hai chân cậu nhũn ra thì là thẳng thừng nói mấy lời cợt nhả chọc đến mức mặt cậu đỏ đến mang tai.
Lần trước trong phòng vệ sinh ở công ty, nếu không phải nhân viên sửa nhà vệ sinh tới gõ cửa, kiểu gì Tống Lăng cũng dùng tay giúp cậu.
Càng khiến cho cậu xấu hổ không dám mở miệng ra, đó là Tống Lăng càng từng bước áp sát trêu đùa và khiêu khích, cậu lại càng ngày càng không kìm được.
Dù sao ở đây cũng là nơi công cộng, nếu đang tình chìm ý sâu, lại có ai tiến vào, vậy thì cậu không cần bản mặt này nữa rồi.
Tống Lăng: “Thanh Lạc? Em đang nghĩ gì vậy?”
Chu Thanh Lạc lấy lại tinh thần, viện cớ vặn cổ, hất mấy thứ suy nghĩ lộn xộn kia ra khỏi đầu, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, “Về tổng tài bá đạo, bề ngoài anh chắc là đạt tiêu chuẩn đấy, nhưng tài sản vẫn chưa đạt tiêu chuẩn, cố gắng lên.”
Tống Lăng ngẩn ra, có chút không phản ứng kịp.
Chu Thanh Lạc dường như lột áo giáp của hắn ra, hắn tưởng mình phải cởi bỏ rồi, không ngờ cậu lại nhẹ nhàng kéo lên cho hắn.
Bão bình luận trong đầu biến thành một chuỗi dấu chấm hỏi, tiếp đó biến thành một chuỗi dấu chấm tròn.
Tống Lăng: “Sao tài sản của anh lại không đạt tiêu chuẩn?”
Bão bình luận trong đầu Tống Lăng lại biến thành một chuỗi dấu chấm hỏi.
Êm đẹp rồi, hắn làm gì chủ động kéo dây khoá áo giáp xuống chứ!
Chu Thanh Lạc thốt lên: “Vậy thì anh ra khỏi nhà họ Tống sao lại không có nơi ở?”
Tống Lăng yên tĩnh dò xét: “Nếu anh có nơi ở, em có còn cho anh ở chỗ em nữa không?”
Chu Thanh Lạc lập tức từ chối: “Đương nhiên là không rồi.”
“Tại sao?”
“Không quen không biết, anh có nơi ở rồi, còn ở nhà em nữa, anh đang tính toán cái gì hả?”
Tống Lăng không mặt không da nói: “Đương nhiên là để theo đuổi em rồi.”
“…”
“Vậy giờ quan hệ thân thích rồi, dù sao thì em cũng không thể đuổi anh đi, đúng không?”
Chu Thanh Lạc bị hắn chọc cười, “Ai quan hệ thân thích với anh.”
Tống Lăng ôm người vào trong ngực: “Anh chỉ là một lập trình viên họ Tống lương một tháng một vạn rưỡi, còn có bệnh, nợ cậu Chu đây nhiều tiền như vậy, chỉ có thể dành nửa đời sau làm trâu làm ngựa cố gắng cày cuốc trả nợ.”
Chu Thanh Lạc cảm thấy buồn cười, hắn còn nhớ mình là một lập trình viên hả?
Nếu không phải có chút bản lĩnh thì kiểu đi làm tuỳ ý như hắn đã bị đuổi tám trăm lần từ lâu rồi, bậc đàn anh về kĩ thuật ở công ty rách thật sự có thể đi ngang.
Chu Thanh Lạc: “Nhân viên Tống, anh nên đi làm chăm chỉ. Anh đừng quên, tiền chữa bệnh của anh là năm nghìn một giờ đó.”
Thấy sự chú ý của Chu Thanh Lạc yên lặng dời đi không một tiếng động, Tống Lăng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nắm tay Chu Thanh Lạc xuống dưới tầng, “Vậy thì không chữa nữa.”
Chu Thanh Lạc: “Không được, em đập nồi bán sắt cũng phải chữa khỏi cho anh.”
Nói đến chuyện tiền bạc này, Chu Thanh Lạc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trợn mắt nhìn Tống Lăng, lại lắc đầu thở dài, “Haiz.”
Tống Lăng: “?”
“Lúc ra khỏi nhà họ Tống ấy, sao anh không cầm cái gì đáng tiền đi chứ.”
“…”
Chu Thanh Lạc nộ kì bất tranh(*) chỉ trỏ, “Trước kia nhà họ Tống đối xử với anh như vậy, ít nhất anh phải cầm bảy tám cái bình hoa đi chứ, anh nói xem có lỗ hay không?”
(*) 怒其不争 (Nộ kì bất tranh): tức giận vì người nào đó không biết tranh giành, cố gắng.
“…Mấy cái bình hoa đó không đáng tiền đâu.”
Chu Thanh Lạc có chút kinh ngạc.
Chu Thanh Lạc đi ship bún ốc đến nhà họ Tống, biệt thự nhà họ Tống trang hoàng đến nguy nga lộng lẫy, đặt thêm long kỷ là có thể lâm triều rồi.
Còn những bình hoa trên tủ kính pha lê, nhìn qua là biết có giá trị liên thành, sao lại có thể không đáng tiền được?
“Đồ giả hả? Không phải là đồ cổ sao?”
“Là đồ thật, nhưng cũng chỉ chừng năm mươi vạn thôi, không đáng bao nhiêu tiền đâu.”
Chu Thanh Lạc đơ mặt nhìn hắn, năm mươi vạn đấy!
Từ khi cậu xuyên vào thế giới này đến nay đã hơn nửa năm, kho bạc nhỏ của cậu giờ cũng chỉ mới năm mươi vạn thôi.
Chu Thanh Lạc: “Anh đừng quên, giờ anh là nhân viên Tống lương một tháng có một vạn rưỡi thôi.”
Tống Lăng cười thành tiếng, vươn tay vuốt chóp mũi cậu, “Em ấy, mê tiền.”
“Anh phải phối hợp chữa bệnh với bác sĩ, rút ngắn thời gian điều trị còn có thể tiết kiệm một chút tiền.”
“…”
Chu Thanh Lạc nhận ra mình nói bậy bạ, “Ý em là, anh sớm chữa khỏi một chút, anh cũng ít phải chịu khổ.”
Tống Lăng không khỏi tức cười. Người nào đó lúc chột dạ mắt thường chớp nhanh hơn, lông mi run run, sau đó làm ra vẻ bình tĩnh muốn đậy càng lộ, quay đầu đi, tự cho là đã tránh được ánh mắt của hắn, lặng lẽ “phì” một cái.
Rồi sau đó quay đầu như không có chuyện gì xảy ra, hiên ngang nói: “Chuyện tiền bạc thì anh không cần lo lắng, em có thể kiếm tiền, em cũng định vẽ truyện tranh mới rồi, vào năm mới bắt đầu đăng tải.”
Tống Lăng nắm tay Chu Thanh Lạc thật chặt, hắn phải nhanh chữa khỏi bệnh, rồi cùng Chu Thanh Lạc tới một quốc gia không cho phép ly hôn để kết hôn, rồi chuyển hết tất cả tài sản dưới tên cậu, sau khi gạo nấu thành cơm, hắn sẽ từ từ giải thích từ đầu đến cuối cho cậu.
Thanh Lạc mềm lòng như vậy, nhất định không đành lòng bắt hắn trắng tay rời đi đâu nhỉ?
Mặc dù phương thức có chút cường thủ đoạt hào, hơi cặn bã, nhưng hữu dụng.
Tống Lăng càng nghĩ càng vui vẻ, nghiêng đầu hôn bẹp lên mặt Chu Thanh Lạc một cái.
Chu Thanh Lạc gỡ người nào đó treo trên người mình như một món đồ trang sức cỡ lớn ra, “Tống Lăng, anh đi bộ tử tế đi.”
Nhưng không gỡ được đồ trang sức ra, bản thân lại bị món đồ đó đẩy đến tường, nghiêng đầu hôn một cái, vừa hôn vừa nói mấy lời lẳng lơ, còn nhẹ nhàng húc vào bên dưới cậu, “Vợ ơi, bao giờ mới có thể cày cấy đây? Hửm?”
*
Còn bên kia, Giang Thời Ngạn bị Tống Cẩm Dịch gọi đến nhà họ Tống.
Lúc Giang Thời Ngạn nhìn thấy Tống Cẩm Dịch, cậu bị doạ giật mình, mới hơn nửa năm không gặp, Tống Cẩm Dịch bệnh càng gầy hơn, tinh thần càng ngày càng kém.
Tống Lăng quả thật đã rời khỏi nhà họ Tống, thậm chí hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của Tống Cẩm Dịch, cho nên Tống Cẩm Dịch mới có thể gọi cậu trở về.
Không ngờ quang cảnh mới nửa năm, nhà họ Tống đã quạnh quẽ đến vậy.
Giang Thời Ngạn: “Anh Cẩm Dịch, trường học của bọn em có chuyên gia chuyên nghiên cứu về bệnh về máu của anh, anh có muốn đi khám thử không?”
Tống Cẩm Dịch cười.
Sống thì có gì tốt chứ, huỷ diệt mới là cõi đi về cuối cùng, tất cả mọi người đều sẽ phải chết, trước khi chết chẳng lẽ không đáng để cuồng hoan một trận sao?
Trên thế giới này, chỉ có Tống Lăng mới có thể khiến cho tất cả mọi người điên cuồng, chỉ có hắn mới có thể công phá bất cứ tường lửa nào trên thế giới, bao gồm những hệ thống thanh toán, hệ thống ngân hàng, hệ thống theo dõi tự cho là vô cùng vững chắc kia.
Điên cuồng trước khi huỷ diệt, nghĩ thử thôi cũng đã khiến cho người ta hưng phấn.
Chỉ tiếc là công cụ Tống Lăng này, không biết từ lúc nào đã bắt đầu nảy sinh tham vọng sống.
Rõ ràng là sau khi Giang Thời Ngạn rời đi, hắn đã thất vọng đến mức không còn lối thoát nữa.
Tống Cẩm Dịch đi thẳng vào vấn đề, “Không có em là thật sự không được rồi, Tống Lăng cũng không nghe lời nữa.”
Thật ra Giang Thời Ngạn hơi sợ Tống Cẩm Dịch.
Giang Thời Ngạn cảm thấy Tống Cẩm Dịch không quan tâm đến bất kì thứ gì trên thế giới này, tất cả mọi thứ y phô bày trước mắt công chúng cũng chỉ là vỏ ngoài và mặt nạ của y mà thôi.
Người vô dục tắc cương(*), Tống Cẩm Dịch là người không có dục vọng, tất cả mọi người đều là quân cờ của y, y đang chơi đùa tất cả mọi người.
(*) 无欲则刚: Người không mang dục vọng thì có thể giữ mình.
Y không sống được lâu, nên muốn kéo tất cả mọi người chết cùng y.
Giang Thời Ngạn cũng không muốn trở thành quân cờ của y, nhưng nhà họ Giang giống như một cây leo, bám thật chặt vào nhà họ Tống.
Giang Thời Ngạn cũng không vòng vo, “Anh Cẩm Dịch, anh muốn đả kích Tống Lăng thì sao không ra tay với Chu Thanh Lạc và người nhà cậu ta? Trước khi em ra nước ngoài cũng có nói với anh rằng Tống Lăng đã thích người khác rồi.”
Tống Cẩm Dịch cười không nói.
Đương nhiên y biết Tống Lăng đã lắp bao nhiêu cái camera xung quanh nhà họ Chu rách đó, cũng biết Tống Lăng đã lấy được tất cả chứng cứ của tập đoàn Bảo Mộc.
Mấy năm nay, phía sau tập đoàn Bảo Mộc đã sắp bị hắn công kích tả tơi rồi.
Lần trước y bảo khống chế lớp lớp, tìm một lũ trẻ trâu đi huỷ hoại tường vẽ, Tống Lăng cũng có thể bắt được những đứa trẻ kia sau internet, tìm được đến Phương Hằng.
Rồi sau đó Tống Lăng hack được hệ thống tự động hoá văn phòng của Bảo Mộc, đăng tải những hình ảnh Phương Hằng và tất cả những người tham gia chuyện này lên trang chủ, làm hình tự động chạy suốt một ngày.
Tống Lăng đang nói với y, nếu động vào người của hắn, hắn có đào ba tấc đất cũng sẽ tìm ra người.
Chỉ tiếc chứng cứ Tống Lăng hack hệ thống lấy được không hề hợp pháp, hắn núp phía sau, chờ Bảo Mộc phạm lỗi.
Mà trước khi Bảo Mộc phạm lỗi, y phải khiến cho Tống Lăng huỷ diệt trước đã.
Để hắn huỷ diệt rất đơn giản, có thể khiến cho người hắn để ý kia rời bỏ hắn giống như Giang Thời Ngạn.
Tống Lăng không thể may mắn gặp được người xuất hiện chỉ để cứu một mình hắn như vậy được.
“Nghe nói Tống Lăng đã bán quán cà phê xây vì em và bán đại bình tầng mua vì em đi rồi, em đã đi xem chưa?”
Điều khiến cho người ta tức giận hơn thứ không có được là những gì đã từng có.
Cách để người ta điên cuồng chính là dấy lên lửa ghen của người đó.
“Em cũng biết anh không sống được bao lâu, bất cứ khi nào tập đoàn Bảo Mộc cũng sẽ phải nhường lại cho người khác. Nếu như em có thể khiến cho Tống Lăng ngoan ngoãn, nghe lời như trước đây, tập đoàn Bảo Mộc cũng có thể dành cho nhà họ Giang đó. Nếu không thì nhà họ Giang cũng có thể đổi thành họ Tống.”
Giang Thời Ngạn biết, Tống Cẩm Dịch là người điên, y thích nhất là mượn tay người khác để làm việc xấu.
Nhưng cậu cũng điên rồi.
*
Giang Thời Ngạn ra khỏi nhà họ Tống thì đến quán cà phê trước.
Tiếc là lúc này quán cà phê Lời Thề đã không còn tồn tại nữa, biến thành một quán lẩu.
Kết cấu như vậy nhưng trang trí đã thay đổi hoàn toàn, không tìm được chút dấu vết nào của quán cà phê Lời Thề.
Chủ quán lẩu nói: “Vốn dĩ nơi đây là một công ty phần mềm, sau đó vỡ nợ, ông chủ phải chuyển nhượng lại, rồi tôi mở quán lẩu, làm ăn cũng không tệ lắm.”
Giang Thời Ngạn: “Trước kia ở đây không phải là một quán cà phê sao?”
“Này thì tôi cũng không biết, tôi là dân vùng khác tới làm ăn.”
Nhân viên phục vụ tiếp lời: “Tôi biết, là một quán cà phê chủ đề truyện tranh, nhưng tác giả truyện tranh kia đạo nhái thuê người làm hộ còn không chịu ra mặt xin lỗi, chủ quán cũng không muốn kiếm tiền đen nữa nên bán hết rồi.”
Giang Thời Ngạn: “…”
Hoá ra nửa năm ngắn ngủi này, chỗ này đã mua đi bán lại mấy lần, quán cà phê Lời Thề đã biến mất sạch sẽ.
Giang Thời Ngạn lại đến tiểu khu có đại bình tầng, thẻ cổng của cậu vẫn còn dùng được, cậu đi tới đại bình tầng, người mở cửa là một người đàn ông xa lạ.
Giang Thời Ngạn nhìn vào trong, trang hoàng không thay đổi nhưng đã được sắp xếp khác đi.
Giang Thời Ngạn hỏi: “Xin hỏi, ai đã bán nhà này cho anh?”
Người đàn ông nhăn mày nhìn cậu: “Cậu hỏi thăm chủ nhà trước đây làm gì? Đó là riêng tư của nhà người ta.”
“Nơi này trước kia là chỗ ở của tôi, ở đây có chiếc piano to, còn rất nhiều bóng rổ được kí tên và nhạc cụ, còn có giày limited nữa đúng không?”
Người đàn ông liếc mắt, “Cái video tôi post lên hot như vậy, ai mà không biết chứ.”
Người đàn ông nói muốn đóng cửa lại, Giang Thời Ngạn đỡ khung cửa, “Anh có muốn bán lại không? Tôi trả giá gấp gấp rưỡi.”
“Nếu cậu không đi, tôi sẽ gọi bảo vệ.”
Giang Thời Ngạn không hề di chuyển.
Người đàn ông nhìn cậu bằng ánh mắt nhìn người tâm thần, xoay người gọi bảo vệ.
Bảo vệ đến rất nhanh, ông nhận ra Giang Thời Ngạn.
“Giang tiên sinh?”
“Cháu chào chú.”
“Căn phòng này Tống tiên sinh đã bán đi rồi, vị tiên sinh này là chủ nhà mới, Tống tiên sinh đã sớm dời đi, cũng không còn sớm nữa, vị tiên sinh này cũng phải nghỉ ngơi rồi, ngài hãy trở về đi, đừng làm khó tôi.”
“Chú có biết cậu ấy dọn đi đâu không?”
“Chuyện này thì tôi không biết, khoảng thời gian đó Tống tiên sinh thất hồn lạc phách, đáng thương muốn chết, tôi hỏi thì mới biết ngài phải ra nước ngoài.”
Giang Thời Ngạn rất không cam lòng, hỏi tiếp: “Anh có bán nhà không?”
Người đàn ông thở dài, “Sớm biết như vậy thì cần gì phải trước kia nữa, người ta bán nhà rồi, đã nói rõ ràng rồi, cậu cũng sớm buông bỏ đi.”
Giang Thời Ngạn có chút nóng nảy: “Anh có bán nhà không?”
Người đàn ông giễu cợt, “Không bán, bảo vệ, huỷ thẻ cổng của cậu ta đi.”
Anh ta nói xong thì đóng cửa rầm một cái.
“…”
Giang Thời Ngạn rất không cam lòng, Tống Cẩm Dịch nói đúng, dựa vào đâu hả, rõ ràng cậu mới là hằng tinh, Tống Lăng vẫn luôn chuyển động xung quanh cậu.
*
Có người liều mạng hướng đến ánh sáng mặt trời để sống sót, như Tống Lăng, nhưng có người lại tình nguyện lớn lên trong cống ngầm, cho dù bản thân bị thối rữa, như Giang Thời Ngạn.
Ở bên công ty chuyên về phần mềm, Triệu Đại Du lại nhận mấy hạng mục lớn nhỏ, vì lý do sức khoẻ của Tống Lăng, Chu Thanh Lạc xin Triệu Đại Du cho làm việc ở nhà, dù sao thì độ khó mấy hạng mục Triệu Đại Du nhận so với Tống Lăng mà nói chỉ là một đĩa đồ ăn. Nếu hắn làm việc ở công ty, những người khác ở công ty giống như những học sinh kém vừa mới điền xong tên đã thấy học sinh giỏi nộp bài rồi, bị ngược tới tan tác tơi bời, hắn lại châm chọc đôi câu nữa là đã kích hết sự tích cực của mọi người.
Có thể là do trực giác của đàn anh kỹ thuật, Triệu Đại Du tín nhiệm trăm phần trăm với Tống Lăng, cũng vui vẻ đồng ý.
Làm việc ở nhà, thời gian cũng tự do hơn, dưới sự xúi giục của Chu Thanh Lạc, Tống Lăng lại nhận thêm chút việc riêng.
Tống Lăng có bị đánh chết cũng không ngờ được, con người sống lại phải cố gắng làm việc như vậy, có một ngày hắn lại phải làm việc kiếm tiền để chữa bệnh cho bản thân.
Hắn muốn trung thực, thẳng thắn, nhưng lại sợ Chu Thanh Lạc đuổi hắn ra khỏi nhà, nên không thể làm gì khác hơn là chịu đựng.
Giờ hắn chỉ muốn Lý Khang Hà nhanh chóng chứng minh hắn đã khoẻ lại, hắn sẽ triển khai bước tiếp theo của kế hoạch, kết hôn với Chu Thanh Lạc, chuyển tài sản cho cậu, sau đó tháo bỏ áo giáp, sống thư thả thoải mái.
Hai người im lặng kiếm tiền, sau đó cuối tuần giao hết cho bác sĩ tâm lý.
Nhưng Chu Thanh Lạc cũng không tiếc tiền, nhìn Tống Lăng ngày một chuyển biến tốt, thậm chí có thể bình thản nhắc tới quá khứ của mình, cậu rất vui.
Chẳng bao lâu, Tống Lăng đã chữa trị được một tháng.
Hắn cực kì phối hợp, uống thuốc đúng hạn, tốc độ bệnh tình chuyển biến tốt đến mức khiến cho Quan Minh Lãng trố mắt nghẹn họng.
Thậm chí Quan Minh Lãng còn hoài nghi có phải trước kia anh khám nhầm rồi không, Tống Lăng căn bản không có bệnh, mà là tình cảnh của hắn quá tệ, tệ đến mức khiến cho người bình thường mất đi nhân tính, cho nên mới khiến cho người khác cảm thấy hắn có bệnh mà thôi.
Nhưng lúc thấy Lý Khang Hà thôi miên chữa trị cho hắn, nhìn dáng vẻ đau đớn khi hắn đắm chìm trong giấc mơ, quả thật là bệnh nhân bị ác mộng quấn thân.
Theo tốc độ này, nửa năm nữa thôi, một bệnh nhân với thế giới tinh thần sắp nát bấy này sẽ không còn gì nguy hại cho xã hội nữa, có thể hoàn toàn thoát khỏi ác mộng, buông bỏ quá khứ, sống một cuộc sống giống như một người bình thường.
Chỉ cần trong nửa năm này, không chịu bất kì kích thích gì.
Quan Minh Lãng không chờ được mà nói tin tốt lành này cho Chu Thanh Lạc.
Chu Thanh Lạc nghe xong rất vui vẻ. Tống Lăng rất hăng hái, mới nửa năm đã có thể bình phục rồi, thật sự có thể tiết kiệm tiền cho cậu.
Quả nhiên là Tiểu Mãn hiểu chuyện nhất cô nhi viện ha!
Chu Thanh Lạc hỏi Quan Minh Lãng: “Vậy tôi có thể làm chút gì đó không?”
“Khen nó nhiều hơn chút, khích lệ nó nhiều hơn chút, cậu nghĩ xem, một đứa trẻ lúc nào cũng thi không đạt, vất vả lắm mới thi đạt, rất cần khích lệ và tán thành.”
Chu Thanh Lạc đột ngột hiểu ra thể hồ quán đính(*).
(*) Thành ngữ “Thể Hồ Quán Đính” (醍醐灌顶): Thể Hồ Quán Đính là một thành ngữ Trung Quốc; thể hồ: mỡ sữa đông đặc nhất, dùng để ví với chính pháp của Phật, tinh hoa của Đạo Phật; quán đỉnh: nghi thức xối nước lên đầu. Gộp cả câu nghĩa đen là dùng bơ sữa tinh khiết rướt lên đầu. Nghĩa bóng là Phật Giáo truyền thụ trí tuệ, khiến người ta hoàn toàn giác ngộ, ví von như nghe xong ý kiến uyên bác cao siêu khiến cho ta nhận được gợi ý rất lớn. Cũng có ý hình dung sự tươi mát dễ chịu.
Tâng bốc thôi mà, cái này thì là điểm mạnh của cậu rồi.
Cậu có hai sở trường, một là vẽ tranh, hai là mồm miệng nhanh nhẹn, kĩ năng chửi người và khen người thật ra cũng giống nhau.
Dùng những lời mà fan đã khen ngợi cậu, biến đổi một chút là có thể khen Tống Lăng cả đời không câu nào trùng câu nào.
Nói mấy lời triết lý sống thì cậu lại càng siêu, lúc cậu bị bệnh ở thế giới trước, cậu chỉ dựa vào những câu nói triết lý, cổ vũ như “Nhất định phải kiên cường sống tiếp”, “Chỉ cần sống thì sẽ có hi vọng”, “Ngày mai sẽ ổn hơn” mà sống qua ngày.
Dù sao thì mấy thứ triết lý sống này cậu chưa đọc được một nghìn quyển, cũng gần tám trăm quyển thôi.
Hơn nữa, giờ internet phát triển như vậy, lướt bừa một chút thôi là đã có rất nhiều câu trả lời vô cùng có đạo lý.
Tuỳ tiện search video “Cổ vũ đứa trẻ có thành tích kém như thế nào”, nhận được rất nhiều câu trả lời.
Ba câu mà những đứa trẻ muốn nghe mẹ nói nhất —
[Con là niềm tự hào của mẹ]
[Mẹ thấy được sự cố gắng của con]
[Mẹ cũng nhìn thấy sự tiến bộ của con]
Xem qua chút, thật là có đạo lý.
Chu Thanh Lạc hài lòng cất điện thoại đi, nghiêm túc gật đầu: “Được, tôi nhất định sẽ thừa nhận và khích lệ anh ấy kịp thời.”
Quan Minh Lãng: “Càng nhiều càng tốt.”
Lúc hai người ăn nhịp với nhau, Lý Khang Hà ra khỏi phòng khám bệnh, gọi Quan Minh Lãng tới phòng làm việc để trao đổi.
Chu Thanh Lạc đi vào phòng khám bệnh, Tống Lăng mệt mỏi nằm trên ghế, trên trán vẫn còn lấm tấm những giọt mồ hôi.
Chu Thanh Lạc cầm khăn tay lau mồ hôi cho hắn.
Tống Lăng mở mắt ra, nhìn người trước mắt, một lúc sau hắn mới chậm chạp mở miệng, “Thanh Lạc.”
“Anh thấy thế nào?”
“Cũng được.”
“Anh giỏi lắm! Em thấy tự hào vì anh! Em nhìn thấy được sự cố gắng của anh! Cũng nhìn thấy sự tiến bộ của anh!”
Khoé miệng Tống Lăng co quắp: “?”
“Hôm nay anh bước một bước nhỏ, ngày dồn tháng chứa, đó chính là một bước dài, thay đổi về lượng biến thành thay đổi về chất, thắng lợi đang đợi trước mắt.”
Tống Lăng cười không thành tiếng: “Em đang nói linh tinh cái gì đấy?”
Chu Thanh Lạc toét miệng cười: “Triết lý sống, khích lệ anh, tán thành với anh, còn muốn nghe nữa không, em vẫn còn đó.”
Tống Lăng cũng cười theo, vươn tay xoa xoa đầu cậu, “Bé ngốc.”
Có điều mỗi lần Tống Lăng chịu chữa trị tâm lý xong thì đều giống như trải qua một trận ốm nặng, sắc mặt nhợt nhạt, dường như cơ thể đã bị khoét sạch.
Thoát khỏi ác mộng cũng không thoải mái.
Chữa trị xong thì đi xe điện về nhà, Tống Lăng thường bị nhiễm lạnh, tháng này Tống Lăng đã bị cảm hai lần.
Hoá ra chữa bệnh tâm lý là một chuyện hao phí tinh lực và thể lực như vậy.
Chu Thanh Lạc quyết định dùng kho bạc nhỏ mua một chiếc xe thay vì đi bộ.
Việc làm ăn của Chu Thủ Lâm ngày càng tốt, thím Lý đặc biệt đến miếu cầu được một thần tài, cho ông để ở trong nhà cúng vái.
Tám giờ lẻ tám phút buổi sáng, Chu Thanh Lạc bỏ nửa bữa ăn sáng, vô cùng có nghi thức vái vái thần tài, còn cắm một nén nhang.
Tống Lăng ngây ngốc nhìn cậu, “Em đang làm gì vậy?”
Chu Thanh Lạc vái xong thì nói: “Hôm nay em muốn phá tài, hi vọng thần tài phù hộ cho em sớm kiếm lại được.”
“Em muốn phá tài cái gì?”
“Em muốn dùng kho bạc nhỏ để mua xe.”
“Anh trả tiền, không cần dùng kho bạc nhỏ của em.”
“Anh đùa gì thế, xe phải đứng tên em, sao có thể để anh trả tiền được.”
“Thời gian này nhận thêm mấy việc, có tiền nhanh.”
Tống Lăng cho Chu Thanh Lạc xem phần mềm thuê ngoài làm cho một công ty, một tuần làm xong, thu được hai vạn.
“Trời, không ngờ lập trình viên lại kiếm được nhiều tiền như vậy!”
“Cái này còn phải xem lập trình viên có tài năng như thế nào nữa.”
Chu Thanh Lạc bắn cho hắn một ngón tay trái, “Like cho anh một cái.”
“Giữ lại kho bạc nhỏ của em để mua nhà đi, đến lúc đó đứng tên anh là được.”
Chu Thanh Lạc cười ha ha, “Vậy đi.”
Tống Lăng thấy Chu Thanh Lạc cười, hắn cũng cười theo.
Khoảng thời gian này hắn cảm thấy quá tốt đẹp và hạnh phúc, lại khiến hắn có chút cảm giác không thật.
Hai người bọn họ cơm nước xong thì đi đến cửa hàng 4S(*).
(*) 4S: Đại lý ô tô
Chu Thanh Lạc cầm điện thoại so sánh tỉ mỉ các loại xe, cái này động cơ khá hơn chút, cái đó đổi tốc độ khá hơn một chút, hỏi Tống Lăng cái kia có được không.
Tống Lăng: “Xe mười lăm vạn trở xuống cũng được đó, em chọn một cái đẹp đi.”
Chu Thanh Lạc: “…” Người không thể sống qua ngày mà.
Nhưng ở chuyện mua xe này, Chu Thanh Lạc dường như không phải là người không thể sống qua ngày như vậy, lúc đầu cậu nhìn Baojun, sau đó nhìn Bora, giờ đến xem BMW, càng xem càng đắt.
Đều nói là đàn ông mua xe, vốn là chỉ muốn mua xe giá dưới 15 vạn, cuối cùng lại mua một chiếc xe với tiền cọc 15 vạn.
Tống Lăng dường như rất hiểu biết về xe, nhìn kiểu xe thôi là hắn có thể thốt lên các tham số của xe, thậm chí còn vô tình đạp vỡ sự ngạo mạn mà nhân viên bán hàng đang thổi phồng.
Ban đầu nhân viên bán hàng của 4S thẳng thắn nói, sau đó dần dần tự kỉ, cuối cùng chỉ bất tiện cười một tiếng, “Tiên sinh, chỗ chúng tôi vẫn đang tuyển người đó, nhân viên bán hàng hạng nhất có đãi ngộ không tồi đâu, ngài thấy thế nào?”
Chu Thanh Lạc: “…”
Tống Lăng: “…”
Chu Thanh Lạc nhỏ giọng nói: “Anh khiêm tốn chút đi, giữ mặt mũi cho người khác nữa.”
Tống Lăng: “Hiểu rồi.”
Nhưng Tống Lăng hiểu chưa quá ba giây lại đâu vào đấy.
Nhân viên bán hàng mặc kệ luôn, “Tiên sinh, tự ngài xem xe đi, muốn kí đơn thì gọi tôi.”
Chu Thanh Lạc nhìn bóng lưng của nhân viên bán hàng thì cười vỗ vai Tống Lăng một cái, “Được đó, với bản lĩnh của anh sớm muộn gì cũng phát tài.”
“Phát tài thì có ích lợi gì chứ, cưới vợ mới hữu dụng.”
“…”
Cuối cùng Chu Thanh Lạc cũng lấy lý trí chiến thắng tình cảm, lưu luyến rời khỏi cửa hàng 4S, “Hay là chúng ta đi xem Baojun đi.”
Tống Lăng kéo cậu: “Em thích thì mua thôi, mua được mà.”
Chu Thanh Lạc ngôn từ chính nghĩa, “Đồng chí Tiểu Tống, giờ đang là lúc phấn đấu, không phải lúc hưởng thụ, chúng ta phải nghĩ về lâu về dài.”
Tống Lăng lôi cậu trở lại, “Thanh Lạc à, em thích thì cứ mua đi.”
Chu Thanh Lạc quay đầu liếc nhìn chiếc xe BMW kia, quyến luyến không thôi thu hồi tầm mắt, lại bực bội trợn mắt nhìn hắn, “Anh đừng có công kích ý chí của em nữa! Đi!”
Tống Lăng bủn rủn trong lòng, lại có chút đau lòng.
“Thanh Lạc, anh có tiền mà.”
Chu Thanh Lạc còn chưa kịp hỏi hắn đã nghe được một giọng nói ấm áp như gió xuân, “A Lăng, cậu cũng tới xem xe sao?”
Hai người nghe tiếng thì nhìn sang, Giang Thời Ngạn đứng đó không xa, cười dịu dàng, ánh mắt vòng qua người Chu Thanh Lạc đang đứng trước mặt Tống Lăng, nhìn thẳng vào Tống Lăng.
Chu Thanh Lạc nhướng mày.
Bạch nguyệt quang dịu dàng lại bắt đầu toả sáng lấp lánh rồi.
Chơi cùng anh ta một hai lần thì còn vui chứ thường xuyên làm phiền cũng khiến cho Chu Thanh Lạc khó chịu.
Tống Lăng nhăn mày nhìn Giang Thời Ngạn một cái, không hề che giấu sự mất kiên nhẫn trong mắt mình, “chậc” một tiếng, khẽ nói với Chu Thanh Lạc: “Sao người này lại phiền thế chứ?”
Chu Thanh Lạc cố tình đùa hắn, “Chia tay rồi thì vẫn có thể làm bạn, nhiều bạn thì nhiều đường mà.”
“Không chia tay.”
“Hử? Không chia tay? Vậy giờ là anh bắt cá hai tay hả?”
“Ý của anh là chưa yêu nhau bao giờ, thì chia tay ở đâu ra chứ?”
Nhìn dáng vẻ gấp gáp của Tống Lăng, Chu Thanh Lạc mới cười nói: “Đùa anh đấy.”
Hai người đứng ở đó anh đến em đi, Giang Thời Ngạn tới bên cạnh Tống Lăng, nhẹ nhàng kéo tay Tống Lăng rồi lập tức buông ra, “Tôi nhìn thấy một chiếc xe được lắm, A Lăng có muốn xem không?”
Tống Lăng ghét bỏ phủi phủi chỗ cậu ta nắm, quay đầu nói với Chu Thanh Lạc: “Chúng ta đi thôi.”
Giang Thời Ngạn đuổi theo, cực kì vô tội, cực kì chân thành nói: “Chu tiên sinh ơi, xe của tôi bị hỏng rồi cho nên mới phải đổi cái mới, nhưng tôi thực sự không hiểu về xe lắm, nhưng A Lăng lại là chuyên gia về phương diện này, tôi muốn cậu ấy xem tính năng giúp tôi một chút thôi, cậu không ngại chứ?”
Chu Thanh Lạc lại càng vô tội không kém gì cậu ta: “Không ngờ anh Lăng lại là chuyên gia về phương diện này đó, sao tôi lại không biết chứ.”
Tống Lăng: “…” Lại bắt đầu rồi đấy, vừa nãy ai còn nói là với bản lĩnh của hắn, sớm muộn gì cũng phát tài?
Giang Thời Ngạn: “A Lăng xem giúp tôi cái xe kia đi, được rồi, tôi thích chiếc xe kia, cũng không biết tính năng nó như thế nào.”
Tống Lăng nhìn theo ngón tay của Giang Thời Ngạn, chính là chiếc xe mà lúc nãy Chu Thanh Lạc quyến luyến không rời.
Nhân viên bán hàng nói chiếc xe này là hàng nhập khẩu, ngoại trừ xe hàng mẫu thì cả thành phố Thanh Lăng này chỉ còn lại một chiếc cuối cùng này.
Hắn nhìn về phía Chu Thanh Lạc, chỉ thấy vẻ mặt cậu vẫn như thường, không có chút gợn sóng, dáng vẻ hoàn toàn không liên quan đến mình.
Tống Lăng cười: “Muốn chuyên gia phân tích đúng không?”
Giang Thời Ngạn rất mừng rỡ gật đầu, mắt giống như loé sáng.
Tống Lăng: “Phí giới thiệu mười phút một vạn.”
Chu Thanh Lạc: “?”
Giang Thời Ngạn: “?”
Tống Lăng: “Không chấp nhận mặc cả.”
Thấy vẻ mặt sửng sốt còn có chút do dự của Giang Thời Ngạn, Chu Thanh Lạc thật sự muốn thốt lên thành tiếng rằng tám nghìn cũng được mà.
Không ngờ Giang Thời Ngạn lại đồng ý, “Được.”
Mặc dù cậu ta cười nhưng nụ cười có chút cứng ngắc.
Chu Thanh Lạc vui vẻ.
Tống Lăng nhìn ánh mắt đầy đe doạ của cậu dần xuất hiện sự mừng rỡ thì hơi nhếch nhếch môi. Hắn cũng biết, chỉ có một cách dỗ Chu Thanh Lạc vui vẻ, đó chính là kiếm tiền.
Tống Lăng mở mã QR thanh toán ra, “Trả trước năm nghìn, sau đó mới làm.”
Nụ cười của Giang Thời Ngạn có phần không gượng nổi nữa. Cậu ta không hiểu Tống Lăng đã từng vung tiền như rác, tại sao lại trở thành con buôn như vậy.
Tay cậu ta quét mã có chút run rẩy.
Chu Thanh Lạc nín cười đi cùng, cả đường không nói lời nào, nhìn Tống Lăng giới thiệu cho cậu ta.
Hết mười phút, Tống Lăng lập tức im miệng.
Giang Thời Ngạn: “Tuyệt quá, tôi mua chiếc xe này.”
Tống Lăng: “Tôi mua trước rồi.”
Giang Thời Ngạn: “?”
Chu Thanh Lạc: “?”
Nhân viên bán hàng không thể nhịn được nữa, “Tiên sinh, vừa rồi ngài đã xem ở đây lâu rồi, còn mỗi chưa thử thôi, không phải ngài nói dự tính chưa đủ sao? Xe này nói đắt cũng không đắt, nhưng cũng không phải là rẻ, hơn 90 mươi vạn đó ạ.”
Giang Thời Ngạn ngẩn ngơ: “Dự tính chưa đủ ấy hả?”
Rồi sau đó Giang Thời Ngạn chợt nhận ra, chẳng lẽ Chu Thanh Lạc không biết Tống Lăng thật sự rất nhiều tiền hả?
Hoá ra không phải chuyện gì Tống Lăng cũng nói cho cậu ta.
Giang Thời Ngạn đưa thẻ ngân hàng của mình ra: “Nếu cậu ấy thích thì cho cậu ấy đi, tôi trả tiền, vậy nha.”
Giang Thời Ngạn nói xong còn nhìn sang Chu Thanh Lạc một cái, nhướng mày khiêu khích.
Chu Thanh Lạc: “…”
Giang Thời Ngạn này, sao diễn trò nhiều như vậy chứ, lúc nào cũng thích tự làm mình mất mặt.
Nhưng Tống Lăng không thể nào bình tĩnh như Chu Thanh Lạc.
Hắn đặt Chu Thanh Lạc ở trong tim mà yêu chiều, đặt cậu ở trong bàn tay mà nâng niu, hai người này coi hắn là cái gì vậy.
Coi hắn đã chết rồi hả?
Tống Lăng cười lạnh, đưa thẻ ngân hàng của mình cho nhân viên bán hàng, tức giận dí màn hình điện thoại vào mặt nhân viên bán hàng, “Dự tính không đủ, chỉ là vợ tôi khiêm tốn thôi, anh tưởng thật hả?”
Nhân viên bán hàng đếm số dư, vl nhà nó đây là số điện thoại hả! Nhưng số điện thoại không có đầu số 7 mà!
Tống Lăng: “Mới nãy chúng tôi chỉ là chưa muốn mua thôi.”
Nhân viên bán hàng cười làm lành, “Xin lỗi tiên sinh, mới nãy tôi lỡ lời ạ. Xin ngài hãy tha thứ cho tôi. Vậy là ngài mua cái này đúng không ạ?”
Tống Lăng u ám nhìn Giang Thời Ngạn, “Tôi mua xe cho vợ tôi, sao cậu lại trả tiền?”
Mặt Giang Thời Ngạn khi đó lúc đen lúc trắng, cậu ta giơ thẻ ngân hàng đứng lúng túng tại chỗ.
Chu Thanh Lạc khẽ cười, “Tống Lăng, đi thôi.”
Chỉ thấy Tống Lăng thu lại tất cả vẻ sắc sảo và mũi nhọn, ngoan ngoãn đi tới bên cạnh cậu, một giây trước còn là mãnh thú làm mưa làm gió, giờ lại nằm rạp xuống bên cạnh cậu, ngoan ngoãn đi cùng cậu.
Chu Thanh Lạc rất vui vẻ, khoảng thời gian chữa trị này thật sự hữu dụng, hình như Tống Lăng bắt đầu nói lý rồi, rõ ràng sắc mặt rất khó coi, nếu như với đức hạnh trước kia của hắn, thể nào hắn cũng đưa tay bóp cổ người ta, hiện tại thì bắt đầu học được quân tử động khẩu không động thủ, dùng “lý” thu phục người.
Tống Lăng đưa tay khoác lên bả vai cậu, kéo cậu đi ra ngoài, “Em thích Ferrari không? Anh mua cho em.”
Chu Thanh Lạc quay đầu nhìn Giang Thời Ngạn, cười.
Nụ cười của cậu không có sự khiêu khích, không có sự giễu cợt, cũng không phải tư thế diễu võ dương oai của người thắng, mà là sự tự tin mạnh mẽ thu hút với bản thân, chỉ cần cậu ngoắc ngoắc tay, Tống Lăng sẽ quay đầu chạy về phía cậu luôn.
Cậu không thèm tranh giành người yêu, cậu hoàn toàn không coi Giang Thời Ngạn là gì.
Dường như Chu Thanh Lạc đang bình tĩnh hoà nhã nói với Giang Thời Ngạn, người anh em, anh không cần phải tự làm bản thân mình mất mặt.
Tống Lăng đã từng nói, Chu Thanh Lạc là ánh sáng.
Chu Thanh Lạc đã từng nói, Tống Lăng ở bên cạnh cậu, có lái Aima cũng thấy vui vẻ.
Lời bọn họ nói đều là thật, chỉ là quá mức chói tai, cho nên Giang Thời Ngạn mới cảm thấy quá giả tạo.
Chu Thanh Lạc kiên định mạnh mẽ, giống như hằng tinh.
Giang Thời Ngạn mơ hồ cảm thấy, cậu ta và Tống Cẩm Dịch không thể thắng được.
Nhân viên bán hàng hỏi Giang Thời Ngạn: “Tiên sinh, ngài có mua không ạ?”
Giang Thời Ngạn tức giận nói: “Không mua!”
Nhân viên bán hàng: “…” Hôm nay hắn đã gặp phải thứ xui xẻo gì vậy!
Chu Thanh Lạc và Tống Lăng ra khỏi cửa hàng 4S thì gặp phải Trương Xuân Minh.
Trương Xuân Minh thấy Tống Lăng vui vẻ, lần trước hắn mua cái nhà có thể xem thiên văn cũng có thể nhìn đèn đường của ông, ông còn chưa sửa đâu.
Nhà lớn như vậy, vẫn là hai tầng, sửa lại phải hai ba trăm vạn, ông muốn giới thiệu một công ty lắp ráp thiết bị cho Tống Lăng, dù sao thì đầu năm nay làm ăn không khá lắm, bạn bè làm ăn vẫn phải giúp đỡ nhau một chút.
Trương Xuân Minh vô cùng nhiệt tình chào hỏi: “Sếp Tống! Đi mua xe hả?”
Tống Lăng ngước lên nhìn ông một cái, lạnh nhạt nói: “Không mua.”
Hắn nói xong thì vội vàng lôi Chu Thanh Lạc đi.
Khoé miệng Chu Thanh Lạc cong cong, “Sếp Tống à, làm gì mà đi nhanh thế?”
“À, người kia là nhân viên bán bảo hiểm thôi, thấy ai cũng gọi là “sếp”, phiền lắm luôn.”
“Nhưng em thấy hình như ông ấy là Trương Xuân Minh, ông chủ của địa sản Thanh Sơn đó, là cái người cuối năm thưởng ba mươi vạn tiền mặt cho nhân viên, còn được lên cả hot search nữa.”
“…”