Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đam Mỹ Thế Thân Càng Ngày Càng Đáng Yêu Thì Phải Làm Sao Đây Chương 88: Mẹ Nó, Anh Bình Tĩnh Lại Đi!

Chương 88: Mẹ Nó, Anh Bình Tĩnh Lại Đi!

7:11 chiều – 29/05/2024

Chu Thanh Lạc biết, Tống Lăng đang trăm phương ngàn kế kéo sự chú ý của cậu, nhanh chóng muốn làm lành với cậu, sử dụng tuyệt chiêu… muốn được cậu đáp lại.

Nhưng cậu cần thời gian để tiêu hoá tất cả những thứ này, sau đó từ từ đi ra, mới có thể bình tĩnh lại.

Trước kia cậu đều làm như vậy, cậu chưa từng dùng phương thức khác để điều chỉnh bản thân.

Nhưng Tống Lăng không muốn chờ một giây nào, hắn cũng không muốn đợi.

Tống Lăng không giống với cậu, làm việc gì cũng không cần hoà hoãn, năng lực làm việc rất mạnh, chưa bao giờ cân nhắc thiệt hơn, chưa đạt được mục đích thề không bỏ qua, gặp Phật giết Phật, gặp ma giết ma, thế lực không thể ngăn cản.

Hắn rất to gan, cũng rất thẳng thắn.

Lý trí của Chu Thanh Lạc bị cái vẻ làm việc nghĩa không chùn bước của hắn đấu đá, từng bước sụp đổ, không ngừng mất khống chế.

Chu Thanh Lạc đang muốn tắt máy, tin nhắn của Tống Lăng lại nhảy lên.

[Tiền]: Anh muốn nói chuyện với em, em có nghe điện thoại được không? Ít nhất thì em cũng phải cho anh một cơ hội để giải thích chứ.

[Tiền]: Chuyện này không thể trốn tránh như nòng nọc.

Cậu đang trốn tránh sao?

Chu Thanh Lạc cũng không biết.

Liên quan tới chuyện tình cảm, Chu Thanh Lạc chưa từng thẳng thắn bộc lộ suy nghĩ của mình. Cậu có sao nói vậy, chưa bao giờ giấu giếm như Tống Lăng.

Cậu có thể chửi trời chửi đất, duy chỉ có nội tâm mình thì cậu tránh không nói.

Lúc này, Tống Lăng gọi điện thoại tới.

Chu Thanh Lạc khẽ cắn răng, cậu không trốn tránh, sao cậu lại phải trốn tránh chứ, có cái gì mà trốn tránh?

Chu Thanh Lạc hít sâu một hơi, giận dỗi nhận điện thoại của hắn, lạnh lùng nói: “Anh có chuyện gì thì nói đi, nói nhanh rồi tắt máy đi, để cho em thanh tịnh một chút.”

Bên kia im lặng không nói, Tống Lăng không lải nhải mãi giống như lúc gửi tin nhắn.

Chu Thanh Lạc thở dài thật khẽ, vừa muốn tắt máy, Tống Lăng lập tức mở miệng, “Thanh Lạc, đừng tắt máy.”

“Em xem, giờ chúng ta chẳng có gì để nói với nhau hết, cho nên anh cũng yên tĩnh một lúc đi. Anh uống rượu rồi, đi nghỉ sớm đi.”

Tống Lăng cười nhạo: “Vợ cũng chạy rồi, còn không cho phép anh uống chút rượu?” Hắn dừng một chút lại nói: “Uống rượu rồi, mặt dày của anh sẽ lại càng tỏ ra hợp tình hợp lý hơn, bằng không em lại nói anh từng bước ép sát, không lý trí, không tỉnh táo, không biết xấu hổ.”

Chu Thanh Lạc im lặng, hơi giận, sao hắn lại dùng bài tủ rồi vậy?

Chu Thanh Lạc hít sâu một hơi, “Chúng ta cần phải tỉnh táo hơn, anh hiểu không? Anh quấn mãi không buông như vậy thì có ý nghĩa gì chứ? Vấn đề giữa chúng ta, cần một khoảng thời gian tĩnh lại, rồi tự nhiên sẽ tìm ra câu trả lời thôi. Anh đừng gọi điện cho em nữa, cũng đừng gửi tin nhắn cho em, có được không? Bộ dạng này của anh, nếu như điện thoại không hết pin thì cũng không dừng lại được, anh có hiểu không?”

Bỗng Tống Lăng cười khẩy, mắng một câu thô tục: “Cái đ*t m* nó ấy!”

Chu Thanh Lạc: “?” Con mẹ nó, anh lặp lại lần nữa?

“Chu Thanh Lạc, em thấy sau khi im lặng thì hai người yêu nhau có thể tốt như trước được nữa không? Khoảng thời gian yên tĩnh chẳng qua chỉ là mượn cớ chia tay thôi. Tỉnh táo cái l’, gương vỡ lại lành cái l’. Ông đây muốn đập gương rồi ôm chặt lấy nó. Người ta yêu nhau không thể giữ vấn đề khúc mắc qua đêm, em hiểu không? Nếu như em đã tức giận như vậy, tại sao em lại không cãi nhau với anh? Cố gắng giấu trong lòng, không chịu nổi thì chạy trốn, như cứt ấy.”

Chu Thanh Lạc nghe hắn mở miệng không lựa lời, “…Anh bình tĩnh, anh uống say rồi, nghỉ ngơi đi.”

Tống Lăng tức cười, “Ditme, vợ cũng chạy rồi! Anh tỉnh táo bằng cách nào đây? Đm, anh là một người đàn ông tinh lực căng tràn, một người vợ tốt như vậy nói biến mất là biến mất, em nói cho anh biết anh phải tỉnh táo như thế nào đây! Em có biết so với chưa từng có thì đã từng có khiến cho người ta thống khổ hơn không? Đm, anh vẫn chưa từng được sưởi ấm.”

Chu Thanh Lạc: “…”

“Nếu như em gây sự với anh, anh nhất định sẽ nhường em, nghĩ đủ cách để dỗ em vui vẻ. Thật đó, em tin anh. Hay là em đã thất vọng với anh đến mức tận cùng, không muốn gây sự với anh nữa? Em đừng thất vọng, anh đang cố thay đổi để tốt hơn mà.”

Tống Lăng dõng dạc một lúc, lại thấp giọng hạ khí một lúc, Chu Thanh Lạc nằm trên giường xoa mặt, dở khóc dở cười.

Tống Lăng luôn có bản lĩnh làm cho bầu không khí trở nên rất kì quái.

Hắn khẩn cầu: “Thanh Lạc, em nói gì đi, em đừng im lặng như vậy.”

Chu Thanh Lạc: “Nếu như anh chỉ muốn nói những lời nhảm nhỉ này thì anh có thể ngậm miệng được rồi.”

Tống Lăng đứng trên ban công, hít mạnh một hơi thuốc lá, nuốt hết tất cả vào bụng, lại ấn mạnh tàn thuốc xuống: “Không sai, đúng, đại bình tầng và quán cà phê là anh xây vì Giang Thời Ngạn.”

Chu Thanh Lạc siết điện thoại không lên tiếng.

Tống Lăng: “Nhưng anh đã bán hết rồi, bán đi là có ý gì, là không tồn tại nữa, chúng là cái chym gì mà có thể ảnh hưởng tới tình cảm của chúng ta chứ? Nếu như Giang Thời Ngạn chạy tới tìm em nói anh xây đại bình tầng vì cậu ta, em công kích lại, như cách mà em đáp trả những người khác vậy, nói với cậu ta rằng, đó là chuyện lúc Tống Lăng bị thần kinh làm, Tống Lăng coi những thứ đó là sự sỉ nhục, không đáng để nói với tôi! Hoặc em nói với anh, anh đi chửi lại cậu ta, anh là chồng em, em sợ cái gì chứ?”

“Anh lừa em là anh sai, nhưng nếu anh không lừa em thì em có cho anh vào nhà em ở không? Em có đưa anh đi khắp thành phố để vẽ tranh không? Đm em có để cho anh tiến lại gần em không? Em có đi đâu cũng dắt anh theo không? Em tỉnh táo như vậy, lý trí như vậy, có dây dưa với anh không? Em có để anh dựa lại gần em không?”

“Em sẽ không, em sẽ như bây giờ, nhanh chóng chạy trốn không thấy tăm hơi.”

“Anh xấu xa, anh lợi dụng sự lương thiện và đồng cảm của em, phòng thủ nghiêm ngặt. Anh sai rồi, anh có thể thay đổi, thật sự có thể thay đổi mà.”

Chu Thanh Lạc bị hắn nói đến mức không hiểu sao bụng toàn lửa đốt, “Cái đại bình tầng đó, tất cả mọi người đều biết là của anh, quán cà phê cũng vậy, chỉ có mình em không biết. Nếu như là anh thì anh thấy sao? Rõ ràng là anh đã có rất nhiều cơ hội để nói cho em, tại sao anh không nói? Tại sao lại phải để em biết những chuyện này thông qua một người không quan trọng chứ?”

“Những thứ này liên quan đến quá khứ của anh, mỗi thứ đều như nhắc nhở anh, anh là con của tội phạm hi.ếp dâ.m, sinh ra vào Tết quỷ âm khí thịnh nhất năm. Ngày đầy tháng là Trung thu mười lăm tháng tám, vốn là ngày đoàn viên, lại bị ném ở cổng cô nhi viện. Đến cả di thư của mẹ ruột cũng nói, anh không nhận được lời chúc và mong đợi của mọi người. Lúc nào anh cũng có suy nghĩ xấu, tự biến chất, còn muốn huỷ diệt thế giới này, thậm chí còn viết ra phần mềm huỷ diệt hệ thống giao dịch internet, chuẩn bị lấy mạng đổi mạng với thế giới này. Anh sống hai mươi tư năm, không bằng một thứ đồ cầm lên cho em xem.”

Mà Tống Lăng đứng ở ban công tầng hai của biệt thự, hút thuốc, nhìn màn đêm trống rỗng, cắn chặt răng, móc tim ra cho Chu Thanh Lạc xem.

“Trong quá khứ, anh không chỉ có bệnh tâm lý, mà còn có thiên hướng nguy hiểm. Cho dù như vậy, anh vẫn khát khao được yêu em như một người bình thường.”

“Thanh Lạc, anh thật sự đang thay đổi tốt lên rồi, nhưng nếu em thật sự muốn chia tay, anh cũng tôn trọng em, dù sao thì em cũng xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn.”

Lúc này Tống Lăng cảm thấy cả người đều trống rỗng, những vết thương xấu xí hắn luôn muốn giấu đi đều đã mở phanh ra.

Hắn chưa bao giờ thẳng thắn, móc tim móc phổi với bất kì người nào như vậy.

“Không liên quan tới quá khứ của anh, em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, em không sợ anh, là anh giấu giếm và lừa dối khiến cho em rất khó chịu.”

“Nếu như sau này anh gặp phải chuyện gì đó, hễ là có chút bất lợi với anh là anh đẩy em ra ngoài, nghĩ đủ cách để lừa em, có đúng không?”

“Đm anh đẩy em ra lúc nào? Anh chỉ có một nhóm quan hệ, trong đó chỉ có mình em. Những chuyện ngổn ngang kia đều ở ngoài, anh muốn ngăn những chuyện này ở bên ngoài, anh chỉ muốn để cho em đứng ở chốn bồng lai.”

Chu Thanh Lạc bị hắn chọc giận đến mất tỉnh táo, “Thái độ của anh không đúng! Anh khéo nói như rót(*)! Anh nói bậy nói bạ.”

(*) 巧舌如簧: lấy lời đường mật mà làm cho người ta mê hoặc.

“Anh sai rồi! Sau này anh không lừa em nữa! Anh yêu em! Thật đó!”

Nhưng ông trời đứng về phía Chu Thanh Lạc, lúc này điện thoại tắt ngúm luôn.

Tống Lăng trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn màn hình điện thoại đen sì, trong đầu nghĩ Chu Thanh Lạc nói đúng, hắn như vậy chỉ có thể khiến cho điện thoại hết pin thôi.

Hắn vội vàng đi tìm sạc điện thoại, nhưng lại không vào điện.

Điện thoại di động nóng bỏng, hỏng rồi.

Hoá ra không phải điện thoại hết pin.

Vậy nên vừa rồi hắn nói một tràng, rồi điện thoại hỏng luôn.

Đ!t.

Đột nhiên im lặng, bỗng nhiên Tống Lăng có chút mờ mịt, hình như hắn làm gì cũng đều sai hết.

*

Tiêu Tả lo lắng Tống Lăng sau khi thất tình sẽ có phản ứng cực đoan gì đó, hắn vẫn luôn gọi điện cho Tống Lăng, nhưng điện thoại lúc nào cũng bận, cuối cùng là không gọi được nữa.

Tiêu Tả thật sự không yên tâm, cả đêm lái xe tới biệt thự.

Gõ cửa hồi lâu, Tống Lăng không ra mở cửa, Tiêu Tả hơi hoảng, may mà hắn còn nhớ mật mã nên xông thẳng vào.

Tiêu Tả đi vào trong biệt thự, Tống Lăng đang ngồi trên thảm của phòng khách, cầm tua vít, đang chơi đùa với đống linh kiện.

Tiêu Tả thở phào nhẹ nhõm.

Tống Lăng nhìn hắn, “Mày tới làm gì?”

Tiêu Tả cười cười: “Không phải tao lo lắng cho mày sao?”

Tống Lăng: “Tao là một người bình thường, mày lo lắng cái gì?”

“…”

Tiêu Tả nghe được hàm ý trong lời nói của Tống Lăng, trong lòng mắng thầm nó còn coi nó là bệnh nhân hả, Tiêu Tả cười cười, không so đo với hắn nữa.

Xem ra bệnh người nào đó quả nhiên đỡ rồi, Chu Thanh Lạc còn biết gây khó dễ có chừng mực, bỏ hắn đi vào lúc này, xem ra là chắc chắn hắn sẽ không làm chuyện gì khác thường nữa.

Tiêu Tả đi đến xem thử, Tống Lăng đang táy máy tháo một chiếc điện thoại loạn hết cả lên.

Tiêu Tả: “Siêu hacker quá nửa đêm rồi còn ở đây làm gì? Muốn lắp thiết bị nghe trộm hay xác định vị trí trong điện thoại à?”

Tống Lăng không thèm nhấc mí mắt lên, “Điện thoại hỏng rồi.”

Tiêu Tả lại ngạc nhiên chừng năm giây không nói thành lời, “Sao giờ lại sống tiết kiệm thế?”

Động tác tay của Tống Lăng không dừng lại, mở miệng dửng dưng: “Bên trong có ảnh của Thanh Lạc.”

Tiêu Tả: “…” Hắn vội vàng chạy tới để ăn thức ăn cho chó nóng hổi.

“Kĩ thuật này của mày còn phải sửa nữa sao? Động ngón tay thôi, truyền dữ liệu gốc qua không phải ngon hơn à?”

“Phần cứng hỏng rồi, có một cái tụ tantali hỏng.”

“Tụ tantali… là gì vậy?”

Tống Lăng nhìn hắn như nhìn một đứa mù chữ, “Tụ điện âm dương, dùng để ổn định.”

“…”

Tiêu Tả không nói được, cho hắn một ngón tay cái, không hổ là hacker biết làm máy phát sóng điện.

Tống Lăng nhìn linh kiện đầy trên bàn, có chút hối tiếc: “Biết trước thì lúc dọn nhà đã mang theo mỏ hàn điện và hàn thiếc đi rồi.”

Tiêu Tả: “…Hai thứ đồ này rất đắt hả?”

“Giờ muốn dùng cũng không có thì đắt rẻ liên quan đ’o gì chứ.”

Tiêu Tả: “Được rồi, mai cầm điện thoại ra quán sửa, giờ muộn lắm rồi, nhanh đi nghỉ đi.”

“Không được, mấy người đó làm hỏng máy tao thì sao?”

“Máy mày sao mà hỏng?” Tiêu Tả nhớ đến tối qua gọi cho Tống Lăng mấy cuộc điện thoại vẫn luôn báo bận thì mới khẽ khàng hỏi: “Đập vỡ hả?”

“Bị tao làm cho cảm động đấy.”

“…” Phải làm cho Thanh Lạc cảm động mới được, điện thoại bị cảm động thì có ích lợi gì chứ?

Tống Lăng rũ mí mắt, yên lặng không nói.

Tiêu Tả thở dài, “Chúng ta cũng thật quá đáng, nhiều người như vậy lừa gạt một mình cậu ấy, cũng không trách được cậu ấy tức giận.”

Tống Lăng: “Sau này tao sẽ không lừa em ấy nữa.”

“Vậy giờ mày tính thế nào?”

Tống Lăng thả dụng cụ trong tay xuống, nằm luôn trên thảm.

“Thanh Lạc nói muốn yên tĩnh.”

“Yên tĩnh? Yên tĩnh tương đương với chia tay đấy, mày mặc cho cậu ta bình tĩnh hả?”

“Giờ em ấy có thể yên tĩnh rồi, tao tôn trọng em ấy.”

Dù sao thì hắn đã nói hết tất cả với Chu Thanh Lạc, hắn sẽ cố gắng trở thành người tốt hơn, những thứ còn lại để Chu Thanh Lạc tự lựa chọn thôi.

Hắn đang ngày càng tốt hơn, nhưng vẫn chưa khỏi hẳn.

Không có ai bắt Thanh Lạc chỉ có thể lựa chọn hắn.

Hắn cũng không biết phải làm sao bây giờ.

Tống Lăng: “Đúng rồi, nhà để xe mày để trống hai tháng đi, tao bồi thường tổn thất.”

“Mày muốn làm gì?”

“Vẽ tranh.”

“?”

“Lần đầu tiên của tao và Thanh Lạc, tại sao có thể nói không có là không có được?”

“… Vào xuân thì vẽ, giờ đang là mùa đông lạnh lẽo, vẽ cái gì mà vẽ, tự ngược à?”

“Vậy không được, ba tháng sau nhỡ Thanh Lạc trở về thì sao?”

Nhỡ em ấy trở lại, nhìn thấy tranh vẽ, có lẽ sẽ rất vui.

error: Content is protected !!