Tống Lăng quay trở vào trong xe, một cục tức nghẹn trong ngực lên xuống thất thường, tự kỉ tại chỗ.
Chu Thanh Lạc: “Anh sao vậy?”
Tống Lăng nghiến răng nghiến lợi: “Anh nghĩ anh bị bệnh.”
Chu Thanh Lạc sững sờ khoảng chừng là hai giây, không nói nên lời: “…Bệnh của anh khỏi rồi mà?”
Tống Lăng liếc nhìn Chu Thanh Lạc, cười như không cười: “Anh thấy bị bệnh còn tốt hơn nhiều.”
Chu Thanh Lạc: “…Chẳng lẽ anh vẫn còn di chứng gì à?”
Tống Lăng cười cười, hắn rất tán thưởng Thôi Tử, nhưng nếu như là trước kia, hắn sẽ không cảm thấy mắc nợ khi mình lợi dụng Thôi Tử, cũng sẽ không mà ngược xuôi một chuyến vì cô, lại càng không lo lắng cô nhất thời không chấp nhận được sự thật mà hoàn toàn sụp đổ.
Hắn lấy điện thoại gọi điện cho Thôi Tử.
Ngay sau đó Thôi Tử đã bắt máy.
Thôi Tử còn chưa kịp mở miệng thì Tống Lăng đã nói trước: “Cô cũng không cần chạy đôn chạy đáo vì Giang Thời Ngạn nữa, người năm đó mua bánh Mousse Matcha của tiệm nhà cô là tôi, người đăng bài quảng cáo trên Weibo cũng là tôi, tôi thấy cô làm gì cũng tháo vát, không đáng để u mê không tỉnh ngộ mãi như thế.”
Tống Lăng nói xong, bình tĩnh chờ phía bên kia trả lời.
Đợi một hồi lâu mà bên kia vẫn không lên tiếng, như thể chịu một đả kích vô cùng khủng khiếp vậy.
Tống Lăng trực tiếp cúp điện thoại, thở ra một hơi trầm, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Chu Thanh Lạc đang trợn mắt há mồm nhìn hắn.
Tống Lăng: “Sao vậy em?”
Chu Thanh Lạc chớp chớp mắt: “Người năm đó quảng cáo cho tiệm bánh là anh à?”
“Đúng vậy.”
“Thôi Tử cũng không biết sao?”
“Bây giờ chắc là biết rồi.”
Chu Thanh Lạc xoa mặt thật mạnh, chửi thề một câu: “Đm!”
Chu Thanh Lạc nghĩ tới việc bản thân trước đây đã từng nhận lời nhờ vả của Thôi Tử, bạch bạch đi tìm Giang Thời Ngạn giống như Thánh mẫu Maria, lại còn nói cái gì mà Giang Thời Ngạn cũng từng là một người mang đến cho người ta sự ấm áp…
Kết quả hóa ra chỉ là tự đá vào lưới nhà*?!
(*) Trong bản raw là 乌龙 (ô long) ngoài chỉ trà ô long còn được dùng với nghĩa ‘own goal’ (tự đá vào lưới đội mình).
Chu Thanh Lạc thầm nghĩ, người bị bại não nặng cũng không thể làm ra chuyện không bình thường đến vậy.
Thôi Tử là một kẻ ngốc, cậu cũng là một kẻ ngốc.
Chu Thanh Lạc giận dữ nói: “Tại sao anh không nói sớm hơn?”
Tống Lăng thấy tình thế không ổn, đến cả ngữ khí cũng thận trọng: “Hình như em cũng không hỏi anh mà.”
Chu Thanh Lạc:”…” Hình như cũng có lí.
Chuyện này cũng chỉ có hai người Tống Lăng và Giang Thời Ngạn biết, cậu cũng chỉ nghe Thôi Tử kể lại, Thôi Tử cũng chỉ nghe lời lừa gạt của Giang Thời Ngạn.
“Em không hỏi thì anh cũng không biết đường nói ra à?”
“Anh nghĩ chuyện này cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, thế nên không quan tâm đến nữa, Thôi Tử trước nay cũng không nói với anh, mãi đến ngày hôm qua anh mới biết cô ấy vẫn luôn để tâm đến chuyện này suốt bao lâu nay.”
“Vậy tại sao hôm qua anh không nói thẳng với chị ấy?”
“Anh sợ cô ấy biết được sự thật sẽ sụp đổ, em xem lúc cô ấy biết được vụ Lời Thề đạo văn đã khóc thành như thế kia rồi, nếu lại để Thôi Tử biết nhiều năm qua đã mang ơn nhầm người, nhỡ đâu nhảy lầu thì sao?”
“…” Thế mà cậu không nói lại được.
Chu Thanh Lạc không hiểu tâm lý đu idol lắm, nhưng Thôi Tử đã thích Lời Thề nhiều năm như vậy, chung quy cũng không dễ dàng tiếp nhận chuyện ly kỳ như vậy được.
Vì vậy lúc Thôi Tử đến tìm cậu, cậu cũng muốn giúp cô, duỗi tay kéo Giang Thời Ngạn một cái.
Kết quả thế mà chỉ là đá vào lưới nhà.
Cái tên Giang Thời Ngạn này, có chỗ nào xứng để được nhiều người thích như thế.
Điện thoại của Chu Thanh Lạc kêu ‘đinh đông’ một tiếng, là tin nhắn của Thôi Tử.
【Thôi Tử】: Thanh Lạc, xin lỗi, nhờ cậu đi khuyên giải Tống tiên sinh, thực sự làm khó cậu rồi.
Chu Thanh Lạc vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, không biết phải trả lời như thế nào.
Tống Lăng hỏi: “Tin nhắn của ai mà đọc lâu vậy?”
Chu Thanh Lạc đưa cho hắn xem.
Tống Lăng mím môi không nói lời nào.
Chu Thanh Lạc trả lời tin nhắn của Thôi Tử.
【Tam Thanh Tam Các】: Không sao đâu, chị vẫn ổn chứ?
【Thôi Tử】: Năm đó mẹ tôi thật sự rất khó khăn, vì vậy tôi đã luôn luôn nhớ lòng tốt của anh ta, không muốn Tống tiên sinh sẽ chĩa mũi nhọn vào anh ta, quên mất người bị hại trong chuyện này là cậu, thật xin lỗi.
【Thôi Tử】: Giang Thời Ngạn càng ngày càng cực đoan hơn, tôi vẫn luôn khoác trên mình gông xiềng đạo đức, bây giờ cuối cùng cũng được giải thoát rồi, cảm ơn cậu.
Tống Lăng đọc tin nhắn của Thôi Tử, khóe miệng nhếch lên, xùy một tiếng: “Cũng mạnh mẽ đấy chứ, vẫn chưa sụp đổ đâu.”
Chu Thanh Lạc nhìn chằm chằm vào bốn chữ “gông xiềng đạo đức”, quay đầu nhìn Tống Lăng, nghiêm túc hỏi: “Vậy lúc Giang Thời Ngạn giúp đỡ anh, anh có gông xiềng đạo đức với anh ta không?”
Tống Lăng suy nghĩ một lúc rồi trả lời nghiêm túc: “Không có, anh biết ơn cậu ta, nhưng sẽ không vì điều đó mà tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, lúc nào cũng đặt cậu ta lên hàng đầu, chẳng qua là trước đây anh nhầm lẫn coi cậu ta là người tốt nên mới làm ra những chuyện không theo chuẩn mực đó thôi. Thanh Lạc, em tin anh đi được không?”
Chu Thanh Lạc gật đầu: “Vâng, em tin anh.”
Tống Lăng thở phào nhẹ nhõm và mỉm cười: “Bây giờ anh phải đính chính lại, em là quan trọng nhất.”
“Vâng.”
Tống Lăng đăng nhập nick 【.】trên Weibo, đăng một bài post.
【.】: Nửa tiếng nữa livestream.
Ngay khi Weibo của Tống Lăng đăng bài, quần chúng ăn dưa tinh mắt đã từ bốn phương tám hướng chạy đến.
Dù sao thì vụ này trên mạng cũng rất gay cấn.
Mới chỉ mấy phút, phòng livestream đã chật kín hơn vạn người.
Chu Thanh Lạc cũng sốc luôn: “Không ngờ cái nick 【.】này thế mà cũng là một tiểu võng hồng(*) luôn.”
(*) Tiểu võng hồng: Người nổi tiếng trên mạng.
“Lát nữa livestream còn hot nữa.”
“Há? Anh còn biết livestream nữa cơ à?”
“Không có gì, qua loa thôi”
“…”
“Lát nữa em có muốn nói vài câu không?”
“Cũng được.”
“Sau đó chúng ta công khai luôn nhá.”
“…”
Nửa giờ ngắn ngủi, phòng phát sóng trực tiếp đã đông đúc với hàng trăm ngàn người, Tống Lăng điều chỉnh vị trí máy quay, đã sẵn sàng để bắt đầu.
Chu Thanh Lạc: “Không ngờ anh cũng thành thạo đấy.”
“Cái thứ đồ này cũng không khó.”
Vâng, anh thông minh anh lợi hại.
Vừa tới giờ, Tống Lăng bật camera, mặt không biểu cảm nhìn vào ống kính không nói câu nào.
Một màn bão bình luận toàn dấu hỏi, thỉnh thoảng còn kèm theo vài từ.
【Lag rồi à?】
【Ôi chết tiệt, đẹp trai thiệt là đẹp trai, lưu manh thiệt là lưu manh, badboy cũng thiệt là badboy】
Chu Thanh Lạc thấp giọng nhắc nhở hắn: “Anh nói gì đi.”
Tống Lăng lạnh lùng nói: “Tôi chính là chủ nick 【.】trên mạng Ngôi Sao, là người nhiều năm qua phối màu cho Lời Thề. Tôi muốn xin lỗi vì hành động của mình, cũng xin lỗi về việc khi đó đã giúp Lời Thề che giấu hành vi đạo nhái, từ bây giờ trở đi tôi sẽ gác bút lui khỏi giới, xóa tài khoản Weibo và tài khoản mạng Ngôi Sao. Bên cạnh đó sẽ quyên góp hết tất cả khoản tiền có được từ tác phẩm của Lời Thề, bao gồm cả số tiền bản quyền đồng tác giả sẽ dùng để quyên góp cho quỹ từ thiện. Và tôi xin nhấn mạnh thêm một điều nữa, Tam Các không phải là Lời Thề, Tam Các không phải là Lời Thề, Tam Các không phải là Lời Thề, mọi người có vấn đề gì cứ nói.”
Chu Thanh Lạc: “…” Rõ ràng là một lời xin lỗi, sao lại cảm thấy giống như ông chủ mở cuộc họp vậy?
Cư dân mạng có lẽ cũng có suy nghĩ với cậu, vì vậy bão bình luận bỗng yên tĩnh trong vòng một giây, sau đó bắt đầu điên cuồng.
【Có ảo giác như vừa bước vào phòng họp vậy.】
【Ông đây lần đầu tiên nhìn thấy kiểu xin lỗi crazy* như vậy.】
(*) Điếu tạc thiên (吊炸天): là một từ lưu hành trên mạng Trung Quốc, có ý hình dung người kia rất lợi hại ở phương diện nào đó hoặc là một sự kiện nào đó khiến người ta kinh ngạc.
【Chỉ mình tôi muốn biết thu nhập của Lời Thề là bao nhiêu thôi sao?】
【Chỉ có tôi muốn biết phương thức liên lạc của anh trai này thôi à?】
【Anh đẹp trai bao tuổi rồi? Có bạn gái chưa anh? Thấy em có được không?】
【Tam Các không phải Lời Thề? Vậy thì Tam Các là ai vậy?】
Tống Lăng lại không xem mấy bình luận này, nhưng vẫn coi như là một chủ phòng xứng chức, cơ mà thị lực của Chu Thanh Lạc rất tốt, nồng nhiệt đọc trộm khu bình luận của hắn.
Tống Lăng chớp mắt, nhìn Chu Thanh Lạc đang vô cùng đắc chí, nhẹ nhàng cong cong khóe miệng.
Việc làm này bị cư dân mạng mắt sắc tóm được.
【Chít tịt! Anh ta đang cười kìa! Ai đang làm loạn?】
【Có thể chếch máy quay phim sang chút được không? Có cái gì chúng tôi không thể xem được à?】
Chu Thanh Lạc nhanh chóng lui lại phía ghế phụ lái, ra hiệu cho hắn: “Tương tác với cư dân mạng đi anh.”
Tống Lăng nhíu mày bắt đầu việc chính.
“Tam Các là ai hả? Tam Các là bé cưng của tôi.”
“Tất nhiên là bạn trai rồi.”
Chu Thanh Lạc:”…” Ai bảo anh nói cái này!!
Hàng loạt bão bình luận câu【ĐM】.
“Trước kia nâng đỡ Lời Thề như vậy, Tam Các có giận không? Đương nhiên là giận, em ấy lại còn yêu tôi như vậy, chả qua bây giờ chúng tôi làm hòa rồi, nhưng cái giá phải trả là chúng tôi đang yêu xa.”
Chu Thanh Lạc dùng khẩu hình miệng dỗi hắn: “Em không giận!”
Tống Lăng quay đầu lại liếc nhìn Chu Thanh Lạc: “Em ấy nói em ấy không tức giận.”
Chu Thanh Lạc: “… ” Bây giờ thì gần trăm vạn người biết cậu đang ngồi ghế phụ lái của Tống Lăng.
“Tam Các thích gì à? Tam Các thích tôi.”
“Tôi thích điểm nào của Tam Các? Tôi thích mọi thứ của em ấy.”
“Tôi và Tam Các đã tiến đến bước nào à? Đến bước đời này không thể không có em ấy.”
“Đừng hâm mộ tôi, tôi không cần người hâm mộ, tôi chỉ cần một mình Tam Các.”
Chu Thanh Lạc cảm thấy mặt già của mình bị Tống Lăng ném xuống đất xéo mấy cái, nhiều câu hỏi như vậy hắn cứ nhất định không trả lời.
Rõ ràng là livestream xin lỗi lại bị hắn biến thành giao lưu tình cảm.
Tống Lăng không đi làm blogger tình cảm thì quả là đáng tiếc.
Cậu hối hận khi đã để cho Tống Lăng tương tác với cư dân mạng.
Chu Thanh Lạc bất lực, vì vậy cậu chỉ đành bảo hắn dừng lại rồi nhanh chóng kết thúc livestream.
Tống Lăng: “Buổi xin lỗi của tôi đến đây là kết thúc.”
Cư dân mạng đang sôi sục.
【Tam Các, chúng tôi biết cậu đang ngồi bên cạnh, ló mặt ra đi!】
【Đàn ông con trai gì mà ngại ngùng vậy hả!】
【Hay là xấu quá!】
Có một hai câu bắt nhịp, cư dân mạng bắt đầu sôi sục:【Đàn ông kiểu gì thế】
Làm gì có ai có thể chịu nổi khi bị mắng là không phải đàn ông.
Chu Thanh Lạc cầm lấy điện thoại của Tống Lăng, oán hận vỗ nhẹ vào mặt mình, khịt mũi lạnh lùng, nửa đùa nửa thật nói: “Nhìn xem, ông đây có phải đàn ông hay không.”
【Địu, đẹp trai.】
【Đẹp trai ẻ lun.】
【Ngày nay trai đẹp đều thích trai đẹp hết rồi.】
Chu Thanh Lạc để cho cư dân mạng có thời gian hòa hoãn xong mới vào việc.
“Xin chào tất cả mọi người, tôi là Tam Các.” Chu Thanh Lạc chuyển qua giao diện của mạng Ngôi Sao: “Tam Các hàng thật giá thật, nhưng tôi không có cách nào chứng minh tôi không phải Lời Thề, tôi là tôi, không phải là ai khác, chuyện này thì không có cách nào chứng minh được.”
Chu Thanh Lạc làm sáng tỏ thân phận cậu, nhưng trọng tâm chú ý của cư dân mạng lại không phải chuyện này, mà là kêu gọi hai người họ ở chung cùng một khung hình.
Nhưng Chu Thanh Lạc nhắm mắt làm ngơ, tiếp tục giải thích.
“Mạng Ngôi Sao đến lúc đó sẽ làm rõ cho tất cả mọi người, đồng thời tôi cũng đã gọi cảnh sát, nếu có bất kỳ tin tức gì, tôi sẽ lập tức công bố trên internet, mong mọi người hóng drama một cách lý tính.”
【Chỉ mình tôi nhận ra đây là anh trai đã vẽ tranh cho cô nhi viện sao?】
【Đúng, đúng, đúng, lần trước tôi còn xem video phỏng vấn của cậu ấy, cười ẻ luôn.]
【Xin hỏi là cô nhi viện nào vậy? Tôi muốn đi xem!】
【 Cô nhi viện Chân Thiện Mỹ ở thành phố Thanh Lăng】
【Cô nhi viện Sơn Thành cũng có đó]
【Ngoài ra còn có một hầm để xe ô tô của khu vui chơi nữa.]
【Còn có rất nhiều công viên, là do hai người bọn họ vẽ đó!】
【Đoán chừng* hai người này đang ở Thanh Lăng】
(*) Bản raw 盲狙: Kĩ thuật nhắm bắn mà không cần dùng ống ngắm, tiếp xúc với mục tiêu gần và nhanh.
Chu Thanh Lạc:”…Cảm ơn tất cả các bạn đã quan tâm, tình hình tiến triển sau đó sẽ kịp thời công bố trên Weibo.”
Sau khi Chu Thanh Lạc nói xong liền thoát livestream, bỏ lại đám cư dân mạng hóng hớt.
Tống Lăng đắc ý hỏi: “Thế nào rồi? Lần đầu tiên anh livestream cũng ổn nhỉ?”
Chu Thanh Lạc không nói nên lời: “Bảo anh tương tác với mọi người chứ không phải là kiểu tương tác như vậy, trọng điểm của buổi live hôm nay là xin lỗi, đáng lẽ ra phải trả lời một số vấn đề liên quan đến việc xin lỗi chứ, anh lạc đề rồi còn đâu.”
“Nhưng họ có hỏi đâu.”
“Sao lại không hỏi, bao nhiêu là câu hỏi luôn.”
Tống Lăng nói khoác mà không biết ngượng: “Ò, thế à, chắc anh không nhìn thấy, trong mắt chỉ nhìn thấy tên của em.”
Chu Thanh Lạc: “…”
“Dù sao cũng không có kinh nghiệm livestream, lần sau anh sẽ chú ý.”
“…”
“Mà em live hỏi một đằng lại trả lời một nẻo, rõ ràng dân mạng cũng hỏi em, hai người chúng ta tiến đến bước nào rồi, còn bảo chúng ta hôn một cái, em cũng có để ý đâu.”
Chu Thanh Lạc dở khóc dở cười, mà thôi vậy, nếu mà hắn không cợt nhả hai câu thì hắn không phải là Tống Lăng rồi.
“Nhưng mà hôn sao có thể để bọn họ xem được, dáng vẻ Thanh Lạc ngại ngùng mặt mũi đỏ bừng muốn ngừng mà không được chỉ được phép để mình anh ngắm thôi.”
“…”