Đột nhiên Trương Uyển Giao cảm giác lạnh lẽo cực độ, cô quấn chặt áo khoác lại rồi nhanh chóng dời tầm mắt ra khỏi chiếc xe màu đen. Kế đó, cô cầm ô đi tìm xe mình rồi lưu loát lái xe rời đi.
Hoàng Lập Thành đang nghe điện thoại, giây tiếp theo cửa xe đã được mở ra.
“Anh Thành, làm phiền anh.”
Lý Mạn Trương mỉm cười, tự nhiên đi vào trong xe ngồi xuống: “Viện trưởng mời bọn em tới quán này ăn, bây giờ trời lại mưa to không đón được xe, đúng lúc em thấy xe anh. Anh đến đây để bàn chuyện công việc sao, cho em đi nhờ đoạn đường không sao chứ?”
Trợ lý Lưu ở ghế lái yên lặng làm đầu gỗ.
Hoàng Lập Thành nhìn tóc của Lý Mạn Trương dính nước, tính tình được tu dưỡng tốt từ nhỏ khiến anh không thể nào nói ra lời từ chối được.
Anh lấy khăn trong túi áo ra cho cô ta, sau đó nói với trợ lý Lưu: “Đưa cô Lý về nhà trước.”
“Vâng.” Trợ lý Lưu lưu loát trả lời.
Xe nổ máy, chạy vững vàng trên đường đi.
Lý Mạn Trương cầm lấy khăn tay của Hoàng Lập Thành, cũng không lấy nó đi lau nước mưa mà thừa dịp bọn họ không chú ý bỏ vào túi. Sau đó lấy khăn giấy ra lau, nói lời cảm ơn Hoàng Lập Thành: “Cảm ơn anh, Anh Thành.”
“Ừ.” Người đàn ông hờ hững ừ một tiếng, sau đó tiếp tục xử lý công việc.
Lý Mạn Trương không dám quấy rầy anh, cô ta dứt khoát giả vờ ngủ, tựa đầu lên cửa sổ xe.
Không biết đã qua bao lâu, lúc cô ta sắp ngủ thật thì giọng nói trầm thấp của Hoàng Lập Thành vang lên: “Cô ấy đã ăn xong rồi sao?”
Giống như sợ đánh thức Lý Mạn Trương, giọng nói của anh giảm thấp xuống mấy phần.
Cô ấy?
Lý Mạn Trương theo bản năng nghĩ tới từ “cô ấy” này chính là Trương Uyển Giao bèn lập tức vểnh tai lên nghe, rất sợ sẽ bỏ qua chi tiết gì quan trọng.
“Vâng ạ, phó tổng giám đốc Lâm cũng đã ăn một chén cháu, có vẻ ăn rất ngon miệng.” Trợ lý Lưu dừng một chút rồi nói tiếp: “Lúc tôi đi thi phó tổng giám đốc Lâm còn đưa tôi hơn sáu trăm nghìn, nói là tiền cháo.”
Lê Lập Thành nghe vậy thì hơi thở trên người lạnh xuống mấy độ.
Trợ lý Lưu nhìn anh từ kính chiếu hậu, nhanh chóng nói sang chuyện khác: “tổng giám đốc Thành, lúc ăn cơm tôi đã đi thăm dò một chút, tâm trạng của ông Huỳnh không tốt bởi vì vợ ông ta bệnh bệnh máu trắng mà lại không tìm được tủy phù hợp.”
“Tâm trạng của ông ta không tốt?” Hoàng Lập Thành khép máy tính lại, xoa xoa huyệt thái dương hơi đau nhức của mình: “Vậy xem ra mảnh đất ở phía đông không dễ lấy rồi.”
“tổng giám đốc Thành, tôi có biện pháp có thể giải quyết được…”
Trợ lý Lưu còn chưa nói hết thì Hoàng Lập Thành đã nhận được một cuộc điện thoại bên kia đại dương.
Nhìn dãy số trên màn hình, đôi lông mày của người đàn ông cau chặt lại. Trước khi nghe điện thoại, anh ra lệnh với cậu ta: “Chuyện của ông Huỳnh, cậu toàn quyền giải quyết, chỉ cần cho tôi kết quả là được.”
Trợ lý Lưu đáp một tiếng.
Hoàng Lập Thành nhận điện thoại, một tràng tiếng Anh lưu loát vang lên: “Charlie, …”
Lý Mạn Trương đang tựa người bên cửa sổ xe, lông mi khẽ run lên.
Thật trùng hợp, bà Hà cũng đang điều trị ở bệnh viện của bọn họ. Hơn nữa, cũng là do Bác sĩ Lâm chủ trị…
Nói không chừng đây là một cách để Trương Uyển Giao hoàn toàn rời khỏi Anh Thành.
Vài ngày sau, Trương Uyển Giao đang ở nhà bồi dưỡng cơ thể, đợi ghép tủy thì đột nhiên nhận được được điện thoại của Bác sĩ Lâm.
“Cô Uyển Giao, chuyện ghép tủy của cô xảy ra một chút vấn đề…” Bác sĩ Lâm ấp a ấp úng nói khiến Trương Uyển Giao nhất thời có dự cảm không tốt.
Sau khi dò hỏi thêm thì Trương Uyển Giao mới biết được hóa ra là vợ một người bạn của viện trưởng cũng mắc bệnh máu trắng, mà người thanh niên đi hiến tủy cũng vừa vặn hợp tủy của người kia. Viện trưởng bảo Bác sĩ Lâm phẫu thuật cho vợ của bạn mình trước.
Đương nhiên Trương Uyển Giao không đồng ý, người là do cô tìm được, cô lập tức gọi điện cho người hiến tủy.
Thanh niên nhận điện thoại của cô, nói xin lỗi: “Cô Uyển Giao, tôi đã được ông Huỳnh sắp xếp rồi. Xin lỗi cô, loại người này tôi không trêu vào được, tôi sẽ đem tiền đặt cọc trả về tài khoản của cô.”
Không đợi Trương Uyển Giao nói gì thêm thì cậu ta đã lập tức cúp điện thoại.
Cô ngạc nhiên nhìn điện thoại.
Cô rất vất cả mới tìm được người, lúc đầu còn tưởng rằng nửa tháng sau là có thể phẫu thuật được, không ngờ lại bị người khác chặn lại.
Trương Uyển Giao đã tìm người để điều tra ông Huỳnh và phát hiện ra rất nhiều điều xấu xa sau lưng ông ta. Đã đến chỗ của ông ta thì cô nhất định sẽ không quay về, nếu tùy tiện giành thì có thể sản nghiệp của nhà cô sẽ bị ảnh hưởng.
Sau một hồi suy nghĩ, Trương Uyển Giao đành từ bỏ.
Dù gì cũng chỉ là một bộ tủy, dân số cả nước đông như vậy cô nhất định sẽ tìm ra, chẳng qua chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi, cô đưa cho thám tử tư một khoản tiền để anh ta tiếp tục tìm tủy cho cô.
Dạo gần đây Trương Uyển Giao ho rất nhiều, tuy rằng không ho ra máu mà chỉ là ho vặt, nhưng cô sợ đến công ty sẽ bị người khác nhìn thấy, cho nên cô đành ở nhà dùng giấy bút ghi chép để làm việc.
Thời gian rảnh, Trương Uyển Giao lại lên các trang mạng để tìm tủy phù hợp, nhưng tìm mãi vẫn không thấy, hoặc có nhưng mức độ phù hợp với cô lại không cao, như vậy dĩ nhiên trong quá trình phẫu thuật rủi ro sẽ rất lớn, cô không dám mạo hiểm.
Trương Uyển Giao nhắn tin cho trợ lý của cô kêu cô ấy đem một vài tài liệu đến, trợ lý trả lời tin nhắn cô nói rằng ba ngày trước cô ấy đã bận việc đến Melbourne, chắc cuối tuần mới có thể quay về.
Cô chỉ đành gọi điện cho trợ lý Lưu.
Trợ lý Lưu tỏ ra rất nhiệt tình, buổi chiều đã đến ngay chỗ của cô và còn đem theo rất nhiều đồ bổ: “Phó tổng giám đốc, cô đã khỏe hơn chưa? Tôi đem đến cho cô vài hũ tổ yến đây.”
“Đỡ nhiều rồi, bắt cậu phải đến đây một chuyến, thật phiền cho cậu quá.” Trương Uyển Giao cười dịu dàng rồi kêu Dì Bảy nhận lấy tổ yến.
Trương Uyển Giao giải quyết công việc rất nhanh, cô lật những tài liệu đó ra, sau khi không thấy gì sai sót thì đặt bút kí tên rồi đưa lại cho trợ lý Lưu.
Dường như cô phát hiện ra cả ngày hôm nay trợ lý Lưu cười rất nhiều nên hỏi cậu ta: “Tôi thấy cậu hình như đang rất vui phải không? Sao thế, sếp thưởng lương trong quý cho cậu rồi hả?”
“Ha ha ha, không phải.” Trợ lý Lưu đẩy nhẹ cặp kính trên mũi lên, dù sao cũng là chuyện của công ty, Trương Uyển Giao lại là phó tổng giám đốc nên cậu ta cũng không giấu nữa: “Phó tổng giám đốc, cô biết mảnh đất ở khu phía Đông chứ?”
Trương Uyển Giao ừ một tiếng, với hạng mục lớn này cô cũng có ấn tượng: “Trước đây công ty đã đưa ra kế hoạch mua lại miếng đất bên khu phía Đông đó để xây khu vui chơi nhưng vẫn kì kèo mãi không được, giờ đã kí được rồi sao?”
“Đúng rồi. Trước đây tổng giám đốc Thành đã hẹn ông Huỳnh ăn cơm để bàn chuyện này, ông Huỳnh vẫn không đồng ý, nhưng hôm nay ông ấy đã chủ động tìm đến tổng giám đốc Thành để ăn cơm và đã chịu kí bản hợp đồng đó.”
Trương Uyển Giao ngây người ra, cô tưởng đối phương ra giá rất cao nên đã hỏi: “Cuối cùng đã mua với giá bao nhiêu?”
Trợ lý Lưu nói cho Trương Uyển Giao một con số.
“Mức giá này còn thấp hơn so với giá ban đầu nhưng đối phương vẫn đồng ý sao?” Nghe thấy trợ lý Lưu đưa ra con số đó, Trương Uyển Giao vô cùng ngạc nhiên: “Ông ta có đòi thứ gì từ công ty chúng ta không?”
Trợ lý Lưu nói: “Phó tổng giám đốc chắc cô không biết rồi, vợ của ông Huỳnh bị bệnh máu trắng, ông Huỳnh vì muốn tìm người thích hợp để ghép tủy cho vợ mà bận đến đầu tắt mặt tối.”
“Tổng giám đốc Thành rất muốn có được miếng đất bên khu phía Đông đó nên đã bảo tôi đi kiếm tủy để ghép, may cho ông Huỳnh là quan hệ của tôi khá rộng nên đã nhờ người đi tìm, cuối cùng cũng đã tìm được.”
Trợ lý Lưu nói đến đây thì vẻ mặt của Trương Uyển Giao đã biến sắc.
Trợ lý Lưu không nhìn thấy nên vẫn tiếp tục nói: “Tuy nhiên lúc tôi gặp ông Huỳnh để nói chuyện này thì không ngờ rằng viện trưởng bệnh viện của người hiến tặng tủy lại là bạn của ông Huỳnh, tuy rằng việc đó không phải là công lao của tôi nhưng ông Huỳnh nói muốn tích đức cho vợ mình nên đã hẹn tổng giám đốc Thành ăn cơm, sau đó kí kết hợp đồng này.”
Trương Uyển Giao nghe xong cảm thấy tay chân lạnh toát, nhưng cô lại không dám tin, cô hỏi lại trợ lý Lưu với giọng khó hiểu: “Ông Huỳnh mà cậu nói là ông Huỳnh nào? Bệnh viện đó là bệnh viện nào?”
“Phó tổng giám đốc, trước đây cô đã phụ trách hạng mục này mà cô không nhớ sao?” Trợ lý Lưu hơi rầu rĩ, cậu ta nghĩ do Trương Uyển Giao bận nhiều việc nên quên mất nên đã nói: “Ông Huỳnh Nhất Nam, viện trưởng của bệnh viện thành phố là bạn của ông ấy.”
Trợ lý Lưu nhìn Trương Uyển Giao hơi do dự rồi tiếp tục nói: “Phó tổng giám đốc, nghe nói tủy không phải là do viện trưởng tìm được mà là do một vị bác sĩ vừa mới đến ở khoa phụ sản của bệnh viện tìm được, không biết có phải do tổng giám đốc Thành đã nói với vị bác sĩ đó về chuyện vợ của ông Huỳnh hay không mà bác sĩ vừa tìm được tủy phù hợp thì đã lập tức báo ngay cho viện trưởng.”
Chuyện này lẽ ra trợ lý Lưu không nên nói ra, nhưng hôm đó Lý Mạn Trương thản nhiên bước lên xe cộng với thái độ của Hoàng Lập Thành khiến cho trợ lý Lưu cảm nhận được rằng người phụ nữ đó có quan hệ gì đó với Hoàng Lập Thành.