Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hoàn thành Thoát Khỏi Trái Đất Chương 110: Hộp hủy diệt (9)

Chương 110: Hộp hủy diệt (9)

2:08 chiều – 29/05/2024

Đường Nghiên Tâm nhìn rồi cười.

Nụ cười này của cô đương nhiên đã bị Mạt và búp bê Anh Trai phát hiện, lúc này biến lại thành người, nhảy xuống từ trên cây chỗ đang ẩn nấp. Công khai xuất hiện trước mặt Mạt, hơn nữa không lãng phí thời gian, thử tấn công anh ta.

Đáng tiếc, tấn công không có hiệu quả.

Sau khi dỡ bỏ điều kiện cấm không thể tấn công con người, tấn công vẫn không có tác dụng với anh ta.

Mạt: “Cô tuy rằng là bán thần, nhưng danh hào ‘Tử’ này vừa nghe đã khiến người ta sợ hãi, tôi cũng không dám khiêu chiến vũ lực của cô. Ngay từ đầu, tôi đã liệt bản thân vào đối tượng cô không thể công kích, không cần lãng phí sức lực.

Người này vẫn luôn tỏ ra bộ dạng nắm chắc phần thắng không hề hoảng sợ.

Đường Nghiên Tâm: “Đừng nói bản thân có bao nhiêu vô địch, tôi không thể tấn công anh, anh cũng không thể tấn công tôi.”

Mạt cười, ý vị thâm trường nói: “Tôi không cần tấn công cô.”

Ngẫm nghĩ: chỉ cần hộp hủy diệt, là đủ để giết cô rồi.

Tùng Cách người đã lẻn ra phía sau Mạt phát động tấn công, sự kh ủng bố của lưỡi hái tử thần ngay lập tức lộ rõ, thứ vũ khí này không chỉ có thể tấn công cơ thể mà còn có thể tấn công linh hồn. Mặc kệ là con người vong linh hay là thần linh, sự tồn tại của linh hồn đều quan trọng, cơ thể tổn thương còn có thể cầm máu uống thuốc, nhưng linh hồn bị tổn thương gần như không thể khắc phục được.

Mạt kêu một tiếng thảm thiết, liên tiếp lùi lại bảy tám bước.

“Đê tiện…”

Sau khi nhận được mắt xem thường của Đường Nghiên Tâm, nuốt hai chữ ‘tiểu nhân’ lại vào trong bụng.

Chủ yếu là những chuyện Mạt làm từ trước tới nay cũng không phải là chuyện quang minh chính đại gì, không tốt lắm khi đi chỉ trích người khác.

Búp bê Anh Trai hỗ trợ, Mạt nhất thời cũng hiểu không phải là không chống đỡ được, mà chủ yếu là do không quen năng lực của lưỡi hái tử thần, cho nên mới rơi vào thế hạ phong. Khi anh ta thất bại, liền mở miệng đầu hàng: “Tôi thua rồi, các người muốn biết cái gì, tôi đều nói cho các người biết.”

Nếu như anh ta biết nửa giờ trước, một vị thần rất kiêu ngạo cũng từng nói như vậy, lại rơi vào kết cục gì, có lẽ anh ta sẽ không nói như vậy.

Đường Nghiên tâm: “Giết anh ta.”

Tùng Cách hóa thành lưỡi hái chém về phía Mạt.

Vừa rồi còn không nhúc nhích được, giống như không chút phản kháng nào, nhưng lại có thể thoải mái thoát khỏi sự kiềm chế của hai người họ, khuôn mặt tối tăm hỏi: “Vì sao không thể ra bài theo lẽ thông thường vậy? Cô không có điều gì muốn biết sao?”

Đường Nghiên Tâm: “Không có, tôi chỉ muốn nhìn thấy anh lập tức mang theo bí mật của mình chết đi thôi.”

Mạt: “…”

Đường Nghiên Tâm: “Cho nên anh quả nhiên là giả vờ.”

Mạt: “Lúc nói chuyện với cô có thể bảo bọn họ dừng tay, không cần tấn công tôi không?”

Đường Nghiên Tâm dương nhiên từ chối anh ta không chút cảm xúc. Trong lòng thật ra rất vui vì anh ta bị Tùng Cách cùng búp bê Anh Trai truy đuổi, bởi vì người này thật sự rất phiền toái, khó chịu nhất lời không thể giết anh ta, loại người đặc biệt kinh tởm.

Ngay khi Tùng Cách chuẩn bị bắt lại thì Mạt đã biến thành một con chim lớn bay lên trời.

Đường Nghiên Tâm: Rõ ràng còn có sức chiến đấu, nhưng anh ta lại cố tình giả vờ yếu đuối.

Mục đích là gì?

Lại tính nói dối họ?

Khuôn mặt tinh xảo của búp bê Anh Trai dính đầy bụi, anh ta dùng tay áo tùy tiện lau đi, sau đó từ trong bụng lấy ra một chiếc hộp cỡ lòng bàn tay, chính là Hộp Hủy Diệt.

Nếu Hộp Hủy Diệt ở hộp số 3 được mở ra, họ sẽ rơi vào hộp số 4, và phải làm quen lại với tình hình của thôn. Phải nắm chiếc hộp trong tay mình, nếu không Mạt sẽ lại mở chiếc hộp ngay sau khi họ chế tạo được chiếc đèn hoa sen, như thế bọn họ rất có khả năng lại kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ.

Điểm này không chỉ có mấy người Đường Nghiên Tâm nghĩ đến, mà búp bê Anh Trai tách khỏi họ trước đó cũng nghĩ đến điều này.

Tùng Cách: “May là có anh ở đây.”

Búp bê Anh Trai không thể biểu lộ vẻ mặt của mình, nhưng trong mắt anh ta có ý cười.

Đường Nghiên Tâm đang nghiên cứu thu hoạch của Tùng Cách, trên giấy viết, đèn hoa sen còn gọi là đèn nước, ban đêm thả trong nước rất đẹp, cũng có thể dùng để dẫn đường. Nguyên liệu cần thiết để chế tạo ra nó: vải do nữ thần Vân Hà dệt ra, bấc đèn do tự tay nữ thần Vận Mệnh làm ra.

Tấm vải của nữ thần Vân Hà có thể thay đổi thành nhiều màu sắc khác nhau tùy theo mong muốn của người dùng, cũng có thể cắt thành bất kỳ hình dạng nào mà người dùng có thể tưởng tượng được.

Bấc đèn của nữ thần Vận Mệnh là một quả cầu nhỏ màu xanh lam, đường kính hai cm, sau khi thắp sáng không bị gió hay nước dập tắt, khi đốt cháy hoàn toàn sẽ chuyển sang màu nâu, tỏa ra mùi hôi thoang thoảng.

Đường Nghiên Tâm lấy ra một quả bóng nhỏ từ trong túi xách của mình, nó giống hệt với chiếc bấc được mô tả trong phần mô tả, là cô đặt ở chỗ của Vận Mệnh.

Không khó để đoán rằng bậc đã bị phá hủy hoàn toàn.

Khi bọn họ ở trong không gian tối, Mạt có thể làm rất nhiều chuyện. Dưới tình huống Vận Mệnh đã ngã xuống, phá hỏng bấc đèn có thể làm cho ba người Đường Nghiên Tâm không thể rời đi.

Đường Nghiên Tâm: “Trước đi tìm nữ thần Vân Hà trước, để lấy vải trước.”

Nếu hộp 3 không có nguyên liệu, thì phải sang hộp số 4 để kiểm tra.

Lần sau phải tìm được nguyên liệu trước Mạt.

Nhà của nữ thần Vân Hà rất dễ tìm, trong thôn không có ngôi nhà nào khác treo vải bằng mây, thậm chí không cần vào nhà, chỉ cần lẳng lặng quấn lấy một cuốn vải trang trí.

Lẻn vào nhà nữ thần Vận Mệnh, lại đụng phải Hải đi từ trên tầng xuống.

Vị Hải Thần dũng mãnh này tay cầm một cây đinh ba, mặc áo giáp, nhìn ba người đang chen chúc trong bếp với cảm xúc hỉ nộ không rõ.

Đường Nghiên Tâm vẫy tay: “Hello!”

Hải Thần nhướng mày: “Làm kẻ trộm vậy mà không có chút xấu hổ nào.”

Đường Nghiên Tâm hiếm khi nhạy cảm với cảm xúc với người khác, phát hiện anh ta không thực sự tức giận, cô lập tức hỏi kỹ hơn: “Tôi muốn tìm bấc đèn của đèn hoa đăng, anh có biết nó ở đâu không?”

Hải Thần: “Thứ đó được Vận Mệnh dùng để nấu ăn nên đương nhiên được đặt ở trong bếp. Nhưng đều bị hủy rồi.”

Đường Nghiên Tâm: “Anh biết làm không?”

Hải Thần lắc đầu: “Chỉ có bấc đèn do chính tay Vận Mệnh làm, mới có thể có tác dụng dẫn đường. Người bên ngoài nếu muốn làm…”

Anh ta đột nhiên ngừng nói, im lặng một lúc lâu trước khi nói tiếp: “Nếu sẵn sàng chỉ đường cho những người quan trọng thì dùng linh hồn mình làm bấc đèn có tác dụng tương tự. Tuy nhiên, loại phương pháp này rất nguy hiểm, nếu linh hồn thiêu đốt trên đường đi hối hận thì những người đi theo đèn hoa sen sẽ bị lạc phương hướng, chết đuối ở giữa sông.”

Ba người đều nghiêm túc nghe.

Nữ thần Vận Mệnh đã ngã xuống luôn đối xử tốt với bọn họ, chồng cô ấy cũng không có thực sự làm hại họ.

Có thể tin Hải Thần.

Vị thần kiêu ngạo này luôn khinh thường việc nói dối.

Hải Thần đứng lên, bộ giáp trên người anh ta khi đi đường sẽ phát ra tiếng “Ào ào ào”, khi anh ta đi đến cửa bỗng nhiên dừng lại, nhưng không quay đầu lại. Âm thanh vang lên rõ ràng trong tai Đường Nghiên Tâm.

“Rời khỏi đây nhanh chóng đi! Cuộc chiến chống lại Phố Tộc sắp kết thúc, một khi chúng ta giành chiến thắng, toàn bộ Phố Tộc sẽ bị trục xuất. Đến lúc đó, cô không thể lẩn trốn được nữa. Người trong thôn đều nhận ra cô, nhất định sẽ giết cô.”

Đường Nghiên Tâm thực lòng nói: “Cảm ơn.”

Búp bê Anh Trai lại một lần nữa lấy chiếc hộp ra khỏi bụng, chuẩn bị vào hộp số 4, vừa mới mở hộp ra, Đường Nghiên Tâm đã cảm thấy có gì đó không ổn nên đá chiếc hộp ra xa.

Như vậy cũng không kịp.

Chiếc hộp nổ mạnh.

Mấy đám mây hình nấm do vụ nổ gây ra từ từ bốc lên, Tùng Cách vớt được Anh Trai ra khỏi hố.

“Chân của anh đâu?”

Bàn tay treo bên dưới người Anh Trai quơ quơ, ý bảo nửa người dưới của anh ta đang cầm trên tay——anh ta bị nổ thành hai mảnh rồi.

Gây ra tiếng động lớn như vậy, đương nhiên không thể ở lại đây được nữa. Ba người trốn ở bờ sông, còn búp bê Anh Trai mượn sợi tơ của họ, để khâu thân trên với th@n dưới lại với nhau.

Ngoài ra, trên cơ thể của búp bê Anh Trai không có vết thương nào cả.

Tùng Cách: “Anh rốt cuộc là dùng vật liệu gì làm ra vậy? Cơ thể thật cứng.”

Nếu muốn dùng phương thức vật lý để tiêu diệt búp bê, gần như là không có khả năng.

Đáng tiếc là linh hồn của anh ta quá mức yếu ớt…

Hộp Hủy Diệt đã bị nổ tung đến mức không thể tìm thấy mảnh vỡ nào, không ngờ Mạt còn có chiêu nham hiểm đến như vậy, Hóa ra anh ta không phải đang tìm Hộp Hủy Diệt để nhốt ba người họ vào hộp nhỏ hơn, mà là không cho phép bọn họ vào hộp số 4, muốn ở hộp số 3 này giải quyết toàn bộ bọn họ.

Trước đây anh ta giả vờ là không địch lại, thật ra chỉ muốn làm xáo trộn chiếc hộp.

Kỳ quái là anh ta rõ ràng không hề đụng vào hộp, lại có thể khiến cho hộp nổ mạnh.

Quả nhiên khó lòng phòng bị, là tên siêu cấp nguy hiểm…

Đường Nghiên Tâm đang ngồi trên sườn đồi, phía thượng nguồn của dòng suối, có thể nhìn tình hình chiến đấu từ xa. Cô nhìn thấy một vị thần cao lớn ngã xuống, tiếng “ào ào” chính là tiếng áo giáp của Hải Thần phát ra: giống như tiếng nước biển chảy qua đá ngầm.

Vết thương chí mạng trên lưng của Hải Thần tỏa ra ánh sáng vàng.

Đó là thần lực của thần Thái Dương.

Tuy rằng Hải Thần trông như sắp chết, nhưng các vị thần thật sự đã đánh bại Phố tộc, đẩy Phố Tộc về phía bức tường gỗ.

Phía sau phát ra tiếng vang kỳ quái, đồng thời liên hệ với Tùng Cách bỗng nhiên bị gián đoạn.

Đường Nghiên Tâm không còn quan tâm đ ến cuộc chiến ở phía xa nữa, bỏi vì quá mức nhập tâm, đến nỗi không phát hiện bầu trời đang tối dần.

Một ngọn đèn hoa sen lơ lửng trên không, quả cầu màu xanh lam đã được thắp sáng, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.

Không thấy bóng dáng Tùng Cách đâu.

Đường Nghiên Tâm ngây cả người.

Lần thứ hai.

Lần này anh thậm chí còn không lưu lại một câu.

Những cảm xúc phức tạp như nước dâng trào, cuốn trôi trái tim khô cạn đã lâu của cô, những cảm xúc khó tả cứ quanh quẩn trong lòng Đường Nghiên Tâm khiến cô có chút hoảng hốt khó tả.

Anh Trai: Ít nhất đừng cho sự hy sinh của anh ấy trở nên vô nghĩa.

Trên mặt Đường Nghiên tâm không có biểu tình gì, dường như không có cảm giác gì với hành động hy sinh bản thân của Tùng Cách. Cẩn thận thả đèn hoa sen xuống sông rồi nhảy xuống sông.

Anh Trai đuổi kịp cô.

Khi họ đi theo chiếc đèn hoa sen xuôi dòng, Mạt đang trốn xung quanh bước ra với vẻ mặt buồn bã, vừa thở dài vừa nói: “Tôi vất vả giăng bẫy như vậy, ai ngờ lại có kẻ ngu ngốc sẵn sàng hy sinh bản thân vì một vong linh không cảm xúc cơ chứ. Anh nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô ta mà xem, đến một giọt nước mắt còn không có, anh không cảm thấy không đáng sao? Nếu hối hận nhanh chóng đổi ý còn có thể lưu lại một chút hồn phách, nuôi dưỡng là có thể sống sót…Tôi thật sự thua anh rồi. Rõ ràng là tử cục, thế mà sao lại có đường sống? Cái này xong rồi, thật sự xong rồi.”

………..

Nước sông rất lạnh, lạnh đến xương.

Đường Nghiên Tâm cảm thấy trong mắt đầy cát, dùng sức dụi dụi mắt, chiếc đèn hoa sen nổi trên mặt nước đột nhiên nghiêng một góc lao xuống nước, lặn sâu hơn. Theo ánh sáng dịu nhẹ, Đường Nghiên Tâm càng lúc càng lặng sâu hơn. Xung quanh rất tốt, căn bản không nhìn thấy điểm cuối. Rõ ràng là đã ra khỏi con sông nhỏ, đến một vùng nước rộng hơn.

Khi cuối cùng cũng có thể nhìn thấy đáy sông, thì nhìn thấy hai chiếc hộp gỗ dát bạc đang mở trên bàn.

Đèn hoa sen vòng quanh Đường Nghiên Tâm, như thể nói lời tạm biệt, sau đó tắt đi, từ từ rơi xuống đáy sông.

Đường Nghiên Tâm nhìn chiếc đèn hoa sen một lúc lâu, cuối cùng vẫn là nhặt nó lên, bỏ vào trong túi.

Anh Trai đã đi lên trước, đóng hai chiếc hộp đang mở ra.

Nước sống xung quanh sủi bọt “Ùng ục ùng ục”, hai chiếc hộp biến mất, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy mặt nước, khi ngược dòng có thể thấy vầng trăng cong queo treo trên bầu trời. Những bức tường rất yên tĩnh, cách thôn làng khoảng cách rất xa.

Không có Phố Tộc xâm chiếm, không có chiến tranh hay tử vong, chỉ có một thôn thần linh yên tĩnh thanh bình.

Mọi thứ vẫn giống hệt như khi họ vừa mới bước vào khu vực.

Anh Trai liếc nhìn Đường Nghiên Tâm bên cạnh, phát hiện mắt cô hơi đỏ.

Tuy rằng không phải người, nhưng Anh Trai cũng biết, lúc này không thích hợp để nói chuyện, cũng không thể nói toạc ra chuyện khổ sở của đối phương…

Hai người ướt sũng đi vào trong thôn, thôn dân thân thiện nhìn thấy họ còn chào hỏi. Hiển nhiên, chuyện xảy ra ở hộp số 2 và số 3, người bên trong hộp số 1 cũng không biết. 

Bọn họ đánh thức Hải cùng Vận Mệnh đang ngủ say, hai người xuống lầu. Vận Mệnh dịu dàng thấy bọn họ cả người đang nhỏ giọt nước nên nhanh chóng lấy khăn, quấn hai người alji.

“Các người nhìn phía đối diện làm gì?”

Vận Mệnh kỳ quái hỏi.

Đường Nghiên Tâm bị giọng nói của cô ấy đánh thức, nhận ra mình dọc đường đều thất thần.

“Nữ thần Vận Mệnh…?”

“Là tôi.” Trong mắt Vận Mệnh lóe lên hào quang các màu: “Hai vị còn lại đâu? Đã xảy ra chuyện gì?”

Đường Nghiên Tâm đưa ra một chiếc đèn hoa sen, bấc đèn đã cháy hết cũng ướt sũng.

Ánh sáng thần bí trong mắt Vận Mệnh biến mất, cô ấy không hề nghi ngờ gì, hiển nhiên là đã biết chuyện gì xảy ra.

“Cô muốn biết, anh ta còn cứu được hay không.”

“Đúng vậy…”

Đường Nghiên Tâm ngẩng đầu, khẩn trương nhìn Vận Mệnh.

Vận Mệnh: “Những linh hồn phân tán ở nơi khác không thể đoàn tụ, nhưng ở đây có chút đặc thù. Cô thật sự muốn cứu anh ta sao? Sẽ rất nguy hiểm.”

Đường Nghiên Tâm gật đầu.

Hải đứng ở cửa cũng không biết có phải là bị hai người làm phiền khó chịu không, lạnh lùng nói: “Nếu không cứu được anh ta thì qua đối diện gõ cửa, đánh thức tiểu quỷ tham ngủ đáng ghét kia, nói cho cậu ta cô muốn rời khỏi đây, có thể sống sót mà không gặp bất kỳ rủi ro nào.”

Đường Nghiên Tâm: “Tôi phải cứu anh ấy.”

“Thật là cứng đầu.” Hải ngáp một cái: “Tương tự, cô gõ cửa nhà đối diện, nói với tiểu quỷ vừa tỉnh lại rằng cô muốn rời khỏi khu vực cùng với những người bạn đã chết của mình. Tôi phải nhắc nhở cô, tiểu quỳ kia trong bụng đầy vận rủi chỉ thích người chính trực. Cô phải thông qua khảo nghiệm của cậu ta, theo tôi thấy cô gần như là thập tử vô sinh rồi.”

“Ít nói mỉa đi!”

Vận Mệnh vỗ nhẹ vào vai Hải, Hải lập tức câm miệng.

Đường Nghiên Tâm: “Khảo nghiệm gì?”

Vận Mệnh: “Đó là những câu hỏi trắc nghiệm không thể che giấu được nội tâm. Nếu cô đưa ra lựa chọn cậu ta thích, có lẽ cậu ta sẽ thả cho cô đi. Nếu cậu ta cảm thấy cô là một người tốt chân chính, có lẽ có thể cho bạn bè của cô rời đi cùng cô. Khả năng lớn nhất là cậu ta nhìn thấy phần tà ác trong lòng ô, cho rằng tốt nhất là nhốt cô vào trong ‘Hộp Hủy Diệt’, vậy thì cô sẽ vĩnh viễn không thể rời đi, tệ hơn nữa là cậu ta có thể gi ết chết cô.”

Đường Nghiên Tâm: “…”

Anh Trai: Cô cảm thấy mình có là người tốt không?

Đường Nghiên Tâm lạnh khốc lên tiếng: “…Tôi thậm chí còn không phải người.”

Anh Trai: ….

Nhưng cô vẫn phải cứu Tùng Cách, thân là tử thần lại được lưỡi hái cứu, truyền đi thì cô thật sự rất mất mặt. Ân cứu mạng phải bù đắp mới được.

Nửa đêm Thái Dương nghe thấy tiếng gõ cửa, tức giận đi mở cửa, nhìn thấy Hải cùng Vận Mệnh đứng bên ngoài, vô thức bày ra khuôn mặt tươi cười, một câu cũng không dám nhiều lời, khi nghe được bọn họ đến tìm Hộp Hủy Diệt, biểu cảm cũng rất bình tĩnh, thậm chí còn oán giận: “So với tôi, cậu ta càng thích anh. Rõ ràng thời gian ở với tôi lâu hơn, miệng lại luôn khen ngợi anh thật là tốt, còn lại cứ ở lại chỗ tôi không rời đi. Nữ thần Vận Mệnh, nếu không cô bắt cậu ta đi luôn đi!”

Vận Mệnh cười lạnh: “Tự mình trộm hộp ma, có khó đến đâu cũng tự mình nuôi.”

Thái Dương: “…Tiếng ngáy của cậu ta ngang với tiếng sét đáng, ồn muốn chết.”

Vừa mới nói xong, Tiểu Bàn ở trên giường hai mắt mở ra tức giận nhìn hắn ta.

Thái Dương: “…”

Cũng may Tiểu Bàn phát hiện người lạ mặt, cậu ta đưa ánh mắt trách cứ rời khỏi Thái Dương, khi nhìn thấy búp bê Anh Trai, đôi mắt đen tròn của cậu ta sáng lên. Khuôn mặt mũm mĩm của cậu ta đang run lên vì cười, cậu ta nhảy ra khỏi giường chạy đến chỗ búp bê, giống như phát hiện ra một trân bảo quý hiếm gì đó.

“Wow wow wow, tôi nhìn xương cốt của anh tốt lắm, muốn làm đồ đệ của tôi không?”

Anh Trai nhanh chóng bắt lấy trọng điểm: làm đồ đệ của cậu có chỗ tốt gì?

…Sự phát triển này làm người ta có chút không nghĩ đến.

Tiểu Bàn: “Tôi có thể dạy anh phương pháp tu luyện khí linh, có thể từ từ bổ sung linh hồn.”

Anh Trai: Bạn của tôi muốn cứu một người bạn khác của tôi, nếu tôi là đồ đệ của cậu, cậu có thể cho chút nước vào không?

Tiểu Bàn rốt cuộc mất đi một ít vui vẻ, hơi lấy lại lý trí: “…Luôn cảm thấy bị anh nắm lấy quyền khống chế.”

Miệng nói như vậy, nhưng Tiểu Bàn vẫn rời ánh mắt, bắt đầu quan sát Đường Nghiên Tâm, một lúc lâu sau mới hỏi: “Cô thật sự muốn tham gia khảo nghiệm của tôi? Tử thần! Chỉ sợ không thể đạt được tiêu chuẩn thấp nhất của tôi.”

Bộ dạng ngạc nhiên.

Đường Nghiên Tâm: “Ừ, tôi muốn tham gia.”

Anh Trai lập tức viết trên mặt đất: Sư phụ.

Tiểu Bàn: “Được được được, chỉ cần cô đạt được tiêu chuẩn tối thiểu của tôi, tôi sẽ cho cô qua. Coi như vì đồ đệ của tôi.”

Búp bê Anh Trai yêu cầu nói chuyện một mình với Đường Nghiên Tâm, trước đây mọi người đều bị xoắn thành một sợi dây là bởi vì có Mạt kẻ địch mạnh ở bên cạnh, lúc này búp bê Anh Trai hoàn toàn không cần giúp cô, lại sẵn sàng nói chuyện, khẳng định không phải là kết thiện duyên, mà là có việc muốn nhờ.

Tâm của con búp bê này còn cứng hơn cả cô…Quên mất, búp bê không có trái tim.

Búp bê Anh Trai: “Tôi có một người thân, hiện tại đã rời khỏi Trái Đất đến liên bang vũ trụ. Tôi không biết cô ấy có xem trực tiếp của cô nhìn thấy tôi không, nếu cô gặp được cô ấy, nói giúp tôi. Lúc trước, tôi không phải cố ý rời xa cô ấy, mà là không ly không được.”

Mặc dù cô ấy đối với tôi không tốt lắm, cũng không phát hiện tôi dần trở thành một linh hồn độc lập, thậm chí còn cảnh giác với tôi.

Ai bảo cô ấy giống như một người mẹ cơ chứ?

Tuy rằng nên gọi cô ấy là em gái.

Khi đó bởi vì thần trí không rõ, nên chưa nói chuyện tử tế được với cô ấy!

Đường Nghiên Tâm: “ Cô ấy cũng là búp bê?”

“Không, cô ấy là con người, tên là Cố Hề Lịch.”

Đường Nghiên Tâm hứa hẹn với anh ta: “Tôi nhất định sẽ truyền đạt cho anh.”

[Bán thần…Thật là quả dưa lớn.]

[Tôi đã sớm cảm thấy rằng với khả năng của Đường Đường, hoàn toàn có thể phong thần.]

[Các người đừng chỉ nghe một nửa được không, người này nói là phong hào của Đường Đường của chúng ta sẽ là ‘Tử’…]

[Không thể đâu!]

[Không thể nào…]

……….

[@Nữ thần Chân Lý, là búp bê anh trai đó!]

error: Content is protected !!