Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại Thư Linh Ký Chương 34: Q2 – Đông Hải Hữu Tiên Hội – Chương 33: Lắc Trống Lắc

Chương 34: Q2 – Đông Hải Hữu Tiên Hội – Chương 33: Lắc Trống Lắc

6:28 sáng – 28/05/2024

Q2 – ĐÔNG HẢI HỮU TIÊN HỘI – CHƯƠNG 33: LẮC TRỐNG LẮC

Editor: Luna Huang

Ban ngày ban mặt, trước mặt mọi người hành nghề…cường đoạt?

Cao thiết gào thét chạy vội, tốc độ nhanh đến kinh người, trên lý thuyết mà nói là rất an toàn, thế nhưng ai có thể dự đoán được, chỉ có kim sí côn bằng tốc độ kinh người đồng dạng có thể tập kích nửa đường.

Mượn lợi trảo cùng tốc độ, người này rất không nói lý xé mở phòng xá, trảo đo hơn mười bọc hành lý của = tu chân giả, cũng không quản đáng giá không đáng giá, trực tiếp một kích trúng mục tiêu thoát đi, toàn bộ quá trình chỉ tốn trong nháy mắt.

Tiếp sau đó, đợi được những tu chân giả trên cao thiết phản ứng kịp thì kim bằng đại thánh đã cầm lấy một đống chiến lợi phẩm lớn, dương dương đắc ý bay lên trời, hai cánh rung lên, bay ra mấy trăm trượng xa, mang theo bụi mù dần dần đi xa ——

“Bổn tôn đi cũng không cần tiễn xa!”

Dại ra, vẻ mặt dại ra, những tu chân giả trên cao thiết tất cả đều nghẹn họng nhìn trân trối, chờ một chút, vừa xảy ra chuyện gì hình như có còn chim đột nhiên lao xuống mang hết tài vật của chúng ta đi…con mẹ nói, bắt nó lại!

Không còn kịp rồi!

Đợi được cao thiết dừng lại, đợi được bọn họ khí cấp bại phôi nhảy dựng lên, kim bằng đại thánh đều đã bay ra mấy trăm trượng xa, mắt thấy hư ảnh kim lóng lánh dọc theo cánh đồng hoang vu dần dần đi xa, coi như là phi kiếm mau hơn nữa cũng đuổi không kịp.

Tình huống gì, Nhạc Ngũ Âm rất mờ mịt mở to hai mắt, nhìn tờ giấy Tuyên Thành bay ở trong gió, mau chóng quay đầu nhìn Sơ Sơ các nàng: “Sơ Sơ, các ngươi phải cho làm chứng ta a, ta vừa chép xong… Chờ một chút, Sơ Sơ đâu?”

Không có dấu hiệu nào, Sơ Sơ các nàng vốn nên là ở bên cạnh cư nhiên thần kỳ tiêu thất như vậy.

Nhạc Ngũ Âm mục trừng khẩu ngốc đột nhiên rùng mình, theo bản năng quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, chờ nàng thi triển pháp thuật viễn thị nhìn phía cánh đồng hoang vu, nhất thời hít một hơi lãnh khí ——

Cái bánh bơ nhỏ nhà người nga, trong lợi trảo của kim sí côn bằng, ba tiểu la lỵ, chính ôm mấy bọc hành lý đón cuồng phong chậm rãi bò lên, phía trên nhất Tiểu Tiểu Sơ chính vươn tay nhỏ bé béo mập, nỗ lực kéo một xiên hồ lô bị cướp đi.

Còn, còn như vậy?

Nhạc Ngũ Âm nhìn trợn mắt hốc mồm, đột nhiên phản ứng kịp, bắt lại Cố Thất Tuyệt cố sức lay động: “A a a, quân thượng, bên kia, bên kia, ngươi xem bên kia. . .”

“Ta thấy rồi.” Cố Thất Tuyệt rất bình tĩnh uống nước mực trà, “Đừng lo lắng, Sơ Sơ các nàng hạ thủ có chừng mực, sẽ không giết chết còn chim kia.”

Đừng nói giỡn, rốt cuộc là ai giết chết ai a?

Nhạc Ngũ Âm đầy mặt đỏ lên, muốn ôm tỳ bà nhảy ra khỏi cao thiết, vấn đề là nàng chưa kịp hành động, Tiểu Tiểu Sơ giữa không trung bên kia đã leo đến phía trên lợi trảo, bắt được xiên kẹo hồ lô.

Vọng Thư Uyển

Ân, kéo mấy cái, cũng không có rút được xiên hồ lô ra khỏi khe hở của lợi trảo, tiểu la lỵ thở phì phò cố gồng quai hàm, đột nhiên mở hai cái răng sữa, quay lợi trảo của kim bằng đại thánh không chút khách khí cắn một cái!

Răng rắc ~

Trên lý thuyết mà nói, răng sữa nhỏ không có lực tổn thương gì, thế nhưng một ngụm này của Tiểu Tiểu Sơ để kim bằng đại thánh đang đắc ý lại đột nhiên kêu thảm một tiếng, không kiềm hãm được bị đau thả lỏng móng.

Cũng may nó bay còn không xem như cao, ba tiểu la lỵ, ngồi ở trên một đống bọc hành lý, lung lay lắc lư bình ổn rơi xuống đất, trong tay Tiểu Tiểu Sơ giơ xiên kẹo hồ lô thật cao, vẻ mặt tự hào như đại chiến thắng.

“Nào có lý này!” Giữa không trung kim bằng đại thánh đau đến chảy mồ hôi lạnh, chờ thấy ba tiểu la lỵ phía dưới, nhất thời mắt bốc hung quang, hai cánh rung lên bị bám cuồng phong cát vàng dữ tợn phủ xuống!

Giống như là hoàn toàn chưa phát hiện, ba tiểu la lỵ, còn ngồi ở chỗ đó, mở to mắt to, giơ cao xiên hồ lô: “Ân ân ân, hồ lô đường, của chúng ta!”

“Nhưng các ngươi, là của bổn tôn!” Kim bằng đại thánh rít một tiếng, lợi trảo như câu lóng lánh hàn quang, thế như rơi sấm sét hung hăng.

“Cẩn thận!” Nhạc Ngũ Âm đã từ trong cửa sổ xe nhảy ra, ngón tay ngọc kích thích dây đàn tỳ bà, “Xuân giang triều thủy liên hải bình, hải thượng minh nguyệt cộng triều sinh, diễm diễm tùy nghìn vạn lý, hà xử xuân giang vô nguyệt minh…”

Tiếng tỳ bà vang, ngâm xướng du dương, hơn mười đạo âm ba phong nhận, chợt ngưng tụ thành hình dường như trăng rằm mờ nhạt, gào thét cắt hư không!

Sưu sưu sưu, kim bằng đại thánh đang đáp xuống nhất thời bị công, kẻ khác giật mình là bộ vị bị âm ba phong nhận đánh trúng của nó, đều ở đây trong nháy mắt nổi lên ánh trăng mờ nhạt, lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ hủ bại.

Cái quỷ gì, kim bằng đại thánh kinh hãi biến sắc, bỗng nhiên thu móng chấn cánh, xoa tóc ba tiểu la lỵ, lần thứ hai bay lên trời.

Nói thật, Nhạc Ngũ Âm mình cũng không nghĩ tới bản thân lợi hại như vậy, sửng sốt mấy giây, mới nhớ tới tiếp tục đàn tỳ bà.

“Chờ cho bổn tôn!” Kim bằng đại thánh hổn hển, rung hai cánh bị bám kim quang lên, trong nháy cao tốc xông lên tận trời, liền muốn tiêu thất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, “Dám đả thương lông chim của bổn tôn, chờ bổn tôn từ Sơn Hà đảo về nhất định phải cướp đến đem bọn ngươi một nghèo hai trắng!”

“Sợ ngươi a, ngân gia vốn là một nghèo hai trắng!” Nhạc Ngũ Âm lý trực khí tráng ngẩng đầu nhìn trời, “Hừ hừ, coi như ngươi chạy trốn nhanh, Sơ Sơ chúng ta về cao thiết… Ai, Sơ Sơ, các ngươi đang làm gì thế?”

Ngươi đoán xem?

Lúc này, ba tiểu la lỵ chính ngồi xổm ở đó, đầu nhỏ chạm vào nhau làm thành một vòng, lại từ trong lòng ngực móc ra một cái trống lắc thanh sắc, sỏa hồ hồ cắm xuống mặt đất.

Tiếp sau đó, các nàng chớp chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn gò má trẻ con mập mập cùng nhau thu tay nhỏ béo mập về, quay trống lắc ở giữa nãi thanh nãi khí lạy một cái ——

“Ân ân ân, ân ân ân, thỉnh bảo bối xoay thân ~”

Thật manh, vô luận là Nhạc Ngũ Âm, hay tu chân giả đang từ cao thiết lao xuống đột nhiên thấy như vậy một màn toàn bộ cảm thấy tâm đều phải bị manh hóa, ai ai ai, manh như thế thật là muốn ôm về nuôi…

Đông!

Nhưng ngay trong nháy mắt này trống lắc thanh sắc cắm trên mặt đất đột nhiên tự động chuyển hướng bên trái, viên tròn nho nhỏ gõ vào mặt trống phát sinh một tiếng.

A!

Hầu như đồng thời, chợt nghe trong hư không hét thảm một tiếng, kim bằng đại thánh chính chấn cánh bay xa đột nhiên không kiềm hãm được đầu quẹo trái, cái cổ thon dài dùng sức quá mạnh, thiếu chút nữa là gãy.

Đông!

Không đợi mọi người phản ứng kịp, trống lắc thanh sắc đột nhiên lại quẹo phải, viên nhỏ đánh vào mặt trống, lại là vang lên một tiếng.

A!

Trong hư không, cái cổ của kim bằng đại thánh thiếu chút nữa là trật, đột nhiên lại răng rắc một tiếng, không tự chủ được đầu quẹo phải, lần này hút lãnh khí thực sự vặn gãy cổ.

“Cái quỷ gì?” Nhạc Ngũ Âm cùng một đoàn tu chân giả đứng ở đó, nhìn trợn mắt hốc mồm vẻ mặt mờ mịt, “Cái này, ai có thể giải thích một chút, vì sao con chim kia lắc tới lắc lui theo trống lắc?”

“Đây là món đồ chơi của Sơ Sơ các nàng.” Cố Thất Tuyệt thúc xe lăn mạn điều tư lý đi ra, “Bao quát hai yêu thú lần trước, tất cả đều là mực làm cho các nàng, kỳ thực không có lợi ích gì lớn, chính là dỗ tiểu hài tử vui.”

Đừng làm rộn, cái này gọi là không có lợi ích gì lớn?

Một đoàn tu chân giả nghẹn họng nhìn trân trối, nhìn trống lắc thanh sắc chuyển động qua lại, viên tròn liên tục gõ trên mặt trống, phát sinh âm hưởng thùng thùng đông.

Sau đó, trong hư không kim bằng đại thánh cứ theo tiết tấu của trống lắc như vậy, vô pháp điều khiển tự động giãy dụa cái cổ, a a a , liên tục kêu thảm thiết.

Không biết vì sao, những tu chân giả ở đây nhìn ba tiểu la lỵ béo mập bán manh đột nhiên không kiềm hãm được rùng mình một cái, ngẫm lại xem, nếu như lúc nãy bị nhấm không phải là kim bằng đại thánh mà là xương cổ yếu ớt của chúng ta…

vongthuuyen.com

“Hỗn, hỗn trướng!” Kim bằng đại thánh đều nhanh sắp lệch xương cổ, khí cấp bại phôi thét chói tai, “Mau dừng tay, không dừng lại nữa cũng đừng trách bổn tôn không khách khí!”

Rất sợ đó, Sơ Sơ các nàng ba mắt nước mắt lưng tròng, lại thu tay nhỏ bé béo mập về, quay trống lắc lạy một cái.

Trong sát na, trống lắc vẫn chỉ là thong thả chuyển động qua lại đột nhiên dường như nổ tung trong nháy mắt chuyển động điên cuồng ——

Thùng thùng đông! Thùng thùng đông! Thùng thùng đông!

Kết quả là, kim bằng đại thánh khí cấp bại phôi lập tức giãy dụa cái cổ theo, hoàn toàn không khống chế được quẹo trái quẹo phải, quẹo trái quẹo phải ——

A a a! A a a! A a a!

Có thể nói là rất thần kỳ, một đoàn quần chúng ăn dưa tập thể ngẩng đầu nhìn trời, nhìn một vị yêu vương xui xẻo dương điên phong biểu diễn, đột nhiên cảm thấy nội tâm tràn ngập đồng tình, ách, nếu như bởi vì vặn gãy cái cổ mà ngủm, có thể có chút khuất nhục hay không a.

Trống lắc tiếp tục chuyển động, thùng thùng đông, thùng thùng đông, thùng thùng đông!

Kim bằng đại thánh kêu thảm thiết, a a a, a a a, a a a!

Mấy giây sau, trống lắc dừng, ngay sau đó cổ đang cố sức quẹo phải, trong hư không kim bằng đại thánh rốt cục răng rắc một tiếng, triệt để lắc trật cái cổ, kêu thảm một thân lao xuống.

Oanh, đầu nện ở trên cánh đồng hoang vu, dù cho trọng thương vẫn đang không cách nào khống chế lắc lắc cái cổ, duy nhất có thể làm chính là giơ móng vuốt lên, móc ra một khối vải trắng không biết ở đâu ra rất hư nhược quơ quơ…

Muốn đầu hàng sao??

Cố Thất Tuyệt sờ sờ đầu của ba tiểu la lỵ, lại lấy ra mấy cái keo cho các nàng cho các nàng, sau đó nghiêm trang quay đầu, nhìn Nhạc Ngũ Âm sanh mục kết thiệt một chút ——

“Ân, Ngũ Âm nữ quan, ngươi có thể nấu canh gà hay không?”

error: Content is protected !!