Tôn Vĩnh Thành trước giờ không thích thừa nhận tình cảm của mình với người khác cho lắm, vì hắn sợ bản thân sẽ có điểm yếu và liên lụy đến những người hắn yêu thương. Nhưng khi hắn thừa nhận hắn yêu một người, rồi bị chính người đó phản bội khiến tâm hắn như tan vỡ…
“Không ngày nào là tôi không nghĩ đến em, tôi thấy nhớ em lắm…nhớ đến mức chỉ ước có thể mơ thấy em một lần…nhưng tôi lại không thừa nhận yêu em, tôi sợ em sẽ phản bội tôi…!”
Lục Đông Anh thấy cơ thể Tôn Vĩnh Thành hơi run lên, ngay cả bộ quân phục trên người còn chưa thay ra đã vội vội vàng vàng trở về với cô như thế này. Huống chi cô càng không phải loại người có lòng dạ sắt đá…
“Tại sao lại sợ điều đó, trong khi giữa hai chúng ta thì anh mới là người có khả năng ngoại tình cao nhất…?”
Tôn Vĩnh Thành bật ra khỏi lòng Lục Đông Anh, hắn lại chau mày nhìn chằm chằm vào cô như dò xét…
“Không…em xinh đẹp như thế này, lại phải gả cho một người như tôi…huống chi tôi lại suốt ngày đi xa, lỡ chẳng may em ở nhà buồn chán lại hẹn hò riêng mới người nào thì sao…?”
Lục Đông Anh ồ lên một tiếng kinh ngạc, hóa ra tên này cũng biết lo xa như vậy…
“Không có tên nào khác đâu, anh mau đi tắm rửa còn nghỉ ngơi nữa…”
Lục Đông Anh kéo Tôn Vĩnh Thành đứng dậy liền cố tình đuổi hắn vào trong nhà, cô cũng tiện tay cầm rổ hoa vừa hái đi theo sau hắn…
“Em chưa nói em có yêu tôi không mà, sao em không nói em cũng yêu tôi đi…!”
Lục Đông Anh xấu hổ không dám nhìn người làm khi cái mồm của Tôn Vĩnh Thành hoạt động hết công suất chỉ chờ cô nói lại với hắn rằng cô cũng yêu hắn. Nhưng cái gì đến quá nhanh cũng sẽ chóng tàn, cô lại càng không muốn hắn nhầm tưởng tình yêu thành sự cảm động nhất thời…để rồi hắn không trân trọng cô như những gì hắn từng nói…
Quản gia thấy Lục Đông Anh đã vào nhà liền tiến đến nói chuyện với cô…
“Thưa phu nhân, thiếu gia nhà họ Minh đến tìm người ạ, cậu ấy nói có chuyện quan trọng cần gặp…!”
Tôn Vĩnh Thành nghe thấy có tên đàn ông nào đến tìm Lục Đông Anh liền tức tốc phi xuống, hắn cau mày nhìn chằm chằm về phía quản gia…
“Đuổi về, không tiếp khác…!”
Lục Đông Anh bỏ ngoài tai mấy lời vớ vẩn của Tôn Vĩnh Thành liền đi theo quản gia ra ngoài, ai ngờ hắn cũng kè kè đi đằng sau cô…
“Xin chào Minh thiếu gia, thật sự rất vinh hạnh khi được gặp lại ngày đấy…!”
Minh Thiệu Huy mỉm cười hôn nhẹ lên tay của Lục Đông Anh, anh hướng mắt về phía người đàn ông đang đi kè kè theo cô phía sau liền lên tiếng…
“Phải là hân hạnh cho tôi khi được Tôn phu nhân tiếp đón chứ, nhưng vị đây là…?”
Lục Đông Anh chưa kịp lên tiếng giới thiệu thì tên nào đó đã hùng hùng hổ hổ lên tiếng trước…
“Còn là ai vào đây nữa, chồng cô ấy…!”
Minh Thiệu Huy à lên một tiếng liền cung kính cúi chào, bản chất anh chỉ là một thương nhân tự do, so với người có phẩm hàm cao cấp như Tôn Vĩnh Thành vẫn phải kính nể vài phần…
“Thì ra là thượng tướng đại nhân, thứ lỗi cho tôi có mắt không thấy thái sơn…cũng chỉ vì bình thường tôi và Tôn phu nhân qua lại, không thấy ngài xuất hiện nên không biết…!”
Minh Thiệu Huy còn cố tình nhấn mạnh hai chữ qua lại càng làm Tôn Vĩnh Thành tức điên lên, nhưng hắn cũng không thể khi không mà giết người khác được…
“Bây giờ cậu đã thấy rồi, thì phiền cậu sau này ít QUA LẠI với vợ tôi một chút, tránh người ngoài dị nghị…!”
Lục Đông Anh cũng cảm nhận được tia sét địch thủ phát ra từ hai người đàn ông này, cô liền lên tiếng hòa hoãn…
“Quản gia mau đưa chồng tôi đi nghỉ ngơi đi, để tôi tiếp chuyện cùng Minh thiếu gia là được…!”
Lục Đông Anh xoay người lại để Minh Thiệu Huy không thấy biểu cảm cùng lời nói của cô dành cho Tôn Vĩnh Thành…
“Chỉ là một thương nhân nhỏ thôi, không so được với chồng của em đâu…!”
Ai đó bị mấy từ “chồng của em” làm cho thơ thẩn mà ngoan ngoãn rời đi trước, hắn còn không quên nở nụ cười đắc ý nhìn về phía cái tên muốn mà còn không được kia…
“Minh thiếu không cần để ý, chồng tôi tính tình không tốt cho lắm, nếu có lời nào không hay thì mong anh bỏ qua”
Minh Thiệu Huy mỉm cười gật đầu, anh đến đâu mục đích chính vẫn là để bàn với Lục Đông Anh về chuyện mua bán nước hoa của cô…
“Vậy chúng ta vào chuyện chính nhé…việc buôn bán nước hoa có thể đem lại lợi nhuận rất cao, nhưng vấn đề ở đây chính là chúng tôi buôn với số lượng lớn trong một thời gian nhất định, tôi không có ý chê bai tay nghề của phu nhân…nhưng e rằng với một mình cô sẽ không đáp ứng đủ nhu cầu của khách hàng…!”
Trước khi nghĩ đến việc buôn bán thì Lục Đông Anh đã đem vài mẫu nước hoa có sẵn cho Minh Thiệu Huy để hắn thử nhiệm giúp cô, kết quả rất được phụ nữ ưa chuộng và tìm mua với số lượng lớn. Bây giờ anh đến đây cũng để nói về việc này…
“Tôi nghĩ Tôn phu nhân muốn kinh doanh lớn một chút thì trước tiên vẫn phải có một nguồn cung cấp hoa tươi nhất định, số người lao động cho cái công đoạn có trình độ tương đương nhau…và quan trọng hơn hết là số tiền chi trả cho mọi thứ…!”
Lục Đông Anh cũng biết việc muốn kinh doanh là phải có tiền, nhưng ngay lập tức đòi cô một số tiền lớn như vậy thì thực sự không có ngay được…
“Cảm ơn ngài, tôi sẽ suy nghĩ thêm về chuyện này…!”
Minh Thiệu Huy gật đầu liền ra về, anh nghĩ đối với Lục Đông Anh thì việc làm ăn này chắc chắn sẽ thành công. Huống chi cô là vợ của người có chức có quyền…