Tôn Vĩnh Hiên cùng Hạnh Dung chơi với nhau từ nhỏ, tình cảm ngày một khăng khít, cùng nhận được sự ủng hộ tuyệt đối của gia đình nên cả hai đã chính thức hẹn hò vào mùa giáng sinh, khi tiểu Hiên bé bỏng ngày nào đã trở thành một chàng trai hai mươi tuổi điển trai y hệt Tôn Vĩnh Thành hồi trẻ.
Hạnh Dung yêu đương với Tôn Vĩnh Hiên khiến cho vô số những người con gái bằng tuổi khác ghen tị, vì cậu lo cho cô không thiếu bất kì thứ gì, chỉ cần cô mở miệng thì cậu lập tức dâng đến tận cửa. Ngay cả túi xách hàng hiệu, tiền học đại học ở một trường quốc tế cao cấp, tiền ân uống, sinh hoạt, thậm chí đến cả tiền viện phí của cha mẹ chính là một tay tiểu Hiên lo tất. Dĩ nhiên cha mẹ Tôn cũng không có ý kiến gì, họ nghĩ sớm muộn gì tiểu Dung cũng sẽ trở thành con dâu của bọn họ, lo cho cô bé cũng là chuyện hiển nhiên.
Lục Đông Anh từng nghĩ nếu tiểu Hiên và tiểu Dung không thành đôi, thì cô vẫn sẽ lo cho con bé ăn học đến nơi đến chốn, dù sao con bé cũng là một người sáng dạ, ham học hỏi, tương lai vô cùng rộng mở. Tuy đối với Tôn gia là vậy, nhưng cô công chúa Tôn Đông An thì vẫn như cũ không ưa cái người tên tiểu Dung kia một chút nào. Dù sao chỉ mới là người yêu, mà cô ta đã mặt dày bám lấy tiểu Hiên vòi vĩnh đủ thứ, hoàn toàn khác so với những gì cha mẹ cô hay kể…
Lên đại học thì tiểu An và tiểu Dung học chung một lớp kinh doanh thương mại, tiểu An thì không thích tiếp xúc với người khác quá nhiều, nên mấy người cùng lớp cũng không ưa gì cô bé, họ nói cô bé ỷ giàu nên kiêu ngạo, không giống tiểu Dung thân thiện, còn hay tặng đồ đắt tiền cho bọn họ…
“Tiểu Dung ơi, anh mang bánh và sữa cho em này…!”
Tiểu Hiên vui vẻ tiến đến chỗ tiểu Dung để đưa bánh cho cô, nhưng trên gương mặt của tiểu Dung bày ra biểu cảm không mấy vui vẻ…
“Anh mua ở căn tin à, sao mà em ăn được, bình thường em chỉ ăn bánh nhập khẩu từ nước ngoài thôi, như lần trước anh mua cho em đó…!”
Thấy tiểu Dung không vui, cậu nhanh chóng giải thích…
“Xin lỗi em, đợi khi nào anh đi nước ngoài sẽ mua cho em sau nhé, em ăn tạm đi cho đỡ đói…”
Hạnh Dung tức mình liền cầm cái bánh ném xuống đất, cô ta bắt đầu buông lời cay nghiệt về phía tiểu Hiên…
“Đồ tồi tệ này, lúc đầu anh bảo yêu anh thì anh sẽ lo cho tôi tất cả mọi thứ, bây giờ có cái bánh mà cũng kì kèo với tôi nữa, tôi thật sự rất hối hận khi gặp phải người như anh đấy…!!”
Tôn Đông An cười cười, cô khoanh tay bước về phía tiểu Dung liền cố tình đẩy mạnh khiến cô ta ngã xuống đất…
“Tiểu Hiên…đứng yên ở đấy, em không có kiên nhẫn để nói chuyện với một tên ngu ngốc như anh đâu…!”
Tiểu Hiên cư nhiên sợ Tiểu An, cậu bé cảm thấy em gái mình chính là hiện thân của cha lúc bình tĩnh và của mẹ khi nóng giận, nên cậu chỉ biết đứng yên nhìn tiểu Dung đang đay nghiến…
“Cô làm gì thế hả…?”
Tôn Đông An từ trên cao nhìn xuống con người thấp hèn phía dưới, cô mỉm cười nhìn trực diện cô ta…
“Cô ăn của Tôn gia, xài tiền của Tôn gia, tận dụng những thứ tốt nhất của Tôn gia, nhưng cô đừng bao giờ nghĩ bản thân đã là người nhà họ Tôn. Bản thân xuất thân thấp kém, thì nên biết thân biết phận mà phấn đấu, Tôn gia có thể cho cô lên voi, nhưng cũng có thể đạp cô xuống như một con chó…!”
Tiểu Dung nghe mấy lời phỉ báng của tiểu An liền tức đến phát khóc, ngay lập tức tiểu Hiên đã xót xa liền vội vàng ôm lấy cô ta, cũng nhẹ nhàng khuyên rân tiểu An…
“Em chú ý lời nói, đừng ỷ cha mẹ cưng chiều em nên muốn nói gì thì nói, việc của tiểu Dung đã được cha mẹ cho phép, sau này em bớt vài câu không hay đi…!”
Tiểu Dung liên tục khóc lóc, cô ta nhẹ nhàng nép vào lòng tiểu Hiên liền lên tiếng uất ức…
“Chỉ trách em không biết thân biết phận, làm cho tiểu An nghĩ rằng em đang muốn cướp mọi thứ của cô ấy, lần sau em sẽ không như vậy nữa đâu…!”
Tiểu An nhìn cô ta diễn lại bày ra biểu cảm buồn cười…
“Biết thế thì tốt, cô chỉ cần để tôi nhìn thấy cô làm tổn thương tiểu Hiên một lần nào nữa, thì cô đừng mơ bước chân vào cửa Tôn gia…!”
Tiểu Dung im lặng không nói gì, cô ta sẽ đem sự việc bắt nạt ngày hôm nay nói lại với Lục Đông Anh, để xem Tôn phu nhân xử lý đứa con gái hỗn hào kia ra làm sao…