Người hầu trong nhà bắt đầu giăng đèn sáng xung quanh khu vườn hoa tuyệt đẹp để gia đình thượng tướng dùng bữa. Dù sao những người có mặt hôm nay cũng đều có thân phận vô cùng cao quý, bọn họ cũng không thể tùy ý làm bừa..
Tôn Đông An thay một bộ váy khác để dùng bữa cho tiện, cô cố tình ngồi ngoài cùng để có thể vừa ăn vừa nhìn bộ dạng vất vả làm việc của Sở Trí. Dù sao ở trường cậu ta chơi cô nhiều lần như vậy, bây giờ đến lượt cô cũng xem như là công bằng…
Lục Đông Anh liên tục thấy con gái nhìn về phía cậu con trai đang vác những bao đất lớn liền thầm nghĩ con gái mình thích cậu bé đấy, bà liền quay sang nói nhỏ vào tai Tôn Vĩnh Thành…
“Chồng à, anh nhìn cậu bé khỏe mạnh cao lớn đằng kia đi, Đông An thích cậu bé đó đấy…!”
Tôn Vĩnh Thành cau mày nhìn về phía Sở Trí đang cật lực làm việc, ông cư nhiên không hiểu tại sao con gái cưng của mình lại thích một thằng nhóc tầm thường như vậy được, nhìn sơ qua cũng biết tên này xuất thân không tốt…
“Không xứng với con gái chúng ta, có lẽ Đông An thích nó vì cái khuôn mặt đẹp đẽ cùng vóc người cao lớn kia, nhưng anh tuyệt đối sẽ không chấp nhận cậu ta bước chân vào nhà mình đâu…!”
Lục Đông An mỉm cười, bà lại dùng lời lẽ sắc bén để giáo huấn chồng mình…
“Là con gái chúng ta bước vào nhà người ta, anh bị nhầm gì à…?”
Tôn Vĩnh Thành nhướng mày tỏ ý không chấp nhận lý thuyết vô lý đó, dù ai bước chân vào nhà ai thì hắn cũng phải tìm một cậu con rể xứng tầm với tiểu công chúa nhà họ Tôn…
“Con gái à, cậu con trai thứ hai nhà họ Hoàng hình như thích con lắm đấy, khi nào rảnh có thể hẹn cậu ấy đi chơi để hai đứa tìm hiểu nhau nhiều hơn…!”
Tôn Đông An cũng từng nghe nói con trai thưz của nhà họ Hoàng tên là Hoàng Luân, đây là gia đình thượng lưu vô cùng giàu có, phụ trách việc buôn bán trang sức có giới quý tộc và thượng lưu, đặc biệt không tiếp đón dân thường. Sinh nhật năm ngoái cô còn nhớ Hoàng Luân đã từng cho cô một sợi dây chuyền có giá trị bằng mấy tòa thành…
“Cha kể thiếu rồi, ngoài con trai nhà Hoàng, còn có nhà họ Minh, Hoắc, Thái nữa…nhưng con không thích bọn công tử ẻo lả đó…”
Tôn Đông An vừa nói vừa nhìn về phía Sở Trí, cô liền nở nụ cười ngọt ngào khiến Tôn Vĩnh Thành có chút hoang mang. Nhưng thật ra trong lòng Tôn Đông An đang nghĩ: Ngoài ra con còn vô cùng ghét loài người ỷ mình có chút tri thức lẫn sức khỏe như tên khốn đằng kia…
“Mà thôi cha đừng nhắc đến chuyện này nữa, con không có ý định yêu đương đâu…con còn việc khác quan trọng hơn…!”
Tôn Đông An định đứng dậy rời đi, nhưng chẳng may cô lại quệt tay vào đĩa thức ăn trên bàn khiến nó rơi vào váy của mình…
“Ôi trời…sao lại xui xẻo thế…!”
Lục Đông Anh vội vàng đưa khăn giấy cho con gái, bà nhanh chóng lên tiếng…
“Đi thay đồ khác đi con, lần sau nhớ cẩn thận hơn đấy…”
Tôn Đông An gật đầu, cô liền vào trong biệt thự thay một bộ váy khác, trên gương mặt lại hiện lên nụ cười nguy hiểm…
Khoảng nửa tiếng sau mọi người đều dùng bữa xong, Tôn Vĩnh Thành định đưa gia đình trở về biệt thự nhưng Tôn Đông An lại nói muốn nghỉ ngơi ở đây nên ông đành chiều theo ý cô…
Sau khi Tôn An Hy cùng chồng lên phòng nghỉ ngơi, Tôn Đông An lại chạy ra bên ngoài để xem người hầu dọn dẹp, cô liền vui vẻ tiến đến chỗ Sở Trí đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về…
“Việc của cậu là làm vườn đúng không…? Cậu nhìn xem chỗ cỏ vừa nãy bị đổ thức ăn dơ hết cả rồi…vậy mà cậu vẫn yên tâm về được à…?”
Sở Trí nhìn chỗ cỏ bị bẩn lại nhìn gương mặt tươi cười của Tôn Đông An liền biết cô đang có ý làm khó, muốn cậu phải ở lại dọn dẹp đến đêm mới được về…
“Tiểu công chúa này, cậu không biết cái mặt của cậu gánh cái nết của cậu như thế nào đâu…!”
Sở Trí cũng không bày ra vẻ mặt tức giận liền tiến đến dọn chỗ cỏ bị dơ vừa nãy, nhưng chưa dọn xong thì người hầu đã nhanh chóng tiến lại chỗ cậu để ngăn cản…
“Khuya vậy rồi cháu mau về đi, chỗ còn lại để bọn ta dọn cho…!”
Sở Trí nhanh chóng cảm ơn người hầu tốt bụng liền đứng dậy chuẩn bị ra về, cậu cũng không quên quay lại dặn dò Đông An…
“Tiểu công chúa à…thay vì lo cho tôi thì cậu nên lo cho số bài tập của mình đi, cẩn thận mai thầy lại không nể mặt cha mẹ cậu lại đuổi cậu ra khỏi lớp đấy…”
Tôn Đông An tức giận muốn chửi mắng gì đó nhưng nghĩ lại thôi, cô đặc biệt ghét cái cách mà Sở Trí gọi mình. Cảm giác cậu ta gọi như thế chính là khinh thường cô chỉ là một người vô dụng, may mắn có Tôn gia hậu thuẫn, bằng không cô chả làm được việc gì nên hồn…