Không đợi y kịp lấy lại tinh thần, Thái Thượng Hoàng đã đi ra ngoài, còn lớn tiếng nói: “Miên Miên, muội cứ đánh thoải mái, Tiểu Dương thiếu đánh lắm, miễn đừng đánh chết là được.”
Nhị Hoàng tử đang bị Tiểu Miên Miên kéo đi, nghe ông mình nói vậy, bước chân cậu bé khẽ lảo đảo, suýt chút nữa ngã sấp mặt xuống.
Khi đám người hóng chuyện đi đến bãi đất trống bên ngoài vườn hoa, hai bà cháu kia đã lao vào đánh nhau, hơn nữa còn đánh rất hăng.
Chẳng qua, Tiểu Miên Miên vẫn chưa dùng hết toàn lực, mà bên phía Nhị Hoàng tử lại phải cố gắng chống đỡ.
Kết quả cũng vô cùng rõ ràng: Tiểu Miên Miên thắng, thắng tâm phục khẩu phục.
“Bà cô, bà giỏi quá, bộ quyền pháp bà vừa dùng kia tên là gì thế? Bà có thể dạy cháu không?” Một bên mắt Nhị Hoàng tử thâm tím, khóe miệng cũng sưng tấy lên, thoạt trông vô cùng chật vật.
Thế nhưng chút chật vật đó không thể cản nổi sự hiếu học và say mê võ thuật của cậu bé.
Cậu bé vô cùng muốn học bộ quyền pháp kia của Tiểu Miên Miên.
Tiểu Miên Miên đắc ý không thôi, cô bé lại thắng thêm trận nữa rồi.
Hì hì, chờ sau khi cô bé thắng trăm trận, cô bé chắc chắn sẽ trở thành đệ nhất cao thủ.
“Cái gì cơ? Bà không biết đâu, bộ này do mẹ bà dạy đấy.
Cháu muốn học thì bà cũng có thể dạy cháu, nhưng cháu phải gọi bà là sư phụ mới được.” Tiểu Miên Miên nghiêm túc nói.
Tất cả mọi người vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần, thì Nhị Hoàng tử đã chắp tay hành lễ, bái Tiểu Miên Miên làm sư phụ.
“Sư phụ!”
Tiểu Miên Miên vô cùng đắc ý, cô bé ngước cái đầu nhỏ lên, bắt chước dáng vẻ của người lớn, chắp tay ra sau lưng, rồi nói: “Ừm, không tệ, không tệ.
Sau này cháu sẽ là đồ đệ của bà.”
Nhưng đúng lúc này, một loạt âm thanh “hư, hư” truyền đến, cô bé nghe được, giây trước vẫn còn là dáng vẻ người lớn, giây sau đã khôi phục dáng vẻ trẻ con ba tuổi.
Cô bé nhảy chân sáo, chạy như bay về nơi truyền ra âm thanh, ngoài miệng còn không ngừng hét lớn: “Rùa lớn, rùa lớn.
Ta ở đây nè.”
Sau khi nghe thấy lời của cô bé, nhóm người hiểu ra, hóa ra cung bộc đã đưa con rùa lớn kia tới.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau họ đã nhìn thấy một con rùa đen khổng lồ chạy như bay về phía Tiểu Miên Miên.
Không sai, không phải bò, mà là chạy, chính là kiểu chạy còn nhanh hơn trộm ý.
Nhìn thấy rùa lớn, cô bé vui vẻ không thôi, lập tức chạy lên ôm lấy đầu của rùa lớn.
Một người một rùa dính chặt lấy nhau, ta ôm mi, mi ôm ta, cảnh tượng vô cùng ấm áp và hài hòa.
Khi mọi người vẫn đang chìm đắm trong cảnh tượng ấm áp kia, thì một giây sau, cô bé lại làm ra một chuyện dở khóc dở cười.
Chỉ thấy cô bé moi moi móc móc tay nải, cuối cùng móc ra một cái đùi gà lớn, trực tiếp đút cho rùa lớn ăn.
Còn rùa lớn, phản ứng của nó cũng khiến người ta vô cùng kinh ngạc.
Nó há hốc miệng, một ngụm nuốt chửng đùi gà, đến cả xương cũng không nhả ra.
Chẳng qua, điều khiến nhóm người tò mò hơn là, Tiểu Hoàng Cô, cái tay nải kia của ngài có phải túi thần kỳ của Doraemon không thế? Sao cứ lục lọi một chút là lấy ra được đủ thứ đồ thế? Còn nữa, ngài đặt cái chân gà kia vào đó từ bao giờ thế?