Thị vệ Dương Khải bị Tiểu Miên Miên làm cho hoang mang suốt một ngày, mãi đến chạng vạng thay ca về nhà nghỉ ngơi, gã vẫn suy nghĩ rốt cuộc đâu là thứ mình không nên đụng.
Những lời của Tiểu Hoàng Cô rốt cuộc có ý gì?
Chẳng qua mãi đến tận đêm khi cơm nước xong xuôi, gã vẫn chưa nghĩ ra đầu mối, chỉ đành đi đến sân viện của tam ca nhà mình theo bản năng.
Gã đã quen với việc ngày nào cũng đến thăm tam ca.
Từ nhỏ tam ca của gã đã rất thông minh, được mọi người gọi với cái tên đệ nhất tài tử kinh thành, văn phong nổi bật, là thần tượng gã ngưỡng mộ từ nhỏ.
Thế nhưng bắt đầu từ một tháng trước, không viết vì sao, tam ca của gã dần có một số cử chỉ điên rồ.
Ngày nào tam ca cũng điên cuồng vẽ vời, không biết muốn vẽ thứ gì nữa.
Người nhà đã hỏi han nhiều lần, nhưng chẳng lần nào nhận được đáp án.
Mà tam ca của gã vẫn luôn đóng chặt cửa phòng, không chịu ra ngoài gặp ai, chỉ suốt ngày trốn trong phòng lẩm bẩm với bức tranh.
Ngày nào cũng vậy, sau khi tan làm gã đều đến thăm tam ca, sân viện vẫn như ngày thường, chẳng có chút bất thường nào cả.
Gã gõ cửa, bên trong vẫn truyền ra tiếng lẩm bẩm của tam ca, dường như đang nói chuyện phiếm với người nào đó vậy.
Gã không khỏi cảm thấy kỳ quái: “Chẳng lẽ có ai đến thăm tam ca rồi?”
Đúng lúc này, một người hầu đi qua, sau khi nhìn thấy Dương Khải, tên hầu vội vàng hành lễ với gã, rồi định rời đi luôn.
“Chờ đã, ai đến thăm tam ca vậy?”
Tên hầu lắc đầu, vẻ mặt lộ rõ sự mê man.
Tên hầu đáp: “Không có ai cả.”
Sắc mặt Dương Khải không nhịn được mà tái đi, gã lo lắng không thôi, chẳng lẽ bệnh tình của tam ca lại nặng hơn rồi?
Nghĩ đến đây, cuối cùng Dương Khải không thể nhịn được nữa, gã vội vàng đẩy cửa phòng ra đi vào.
Sau khi vào phòng, gã thấy bóng dáng của tam ca nhà mình vẫn ngồi tại vị trí cũ, miệng cứ lẩm bẩm như đang nói chuyện với người trong bức tranh, nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, cũng chẳng thèm quay đầu nhìn lại.
“Tam ca, huynh đang làm gì vậy?”
Thấy tam ca không phản ứng, Dương Khải ý thức được hôm nay tam ca càng thêm bất thường.
Ngày xưa hễ gã gọi là tam ca sẽ trả lời, cũng sẽ nói chuyện với gã đôi ba câu, nhưng sau hôm nay, tam ca của gã cứ như biến thành một người khác vậy?
“Tam ca, huynh sao rồi?”
Dương Khải tiến lên, muốn nghe tam ca đáp lại, thế nhưng người sau lại như mất hồn mất vía, chẳng hề có phản ứng gì, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm bức tranh trên tường.
Gã cũng quay đầu nhìn bức tranh kia.
Gã có cảm giác, sở dĩ tam ca của gã biến thành dáng vẻ như bây giờ, đều do bức tranh kia làm hại.
Dưới cơn tức giận, gã định xé bức tranh kia xuống.
Thế nhưng khi bàn tay vừa giơ đến trước bức tranh, trong đầu gã đột nhiên vang lên lời nói của Tiểu Hoàng Cô, trong lúc nhất thời, gã rối rắm không thôi.
Cuối cùng gã vẫn không chạm vào bức tranh kia nữa.