Nhóm người nghe vậy thì cùng đưa mắt nhìn nhau, vẫn hoang mang không hiểu.
“Chẳng lẽ ý của Miên Miên là, hồn phách của nhóc ba Dương đã bị hồn phách trong bức tranh mê hoặc, không thoát ra được?” Sau khi im lặng suy nghĩ một lát, Thái Thượng Hoàng mới lên tiếng.
Đây chỉ là suy đoán của ông, dù sao lời của Tiểu Miên Miên khá mơ hồ, nghe không hiểu cho lắm.
Trong lúc nhất thời, nhóm người có mặt tại hiện trường đều im lặng không nói lời nào, họ đồng thời nhìn về phía bức tranh, chợt có cảm giác nhiệt độ trong căn phòng đột nhiên hạ thấp.
“Đừng nhìn vào mắt của chị gái kia, nếu không sẽ bị mê hoặc giống Hoàng huynh ban nãy đó.” Tiểu Miên Miên kịp thời cất tiếng nhắc nhở đám người.
Quản gia vốn định quan sát gương mặt của mỹ nhân, nghe vậy thì lập tức rời mắt đi, không dám nhìn nữa.
“Chuyện này, chuyện này rốt cuộc là sao? Miên Miên, ngài có thể giải thích cho mọi người hiểu không? Chẳng lẽ bức tranh này là tà vật gì đó, hay là bên trong có quỷ?” Dương lão phu nhân hỏi.
“Đúng đó, Tiểu Hoàng Cô, rốt cuộc tam ca của thần bị sao thế? Liệu huynh ấy còn có thể bình thường trở lại không?” Dương Khải cũng sốt sắng đặt câu hỏi.
Đám người lại cùng nhau nhìn về phía Dương tam công tử đang ngu dại, giống hệt kẻ thiểu năng, còn đang chảy dãi nữa chứ.
Không những thế, cặp mắt của Dương tam công tử rất vô hồn, không có thần thái và sự linh động của người bình thường.
Tiểu Miên Miên nghiêng cái đầu nhỏ nghĩ ngợi một lát.
Với trí óc ủa cô bé, cô bé thật sự nghĩ mãi mà vẫn không biết nên giải thích thế nào để họ hiểu nữa.
Cô bé có chút buồn bực, bèn gục đầu xuống, để hai tay ra trước ngực, hai đầu ngón trỏ chọc chọc vào nhau theo thói quen: “Cái này, cái này, cái này, nên nói thế nào nhỉ? Chính là có thứ dơ bẩn đang trốn bên trong tranh, còn chuyên môn quyến rũ hồn phách của người khác vào đó, rồi hút dương khí.
Một khi hồn phách trong tranh chết đi, thể xác bên ngoài sẽ chẩm rãi tử vong, cái thứ bẩn thỉu trong tranh sẽ càng lợi hại hơn.”
Thái Thượng Hoàng đã hiểu, mặc dù lời nói của Tiểu Miên Miên không được rõ ràng cho lắm, nhưng ông vẫn nắm được trọng điểm: hồn phách của nhóc ba Dương bị hút vào tranh, còn bị nhốt không cho ra ngoài.
Dương lão phu nhân cũng hiểu, nhưng trọng điểm của bà lại ở một vấn đề khác: Nếu cứ tiếp tục như thế, thằng ba nhà bà ấy sẽ chết.
“Miên Miên, thế, thế nên làm gì bây giờ? Ngài có cách cứu thằng ba nhà ta không?” Dương lão phu nhân nóng lòng hỏi.
Tiểu Miên Miên ngửa đầu lên, kiêu ngạo nói: “Đương nhiên có thể, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Tiểu Miên Miên lợi hại lắm nhé, ta không chỉ biết bắt quỷ, mà còn biết đoán mệnh, xem phong thủy nữa cơ.”
“Ồ, lợi hại vậy cơ à?” Thái Thượng Hoàng không ngạc nhiên khi cô bé biết những chuyện này, trái lại, Dương lão phu nhân và những người khác thì kinh ngạc không thôi, không ngờ Tiểu Miên Miên vẫn còn nhỏ đã có bản lĩnh lớn như vậy.
“Đương nhiên.”
“Vậy Miên Miên có thể đoán mệnh cho Hoàng huynh không?” Thái Thượng Hoàng vô cùng tò mò.
“Không được đâu, Hoàng huynh là người mang khí vận lớn, trên người còn có mây tím vờn quanh, bây giờ thực lực của muội vẫn chưa đủ, nên không nhìn rõ lắm.
Nếu ông ngoại hoặc mẹ muội ở đây thì chắc hẳn sẽ nhìn ra được.” Tiểu Miên Miên có chút không cam lòng, cô bé cảm giác thực lực của mình vẫn chưa đủ mạnh.
Nghe cô bé nói vậy, nhóm người cũng không nghi ngờ.
Vì dù sao Thái Thượng Hoàng cũng là chủ nhân của một nước, mặc dù hiện tại ông đã truyền vị cho con trai, nhưng tốt xấu gì cũng là người từng làm Hoàng Đế, trên người mang theo khí vận lớn cũng là chuyện bình thường thôi.