Quan Yếm quay đầu nhìn về phía gương trên bồn rửa tay.
Từ mấy mảnh vỡ nhỏ trên cái gương, cô nhìn thấy rất nhiều hình bóng máu me của chính mình.
Một hồi lâu sau mới ý thức được đôi tay đang run rẩy.
Cô hít sâu một hơi, ngồi xuống bên cạnh xác chết có trạng thái chết vô cùng đáng sợ, sờ s0ạng tìm kiếm cẩn thận.
Trên người tên này trừ bỏ khẩu súng bên người, sau thắt lưng còn cài một con dao ngắn, trong túi chứa thuốc lá và bật lửa.
Cô nhét con dao ngắn vào lưng quần, cầm lấy bật lửa ấn xuống phát ra âm thanh “phực”, một ngọn lửa nhỏ hiện ra.
Việc đã tới nước này rồi thì chỉ có thể làm vậy.
Mười phút sau, người trông coi đi báo cáo lãnh đạo đã trở về, hiểu rõ tình huống rồi nghi ngờ nói: “Đi lên lấy đồ thôi mà, sao đi lâu tới vậy rồi mà chưa xuống nữa?”
Một người khác mặt mày hớn hở cười ái muội: “Có thể muốn thử mùi vị của bà dì thôi mà.”
Nghe vậy, người trông coi dùm có vẻ không vui: “Mẹ nó, ông đây giúp nó trông cửa chỗ này, còn nó chạy đi hưởng thụ! Nhìn da thịt con nhỏ kia mềm mại tới vậy, chắc là chơi rất sướng!”
Trong phòng, Thích Vọng Uyên nhăn mày, chậm rãi xoay người đi vào nhà vệ sinh, cởi áo quấn lên tay phải, đấm một quyền lên mặt kính.
Ba người bên ngoài trò chuyện rất hăng say, hoàn toàn không chú ý tới âm thanh trầm đục vang lên từ nhà vệ sinh.
Trên tầng, Quan Yếm vẫn không ngừng bận rộn.
wattpad_tichha_
Trước đó vì tìm kiếm Bào Lập, cô và Thích Vọng Uyên từng lục lọi tất cả các tầng trong ký túc xá, cho nên cô biết đại khái phòng nào không có người.
Cô thay quần áo dính máu đi, sau khi rửa sạch vết máu trên người thì đi vào một trong những phòng trống, gom các thứ dễ bén lửa lại rồi quăng một mồi lửa vào, đem mấy cái ghế ngoài hành lang vào, nhóm thêm một ít vải vóc.
Bắt đầu từ tầng ba, sau đó là tầng bốn, rồi trở về tầng hai.
Trong quá trình này, khói đã dần dần khuếch tán.
Cánh cửa phòng giam nhóm người mù đều đóng lại, chờ đến khi làn khói trôi theo kẹt cửa đi vào thì bọn họ mới phát hiện, khi đó đã không còn cách nào khống chế.
Quan Yếm đứng trên chỗ cầu thang tầng ba, hô to một tiếng: “Không xong rồi! Cháy! Có ai tới dập lửa đi!”
Cô hô xong thì đã vội chạy xuống một căn phòng trống ở tầng hai trốn.
Một giây sau, bên ngoài vang lên âm thanh hoảng sợ la lối om sòm.
Theo sau đó, cửa từng phòng bị mở ra, nhóm người mù nỗ lực dùng hết sức lực chạy trối chết xuống tầng dưới.
Thỉnh thoảng có người té ngã trên mặt đất, những người khác cũng không thèm để ý dẫm lên cơ thể đối phương để đi trước.
Trong lúc hoảng loạn, bên tai vang vọng tiếng hoảng sợ, gào thét tuyệt vọng, tiếng quát tháo không thôi, âm thanh này khiến người ta vô cùng lo âu.
Quan Yếm thừa dịp ẩu đả trà trộn vào trong đám người, mới vừa đi đến cửa cầu thang thì thấy một đại đội toàn đàn ông cầm vũ khí trong tay, vội vã chạy từ tầng dưới lên.
Cô kéo dây cột tóc xuống, làm cho mái tóc dài rối tung, cố gắng cúi đầu che khuất những vết thương rõ ràng ở trên mặt.
Đám người đang khủng hoảng giống như thủy triều vội vã tràn xuống, chặn cầu thang lại không một con kiến nào chui lọt, mọi người không ai nhường ai, nháo loạn một đám.
Bên ngoài cửa lớn, một giọng nam hét lớn: “Trước tiên lui ra đi, để mọi người chui ra rồi nói tiếp!”
Thế là mấy người thủ hạ cầm súng vừa vào nhanh chóng lui ra ngoài, lúc này nhóm người mù mới có thể thuận lợi thoát thân.
Nhưng dù sao lượng người đông đảo, một hai tầng thì còn đỡ, bởi vì hành lang tầng ba tầng bốn bị Quan Yếm chặn lại bằng đống ghế đang cháy, đối với người mù mà nói thì đây là một chướng ngại khó mà vượt qua, cho nên phần lớn người ở hai tầng này không xuống được vì bị kẹt ở trên.
Quan Yếm xen lẫn trong trong đám người, lúc đang sơ tán ra khu vực quảng trường dựng đài cao, cô nghe thấy mệnh lệnh thủ hạ đi vào cứu người của gã đàn ông trung niên thoại nhìn là thủ lĩnh kia, chỉ chừa lại hai người bên cạnh.
Dù sao bọn họ cần phải dùng đủ số lượng người mù mới có thể hiến tế được.
Nếu muốn vào đám cháy cứu người, đương nhiên sẽ không mang theo loại súng vướng víu tay chân.
Ba mươi hai thủ hạ cùng đem súng trên người bỏ vào một rương gỗ, sau đó cả đám căng da đầu ra chạy về ký túc xá.
Gã trung niên nhìn bọn họ vào cửa lớn, nhăn mày lại, quay đầu hỏi Bào Lập: “Tại sao thiếu mất bốn người?”
Bào Lập sửng sốt, lắc đầu tỏ vẻ không rõ lắm.
Quan Yếm chỉ biết một người trong đó đang nằm ở tầng ba bị lửa thiêu, nhưng rất nhanh chóng đã đoán được, ba người còn lại đã bị Thích Vọng Uyên giế t chết ở tầng một, có lẽ còn có Thời Nguy hỗ trợ.
Tóm lại…!Bây giờ là lúc đi làm một việc khác.
Mấy trăm người mù tán loại đứng trên quảng trường, chưa ổn định được tâm trạng mà kích động cãi cọ ầm ĩ.
Mà Bào Lập và gã trung niên đã dồn sự chú ý về hướng ký túc xá.
Bên cạnh chỉ có hai tên thủ hạ, trong tay ghìm súng cảnh giác về phía bốn phía xung quanh.
Thừa dịp này, Quan Yếm xen lẫn trong đám người hỗn độn thay đổi vị trí, chậm rãi nhích dần về phía đài cao kia.
Đài coa chừng hai người, bên cạnh có một cầu thang đi lên.
Bởi vì còn hai tên thủ hạ đang quan sát bốn phía, cô không dám leo lên trực tiếp, chỉ cúi người nhìn nhanh.
Thứ được đặt trên đài che bằng vải đỏ, từ độ căng của tấm vải đỏ lộ ra chút đường cong, góc độ này có thể thấy đồ vật bên trong đen tuyền, có tay có chân, tựa như…!Một thây khô ngồi xếp bằng.
Đây là cái gọi là thánh giáo chủ sao? wattpad_tichha_
Nhìn bộ dáng của mấy người kia hình như rất tôn kính “nó”, hơn nữa còn ráng làm ra buổi hiến tế phiền phức tới vậy, không lẽ hiến tế hoàn thành “nó” sẽ sống dậy sao?
Quan Yếm thu hồi tầm mắt, vòng đến mặt bên của cái đài, nương sự che chắn của đài cao, cô chậm rãi đến gần nhà xưởng cách đó không xa.
Đã đi tới bước này thì nhất định phải giải quyết triệt để trong hôm nay.
Rốt cuộc đã tới bên ngoài nhà xưởng, cô xoay người nhìn thoáng qua, sắc trời đã tối hơn trước rất nhiều.
Màn trời đã hoàn toàn đóng sập xuống, chỉ để lại một tí ánh sáng vụn vặt chiếu rọi đất trời.
Ánh lửa bên trong ký túc xá nhảy nhót không ngừng, không những không thể dập tắt mà còn cháy thêm mãnh liền, ngay cả mặt kính cũng đã bắt đầu nổ tung, thỉnh thoảng phát ra âm thanh vang vọng.
Nhóm người mù bị nhốt trong đó khóc lóc kêu la không ngừng, còn có người quá mức tuyệt vọng nên đã nhảy từ cửa sổ xuống đất.
Gã trung niên đã gấp đến nỗi không chịu được nữa, ngay cả Bào Lập cũng bị gã phái ra ngoài, ép đối phương vào ký túc xá cứu người.
Quan Yếm dừng chân, cân nhắc một lát, vẫn nên lựa chọn tiến vào nhà xưởng.
Đáng tiếc là cô không biết dùng súng, nếu không cô đã có thể ném khẩu súng từ tầng ba ra sau ký túc xá, tìm được cơ hội nhặt súng thì cô có thể trực tiếp gi ết chết ba người bên ngoài từ một khoảng cách xa.
Trước mắt, tuy rằng đối phương chỉ có ba người ởngoài, nhưng trong đó hai người đều cầm súng, nếu nghĩ rằng có thể dùng một con dao ngắn để chế ngự bọn họ thì là một chuyện vô cùng hoang đường.
Cô lập tức đi vào nhà xưởng, vào tận cùng bên trong bục giảng.
Nơi này là chỗ thường hay tiến hành đại hội cầu nguyện, mà mỗi khi đại hội cầu nguyện thì tên giáo chủ Hồ Doanh sẽ cầm miro, một dàn loa trên kia sẽ truyền lời nói của hắn ta vào tai của mỗi người.
Bây giờ, cô sẽ làm chuyện đó.
Ánh sáng hơi tối tăm, tốn một tí thời gian cô mới tìm được vị trí để cắm, cô đẩy âm lượng của cô lên mức lớn nhất, cầm miro alo một hai ba bốn vài tiếng.
Đi cùng với một tí tạp âm chói tai, âm thanh điếc tai vang lên ngay lập tức, vòng qua nhà xưởng trôi vào tai của mọi người ở quảng trường.
Quan Yếm biết mình không còn nhiều thời gian lắm, xác định âm lượng không có vấn đề, kéo góc áo lên miro khiến giọng không còn trong trẻo nữa, tạo thành một loại cảm giác uy nghiêm và xa cách.
“Hỡi các tín đồ trung thành của ta, đêm tối đã buông xuống, vì sao vẫn chưa bắt đầu đại hội cầu nguyện? Hay là các ngươi đã quên bản giáo chủ rồi?”
Nói xong đoạn này, đám người ở quảng trường đã ngây ngẩn cả người.
Nhóm người mù rơi vào trạng thái nửa tin nửa ngờ, mà sắc mặt gã trung niên và hai thủ hạ xanh lét, lập tức hiểu được có người giở trò.
Hắn ta lập tức lấy một khẩu súng từ rương gỗ, hướng hai người nói: “Mẹ nó, lại còn là đàn bà! Đi bắt người lại cho tao! Nhất định không thể ả chạy thoát, nếu không hai người tụi bây cùng chết chung đi!”
Lúc này trong nhà xưởng, Quan Yếm biết bọn họ nhất định đã chạy tới.
Khoảng cách không xa, thời gian của cô quá ít.
Cô vừa đi ra ngoài vừa lôi kéo miro nói liên tiếp, tiếp tục cố làm ra vẻ ——
“Các ngươi cũng biết, trận lửa lớn hôm nay là do bản giáo chủ tự mình giáng xuống! Tuy các ngươi là tín đồ của bản giáo chủ, thế nhưng là một đám ngu muội vô tri!
“Một đám hám lợi tiểu nhân mượn danh nghĩa của bản giáo chủ lợi dụng các ngươi, ai mà không nghe lệnh sẽ sát hại toàn bộ.
Thi thể treo ở nhà ăn để làm thức ăn cho các ngươi đó, ngay cả cái gọi là nước thánh cũng bị bỏ thuốc mê lừa gạt các ngươi uống hế! Hết lần này tới lần khác, các ngươi bị mù mắt thế nhưng tim cũng mù không hề hay biết!
“Bản giáo chủ nhìn thấy các tín đồ ngày ngày bị lừa gạt, hôm nay đặc biệt tới đây để đánh thức các ngươi, chỉ cần tín đồ toàn tâm tín nhiệm bản giáo chủ, trước mười hai giờ đêm nay, tất cả mọi người sẽ nhìn thấy ánh sáng! Nếu như vẫn không chịu tin thì không xứng làm giáo đồ của bổn giáo…”
Một đoạn rất dài, cô đã dùng tốc độ nhanh nhất nói hết.
Cô tắt miro ném xuống đất, chạy như điên về lối ra duy nhất trong nhà xưởng.
Cùng lúc đó, gã trung niên và hai thủ hạ, ba người đã cầm súng chạy tới.
Lúc Quan Yếm vừa chạy đến cửa thì thấy bọn họ dừng chân, cùng nhau giơ súng lên nhắm ngay cô.
Cô giơ tay lên chịu trói: “Tôi còn đồng lõa, mọi người đừng giết tôi, tôi lập tức khai hết bọn họ ra.”
Ba người chuẩn bị nổ súng, gã trung niên hừ lạnh một tiếng, giơ súng lên đi về phía cô, một bên chất vấn: “Còn có ai? Nói tên của bọn họ!”
Quan Yếm chớp mắt, chỉ về phía đỉnh đầu của đối phương: “Đó, ở đó kìa.”
Gã trung niên bán tín bán nghi quay đầu lại.
Một giây sau đột nhiên vang lên vài tiếng súng “đùng đùng”
Cơ thể ba người đàn ông gần như cứng đờ cùng lúc, sau đó đồng loạt ngã xuống.
Quan Yếm nhếch miệng: “Nếu hai người mà không tới thì tôi sẽ khai hai người ra.”
Thích Vọng Uyên buông súng không nói chuyện.
Thời Nguy hùng hùng hổ hổ: “Hai người thật là độc ác, nháo loạn sự việc lộn xà ngầu thì cũng thôi đi, còn mẹ nó một hai phải kéo ông đây xuống nước cùng! Vốn dĩ ông đây có thể nằm im được hời, đang sống sờ sờ bị ép đi theo mấy người mạo hiểm! Ông đây…”
Quan Yếm không hề nghe anh ta đang nói cái gì, vui tươi hớn hở chỉ về phía đài cao bên kia: “Đi tiêu hủy vật kia thôi, nhiệm vụ lần này coi như kết thúc trước thời hạn.” wattpad_tichha_
Thích Vọng Uyên đi lại, quay đầu lại nghiến răng nghiến lợi nhìn Thời Nguy, mở miệng nói: “Cô có cảm thấy là…”
Quan Yếm nhìn về phía hắn, nhướng một bên chân mày: “Cái gì?”
Hắn chỉ chỉ: “Anh ta giống như Chihuahua.”
Quan Yếm: “…”
Có kỳ quái không khi có sự ăn ý cùng với tên bi3n thái này..