Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đang cập nhật Tim Đập Cực Độ Chương 31: 31: Quy Tắc Không Thể Vi Phạm

Chương 31: 31: Quy Tắc Không Thể Vi Phạm

5:09 chiều – 27/05/2024

Edit: Shye
Beta: Tuyết Dao
***
Quan Yếm ngồi nghiêm chỉnh, hai tay đặt lên bàn học, thẳng lưng nhìn bảng đen.
Tất cả bọn nhỏ trong lớp học đều gật gù vui vẻ, đọc theo ngón tay của cô giáo, đọc từng chữ một của bài thơ《 Hồi hương ngẫu thư kỳ》.
“Bé – đi – già – mới – về – nhà”
Giọng của tụi nó vừa kéo dài vừa chậm rãi, hòa cùng tiếng ve kêu râm ran không ngừng ngoài cửa sổ, điều này làm cho buổi chiều vốn đã buồn ngủ lại càng mệt mỏi hơn.
Ban đầu Quan Yếm luôn cảnh giác trong lòng, sợ sẽ có chuyện kh ủng bố gì đó xảy ra.
Nhưng thời gian dần trôi qua, cái nắng như thiêu như đốt làm thiêu đốt cơ thể và âm thanh giống nhau cứ lặp đi lặp lại liên tục vây xung quanh càng làm cô mệt mỏi hơn.
Trong lúc vô tình, cơ thể cô mềm nhũn nằm xuống, mơ màng nhắm mắt lại, bỗng nhiên khi nằm xuống cô lập tức giật mình.
Cô cúi đầu, lau đi nước mắt trào ra từ khóe mắt, cùng lúc đó, tất cả âm thanh trong phòng học chợt biến mất.
Âm thanh cô giáo giảng bài, tiếng học sinh vừa đọc vừa lật sách sột soạt sột soạt, hay tiếng ho nhẹ thỉnh thoảng xuất hiện, bất cứ âm thanh bên trong lớp học đều biến mất sạch sẽ.
Cùng lúc tất cả âm thanh biến mất thì Quan Yếm không khống chế được cơn buồn ngủ.
Trong nháy mắt, cô đã trở nên vô cùng tỉnh táo, nhanh chóng ngẩng đầu đối diện với đôi mắt sắc bén chứa đựng sự chán ghét của cô giáo trên bục giảng.
Cô ta vốn dĩ là một cô giáo dịu dàng, khi giảng bài luôn luôn vui vẻ.

Nhưng ánh mắt cô ta nhìn về phía Quan Yếm hiện giờ giống như đang nhìn sinh vật gì đó ghê tởm, làm người ta cực kì ghét bỏ.

Mà khi Quan Yếm nhìn xung quanh, cả đám học sinh tiểu học cũng nhìn cô y như ánh mắt của cô giáo.

Gương mặt non nớt của tụi nó trái ngược hoàn toàn với vẻ âm u và ghét bỏ kia, mỗi khuôn mặt đều lộ ra vẻ ác ý thâm sâu.
Cả người Quan Yếm vẫn không nhúc nhích, chỉ có tròng mắt chậm rãi đảo một vòng, lướt qua mặt mỗi người.
Cô chợt không hiểu, chẳng lẽ không được ra vẻ mệt mỏi rã rời trên lớp hay sao?
“Cô ơi, em muốn hỏi Giọng quê hương có nghĩa là gì ạ?”wattpad_tichha_
Trong trạng thái ma quái, một giọng nói lảnh lót đặt ra câu hỏi vang lên phía sau.

Ngay sau đó, vẻ mặt hung ác của cô giáo đang nhìn Quan Yếm chằm chằm nhanh chóng biến đổi, chỉ trong nháy mắt, cô giáo đã khôi phục dáng vẻ dịu dàng ấm áp như trước.

Cô ta nở nụ cười, dùng chất giọng dịu dàng như dòng nước ấm: “Bạn học Thích, giọng quê hương chính là chỉ giọng địa phương tại quê nhà.

Ý nghĩa của câu này là…”
Cô giáo chậm rãi bắt đầu giảng tiếp, đám học sinh cũng sôi nổi quay đầu lại, ngẩng cao đầu nghiêm túc nhìn bục giảng, giống như khi nãy chưa từng xảy ra cảnh tượng quái dị nào cả.
Quan Yếm không dám lộn xộn, ngồi thẳng lưng nhìn lên bục giảng chăm chú giống như những người khác, học lại môn học hồi lớp 2 lần nữa.
Trải qua chuyện này, cho dù ánh nắng ngày hè chói chang có chiếu vào làm cô đổ mồ hôi đầy người thì cô cũng không còn cảm giác buồn ngủ.
Trong thoáng chốc, bầu không khí học tập ngộp thở trong lớp học giống như đang trong một buổi hội thảo học thuật quan trọng.

Cuối cùng, một hồi chuông “reng reng reng” cắt ngang lời cô giáo.
Cô ta lập tức dừng lại, mỉm cười nói: “Trong lớp này trừ một số em ra thì ai cũng rất ngoan ngoãn, các em hãy tiếp tục cố gắng nhé, phấn đấu để giỏi nhất, tuần sau chúng ta nhất định phải giành được cờ đỏ thi đua nhé.

Được rồi, tan học thôi, tạm biệt các bạn!”
Cô ta còn chưa nói xong, tất cả học sinh đã đứng lên.

Giọng trẻ con non nớt cùng hô lên: “Tạm biệt cô giáo!”
Cô giáo lấy giáo án xong rời khỏi phòng học không quay đầu lại.

Quan Yếm đợi một lát, thấy bọn học sinh nhao nhao bắt đầu tự do hoạt động, nhẹ nhàng thở ra, lập tức xoay người đi tìm Thích Vọng Uyên ngồi phía sau.
Khi nãy người lên tiếng hỏi cô giáo là anh, nếu lúc đó anh không cắt ngang tình huống quỷ quái kia thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Chỉ là lúc này có một cậu bé ngồi sau cô đi lên: “Cô là người cầu sinh đúng không?”
Quan Yếm ngẩng đầu nhìn anh ta, sửng sốt vài giây, sau đó: “Phụt, ha ha ha, sao anh lại biến thành thế này thế?”
Cậu bé cũng tầm bảy tám tuổi, gò má phúng phính, nhìn thế nào đi nữa vẫn là dáng vẻ trẻ con thơ ngây, thế nhưng trên miệng có hai hàng ria mép!
Anh ta đành chịu, vừa giận vừa che miệng: “Có quỷ mới biết chuyện gì ấy chứ! Ai da, cô đừng cười nữa, có gì buồn cười đâu…”

Quan Yếm cười đến nỗi hai vai run run, vất vả lắm mới nhịn được, vội lia mắt tìm Thích Vọng Uyên.
Ánh mắt cô nhanh chóng chạm phải một đứa trẻ đang đi tới, mặc dù dáng người đã nhỏ đi rất nhiều, nhưng chỉ nhìn thoáng qua vẫn có thể nhận ra.

Ánh mắt anh vẫn âm u sắc bén, chỉ là với gò má mũm mĩm bị phơi nắng ửng hồng thì nhìn thế nào cũng giống như một thằng nhóc bướng bỉnh.
Quan Yếm cảm thấy anh rất dễ thương, vẫy tay nói: “Bạn nhỏ à, mau tới chỗ chị nào.”
Thích Vọng Uyên: “…”
Mặt càng thấy ghét hơn.
Anh hừ lạnh một tiếng, vốn định nói móc cô, nhưng tầm mắt lia tới người đứng bên cạnh Quan Yếm, bước chân dừng lại: “…!Ria mép đấy à?”
Quan Yếm cố lắm mới nhịn cười nổi, thế rồi không cẩn thận lại thất bại.
Đối phương ngồi xuống, không còn tiếc sống chết gì nữa: “Ông đây không muốn sống nữa.”
Lúc này, có một cô gái tóc đuôi ngựa đi tới, cô ta lầm lũi giống như “không tồn tại” đi tới chỗ Quan Yếm, hạ giọng hỏi: “Người cầu sinh phải không?”
Ngay sau đó, cô ta quay đầu nhìn thấy hai hàng ria mép: “Phụt…”
Sau đó có thêm một đôi anh em đi tới, mỗi khi có người cầu sinh mới đến thì ria mép phải chịu thêm một lần tổn thương.

Trong khoảng thời gian này, Quan Yếm đếm thử, thêm sáu người họ nữa thì trong lớp có vừa đúng ba mươi học sinh.
Tiếp đó mọi người chia nhóm hành động, hai người một nhóm rời khỏi phòng học dạo quanh một lượt nhằm hiểu rõ tình cảnh hiện tại.

Tất nhiên Quan Yếm và Thích Vọng Uyên muốn đi cùng nhau.
Nhưng sau khi hết tiết chỉ được tầm mười phút nghỉ, họ đã ở đây gần năm phút, nên hai người chỉ có thể nhanh chóng xuống lầu, nhìn sơ ngôi trường khá nhỏ này.

Thời gian hơi gấp, bọn họ đều không có đồng hồ, lo rằng không lên lớp kịp nên về phòng học trước.

Mà ria mép với cô gái tóc đuôi ngựa lên trễ một tí vì tính thời gian sai.

Lúc họ đứng trong sân thể dục nhìn thấy đám học sinh đi vào phòng học thì mới co giò chạy lên.

Thế nhưng, bọn họ vừa mới chạy được chưa tới 10 mét, một việc ngoài ý muốn lại xuất hiện lần nữa.
Những học sinh đang đi về phía phòng học chợt ngừng lại, dường như cùng quay đầu, từng gương mặt không chút biểu cảm nhìn về phía hai người.
Bọn nó cứ đứng nhìn mãi không nhúc nhích, rõ ràng mấy đứa trẻ đáng yêu mà lúc này lại y như một bầy quái vật đang chờ cơ hội hành động.
Ve sầu trên cây vẫn kêu to không dứt, nhưng toàn bộ sân trường không hề có một tiếng người nào.
Cô gái là người đầu tiên phát hiện bất thường, lập tức giữ chặt ria mép, đứng tại chỗ.
Mặt trời gay gắt trên cao chiếu lên người nóng rát, làn da giống như sắp bốc cháy đến nơi.
Trong phòng học, Thích Vọng Uyên đứng lên: “Tại sao lại tới nữa?”
“Đi ra ngoài xem.” Quan Yếm nhanh chóng đi ra phòng học, theo ánh mắt của những học sinh đứng ngoài hành lang tầng hai nhìn xuống dưới, phát hiện hai người cầu sinh đó đang gặp rắc rối.
Bọn họ đứng im như hai pho tượng trong sân thể dục trống trải không một bóng người, không dám cử động, nhìn tư thế có vẻ vô cùng kỳ quái, giống như đang chạy nhanh thì chợt dừng lại.
Quan Yếm nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra trước đó, nghĩ tới lời nói của cô giáo dạy ngữ văn trước khi rời khỏi phòng học.
Sau đó xem như phúc chí tâm linh*, vừa định hô to nhắc nhở hai người kia, nhưng vừa mở miệng thì dừng lại.
*Khi vận may đến thì đầu óc trở nên nhạy bén.
Cô suy nghĩ, giơ tay lên cao rồi múa may quay cuồng cho họ thấy.
Hai người chú ý tới cô, khẽ ngẩng đầu lên, tuy rằng không nói lời nào nhưng trên mặt viết đầy chữ “cứu mạng”.
Trước tiên Quan Yếm làm một động tác chạy nhanh, sau đó lập tức đặt hai tay chéo nhau làm một cái động tác gạch chéo, rồi hai ngón tay chuyển động chậm rãi, ra hiệu họ đi chậm.
Cô gái nhìn hiểu, đơ người ra, do dự một lát rồi ngẩng đầu liếc về tòa dạy học trước mặt, thăm dò thử, chậm rãi đi về phía trước một bước.
Một bước rồi lại một bước.
Sau ba bước đi, đột nhiên đám học sinh thả lỏng, nhao nhao chuyển tầm nhìn, tiếp tục làm chuyện bọn nó đang làm.
Giống như khởi động lại sau khi bị ấn nút tạm dừng, cuối cùng trong sân trường đã khôi phục sức sống như trước.

Nhiều âm thanh hỗn loạn của bọn nhỏ tụ lại một chỗ, gom góp lại tạo thành một bầu không khí tốt đẹp ồn ào tràn đầy sức sống.
Cô gái như được tha tội, thở phào một hơi dài, quay đầu nói với ria mép: “Chúng ta đừng chạy, về phòng học nhanh rồi nói tiếp!”
Hai người cố gắng dùng tốc độ bước đi nhanh nhất đi tới tòa dạy học, bước lên cầu thang, đi nhanh lên tầng hai.
Vừa tới hành lang, chuông vào học đột ngột vang lên.
Tại ngôi trường quái dị này, tiếng chuông vội vã như đang đếm ngược sinh mệnh của họ.

Quan Yếm đứng ngoài cửa chờ họ, thấy hai người lên lầu, lập tức nhắc nhở: “Đừng gấp, tiếng chuông còn kêu một hồi nữa, hai người nhất định không được chạy.”
Cô gái cắn môi khẽ gật đầu, bước nhanh đi về phía trước, bởi vậy cả người uốn éo ra tư thế kỳ quái như rắn.
Ria mép theo sát phía sau, vẻ mặt rất nôn nóng, gương mặt non nớt có ria mép rất tương xứng với vẻ mệt mỏi của một ông chú trung niên.
Cuối cùng, trước khi tiếng chuông ngừng lại thì hai người thuận lợi bước tới trước cửa phòng học.
Trên cửa treo tấm bảng màu xanh đề “Lớp 2 năm 2*”.
*Lớp thứ hai của năm thứ hai học tiểu học.
Tuy rằng chuông vào học đã vang lên nhưng thầy cô chưa tới ngay.
Dựa theo những kinh nghiệm của Quan Yếm hồi còn đi học, dưới tình huống này thì bọn học sinh nhất định sẽ không ngoan ngoãn ngồi chờ vào học, một hai phải ồn ào đến khi giáo viên vào lớp mới thôi.

Nhưng rõ ràng căn phòng này không giống vậy.
Tất cả mọi người đều ngồi đàng hoàng nghiêm túc, ngồi kiểu tư thế mà thầy cô thích nhất, đặt hai tay lên mặt bàn, lưng ngồi thẳng tắp.
Bọn nó không phát ra bất cứ âm thanh gì, từng đôi mắt đen nhánh tràn ngập ngây thơ nhìn hai người thong dong đi muộn.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú, cô gái và ria mép bước nhanh về chỗ ngồi.

Lúc ngồi xuống, trán hai người đều đã có một lớp mồ hôi.
Sau đó, tiếng bước chân nhịp nhàng đi từ xa đến gần, một nam giáo viên đeo kính bước vào.
Đây là một tiết toán học.

Tuy rằng nhàm chán nhưng tất cả người cầu sinh đều nghe xong cả tiết học.

Sau khi tan tiết học, thầy giáo mới vừa rời đi, cô gái tóc đuôi ngựa liền đi tới bàn Quan Yếm trước tiên.
Cô ta kéo tay Quan Yếm, biết ơn nói: “Chị gái à, cô chính là ân nhân cứu mạng của tôi! Cảm ơn cô đã cứu tôi! Tôi yêu cô!”
Quan Yếm: “Cũng không cần, không cần tới mức vậy đâu.”
Ria mép cũng nhào lại đây: “Đúng là nhờ có cô, thật sự cảm ơn cô rất nhiều.

Tôi là Hồ Chí, tôi cũng không biết nói lời tốt đẹp, dù sao nếu cô nguy hiểm gì thì tôi chắc chắn giúp đỡ!”
Nhân cơ hội này, mọi người giới thiệu tên nhau.
Chẳng qua vì lúc trước có sự việc “kẻ săn giết” nên Quan Yếm cũng không định để lộ thông tin thật.

Cô nói: “Tôi là Lý Giai Giai.”
Sau đó chỉ tay về phía Thích Vọng Uyên: “Anh ta là Vương Thiết Ngưu.”
Thích Vọng Uyên: “…”
“Hi hi…” Hồ Chí cười vài tiếng rồi nhanh chóng im lặng dưới cái nhìn chăm chú đầy u ám của đối phương, ho khan nói: “Giả danh à, có thể hiểu được.

Dù sao bây giờ chuyện kẻ săn giết nháo nhào thế làm mọi người hoảng sợ, cẩn thận cũng tốt.”
Cô gái đuôi ngựa cũng không e dè đưa một cái tên giả: Mã Hiểu —— bởi vì cô ta thích ăn tôm hùm đất xào cay.
Hai người cầu sinh khác là một đôi anh em ruột thịt, lấy hai cái tên Đường Hạ và Đường Thu để phân biệt.
Nhưng có điều, hình như hai người họ cũng không tính góp manh mối với những người khác, chỉ nói mấy câu đơn giản rồi rời đi.
Quan Yếm nói thử kết quả do cô suy đoán: “Đầu giờ học tôi định quay đầu nhìn những người khác, mặt cô giáo lập tức biến sắc răn dạy.

Sau đó tôi mệt rã rời ngủ gật, tuy rằng chỉ vài giây nhưng tình huống sau đó mọi người cũng biết rồi đấy.”
Cô nói với Mã Hiểu và Hồ Chí: “Hơn nữa chuyện xảy ra với hai người trong sân thể dục, tôi nghĩ rằng trong trường học này nhất định có tồn tại vài quy tắc không thể vi phạm.

Ví dụ như khi học không được nhìn đông nhìn tây, không được ngủ gật không tập trung, sau khi hết tiết học cũng không được đuổi theo nhau đùa giỡn.”
Mức độ mấy lần bọn họ vi phạm quy định đều không nghiêm trọng, cho nên không có chuyện lớn xảy ra.
Trên thực tế, ba quy tắc đã biết là những quy tắc thật sự tồn tại khi họ còn là học sinh, theo giả thuyết của Quan Yếm thì có khả năng còn một quy định là “không được lớn tiếng ồn ào”, bởi vậy trước đó muốn nhắc nhở hai người Hồ Chí và Mã Hiểu phải lựa chọn cách dùng động tác tay.
“Hóa ra là vậy.” Mã Hiểu chợt hiểu ra, suy nghĩ rồi nói: “Nhiệm vụ của chúng ta chính là không được vi phạm quy tắc, giúp đỡ lớp 2 năm 2 giành được cờ đỏ thi đua sao?”

Hồ Chí kéo một học sinh đi ngang qua: “Này, hôm nay ngày thứ mấy trong tuần đấy?”
Đối phương cảm thấy kỳ quái nhìn anh ta: “Thứ tư.”
Trước đó giáo viên ngữ văn đã nói “cờ đỏ thi đua vào tuần sau”, nếu trừ đi hai ngày cuối tuần thì nhóm người cầu sinh chỉ còn hai ngày rưỡi thôi.

Mà trong khoảng thời gian này, còn phải dùng phân nửa thời gian để lên lớp học.
Bọn họ nói chuyện đã qua hơn phân nửa thời gian nghỉ giữa tiết, vì thế bốn người không mạo hiểm đi ra ngoài, mà phân công nhau hỏi mấy đứa nhỏ để tìm thêm tin tức khác.
Khi chuông vào học vang lên, Quan Yếm nghe được một manh mối quan trọng, quy tắc của trường học được khắc trên tấm bia đá màu đen đặt ngay giữa trước cổng trường.
Vì thế, sau khi hết tiết cô đi thẳng tới cổng trường.
Bởi vì thời gian nghỉ giữa giờ quá ngắn và phải cố gắng tìm thêm nhiều manh mối hơn nên cô và Thích Vọng Uyên tách ra hành động.
Trước mắt thì đây là một trường tiểu học không có điều kiện lắm, chỉ có một tòa nhà bốn tầng để dạy học, sân thể dục bên ngoài vẫn là bùn đất gập ghềnh.
Phía bên kia của sân thể dục có nhà ăn nhỏ và một tòa ký túc xá, thậm chí nhà ăn nhỏ tới mức chỉ có cửa sổ lấy cơm, không có bàn ghế để ăn, nếu học sinh muốn ăn cơm thì chỉ có thể tự bưng hộp cơm ngồi bừa ở đâu đó.

Cổng lớn trường học bị tòa nhà dành cho giáo viên chặn lại, Quan Yếm vòng qua tòa nhà, nhìn một cái là thấy một tấm bia đá lớn đặt ở giữa.
Nó cao tầm 2 mét, trên mặt khắc đầy chữ màu trắng, nhìn thì giống y như một tấm bia mộ cổ xưa.
Theo khoảng cách cô đi tới, những chữ khắc trên đó cũng từ từ rõ ràng hơn.

【Nội quy trường tiểu học Ban Mai】
Trong giờ học
Thứ nhất: Không được nhìn đông nhìn tây.

Thứ hai: Không được rủ rỉ thì thầm.

Thứ ba: Không được bơ phờ uể oải.

Thứ tư: Cần phải tôn sư trọng đạo.

Thứ năm:…
Suốt mười quy tắc đầu dành cho trong giờ học, còn lại là sau giờ học.
Bao gồm không được rượt đuổi đùa giỡn, không được lớn tiếng ồn ào, không được bắt nạt bạn học, không được lãng phí đồ ăn, không được tới gần hồ nước.

Các quy tắc cũng tương đối bình thường, khá dễ dàng đoán ra, nhưng ở dưới có một mục, đọc thế nào cũng thấy vô cùng kỳ quái.
Ví dụ như: Lưu ý, nhất định không được đếm số bậc thang, không được ở lại trong nhà vệ sinh quá năm phút, sau khi ăn xong phải rửa sạch hộp cơm, tuyệt đối cấm dùng phấn viết linh tinh trên bảng đen, không được làm hư hại bất cứ đồ vật công cộng nào.
Học sinh nội trú vui lòng nhớ kỹ: Giáo viên quản lý ký túc xá họ Lý.
Không được di chuyển khi ánh đèn trong ký túc xá chuyển sang màu xanh lục.

Nếu gặp nguy hiểm có thể trốn vào nhà vệ sinh ngay lập tức, nhưng nếu vòi nước chảy ra chất lỏng màu đỏ, vui lòng đi ngay.
Đủ kiểu quy tắc quỷ dị khắc đầy trên bia đá, thậm chí Quan Yếm không thể xem hết tất cả trong một lần.

Cô không có nhiều thời gian, chỉ có thể xem tới đây rồi trở về phòng học.
Lúc bước vào cửa phòng, chuông vào học vừa đúng lúc vang lên.

wattpad_tichha_
Trên vách tường cạnh bục giảng có dán thời khóa biểu, đây là tiết học cuối cùng của ngày hôm nay.
Chờ đến khi tan học, bọn họ sẽ có nhiều thời gian tự do hành động hơn.
Quan Yếm nhân lúc giáo viên chưa tới, lôi cặp sách trong bàn học ra tìm kiếm, may mắn tìm được một chùm chìa khóa.
Trong đó một chìa khóa cũ kỹ có dán nhãn “302”, chắc hẳn đây là số phòng ký túc xá của cô.
Lại là một tiết học dài đằng đẵng buồn tẻ qua đi, Quan Yếm đi qua tìm Thích Vọng Uyên: “Bạn học Thiết Ngưu à, quy tắc ngoài cổng trường dài quá, tớ vẫn chưa xem xong, giờ tới đó thêm một chuyến nữa, cậu có muốn đi không?”
Thích – không vui – Thiết Ngưu: “Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, cơm trưa cho cô thêm mấy con gián to nữa nhé?”
“…” Quan Yếm đầu hàng trước con gián: “Xin lỗi đại ca, tôi sai rồi!”
Anh đứng lên liếc cô một cái, hừ lạnh nói: “Đi thôi.”
Quan Yếm quay lại lấy giấy bút: “Phải ghi lại thôi, quá nhiều.”
Trên đường đi, Thích Vọng Uyên nói, anh đã tìm được cờ đỏ thi đua ở lớp 3 năm hai ở trên lầu.

Trên cờ đỏ thi đua đề bốn chữ “lớp xuất sắc”, ngoài việc những học sinh đi lại bên ngoài như thể đã được lập trình sẵn thì tạm thời không tìm thấy gì khác.
Hai người nhanh chóng đi tới chỗ bia đá, Quan Yếm lấy giấy bút ra, ghi lại tất cả từng quy tắc một.

Mấy mục ở trên coi như cũng ổn, cẩn thận không vi phạm là có thể bảo đảm an toàn.
Nhưng đúng thật mấy mục sáng chói ở dưới đang nói cho họ biết ngôi trường này rất nguy hiểm.
Khi Quan Yếm sao chép tất cả các quy tắc xong, cô chú ý dưới tấm bia đá có một “dãy” gì đó vô cùng nhỏ.

Nó nhỏ tới mức như một dãy hạt mè, ban đầu cô còn tưởng đó là hoa văn của bia đá, vì để phòng hờ, cô xích gần lại nhìn, gần như sắp dán lên tấm bia, vậy mà đó là một hàng chữ.
Cô gọi Thích Vọng Uyên lại gần, bên ngoài nhìn vào họ như hai đứa trẻ ngây ngô đang ngồi xổm trước tấm bia, hai cái đầu sắp sáp lại một chỗ, phân biệt kỹ càng từng chữ khá lâu rồi cuối cùng mới ghép lại một câu hoàn chỉnh.
“Chú ý: các bạn học vui lòng cẩn thận, trong các quy tắc ở đây có một số quy tắc ngược lại.”
Quan Yếm ngồi dậy xoa đôi mắt đau nhức, xoa tới nỗi mắt đỏ lên: “Lừa bịp nhau quá mà, chính nó cũng không có ý định nhắc nhở chúng ta một tí nào!”
Thích Vọng Uyên cầm hai trang vở mà cô đã viết đầy lên đó, nhìn lướt qua rồi hơi nhíu mày.
Quan Yếm thấy thế hỏi ngay: “Sao vậy, có ý tưởng gì à?”
Anh ngẩng đầu nhìn nhìn cô, rồi lại nhìn trang vở, chậm rãi nói: “Chữ cô xấu quá.”
Quan Yếm: “Anh câm miệng đi.”
Trong khoảng thời gian này, các học sinh không ở ký túc đều đã về hết, nhóm học sinh nội trú về ký túc xá lấy hộp cơm, bọn nó đang xếp hàng trước cửa sổ nhà ăn để lấy cơm.
Quan Yếm và Thích Vọng Uyên cũng về ký túc xá một chuyến.
Trường học có điều kiện đơn sơ chỉ có một tòa để ở lại, ngoài cổng lớn dán một sơ đồ đơn giản: Tầng một và hai là nam, tầng ba và bốn là nữ.
Thích Vọng Uyên ở phòng 205, khi anh đi lên tầng hai, Quan Yếm đưa quyển tập cho anh: “Tôi chép một lần cũng nhớ đại khái rồi, anh cầm trước đi đỡ xảy ra chuyện gì đó, rồi chép lại một bản sau.”
Cùng lúc đó, trong phòng ký túc xá 302.
Tuy rằng có bốn giường hai tầng, lẽ ra nên có tám người ở, nhưng trên thực tế chỉ có ba giường dưới là có nệm, những chỗ khác đều bỏ trống.

Mã Hiểu về ký xúc xá trước đang đánh giá xung quanh, trong lòng tự nhủ ba tấm nệm này chắc chắn là dành cho ba người cầu sinh nữ.
Cô ta không nhìn nữa, đi tới trước bàn lấy hộp cơm.

Ở đây có hai hộp cơm inox kiểu cũ giống nhau như đúc, trên nắp đều dán nhãn, một cái đề Lý Giai Giai, một cái đề Mã Hiểu.
Cô ta hơi giật mình: Rõ ràng bọn họ chỉ nói bừa mấy cái tên đó ra thôi, tại sao đều được viết lên đây rồi?
Cô ta cầm lấy cái hộp thuộc về mình, nghe thấy bên trong có tiếng muỗng vang lên, xoay người đi ra ngoài.
Lát nữa cơm nước xong xuôi phải đi tới chỗ tấm bia đá ngoài cổng trường.
Vừa rồi cô và Hồ Chí đã đi xem, nhưng nhiều quy tắc quá không thể nhớ hết được, tính rằng về trước lấy hộp cơm đi ăn cơm rồi sau đó mang theo giấy bút qua mỗi người chép một nửa.

Tuy rằng “Lý Giai Giai” và “Vương Thiết Ngưu” đã chép rồi, nhưng bọn họ cũng không thể ngồi mát ăn bát vàng được.
Chỉ sợ rằng lát nữa trời tối hơn thì không thể nhìn rõ tấm bia đá màu đen đó…!Đi nhanh thôi.
Cô ta nghĩ thế, bước chân cũng nhanh hơn không ít.

Nhưng vừa đi ra tới cửa, ánh đèn ngoài hành lang bỗng nhiên lóe lên, trong chớp mắt đã biến thành màu xanh lục âm u.
Nét mặt Mã Hiểu biến đổi theo.
Bởi vì quy tắc này được viết ở một vị trí trên đầu nên cô ta vẫn còn nhớ rất rõ, không được di chuyển khi ánh đèn trong ký túc xá chuyển sang màu xanh lục.

Cô ta bỗng nhiên dừng tất cả động tác, vẫn duy trì tư thế đang bước ra, đứng im ngoài cửa không nhúc nhích.

Ngay sau đó cô ta bỗng nhiên nghĩ đến, ngay cả khi toàn thân bất động nhưng vẫn không thể không chớp mắt.
Vì thế cô ta lập tức nhắm mắt lại, chỉ khẽ hí mắt để quan sát màu đèn.

Sau khi mất đi tầm nhìn, dường như bốn phía lập tức trở nên rất nguy hiểm, cảm giác sợ hãi càng tăng sức tưởng tượng phong phú lên gấp đôi.
Cô ta thở nhẹ nhàng, trong lòng không ngừng cầu nguyện ánh sáng khôi phục lại thường nhanh lên.
Nhưng có một cái bóng đen lẳng lặng đứng trước mặt cô ta.

Xuyên qua khe hở dưới hàng mi, Mã Hiểu chỉ thấy một bóng đen đứng trước mặt mình, chậm rãi ngửi trái ngửi phải.
Hình như nó cảm thấy hứng thú mùi vị của cô ta, trong không khí vang lên tiếng hít vào rất rõ ràng.

Cùng lúc đó, một mùi hôi thối như bùn lầy chui vào khoang mũi cô ta.
Lúc đầu đối phương đang chậm rãi dí vào mặt cô ta, trong lúc mơ hồ, hình như cô ta nhìn thấy xung quanh cái bóng đen đó có sinh vật nhỏ đang nhúc nhích.

Thật là ghê tởm…!Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Chắc sẽ không có việc gì đâu? Dù sao cô ta hoàn toàn tuân thủ quy tắc mà! wattpad_tichha_
Tim Mã Hiểu đập bịch bịch, tuy rằng tự an ủi mình là thế, nhưng thật ra cô ta đã chuẩn bị xong đạo cụ bảo vệ mạng sống.

“Khặc…khặc…khặc…”
Một tiếng cười quái dị khó nghe chợt vang lên, mùi hôi thối từ trong miệng nó phả lên mặt cô ta, da gà toàn thân nổi hết lên.

Ngay sau đó, một xúc cảm dính nhớp lạnh băng lướt lên gò má mà không hề có điềm báo trước.
Giống như…!Bị thứ gì đó li3m vậy.

.

error: Content is protected !!