Edit: Tịch Hạ
Beta: Tuyết Dao
***
Trong phòng ký túc xá 302, Quan Yếm và Đường Thu vừa ngỡ ngàng vừa cảnh giác đứng trước cửa ký túc xá, trong lúc đó đều không động đậy.
Mã Hiểu thấy các cô không nói cũng không đi vào, cô ta đi về phía trước, theo đó là tiếng khóc nức nở và giọng nói non nớt trẻ con: “Tại sao hai người không nói gì thế? Vẫn không chịu tha thứ cho tôi sao? Thật sự xin lỗi mà, tôi đã hoàn toàn nghĩ thông suốt rồi, về sau nhất định sẽ không nhỏ mọn như vậy nữa…!Các cô để ý tôi chút đi?”
Trong khi nói, cô ta đã bước đến vị trí cách hai người họ chưa đầy ba bước.
Quan Yếm nhìn Đường Thu, vuốt tóc, khách sáo nói: “Này…!Tay chân cô bị ngược hết cả rồi, cô biết không?”
Mã Hiểu sửng sốt, chợt cúi đầu giơ tay nhìn kỹ, dường như cả người cũng cứng đờ.
Một giây sau, đoạn từ bả vai của cánh tay phải tróc ra, trượt theo ống tay áo rồi rơi xuống đất một tiếng “bịch”.
Ngay sau đó cánh tay trái cũng rơi xuống y như thế, sau đó hai đùi giống như hai cây gậy lần lượt ngã xuống, cơ thể của cô ta theo đó mất đi chống đỡ, toàn bộ đều ngã xuống đất.
Không đổ máu, cũng không có vết thương, chỗ đứt ra bóng loáng bằng phẳng, thậm chí còn được bao lấy bởi làn da.
Một đứa trẻ bị tháo rời hoàn toàn giống như một con búp bê.
Chỉ là búp bê sẽ không cử động, những cánh tay và chân bị tách ra đang điên cuồng vặn vẹo trên mặt đất, vẻ ma quái đó giống như mỗi một đoạn tứ chi đều có sinh mệnh của riêng chúng.
Mà phần bộ phận cơ thể còn lại giống như sâu bọ nằm úp xuống đất khẽ nhúc nhích.
Nó lúc nhúc từng tấc từng tấc, khó khăn nhích tới chỗ hai người đứng trước cửa, chậm rãi chậm rãi ngóc đầu lên.
Tóc đuôi ngựa đã tuột ra, tóc tai bù xù, gương mặt quen thuộc có lẽ vẫn còn là của Mã Hiểu.
Cô ta nhìn hai người, lộ ra biểu cảm hối hận, lại nói một lần nữa: “Các chị…!Tha thứ cho tôi được không? Tôi sai rồi, tôi thật sự không nên, tôi không có lý do gì để tức giận với các chị…!Thật sự xin lỗi…!Thật sự xin lỗi mà…”
Quan Yếm lùi về phía sau hai bước, cô đứng ngoài hàng lang mà trong lòng nhất thời không biết đang có cảm nhận gì, nhưng cảm thấy có rất nhiều cảm giác phức tạp cùng nhau dâng lên.
Đường Thu đã cầm dao găm trong tay, cụp mắt nhìn “Mã Hiểu”, biểu cảm lạnh nhạt trước sau như một: “Tôi không trách cô, nên cũng không thể nói là tha thứ.”
Quan Yếm mím môi dưới, cũng mở miệng nói: “Tôi cũng thế.
Tôi sẽ không áy náy vì mình không mở cửa cứu cô, cũng không tức giận vì sự oán trách của cô.”
Nhưng cho dù các cô đã cho cô ta một đáp án vừa lòng, những cánh tay và chân ma quái nhìn giống như cao su vẫn cứ vặn vẹo trên mặt đất không ngừng.
Cô ta vẫn lúc nhúc về phía các cô như cũ, gian nan bò từng chút từng chút về phía trước, giống một con sâu lông bị thương tội nghiệp.
Gương mặt trẻ con 7 – 8 tuổi vừa đáng yêu vừa trắng trẻo, nhưng nằm thấp thoáng dưới mái tóc dài rối tung lại hiện ra vẻ âm u đáng sợ.
Cô ta vẫn còn đang nói: “Thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi, các cô tha thứ cho tôi đi…!Tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi…!”
Xem ra với dáng vẻ này của Mã Hiểu thì không có cách nào làm hại người thế nhưng lại khiến người ta cảm thấy từ đáy lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi, hay nói đúng hơn là cảm giác buồn nôn kỳ quái phi lý và thích đáng.
Và còn gì kinh khủng hơn khi một người thật bị hóa thành một con búp bê bị tháo rời?
Quan Yếm đã từng trải qua mấy vòng nhiệm vụ, cảnh tượng trước mặt không máu me nhất, cũng không nguy hiểm nhất, nhưng để lại sự khó chịu trong tâm trí cô.
Đường Thu cúi đầu nhìn gương mặt mang theo vẻ trẻ con kia, hỏi một cách thản nhiên: “Đã xảy ra chuyện gì, vì sao cô biến thành như vậy?”
Nhưng Mã Hiểu sẽ không trả lời.
Hình như bắt đầu từ lúc Quan Yếm vạch trần việc tay chân của cô ta bị ngược, từ đó về sau, cô ta và các cô đã không còn thuộc về một thế giới nữa, chỉ biết lặp lại nói xin lỗi, cũng càng tiếp cận hai người hơn.
Như vậy không phải cách, trời rất nhanh sẽ tối, không biết sẽ có nguy hiểm gì xuất hiện.
Đường Thu quay đầu liếc nhau với Quan Yếm, hai người không giao tiếp mà lại ăn ý làm ra động tác tương đồng.
Các cô một trước một sau, vượt qua thân thể đang bò lại, tránh đi những thứ tứ chi vặn vẹo kia, hai người đi vào ký túc xá.
Sau đó đi tới mép giường của Mã Hiểu, một trái một phải kéo chăn tới gần chỗ cơ thể kia rồi đắp xuống.
Sau khi cơ thể ma quái quỷ dị kia bị che lại, dường như trong lòng Quan Yếm cũng thả lỏng hơn chút.
Các cô cuốn chăn xuống phía dưới rồi quấn lại, bọc toàn bộ cơ thể, sau đó cùng nhau dùng sức nâng tấm chăn đang bọc “người” lên, đi thẳng tới cửa sổ chỗ ban công của ký túc xá.
Trong quá trình này, cơ thể uốn éo kia càng giãy dụa kịch liệt hơn, đến nỗi xém nữa làm hai người nâng không được.
Dùng một kiểu hình dung có vẻ hơi xúc phạm, tựa như trong đầu nó ý thức mình sắp bị đưa tới lò giết súc vật.
“Thật sự xin lỗi…!Thật sự xin lỗi…!”
Cách tấm chăn bông, âm thanh xin lỗi của Mã Hiểu cũng trở nên rầu rĩ.
Trong tiếng xin lỗi liên tục, bốn đoạn tay chân nhảy nhót đập lên đập xuống trên mặt đất giống như kẹo nổ, hết đợt này đến đợt khác, như đang nhảy một vũ đạo mạnh mẽ.
Cuối cùng, hai người nâng cơ thể đó tới chỗ cửa rồi ném thẳng xuống.
Chăn bông bung ra giữa không trung, cơ thể vặn vẹo kia cũng rơi xuống đất, tạo thành một đám bụi đất bay lên.
Số lượng học sinh bên ngoài chỉ có vài người, nhưng tiếng vật nặng vang lên hoàn toàn không làm bọn họ chú ý, giống như chuyện này không hề tồn tại.
Hai người quay lại kéo drap giường của Mã Hiểu ra, gói từng khúc tứ chi đang nhảy nhót trên mặt đất, ném hết tất cả xuống.
Quan Yếm và Đường Thu đều ghé vào cửa sổ nhìn một lát, phát hiện tần suất và độ cong vặn vẹo của chúng nó đã từ từ chậm hơn, cho tới tầm mười phút sau rồi toàn toàn dừng lại.
Quan Yếm không nhìn nữa, tâm trạng phức tạp nói: “Việc này cũng quá hoang đường, tại sao Mã Hiểu lại biến thành như vậy?”
Hình như Đường Thu cũng bị khiếp sợ, lắc đầu nói: “Chắc hẳn cô ta chưa từng ra khỏi cửa, cho dù đã xảy ra chuyện gì thì đều gặp phải trong phòng ký túc xá này.”
Các cô có thể xác định, việc này không phải kết quả bị tạo thành từ sự kiện tối qua, bởi vì lúc sáng tứ chi của Mã Hiểu đều bình thường, có biến dị thì cũng không chờ tới bây giờ.
Nhưng trong ký túc xá có gì nguy hiểm để biến một người trở thành cái dạng đó chứ?
Hai người gần như cùng nhìn về phía nhà vệ sinh.
Một trong những quy tắc – nếu gặp nguy hiểm có thể trốn vào nhà vệ sinh ngay lập tức, nhưng nếu vòi nước chảy ra chất lỏng màu đỏ, vui lòng đi ngay.
Trong bộ quy tắc giới hạn ở ký túc xá 302, hình như chỉ có quy tắc này là có cơ hội xuất hiện.
Cửa phòng nhà vệ sinh khép hờ, Quan Yếm cẩn thận đưa tay đẩy nó ra, ngay sau đó thấy trong bồn rửa tay chảy đầy chất lỏng màu đỏ tươi.
Thứ chất lỏng đó tràn ra, chảy xuống theo bồn rửa, tạo thành một vũng nước đỏ au trên mặt đất.
Tuy rằng là thế, nhưng cũng không ai có thể đoán được rốt cuộc lúc ấy đã xảy ra chuyện gì.
Quan Yếm nói: “Chắc hẳn Mã Hiểu sẽ không quên quy tắc này, lúc đó nhìn thấy chất lỏng màu đỏ sẽ chạy ra ngoài trước.
Nhưng cô ta vẫn xảy ra chuyện, vậy thì hơn phân nửa là phát động việc mấu chốt nhất – có vài quy tắc tương phản.”
Biết đâu được, khi vòi nước chảy ra chất lỏng màu đỏ ngược lại càng không thể rời đi.
Chỉ là khi quy tắc xảy ra, Mã Hiểu đã không có cơ hội.
Nhưng đây chỉ là suy đoán, trừ phi xảy ra trên người mình, nếu không thì không ai có thể khẳng định được.
Đương nhiên, không xảy ra mới là tốt nhất.
Trong quy tắc ở ký túc xá còn có một quy tắc là nam nữ sinh không được tùy ý qua phòng ngủ của nhau, cho dù bên Quan Yếm có tình huống mới thì các cô cũng không có cách nào đi xuống nhắc nhở nhóm người cầu sinh ở tầng hai.
Vì thế hai người nhanh chóng rửa mặt xong xuôi, từng người lên giường chờ kiểm tra phòng ngủ và tắt đèn.
Mà khi hai người ở tầng trên rảnh rỗi ngồi nghiên cứu những quy tắc đó, phòng ngủ nam cũng có chuyện tương tự xảy ra.
Thích Vọng Uyên đi vào nhà vệ sinh, cầm lấy ly súc miệng có dán tên “Vương Thiết Ngưu”, rót một ly nước rồi chậm rãi đánh răng trước gương.
Trên mặt gương có một vết nứt, vừa đúng chia mặt anh thành hai nửa, người gương uốn éo ra một gương mặt quái dị.
Anh nhìn gương mặt kia, trong đầu có một suy nghĩ: Có lẽ đó mới là dáng vẻ anh nên có.
Một loại tâm thế lạnh lùng, vốn dĩ không để bụng chuyện sống chết của bất cứ kẻ nào, tóm lại là luôn sinh ra ác ý không tự chủ đối những người khác, đó mới là dáng vẻ nên có.
Nhưng anh chỉ chợt nghĩ như thế mà thôi, chỉ nghĩ về nó mà không mang theo chút cảm xúc nào.
Không đau khổ, không buồn lòng, càng không vì sự tự ti này mà không có chí tiến thủ.
Đối với anh mà nói, những thứ cảm xúc đó thì rất khó cảm nhận được, lần mà cảm xúc của anh xuất hiện rõ ràng là lúc anh chủ động mời Quan Yếm lập tổ đội.
Anh biết mình có bệnh, một loại bệnh mà toàn xã hội đều không thể vui lòng chấp nhận.
Cho nên khi mở miệng anh hơi do dự, có một chút gì đó…!không thể nói rõ, đó là cảm giác không muốn bị từ chối, nên gọi là gì nhỉ?
Anh cúi đầu nhổ bọt ra, ngậm lấy nước súc miệng rồi cúi đầu phun ra.
Một giây sau, vòi nước vốn nên đóng chặt chợt ch ảy nước rào rào.
Là nước màu đỏ, hoặc là nên gọi nó là máu vì nó tản ra mùi máu tươi.
Lông mày Thích Vọng Uyên không nhíu một tí nào, anh từ từ bỏ bàn chải vào ly, đặt cái ly vào vị trí cũ, điều chỉnh thành một góc độ hoàn mỹ rồi kéo khăn lông bên cạnh xuống lau nước đọng lại bên khóe môi.
Chất lỏng màu đỏ phun trào như đang điên cuồng, hoàn toàn vượt xa lượng nước tối đa mà cái vòi này có thể chảy.
Mặc dù lỗ thoát bên dưới không bị tắc nhưng máu tươi ngày càng tích tụ nhiều hơn, dường như sắp tràn ra ngoài.
Thích Vọng Uyên vắt khăn lông lên, chỉnh lại không một nếp nhăn, vừa định quay đầu thì từ trong gương, anh nhìn thấy một cô bé mặc váy đỏ đứng trong góc nhà vệ sinh.
Mái tóc dài của nó vén ra trước, vẫn luôn rũ trước ngực, che kín cả khuôn mặt.
Chiếc váy đỏ trên người váy đỏ vừa nhăn vừa dơ, tựa như mới lăn một vòng từ bùn đất ra.
Cánh tay lộ bên ngoài và trên đùi có rất nhiều vết bầm tím, đi chân trần, tay phải đang cầm một con búp bê không toàn vẹn còn dơ bẩn hơn cô bé.
Thích Vọng Uyên nhíu mày, cảm thấy con bé quá bẩn, hoàn toàn không muốn chạm vào nó.
Vì thế anh xoay người mở cửa mà chốt cửa không hề nhúc nhích một tí nào.
Cùng lúc đó, phía sau vang lên hai tiếng cười khẽ “hihi” âm u.
Anh cố nắm tay cầm thử mở hai lần nữa, cuối cùng tiếng cửa vang lên “cành cạch” mở ra.
Đi cùng lúc cánh cửa hé mở, tiếng cười của cô bé váy đỏ càng thêm bén nhọn sung sướng.
Thế là Thích Vọng Uyên đặt chân vừa giơ lên suýt đã bước ra ngoài xuống đất, thậm chí còn khép lại cửa lần nữa.
Lúc xoay người lại, tiếng cười của cô bé váy đã biến mất hoàn toàn.
Con bé vẫn đứng trong góc kia, từ từ ngẩng đầu lên, làn tóc hai bên khẽ dạt ra để lộ gương mặt xanh mét.
Một con mắt độc ác xuyên qua làn tóc nhìn anh chằm chằm, sau đó tay giơ lên, bắt đầu đùa nghịch con búp bê trong tay.
Thích Vọng Uyên yên lặng nhìn một hồi, cất bước đi qua, giật con búp bê đi rồi quay người lại ném vào bồn nước.
Cô bé váy đỏ: “…”
Món đồ chơi bằng nhựa nổi trên màu máu đỏ au, phiêu đãng theo dòng nước.
Chiếc váy trắng bằng lụa trên người búp bê cũng nhanh chóng bị máu loãng nhuốm màu, biến thành màu đỏ tươi đẹp.
Hình như việc này tạo ra một k ích thích cực đại đối với cô bé, nó đột nhiên phát ra một tiếng thét kinh khủng chói tai, vòi nước bỗng ngừng chảy trong nháy mắt.
Máu loãng trong bồn rửa nhanh chóng giảm xuống, máu rút đi theo một tốc độ rất nhanh.
Cô bé nhào tới, vớt con búp bê bị dính đầy máu đỏ lên, quay đầu lại, hung hăng trừng Thích Vọng Uyên.
Sau đó, ánh đèn trong nhà vệ sinh lập lòe một lát, lúc khôi phục lại như thường thì cô bé và máu đỏ đều đã biến mất không thấy tăm hơi.
Bồn rửa tay sạch sẽ, không để lại một vết máu nào, tựa như tất cả sự việc vừa xảy ra đều là giả.
Mặt Thích Vọng Uyên không biểu cảm ngáp một cái, tỉ mỉ rửa sạch bàn tay đã cầm qua con búp bê rồi mới mở cửa đi ra ngoài.
Hồ Chí và Đường Hạ biểu cảm bình tĩnh ngồi trong ký túc xá, hình như hoàn toàn không nhận ra động tĩnh trong nhà vệ sinh.
Sắc trời nhanh chóng tối xuống, những tiếng ve sầu ồn ào làm người ta phiền muộn rồi cũng đã yên tĩnh.
Nhưng không bao lâu sau, dế mèn lại bắt đầu ca hát.
Phòng ký túc xá 302 bị thiếu đi một người vì cách thức quái đản như thế làm lòng dạ của Quan Yếm và Đường Thu đều không thoải mái, nghe thấy âm thanh líu ríu kia càng thêm cảm thấy phiền muộn hơn.
Sự bực bội này giằng co rất lâu, mãi cho tới khi bên ngoài vang lên âm thanh kiểm tra phòng ngủ của giáo viên phụ trách.
Quan Yếm lập tức đập tan tất cả cảm xúc, mở cửa, cảnh giác ngồi ở mép giường chờ đợi.
Cũng may, lần kiểm tra phòng ngủ này bình thường.
Thời gian tắt đèn rất nhanh đã đến, cô im lặng nằm trên giường, vô thức ngủ mất.
“Ding —— dong ——”
Đột nhiên, một tràng tiếng chuông du dương chợt vang vọng cả tòa ký túc xá, một tòa nhà vốn dĩ đang tối đen bỗng được mở toàn bộ đèn lên sáng bừng trong nháy mắt.
Bất thình lình, Quan Yếm bừng tỉnh, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bên ngoài là một màu đen kịt, vẫn chưa tới lúc rời giường.
Sau đó cô mới nhớ tới một cái quy tắc – khi nửa đêm có tiếng chuông vang lên, xin nhớ kỹ phải lập tức đi ra hàng lang ký túc xá, chờ đợi trò chơi bắt đầu.
Đường Thu ở đối diện đã bắt đầu mang giày.
Cô cũng vội vàng ngồi dậy, cùng đối phương đi ra khỏi phòng ký túc xá.
Tiếng chuông vẫn còn vang lên, học sinh ở mấy phòng ngủ khác vẫn còn buồn ngủ đang lần lượt đi ra hành lang.
Các cô bé lặng lẽ xếp hàng theo từng đơn vị phòng ngủ, không hề nói chuyện.
Hai người Quan Yếm và Đường Thu cũng im lặng làm theo, ước chừng hai phút sau, tiếng chuông dừng lại, một tiếng loa phát thanh không biết vang lên từ nơi nào.
“Keng keng keng, xin mời các bạn học chú ý, cuối cùng cũng đến đêm giao lưu vào thứ năm mỗi tuần rồi! Trò chơi đêm này là: Một, hai, ba, người gỗ*, nhân số loại bỏ là 10 người! Mời các bạn học cố lên nhé, hoàn thành thuận lợi nha!”
*Trò chơi tương tự như trong phim Squid Game.
Cùng lúc đó, những tầng khác cũng đang tiến hành hoạt động tương tự.
Nhưng tiếng loa phát thanh vang dội ở mỗi tầng hoàn toàn không thể truyền tới chỗ khác.
Lúc đoạn thông báo này dừng lại, trong nháy mắt, ở bên trái hành lang xuất hiện một tấm lưới sắt thấp bé chiếm khoảng ⅕ khoảng trống.
“Mời các bạn học đứng vào ô lưới, sau đó chờ đợi trò chơi bắt đầu ~”
Bọn học sinh đều bắt đầu đi về phía bên kia, sau khi tất cả những người trong tầng lầu đi qua, khu vực này đã chật cứng.
Rất nhiều người xô đẩy để cố gắng đứng gần vị trí phía trước, thậm chí vì chuyện đó mà xảy ra việc giẫm đạp.
Quan Yếm và Đường Thu đứng dựa vào tường lẫn trong đám người, vì không rõ rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì nên hai người đều hành động tương đối cẩn thận.
Trái lại, kiểu trò chơi “Một, hai, ba, người gỗ” này và chủ đề nhiệm vụ “Thời thơ ấu” vô cùng ăn khớp, nhưng thông báo vừa rồi nói loại bỏ 10 người…!Thua trong trò chơi này nhất định không phải đơn giản như vậy.
Có thể suất người bị đào thải đều sẽ chết.
Bỗng nhiên, phía trước vang lên hai tiếng “quạc quạc” quái dị.
Những học sinh đang tranh giành vị trí lập tức dừng tất cả động tác, lẳng lặng xếp theo hàng.
Quan Yếm nhón chân, xuyên qua khe hở của đám đông phía trước, cô nhìn thấy ở cuối hành lang bên kia…!có một con ngỗng trắng rất to.
Toàn thân nó trắng tinh, thoạt nhìn trông giống như mấy con ngỗng trắng lớn phổ biến nhất, thế nhưng thân nó cao như sắp đụng trần nhà, cái mỏ vàng chĩa về trước sắc như mũi dao, làm người ta vừa chấn động vừa kinh ngạc.
Có đứa trẻ nào lớn lên ở nông thôn mà tuổi thơ không bị một con ngỗng đáng sợ đuổi giết?
Quan Yếm không khỏi nhớ tới lịch sử đen tối lúc mình còn nhỏ tới nhà bà ngoại chơi bị hai con ngỗng rượt đến tận cuối thôn.
Nhóm người lớn đều đứng một bên hóng chuyện, chỉ có cô sợ tới mức gào khóc, thậm chí có cảm giác tuyệt vọng như bị thần chết dõi theo.
Lúc này, quái vật từng tồn tại trong tuổi thơ của rất nhiều bạn nhỏ lại lớn hơn gấp mấy chục lần, kiêu căng ngạo mạn xuất hiện trước mặt một đám học sinh tiểu học.
Mặt nó nhếch về phía bọn nhỏ đang hoảng sợ, đôi mắt xanh lục sáng quắc như đang nói: Ông đây mổ chết tụi mày, ực.
Cho dù Quan Yếm có tâm tính của một người trưởng thành, chỉ là thân thể bị thu nhỏ, khi đối mặt với…!một con ngỗng trắng siêu to, trong lòng vẫn không kìm được sự sợ hãi.
Khóe mắt cô giật giật – nhiệm vụ lần này đúng thật là đủ “thời thơ ấu” rồi.
Một tia sáng xẹt qua trước người ngỗng lớn, nhanh chóng tạo thành một dải trắng nổi bật.
Lúc này, âm thanh thông báo lại vang lên.
“Quy tắc trò chơi: Một, hai, ba, người gỗ: Mời các bạn học cố gắng chạy về phía ngỗng trắng, nhưng khi nghe thấy tiếng quạc thì ngay lập tức dừng mọi hành động.
Lúc đó, ngỗng trắng sẽ quay đầu lại, nếu có người bị nó nhìn thấy bất kỳ hành động nào, ngoại trừ chớp mắt ra thì sẽ bị loại bỏ tại chỗ.
Khi loại bỏ nhân số đạt mức 10 người, hoặc có người thành công nhổ được lông ở phần đuôi ngỗng trắng thì trò chơi tự động kết thúc.”
Quan Yếm nhíu mày, chẳng lẽ cái quy tắc này đang ép một đám con nít làm hại đối phương để nhanh chóng hoàn thành mục đích của trò chơi?
So với việc mạo hiểm chạy tới nhổ lông đuôi con quái vật khổng lồ kia thì nghĩ cách làm mấy đứa nhỏ ở gần lung lay lúc ngỗng trắng quay đầu thì càng dễ hơn rất nhiều đấy chứ?
“Trò chơi sắp bắt đầu, mời các bạn học chuẩn bị sẵn sàng, đếm ngược: Ba, hai, một!”
Trong lúc đếm ngược, con ngỗng trắng to lớn kh ủng bố xoay người lại, quay lưng về bọn học sinh.
Ngay sau đó, tiếng nhạc dồn dập vang lên, mọi người bắt đầu chạy nhanh về phía trước.
“Quác ——”
Tiếng ngỗng trắng khàn khàn khó nghe vang lên, âm thanh chưa biến mất mà cái cổ dài đã xoay lại, quay đầu với tốc độ cực nhanh.
Phía trước có cô bé dừng ở tư thế ngay lúc vừa giơ một chân lên, mà ngỗng trắng cũng không lập tức quay lại ngay.
Hai giây sau, cô bé mất trọng tâm, cơ thể lắc một cái, chân xoạc ra té xuống đất.
Trong nháy mắt, hai mắt ngỗng trắng tỏa ra ánh sáng xanh quỷ dị.
Sau đó, lấy cô bé làm trung tâm, trong không gian xung quanh chợt xuất hiện mấy con ngỗng trắng cỡ nhỏ, nhao nhao kêu to quạc quạc mổ về phía cô bé.
Mỏ của chúng nó sắc bén dị thường, một lần mổ xuống làm rơi một mảng thịt to trên người cô bé.
Cô bé sợ hãi thét lên, bị chúng nó vây lại khốn khổ ngã xuống đất, kêu đến nỗi đứt ruột đứt gan.
Nhóm ngỗng trắng mổ thịt cô bé với tốc độ cực nhanh, bộ lông trắng tinh nhanh chóng dính một mảng máu tươi to đùng.
Quan Yếm dời tầm mắt, không đành lòng xem.
Dù là NPC, cô cũng không đành lòng nhìn một cô bé chết thảm thương như vậy.
Cũng may, việc này không kéo dài bao lâu, chưa tới 5 giây, tất cả kết thúc.
Những con ngỗng trắng thu nhỏ biến mất, ngay cả cô bé cũng “biến mất”, chỉ còn lại một bãi máu chói mắt và chút thịt vụn.
Ngỗng trắng to ở đằng xa quay đầu lại, trò chơi tiếp tục.
Tiếng nhạc trò chơi dồn dập giống như dùi trống đánh vào lòng làm tim Quan Yếm đập bịch bịch.
Tất cả mọi người lại chuyển động lần nữa, không biết có phải vì cảnh tượng vừa rồi hay không, mà bây giờ có rất nhiều học sinh không dám chạy nhanh về phía trước, bắt đầu ngáng chân người bên cạnh.
Nhưng cũng có một số đứa nhóc vì tránh xa nguy hiểm nên liều mạng chạy về phía trước, không phải vì nhổ lông ngỗng trắng, mà là vì kéo dãn khoảng cách với người khác.
Quan Yếm và Đường Thu cũng có ý này.
Không nói tới Đường Thu muốn tuân thủ quy tắc làm người tốt, cho dù là vì hoàn thành nhiệm vụ mà đi phóng hỏa thiêu chết hàng trăm người mù như Quan Yếm, thì cũng không muốn xuống tay với bọn nhỏ.
Ít ra khi còn được lựa chọn đường sống, cô sẽ không làm như vậy.
Có điều, lẽ nào một khi thất bại trong trò chơi này thì chỉ có thể chờ chết hay sao?
Quan Yếm không tin.
Cô cho rằng trong tất cả nhiệm vụ, tất cả tình huống nhìn có vẻ như là đường chết cũng nhất định sẽ giữ lại cho nhóm người cầu sinh một con đường sống.
Chẳng qua, đôi khi manh mối sẽ vô cùng hư vô mờ mịt, rất khó để nghĩ tới thôi.
“Quạc —”
Âm thanh vừa vang lên, Quan Yếm vững vàng dừng lại tựa vào tường, phía trước là Đường Thu.
Cùng lúc đó, cô thấy phía trước có một học sinh đang dùng sức đẩy một người khác.
Đối phương bị đẩy ngã về phía trước ngã, mà đúng lúc ngỗng trắng đang quay đầu lại.
Cô bé đẩy người duy trì tư thế đưa tay về phía trước, nhưng cô bé bị đẩy ngã không thể khống chế cơ thể mình, trong quá trình ngỗng trắng quay đầu còn ngã xuống.
Thế là, một khắc cô bé ngã xuống thì mấy con ngỗng trắng thu nhỏ lại xuất hiện, vây chật kín cô bé.
Lại là vài giây máu tanh tàn nhẫn.
Rồi ngỗng trắng quay đầu lại, âm nhạc vang lên, trò chơi tiếp tục.
Quan Yếm quay đầu nhìn về phía sau, thấy người gần nhất cách mình hơn 2 mét thì mới thoáng yên tâm hơn chút, tiếp tục chạy về phía.
Nhưng bất ngờ là có đám người cầu sinh đặc biệt ẩn giấu trong đám học sinh, chúng không buông tha cho bọn họ.
Lúc Đường Thu chạy về phía trước, hai học sinh ở trước cô ấy xô đẩy nhau, một người trong đó bị đẩy ngã, thuận thế đẩy đối phương, đụng vào người thứ ba, chân người thứ ba chân lại vướng vào người thứ tư.
Hành lang không mấy rộng rãi đột nhiên bị bọn họ chắn lại kín bưng.
Lúc tình huống đang rối nùi, dường như ngỗng trắng có mắt sau đầu, “quác” một tiếng, nhanh chóng quay đầu lại.
Mà lúc này, vừa đúng lúc Đường Thu bị mấy người lộn xộn đó chặn đường đi, miễn cưỡng dừng chân.
Nhưng bốn học sinh kia chưa kịp dừng động tác, thậm chí trong đó có một người còn đang giãy giụa, đưa tay kéo cổ chân Đường Thu!
Cơ thể bị thu nhỏ cũng không có ưu thế gì hơn so với mấy đứa trẻ khác, huống hồ còn nằm trong tình huống không thể di chuyển.
Bị đối phương kéo một cái như thế, cô ấy không thể khống chế cơ thể ngã về phía trước.
Tuy rằng kịp thời đứng vững lại, nhưng…!vẫn là cử động rồi.
Trong lòng Quan Yếm lộp bộp một tiếng, một luồng lạnh lẽo chạy từ đầu tới đuôi rồi đi xuống dưới.
Một giây sau, hai mắt ngỗng trắng tỏa ra luồng sáng xanh, đám ngỗng trắng thu nhỏ lập tức xuất hiện, vây năm người bên trong, bao gồm cả Đường Thu.
Sau đó vang lên tiếng quạc quạc loạn xạ, đám ngỗng dùng cái mỏ sắc bén phát động tấn công kịch liệt!
Đường Thu đã lấy dao găm ra từ lâu, đồng thời không biết đã sử dụng thẻ đạo cụ nào, cả người nổi lên một vầng sáng rực rỡ.
Một vài ngỗng trắng mổ lên người cô ấy, phát ra tiếng vang “keng keng” như gõ vào sắt thép, không thể tạo ra bất kỳ vết thương nào.
Nhưng biểu cảm của Đường Thu vô cùng khó coi.
Cô ấy giơ dao găm tấn công chúng nó, nhưng lưỡi dao kia chợt xuyên qua cơ thể ngỗng trắng, trạng thái của chúng nó không phải nằm ở dạng vật lý ngỗng trắng thực thụ, mà giống như một loại quỷ hồn nào đó.
Cô ấy thử vung dao hai lần rồi dừng lại, ánh sáng vẫn chưa tan đi, nhìn Quan Yếm một cái.
Từ tuyệt vọng cho đến thư thái, chỉ trong một ánh nhìn này.
Cô ấy nói: “Giúp tôi nói với anh tôi, nhất định phải cố gắng sống sót.”
Còn chưa dứt lời, tầng sáng rực rỡ như bảo vệ lập tức biến mất hết sạch!
Đám ngỗng trắng không thể tấn công cô ấy đột nhiên giống như ăn trúng thuốc k ích thích, kêu quạc quạc loạn xạ mổ về phía cô ấy!
Tại thời khắc này, Quan Yếm đã làm một hành động vô cùng to gan, cô muốn cứu Đường Thu.
【Tôi là tỷ phú ngả bài】
Sau khi sử dụng, xung quanh ngài sẽ tỏa ra một luồng ánh sáng hệt như vàng ròng lấp lánh, tất cả sinh vật trong vòng 10 mét đều bị hoảng sợ một thân hào khí của ngài, sẽ bị chững lại trong một khoảng thời gian ngắn.
Thời gian cụ thể sẽ xem xét điều kiện kinh tế của đối phương, thấp nhất là 0.5 giây, cao nhất là 5 giây.
Điều kiện kinh tế của một đám ngỗng…!Đương nhiên là 5 giây.
Trong phạm vi 10 mét, tất cả người và vật cũng đứng im theo.
*Tác giả có chuyện nói: Đối với độc giả còn nhỏ hay đã lớn thì nhiệm vụ này có sự khác nhau hay không, khi tôi còn nhỏ không bị ngỗng rượt nhưng có bị một con gà trống rượt chạy vòng quanh cây lê trong sân như vua Tần quấn trụ, tới giờ mà ký ức vẫn còn mới mẻ lắm hahaha..