Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 127

8:42 sáng – 24/05/2024

Đỗ Cửu nói lời giữ lấy lời, nói nâng Tần Cửu Chiêu bay lên là lập tức nâng ngay, để La Nhất lại giải quyết hậu quả còn mình thì ôm Tần Cửu Chiêu bay lên trời về thẳng xe mãng xà trong mây.

“Ta dẫn đệ đi tìm cơ duyên của đệ nhé.” Y phất tay, một tấm bản đồ như bức tranh cuộc trải ra trước mặt hai người, bên trên là toàn bộ Tây Mãng.

Tần Cửu Chiêu trừ lúc đầu lộ ra kinh ngạc ra vẫn luôn đơ mặt, Đỗ Cửu có kinh nghiệm lần trước cũng quen rồi, còn nhớ y từng sỉ vả với hệ thống, gì mà ai cũng mắc nợ hắn bla bla bla, giờ nghĩ lại không biết khi ấy Tần Cửu Chiêu nghĩ gì nữa, y thậm chí bắt đầu nghi ngờ Tần Cửu Chiêu có phải vì vậy nên mặt càng ngày càng đơ hay không nữa, là do sợ lộ chuyện hắn có thể nghe được y tám nhảm với hệ thống nhỉ?

“Chỗ này.” Đỗ Cửu đưa tay chỉ lên góc bên phải bản đồ, “Đây là di chỉ đại đế thượng cổ ngã xuống, truyền thừa trong đó vốn là của đệ.”

Tần Cửu Chiêu tốt xấu gì cũng xuất thân từ gia tộc tu đạo, tuy rằng nhà họ Tần xuống dốc nhưng gốc rễ vẫn còn, khi cha mẹ hắn còn sống cũng dạy dỗ hắn như bao bậc cha mẹ khác. Trên thế giới này quy củ truyền lại từ viễn cổ tổng cộng có 9 điều, cho nên trẻ con bắt đầu khai linh bước lên con đường tu đạo cũng vào năm 9 tuổi.

Tuy Tần Cửu Chiêu có thần thể trời sinh nhưng trước khi hắn đủ 19 tuổi thần thể sẽ tự phong ấn, chỉ biểu hiện thể chất thường thường, cũng là lý do hắn tu đạo tới nay vẫn dừng lại ở cảnh khai nguyên mà không thể vào trúc nguyên.

Quãng đường đào vong này khiến kinh nghiệm thực chiến của hắn tăng lên không ít, mà tu vi lại không tăng lên bao nhiêu, có thể thấy được tư chất quan trọng tới chừng nào.

Tu sĩ khai nguyên không khác mấy với cao thủ võ lâm người phàm, thậm chí vài người tu vi thấp còn không bằng mấy cao thủ đã luyện võ tới đỉnh cao kia.

Lần trước nửa năm sau Tần Cửu Chiêu mới tìm được di chỉ này rồi cùng vào với Diệp Bình Chi, lần này Đỗ Cửu định sẽ giúp hắn lấy trước.

“Nơi này là?” Ánh mắt Tần Cửu Chiêu rơi xuống nơi ngón tay Đỗ Cửu đang chỉ.

“Chỉ là một vùng tàn tích hoang mạc, hiện giờ không ai biết tới.” Đỗ Cửu đáp.

Dựa theo cốt truyện gốc di tích này do Diệp Bình Chi cùng hai thế lực khác phát hiện, mỗi bên đều giữ một mảnh chìa khóa mở ra cấm chế bèn hợp tác dẫn thuộc hạ tiến vào, sau đó được gì thì dựa vào bản lĩnh của mình.

Lúc này Diệp Bình Chi và Tần Cửu Chiêu còn chưa kết làm huynh đệ, Tần Cửu Chiêu chỉ là một môn khách mà Diệp Bình Chi tiện tay cứu rồi gia nhập thế lực dưới trướng cậu, hai người tại di tích này cùng trải qua đủ loại chuyện nguy nan mới kết làm huynh đệ.

Lần này Mãng Vực bị Đỗ Cửu thống nhất nên 3 chiếc chìa khóa đều nằm trong tay y, y trực tiếp dẫn một mình Tần Cửu Chiêu đi là được.

Tần Cửu Chiêu nhìn chăm chú vào bản đồ trầm ngâm một chốc, gật đầu với y: “Cảm ơn.”

Đỗ Cửu cười tủm tỉm: “Không cần đâu, đã bảo ta là đại ca đệ mà, chút chuyện này tính là gì.”

Tần Cửu Chiêu buông kiếm trong tay, hỏi: “Còn không biết đại ca tên gì?”

Đỗ Cửu nghe vậy nao nao, lời này lần trước Tần Cửu Chiêu cũng hỏi qua, chỉ là khi ấy y là Diệp Bình Chi, còn lần này…

Y thẳng lưng, nghiêm mặt: “Ta họ Đỗ, tên chỉ có một chữ Cửu, trùng với chữ Cửu trong tên đệ…” Nói tới đây y bỗng bật cười, “Xem ra chúng ta đúng là có duyên…” Trước kia y không để ý tới, hóa ra trong tên y và Tần Cửu Chiêu đều có một chữ Cửu, thật đúng là…

Có duyên.

“Đỗ Cửu, Cửu… A Cửu…” Tần Cửu Chiêu khẽ nhắc một lần, “Không biết tại sao ta lại cảm thấy hai từ A Cửu này đặc biệt quen thuộc…”

Đương nhiên quen rồi, ngươi đã gọi mấy trăm năm đấy, còn có mấy lần chuyển thế sau đó nữa, Đỗ Cửu thầm nghĩ, trên mặt ánh nét cười, giọng điệu mập mờ: “Đây là tên thân mật đệ gọi ta, đệ gọi ta là A Cửu, ta gọi đệ là A Chiêu.”

Đỗ Cửu không hề có áp lực mà trêu đùa Tiểu Tần.

Tần Cửu Chiêu 17 tuổi có trầm tĩnh tới đâu đi nữa thì khi đối mặt với Đỗ Cửu thẳng thắn như vậy vẫn không nhịn được toát ra chút lúng túng, hai tai ửng đỏ.

Trong lòng Đỗ Cửu cười tới ngã nghiêng, trời đất xoay chuyển rồi, cuối cùng cũng tới lượt y trị Tần Cửu Chiêu một lần!

Tần Cửu Chiêu bắt gặp được ánh mắt Đỗ Cửu bèn nói lái sang chuyện khác: “Không biết tu vi hiện giờ của đại ca thế nào?”

Đỗ Cửu nghẹn cười: “Không biết đệ từng nghe nói tới Thích Thiên Đế chưa?”

“Hóa ra là đại ca.” Ánh mắt Tần Cửu Chiêu khẽ vụt sáng, “Như vậy xem ra đại ca đã là cư sĩ.”

Đỗ Cửu ngẫm nghĩ: “Cứ coi là vậy.”

Giới tu sĩ xưng hô dựa vào tu vi, mới nhập môn như Tần Cửu Chiêu chỉ gọi nhau là đạo hữu, lên trên lần lượt là minh sĩ, chí sĩ, chân nhân, cư sĩ, tiên nhân, thánh nhân, cuối cùng là thần vương.

Đỗ Cửu trong người có tiên chủng nên hệ thống tu luyện không giống người thường, hơn nữa còn có kinh nghiệm gian lận lần trước nên mới qua 10 năm đã nhẹ nhàng có được thành quả lần trước phải dùng 50 năm mới được, cộng thêm thủ đoạn của y đã ở giữa chân nhân và cư sĩ.

Dù gì thì lần trước y chính là người đàn ông xém chút nữa đã trở thành thần vương kia mà.

Hệ thống: Ừm, người đàn ông của thần vương, không thể bắt bẻ luôn.

Tiếc rằng cái xưng hô thần vương này hiển nhiên chỉ dành riêng cho vai chính nhằm thể hiện hắn cao siêu thế nào, cho nên cái thế giới này tiên nhân thánh nhân có đủ mà thần vương lại chỉ có mỗi mình Tần Cửu Chiêu.

Nhưng mà lần này không như vậy, Đỗ Cửu chắc chắn mình có thể trở thành thần vương trước Tần Cửu Chiêu một bước, đương nhiên dưới điều kiện trước lúc ấy Đại Tần còn chưa trở về.

Đôi mắt Tần Cửu Chiêu càng sáng: “Tuổi đại ca còn trẻ mà đã có tu vi thế này thật sự khiến ta bội phục, ta có rất nhiều chuyện không hiểu, mong đại ca sẵn lòng dạy bảo.”

Đỗ Cửu tự động nhìn ra sùng bái kính ngưỡng các thứ trong mắt đồng chí Tiểu Tần, theo bản năng ưỡn ngực lên, tâm trạng đắc ý lại kiêu ngạo, trong lòng đang bụm miệng cười trộm, ấy dà không ngờ được sẽ có ngay y nhận được sự khâm phục từ Tần Cửu Chiêu, vui quá chừng!

Đỗ Cửu mỉm cười đáp: “Tất nhiên.”

Tần Cửu Chiêu bèn không hề khách sáo nói ra mấy vấn đề khó khăn trong tu luyện gần đây, Đỗ Cửu đương nhiên không hề keo kiệt mà nghiêm túc giải đáp, tới bây giờ cảm giác xa lạ vì thời không và ký ức giữa hai người dần dần tan biến, đều cảm thấy thân thiết thêm mấy phần.

Xe bay từ kinh đô nước Yến tới chỗ kia chỉ mất một tuần, Đỗ Cửu giảng giải cho Tần Cửu Chiêu xong lại lấy từ không gian trữ vật ra đủ loại linh thạch đan dược pháp bảo bày ra trước mặt hắn.

“… Đây là Bồi Nguyên Ngọc Lộ đan, đợi đệ tới trúc nguyên là có thể dùng, nhưng mà chỉ là huyền phẩm thôi, được rồi, vẫn là đợi ta luyện ra thiên phẩm rồi đưa đệ sau… À, cái này là thiên phẩm đây, Định Linh Bổ Nguyên đan, vừa hay thích hợp với đệ, đây là do ta tự luyện ra đấy!”

Mười năm này Đỗ Cửu không chỉ có vùi đầu khổ tu, mấy năm nay cũng chạy cướp đoạt được không ít đồ tốt y từng biết tới, bày đầy cả một giường, năm bảy mười màu chói mù trời, nếu không phải trên xe đã được che chắn trước e là thu hút không ít sự chú ý.

Y cầm lấy từng món lên giới thiệu xuất xứ cùng công dụng với Tần Cửu Chiêu, càng nói càng phấn khích, nói xong đẩy hết tới trước mắt Tần Cửu Chiêu: “Nè, đệ thích cái nào thì cứ lấy đi!”

Tần Cửu Chiêu rủ mắt, ngón tay nhẹ khảy một viên tinh thạch: “Nếu… đệ nói mình thích hết thì sao?”

“Vậy lấy hết đi!” Đỗ Cửu đã chuyển từ ngồi thành bò toài, dù sao trước mặt Tần Cửu Chiêu y không cần giả vờ, cũng không có ai khác ở đây nên cứ làm sao cho thoải mái nhất là được.

“Thật sao?”

“Tất nhiên!” Đỗ Cửu lấy ra một cái nhẫn trữ vật cất hết đồ trên nệm vào, sau đó đưa cho Tần Cửu Chiêu, “Nè, cho đệ.”

Đây là hơn phân nửa số đồ y gom được mấy năm nay, tuy rằng lấy tiêu chuẩn của y có vài món không quá tốt, nhưng dù sao thì tài nguyên Tây Mãng nghèo nàn, mà nếu Tần Cửu Chiêu thích thì cứ cho hắn hết thôi.

Nếu giờ đây Đại Tần ở chỗ này chắc chắn sẽ không vừa mắt đống đồ này.

So sánh như thế y lại càng thấy Tiểu Tần quá khổ cực, không được, ngẫm lại là lại thấy xót xa, năm ấy sao y chỉ nói mấy câu đồng cảm suông rồi thôi nhỉ, lần này gì thì gì nhất định phải chở che cho hắn!

Đỗ Cửu tự tưởng tượng lên trời, ánh mắt nhìn Tiểu Tần càng ngày càng hiền từ (?), thở dài nắm tay hắn: “Đệ yên tâm, có ta ở đây sau này không ai có thể ức hiếp đệ!”

Tần Cửu Chiêu cầm lấy chiếc nhẫn kia nhìn chăm chú trong chốc lát, bắt gặp cái nhìn của Đỗ Cửu, trong mắt rối rắm cuối cùng trở tay nắm lại tay y, khẽ than: “Đệ tin sau này đệ sẽ thích huynh…”

Trước khi nhìn thấy người kia hắn cũng không thể nào chắc chắn, dù sao thì hắn không tài nào hiểu được sự thôi thúc bảo hắn đi tìm một người kia từ đâu, hắn còn từng nghi ngờ rằng mình bị ám hoặc là đang nằm mơ.

Nhưng ngay phút giây đầu tiên hắn nhìn thấy Đỗ Cửu thì trong đầu hắn lập tức xuất hiện ký ức tương xứng, tuy rằng dáng vẻ của Đỗ Cửu trong trí nhớ khác với bây giờ nhưng hắn biết đây là cùng một người.

Trong trí nhớ hắn bị kẻ khác truy sát, tuy rằng hắn giết chết những kẻ đó nhưng lại càng có nhiều người hơn vây bắt, lúc này Đỗ Cửu ra tay giúp hắn.

Y nói y tên Diệp Bình Chi, nhưng thứ nho nhỏ màu trắng trên đầu y lại gọi y là A Cửu, bọn họ gọi hắn là vai chính.

“Ấy dà, vai chính này mắc bệnh tuổi dậy thì nặng à, nhìn cái mặt nạ kìa, nhưng mà sát khí trên người cùng cách ra tay lại quá tàn nhẫn, máu bắn qua đây làm ta sợ muốn chết, cũng may diễn xuất của ta tốt đấy.”

“Ngươi là anh em chứ đâu phải kẻ thù của hắn, sợ gì chứ.”

“Ta sợ hắn hồi nào, đây là phản ứng bình thường đó được chưa? Nhưng mà vai chính này cũng xui xẻo quá, vừa lên sàn đã đụng ngay một bức thư từ hôn, cái này đổi thành thế giới hiện đại vẫn đang học trung học đấy.”

“Ngẫm tới hậu cung của hắn sau này ngươi còn thấy xui xẻo nữa không?”

“… Bỏ đi.”

Đây là lúc mới quen, hắn trong trí nhớ vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, may là hắn mang mặt nạ nên không bị phát hiện, hắn vừa cùng Đỗ Cửu nói chuyện vừa nghe cái thứ nho nhỏ màu trắng được gọi là hệ thống kia nói mà như lọt vào sương mù.

Hắn khi đó ngạc nhiên ngờ vực xong lại thấy hưng phấn, tuy rằng hắn còn nhiều chuyện chưa rõ nhưng có thể tin chắc rằng đối phương không có ác ý với mình, thậm chí là tới để giúp hắn, vì thế hắn âm thầm tạo ra vài cơ hội tình cờ gặp mặt nhằm lấy được càng nhiều tin tức hơn.

Cảm xúc của hắn trong trí nhớ đối với Đỗ Cửu tự xưng là Diệp Bình Chi rất phức tạp, từ kinh ngạc nghi ngờ cảnh giác rồi đến chán ghét.

Ký ức tới đây bỗng đứt đoạn, hắn có hơi tò mò chuyện gì xảy ra tiếp theo, ký ức tới đây rõ ràng là chán ghét nhưng rất hiển nhiên sau đó hắn lại thích đối phương.

Nhưng mà hiện giờ hắn thoáng hiểu một ít.

Đỗ Cửu cảm giác thái độ hắn thay đổi mới khẽ thở phào, tuy rằng Đại Tần yêu thương y muốn chết nhưng Tần Cửu Chiêu hiện giờ lại không có những ký ức đó, lòng dạ đứa nhỏ này sâu bao nhiêu lần trước y đã được nếm rồi, y sợ rằng hắn lại hiểu lầm.

Y cầm lấy nhẫn mang lên giúp hắn, còn giở trò mang ở ngón áp út: “Ta biết có khi đệ còn nghi ngờ, nhưng mà ta cũng không thể nói cho đệ biết quá nhiều, dù sao thì cũng có…” Y chỉ chỉ lên đỉnh đầu, “Ràng buộc.” Y có thể tự do thay đổi cốt truyện nhưng cũng chỉ có mức độ thôi.

“Đệ yên tâm, ta thật sự không có ác ý với đệ, nếu ta thật sự muốn hại đệ đã ra tay từ lâu rồi, sao có thể chờ tới bây giờ?”

Tần Cửu Chiêu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của y, không nhịn được đưa tay sờ mặt y: “Đệ biết, đệ tin huynh.”

Đỗ Cửu hoàn toàn yên tâm, híp híp mắt: “Vậy là được rồi, vậy là được rồi.”

Trong đầu Tần Cửu Chiêu lại đột nhiên thoáng qua vài cảnh vụn vặt, bất chợt chồm người về phía trước nâng mặt Đỗ Cửu lên.

?!

Động tác quen thuộc này, vẻ mặt quen thuộc này…

Đỗ Cửu trợn to mắt, trơ mặt nhìn gương mặt hắn dần phòng to, mãi tới khi một cái hôn nhẹ rơi xuống môi y, vừa chạm vào đã vội rời đi.

“Đệ…”

Tần Cửu Chiêu chớp chớp mắt, mặt ửng hồng: “Xin lỗi, ta quá trớn rồi.” Thấy Đỗ Cửu không phản ứng lại, ánh mắt hắn buồn bã, “Huynh hẳn là chán ghét đệ lắm, là lỗi của đệ…”

Đỗ Cửu chỉ đang sợ hãi vì biểu cảm vừa nãy của hắn nên trong giây lát không kịp phản ứng, nghe vậy vội lắc đầu: “Không có không có, sao ta có thể ghét đệ chứ, ta và đệ vốn chính là… Nhớ tới trước đây, khụ, chuyện này không là gì hết…”

Tần Cửu Chiêu gần như thở phào nhẹ nhõm, sau đó liếm liếm môi, hai mắt sáng ngời nhìn Đỗ Cửu, hoàn toàn trút đi dáng vẻ lạnh nhạt trước đó, tựa như bỗng chốc trở lại làm thiếu niên 17 tuổi hồn nhiên, gò má ửng đó: “Đây là lần đầu tiên của đệ…”

Đỗ Cửu bỗng dưng có cảm giác mình đang trêu ghẹo phụ nam nhà lành, lập tức chỉ lên trời thề: “Ta sẽ chịu trách nhiệm!”

Hệ thống: Haiz.

Đừng hỏi tại sao nó lại thở dài.

error: Content is protected !!