Ngày đầu tiên Đại Tần đi, nhớ hắn.
Ngày thứ hai Đại Tần đi, nhớ hắn nhớ hắn.
Ngày thứ N Đại Tần đi, nhớ hắn n lần nhớ hắn.
Từng có một Đại Tần bình thường đặt trước mặt Đỗ Cửu nhưng y không biết quý trọng, đợi tới sau khi mất đi rồi mới hối hận không kịp, chuyện đau lòng nhất trên đời cùng lắm chỉ thế này thôi, nếu cho y một cơ hội y nhất định sẽ đối xử với Đại Tần như ngỗng nhớ bùn!!
Cuối cùng Đỗ Cửu cũng thấy được gương mặt thật của đồng chí Tiểu Tần, không, hay nói đúng hơn là đồng chí Tiểu Tần cuối cùng cũng phơi ra gương mặt thật với y, tuy rằng không thật sự hắc hóa nhưng cũng chả khác nhau là mấy, khiến Đỗ Cửu mệt mỏi quá không muốn yêu đương gì sất.
Cũng may Tần Cửu Chiêu bị thương cần bế quan nên Đỗ Cửu mới được chút thời giờ lơi lỏng giảm xóc.
Nhưng mà có thể do e ngại Đàm Song nên hắn chỉ bế quan ba ngày đã vội trở ra, ngược lại khiến Đỗ Cửu rất lo lắng.
“Nếu A Cửu quan tâm ta tới vậy chi bằng song tu với ta đi.” Tần Cửu Chiêu không biết moi đâu ra một quyển công pháp song tu, còn là sách cổ nữa, “Công pháp này lúc trước ta tình cờ lấy được, chẳng những có thể tăng tu vi mà còn có thể chữa thương… Tu vì thụt lùi là chuyện nhỏ, nhưng…” Ánh mắt hắn buồn bã, “Căn cơ bị tổn hại nếu không trị đúng thuốc chỉ e là mất mấy năm mới có thể khỏi hẳn…”
Đỗ Cửu có hơi chột dạ, nói thế nào thì chuyện khiến căn cơ Tần Cửu Chiêu hao tổn là lỗi của y, do y nhất thời sốt ruột gây nên, y rủ mắt làm như lơ đãng liếc mắt nhìn quyển sách một cái, chỉ thấy trên bìa sách tùy tiện vẽ hai người đàn ông trần truồng đang XXX, vãi, hóa ra còn là một quyển long dương.
Khụ khụ, y không được tự nhiên ho khan mấy tiếng, muốn dời mắt đi rồi lại không nén nổi tò mò trộm nhìn, ngoài miệng lần lựa từ chối: “Chuyện này… hình như có hơi sớm…”
Cái chuyện như song tu này y cũng không thấy có vấn đề gì, thậm chí đã sớm định thử 1 lần với Tần Cửu Chiêu, nhưng trong dự tính ban đầu của y không phải là hiện tại mà ít nhất cũng phải đợi tới khi Tần Cửu Chiêu lên cư sĩ.
Song tu không đơn giản là vật lộn, dưới cư sĩ mà nói thì mới cần vật lộn, hơn nữa còn phải thêm nhiều chiêu thức khi làm, loại này không được bao nhiêu hiệu quả mà chỉ có tác dụng chữa thương, nếu không thì còn cần cực khổ tu luyện làm gì, thiên hạ kéo nhau song tu hết cho nhanh.
Nhưng sau khi tu vi lên tới cư sĩ lợi ích từ song tu lại cực kỳ to lớn, hơn nữa cũng không cần vật lộn mà chủ yếu cần thần hồn tương giao.
Nhưng với người trải qua trăm cay nghìn đắng lên được cư sĩ mà nói thì không mấy người có thể hoàn toàn thả lỏng giao phó thần hồn cho kẻ khác, lỡ đâu đối phương có ý xấu thì gần như có thể giết chết mình trong chớp mắt, cho nên trừ khi là đạo lữ cực kỳ ân ái sinh mệnh tương liên, người thật sự tình nguyện mở thần hồn song tu cũng không nhiều.
Đỗ Cửu rất có lòng tin với Tần Cửu Chiêu, trước kia Tần Cửu Chiêu làm ra đủ mọi chuyện, cuối cùng chẳng phải cũng đem tính mạng giao phó cho y hay sao?
Tần Cửu Chiêu nghe vậy che miệng ho khan dữ dội, sắc mặt hắn vẫn còn tái nhợt khiến đợt ho khan này dường như sẽ khiến hắn ngất xỉu, nhíu chặt mày, ánh mắt ảm đạm: “Được rồi, là do ta khiến A Cửu khó xử…”
Hiện giờ Đỗ Cửu đã hiểu được tính nết hắn, đối với diễn xuất kiểu này ôm thái độ hoài nghi sâu sắc, y không đáp lại mà chỉ trở tay lấy ra nước suối và đan dược đút cho hắn.
Tần Cửu Chiêu lập tức tiếc nuối nín ho, nhưng mà lại nhét quyển sách vào tay Đỗ Cửu: “Ta không ép ngươi nữa nhưng mà ta thấy ngươi cũng tò mò về quyển sách này, chi bằng cầm xem thử đi.”
Khụ khụ, lúc này đổi thành Đỗ Cửu ho khan, chần chừ một chốc rồi dưới ánh mắt mỉm cười của Tần Cửu Chiêu miệng bảo thôi thân rất thật nhận lấy.
Còn về lời hứa của cái hôn khi trước Tần Cửu Chiêu không nhắc lại Đỗ Cửu cũng sẽ không chủ động khơi ra, không hẳn là y không thích chuyện kia mà chỉ vì tình trạng thân thể lúc này của Tần Cửu Chiêu vẫn nên nghỉ ngơi trước đã, dù gì thì với tu sĩ mà nói tinh nguyên cực kỳ quan trọng, cũng chính vì lý do này Tần Cửu Chiêu có thể tìm đường tắc đề nghị song tu.
Cũng may con đường từ Đông Hoa tới Trung Châu không có cơ duyên gì, nếu không với tình trạng hiện giờ của Tần Cửu Chiêu Đỗ Cửu chỉ có thể đi lấy giúp hắn.
Bốn tháng thoáng cái trôi qua, tàu bay xuyên qua một bức tường vây thật lớn bước vào ranh giới Trung Châu.
Trong bốn tháng này Đỗ Cửu không hoàn toàn ở trên tàu bay mà thi thoảng xuống dưới tới cửa hàng lớn mua linh dược về luyện linh đan, có cái là cho Tần Cửu Chiêu chữa thương, cũng có cái dùng tăng tu vi, nếu không bọn họ chỉ mất một tháng là tới Trung Châu, nhưng mà cũng vừa vặn lấp vào thời gian vốn nên dừng lại tại thành Tĩnh Sơn.
Đến được Trung Châu dựa theo ý của Tần Cửu Chiêu cũng không về nhà ngay mà quyết định đi hoàn thành di nguyện phụ thân Đàm Song, dẫn Đàm Song tới giao cho cô cô.
Đỗ Cửu không có ý kiến gì với chuyện này, hệ thống cũng vậy, bởi vì bọn họ biết cuối cùng Đàm Song vẫn sẽ đi cùng bọn họ.
Nhà họ Đàm của Đàm Song ở Đông Hoa vốn cũng được xem là thế gia tu tiên, dựa theo lời Đàm Song thì không khác mấy với nhà họ Tần của Tần Cửu Chiêu. Mấy gia tộc nhỏ này phần lớn đều dựa vào môn phái, cư sĩ tiên nhân trong các phái phần đông là người nhà họ, hưng suy của toàn bộ gia buộc chặt với một người, nếu cư sĩ tiên nhân chống đỡ gia tộc ngã xuống gia tộc cũng sẽ nhanh chóng tan đàn xẻ nghé.
Nhà họ Tần tốt xấu gì cũng có một vị cư sĩ trong môn phái gánh vác, lại có con cháu có tiền đồ thêm vào, mà nhà họ Đàm lại không có, lão tổ chống đỡ gia tộc ngã xuống gia tộc nhanh chóng bị kẻ thù tìm tới cửa, cuối cùng chỉ có cha con Đàm Song sống sót trốn được.
Cô cô Đàm Song nhiều năm trước yêu nhau với tu sĩ Trung Châu sau đó theo người kia trốn về đây, nghe nói phu quân nàng chính là đệ tử hạch tâm của một phái lớn. Cha Đàm vốn định dẫn Đàm Song tới nhờ vả em gái, nhưng ông bị thương nặng, sau lưng còn có truy binh, đúng lúc gặp phải Tần Cửu Chiêu cũng đang bị đuổi giết, quan sát một lượt bèn dùng chút sức lực cuối cùng giúp hắn một phen, giao lại Đàm Song cho hắn.
Nhưng cha Đàm nhất định phải thất vọng rồi, cô cô Đàm Song tuy nói là gả cho vị tu sĩ kia nhưng kết quả sau khi trở về mới phát hiện người đó đã sớm thành gia lập thất, mà cơ thiếp cùng con nối dòng còn không ít, cô cô Đàm Song vốn tự định chung thân với đối phương, sợ mất mặt chỉ đành ở lại làm thiếp, hơn nữa còn muốn cố giữ mặt mũi trước mặt người nhà khiến nhà họ Đàm vẫn luôn nghĩ rằng bà sống rất tốt ở Trung Châu.
Trên thực tế mười mấy năm trôi qua bà đã sớm không còn được sủng ái, cũng không có con nối dõi, sau khi nhìn thấy Đàm Song tuy rằng đau lòng vì nhà họ Đàm diệt môn, trên thực tế lại nhắm vào Đàm Song, muốn lấy cháu gái ra tranh sủng.
Lần trước sau khi Đỗ Cửu và Tần Cửu Chiêu đưa Đàm Song tới chỗ cô cô xong không rời đi ngay mà ở lại quan sát, dù gì sau khi ở cùng một thời gian cũng đã quý mến cô nhóc đơn thuần này, lo nàng bị lừa, mà xem xong quả nhiên nhận ra vấn đề, nhanh chóng quyết định dẫn Đàm Song chạy trốn, còn tiện tay giết một đứa con của ông dượng hờ này, kết thêm mối thù.
Lần này cũng không ngoài ý muốn, không giống ở chỗ sau khi đưa người tới xong Tần Cửu Chiêu gấp không chờ được muốn rời đi ngay, với hắn mà nói chính là một ném một tiễn, đóng gói được cả hệ thống lẫn Đàm Song quăng đi, vui quá ấy chứ.
“Không được, hệ thống không thể rời khỏi ta.” Dĩ nhiên Đỗ Cửu muốn phản đối, hệ thống tồn tại dựa vào ký chủ, nếu tách ra sẽ bị tự động thu hồi, hệ thống vừa mới gặp lại Đàm Song sao có thể chấp nhận bị thu hồi chứ, mà hệ thống không đi thì đương nhiên Đàm Song cũng phải ở lại.
Tần Cửu Chiêu nghe vậy thoắt cái sa sầm mặt: “Tại sao?”
Chuyện này thật cũng có thể nói ra, Đỗ Cửu bèn giải thích rõ với hắn, tiện đó phủ đầu luôn ý tưởng chỉ bỏ một mình Đàm Song lại.
Vẻ mặt Tần Cửu Chiêu lạnh lẽo thêm mấy phần, trong mắt thậm chí còn toát ra khí lạnh dày đặc.
Đỗ Cửu thấy có điềm nữa rồi, vội nắm lấy tay hắn: “Ngươi đừng đoán bừa, ta bảo đảm chỉ có lần này thôi, hệ thống đi theo ta nhiều năm như vậy, với ta mà nói có thể coi như người thân, Đàm Song là người nó thích, nếu xem hệ thống là em trai ta thì nàng ấy chính là em dâu ta, ta chỉ xem nàng ấy như em gái thôi.”
Tần Cửu Chiêu mấp máy môi, bình tĩnh nhìn y một lát rồi mới không tình nguyện chấp nhận cái lý do này, đồng ý ở lại đợi ít lâu.
Lúc này đây có hệ thống mật báo thuận tiện tẩy não khiến Đàm Song nhanh chóng nhận ra cô cô không có ý tốt, còn có ông dượng và anh họ hờ có cùng mục đích kia nữa, dần đà dưới sự động viên của hệ thống bèn chủ động tìm bọn họ.
Đỗ Cửu lập tức dẫn theo Tần Cửu Chiêu không quá tình nguyện đi đón nàng, thuận tay xử lý luôn tên anh họ hờ kia, vốn dĩ với tu vi hiện giờ của Đỗ Cửu cộng thêm La Nhất La Nhị có thể cố chút mà xử luôn ông dượng kia, nhưng chuyện này dính tới cơ duyên sau này của Tần Cửu Chiêu nên đành tạm thời giữ lại mạng cho gã.
Sau đó ba người một hệ thống trở lại tàu bay, xuôi về quê cũ Tần Cửu Chiêu.
Trung Châu cũng giống với Đông Hoa, tu sĩ phân chia với phàm thế, tất cả linh mạch phúc địa đều bị môn phái lớn nhỏ chiễm giữ còn phàm nhân sống trong bình nguyên.
Với tu sĩ mà nói địa danh dựa theo tên núi và môn phái mà gọi.
Ví dụ nhà họ Tần ở suối Hoài Hà được đặt theo tên núi, rộng hơn chút thuộc về phạm vi của núi Không Quy, lớn chút nữa thuộc Bách Minh cốc, lớn chút nữa thuộc dãy Ung Khúc, lớn lớn hơn chút nữa thuộc phạm vi của phái lớn nhất chính đạo, phái Bình Chân.
Mà Khúc Tòng Dung vừa hay được thu vào phái Bình Chân.
Nhà họ Tần và họ Khúc đều là gia tộc nhỏ lệ thuộc Bách Minh cốc, Bách Minh cốc cũng chỉ là một phái hạng ba lệ thuộc vào phái Bình Chân. Cho dù là nhà họ Khúc hay chính Khúc Tòng Dung đi nữa, có thể vào phái Bình Chân mà nói, hơn nữa còn trở thành đệ tử chân truyền có thể sánh với một bước lên trời, chỉ cần Khúc Tòng Dung có chút thành tựu, nhà họ Khúc thậm chí có thể ngang hàng với Bách Minh cốc.
Cho nên không lạ gì khi nhà họ Khúc muốn giải trừ hôn ước giữa Tần Cửu Chiêu và Khúc Tòng Dung, cùng với chuyện nhà họ Tần không muốn bảo hộ Tần Cửu Chiêu.
Chuyến này trở về Tần Cửu Chiêu cũng không định tìm tới nhà họ Khúc làm phiền gì mà chỉ muốn hỏi thăm tin tức, tuy rằng cha mẹ hắn qua đời nhưng vẫn còn mấy người thân, đặc biệt là hai vị anh họ lúc trước còn giúp đỡ hắn.
“Không biết đại ca nhị ca hiện giờ ra sao?” Nhắc tới hai vị anh họ này trên mặt Tần Cửu Chiêu toát ra chút phiền muộn, trước kia hắn làm việc theo cảm tính, cũng không biết có gây phiền toái cho họ hay không, hắn vội trở về cũng là vì lo nhà họ Khúc mang hết tức giận trút lên hai người.
Thật ra Đỗ Cửu biết, hai anh họ Tần Cửu Chiêu thật sự bị nhà họ Khúc trả thù, cuộc sống ở Bách Minh cốc ngày càng khó khăn, thậm chí suýt nữa còn mất mạng, may là Tần Cửu Chiêu kịp xuất hiện cứu hai người, cuối cùng dẫn họ về Tây Mãng giúp hắn và Diệp Bình Chi quản lý thế lực, cũng đặt một viên gạch cho sự thành lập Nhược Phù sau này.
Lần này thì…
“Chi bằng ngươi cứ dẫn một nhà đại bá tới Tây Mãng đi, nếu nhà họ Khúc dám đuổi giết nhất định ta sẽ khiến bọn chúng có đi không có về!”
Tần Cửu Chiêu nghe vậy mỉm cười, nắm lấy tay Đỗ Cửu: “Cảm ơn A Cửu, lần này trở về vừa hay giới thiệu hai vị đường ca với ngươi.”
Trong đầu Đỗ Cửu thình lình chớp chớp mấy chữ to: Ra mắt người lớn.
Tần Cửu Chiêu xoa xoa ngón tay y, chợt đổi đề tài: “Đúng rồi, ngươi xem quyển sách lần trước ta đưa chưa?” Tay kia khẽ lật, lại lấy thêm một quyển nữa ra, nở nụ cười mờ ám, “Nếu không đã thèm thì chỗ ta còn rất nhiều…”
Trong đầu Đỗ Cửu lập tức hiện lên một đống hình ảnh, công pháp song tu kia sở dĩ không làm thành ngọc giản mà đóng thành sách là có lý do cả, bởi vì hình ảnh bên trong hóa ra là ảnh động, quả thật có thể so với phim 18+ ở hiện đại, hơn nữa cho dù là kiểu chơi hay động tác đều không hề thua kém, thậm chí còn cao hơn một bậc.
Tần Cửu Chiêu nhẹ nhàng xoa lên gương mặt ửng đỏ của y, liếm liếm môi, dựa sát vào: “Nếu còn chưa đã thèm ta có thể tự mình dạy cho ngươi… Lời hứa trước kia ta vẫn chưa quên đâu…”
Đỗ Cửu bỗng chốc ngừng cả thở, hình ảnh ướt át trong đầu đổi thành y và Tần Cửu Chiêu, nghĩ tới vết thương của Tần Cửu Chiêu cũng đã ổn rồi bèn không từ chối.
Tần Cửu Chiêu cười khẽ một tiếng, cuối người hôn xuống.
Sau đó hai người ở lì trong phòng nghiêm túc đọc sách mấy ngày, đem mấy quyển bí kíp kia ra đọc từng quyển một.
Lúc nghỉ ngơi Đỗ Cửu nhìn tầng mây bên ngoài cửa sổ, đột nhiên sực tỉnh theo phản xạ khẽ lẩm bẩm: “Ừm, đây có tính là phát triển quá nhanh hay không…”
Tần Cửu Chiêu ôm chặt y từ phía sau, nghe vậy cười cười, cắn lên vành tai y: “Chi bằng chúng ta thử một ngày vạn dặm xem…”