Đỗ Cửu không ngờ Trì Quy sẽ dùng cách này để giải quyết Mạnh Khang Minh và Vưu Trình Thụy, y vốn tưởng rằng hắn sẽ nhân lúc ra ngoài săn thú tìm một cơ hội mượn tay ma vật xử hai người này, hoặc là âm thầm giết chết cả hai, còn dùng cách này để y sáng mắt thật sự khiến lòng y có hơi bồn chồn.
Không phải cách này không tốt, nếu là Đỗ Cửu thì có thể biết được sự thật báo thù cho cha mẹ đương nhiên là chuyện tốt, nhưng dưới điều kiện y đứng trên lập trường là người ngoài cuộc, còn đổi lại thành Cửu Từ Lương thì đúng là một thảm họa.
Nếu y không biết cha mẹ gặp nạn còn có thể ôm hy vọng cha mẹ có khả năng vẫn còn sống, nếu không biết Mạnh Khang Minh là hạng tiểu nhân đê tiện như vậy thì vẫn có thể không lo không nghĩ giữ lấy trái tim thánh phụ của mình, cho dù là trong tận thế vẫn vậy, nhưng hiện giờ bị người coi như một nửa anh trai phản bội, cho dù y là thánh phụ trong lòng vẫn sẽ lưu lại dấu vết.
Thứ khiến lòng Đỗ Cửu bồn chồn không phải dấu vết ấy mà là y lờ mờ nhìn thấy được thái độ của Trì Quy từ chuyện này, tuy rằng hắn đã thỏa hiệp thừa nhận bản thân có cảm tình với mình nhưng vẫn giữ nguyên “ác ý” với tính cách của Cửu thiên sứ nhỏ. Hắn muốn đồng hóa y, hoặc nói đúng hơn là muốn Cửu thiên sứ nhỏ nhuốm đen thành loại người như hắn.
Xem ra vẫn là không tránh được gió tầng nào gặp mây tầng nấy, Đỗ Cửu thầm thở dài, vốn đang muốn thử xem có thể dùng tình yêu cảm hóa Trì Quy hay không, cuối cùng lại không ngờ người kia cũng có cùng ý tưởng với mình, chỉ là không phải cảm hóa y mà là muốn lây nhiễm y.
Dựa vào tâm tư thâm sâu của Vưu Trình Thụy sao có thể đột nhiên ra tay trước mặt nhiều người được chứ, chắc chắn là do Trì Quy lợi dụng dị năng tinh thần tác động tới gã, chỉ là không biết hắn ra tay lúc nào, nếu không phải Đỗ Cửu đã biết cốt truyện thì cơ bản không thể đoán được, suy cho cùng Trì Quy vẫn giấu chuyện hắn có dị năng tinh thần mà chỉ nói với bên ngoài mình có khả năng thấu thị mà thôi.
Đám người ở đây cũng không ai nghi ngờ gì, thậm chí bao gồm của Vưu Trình Thụy bị tác động.
Cửu thiên sứ nhỏ khiếp sợ không dám tin nhìn Mạnh Khang Minh. “Anh, anh Mạnh…”
“Không đúng, không đúng.” Mạnh Khang Minh vội giải thích, “Anh không cố ý mà, anh thật sự hết cách rồi, tình hình lúc đó nếu anh không buông tay thì tất cả bọn anh đều sẽ chết, anh…”
Cửu thiên sứ nhỏ cắt lời gã: “Cho nên đúng là hai người họ cứu anh, cũng vì anh… cũng vì anh mà…” Y không tài nào thốt ra từ chết kia được.
Y có thể tưởng tượng ra cha mẹ ngày dặm xa xôi đi tìm y ra sao, kết quả ngay cả nhìn mặt họ lần cuối y cũng không làm được, lần đầu tiên trong đời y cảm thấy bản thân không cách nào nghe theo lời mẹ mà nói tha thứ cho một người.
Y lau đi nước mắt sau đó nói với Tằng Thành: “Anh Tằng làm phiền anh dẫn tụi nhỏ vào trước đi, em phải ở lại giải quyết chuyện này.”
Tằng Thành liếc nhìn Trì Quy một cái, thấy hắn gật đầu mới cùng La Phi dẫn mọi người rời khỏi, hai vợ chồng Phan Trương do dự một chốc, nhìn Trì Quy lại nhìn Mạnh Khang Minh cuối cùng lựa chọn đi cùng mọi người.
Vưu Trình Thụy tỉnh táo lại từ đau đớn, dường như cảm thấy hôm nay mình không tránh khỏi cái chết bèn không giãy giụa nữa, dựa vào thi thể ma vật cười lạnh: “Sao nào, cuối cùng cũng không giả vờ nữa à? Mày có biết mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ thánh phụ của mày tao đều thấy buồn nôn không.”
Cửu thiên sứ nhỏ cơ bản không thèm để ý tới gã mà quay sang nói với Trì Quy: “Phiền anh giúp tôi trông chừng bọn họ, tôi đi một lát sẽ trở về.”
Nói xong không quan tâm ba người kia nghĩ gì mà chạy thẳng về ký túc xá, nhanh chóng thu dọn tất cả đồ đạc của Mạnh Khang Minh và Vưu Trình Thụy, quay lại ném xuống trước mặt hai người kia: “Hai người đi đi, nơi này không chào đón hai người.”
Y đỏ mắt nhìn Mạnh Khang Minh, nghiêm túc nói: “Anh Mạnh, đây là lần cuối cùng tôi gọi anh là anh, từ nay về sau giữa hai chúng ta không còn quan hệ gì nữa, tốt nhất anh nên đi xa một chút, đừng để bọn tôi nhìn thấy anh, nếu không lần sau gặp lại tôi nhất định sẽ giết anh!”
Cho dò có vi phạm nguyên tắc, trái lại lời dạy của cha mẹ thì y cũng sẽ giết gã.
Trì Quy xoa xoa chuôi đao, không hoàn toàn hài lòng với cách làm của Cửu thiên sứ nhỏ nhưng cũng nằm trong dự đoán của hắn.
Có lẽ nhân lúc Đỗ Cửu rời khỏi Trì Quy đã làm gì đó với Mạnh Khang Minh, lúc này gã không hề biện minh mà chỉ bày ra vẻ mặt cực kỳ áy náy không dám nhìn Đỗ Cửu, nhặt đồ đạc trên mặt đất, chần chừ một lát cuối cùng vẫn đỡ Vưu Trình Thụy dậy.
Vưu Trình Thụy cúi đầu không biết đang nghĩ gì, vậy mà không phản kháng cũng không châm chọc mỉa mai nữa, cứ im lặng như vậy bị Mạnh Khang Minh đỡ đi mất.
Vẻ mặt Cửu thiên sứ nhỏ ảm đạm nhìn bọn họ đi xa: “Nói với tôi tôi không làm sai đi, tôi không làm gì sai hết đúng chứ?”
Không chờ Trì Quy trả lời, y tự giễu nói tiếp: “Được rồi, là do tôi vô dụng, ngay tới chuyện báo thù cho cha mẹ cũng không làm được, tôi sao xứng đáng làm con, có đứa con như tôi thì có lợi ích gì…”
Dù cho tình hình lúc đó có nguy cấp tới đâu, dù cho Mạnh Khang Minh có bất đắc dĩ tới cỡ nào đi nữa thì gã thật sự đã lựa chọn bỏ mặc cha mẹ y, y nên báo thù cho cha mẹ mới đúng, nhưng mà y lại không thể xuống tay.
Nếu ở thời bình y đã có thể báo cảnh sát, còn có thể mời luật sư giỏi nhất, y có rất nhiều cách khiến Mạnh Khang Minh phải trả giá đắc vì chuyện gã đã làm, nhưng vào thời buổi mà trật tự hoàn toàn sụp đổ như hiện giờ, y lại chỉ có thể chọn cách thả cho gã một con ngựa.
Có lẽ y chính là một thánh phụ giả dối như lời Vưu Trình Thụy, đối mặt với hung thủ giết chết cha mẹ nhưng lại không hề có dũng khí tự tay giết kẻ kia báo thù, thật sự là dối trá tới cực điểm.
Thật ra Đỗ Cửu lại có thể hiểu được suy nghĩ của Cửu thiên sứ nhỏ, tuy rằng đã qua ba tháng tận thế nhưng Cửu Từ Lương vẫn luôn trốn trên núi, không giống như Trì Quy tắm máu sống lại, cũng không giống như Mạnh Khang Minh, Tằng Thành vì cả đường trải qua đủ mọi chuyện mà trên tay vấy máu. Một phần tư duy của y vẫn còn dừng lại ở trước tận thế, y vốn đã là thánh phụ sẵn nên bảo y đi cầm đao giết người dám chắc là chuyện không thể nào tưởng tượng được, huống hồ gì y thật sự xem Mạnh Khang Minh là một nửa người thân của mình.
Trì Quy rất muốn đồng tình với câu nói bản thân vô dụng kia của y, theo suy nghĩ của hắn thì cứ giết quách đi là được, nhưng vì lo cho trái tim thủy tinh của Cửu thiên sứ nhỏ mà chỉ có thể an ủi đáp: “Không sao hết, em làm tốt lắm rồi.”
Sau đó khẽ thở dài một tiếng trong lòng, tuy rằng ngu xuẩn nhưng trong tận thế trật tự đảo điên này, e rằng chỉ còn mỗi mình người trước mặt này có thể lấy ơn báo oán giữ được trái tim lương thiện, đợi tới khi Cửu Từ Lương chứng kiến hết thảy chuyện bên ngoài liệu vẫn còn có thể giữ nổi trái tim thánh phụ này chứ?
Cửu thiên sứ nhỏ cụp mắt, mảnh trời tươi đẹp hiền hòa trong lòng đã nứt ra một khe hở nhỏ, y không tự mình ra tay nhưng ma vật vừa mới bùng nổ xong, Mạnh Khang Minh dẫn theo một Vưu Trình Thụy bị thương thì có thể đi được bao xa kia chứ, lại có thể bình an mà sống được bao lâu?
Trì Quy vẫn chưa thu hồi dị năng tinh thần nên nhạy bén nhận ra được cảm xúc lúc này của y, khẽ cong môi liếc mắt ra hiệu với Tằng Thành, Tằng Thành nhẹ gật đầu đáp lại.
Cửu thiên sứ nhỏ đang đắm chìm trong đau khổ không nhìn thấy nhưng Đỗ Cửu lại hé mắt thấy hết, trong lòng xùy một tiếng, y biết ngay mà, dựa vào tính tình của Trì Quy tất nhiên là sẽ nhổ cỏ tận gốc rồi.
Chuyện này mang tới đả kích rất lớn với Cửu thiên sứ nhỏ, mấy ngày tiếp theo tinh thần y đều sa sút, Trì Quy thấy vậy quyết định dẫn y xuống núi “giải sầu.”
Tuy rằng núi Thanh Trạch nằm ở vùng núi nhưng lại cách thị trấn không xa, đặc biệt là sau khi bọn họ khoét thông vách đá thì không cần đi đường vòng nữa, chỉ cần xuyên qua nó là có thể xuống thị trấn từ phía bên kia núi.
Thị trấn bên cạnh núi Thanh Trạch được gọi là huyện An, chỉ cách một dãy núi nhưng bên này vách núi là sơn thôn lạc hậu, bên kia lại là huyện An cực kỳ sầm uất, thị trấn này không lớn nhưng thứ gì cần có thì đều có hết, ngay cả cửa hàng đồ ăn nhanh màu đỏ của thế giới này cũng có thể tìm thấy được, huyện An là điểm du lịch tương đối nổi tiếng vì phong cảnh non xanh nước biếc, mỗi năm có rất đông du khách tới đây, còn có không ít ông lớn về hưu sẽ chọn về đây dưỡng già.
Cửu Từ Lương ở núi Thanh Trạch 2 năm nên cũng coi như biết rõ huyện An, y cũng đã xuống trung tâm thị trấn rất nhiều lần, còn từng dẫn theo học sinh tới mấy thắng cảnh bên kia chơi xuân.
Vì vậy trước khi xuống núi y dựa theo ký ức vẽ ra bản đồ sơ lược của huyện.
Địa hình huyện An là chỗ giao nhau của hai nửa vòng tròn, bốn phía đông tây nam bắc đều có sườn núi thật dài, chỉ có vùng ở giữa là bằng phẳng.
Đỗ Cửu và Trì Quy đi ra từ vách đá tới thẳng sườn núi phía nam.
Nơi này là khu dân cư, phóng mắt ra xa đều là nhà cao tầng san sát vây quanh một cái công viên ở giữa, nhưng mà không giống như trong trí nhớ Đỗ Cửu, giữa công viên mọc lên một cái cây thật lớn rợp trời, tán cây bao phủ toàn bộ công viên thậm chí lan tới mấy khu nhà liền kề, vươn cao vượt cả tòa nhà 20 tầng bên cạnh.
“Là cây cổ thụ ngàn năm kia!” Đỗ Cửu kinh ngạc thốt lên, công viên ở sườn núi phía nam có một cây cổ thụ nghe nói đã hơn ngàn năm tuổi, lúc Đỗ Cửu dẫn học sinh đi chơi xuân còn từng tới xem, không ngờ hiện giờ nó lại có thể thay đổi lớn tới vậy.
“Con người mạnh lên thì động thực vật cũng vậy.” Trì Quy nhìn cây cổ thụ kia chăm chú, “Chỉ là đa số động vật còn chưa kịp tiến hóa thì đã vào bụng ma vật, thực vật thì dễ sống sót hơn nhưng không phải loại thực vật nào cũng sẽ biến dị.”
Hai người cùng đi bộ trên đường cái, qua ba tháng hàng quán hai bên đường đã hoàn toàn tan hoang, cửa lớn mở toang còn cửa sổ đều bị đập vỡ, ngay cả xe đậu ven đường cũng không tránh khỏi cảnh ấy, còn có cả vết lửa cháy, hết thảy đều rơi vào hỗn loạn, vết máu khô đen phủ đầy mặt đất, thậm chí còn có cả tay chân đứt lìa.
Cửu thiên sứ nhỏ chịu đả kích không hề nhẹ, cuối cùng cũng cảm nhận được một phần tàn khốc của tận thế.
“Cứu với…. á….”
Bỗng dưng đằng trước truyền tới một tiếng thét chói tai thảm thiết, nghe tiếng mà đoán thì dường như là một cô gái trẻ tuổi.
“Cứu với… các người buông tôi ra… cứu tôi với! Có ai cứu tôi không!!! A…” Tiếng thét của cô gái cực kỳ thảm thiết.
Cửu thiên sứ nhỏ nhìn Trì Quy một cái, nhanh chân chạy tới.
Rẽ qua một góc đường lập tức nhìn thấy một cô gái bị hai người đàn ông kéo lê trên mặt đất xé rách quần áo, cô gái ra sức gào thét giãy giụa, nhìn thấy có người tới thì lập tức kêu cứu thất thanh: “Cứu tôi với! Xin anh cứu tôi với!”
“Các người buông cô ấy ra mau!” Cửu thiên sứ nhỏ lập tức quát lớn.
Hai người đàn ông liếc nhìn y rồi nở nụ cười thô bỉ: “Ồ, hóa ra là một tên trói gà không chặt, chỉ dựa vào mày mà cũng muốn anh hùng cứu mỹ nhân à?”
“Nhưng mà dáng vẻ đúng là không tồi đấy, em không kén chọn đâu, vừa hay chúng ta mỗi người một đứa không cần tranh nhau!”
Dị năng ánh sáng của Cửu thiên sứ nhỏ đã lên cấp 2, đưa tay hóa ra một cây kiếm ánh sáng, cả giận nói: “Nếu các người không buông tha cho cô ấy thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Hai người đàn ông nhìn nhau một cái, dường như e ngại thanh kiếm trong tay anh mà giơ tay lên: “Được rồi được rồi, bọn tao đi, bọn tao đi.”
Vừa nói vừa lùi lại, đợi tới lúc đi xa mới nhanh chân lắc mình nép sang một bên.
Cửu thiên sứ nhỏ khẽ thở phào thu hồi kiếm ánh sáng, bước tới đỡ cô gái dậy: “Cô không sao…”
Từ “chứ” cuối cùng còn chưa kịp thốt ra thì trên ngực đã bị đâm một dao.
“Cô…” Y nhìn cô gái trên mặt đất đầy vẻ khiếp sợ.
Mà nụ cười đắc ý của cô gái vừa mới chớm nở trên mặt thì một vệt máu cũng bắn ra theo, Cửu thiên sứ nhỏ trơ mắt nhìn đầu cô bay ra ngoài.
Sau đó y rơi vào một cái ôm vững chãi, là Trì Quy, lúc này trên mặt hắn mang vẻ lạnh lùng tàn khốc mà y chưa bao giờ nhìn thấy, con mắt lộ ra ngoài kia xẹt qua khoái ý gần như không thể nhìn thấy kịp.
“Ngạc nhiên à? Đau khổ à?” Hắn bế Cửu thiên sứ nhỏ lên thì thầm vào tai y, giọng nói thật nhẹ nhưng lại toát ra lạnh lẽo cùng tàn nhẫn không nói nên lời, “Chào mừng em đến với tận thế.”
Đỗ Cửu: “…” Cái giọng điệu này thiệt sự không phải đang chào mừng y đi vào địa ngục đó chớ?