Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 84

7:59 sáng – 24/05/2024

Đỗ Cửu có hơi ngớ ra, tình hình này là sao đây?

Y thầm gọi hệ thống: “Ra đây nhanh, chuyện này là sao hả? Vì sao ta lại không cảm nhận được trong bọn họ ai là Tần Cửu Chiêu?”

Hệ thống cũng rất khó hiểu: “Từ từ đã.” Theo lý thì hiện giờ Đỗ Cửu đã có thể cảm nhận được ai là Tần Cửu Chiêu rồi, lão đại chỉ che đi Tần Cửu Chiêu chứ không che Đỗ Cửu, không thể nào sẽ đột ngột mất hiệu lực được.

Nhưng mà nó nhanh chóng đo lường kiểm tra số liệu, tất cả đều bình thường.

Hệ thống: “… Chuyện này, chờ chút ta đi hỏi lão đại thử…”

Đỗ Cửu: “Mi nói xem rốt cuộc mi có ích chỗ nào đây?!” Làm gì cũng hỏng, học gì cũng ngu, ngoài cắn hạt dưa hóng hớt ra thì có tác dụng nào nữa đâu?

Hệ thống: Trong lòng cục cưng ấm ức nhưng cục cưng không nói, Tần Cửu Chiêu chờ đó cho nó, sớm muộn gì cũng có ngày nó đòi lại hết những gì nó bị bóc lột!

Đang nói, bên kia nghe được tiếng động đã nhìn sang đây.

Người nhìn sang đầu tiên là người mặc huyền sam có khả năng là Nguyên Hòa đế, tất nhiên hắn có võ công nên nghe được tiếng bước chân của Thanh Sương, Hắc thành chủ mặc áo xanh đương nhiên không biết võ nên sau khi nhìn thấy phản ứng của người mặc huyền sam mới nhìn sang theo.

“Bạch thành chủ.” Hắn khẽ mỉm cười, bởi vì không tiện đứng dậy nên ngồi trên xe lăn hành lễ.

Người mặc huyền sam nhìn chằm chằm Đỗ Cửu sửng sốt một chốc, sau đó ánh mắt nóng rực, trên mặt mang vẻ táng thưởng rõ ràng, thi lễ nói: “Diện kiến Bạch thành chủ, trăm nghe không bằng một thấy, phong tư Bạch thành chủ quả nhiên xuất chúng khiến lòng người cảm thán.”

Đỗ Cửu đã nghe được nhiều cách tán thưởng nên không dao động, chỉ khe khẽ gật đầu với hắn ta một cái, ánh mắt dừng trên người Hắc thành chủ, đơn giản trực tiếp nói thẳng vào đề: “Có chuyện gì?”

Hắc thành chủ buông sách trên tay ra, dịu giọng đáp: “Ngồi xuống trước đã, chúng ta ngồi xuống rồi hẳn nói.”

Hắc thành chủ đã pha xong trà, châm cho y một ly: “Chẳng lẽ không có chuyện gì thì ta không thể tìm huynh sao?” Con ngươi ôn nhuận khẽ toát ra một chút ấm ức.

Vẻ mặt Đỗ Cửu thoáng dịu lại: “Không phải như vậy, tùy ngươi thôi.”

Hắc thành chủ cười nói: “Thật ra hôm nay ta tìm huynh là có hai chuyện, chuyện đầu tiên như ta đã viết trên thư, muốn giới thiệu một người với huynh, là vị này.” Hắn nhìn về phía nam tử huyền sam đang tựa gần Đỗ Cửu giữa hai người, “Vị công tử này họ Nguyên tên Nhất, chính là bạn tốt ta gặp được trên đường, hắn rất tôn sùng huynh nên ta bèn dẫn hắn tới gặp huynh.”

“Nguyên Nhất à?”

Nguyên trong Nguyên Hòa, bởi vì là hoàng đế nên lớn nhất sao?

Xem ra đúng là Nguyên Hòa đế không thể nghi ngờ, nhưng mà cái tên này là sợ người khác không biết mình dùng tên giả à? Cũng may đây là thế giới võ hiệp, có các loại tên tuổi hiếm lạ quái gở khác người cũng bình thường.

Nguyên Hòa đế đang dùng tên giả Nguyên Nhất lập tức ôm quyền hướng về phía Đỗ Cửu, mặt mày tươi cười: “Đã nghe thấy uy danh của Bạch thành chủ từ lâu, hôm nay vừa gặp được lại còn vượt xa cả lời đồn, nửa tháng tới phải làm phiền thành chủ rồi, mong thành chủ có thể chiếu cố nhiều hơn.”

Miệng nói vậy nhưng ánh mắt ngươi có thể tem tém lại một chút không chàng trai trẻ à, đây vẫn là lần đầu tiên Đỗ Cửu gặp được ánh mắt nóng cháy lộ liễu tới vậy, cái tư thế này nếu không phải biết Tần Cửu Chiêu đang bị che lại thì chắc chắn y sẽ cho rằng hắn ta chính là Tần Cửu Chiêu.

Cho nên Tần Cửu Chiêu là Hắc thành chủ à?

Khóe mắt y nhác thấy dường như Hắc thành chủ khẽ nhíu mày, theo giả thiết mà nói thì chắc chắn đang ghen, còn ghen vì ai thì dĩ nhiên không phải vì Bạch thành chủ rồi, trong cốt truyện hắn đối với Nguyên Hòa đế là vừa gặp đã thân.

Như vậy xem ra thà là Nguyên Hòa đế cho rồi, thế giới trước y và Tần Cửu Chiêu tương thân tương ái mười năm, giờ hắn bỗng dưng thay lòng đổi dạ bảo y thoải mái kiểu gì đây.

Suy nghĩ trong lòng chợt thoáng qua, ngoài mặt vẫn không tỏ vẻ gì: “Không sao.”

Nguyên Hòa đế tựa như không nhìn thấy được sự lạnh nhạt của y, nhiệt tình như lửa không hề thay đổi, ánh mắt còn nóng cháy hơn trước: “Không biết Bạch thành chủ đã có người trong lòng hay chưa? Nếu như không có thì ngươi thấy ta có được không?”

??

Cái kiểu thình lình một đòn đánh thẳng như này khiến Đỗ Cửu sửng sốt, sau đó nhíu mày, thời này tuy rằng không cấm chuyện nam nam, thậm chí còn thịnh hành trong giới quý tộc thượng lưu nhưng suy có cùng thì vẫn không phải bên chiếm đa số, nói như vậy không khỏi có hơi càn rỡ quá mức.

“Nguyên huynh.” Hắc thành chủ khẽ gọi, giọng nói ôn hòa nhưng lại cất chứa uy nghiêm, nhẹ đặt cái ly trong tay lên bàn đá làm vang lên một tiếng nhỏ.

Nguyên Hòa đế nhướng mày, xoạch một cái mở quạt xếp trong tay ra nhẹ phẩy, cười nói: “Đùa thôi, đùa thôi, chỉ là tại hạ thấy Bạch thành chủ ít khi cười nói nên định trêu Bạch thành chủ cười một cái mà thôi.”

Tuy miệng nói vậy nhưng vẻ muốn chiếm lấy trong mắt lại rất rõ ràng.

Đỗ Cửu không biết được hai người họ ai mới là Tần Cửu Chiêu nên không dám đáp lại, may là Bạch thành chủ vốn kiệm lời, y chỉ lạnh lùng nhìn Nguyên Hòa đế một cái coi như qua chuyện.

“Xin lỗi.” Mặt Hắc thành chủ đầy vẻ áy náy, “Tính tình Nguyên huynh chỉ hơi phóng khoáng thôi, hắn không có ác ý đâu.”

“Không sao.” Đỗ Cửu khẽ lắc đầu, dù gì thì với y Hắc thành chủ vẫn đặc biệt hơn, nếu đổi thành ai khác chắc chắn đã quay đầu chạy lấy người từ lâu.

Hắc thành chủ cong cong mắt, nói sang chuyện khác: “Chuyện thứ hai chính là muốn hỏi thử ngươi thấy sao về minh chủ võ lâm lần này?”

Thấy sao gì?

Đỗ Cửu ngẫm nghĩ, đáp: “Võ Đang.”

Cái gọi là minh chủ võ lâm đương nhiên là chọn ra từ các phái chính đạo trong võ lâm, môn phái chính đạo rất đông đảo, lớn lớn bé bé không dưới trăm phái, dẫn đầu là bảy phái lớn ba thành một đảo.

Bảy phái lớn lần lượt là Thiếu Lâm, Nga Mi, Võ Đang cùng Tứ Nhạc, vốn phải là Ngũ Nhạc nhưng khoảng mười năm trước phải Thái Sơn ngã xuống, chỉ còn lại Tứ Nhạc là Hoa Sơn, Tung Sơn, Hằng Sơn và Hành Sơn, tám đại phải cũng chỉ còn lại bảy.

Ba thành tất nhiên là thành Bạch Vân của Đỗ Cửu, thành Hắc Thổ bên cạnh và thành Hôi Nham ở phương bắc.

Còn một đảo là đảo Tiêu Dao, đệ tử dưới trướng không nhiều lắm nhưng mỗi người đều thần thông, tiêu dao tự tại, gần như không tham gia vào phân tranh trên giang hồ, cho nên mỗi lần chọn minh chủ cho võ lâm nếu không có gì bất ngờ thì đều rơi vào bảy phái lớn.

Minh chủ võ lâm tiền nhiệm là chưởng môn phái Hoa Sơn, hiện giờ Đỗ Cửu đoán rằng sẽ từ hai phái Võ Đang hoặc Nga Mi, trong đó thì phần thắng nghiêng về Võ Đang nhiều hơn một ít.

Minh chủ võ lâm cũng không phải là qua tỉ thí để chọn ra người có võ công cao nhất từ các phái mà có giới hạn tuổi tác, nếu không cứ phái luôn chưởng môn hoặc trưởng lão có nội lực thâm hậu tới là được rồi, nếu làm như vậy thì gần như chỉ có Thiếu Lâm và Võ Đang thay phiên nhau làm.

Giới hạn tuổi từ 35 đến 45, như vậy thì vừa có võ công vừa có năng lực làm việc, vai vế cũng đủ mới có thể khiến những người khác tin phục.

Nếu không đổi lại thành một thanh niên chưa tới 30 như Đỗ Cửu thì mấy chưởng môn tự cao lại lớn tuổi chưa chắc sẽ nghe theo.

Bảy người tham gia thi đấu của bảy phái lớn lần này Bạch thành chủ đều đã gặp, dựa vào công lực gần đến tông sư của y thì chỉ cần nhìn cử chỉ cũng có thể lập tức biết được võ công từng người tới đâu. Trong bảy người tham dự lần này Võ Đang và Nga Mi là nổi bật nhất, không phân cao thấp, điểm khác nhau chỉ ở mặt thực chiến.

Mà y cho rằng phần thắng hơi nghiêng về vị đến từ Võ Đang kia, bởi vì hắn ta là nam, người của Nga Mi là nữ, cũng không phải y kỳ thị phụ nữ hay gì nhưng chỉ nói tới mặt vũ lực phái nữ sẽ thiệt thòi hơn một chút, trừ khi có tư chất cực kỳ xuất chúng nếu không khi so đấu cùng đẳng cấp thì phái nam vẫn sẽ có lợi thế hơn.

Đương nhiên đây chỉ là phân tích ban đầu của y, suy cho cùng thì y vẫn chưa tận mắt nhìn thấy hai người so chiêu.

Hắc thành chủ nghe vậy mỉm cười lắc đầu, trên mặt toát ra vẻ thần bí: “Chưa chắc.”

Đỗ Cửu nhìn hắn, ý là sao đây, nhưng mà y biết trước cốt truyện nên biết đúng thật là chưa chắc, vì người thắng bấy giờ là Nga Mi.

Hắc thành chủ đang định mở miệng ánh mắt rơi xuống mặt Đỗ Cửu lại bỗng dừng lại, dường như có ý nào khác, bèn nói: “Chi bằng chúng ta cược đi, nếu cuối cùng người ngồi lên ghế minh chủ võ lâm là vị tới từ Nga Mi kia thì ngươi phải đồng ý một chuyện với ta, nếu là Võ Đang thì ta sẽ đồng ý một chuyện với ngươi, sao nào?”

Đỗ Cửu tỏ vẻ chả ra sao, đây rõ ràng là đào hố cho y nhảy vào này!

Nhưng mà y biết được kết quả còn Bạch thành chủ lại không biết, xét thấy sự đặc biệt của Hắc thành chủ với y, Đỗ Cửu chỉ có thể bình tĩnh đáp: “Được.”

Cũng không hỏi xem là chuyện gì, có thể gây hại cho lợi ích của mình hay không.

Hắc thành chủ thấy vậy trong lòng không hiểu vì sao lại dâng lên cảm giác sung sướng, đáp: “Yên tâm đi, không phải là chuyện vi phạm đạo nghĩ gì, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi.”

Đỗ Cửu nhìn hắn, đôi mắt vốn không nhiều cảm xúc lộ ra vẻ nghiêm túc: “Ta tin ngươi.”

Hắc thành chủ nâng chung trà lên khẽ nhấp, ý cười nở rộ trên môi.

Nguyên Hòa Đế đứng cạnh vuốt ve phiến quạt, vẻ mặt khó dò.

Lần gặp mặt đầu tiên này có vẻ trừ Hắc thành chủ ra, Đỗ Cửu và Nguyên Hòa đế đều có tâm tư riêng.

Đỗ Cửu không cảm nhận được dấu vết của Tần Cửu Chiêu khiến lòng y nôn nóng, đi qua nhiều thế giới như vậy y đã quen có Tần Cửu Chiêu làm bạn, cho dù Tần Cửu Chiêu chuyển thế không có ký ức đi nữa, nhưng hiện giờ y chợt mất dấu hắn làm y bỗng thấy khó chịu.

“Hỏi được nguyên nhân chưa?” Sau khi về đến phòng y lập tức gọi hệ thống ra.

“Chuyện này…” Hệ thống ấp a ấp úng, “Tạm thời lão đại chưa trả lời, ngươi cứ kiên nhẫn chờ đi, dù sao chắc chắn là một trong hai người họ, ngươi đối phó cho qua trước đã, sau này xem ai thích ngươi thì chính là hắn.”

Đỗ Cửu: “Có phải mi cho rằng ta không dám đánh mi không?”

Hệ thống bày ra vẻ mặt ấm ức: “Ta thật sự không liên hệ được với lão đại mà…”

Đỗ Cửu: “Mi ra đây!”

Hệ thống rụt rụt: “…” Bộ nó ngu sao, ra mới lạ đấy!

Đỗ Cửu ỉu xìu: “Được được được, có giỏi thì mi đừng bao giờ mở miệng nữa!”

Dựa núi núi sập dựa nước nước cạn, xem ra vẫn nên dựa vào chính mình thì hơn, y không tin không có hệ thống y không thể tự mình tìm ra, hai chọn một có 50% tỷ lệ chọn đúng, sao y có thể chọn sai được chứ, y không tin vận may của bản thân sẽ kém tới vậy!

Y cẩn thận thăm dò phân tích, quan sát kỹ càng, cứ từ từ mà làm, dù sao ngày tháng ở thế giới này còn dài, y không tin mình không tìm ra được ai là Tần Cửu Chiêu!

Vì vậy sau đó Đỗ Cửu vẫn giống như trước đây giữ vững chế độ làm việc và nghỉ ngơi của Bạch thành chủ, buổi sáng luyện kiếm buổi tối tiếp tục đả tọa, thi thoảng đi ra ngoài xã giao.

Nhưng hai ngày gần đây Đỗ Cửu đã sắp không trụ nổi nữa, ỷ vào bốn bề vắng lặng lại có võ công đề phòng nhìn lén, y dang tay thành hình chữ X nằm dài trong phòng luyện công.

“Ngày tháng thế này đúng là không dành cho con người mà.” Y không nhịn được càu nhàu.

Cuộc sống ngoài ăn cơm ra thì chính là luyện công, sống y như một thầy tu khổ hạnh vậy, ngay cả một tí chuyện giải trí cũng không có, còn gì thú vị nữa?

“Không phải là mi cố ý đấy chứ?”

Y cực kỳ nghi ngờ có phải là do hệ thống thấy thế giới trước y sống sung sướng quá, cho nên thế giới này mới đi chọn cho y một nhân vật như vậy nữa.

Lạnh nhạt thì thôi đi, còn tẻ nhạt nữa chứ, giá trị vũ lực cả người thế kia thì cho dù Tần Cửu Chiêu là Nguyên Hòa đế hay Hắc thành chủ đi nữa, ai có thể đánh thắng được y?

Mà dựa vào tính cách Bạch thành chủ sao có thể đồng ý để người ta đè, chẳng lẽ muốn y sống theo chủ nghĩa Plato à?

Nhưng mà đến cuối cùng vẫn chặt đứt trần duyên vô dục vô cầu, có Plato cũng vô dụng.

Hệ thống: “Thế giới này do tự tay Tần Cửu Chiêu lựa chọn, tội này ta không gánh, cảm ơn.”

Tần Cửu Chiêu tự chọn à?

Đỗ Cửu híp híp mắt: “Quả nhiên ngay từ đầu mi đã thông đồng với Tần Cửu Chiêu đúng không?”

Khó trách y cảm thấy lúc mình bị nhốt trong phòng tối thái độ của hệ thống cứ quái quái, hiện giờ nhớ lại chắc chắn là có liên quan tới Tần Cửu Chiêu!

“Nói, mi còn giấu ta cái gì nữa?!”

Hệ thống thầm cảm thấy nó lỡ mồm rồi, dưới sự sốt ruột bỗng dưng trong cái khó ló cái khôn, đáp: “Thật ra ngươi có thể phản công mà, lấy giá trị vũ lực hiện giờ của ngươi thì muốn đè Tần Cửu Chiêu hoàn toàn dễ như trở bàn tay!” Đúng, không sai, chính là phản công đó! Nó thầm cho mình 32 like, chủ ý hay tới vậy mà nó cũng có thể nghĩ ra được, tưởng tượng tới vẻ mặt Tần Cửu Chiêu khi khôi phục ký ức phát hiện bản thân bị phản công mà sướng rơm cả lòng.

Được thế!

Đỗ Cửu nghe vậy dứt khoát dời sự chú ý đi, vèo một phát bật dậy vỗ đùi, sao y lại không nghĩ tới ha! Y có thể phản công mà!

error: Content is protected !!