Hiện giờ Đỗ Cửu cảm thấy tất cả lo lắng của y đều bằng thừa, dựa vào thủ đoạn cùng độ dày da mặt của Hắc thành chủ thì cho dù thiết lập nhân vật Bạch thành chủ có lạnh nhạt tới đâu cũng sẽ sớm lên thớt thôi.
Ngoài miệng Hắc thành chủ nói không có gì nhưng mặt lại dúm dó, ấm ức khẽ tràn ra trong mắt, tựa như y đáng giận lắm vậy.
Đỗ Cửu lập tức thấy mềm lòng, đưa tay vuốt lên gáy hắn vận nội lực xoa xoa: “Có đỡ hơn không?”
Vẻ mặt Hắc thành chủ dịu lại, nương theo đó thò qua gần mặt y, mắt chan chứa mừng vui: “Bạch huynh tự mình xoa giúp ta, đương nhiên là đỡ hơn nhiều rồi.”
Động tác trên tay Đỗ Cửu khựng lại, cuối cùng không chịu nổi trước da mặt dày của Hắc thành chủ, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ tiếp tục giúp hắn xoa tan máu bầm, cứ kệ hắn vậy, dù sao hắn không nói nữa là được.
Hắc thành chủ thấy vậy trong lòng có hơi tiếc nuối nhưng cũng biết không thể ép y quá mức, bèn nói sang chuyện khác: “Mười mấy năm nay tuy ta ở thành Hắc Thổ nhưng vẫn có liên lạc với Nguyên Nhất, cái chết của An Vương năm đó là do hai người bọn ta cùng làm, mà hiện giờ…” Hắn ngừng một lát, tựa như đang lựa lời, “Ta và Nguyên Nhất nhắm tới giang hồ…”
Hắn nói tới đây thì dừng lại nhìn Đỗ Cửu, có hơi chần chừ, dù gì thì ý đồ của hắn và Nguyên Nhất là áp chế thậm chí loại bỏ người trong võ lâm, thành Bạch Vân của Đỗ Cửu tuy không hẳn môn phái bình thường nhưng cũng được tính là nơi có tiếng trong võ lâm.
Đầu tiên Đỗ Cửu kinh ngạc rồi lại thấy đương nhiên phải thế, thật ra vấn đề này y cũng đã cân nhắc trong lòng từ lâu, mọi chuyện đều như trăng khi khuyết khi tròn, hiện giờ võ lâm qua thịnh, gần như vượt mặt triều đình, các môn phái lớn nhỏ càng ngày càng nhiều, cành lá càng vươn càng xa nên bảo hoàng đế làm sao nhịn nổi đây, chưa kể những quan viên kia cũng không muốn nhịn.
Khổ cực học hành mười năm ròng rã cũng sẽ không bằng người biết chút quyền cước trong môn phái, cứ mãi như thế thì làm sao còn có người chịu học hành tham gia khoa cử nữa, tất cả đều lao vào võ lâm thì phải làm sao trị vì đất nước này đây.
Những danh môn chính phái kia còn đỡ chút, ít nhất là trừ ác dương thiện, nhìn thoáng ra cũng không có lỗi lầm gì, nhưng mấy ma môn thì cứ như thổ phỉ, đốt giết đánh cướp không chuyện ác nào không làm, đặc biệt là cái loại như Thần Long giáo Thất Sát giáo, hở chút là giết hết cả nhà người ta, quan phủ còn không thể làm gì được, cứ thế bá tánh làm sao có thể an cư được đây, mấy ma môn kia cần phải bị diệt trừ.
Đương nhiên trong những môn phái giương cờ chính đạo cũng không thiếu kẻ giả danh, tốt nhất là một lưới bắt hết diệt gọn.
Còn về các phái lớn như Thiếu Lâm Võ Đang chỉ có thể có gắng mượn sức, nhưng mà mấy phải này trong sạch, cũng không ham quyền, chỉ cần không ngăn cản truyền thừa của phái thì chuyện khác cũng dễ bàn.
Cho nên trọng tâm vẫn nằm ở ma giáo và những phái ngoài thiện trong ác kia.
Cũng bởi vì vậy mà Hắc thành chủ và Nguyên Hòa đế mới có thể bỏ ra thời gian mười năm bày sẵn cái bẫy tàng bảo đồ giả, lấy của cải tiền triều làm bình phong khiến những kẻ tham lam kia tranh giành đánh nhau, cuối cùng ngư ông đắc lợi một lưới bắt hết!
Nhưng với Đỗ Cửu mà nói những chuyện đó không liên quan tới y, y chỉ một lòng với kiếm đạo, thành Bạch Vân cũng không có đồ đệ đồ tôn gì, chỉ đơn truyền một đường, cả thành Bạch Vân trừ mấy võ sư thuê tới trông coi thì võ công y là cao nhất, chỗ phiền phức duy nhất chính là binh mã.
Thành Bạch Vân, thành Hắc Thổ và thành Hôi Nham đều nhất mạch đơn truyền, mà thứ đơn truyền không chỉ là con nối dõi mà còn là võ đạo, mỗi một thế hệ đều sẽ chọn ra người có thiên phú tốt nhất để bồi dưỡng, còn lại đều là dòng phụ được dạy dỗ cách quản lý, có hơi giống với hoàng thất trong xã hội tư bản, thành chủ chủ phụ trách luyện công khiến người ngoài e dè là được, những chuyện khác đều sẽ có người thay hắn lo liệu.
Từ thế hệ cha của cựu Bạch thành chủ thì thành chủ thành Bạch Vân chỉ có duy nhất một người con trai, sau đó đến ông rồi đến Bạch thành chủ ba đời đều là độc đinh, may mà nhà họ ít người nhưng chất lượng, thiên phú trên mặt luyện võ đều cực cao, đặc biệt là Bạch thành chủ hiện giờ thật sự là kỳ tài ngút trời.
So ra hai thành còn lại nhộn nhịp hơn rất nhiều, nhưng mà thành Hắc Thổ lại tòi ra một Hắc thành chủ, suy cho cùng cũng là do đạo đức cá nhân của cố Hắc thành chủ quá tồi, sủng thiếp diệt thê, bỏ mặc con trai con gái thứ khinh nhục mẹ con vợ cả, tuy rằng đứa con vợ cả này cũng không phải con ruột.
Nhưng Đỗ Cửu hiểu màn liên hôn kia từ lúc bắt đầu đã được định sẵn kết cục, người được chọn làm thành chủ trong thế hệ lão Hắc thành chủ vốn là đại ca ông, nhưng ai ngờ đâu vị kia ra biển thăm thú mấy năm ròng không thấy về, ai cũng bảo ông đã gặp nạn trên biển rồi, rơi vào đường cùng chức thành chủ này mới tới lượt lão Hắc thành chủ.
Mà lão Hắc thành chủ luyện võ không xong quản lý cũng chẳng ra gì, từ đầu tới chân trừ khuôn mặt coi được ra thì chính là một kẻ chỉ biết ăn chơi phá của.
Vì để củng cố địa vị thành chủ mà cha ông ta mới sắp xếp màn liên hôn này, cưới người được Hắc thành chủ gọi là mẹ nuôi, ai ngờ trong lòng lão Hắc thành chủ có một tình yêu đích thực nên vừa cưới vợ chưa tới nửa năm đã lập tức đón tình yêu đời mình vào phủ, mà trong nửa năm ở đây mẹ nuôi Hắc thành chủ đã nhìn thấu được tính tình lão Hắc thành chủ bắt đầu âm ỉ thất vọng với trượng phu, chuyện “tình yêu đích thực” vừa nổ ra khiến bà hoàng toàn thất vọng, vì vậy quan hệ của cả hai ra sao nghĩ phát là hiểu được ngay.
Sau đó “tình yêu” hạ sinh một trai một gái, mẹ nuôi Hắc thành chủ còn chả muốn để ý tới lão Hắc thành chủ nữa huống hồ gì tới chuyện sinh con cho ông ta, sau này vì giúp đỡ chị em tốt mới diễn kịch vờ như có thai.
Lão Hắc thành chủ chỉ yêu “tình yêu đích thực” và con vợ lẽ nên không mấy bận lòng tới cái thai trong bụng mẹ nuôi Hắc thành chủ, thậm chí còn vì lời nói của “tình yêu” mà nghĩ cách phá bỏ nhưng bị mẹ nuôi Hắc thành chủ vốn tinh thông y thuật nhìn thấu, trùng hợp viện cớ này vào cung bầu bạn với Huệ thái hậu.
Tuy Hắc thành chủ không phải con ruột bà nhưng vì có Nguyên Nhất mà từ nhỏ đã âm thầm nhận kết nghĩa, đặc biệt là sau khi hắn xảy ra chuyện mẹ nuôi dẫn hắn về chăm sóc trị thương giúp hắn, còn dạy hắn cổ thuật không khác gì con ruột, hắn nào có thể nhịn mà nhìn lão Hắc thành chủ tiếp tục nhảy nhót chứ?
Huống hồ gì trong cốt truyện ngầm chỉ ra rằng cái chết của mẹ nuôi Hắc thành chủ có liên quan tới lão Hắc thành chủ, nhìn thủ đoạn giết cha chém anh của Hắc thành chủ thì chắc hẳn là có liên quan thật.
Hơn nữa vừa hay hắn và Nguyên Nhất cũng có ý định chèn ép võ lâm, nhân cơ hội diệt lão Hắc thành chủ sau đó tự mình tiếp quản thành Hắc Thổ, vẹn cả đôi đường.
Nhưng mà Hắc thành chủ không hề có võ công vẫn bảo vệ được thành Hắc Thổ thì cũng có thể thấy được thủ đoạn của hắn cỡ nào.
Bởi vì cơ cấu và đặc thù thế này mà ba thành cũng không được tính vào một trong mấy phái lớn, chỉ được coi là gia tộc có tiếng của võ lâm, nhưng vì chiếm riêng một thành nên hơn xa nhưng danh gia còn lại, được tôn xưng một tiếng ba thành.
Tuy rằng mỗi năm ba thành không nộp thiếu một xu thuế cho triều đình nhưng qua nhiều thế hệ, con dân trong thành chỉ nhận thành chủ không nhận hoàng đế, chẳng khác gì quân phiệt chiếm đất cát cứ một phương, hỏi bên trên làm sao có thể nhịn nổi.
Thứ mà triều đình e dè thật sự lại là binh mã ba “quân phiệt” này đang có.
Đỗ Cửu trầm ngâm một chốc, hỏi: “Ngươi định làm sao?” Y muốn nghe thử Hắc thành chủ sắp xếp thế nào với ba thành.
Hắc thành chủ lập tức khẽ thở phào, hắn đoán ra y hẳn cũng không quan tâm tới ý đồ của hắn với võ lâm, bèn nói ngay: “Ta và Nguyên Nhất vẫn tập trung vào mấy ma môn kia hơn, đối với Thiếu Lâm Võ Đang sẽ phái người tới hòa giải mượn sức, còn về ba thành thì thành Hắc Thổ không cần nhắc tới, tất nhiên là do ta quản lý, còn thành Bạch Vân và thành Hôi Nham ta vốn định đợi khi rắn mất đầu thừa dịp loạn lạc cho người tới tiếp quản, nhưng mà hiện giờ…”
Hắn nắm tay Đỗ Cửu: “Ta sao có thể nỡ làm vậy với huynh.” Ngừng một lát, vẻ mặt hắn chân thành nói, “Có chuyện này ta muốn thú nhận với huynh, thật ra khi huynh và Trác Sơn hẹn nhau quyết đấu ta từng nảy ra ý xấu, nếu huynh cùng Trác Sơn lưỡng bại câu thương với ta mà nói là cơ hội tốt, nhưng chỉ cần ta tưởng tượng ra thì trong lòng lập tức không yên, khó chịu khôn tả nổi, do vậy mới hiểu hóa ra bản thân đã động lòng với huynh rồi, sau đó tận mắt thấy huynh so đấu với Trác Sơn lòng càng sợ hãi nao núng, không nhịn được mới thổ lộ nỗi lòng với huynh…”
Y cố gắng không để cho bản thân đỏ mặt, lảng tránh ánh mắt nặng tình của Hắc thành chủ: “Không sao, huống hồ gì ta còn phải cảm ơn ngươi.” Dù sao thì Hắc thành chủ cũng đã giúp y, rốt cuộc y chỉ vừa thăng lên nửa bước tông sư, đánh với Trác Sơn cũng không chắc chắn được sẽ toàn thắng.
“Cũng là ta có lỗi với ngươi.” Nếu không phải vì giúp y thì làm sao Hắc thành chủ lại ra nông nỗi này chứ.
Nào biết Hắc thành chủ nghe vậy bỗng nhiên biến sắc, nụ cười vụt tắt, mặt mày hắn vốn sắc bén, loại khí chất tao nhã trên người vừa thu lại bỗng có mấy phần khiến người khác e dè: “Nếu Bạch huynh vì trả ơn nên mới chấp nhận tình cảm của ta thì ta thà rằng huynh cứ từ chối, xem như mọi chuyện chưa bao giờ xảy ra.”
Hôm nay Đỗ Cửu coi như biết được cái gì gọi là được hời còn khoe khoang, mỗi bước đi mỗi hành động hiện giờ hắn đều tính cả rồi chứ gì, y phục từ trong ra ngoài.
Nắm tay hôn cái môi hết cả xong lại bảo y coi như chưa hề xảy ra chuyện gì?! Đùa nhau đấy à?!
Y lập tức nghiêm mặt: “Ta đã đồng ý với ngươi thì sẽ chịu trách nhiệm!”
Hắc thành chủ không quá hài lòng, cười khổ đáp: “Bạch huynh không cần tự ép mình, ta biết huynh trọng ân, chuyện ta làm cho huynh đều là do ta tự nguyện, dẫn tới kết cục hiện giờ cũng là chuyện của riêng ta, không liên quan gì tới huynh cả, ta cũng không muốn lấy ơn nghĩa này ra buộc huynh báo đáp, huynh không cần…”
“Có lòng.” Đỗ Cửu cắt ngang lời hắn, “Lòng ta cũng có ngươi.”
Lời vừa ra khỏi miệng chính bản thân y cũng khẽ thở phào, hóa ra cũng chẳng khó nói lắm.
Dựa vào bản lĩnh của y nếu thật sự không thích Hắc thành chủ sao có thể đồng ý chuyện vớ vẩn tới vậy, y là loại người sẽ vì trả ơn mà tùy tiện chấp nhận tình cảm của người khác sao!
Cả người Hắc thành chủ lập tức rạng rỡ, không nói thêm tiếng nào lập tức nhào thẳng qua hôn y.
Lúc này Đỗ Cửu đã đề phòng sẵn, nghiêng đầu một cái khiến Hắc thành chủ chỉ hôn trúng má y, hắn bỗng chốc ỉu xìu cười khổ: “Nhìn đi, quả nhiên huynh chỉ đang an ủi ta thôi.”
Lần này Đỗ Cửu chán chả buồn chửi nữa, y phục rồi, phục sát đất luôn đấy.
Trên mặt lại bày ra vẻ chần chừ, thấy vẻ mặt Hắc thành chủ càng ngày càng ảm đạm, nhấp nhổm mấy lần cuối cùng chồm qua khẽ chạm lên môi hắn rồi lại nhanh chóng lùi về, ánh mắt rõ ràng đang hỏi như vậy đã được chưa.
Hắc thành chủ lần nữa biểu diễn kỹ năng đổi mặt cho y xem, lần này diễn cái gì là chim ca hoa nở, nhưng mà hình như còn có hơi chưa đã thèm mà mờ ám liếc nhìn môi Đỗ Cửu một cái.
Lúc này Đỗ Cửu bỗng dưng lanh trí lập tức nhận ra ý đồ của hắn vội nói sang chuyện khác: “Vậy thì hiện giờ ngươi và Nguyên Nhất tính sao?”
Hắc thành chủ nhẹ nhàng vuốt ve tay y, cười nói tiếp: “Nếu huynh đã là người một nhà với ta thì không cần phải bàn nữa, chỉ còn lại thành Hôi Nham.”
Hắn ngừng một lát rồi kể lại toàn bộ kế hoạch về tàng bảo đồ của hắn và Nguyên Nhất cho y nghe, thậm chí ngay cả chuyện minh chủ tân nhiệm Du Hoài Vi là mật thám mà hắn an bài cũng nói ra luôn.
Đỗ Cửu rất ngạc nhiên, phải thầm khen với thủ đoạn rối rắm khó dò của hắn, rồi lại không nhịn nổi xao động với sự tin tưởng không hề giữ lại chút gì của hắn.
Hắc thành chủ nói xong mỉm cười: “Huynh nhìn đi, ta đã nói hết tất cả mọi chuyện với huynh, trước mặt huynh ta không hề có bí mật nào cả, có phải cũng nên thưởng cho ta chút gì đó không?”
Đỗ Cửu ngẩn ra: “Huynh muốn gì đây?” Bí mật của y à? Nhưng y cũng đâu có chuyện riêng nào khiến người khác khiếp sợ đâu chứ.
“Không.” Ánh mắt Hắc thành chủ dừng trên môi y nở nụ cười mờ ám, ý trong đó không cần nói cũng hiểu.
Đỗ Cửu có hơi dở khóc dở cười, thao thao bất tuyệt nói với y nhiều như vậy mà chỉ là vì chuyện này thôi sao? Bỗng dưng y lại có cái nhìn mới về Hắc thành chủ.
Y cũng không nhiều lời, nét mặt khẽ thay đổi, không thèm nói câu nào bế thẳng Hắc thành chủ lên khỏi giường: “Trời không còn sớm nữa, nên trở ra thôi.”
Đám người Chu Tề Chu Nguy vẫn còn chờ bên ngoài, còn thích khách kia không biết có bắt được hay không nữa, chính sự quan trọng hơn.
Hắc thành chủ sượng mặt, trước kia hắn phải giả vờ nên không ngại được Đỗ Cửu ôm tới ôm lui, nhưng hiện giờ đã thẳng thắn với nhau rồi đương nhiên không thích bị ôm thế kia, nhưng mà tâm (da) lý (mặt) hắn vững (đủ) vàng (dày), nhanh chóng bình tĩnh lại: “Được thôi.”
Đỗ Cửu thấy vậy trong lòng có hơi thất vọng, tuy chân Hắc thành chủ không sao y rất vui vẻ nhưng cơ hội phản công cũng teo lại rồi.
Nhưng mà không sao hết, y sẽ không bỏ cuộc!
Chân lành lặn thì sao chứ, nắm đấm to mới là chân lý, y có võ công bá cháy như vậy thì sau này lên giường sẽ thấy rõ mười mươi!