Thời Nhất lang thang không mục đích trên khắp đường to phố nhỏ trong cái thời tiết vô cùng nắng nóng.
Hiện giờ toàn thân cô không có lấy một xu dính túi, nên đến một chai nước cũng không mua nổi.Khi đi ngang qua một bức tường đá, khóe mắt cô thoáng thấy một dòng chữ thông báo treo thưởng vô cùng chói lọi được viết trên tấm áp phích dán lên tường.Chân cô phanh gấp lại, sau đó lùi hai ba bước về sau, đi đến trước bức tường, dí mặt vào tờ thông báo treo thưởng kia.Cô nhanh chóng lia mắt đọc lướt qua nội dung trên đó, trong miệng không nhịn được mà đọc nhẩm theo.”Khu vực trực thuộc thẩm quyền quản lý của Cục Công an Lăng Hồ – thành phố Lâm Thành vừa xảy ra một vụ án hình sự lớn.
Sau khi điều tra, Lý Chí Cường là đối tượng hiềm nghi lớn nhất, hiện tại đã bỏ trốn.””Nghi phạm Lý Chí Cường, căn cước công dân số 522…!Mong các phương tiện truyền thông và quần chúng nhân dân tích cực cung cấp manh mối cho cơ quan công an…!Giải thưởng hai vạn nhân dân tệ…”Thời Nhất không có khái niệm về tiền bạc, cô cũng không biết hai vạn nhân dân tệ là ít hay nhiều.Nhưng đây là giải thưởng của chính phủ, hơn nữa đối phương lại còn là tội phạm nguy hiểm đã dính mạng người, nên chắc chắn tiền thưởng sẽ khá lớn.Thời Nhất hứng thú bừng bừng, cô xoa tay hằm hè, điệu bộ nóng lòng muốn thử.
Đôi mắt hạnh xinh đẹp của cô tràn ngập mong chờ nhìn chằm chằm bức ảnh chụp bên trái tờ thông báo.Ánh mắt cô vô cùng nóng bỏng, dường như đối phương không phải nghi phạm bỏ trốn của một vụ án hình sự, mà là một đống bánh bao thịt nóng hổi đang chờ cô thưởng thức.Ánh mắt cô dán chặt vào tấm ảnh của Lý Chí Cường, tay phải căn cứ vào tướng mạo và bát tự của anh ta, nhanh chóng bấm tay tính toán.Không bao lâu sau, khóe miệng cô cong lên, nở một nụ cười đắc ý.Tiền trinh, bánh bao thịt, tôi tới đây…——Trong tầng hầm tối tăm và ngột ngạt, một chiếc quạt điện cũ kỹ đang quay, phát ra từng tiếng “kẽo kẹt”.Tầng hầm chất rất nhiều rác rưởi, những cốc mì tôm lớn nhỏ, những chai nước khoáng rỗng và một số rác thải mới nhặt được cũng bị chất đống trong góc.
Trong phòng, đủ các loại mùi chua, thối trộn lẫn vào nhau, vô cùng khó ngửi.Một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi nhìn chằm chằm vào cốc mì ăn liền duy nhất còn sót lại với vẻ mặt ác độc, rồi đứng dậy đi đun nước..