Vì không phải là chủ nhật nên Hoàng Gia Định đã đi làm từ sớm, Ngọc Nghiên thấy anh đã đi làm thì liền xuống nhà chuẩn bị ra ngoài. Dì Dung đang lau nhà tỏ ra khá ngạc nhiên vì hôm nay cô lại đột nhiên thức dậy sớm lạ thường. Đáp lại, cô lịch sự cúi đầu chào bà ấy rồi mới đi ra ngoài.
Ra đến cửa cô trông thấy nhà đối diện có một cây hoa hồng trồng ngoài cửa nhìn rất đẹp, Ngọc Nghiên mỉm cười rạng rỡ, trong đầu đã có thể tưởng tượng ra một vườn đầy hoa thực sự sặc sỡ.
Tại công ty, Hoàng Gia Định đang làm việc thì nhận được tin nhắn của Dì Dung.
“Cô chủ đang chuẩn bị đi ra ngoài”.
Nhận được tin nhắn, Hoàng Gia Định ngay lập tức mở camera ở ngoài cửa ra xem mà không thèm trả lời lại Dì Dung.
Sau khi mở lên, Hoàng Gia Định xem được đoạn video Ngọc Nghiên mỉm cười thì bất giác cũng cười theo cô.
Đàm Đức Trọng đứng đó chờ xin chữ kí của Hoàng Gia Định mà ông sếp của anh không những không kí mà còn coi anh như vô hình vậy.
Hoàn toàn phớt lờ mọi thứ xung quanh, chỉ còn tập trung nhìn ngắm nụ cười của Ngọc Nghiên qua đoạn video ngắn ngủi, không chỉnh chu của camera.
– Lịch trình hôm nay của tôi có những gì? – Hoàng Gia Định đột ngột lên tiếng.
– Hôm nay anh không có cuộc họp nào. Chủ yếu chỉ là mấy việc thường ngày hay làm thôi ạ. – Đàm Đức Trọng kính cẩn trả lời.
– Tốt. Đưa chìa khoá xe cho tôi.
– Đây ạ.
Đàm Đức Trọng ngoan ngoãn đưa chìa khoá xe cho Hoàng Gia Định.
Lấy được chìa khoá, Hoàng Gia Định lập tức đi ra khỏi phòng làm việc để lại tên trợ lí ngơ ngác nhìn ngó xung quanh.
– À mà sếp ơi sếp chưa kí…
– Không quan trọng. Tôi sẽ kí sau.
– Dạ?!
Thật là hết nói nổi.
Vừa xuống đến lán xe, Hoàng Gia Định chưa kịp lên xe thì bị tiếng gọi của một người đàn ông cản bước.
– Hoàng Gia Định đợi đã nào.
Trần Minh Hiếu không biết từ đâu chạy tới, hổn hền bám lấy xe của anh.
Tên này là bạn thân của anh, tính tình hoà nhã dễ chịu. Trái ngược hoàn toàn với Hoàng Gia Định. Ấy vậy mà không hiểu sao cả hai lại có thể thân nhau ngay từ lần đầu gặp mặt vào khoảng bảy năm trước cho được. . đam mỹ hài
– Cậu tới đây làm gì?
– Tới tìm cậu.
– Làm gì?
– Đi nhờ xe.
– Tôi đang bận. Để khi khác đi.
Hoàng Gia Định lạnh lùng từ chối.
Trần Minh Hiếu nhất quyết muốn mượn xe lên không dễ dàng chịu từ bỏ.
– Cho tôi mượn xe. Tôi cần tới phòng thu gấp. Có một bản tin đang cần đến tôi.
– Ờ. Thế thì cậu nên mượn xe hay bắt taxi đi. Chúc may mắn.
Hoàng Gia Định không hề bị lung lay bởi mấy lời năn nỉ ỉ ôi của thằng bạn thân. Trực tiếp mở cửa bước lên xe và…
“Sầm”- tiếng đóng cửa xe vang lên.
– Ơ này…. – Trần Minh Hiếu ngơ ngác toàn tập.
Anh nào dám nghĩ thằng bạn thân chí cốt của mình lại tuyệt tình đến vậy. Có thể phớt lờ anh như thế.
Đã vậy tên bạn tồi đó còn không quên cà khịa.
– Từ đây đến phòng thu còn khá xa. Tôi thật lòng khuyên cậu nên bắt taxi ngay từ bây giờ.
Chết tiệt. Cứ vậy thì thử hỏi tình anh em liệu có bền lâu. Trần Minh Hiếu mà bắt được taxi thì liệu có cần chạy vào đây mượn xe không?
Hoàng Gia Định nhìn biểu cảm hập hực của thằng bạn, biết chắc rằng nó đang tức giận lắm nhưng chẳng hề để tâm đến.
Điều anh quan tâm bây giờ chính là nụ cười của Ngọc Nghiên. Rốt cuộc thì vì cái gì mà cô lại cười tươi như thế?
Rõ ràng mới đầu còn dặn lòng phải phớt lờ cô. Ai ngờ đâu anh lại phớt lờ tất cả để quan tâm tới cô.