Gửi ảnh cho Hoàng Gia Định xong, Hà Vi vội chạy sang đường chỗ Ngọc Nghiên và Lã Thành Long đang đứng.
– Hai người… hai người…. – Hà Vi nước mắt ngắn nước mắt dài căm hận nói.
– Cô đến đây làm gì?
Lã Thành Long thản nhiên hỏi. Hoàn toàn không xem sự có mặt của cô ta ra gì.
– Tôi không đến thì sao có thể tận mắt chứng kiến hai người làm trò mèo này sau lưng tôi.
Hà Vi khăng khăng buộc tội, thậm chí còn đẩy Ngọc Nghiên một cái như muốn lao vào đánh ghen luôn vậy. Làm Ngọc Nghiên cũng tự thấy mình giống tiểu tam luôn.
“Bốp”- Lã Thành Long thẳng tay tặng cho cô ta một bạt tai.
Ngọc Nghiên thấy vậy vẫn chỉ đứng đó im lặng không nói gì.
Với hoàn cảnh này Ngọc Nghiên có nói gì cũng là sai. Không nói cũng là sai. Vậy chi bằng cứ im lặng bỏ đi lại hay.
Đúng lúc này, Hoàng Gia Định cũng tới. Anh từ từ lại gần, mặt mày tối sầm. Ngọc Nghiên thấy thế liền nắm chặt lấy vạt áo, lo lắng cơn giận dữ kia sẽ ập lên đầu mình. Nhưng không…
Anh lại gần chỗ của Hà Vi trước.
Hà Vi được vậy chưa gì đã lên mặt vênh váo nghĩ rằng Hoàng Gia Định sẽ nâng niu cô ta như trước kia.
Lã Thành Long cũng không chịu yên. Anh ta nhân cơ hội cầm tay Ngọc Nghiên bắt đầu nói.
– Em coi anh ta là chồng nhưng anh ta có coi em là vợ không?
– … – Ngọc Nghiên im lặng không nói.
– Ai nói không? – Hoàng Gia Định lên tiếng, ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn Lã Thành Long một cái.
Sau đó anh cúi người kéo bàn tay trái đang chống dưới đất của Hà Vi lên.
– Anh Định… – Cô ta khẽ giọng gọi tên anh nhưng anh lạnh lùng không để ý tới.
Trực tiếp tháo chiếc nhẫn ra khỏi ngón áp út của cô ta.
– Anh…
– Cô không còn xứng để đeo nó nữa. Và nó giờ cũng chỉ là thứ rác rưởi đáng vứt bỏ.
Dứt lời, Hoàng Gia Định thẳng tay ném chiếc nhẫn ra xa rồi liền đứng dậy, dật tay Ngọc Nghiên ra khỏi lòng bàn tay của Lã Thành Long.
– Tôi cho em lựa chọn. Nếu bây giờ em buông tay tôi chọn theo hắn, tôi nhất định không giữ em lại. Còn nếu em chấp nhận tiếp tục nắm tay tôi, tôi quyết đời này không buông tha em.
Đứng trước yêu cầu chọn lựa của Hoàng Gia Định nhưng Ngọc Nghiên nào có sự lựa chọn nào khác là tiếp tục bên anh.
Và dù có cho cô bao nhiêu sự lựa chọn, cô cũng ngàn lần sẽ không chọn lựa người đàn ông đã từng phản bội cô.
– Chúng ta đi.
Ngọc Nghiên thả lỏng bàn tay mình, đan các ngón tay với ngón tay của Hoàng Gia Định, nắm chặt.
– Tôi sẽ không bao giờ quay về với kẻ từng phản bội mình đâu.
Hoàng Gia Định mỉm cười, xem chừng rất hài lòng với câu trả lời này của Ngọc Nghiên.
Nhưng đó chỉ là khi anh đứng cùng cô trước mặt đôi gian phu gian phụ kia chứ còn sau khi đã cùng Ngọc Nghiên lên xe, khuất tầm mắt của bọn họ..
Hoàng Gia Định lập tức nổi thú tính. Đè Ngọc Nghiên ra xe làm cô được phen hoảng hồn.
– Anh muốn làm gì?
– Câu này phải là tôi hỏi em mới đúng chứ! Em muốn khiêu khích tôi nên mới ăn kem kiểu đó với hắn.
Ngọc Nghiên nhìn nụ cười gian manh của Hoàng Gia Định đang ở ngay sát mặt mình thì sợ hãi đến cứng họng.
Chính ra “hắn” phải là từ dùng để gọi Hoàng Gia Định mới phải.
– Em không nói? Không giải thích khi tôi đã cho cơ hội?
– Tôi không có gì để nói. Anh thấy sao thì chính là như vậy. – Ngọc Nghiên lấy hết can đảm lên tiếng.
– Chỉ cần em nói hai người không có gì. Tôi lập tức sẽ tin em.
– Tôi và anh ta không có gì… chỉ là hôn thôi. Anh tin không? – Ngọc Nghiên như thể muốn thách thức sự nhẫn nại của anh.
Hoàng Gia Định tức giận nắm chặt tay cô.
Chưa từng có ai khiến anh phải tức giận như thế. Nhìn bề ngoài thì mềm yếu đáng thương, ấy vậy mà tính tình ngang ngược không chịu khuất phục trước kẻ khác.
– Em đang xem thường tôi sao?
Hoàng Gia Định nổi cơn thú tính hôn mạnh vào môi của Ngọc Nghiên. Bàn tay hư hỏng định làm gì đó nhưng bất thành.
Ngọc Nghiên dù bị anh hôn nhưng thần trí vẫn rất tỉnh táo. Cô giữ chặt tay anh, nhất định không để đôi tay đó của anh động chạm bậy bạ.
Hoàng Gia Định thừa sức giật tay Ngọc Nghiên ra nhưng anh biết cô không muốn nên đành kiềm lòng tha cho cô.
– Á… – Ngọc Nghiên hét lên ngay khi Hoàng Gia Định thả môi cô ra.
– Đây là tôi nhắc nhở nhẹ nhàng. Em đừng hòng có suy nghĩ chống đối tôi. – anh liếm thứ dịch màu đỏ dính trên môi, nói.
Ngọc Nghiên cũng rụt rè đưa tay lên sờ sờ môi mình.
Anh cắn chảy máu môi cô rồi.
Đồ ác ma.