Cùng nhau trở ra từ phòng bảo vệ, Trần Minh Hiếu ngay lập tức đưa ánh mắt chất chứa đầy ưu tư nhìn Lan Ngọc.
Đây là cô gái đã luôn lẽo đẽo bên anh trong suốt mấy năm qua, anh biết tình cảm của cô dành cho mình là như thế nào nhưng đã có không biết bao nhiêu lần anh né tránh tình cảm đó của cô chỉ bởi không muốn để cô thêm hi vọng gì vào anh cả. Ấy vậy mà dạo gần đây khi nghe đồn cô có người khác ở bên anh luôn luôn bất giác cảm thấy bồn chồn, lo lắng trong lòng. Ban đầu anh không rõ bản thân tại sao lại như vậy nhưng bây giờ anh chắc là bản thân đã bị tình cảm của cô làm cho lung lay rồi.
Rồi anh quay sang nhìn Ngọc Nghiên, người con gái anh từng dành cả thanh xuân để thầm thương trộm nhớ mà bất giác cảm thấy lòng mình sao lạ quá! Trái tim anh cứ thản nhiên đập đều từng nhịp, không bối rối cũng chẳng ngập ngừng, có chăng là chỉ một chút vui lòng khi thấy cô ấy vẫn sống tốt như vậy sau nhiều năm không gặp.
– Em có việc phải đi trước.
Ngọc Nghiên vốn là người tinh tế, cô lo cho Lan Ngọc nhưng cô cũng nhìn ra được Trần Minh Hiếu đang còn lo lắng cho Lan Ngọc nhiều hơn cả cô nên chủ động kiếm cớ dời đi trước cho bọn họ có thời gian nói chuyện với nhau.
Lan Ngọc từ nãy giờ vẫn chỉ lẳng lặng không nói lời nào. Trong lòng cô bây giờ rối như tơ vò, vốn dĩ ngày hôm nay cô đã rất mệt mỏi chỉ muốn về nhà lăn đùng ra ngủ cho thoải mái vậy mà có nhiêu đó thôi cũng khó nữa là sao.
Trần Minh Hiếu nhận thấy cô cần suy nghĩ thì không muốn làm phiền nhưng vì lo nên mở lời muốn đưa cô về.
Lan Ngọc nhìn anh, ánh mắt cô lộ rõ vẻ mệt mỏi. Cô không nói gì mà lặng lẽ đi đến xe của anh thay cho câu trả lời đồng ý của mình.
Cô không rõ vì sao lại đồng ý để anh đưa mình về nữa…
Bây giờ cô chỉ đơn giản là muốn về nhà thật nhanh thôi.
Về đến phòng, cô quay lại nhìn Trần Minh Hiếu đang đi phía sau cố mỉm cười thật tươi để chào anh như mọi lần vẫn làm.
– Anh vào nhà em một lát được không?
Lan Ngọc nghe thế liền bất giác nắm chặt dây đeo túi xách. Cô thở hắt ra một hơi thật nhẹ.
– Hôm nay em hơi mệt, muốn nghỉ ngơi sớm một chút.
– Cho anh năm phút. Được không? – Trần Minh Hiếu nhất quyết muốn nói chuyện nên cô chẳng thể từ chối nữa đành mở cửa mời anh vào.
Suốt từ sáng đến giờ mãi mới có khoảng thời gian ở riêng với cô như này, Trần Minh Hiếu không muốn nói bất kì lời nào cả bởi ngôn ngữ đôi khi lại chính là căn nguyên khởi nguồn của mâu thuẫn mà anh thì không muốn điều đó xảy ra với cả hai.
Anh tiến lại gần nhẹ nhàng ôm lấy cô như ôm lấy một thứ gì đó quý giá.
– Anh có năm phút. – Lan Ngọc lạnh nhạt nói.
– Ừ. – Trần Minh Hiếu thở hắt ra một tiếng mệt mỏi đáp lời.
Anh muốn dành toàn bộ năm phút riêng tư này để ôm cô. Vừa hay cái ôm lại chính là cái cô đang cần ngay lúc này.
Được một lúc cô bắt đầu lên tiếng.
– Em… xin lỗi. – Lan Ngọc thủ thỉ nói.
– Vì chuyện gì?
– Chuyện tối qua. Em không nhớ rõ mọi thứ nhưng em biết là mình đã làm chuyện không nên làm với anh.
– Vì sao lại cảm thấy có lỗi? Vì em thích Nguyễn Như Cương sao?
– Vì anh là người đã có hôn ước. Em và anh không nên xảy ra chuyện như vậy và cô ấy, vợ chưa cưới của anh không đáng phải chịu sự phản bội.
Dứt lời, Lan Ngọc đưa tay đẩy Trần Minh Hiếu ra khỏi người mình. Nhưng cô vừa mới đẩy ra thì anh đã tiến lại gần cô. Lần này anh không ôm, anh kéo cô lại gần, đưa một tay nâng nhẹ cằm cô để cô nhìn thẳng mắt anh rồi nhẹ nhàng cúi đầu.
Môi chạm môi, cô bất ngờ giật mình lùi lại.
– Anh không biết từ đâu em nghe được tin anh có hôn ước nhưng anh đã từ hôn rồi, vào mấy hôm trước. – Sợ cô hiểu lầm anh giải thích.
– Từ hôn?
– Đúng vậy. Còn em. Em là vì Nguyễn Như Cương nên hết lần này đến lần khác trốn tránh phải không? Còn vì anh ta sắp cưới vợ mà đau buồn chuốc say chính mình.
– Em yêu Nguyễn Như Cương? – Lan Ngọc ngơ ngác hỏi lại.
Bấy giờ cả hai mới té ngửa ra mình đều đã hiểu lầm đối phương. Trong khi anh nghĩ cô có người mình thích thì cô lại nghĩ anh đã có hôn ước với cô gái khác.
Nghĩ thấy cũng nực cười thật.
Cả hai nhìn nhau bất giác cảm thấy nhẹ lòng mà mỉm cười thật tươi.
– Mọi chuyện rõ ràng cả rồi, chúng ta… đừng hiểu lầm gì nhau nữa nhé? – Trần Minh Hiếu tươi cười ôm lại Lan Ngọc vào trong lòng.
Cô ở trong lòng anh cũng cảm thấy rất vui. Cảm giác được anh ôm rất thoải mái. Không quá nóng lại cũng không quá lạnh.
– Nhưng chúng ta là gì của nhau đâu sao lại lo hiểu lầm? – Lan Ngọc tinh nghịch nói, cô đòi hỏi ở anh một lời chính thức cho mối quan hệ của bọn họ hiện giờ.
– Nhất định phải nói sao? – Trần Minh Hiếu đùa cợt nói lại.
Lan Ngọc nghe thế liền tỏ ra không hài lòng phụng phịu đẩy anh ra.
– Hứ. Anh có biết người ta bảo rằng nếu không có lời chính thức tức là không có quan hệ gì không? Chúng ta không có tức không có gì cả. Đã hết năm phút mời anh về cho.
Trần Minh Hiếu thấy cô dỗi hờn như thế rất dễ thương bèn không chịu được mà véo nhẹ má cô.
– Ai nói với em như thế vậy?
– Mối tình đầu của em đã nói… như thế… – đang được giữa chừng Lan Ngọc ngập ngừng khi vô tình nhắc đến mối tình đầu của mình.
– Em nhớ rõ mối tình đầu như thế sao? – Trần Minh Hiếu thái độ dò xét hỏi cô.
– Có một tí… – Lan Ngọc cười trừ.
– Chúng ta… đừng buông tay nhé?
– Hả?!
– “Hả” anh có lời chính thức sao em lại “hả” như vậy? Bộ với tình đầu em cũng như thế sao?
– Đâu có đâu… tại em hơi bất ngờ thôi chứ hồi đó mối tình đầu tỏ tình em đã… – nhận ra có gì đó sai sai Lan Ngọc vội quay mặt đi không dám nhìn ai kia đang ghen tuông trước mặt cô.
– Nhưng sao em bảo em yêu anh từ hồi cấp 3, vậy mối tình đầu của em là có khi nào?
– Năm lớp 9, bọn em yêu được hơn 1 năm thì chia tay sau đó em mới gặp anh và thích anh đó.
Trần Minh Hiếu cố kiềm cơn ghen lại nhẹ nhàng nói.
– Vậy giờ em trả lời trước đi, trả lời lời tỏ tình của anh đó.
– Em đồng ý! – Lan Ngọc nhanh nhảu trả lời.
Trần Minh Hiếu bấy giờ mới bắt đầu tra hỏi.
– Anh đang tự hỏi khi em trả lời mối tình đầu em cũng nhanh nhảu như vậy không?
Lan Ngọc rất tỉnh táo, cô hí hửng nhìn anh mập mờ đáp.
– Anh đoán thử xem.
– Anh không biết.
– Vậy em cũng không biết.
– Được. Em đừng biết gì về mối tình đầu cả. Chỉ biết về anh thôi. Được không?
– Hmm… để em suy nghĩ đã.
– Em dám suy nghĩ? Suy nghĩ gì?
– Bí mật!
Dáng vẻ khi chọc ghẹo được Trần Minh Hiếu của Lan Ngọc vô cùng dễ thương. Hình tượng dễ thương này của cô khác xa với dáng vẻ dịu dàng ngoan hiền người khác thường thấy ở cô.
Hoá ra chỉ có khi yêu con người ta mới thực sự sống với dáng vẻ vốn có của bản thân mình.