Trong một không gian nhỏ hẹp ngăn cách với bên ngoài, chẳng có tiếng gió lẫn âm thanh nào khác.
Quá yên ắng, ngay cả mỗi một tiếng vọng của nhịp tim cũng nghe rất rõ ràng.
Thi Đại chưa từng có cảm nhận nào như vậy.
Cả cơ thể như chìm xuống đáy nước, máu nóng hóa lạnh, lồng ngực kêu vang. Vài câu miêu tả hời hợt của Giang Bạch Nghiễn như lấy búa đập vào tim nàng, gây ra một nỗi đau nhức nhối.
Tứ chi xương cốt tê dại chua xót.
Khẽ khàng nói xong chữ cuối, Giang Bạch Nghiễn nhìn nàng chăm chú.
Sắc mặt của Thi Đại, hẳn là ngạc nhiên.
Mắt hạnh trong suốt ngơ ngác nhìn hai bộ hài cốt ngồi bên bàn, đôi môi nàng mấp máy, cuối cùng không lên tiếng.
Giang Bạch Nghiễn chớp mắt, che giấu điên cuồng hung ác dần dần dâng lên.
Lòng bàn tay phủ lên mu bàn tay Thi Đại ngày một chặt hơn, như giam cầm cố chấp, cũng là cầu xin thương xót.
Nàng còn cần chàng không?
Chàng có để nàng rời đi không?
Giang Bạch Nghiễn biết đáp án.
Chàng khó coi nhường ấy, lại tham lam mong cầu sự nhớ thương của Thi Đại, như dây leo sinh trưởng trong kẽ hở u ám, tình cờ gặp được ánh sáng, rồi khó lòng quên được.
Bị dây leo quấn lấy, nào có đạo lý dễ dàng thoát thân.
Nếu Thi Đại xoay người bỏ đi…
Sức lực nắm tay nàng bỗng chặt hơn. Xi? hãy đọc ?r?yệ? ?ại ( Trùm Tr?yệ?.?? )
Giang Bạch Nghiễn chưa kịp phản ứng, đã bị người ta bất ngờ ôm lấy.
Thi Đại đang run, nhưng không phải sợ hãi.
Vì thấp hơn Giang Bạch Nghiễn một chút, nàng cúi đầu, vùi má vào hõm cổ chàng:
“…Sao mà không cần cho được.”
Khoảnh khắc kề sát nhau, nàng nghe thấy hơi thở hỗn loạn của Giang Bạch Nghiễn.
Âm cuối Thi Đại run rẩy:
“Những thứ này, bắt đầu từ năm chàng mười lăm?”
Nhiệt độ cơ thể Thi Đại không cao, ấm hơn chàng đôi chút, gần gũi thế này như một khối ngọc ấm mềm.
Hoảng hốt thoáng qua đáy mắt, Giang Bạch Nghiễn thất thần một lúc mới nhỏ tiếng đáp:
“Ừm.”
Đúng là điên mất thôi.
Thi Đại cuộn ngón tay, vành mắt nóng bỏng.
Không phải nàng chưa từng nghĩ đến hai năm kia Giang Bạch Nghiễn đã làm những gì.
Vụ án Giang phủ là chấp niệm trong lòng chàng, lúc dấn thân vào yểm cảnh, chàng thành thạo giết chết tất cả sát thủ áo đen, mặt mày chẳng chút thương tiếc.
Trong hiện thực thì sao?
Giang Bạch Nghiễn có buông bỏ được không?
Hai năm trước, chàng thoát khỏi giam cầm của tà tu, thế gian đã sớm cảnh còn người mất.
Cả nhà bị giết hại, không còn người thân, kéo lê thân thể chồng chất thương tích, mất hết tất cả, cũng chẳng hay biết gì.
Lúc ấy Giang Bạch Nghiễn chỉ mới mười lăm…
Là độ tuổi đám thiếu niên thành Trường An cưỡi ngựa đánh cờ vây chơi mã cầu, ngang ngược tùy ý nhất.
Được Thi Đại ôm vào lòng, tâm trạng u ám tự động buông bỏ nút chết, hóa thành ngọn sóng ẩm ướt.
Đặt cằm lên trán nàng, rất lâu sau, Giang Bạch Nghiễn khẽ lên tiếng:
“Xin lỗi, dọa nàng rồi?”
Giọng nói Thi Đại phiền muộn:
“Vẫn ổn.”
Có mấy tên buôn giao châu ở Việt Châu làm đệm, lúc này biết Giang Bạch Nghiễn vẫn luôn truy sát kẻ thù, Thi Đại lại có một loại cảm giác “quả nhiên là thế”.
So với hãi hùng, trong lòng nàng lại đắng chát xót xa hơn, cổ họng đau nhức đến căng chặt.
“Về sau thì sao?”
Thi Đại hỏi:
“Sau khi chàng rời khỏi Thanh Châu.”
Dây leo ẩm ướt đến gần nàng như thăm dò.
Giang Bạch Nghiễn lên tiếng:
“Vẫn tìm bọn chúng.”
Đám sát thủ áo đen năm đó trải khắp Đại Chiêu, chàng đã giết sạch những kẻ ở Thanh Châu, tìm hiểu nguồn gốc đi đến thành trì khác.
Đáng tiếc ở chỗ khác, không thể mang hài cốt về được.
Đã lâu Giang Bạch Nghiễn chưa từng quay lại phòng tối.
Lâu ngày tích bụi, không khí nơi này chẳng dễ ngửi.
Trong mùi khói bụi xen lẫn tanh hôi thoang thoảng, vướng víu đến khó thở, so với ngày xưa, hương hoa dành dành là biến số duy nhất.
Giang Bạch Nghiễn duỗi tay, ôm nàng chặt hơn:
“Có phải ghê tởm lắm không?”
Chàng nói những lời tổn thương mình theo thói quen, xuất phát từ nỗi ghét bỏ bản thân tận xương cốt.
Thi Đại không đáp mà hỏi ngược lại:
“Chàng vất vả lắm phải không.”
Dẫu là câu hỏi, nhưng lại dùng giọng điệu trần thuật, mang theo vững tin không cho phép bác bỏ.
Lòng nàng biết rõ, một mình lẻ loi trên con đường trả thù, sao Giang Bạch Nghiễn có thể không mệt mỏi cho được.
Ở thế kỷ hai mươi mốt quen thuộc của Thi Đại, mười lăm chỉ đang là học sinh trung học thôi.
Giang Bạch Nghiễn lặng lẽ cong môi, cọ cằm lên tóc nàng.
“Hai vị bên bàn, là cha mẹ chàng?”
Tư thế này khiến xương cụt ngứa ngáy, giọng Thi Đại nhỏ hơn đôi chút:
“Hay là…chàng giới thiệu cho ta biết nha?”
Giang Bạch Nghiễn sững sờ, không lên tiếng.
A Ly trong góc liếc nhìn với vẻ khiếp sợ.
Thi Đại có thể nói ra lời đó trong tình cảnh này, quả nhiên không phải người bình thường mà.
Đổi lại là nó, đã run rẩy bỏ chạy từ lâu, không chừng đã bị Giang Bạch Nghiễn trực tiếp ra tay giải quyết.
Nói đến cùng, cũng chỉ có mạch suy nghĩ mới lạ của Thi Đại, mới làm ra những chuyện mà Giang Bạch Nghiễn chẳng ngờ tới, khiến nhóc điên này hoảng hốt.
Giang Bạch Nghiễn không đáp, Thi Đại chọc lưng chàng, ngửa đầu từ trong lòng chàng:
“Giang Trầm Ngọc ơi?”
Giang Bạch Nghiễn cũng đang nhìn nàng, trong mắt là mờ mịt u ám như một vòng xoáy trước nay chưa từng có.
Một lúc sau, chàng buông tay đang ôm Thi Đại ra.
“Đây là gia phụ, tên Giang Vô Diệc.”
Nhìn hài cốt nam nhân khoác áo choàng gấm, Giang Bạch Nghiễn lên tiếng:
“Ông và mẫu thân ta là đồng môn, từ nhỏ hai người đã luyện kiếm, lúc đi khắp nơi trừ yêu đã quen biết với Thi đại nhân và Mạnh phu nhân.”
Thi Đại sửa lại:
“Gì mà đại nhân, phu nhân? Là bá phụ bá mẫu.”
Giang Bạch Nghiễn cong môi.
“Đại chiến mười năm trước, phụ thân theo quân chinh phạt tà ma.”
Chàng không hề che giấu, giọng điệu như thường:
“Lúc xâm nhập hang ổ tà ma, ông lâm trận phản chiến, tấn công đồng minh.”
Lòng Thi Đại chấn động.
Giang Bạch Nghiễn lại cười:
“Nghe nói cơ thể ông liên tục sinh ra tà khí, hệt như tà ma kia. Thư Thánh và tán nhân Huyền Đồng nghe tin đến đó…”
Chàng ngước mắt, sắc mặt bình tĩnh không gợn sóng:
“Kết liễu tính mạng ông ngay tại chỗ.”
Thi Đại tập trung xem xét tường tận, liếc nhìn bộ xương trắng hếu kia.
Vết thương chí mạng đã được y phục che chắn, từ góc độ của nàng, chỉ thấy dấu vết một ít xương đầu vỡ vụn.
Giang Bạch Nghiễn nhìn ra suy nghĩ của nàng:
“Bị tán nhân Huyền Đồng một kiếm xuyên tim.”
Tán nhân Huyền Đồng là đại năng tiếng tăm lẫy lừng hiện nay, thực lực mạnh mẽ nhưng không có lòng dạ với quyền thế, thường xuyên gửi gắm tình cảm nơi sông núi, nhàn nhã thoải mái.
Thi Đại chưa từng gặp ông ta, nghe Thi Kính Thừa nói, đây là thiên tài hiếm có, sức hiểu biết cao nhất đương thời.
Trong đại chiến mười năm trước, tán nhân Huyền Đồng đã bỏ rất nhiều công sức, giết chết vô số yêu tà, được vạn người ca tụng.
Giang Bạch Nghiễn không tiếp tục chủ đề đó, chớp mắt nhìn sang bộ xương trắng khác:
“Đây là gia mẫu, tên Ôn Di.”
Giang Bạch Nghiễn từng kể, lúc đại chiến, mẹ chàng bị thương nặng vì bảo vệ bách tính trong thành.
Khi xảy ra án diệt môn, Ôn Di đang dưỡng thương.
Sắc mặt Thi Đại nặng nề.
Thi Kính Thừa đã nói, cha mẹ Giang Bạch Nghiễn là người hiền lành lòng mang đại nghĩa, ngần ấy năm vẫn xem việc chém yêu trừ ma là nhiệm vụ của mình.
Vì sao cha chàng lại phản bội Đại Chiêu, gia nhập dưới trướng tà ma?
Rõ ràng nương tử cùng đồng cam cộng khổ với mình, cách đó không lâu bị yêu tà trọng thương.
“Mẫu thân là kiếm khách, trừ luyện kiếm, thích nhất là uống trà và vẽ tranh.”
Giang Bạch Nghiễn thản nhiên nói:
“Phụ thân vì bà học tay nghề pha trà, nhưng từ đầu đến cuối không có năng khiếu vẽ tranh.”
Chàng nói hết mực bình tĩnh, đáy mắt phản chiếu ánh nến, bóng râm phủ xuống áo lót trắng tuyết, như sương mù không gốc rễ chẳng nơi nương tựa, mờ mịt bất định.
Nơi này là nhà của chàng.
Một căn phòng vuông vức nhỏ hẹp trống trải, chỉ có hài cốt làm bạn, chẳng khác nào quan tài.
“Đi thôi.”
Không nhìn hai bộ xương trắng kia nữa, Giang Bạch Nghiễn cười:
“Ở đây uế khí quá nặng, ta đưa nàng ra ngoài.”
Chắc chắn Thi Đại không thích chỗ này.
Giọng chàng quá hờ hững, như đang nói đến chuyện chẳng liên quan đến mình.
Thi Đại nghe mà lòng nặng trĩu, bỗng thẳng người dậy:
“Chờ chút.”
Nàng sờ tóc mình, ngặt nỗi vội vàng ra ngoài không mang theo trang sức gì, chỉ lo buộc tóc, cúi đầu nhìn cổ tay, nàng đang đeo một chiếc vòng ngọc xanh biếc óng ánh.
“Dù gì cũng là lần đầu gặp mặt, phải chào hỏi đàng hoàng chứ.”
Tốn chút sức tháo vòng ngọc xuống, Thi Đại vung vẩy sắc xanh trong suốt trong tay:
“Cái này xem như quà gặp mặt tặng thúc phụ thúc mẫu, chàng thấy sao?”
Đôi mắt A Ly trợn to, nhanh chóng liếc nàng.
Giang Bạch Nghiễn cũng ngẩn ngơ, rủ mắt cười:
“Nàng…”
Trên đời này sao lại có người như Thi Đại.
Trước giờ chàng không hề đoán trúng những gì Thi Đại nghĩ, mọi ý nghĩ bạo ngược, u ám gặp phải Thi Đại, đều hóa thành bọt nước vừa chạm đã vỡ, chẳng còn chỗ gắng sức.
Giang Bạch Nghiễn ngơ ngác luống cuống, lại tham lam đắm chìm vào đó.
Nương theo ánh nến, Thi Đại tiến lên vài bước, đặt vòng ngọc trước thi thể nữ nhân.
Đến gần mới phát hiện, trên bàn còn bày bút mực và giấy tuyên thành, mặt giấy trống rỗng, chẳng ai hạ bút.
Thi Đại cẩn thận đặt vòng ngọc xuống, vừa nhấc tay, ống tay áo thuận thế trượt xuống, để lộ cổ tay mảnh khảnh trắng nõn:
“Chàng đẹp thế này, cha mẹ chàng chắc chắn cũng rất xinh đẹp.”
Từ đầu đến cuối ánh mắt Giang Bạch Nghiễn luôn dõi theo nàng, đen láy không thấy đáy:
“Cám ơn.”
Trong phòng yên lặng một thoáng.
Thi Đại mở lời:
“Chờ tra rõ chân tướng, chúng ta an táng họ nhé.”
Giang Bạch Nghiễn không nói gì.
Tất nhiên chàng hiểu rõ đạo lý nhập thổ vi an.
Chỉ là hai năm trước, khi chàng đến mộ của hai người, chỉ thấy bừa bộn rối loạn.
Vì chuyện phản bội, Giang Vô Diệc mang tiếng xấu, bia mộ bị người ta phá hủy hơn phân nửa, viết đầy những câu chữ khó coi chướng mắt.
Thay vì để họ ở lại đó chịu tủi nhục, chi bằng về nhà được thanh tịnh.
“Nếu chàng không muốn chôn cất họ ở Thanh Châu, có thể đến Trường An.”
Thi Đại nhớ đến chuyện có người nghênh ngang chúc mừng sau vụ án diệt môn, khẽ cuộn ngón tay:
“Tìm nơi nào non xanh nước biếc, sau này chúng ta cùng đi bái tế họ nha.”
Nàng dứt lời ngước mắt, đột nhiên duỗi tay, ôm mặt Giang Bạch Nghiễn.
Đây là một động tác quá đỗi lạ lẫm, được hơi thở của nàng bao bọc, Giang Bạch Nghiễn như ngừng thở.
Ánh nến chập chờn, soi tỏ ánh mắt lấp lánh của thiếu nữ, như vàng tan vào nước.
Thi Đại nhìn mắt chàng chăm chú:
“Chàng đừng nhốt mình ở đây nữa nhé.”
Cả đời này Giang Bạch Nghiễn chỉ sống vì báo thù.
Chưa từng đến gần ai khác, chưa từng trải qua thượng nguyên giao thừa, ngay cả ăn điểm tâm cũng lộ vẻ hoang mang mờ mịt.
Như thể trong cuộc sống của chàng, toàn là giết chóc cố chấp.
Nào có vị ngọt, cả ngày lẫn đêm tràn ngập đắng ngắt máu tanh.
“Cha mẹ em, Vân Thanh, Lưu Sương tỷ, rất nhiều đồng liêu Trấn Ách Ti.”
Thi Đại lấy ngón tay vuốt ve mặt chàng:
“Còn nhiều người quan tâm đến chàng lắm kia mà.”
Ánh mắt Giang Bạch Nghiễn nặng nề:
“Nàng thì sao?”
Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, như một tấm lưới bện từ trăm ngàn sợi tơ, không ai tránh né rời đi.
Thi Đại mỉm cười, sóng mắt lay động, như mặt hồ lấp lánh:
“Em thích chàng đó.”
Nàng nhấn mạnh:
“Thích chàng nhất mà, tất nhiên sẽ bầu bạn bên chàng.”
Thích.
Như một giọt nước rơi xuống, thấm vào phiến lá khô hạn đã lâu, ngấm vào từng tấc gân lá, run rẩy xông thẳng cốt tủy.
Giang Bạch Nghiễn nhìn nàng không chớp mắt rất lâu, hơi rủ mắt xuống, dùng gò má cọ vào lòng bàn tay nàng.
Chàng đáp:
“Được.”
Thế nên tâm trạng của Thi Đại trở nên tốt đẹp hơn, trước khi rời khỏi phòng tối, thậm chí còn chào tạm biệt hai bộ hài cốt kia.
Từ ngữ lễ phép, giọng điệu nhẹ nhàng, như đang thật sự trò chuyện với trưởng bối.
A Ly: “…”
A Ly cực sốc.
Xương cốt máu tươi đầy đất, nhìn thế nào cũng như chuyện kinh dị khiếp người, vậy mà Thi Đại dựa vào sức mình, gắng gượng chuyển cảnh thành thăm hỏi người lớn.
Rõ là khó tin.
Đến cùng cũng là do nó quá mức bình thường, nào hợp nổi với hai người này.
Ra khỏi lối đi bí mật, Thi Đại bị gió lạnh thổi qua, siết chặt y phục, nhìn rõ cảnh tượng ngoài cửa sổ, khẽ than một tiếng.
Trước khi ra ngoài đã thoáng có dự đoán, nếu không có gì bất ngờ tối nay sẽ mưa.
Mưa xuân ập đến tầm tã, bên tai là tiếng vang tí tách, ngay sau đó gió lạnh thét gào, không ngừng không nghỉ.
Nàng thăm dò nhìn ra ngoài cửa sổ, mây đen dày đến mức như đè nặng ngọn cây, ngàn vạn sợi tơ bạc từ trên trời giáng xuống, như vung châu ngọc, lả lướt tầm tã.
Chết thật.
Thi Đại phiền muộn cau mày:
“Tối nay chúng ta…chắc không về được? Chỗ này có dù không?”
Vừa thốt ra, nàng đã biết đáp án.
Giang phủ bỏ phế nhiều năm, làm sao có dù được.
Dầm mưa trở về chắc chắn sẽ bị cảm, chi bằng ở tạm nơi này một đêm, dù lạnh một chút dơ một chút, vẫn tốt hơn bị mưa xối ướt như chuột lột.
Thi Đại ngắm nghía xung quanh.
Nàng và Giang Bạch Nghiễn đang ở trong một khoảnh sân nhỏ, có lẽ vì nơi này vắng vẻ, không bị lửa lớn mười năm trước tổn hại quá nhiều.
Nàng vốn tưởng đã qua ngần ấy năm, Giang phủ chắc chắn phải giăng đầy mạng nhện và bụi bẩn.
Nhìn lại thì, trong sân rất sạch sẽ, ngay cả lá rụng cũng không có.
Chẳng phải đã lâu Giang Bạch Nghiễn chưa về Thanh Châu sao?
“Ta thuê người mỗi tháng đến đây quét dọn.”
Giang Bạch Nghiễn cất lời:
“Bên trong có phòng ngủ, hẳn là giường vẫn sạch sẽ, nàng theo ta.”
Nghĩa là tối nay Thi Đại không cần đáng thương ngủ dưới sàn nữa rồi.
Sân không lớn lắm, Thi Đại theo Giang Bạch Nghiễn đi dưới hành lang, xuyên qua ngã rẽ, thấy chàng đẩy cửa gỗ.
Phòng ngủ không thắp đèn, Giang Bạch Nghiễn quen thuộc bước lên, đốt nến trên bàn:
“Hai năm trước, ta thường ở đây qua đêm, nàng cứ yên tâm nghỉ ngơi.”
Thắp sáng ngọn nến, Giang Bạch Nghiễn nhìn qua.
Ánh sáng yếu ớt như lụa, bao phủ nửa bên gò má chàng, loang ra màu quýt ấm áp.
Thi Đại hơi lạnh, đưa lòng bàn tay đến gần đèn cầy:
“Còn chàng thì sao?”
Giang Bạch Nghiễn mỉm cười không mấy quan tâm:
“Ta ngủ trên bàn là được.”
Thi Đại:
“Trên bàn?”
Gió đêm lay động nhánh cây già cỗi trong sân, cành lá lượn quanh, xào xạc phất phơ theo tiếng mưa rơi.
Bóng cây lung lay lướt qua mày mắt nàng, Thi Đại nhìn y phục mỏng manh và sắc mặt nhợt nhạt của Giang Bạch Nghiễn.
Chàng mất máu quá nhiều, tâm trạng lại không ổn định, để Giang Bạch Nghiễn ngủ trên bàn ghế lạnh lẽo kia, Thi Đại không yên tâm nổi.
Nàng hùng hồn bảo:
“Không được, để em. Chàng lên giường ngủ đi.”
Giang Bạch Nghiễn không đáp.
“Chàng đang bị thương kia mà? Mấy vết trên tay, còn thương tích trong tâm ma cảnh nữa.”
Thi Đại nói:
“Dù là giao nhân, cũng không thể chà đạp thân thể như vậy được, hay là…”
Nàng còn chưa nói hết, đã thấy Giang Bạch Nghiễn khẽ cong môi.
Cởi áo ngoài khoác cho Thi Đại, trên người chàng chỉ còn áo lót trắng tuyết, đường nét thân hình được phác họa hết mực rõ ràng, như nhành liễu tươi mát xinh đẹp.
Đứng dưới ánh nến nhìn nàng đượm ý cười, giữa hàng mày phủ một tầng sáng mỏng manh, gần như mê hoặc.
Giang Bạch Nghiễn dịu giọng:
“Ngủ chung nhé?”
Thi Đại: “…”
Xác nhận lại nào, không hề nghe lầm.
Trước đó, nàng chưa từng nghĩ chỉ ba chữ ngắn ngủi, có thể khiến đầu nàng bỗng dưng trống rỗng, vành tai nóng bừng.
Ấy vậy mà Giang Bạch Nghiễn còn chớp mắt, giọng điệu nhẹ nhàng, từng chữ rõ ràng:
“Ta muốn ở cạnh nàng.”
Tiếp nhận hết bệnh hoạn của chàng, Thi Đại thích chàng.
Yêu thương nồng nàn được nàng vun vén, dâng trào trong cõi lòng như thủy triều, chàng sắp không thể kiềm chế được nữa.
Đó là một loại rung động sắc bén, như mũi dao rạch qua lồng ngực, để lại dấu vết máu thịt be bét, khắc cốt ghi tâm.
Máu nóng hôi hổi, hương hoa dành dành thấm tận tim phổi. Giang Bạch Nghiễn vui vẻ chịu đựng, tình nguyện vì nàng dâng hiến trái tim dơ bẩn chẳng chịu nổi kia.
Chàng gấp gáp muốn được va chạm và yêu thương thiên vị nhiều hơn nữa.
Hàng mi dài lay động khiến ánh nến rơi vỡ vụn, Giang Bạch Nghiễn tiện tay tháo buộc tóc, mặc cho tóc đen uốn lượn trút xuống, xõa tung trên xương quai xanh trắng bệch thấp thoáng.
Chàng hỏi:
“Được không?”
P/S: Anh thật cơ hội, biết dùng sắc đẹp quyến rũ chị, quá chời rồi