Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 53: C53: Chương 53

5:00 sáng – 28/05/2024

Hai người sóng vai bước đi, thích ý hơn nhiều so với một mình mò mẫm.

Từ lúc gặp lại đồng đội, Thi Đại chẳng còn mỏi eo nhức chân nữa, khí phách hiên ngang, khí thế như muốn làm một trận lớn.

Dù sao thì bên cạnh Giang Bạch Nghiễn, thật sự rất có cảm giác an toàn.

Ngẫm lại thì Thi Đại chưa từng thấy Giang Bạch Nghiễn lộ vẻ sợ hãi bao giờ.

Dù đang ở đâu, Giang Bạch Nghiễn vĩnh viễn thành thạo điêu luyện, dẫu trong tuyệt cảnh cửu tử nhất sinh, chàng vẫn có thể cong môi mỉm cười chẳng buồn quan tâm.

Giờ phút này, vẫn là như vậy.

Sắc mặt Giang Bạch Nghiễn lười biếng, tay phải nhấc kiếm, mũi kiếm thi thoảng quẹt xuống đất, phát ra tiếng vang khẽ sắc lạnh.

Chàng như đang dạo bước trong hành lang quá đỗi bình thường, chẳng nhìn ra dù chỉ đôi phần sát ý, cao lớn thẳng thớm, như nhành trúc xanh dẻo dai.

Nhất là người này còn trừ yêu như thái rau, dưới ánh kiếm của chàng, tà ma chẳng còn chỗ trốn.

Ngắm mỹ nhân vung kiếm, cũng là một loại hưởng thụ thị giác.

Thi Đại vừa dùng bùa xua đuổi tà ma tấn công, vừa hết sức nể mặt khen chàng:

“Huynh giỏi quá! Bộ kiếm pháp này tên gì vậy?”

Giang Bạch Nghiễn thản nhiên đáp:

“Già sơn.”

“Rất êm tai.”

Thi Đại thật lòng khen ngợi:

“Giang công tử là người có văn hóa.”

Kiếm của chàng còn tên “đoạn thủy” đấy.

Giang Bạch Nghiễn: “…”

Nếu người bên cạnh bới móc đùa cợt không kiêng kỵ, chàng còn có thể chế giễu lại theo thói quen.

Thi Đại khen ngợi không ngớt, ngược lại khiến chàng nhất thời nghẹn lời.

Cổ tay khẽ xoay chuyển, mũi kiếm đâm vào ngực tà ma.

Giang Bạch Nghiễn cười khẽ:

“Phù thuật của Thi tiểu thư cũng tiến bộ rất nhiều.”

Tất nhiên rồi, nàng vẫn luôn chăm chỉ luyện tập mà.

Thi Đại ưỡn thẳng lưng, khóe mắt cong cong đượm ý cười, như được vuốt ve thoải mái.

“Có điều…”

Đầu óc nàng không ngừng suy nghĩ:

“Vậy mà Vệ Linh có thể giữ được tính mạng ở một nơi thế này.”

Trước mắt những gì nàng đang gặp, toàn bộ đều là trải nghiệm chân thực của Vệ Linh.

Được Ngu Tri Họa gọi vào phòng ngủ, bị tà ma tấn công, gặp quỷ đả tường…

Lúc Vệ Linh bị nhốt ở đây, chắc chắn từng gặp rất nhiều tà ma hung tàn, sao nàng ta có thể sống sót được?

Là bách tính bình thường không chút linh khí, Vệ Linh gần như không có năng lực phản kháng.

Nàng muốn tìm một lời giải thích hợp lý, bỗng dưng bên tai vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng mà hỗn loạn.

Lại là tà ma?

Thi Đại giật thót, siết chặt bùa giết quỷ, nhìn rõ hai bóng người trong bóng tối, không khỏi sửng sốt.

Một nam một nữ, nam nhân cao ráo cường tráng, là gương mặt xa lạ nàng chưa từng gặp, nữ nhân mảnh mai yểu điệu, mày mắt như được bút mực tỉ mỉ phác họa, chính là Ngu Tri Họa.

Nhìn vào mắt Thi Đại, nam nhân mừng rỡ, đánh giá nàng một lượt:

“Không sao chứ?”

Dáng vẻ rất quan tâm Vệ Linh.

Thi Đại biết ngay thân phận của nam nhân này, quả nhiên nghe Ngu Tri Họa bên cạnh nàng lên tiếng:

“Tiểu muội có bị thương không? Quỷ đả tường đến đột ngột quá, ca ca muội lo cho an nguy của muội, sốt ruột muốn chết.”

Thi Đại mỉm cười, giấu bùa vào tay áo:

“Muội không sao, có A Ngôn bên cạnh kia mà. Hai người sao rồi?”

Nam nhân là Vệ Tiêu.

Vệ Tiêu bị thương nặng trong bức tranh thứ hai, Diêm Thanh Hoan diễn vai hắn ta tạm thời được rút ra khỏi ảo ảnh, những gì nàng nhìn thấy trước mắt, là vị hôn phu chân thực trong ký ức của Ngu Tri Họa.

Thi Đại lặng lẽ quan sát tường tận.

Vệ Tiêu dáng người cao lớn, mặc áo đen hoa văn viền vàng bình thường, gương mặt gầy gò, sống mũi cao, dưới mày kiếm anh tuấn là đôi mắt sáng rỡ lấp lánh.

“Chúng ta thì xảy ra chuyện gì được.”

Vệ Tiêu giơ trường kiếm trong tay, mái tóc buộc cao tùy ý khẽ đung đưa:

“Ta là ca muội, rất lợi hại.”

Hắn ta dứt lời khựng lại, mỉm cười:

“Tất nhiên, tỷ tỷ Tri Họa của muội là giỏi nhất.”

Ngu Tri Họa thản nhiên liếc hắn ta, cong môi như bất đắc dĩ.

“Sao khách điếm lại có tà ma xuất hiện?”

Thi Đại giả vờ bất an, mặt ủ mày chau:

“Chúng ta bị nhốt ở nơi quỷ quái này, phải làm sao mới ra ngoài được?”

“Đừng sợ.”

Nàng rất giỏi giả vờ đáng thương, Vệ Tiêu vội vàng an ủi:

“Có ta bảo vệ muội mà, không sao đâu.”

“Quỷ đả tường không phải mênh mông vô tận, mỗi một tổ hợp hành lang đều thay đổi, có thể dùng kỳ môn độn giáp phá giải.”

Ngu Tri Họa dịu dàng lên tiếng:

“Ta biết chút thuật kỳ môn, tiểu muội cứ theo ta là được.”

Vệ Tiêu tiếp lời đúng lúc, đắc ý cười bảo:

“Tri Họa tỷ tỷ của muội biết nhiều thứ lắm đúng không?”

Thi Đại: Là một kẻ hay khen còn sôi nổi hơn nàng!

Ngu Tri Họa không để ý hắn ta:

“Chúng ta nhanh chóng đi về phía lối ra. Quỷ đả tường có nhiều yêu tà, ở lại lâu, tà khí sẽ xâm nhập cơ thể.”

Cảm giác hít phải tà khí, hoa mắt chóng mặt cách đó không lâu vẫn còn đọng lại, Thi Đại lập tức đồng ý:

“Được ạ.”

Có Ngu Tri Họa và Vệ Tiêu ở đây, nàng và Giang Bạch Nghiễn không thể tùy ý sử dụng pháp thuật.

Thi Đại nhớ kỹ thiết lập nhân vật, lén lút đến gần Giang Bạch Nghiễn vài bước.

“Giang công tử.”

Thi Đại nhỏ tiếng nói:

“Dựa theo diễn biến cốt truyện ban đầu, lúc sau có phải ta luôn bên cạnh huynh không?”

Giang Bạch Nghiễn khẽ “ừm” một tiếng.

Thi Đại vui vẻ cong môi.

Nàng không hề bài xích ở cạnh Giang Bạch Nghiễn, gần chàng hơn một chút, nàng mới thấy an lòng.

Đây là uy thế độc nhất của cường giả, như mở rộng tấm lưới, ngăn cản nguy hiểm bên ngoài.

Mùi hương mát lạnh trên người chàng rất thơm, dường như có năng lực diệt trừ tà khí, ngửi một lúc đã xua tan uất khí trong người, thoải mái sảng khoái.

Nàng không che giấu độ cong nơi khóe môi, mày mắt đượm ý cười, Giang Bạch Nghiễn nhìn thoáng qua, rũ mắt xuống.

Ngu Tri Họa và Vệ Tiêu dò đường phía trước, thỉnh thoảng thì thầm vài câu.

Nàng ta vẫn dịu dàng trầm tĩnh, có lẽ vì dấn thân vào hiểm cảnh, nàng ta lạnh nhạt hơn so với ấn tượng của Thi Đại, không hay cười như trước.

Vệ Tiêu là thanh niên ý chí hăng hái, đa số thời gian là hắn ta nói chuyện, Ngu Tri Họa lắng nghe.

Nói đến chỗ hưng phấn, mái tóc buộc cao của thanh niên khẽ đung đưa, mang theo tiếng cười trong trẻo bị hắn ta đè nén.

So với đám con cháu nhà giàu kiêu ngạo khó thuần trong tưởng tượng của Thi Đại, hiển nhiên người này có tính tình trẻ con thuần túy.

“Cẩn thận.”

Ngu Tri Họa dừng bước:

“Có tà khí rất nặng.”

Cảm giác của nàng ta nhạy bén, vừa dứt lời đã vung tay áo dài, ngưng tụ bút ngọc trong tay.

Đây là lần đầu Thi Đại thấy họa trung tiên chiến đấu.

Tay ngọc chấp bút, chuyển động như nước chảy mây trôi, vẽ vài tia sấm sét vắt ngang không trung.

Ánh chớp dâng lên, hóa thành thực thể, chỉ nghe âm vang lách tách rồi đánh thẳng vào cơ thể của bóng đen, nổ tung tóe!

Họa trung tiên không phải yêu quái giỏi đánh đấm, lấy giả hóa thật, đến cùng lực sát thương cũng không sánh bằng thực thể.

Hơn nữa tu vi của Ngu Tri Họa không sâu, một đòn trúng đích, chỉ khiến nó trọng thương.

Bóng đen gào thét thảm thiết, vùng vẫy tại chỗ.

Khéo thay cùng lúc đó, một con tà ma khác như chim sải cánh, từ trên đỉnh đầu sà xuống.

“Xem ra chúng ta tập trung với nhau, bị bọn nó ngửi thấy hơi người.”

Vệ Tiêu tặc lưỡi, ý chí chiến đấu lóe lên trong đáy mắt, như sài lang chuẩn bị tấn công:

“Xem ta đây.”

Sau khi hắn ta nhấc tay, trường kiếm xé gió, vang vọng âm thanh như không khí bị xé rách.

Kiếm thuật của Vệ Tiêu không quá tinh xảo, mạnh ở sức lực hung tàn của hắn ta, dùng thân kiếm chặn sương tà, không chờ quái điểu đến gần đã gọn gàng chặt đứt đầu nó.

Thi Đại muốn dùng bùa lại không dùng được, ngứa tay mà lòng cũng ngứa ngáy, đành phải thành thật làm tổ khuấy động không khí:

“Giỏi quá!”

Ánh mắt Giang Bạch Nghiễn hơi nhúc nhích, nhìn thoáng qua nàng.

“Tài năng thấp kém, chẳng đáng nhắc đến.”

Vệ Tiêu đắc ý vén lọn tóc rối trước trán, xoay chuyển kiếm hoa như khoe khoang:

“Mọi người cẩn thận, có lẽ tà ma sẽ tấn công phía sau.”

Giang Bạch Nghiễn gật đầu:

“Phía sau giao cho ta.”

Thị vệ A Ngôn giỏi kiếm thuật, biết vài chiêu diệt yêu trừ ma, nếu chàng thu bớt khí thế để đánh nhau, không đến mức khiến Vệ Tiêu và Ngu Tri Họa nghi ngờ.

“Không thành vấn đề.”

Vệ Tiêu lau mồ hôi trên trán, nhìn Thi Đại:

“Bùa giữ mạng ta đưa cho muội, dùng hết rồi à?”

Thi Đại sửng sốt.

Bùa? Vệ Tiêu từng đưa bùa cho Vệ Linh?

Bất kể là Ngu Tri Họa hay Liễu Như Thường đều chưa từng nhắc đến chuyện này.

Thi Đại không rõ “bùa giữ mạng” kia rốt cuộc là gì, để tránh ăn nói lung tung khiến thiết lập nhân vật sụp đổ, ậm ờ đáp:

“Ừm…dùng hết rồi.”

Chẳng qua Vệ Tiêu chỉ thuận miệng nhắc đến, nghe vậy mỉm cười, đưa dao nhỏ cho nàng:

“Ngoan ngoãn ở sau chúng ta, có chuyện gì thì gọi ta. Muội giữ con dao này phòng thân đi.”

Ngu Tri Họa phía trước còn đang chiến đấu với rất nhiều yêu tà, hắn ta nói xong xoay người nhảy đến đó, vung kiếm nhập cuộc.

Bốn người tập trung cùng một chỗ, hơi thở người sống nồng nặc, thu hút oán quỷ và yêu tà hết con này đến con khác.

Giang Bạch Nghiễn xoay người, chỉ dựa vào một luồng gió đột ngột, đã nhanh chóng chặt đứt hướng tà ma tấn công.

Đoạn thủy cắm thẳng vào cổ họng yêu tà, tốc độ rút kiếm của chàng gọn gàng nhanh nhẹn:

“Thi tiểu thư, cẩn thận.”

Giang Bạch Nghiễn không ở lại lâu, như thanh hạc khói trắng, thành thạo tấn công phía trước.

Với chàng mà nói, tà ma nơi đây không khó giải quyết, làm sao để áp chế thực lực mới là chuyện đáng quan tâm lúc này.

Khó khăn đè xuống năm phần, kiếm ý lạnh băng, gió lớn lưu chuyển, dễ dàng rạch mở da thịt của một con yêu vật.

Ánh mắt Giang Bạch Nghiễn dần dần nảy sinh hoang mang.

Chàng đã quen tìm niềm vui trong giết chóc, mũi kiếm cắm vào cơ thể tà ma, theo lý nên khiến lòng chàng thoải mái mới phải.

Nhưng lúc này chàng chỉ thấy mệt mỏi.

Lồng ngực như có những sợi bông lan tràn kéo dài, quấn chặt vào tim, lên không được xuống không xong, ngay cả hô hấp cũng chẳng dễ chịu.

Chàng không rõ mình muốn gì, dường như có thứ gì đó đang áp đảo sát phạt, cầu không được, chạm không tới, quanh co rối bời, tăng thêm khốn khổ.

Chàng đang mong chờ điều gì?

Lại một con yêu tà bị chém làm đôi, sau lưng gió lạnh cuốn đến.

Sát ý như núi cao sụp đổ, muốn xé rách chàng.

Không chờ Giang Bạch Nghiễn xoay người, yêu tà đã hét thảm…

Thi Đại nhắm chuẩn thời cơ, nhân lúc nó một lòng một dạ đối phó Giang Bạch Nghiễn, dùng chiêu bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau.

Chiến đấu với tà ma ở cự ly gần, hơi lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên đầu, lan ra luồng gió khiếp người như rắn độc.

Thi Đại đã quen dùng bùa từ xa, hiển nhiên lúc này không thích ứng lắm, nín thở, dao nhỏ cắm vào người nó dùng sức lún sâu.

Đây là tà ma có thực thể, mũi dao ghim vào tim phổi, dần dần không còn hơi thở.

“Phía sau còn ta nữa mà.”

Thi Đại ngẩng đầu, vung vẩy dao nhỏ lóe sáng sắc lạnh trong tay, nhướng mày tươi cười:

“Huynh cứ mặc sức tiến về trước là được.”

Đây là lời khi trước Giang Bạch Nghiễn từng nói với nàng.

Lúc này trả lại cho chàng, vừa khéo thích hợp.

Lo nghĩ trong mắt thiếu niên hãy còn chưa tan, thi thoảng nhìn nàng chăm chú một lúc.

Nỗi lòng khó hiểu, Giang Bạch Nghiễn không đáp lời, cổ họng bật ra tiếng cười khẽ đến khó nghe thấy.

Cuộc chiến này kéo dài chưa đến một chén trà, chờ yêu tà rút lui, sắc máu lốm đốm khắp hành lang, một vùng hỗn loạn.

“Coi như kết thúc.”

Vệ Tiêu kiểm tra mọi người một lượt, xác nhận không có gì nghiêm trọng, lải nhải nói:

“Mọi người bị thương nặng không? A…con chim kia cào đau quá.”

Ngu Tri Họa bất đắc dĩ:

“Để ta xem nào.”

Vệ Tiêu vui vẻ duỗi tay.

Thi Đại lùi ra sau, tránh khỏi không khí nồng nàn giữa hai người, nhìn sang Giang Bạch Nghiễn.

Chàng cố ý che giấu thực lực, khó tránh khỏi bị thương, may mà chỉ là vết thương nhỏ, không chảy máu quá nhiều.

Ánh mắt Thi đại di chuyển lên trên, chỉ vào mặt chàng:

“Giang công tử ơi.”

Giang Bạch Nghiễn nghe nàng nhỏ tiếng bảo:

“Mặt huynh có vài vết xước, đang chảy máu kìa.”

Hẳn là vết thương do móng vuốt cào trúng, vệt máu chói mắt, sắp nhuộm đỏ nửa bên mặt.

Thi Đại nói đoạn cúi đầu, rút khăn tay trắng tuyết như hoa lê, đưa cho chàng:

“Huynh lau đi.”

Vừa nói xong, bỗng hoảng hốt nhận ra tình cảnh lúc này quá đỗi quen thuộc, lần đầu tiên khi nàng gặp Giang Bạch Nghiễn trong tòa nhà hoang phế kia, cũng từng muốn đưa chàng khăn tay lau vết máu.

Kết quả bị chàng thẳng thừng từ chối chẳng nương tình.

Thi Đại lặng lẽ ngước mắt, quan sát sắc mặt chàng.

Khớp ngón tay của thiếu niên trắng lạnh như ngọc, nhẹ nhàng phủ lên khăn tay:

“Đa tạ.”

Sau đó nhận khăn tay, lau lung tung nửa bên mặt.

Rất dễ nhận ra, Giang Bạch Nghiễn không kinh nghiệm gì trong chuyện này.

Vốn là vết máu uốn lượn chảy xuống, bị chàng tiện tay lau như vậy, gần như loang ra nửa bên gò má, như tô son điểm phấn vụng về.

Thi Đại thấy thế bật cười thành tiếng:

“Không phải đâu…sao có thể lau như thế được? Để ta làm nhé.”

Mi dài khẽ run, Giang Bạch Nghiễn không lên tiếng, đưa khăn tay cho nàng.

Chàng quá cao, muộn màng nhận ra phải cúi người xuống, đến gần rồi, lại ngửi thấy hương mai như có như không.

Thi Đại giơ tay, cẩn thận lau vết máu nơi gò má chàng.

Không đau, rất nhẹ, xúc cảm tựa chuồn chuồn lướt nước, lại khiến đáy lòng chàng căng đầy.

“Thi tiểu thư.”

Giang Bạch Nghiễn cất lời:

“Vừa nãy quá nguy hiểm.”

Chàng nói ngắn gọn, Thi Đại lại hiểu ý chàng ngay.

Tà ma tấn công, nguy hiểm muôn phần, nàng không thể dùng pháp thuật, hẳn nên ngoan ngoãn chờ đợi phía sau.

“Ta không có linh khí thôi, đâu phải vô dụng.”

Thi Đại hất cằm:

“Chiêu ban nãy thắng vì đánh bất ngờ, giỏi không nào?”

Là vẻ đắc ý, cổ hơi nhếch lên, khiến lọn tóc rối vểnh trước trán cũng nhẹ đung đưa, yếu ớt lướt qua tầm mắt.

Giang Bạch Nghiễn chỉ cười:

“Ừm.”

Rũ mắt nhìn qua, là khăn tay mềm mại thêu nhành hoa của nàng.

Khăn tay mỏng manh, sắc trắng nhạt như nhiễm khói nhẹ, càng khiến đóa hoa tràn trề sức sống kia thêm phần rõ ràng…

Như lặng lẽ cắm rễ, đâm chồi thần bí nơi đáy lòng chàng.

Đắng chát mà ngứa ngáy, vô cớ kêu gào đòi hỏi nhiều hơn nữa.

“Thi tiểu thư.”

Trời xui đất khiến, Giang Bạch Nghiễn thì thầm lên tiếng:

“Làm bẩn khăn tay, chờ ra khỏi quỷ đả tường, ta sẽ giặt sạch giúp cô.”

Thi Đại:

“Hửm?”

“Không cần đâu mà.”

Không ngờ chàng lại nói câu này, Thi Đại mỉm cười lộ ra hai chiếc răng nanh:

“Tay của Giang công tử chỉ thích hợp để cầm kiếm thôi, mấy chuyện giặt khăn tay đơn giản như vậy, để ta làm nha.”

Nhưng vừa dứt lời, khăn tay đã nằm trong lòng bàn tay chàng.

Năm ngón tay khép lại, vuốt ve xúc cảm ấm nóng mềm mại xa lạ kia, âm cuối Giang Bạch Nghiễn đượm ý cười, như trêu đùa, lại có vài phần ngụ ý đẹp đẽ không rõ ràng:

“Giặt khăn tay cho Thi tiểu thư, còn khó hơn cầm kiếm nhiều.”

error: Content is protected !!