Chịu đựng thì không hẳn, trở nên thân mật với hắn một chút không làm cô cảm thấy quá khó chịu, chỉ là hơi xấu hổ mà thôi.
Chẳng cần suy nghĩ nhiều hay hỏi han gì, Xuân Hòa từ từ di chuyển lên đùi hắn, đùi hắn dài và rắn chắc, qua lớp vải mỏng, cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể hắn, nhẹ nhàng mà nóng bỏng, khuôn mặt Xuân Hòa cũng dần trở nên nóng rực.
Hắn nhân cơ hội ôm lấy eo cô, và Xuân Hòa liền ngả người vào lòng hắn, ngực hắn săn chắc không kém, Xuân Hòa bất giác nhớ lại chuyện về kích thước mà người phục vụ kia đã nói, cảm thấy bối rối khôn xiết.
– ——
Ở tuổi 17, dù còn mơ hồ về chuyện giới tính, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không biết gì.
Hắn có vẻ chẳng quan tâm, khi người phục vụ nói tục, trên mặt hắn là vẻ thản nhiên đến mức không cần bận tâm. Liệu có phải hắn đã trải qua quá nhiều chuyện, thật vậy sao? Trong lúc suy nghĩ miên man, cảm giác kinh ngạc và sợ hãi trong lòng dường như cũng giảm bớt đi.
Hắn thực sự là một người kỳ lạ, mặc dù toát ra khí chất của một kẻ xã hội đen, nhưng lại khiến cho Xuân Hòa cảm nhận được chút gì đó gọi là cảm giác an toàn.
Hắn đặt một tay lên vai cô, tay kia giơ lên và bật một cái ngón tay, gọi một người phục vụ lại và nói: “Mời anh Khải đến ngồi một chút đi.”
“Xin lỗi, hôm nay anh Khải không có ở đây.”
“Vậy thì gọi điện thoại cho anh ấy, nói rằng đại ca Minh đang đợi ở đây.”
“… Đại ca Minh chờ một chút nhé.”
Hắn gọi một đĩa hoa quả trộn, đút từng miếng từng miếng bón cho cô, để mái tóc cô xõa ra, che đi nửa khuôn mặt, che đi những ánh mắt tò mò. Hắn thì thầm bên tai cô: “Đây là nơi Trần Hoành Chí làm giàu và phất lên. Ba năm trước, ông ta mở câu lạc bộ Hoàng Đình ở huyện Giang nhưng chỗ này đã tồn tại hàng chục năm rồi. Về việc ai đang quản lý thì khó nói, nhưng dù sao Trần Hoành Chí cũng chỉ là người nhận mệnh lệnh từ người khác mà thôi.”
Xuân Hòa không hiểu ý hắn muốn nói gì, nhưng vẫn gật đầu, miếng dưa hấu tan ra trong miệng, nước quả lạnh lẽo trượt xuống cổ họng, không thể nào dập tắt được sự bất an trong lòng.
“Quyền lực ngầm ở huyện Giang đã ăn sâu vào gốc rễ, phát triển hơn mười năm, vô cùng phức tạp và khó để giải quyết. Cậu thấy những người trong phòng bi-a này không? Toàn là thanh niên, chủ yếu là học sinh trung học, đa số từ trường Trung học Chiêu Dương. Mỗi trường học đều có những nhóm nhỏ, việc các nam sinh tập hợp thành băng nhóm là chuyện thường, nhất là ở Chiêu Dương. Nhưng sự phân chia quyền lực ở đây không chỉ dựa vào việc ai có nắm đấm mạnh mẽ hơn, nó còn phức tạp hơn thế nhiều, liên quan đến phụ huynh của họ.” Trình Cảnh Minh rất gần với Xuân Hòa, thỉnh thoảng còn cúi xuống vuốt tóc cho cô, và khi nói chuyện gần như đang hôn lên má cô, sự thân mật này khiến người ngoài nhìn vào chỉ có thể nghĩ họ là một đôi tình nhân trẻ đang tán tỉnh nhau. Không khác gì các cặp đôi xung quanh.
Sự khác biệt duy nhất là Trình Cảnh Minh cư xử kín đáo hơn nhiều, trong khi những người khác lại mạnh dạn và phóng túng hơn. Khi ánh mắt của Trình Cảnh Minh và Xuân Hòa quét qua, họ vẫn có thể thấy những cô gái cưỡi trên thân thể đàn ông, chỉ dùng một chiếc áo quấn quanh eo để che đậy sự kết hợp của cả hai, tiếng thở gấp gáp và những tiếng r3n rỉ thỉnh thoảng không hề giấu giếm.
Những hình ảnh không thể nhìn thẳng vào ấy, có vẻ như mọi người đều quen thuộc và coi đó là chuyện thường ngày. Họ bàn luận ầm ĩ về tình d*c và phụ nữ, công khai xem phim khiêu dâm, vừa xem vừa thở hổn hển, những người nóng tính thì trực tiếp ôm phụ nữ vào phòng nghỉ không mấy cách âm bên cạnh, tiếng th ở dốc của phụ nữ trộn lẫn với âm thanh của nhạc heavy metal (*), tạo nên một bầu không khí nhốn nháo th ô tục.
Xuân Hoà cảm thấy buồn nôn, dạ dày như cuộn sóng trào dâng, có một khoảnh khắc cô tự hỏi, trong số những cô gái trẻ bị đám thiếu niên kéo vào phòng nghỉ kia, có khi nào có một Lục Tri Hạ không? Hay trong số những người đàn ông ôm phụ nữ vào phòng nghỉ kia, có khi nào có một Trình Cảnh Minh?
Nếu điều đầu tiên là sự thật, cô có lẽ sẽ điên mất, còn nếu điều sau… không, linh cảm nói với cô rằng Trình Cảnh Minh không phải kiểu người đó. Mặc dù cô không biết niềm tin ấy từ đâu mà có, nhưng cô cứ cảm thấy hắn không phải là loại trai mới lớn, coi sự ph óng đãng là phong lưu.
“Có phải bọn họ đã bắt nạt Tri Hạ không?” Xuân Hòa hỏi nhỏ.
“Không hẳn là bắt nạt, nguyên nhân phải bắt đầu từ người ba nuôi của Lục Tri Hạ. Ông ta mắc nợ lớn trong thời gian đó, người cho vay đe dọa sẽ chặt một ngón tay của ông ta, tổng cộng ông ta phải trả hơn mười vạn tiền gốc lẫn lãi, cậu cũng biết hoàn cảnh gia đình họ rồi đấy, làm sao có thể trả nổi. Mẹ nuôi của Tri Hạ đã cãi nhau với ông ta rất lâu, cuối cùng quyết định liều lĩnh, tính toán để Tri Hạ làm món hàng thế chấp nợ.”
“Tính toán? Tính toán thế nào?” Ở nơi không ai thấy được, đôi tay của Xuân Hòa siết chặt lại, gần như làm gãy xương.
“Một cô gái nhỏ, thì còn có thể tính toán như thế nào?” Giọng của Trình Cảnh Minh hơi trầm, đè nặng lên tâm trí Xuân Hòa, nặng như ngàn cân.
“Còn có công bằng nữa không?” Xuân Hòa gần như muốn la hét lên.
Trình Cảnh Minh đẩy Xuân Hòa ngã xuống sofa, cúi người tới, hai tay chống lên người cô, tạo dáng như một kẻ phong lưu, che đi vẻ tức giận sắp bùng phát trên khuôn mặt cô. Hắn nói: “Công bằng tất nhiên là có, nhưng đôi khi có thể sẽ đến muộn.” Hắn với tay sờ lên mặt cô, “Đừng vội vàng, nghe tôi nói hết đã.”
Xuân Hòa như chìm nổi trong lồ ng ngực hắn, gần như không thể kiểm soát bản thân, nhưng cuối cùng vẫn bình tĩnh trở lại, “Cứ tiếp tục nói đi.”
“Có rất nhiều người đã đùa giỡn với Tri Hạ, tôi sẽ chỉ cho cậu từng người một, lát nữa thôi. Nếu cậu có khả năng, hãy dẫn dắt ánh mắt của cảnh sát đến bọn họ. Nếu không, thì hãy coi cái chết của Tri Hạ như một sự giải thoát—đôi khi sống chưa chắc đã tốt đẹp hơn cái chết.” Hắn nhìn chằm chằm vào cô, “Tôi chỉ có thể giúp cậu đến đây. Nhưng tôi khuyên cậu hãy xem xét khả năng của mình, bi kịch này không phải do một hai người tạo ra, Tri Hạ cũng hiểu rõ hoàn cảnh của mình và cô ấy chưa bao giờ oán trách điều gì. Nhưng nếu cậu để bản thân rơi vào đây, ở dưới suối vàng cô ấy cũng sẽ không tha thứ cho mình.”
“Cậu thật ra là ai?” Xuân Hoà nhìn hắn chăm chú.
Hắn nhếch mép cười: “Dù sao thì cũng không phải là người tốt, cô sợ tôi không?”
Xuân Hòa im lặng một lát, lắc đầu: “Không sợ!”
“Quả nhiên vẫn quá ngây thơ, quá dễ dàng tin người.” Hắn cười nhẹ, ôm cô vào lòng, ngồi thẳng dậy và tiếp tục ăn trái cây, lần này đến lượt Xuân Hòa đút cho hắn ăn.
Diễn xuất thì phải làm trọn vẹn từ đầu đến cuối.
Hắn nói giọng thật khẽ: “Ở đây có hàng chục đôi mắt đang nhìn chăm chú vào tôi, muốn biết tôi là ai. Còn tôi thật ra là ai, đôi khi chính bản thân tôi cũng quên mất, nên đừng hỏi nữa nhé?”
Xuân Hòa gật đầu, dựa vào cổ hắn, ánh mắt lướt qua phía sau đầu hắn, thấy một nhóm cô gái trẻ đang nhảy múa. Họ mặc quần short đen ôm sát và áo yếm, vòng ngực và vòng ba được vải vóc tôn lên những đường cong quyến rũ mơ hồ. Khi họ vặn mình, họ thường vô tình cọ quẹt vào đám đàn ông… không, là đám thiếu niên bên cạnh, thực hiện những cử chỉ khiêu khích đầy ẩn ý. Những gợi ý trắng trợn này có thể khiến cho đám thiếu niên nhiệt huyết kia phát điên, máu chảy xuống nửa dưới cơ thể, không thể kiềm chế được mà kéo bọn họ vào cuộc mây mưa, hoặc trong nhà vệ sinh, giữa những khoảng trống chật hẹp, phụ nữ sử dụng eo và chân mềm mại của mình để chinh phục nam giới và nhận được khoản tiền công không hề nhỏ, hoặc ở góc khuất không người, nửa kín nửa hở cũng có thể giải quyết nhu cầu tức thì, hoặc ngay trong đám đông, sự e ngại đã từ lâu trở thành món xa xỉ không còn thuộc về họ.
Xuân Hòa nhìn chằm chằm một hồi lâu, lâu đến nỗi Trình Cảnh Minh cũng chú ý tới. Hắn ôm lấy đầu cô, kéo cô vào lòng mình, che đi tầm nhìn của cô và thở dài khẽ khàng, “Tôi có chút hối hận vì đã đưa cậu đến đây.”
Mặc dù vậy, hắn vẫn giải thích cho cô: “Những cô gái này, một số bị lừa đến đây, một số khác bị người thân bán đi, hoặc là do cuộc sống quá khó khăn nên tự mình đến đây. Hoàng Đình có cách riêng để kiểm soát họ. Những cô gái gọi cao cấp ở tầng trên còn có quyền tự do cá nhân, có thể tự chọn có tiếp khách hay không, kiếm được tiền thì thoải mái tiêu xài. Nhưng những người ở tầng dưới này, một khi đã vào thì đừng mong ra được nữa. Họ phục vụ chủ yếu cho những con bạc và kẻ nghiện ngập, những người đó đều điên rồ cả. Và với những người trẻ tuổi này, đối với họ mà nói, coi như là khách hàng tốt rồi.”
Xuân Hòa nhẹ nhàng kéo khóe môi, nở nụ cười yếu ớt, “Cậu không cần tự trách mình đã đưa tôi đến đây, biết đến bóng tối mới có thể hiểu được ánh sáng, tôi không phải là những cô công chúa được bảo vệ kỹ lưỡng, tâm lý của tôi không yếu đuối như vậy. Nếu như lúc bé tôi được những người nuôi dưỡng tệ như ba mẹ của Tri Hạ, hoặc không ai nhận nuôi để tôi ở lại huyện Giang, có lẽ trong số những người bị xúc phạm ở đây cũng có tôi. Tôi luôn biết Hoàng Đình là một nơi hỗn loạn, nhưng không ngờ nó lại hỗn loạn đến thế này.”
“Tụt hậu sẽ dẫn đến sự ngu dốt và yếu đuối, còn ngu dốt thì dễ dàng không tin vào pháp luật, yếu đuối thì dễ bám víu vào quyền lực. Khi không có pháp luật, chúng ta cần có một bộ quy tắc riêng. Những ai muốn bám víu sẽ có người đội vương miện, ngồi xuống và tự xưng là vua. Một số người đã nhìn thấu điều này, họ tự mình đặt ra các quy tắc cho những người ngu dốt và tạo ra quyền lực cho những kẻ yếu đuối. Tuy nhiên, những quy tắc và quyền lực này không thể mang lại hạnh phúc cho mọi người. Khi những người ngu dốt và yếu đuối này hiểu ra điều này, họ sẽ khao khát có pháp luật và dựa vào pháp luật. Nhưng không ai biết rằng ngày đó sẽ đến khi nào.” Trình Cảnh Minh liếc nhìn đồng hồ, đã qua 20 phút, anh Khải cũng nên đến rồi.
Hắn ôm chặt cô, thì thầm bên tai: “Điều cậu có thể làm là học hành chăm chỉ, trở thành người thượng đẳng, có nguyên tắc, giảm bớt sự ngu dốt, sẽ giảm bớt rất nhiều rắc rối. Khi không thể thay đổi thế giới, hãy thay đổi bản thân mình. Dù cho bóng tối có đậm đặc đến mấy, một ngọn nến cũng có thể xua tan nó.”
Từ nhỏ, Xuân Hòa luôn ghét người khác giáo huấn, nhưng bây giờ cô lại mong hắn nói nhiều hơn một chút, để cô có thể tìm thấy chút ánh sáng trong nơi lạnh lẽo này.
Xuân Hòa nghiêng đầu tựa vào cổ hắn, “Đại ca Minh, tôi có thể ôm cậu không? Chỉ một cái thôi.”
Hắn nhẹ nhàng cười: “Nếu cậu không thấy thiệt thòi, tùy cậu.”
Lời tác giả: Để tôi miêu tả đại ca Minh bằng một câu:
Trời tối xuống, tôi chính là ánh sáng. Đam Mỹ Hay
(*)Heavy metal là một thể loại nhạc rock phát triển vào cuối những năm 1960 và đầu 1970, chủ yếu ở Anh và Mỹ. Bắt nguồn từ blues-rock và psychedelic rock, các ban nhạc tạo nên cho heavy metal những âm thanh dày, mạnh, đặc trưng bởi âm rè khuếch đại mạnh, những đoạn solo ghita dài, nhịp mạnh, và nói chung là ồn ào.