Bạch Lăng chỉ nhìn thấy sau khi Tang Ca đỡ Cơ Diệp. rời đi không lâu, doanh địa của Thần tộc bỗng nhiên bùng cháy rực sáng, ngọn lửa cao hơn năm thước, chiếu rọi khắp một vùng trời.
Trong ánh lửa bập bùng, Tang Ca nửa ôm nửa đỡ Cơ Diệp đi về phía hắn. Hai người không kịp nói với nhau câu nào đã nhanh chóng xoay người chạy như bay, bởi vì phía sau lưng bọn họ vang lên tiếng gió rất sắc lẹm.
Có người đang đuổi theo!
Tiếng gió càng ngày càng gần, Bạch Lăng dứt khoát đứng im nói: “Quận chúa đưa Tướng quân đi trước, ta sẽ ở lại cản đường.”
Tang Ca không có nửa phần do dự, nàng gật đầu một cái: “Bảo trọng!” Sau đó thi tiễn thuật Phong truyền nhanh chóng rời đi.
Nhưng dường như người kia cố ý nhắm tới nàng, nhìn thấy Bạch Lăng mà làm như không thấy, nhanh chóng đuổi theo về phía Tang Ca. Tốc độ của người nọ quá nhanh, Bạch Lăng chỉ kịp nhìn thấy một tàn ảnh màu trắng nhạt xoẹt qua mặt mình, hắn rút kiếm toan đuổi theo thì lúc này bỗng dưng tàn ảnh kia dừng lại một giây, vung tay áo ném thứ gì đó về phía hắn. Bạch Lăng cảnh giác nâng kiếm lên đỡ, nhưng chỉ chạm phải một con rối nhỏ. Con rối chạm vào mũi kiếm của hắn lập tức. đứt lìa, nhưng sau khi con rối đứt ra làm hai, lại bỗng biến ảo thành hai con rối, quanh quẩn bên chân hắn, ngăn cản không cho hắn rời đi.
Vê phần Tang Ca, Phong truyền chưa được bao xa, nàng đã nghe thấy tiếng gió rất gần. Sau đó tiếng gió bắt đầu quanh quẩn xung quanh thân thể Tang Ca. Nàng dừng bước, rút kiếm ra cảnh giác nhìn xung quanh, nhưng nề hà trời tối, cho nên cũng chẳng nhìn thấy thứ gì.
Không gian xung quanh tĩnh lặng, ngay cả tiếng gió cũng không còn nghe thấy nữa. Đột nhiên một bóng đen thình lình xuất hiện trước mặt nàng, kẻ đó đánh một chưởng về phía trái tim của Tang Ca, tốc độ cực nhanh, linh khí xung quanh cũng dao động theo chưởng lực đó.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, tốc độ ra chưởng của kẻ kia lại quá nhanh, Tang Ca chỉ đành trơ mắt hứng chịu một chưởng đó. Nhưng vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, người vốn nên ngất xỉu sau lưng nàng – Cơ Diệp bỗng xoay người đứng chắn trước mặt nàng, vừa lúc ngăn chặn một chưởng của kẻ kia.
Tang Ca chỉ nghe thấy một tiếng rắc vang lên, lô.ng ngực bỗng nhiên ẩm ướt, nàng ngơ ngác đưa tay lên sờ thử, không phải máu của nàng…
Tang Ca cúi đầu nhìn, nơi lồ.ng ngực của Cơ Diệp bị hỗng một chỗ rất lớn, chính ngay vị trí trái tim. Máu trên người nàng chính là từ vết thương của hắn bắn lên.
Đầu óc nàng bỗng trống rỗng, nàng thì thào như. đang nói cho hắn nghe, lại như là nói cho mình nghe: “Tại sao không tránh… Tại sao lại không tránh!”
Cơ Diệp há miệng khó khăn hít thở, hắn run rẩy nâng tay lên xoa xoa mặt nàng, vẫn dịu dàng nói: “Nha đầu ngốc, nàng là thê tử của ta, để cho thê tử của mình bị ức hiếp ngay trước mắt mình, vậy thì cái danh Chiến thần này… Ta…”
Hắn nói còn chưa hết câu, đã phun ra một ngụm máu. Cơ Diệp há miệng vài lần muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc cũng không nói được nữa. Hắn đổ gục xuống người nàng, th.ở dốc liên hồi.
Trái tim Tang Ca như có ai bóp nghẹt lại, giây phút Cơ Diệp đổ gục xuống, nàng chỉ hận tại sao bản thân mình quá yếu đuối, hết lần này tới lần khác phải để người khác hy sinh để bảo vệ mình. Xưa kia đã vậy, hiện tại cũng vậy.
Trong lòng nàng như có thứ gì đó đang điên cuồng phá đất chui ra, nàng nghiêm mặt, nhẹ nhàng đặt Cơ Diệp ngồi dựa vào gốc cây, nhìn thấy Cơ Diệp vẫn còn muốn nói gì đó, nàng chỉ nhẹ nhàng đưa tay lên ra hiệu hắn im lặng: “Ta biết huynh muốn nói gì, đừng nói gì cả. Những lời đó sau này còn rất nhiều thời gian để nói, hiện tại huynh bị thương rất nặng, hãy ngồi ở đây điều tức trước.”
Cơ Diệp nghe thấy những lời này, hắn muốn nở nụ cười, nhưng ngay cả sức lực đó cũng không có. Cho nên đành lắc đầu, nàng không hiểu, có những lời nếu hắn không nói, thì sẽ không còn cơ hội để nói ra nữa…
Nhưng Tang Ca đã đứng dậy xoay người đứng chắn trước mặt hắn, nàng nhẹ nhàng rút thanh Phượng Loan ra, tay còn lại bấm niệm Thanh Tâm quyết, hồn thức như được gột rửa, đôi mắt nàng mở ra một lần nữa, lần này nàng nhìn thấy rõ hai bóng người đứng đối diện mình không xa.
Hai người mà nàng quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn: Phong Liên Dực và Hồng Liên.
Một bàn tay của Hồng Liên còn dính máu, không cần đoán cũng biết một chưởng ban nãy đánh về phía nàng là của Hồng Liên. Nàng ta lạnh lùng nhìn hai người nói: “Đáng tiếc, một tên ngu xuẩn, phí công sức của bổn quân.”
Lời này đương nhiên là hướng về phía Cơ Diệp, nhưng hiện tại chẳng ai thèm để ý tới nàng ta. So với Hồng Liên, Tang Ca càng lo lắng Phong Liên Dực hơn.
Phong Liên Dực vẫn mặc bộ y phục trắng tỉnh kia, góc y phục đung đưa trong gió, vẻ đẹp băng lãnh của hắn không khác gì trích tiên hạ phàm.
Ánh mắt hắn nhìn Tang Ca không khác gì nhìn một con kiến đang bò dưới chân mình, quả thật Tang Ca không đáng để hắn đặt vào mắt. Luận về thực lực hay xuất thân, nàng cũng chỉ là đáng là hạng tiểu bối của hắn. Giờ đây sự chú ý của Phong thần chủ lại đặt lên người bị nàng che chăn phía sau – Cơ Diệp.
Hắn lắc đầu nói: Đáng tiếc một thân huyết mạch này của ngươi. Nếu Liên Trì mà biết chuyện cái bóng của hắn tự mình hủy đi thân thể này hẳn sẽ phải rất tức giận…”
Tang Ga còn chưa đáp lại, thì lúc này Cơ Diệp lại bỗng lên tiếng ngắt lời hắn: “Không nhọc lòng ngươi quan tâm.”
Phong Liên Dực không phải là kẻ nhiều chuyện, sau khi bị Cơ Diệp ngắt lời, hắn cũng không nhắc lại chuyện ban nấy nữa, nhưng Tang Ca vẫn còn nhớ rõ hắn nói cái bóng, rốt cuộc là thứ gì?
Nàng quay đầu nhìn Cơ Diệp: “Cơ Diệp, lời hắn ta nói là có ý gì?”
Cơ Diệp rũ mắt không nhìn nàng, miệng vết thương đã ngừng chảy máu, nhưng hơi thở của hắn vẫn không ổn định, hắn khó nhọc đáp lời nàng: “Khi nào trở về ta sẽ nói cho nàng hết tất cả mọi chuyện.”
Nghe vậy, Hồng Liên đứng bên cạnh Phong Liên Dực. bỗng nhiên bật cười, nàng ta nói: “Chỉ e là ngươi không còn cơ hội đó nữa Nàng ta đưa tay lên, trong tay nàng ta bỗng nhiên xuất hiện thêm một con rối gỗ, nàng ta độc ác nói: “Muốn nói, vậy thì các ngươi hãy nói với nhau trên đường đến Hoàng Tuyền đi!”
Dứt lời, nàng ta vung tay về phía hai người, tức thì một đám rối gỗ bỗng nhiên xuất hiện lao về phía hai người. Nhìn trận thế này của nàng ta, lòng Tang Ca lạnh thật lạnh, nàng nghiêm mặt nói: “Hồng Liên, ngươi đại khai sát giới ư?”
Cách làm rối gỗ không ai rõ hơn nàng, đó chính là giết người, không ngừng giết người, cách thức giết càng tàn độc, oán khí càng lớn thì chiêu thức lại càng mạnh.
Nhưng chuyện gì có nhân, cũng sẽ phải có quả, muốn dùng cách này tu luyện, sau này thiên kiếp hứng chịu nhất định có thể sẽ khiến ngươi hồn phi phách tán.
Hồng Liên cũng không dừng động tác lại, nàng ta bật cười khanh khách, tiếng cười yêu dị này truyền đi khắp khu rừng, nghe có vẻ hơi rợn tóc gáy: “Đám Ma tộc ngu xuẩn kia, giết thì thế nào chứ?”
Còn chưa đợt Tang Ca đáp lại, nàng ta đã vung tay thêm lần nữa, lại có tiếp một đám con rối lao về phía hai người. Tang Ca bấm tay niệm pháp quyết, một màn lửa bỗng nhiên xuất hiện, ngăn cản đám con rối đang lao tới.
Khi nhìn thấy ngọn lửa đột nhiên bùng lên này, ánh mắt Hồng Liên sáng rực còn hơn cả ánh lửa, nàng ta liếm môi nói: “Đợi tới khi ngươi chết rồi, lực lượng của Phượng Đồ Đảng cũng sẽ là của ta”