Thời sinh viên là giai đoạn vui sướng nhất. Ngoài chuyện học còn có chuyện tụ tập cùng nhau. Viện một cái cớ nào đó kéo lại phòng trọ của bạn bè, bày biện nấu ăn và mượn cơ hội ở gần người mình thích. Sinh nhật là dịp tiện lợi nhất để tụ tập.
Ba năm trước đây, Thụy Khanh lần đầu tiên bước ra khỏi cái kén của gia đình. Bước vào năm nhất đại học, làm quen với bọn Hải Băng, và lần đầu tiên biết sinh nhật của sinh viên được tổ chức đơn giản, nhưng vui vẻ thế nào.
Lúc trước ở nhà, mỗi lần đến dịp sinh nhật, ba mẹ rất quan trọng ngày này. Vì sinh cùng ngày với Trúc Khanh và em gái là bảo bối tâm can của cha mẹ, nên mỗi khi đến ngày trọng đại của em, ba mẹ sẽ tổ chức rất hoành tráng.
Ngoài chuyện mời bạn bè chung lớp đến, còn có bạn bè trong giới làm ăn của ba mẹ. Dù Trúc Khanh bị bệnh ít xuất hiện bên ngoài, nhưng đến ngày sinh thần, ba mẹ sẽ mang em ra giới thiệu cho những người bạn trong giới biết, thuận tiện cho họ thấy được tài hoa của em.
Vào dịp này, Trúc Khanh sẽ trổ tài độc tấu piano. Những người trong giới làm ăn sẽ ra sức tâng bốc, làm vui lòng ba mẹ để tạo mối quan hệ. Ba có chút vị thế trên thương trường, nên nhiều người rất muốn làm thân với ba.
Những người này lăn lộn trong giới bao lâu nên dạn dày kinh nghiệm, biết nhìn sắc mặt. Chỉ cần để ý một chút có thể nhận ra ba mẹ yêu thương và tự hào về em gái thế nào. Cho nên trong dịp em gái lên sân khấu, sẽ ra sức khen tặng, vô cùng ăn ý không nhắc đến chị gái làm bình phong bên cạnh.
Thụy Khanh khi còn nhỏ cũng có chút ganh tị trẻ con, cũng biết hờn dỗi trốn một góc. Sau đó tàn tiệc cô khóc lóc với mẹ, đổi lại chỉ là thái độ kém vui của bà. Mẹ sẽ phê bình cô không vị tha, ích kỷ với em gái. Lúc đầu cô còn tủi thân, hờn mẹ thiếu công bằng. Nhưng rồi sau nhiều năm, cô dần nhận ra vốn dĩ tình thương của ba mẹ dành cho hai chị em từ ban đầu đã không công bằng.
Ngày trước mẹ còn mang bệnh tật của em nói với cô. Mẹ muốn cô hiểu rằng chuyện mẹ thương em hơn vì em kém may mắn. Em ra đời sau cô nên mới bệnh tật. Sau này mẹ cũng lười viện lý do nữa, và trực tiếp muốn cô hiểu rằng chuyện mẹ thương em là điều đương nhiên, cô nên thức thời mà chấp nhận. Dần dần Thụy Khanh ghét ngày sinh nhật, vì đó là ngày buồn bã trong cuộc đời, không ai thương yêu và chú ý đến cô.
Nhưng từ ngày chơi với bọn Hải Băng, hòa nhập vào cuộc sống sinh viên, cô hiểu được giới bình dân thật ra vui vẻ hơn giới quý tộc của cô. Không có ai mang mặt nạ, không cố ý nói những lời đãi bôi để đạt mục đích nào đó.
Các bạn của cô không có tiền nhiều. Để kỷ niệm ngày sinh nhật, cả đám sẽ kéo nhau ra quán chè chúc mừng. Nếu lúc nào có thêm thù lao dạy kèm, hay làm tiếp thị, thì lôi nhau ra chợ mua nguyên liệu, chế biến lung tung, rồi ăn uống, hát hò. Ai đó cầm ghi-ta đàn và mấy đứa còn lại hò hét tra tấn nhau, vui ngất trời.
Lần đầu trải nghiệm cuộc sống sinh viên khiến Thụy Khanh có chút bỡ ngỡ, nhưng rồi sau đó cô nhận ra nó vui vẻ vô cùng. Đôi lúc không có tiền, bọn cô nấu cơm ăn với nước tương. Tất nhiên ăn chỉ để chống đói và đợi đến ngày được lãnh lương hoặc được tài trợ, chứ ngày nào cũng ăn với nước tương, quả thật nuốt không trôi. Nhưng không có tiền nhiều biết làm thế nào?
Gia đình nhỏ Băng và nhỏ Linh chưa gửi tiền lên kịp, hoặc tháng đó lỡ xài quá tay, cuối tháng lại thiếu hụt. Thụy Khanh thì luôn luôn thiếu hụt vô phương bàn cãi. Bọn cô chỉ có thể kích thích bao tử bằng cách xịt nước tương vào chén, rồi dầm ớt thật cay, chan vào cơm nguội ăn một cách ngon lành.
Ở nhà Thụy Khanh có bao giờ biết tới cảnh này. Dù không được cha mẹ yêu thương nhưng khẩu phần ăn hằng ngày đều theo cha mẹ và em gái. Làm gì biết ăn cơm trắng và nước tương. Thụy Khanh cũng chưa bao giờ biết cuộc sống khổ sở là như thế nào.
Bây giờ được trải nghiệm thực tế nghèo khó, tưởng là không chịu được nhưng thật ngạc nhiên cô lại thích nghi vô cùng nhanh. Ai bảo nếu một người đã từng sống sung sướng sẽ không chịu được khổ cực? Rõ ràng cô đã chịu được, tinh thần còn tốt hơn lúc được sống trong nhung lụa ở nhà.
Buổi sáng hôm nay là ngày cuối tuần, cả bọn không phải đi học cũng chẳng muốn đi kiếm tiền, nguyên nhân là sinh nhật Ngọc Linh. Lẽ ra như năm trước, ba đứa sẽ kéo nhau ra quán chè, ăn một bụng mừng sinh nhật rồi ra về. Nhưng năm nay có chút khác biệt.
Khác biệt đầu tiên là Ngọc Linh đã có bạn trai. Nếu có đi ra ngoài mừng sinh nhật sẽ thích có không gian riêng với bạn trai, hơn là lang thang với bọn cô. Khác biệt thứ hai là năm nay đã là năm cuối, sau này ra trường rồi mỗi đứa mỗi nơi, biết có còn tụ họp lại được nữa không.
Thế nên năm nay Ngọc Linh muốn tổ chức ở phòng. Cô tình nguyện nấu vài món đãi bạn bè. Và tất nhiên phải chuẩn bị nguyên liệu để nấu. Xui xẻo là hiện giờ ba đứa đều đang thiếu tiền. Tiền ăn thiếu thốn cộng thêm tiền học phí lại sắp đến. Hải Băng và Ngọc Linh không phải lo chuyện học phí nhưng Thụy Khanh thì đang thắt lưng buộc bụng.
Cô vừa phải đóng học phí, tiền thuê trọ, vừa lo tiền ăn và sinh hoạt phí, vất vả hơn Ngọc Linh và Hải Băng nhiều. Lẽ ra hai đứa nó cũng chẳng chật vật như cô nhưng bây giờ là cuối tháng, là thời điểm túng quẫn của sinh viên bọn cô. Thế nên lúc đầu cô và Hải Băng định sẽ gom tiền mua gì đó tặng Ngọc Linh, thì giờ phải nợ lại. Tiền mua quà mang ra hùn với Ngọc Linh đi chợ mua nguyên liệu về nấu ăn.
Chiều nay các bạn sẽ đến, ba đứa cô ăn sáng qua loa, rồi bắt đầu đi chợ mua nguyên vật liệu về chuẩn bị tiệc. Vì sinh nhật Ngọc Linh nên Thụy Khanh không về nhà. Cô đã gọi về xin phép ba mẹ, cũng đã nghĩ sẵn lý do sao không về nhà cuối tuần nếu ba mẹ có hỏi. Tiếc là cô đã nghĩ thừa, ba mẹ chỉ nghe cô nói như nghe cấp dưới báo cáo, chẳng hỏi han thêm gì nữa.
Ba đứa bắt đầu nấu chè, cà ri gà đãi các bạn. Tối nay Thế Kiệt, người yêu nhỏ Linh và một vài bạn thân trong lớp sẽ đến. Tính sơ cũng trên mười người. Ba đứa vất vả cả buổi mới xong. Thụy Khanh không giỏi nấu nướng như Ngọc Linh, cô chỉ có thể phụ việc vặt và cắt trái cây xếp ra đĩa. Dù chỉ nấu một món mặn và một món ngọt, thế nhưng cũng mất thời gian.
Năm giờ chiều, Thế Kiệt và Đình Thành là hai người xuất hiện đầu tiên. Đương nhiên sinh nhật người yêu, Thế Kiệt xuất hiện sớm chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Chỉ là Đình Thành không có việc gì cũng hăng hái đến sớm. Mọi người ai cũng ngầm hiểu, chỗ nào có Thụy Khanh cậu ta sẽ xuất hiện.
Đợi thêm một lúc các bạn khác cũng đã đến đông đủ. Mọi người quay tròn ngồi bên nhau. Sinh nhật sinh viên quả thật vui nhộn. Những bạn nào thích nhau, thường giả vờ vô tình ngồi kế nhau, trong lòng ai nấy đều ngọt ngào. Người này sẽ vì người kia diện bộ cánh mình cho là đẹp nhất, ổn nhất để xuất hiện trước mặt người mình thích. Trong lớp này có vài cặp thích nhau, nên tự động ngồi cạnh nhau. Đình Thành cũng không ngoại lệ, cậu ta cũng cố tình ngồi cạnh Thụy Khanh.
Các bạn trong lớp ai cũng biết tình cảm của cậu ta dành cho Thụy Khanh, nên ăn ý không giành chỗ của cậu ta. Thụy Khanh nhìn mãi cũng quen, nên mặc kệ sự náo loạn của Đình Thành. Lớp trưởng mượn đâu được cây đàn ghi-ta mang theo đến đây. Vài người góp tiền lại mua bánh sinh nhật mang đến. Giờ nhìn bữa tiệc được bày dưới đất cũng tạm đầy đủ các món. Phòng các cô chẳng có bàn ghế nên đương nhiên phải ngồi dưới gạch thành một vòng tròn.
Như bao tiệc sinh nhật khác, mở màn là bài hát mừng sinh nhật. Có điều sinh viên luôn luôn nghịch ngợm, tiếng hát có thể át cả tiếng bom. Cả bọn cùng hò hét ồn ào náo nhiệt, khiến mấy phòng khác cũng bị ảnh hưởng. Ba đứa biết điều mời mấy anh chị phòng khác sang chơi, nếu không ồn ào như vậy chắc sẽ bị khiếu nại với chủ nhà trọ.
Lớp trưởng mở màn bằng bài hát ‘Cây đàn sinh viên’. Sau đó một loạt các ca khúc sửa lời nghịch ngợm, cười không ngậm được mồm được cất lên. Ca từ vui nhộn đến mức Thụy Khanh dù tính tình trầm mặc cũng nhịn không được, bụm miệng cười đến mặt mũi đỏ ao.
Đình Thành ở bên cạnh, lần đầu tiên được nhìn thấy trạng thái vui vẻ của Thụy Khanh, khiến tim cậu ta xao xuyến. Tiếc rằng cô bạn này lại chẳng dành cho cậu chút tình cảm nào. Tuy chẳng có cơ hội, nhưng cậu lại không muốn buông tay quá sớm.
Cây đàn lại chuyền từ bạn này sang bạn khác. Giọng một bạn nam trầm ấm vang lên, nhưng lời bài hát lại là liên khúc nhạc chế loạn xạ, nghe xong người ta cười muốn vỡ bụng:
“Gà mà không gáy là con gà con, gà mà gáy suốt là con gà điên. Đi loanh hoanh trong sân, bắt con gà bỏ vô nồi. Mua hai lon tiger nhâm chân gà, nhâm chân gà..”
“Ba là con cá mập, mẹ là con cá voi, con là con cá kình, ba con cá hung hăng, la là lá la la, quất hết một con bò..”
Hát hò một lúc lại đến thể loại trò chơi. Quả không uổng phí khi vác trên mình bốn chữ ‘thứ ba học trò’. Bắt đầu trò chơi bá đạo, bóc thăm mấy yêu cầu quái đản. Nào là hãy tỏ tình với người bạn thích trong tiệc tối nay. Nào là hãy kể ra trò xấu hổ bạn đã trải qua. Hay vừa ăn, vừa nhún nhảy như con cóc. Hoặc là cùng người bạn thích ăn miếng trái cây đến khi nó chỉ còn một cen-ti-met. Nói chung rất bá đạo.
May mắn Thụy Khanh bốc thăm không quá khó xử, chỉ cần hát một bài tặng Ngọc Linh. Trời giúp cô. Nãy giờ mấy đứa kia toàn bốc trúng thăm kinh khủng. Thụy Khanh thầm nghĩ mình may mắn, nhưng mà cô đã vui quá sớm..
(Còn tiếp)