Bốn ngày trước.
Cục Quản lý bắt đầu điều tra một vụ án mới.
Dù cũng là án mất tích nhưng vụ án lần này khác hẳn vụ thiếu nữ bị lột da.
Người bị hại không có đặc điểm gì cụ thể, trừ người già thì nam, nữ, trẻ con đều có cả. Họ đều biến mất chỉ sau một đêm, nhà cửa gọn gàng sạch sẽ, cũng không có dấu hiệu bị phá cửa sổ, như thể họ tan vào không khí vậy. Ban đầu cảnh sát vốn không móc nối những vụ án này vào với nhau, cho đến khi họ chú ý tới một vài manh mối đã bị họ bỏ qua.
Họ luôn có thể tìm thấy những dấu vết kỳ lạ tại nơi ở của người mất tích.
Những khối gỗ mục rỗng, dấu vết leo trèo trong những góc tối, cùng với phân, nước tiểu và trứng côn trùng sót lại trên mặt đất.
Sau nhiều ngày điều tra vất vả nhưng không có kết quả gì, phía cảnh sát đã liên hệ với Cục điều tra và quản lí hiện tượng siêu nhiên như một hi vọng cuối cùng.
Mà Triệu Đông chính là người xui xẻo bị cử sang đó.
“…Em mang thiết bị đến hiện trường vụ án, ở đó sạch sẽ lắm, không có vấn đề gì hết.” Triệu Đông từ tốn nói: “Nhưng mà khi em cầm máy dò đến gần vật chứng thì nó bắt đầu báo động ầm lên. Em chưa bao giờ thấy số liệu cao như vậy hết, em còn tưởng là máy gặp trục trặc, nhưng mà đổi máy xong vẫn y như cũ.”
“Em lập tức báo cáo lên trên, phía trên cũng rất coi trọng vụ này, nói sẽ lập tức phái người tới xử lí…”
Trình Sách Chi ngơ ngác hỏi: “Vậy…vấn đề nằm đâu thế?”
Triệu Đông cười khổ: “Chẳng có vấn đề gì cả…”
Đấy mới là chuyện khó tin nhất.
Vào đêm hoàn thành nhiệm vụ, Triệu Đông về nhà nghỉ ngơi như mọi ngày.
Nửa đêm, cậu ta bị cảm giác ngứa ngáy dưới mắt cá chân đánh thức. Trong lúc mơ màng, cậu ta nhận ra phần da mà ngón tay mình đang gãi sưng tấy, mềm nhũn, không còn độ co giãn, cảm giác như bên dưới có thứ gì đó đang ngọ nguậy.
Triệu Động bừng tỉnh, cậu ta vội vàng bật đèn lên sau đó hoảng sợ phát hiện mắt cá chân của mình đã thành như bây giờ từ lúc nào.
Trình Sách Chi nghe Triệu Đông kể mà sợ tái mặt:
“Vậy, vậy, vậy phải làm sao đây! Cậu cũng đâu thể để chúng thật sự bò, bò ra khỏi… người cậu được!”
“Đã liên lạc với bên trên rồi, họ cũng đã phái một tiểu đội cấp A thuộc ban Chiến đấu trung ương xuống, chắc hai hôm nữa sẽ tới.” Triệu Đông thở dài: “Ầy, mong là họ sẽ có cách giải quyết…”
Từ đầu đến cuối Diệp Ca chỉ đứng bên cạnh, chẳng nói lời nào, cứ như anh chẳng hề chú tâm vào cuộc nói chuyện của hai người bọn họ. Anh cụp mắt, chăm chú quan sát đôi chân ghê rợn của Triệu Đông bằng ánh mắt nặng nề.
Quả thật, anh biết nó là thứ gì.
Dù là ở trong trò chơi thì đây cũng là một trong những loại quái vật mà bất cứ người chơi nào nghe đến cũng ghét bỏ, cũng sợ mất vía.
Nhện mặt quỷ.
Chúng là loại sinh vật đáng sợ và hung ác, sống thành đàn, mỗi lần xuất hiện kiểu gì cũng đến hàng trăm, hàng ngàn con. Chúng bắt cóc con người về hang ổ làm thức ăn và chỗ đẻ trứng cho nhện mẹ.
Vào kỳ sinh sản, nhện mẹ chỉ đẻ con vào cơ thể con người mạnh khỏe đã được sàng lọc kĩ lưỡng, còn đám lính nhện thì chẳng có đòi hỏi gì, chúng nó đi khắp nơi rải trứng. Trứng của chúng thường ngủ đông trong khoảng một tuần. Trong thời gian này, trứng sẽ tìm kiếm vật kí sinh ngẫu nhiên xung quanh nó, sau đó lớn dần trong cơ thể họ, từ từ ăn sạch cơ thể vật chủ từ bên trong.
Trong trò chơi, chỉ một con nhện mẹ đã có thể thuộc cấp B+ trở lên, thậm chí có con còn là quái vật cấp A+.
Mà cả một ổ nhện cộng lại thì sẽ thành thảm họa gần cấp S.
Chúng sinh sôi với tốc độ cực nhanh, và chỉ trong vài tuần ngắn ngủi là có thể ăn sạch một thành phố.
Tệ hơn nữa là, khi một người bị trứng nhện kí sinh thì không thể dùng những biện pháp bình thường để lấy trứng nhện ra được, nếu không sẽ chọc giận ấu trùng nhện, hại vật chủ chết nhanh hơn.
Ngoài việc lấy tuyến bài tiết trong trong bụng nhện mẹ, dụ đám ấu trùng ra ngoài bằng mùi hương của nó thì gần như không có cách xử lý nào khác.
Có thể nói đây là một phiền toái khổng lồ.
Hơn nữa, anh cũng không thể hi vọng gì vào tiểu đội ban Chiến đấu mới được điều đến kia. Họ hoàn toàn không hiểu tập tính của lũ sinh vật này, rất có thể sẽ còn khiến tình hình càng khó kiểm soát hơn.
Diệp Ca thầm thở dài nhìn Triệu Đông đang nằm bên kia vách kính.
Thôi vậy, dù sao cậu ta cũng là “chiến hữu cách mạng” thường xuyên bao che cho anh đi muộn về sớm. Đã vậy còn tốt bụng xử lý hết đống tài liệu thừa thãi anh đẩy sang cho cậu ta mà không kêu ca câu nào. Thêm một việc thì thêm vậy.
Đây chắc là lòng mến thương giữa “giai cấp nô lệ” cho tư bản với nhau nhỉ?
…
Muốn giết nhện mẹ lấy tuyến bài tiết thì việc đầu tiên là tìm được ổ nhện.
Diệp Ca mở quỷ vực đến đồn cảnh sát. Trước tiên, anh đến phòng vật chứng tiêu hủy toàn bộ số trứng nhện chưa nở, sau đó tiếp tục xem một lượt những địa điểm xảy ra án mất tích, khoanh vùng đại khái phạm vi hoạt động của chúng.
Trong bầy nhện, ngoại trừ nhện mẹ thì đám lính nhện đều chỉ là những “công cụ” có IQ không cao, chúng đi săn hoàn toàn không nghĩ đến quy tắc “thỏ khôn không ăn cỏ gần hang” của những tên giết người người hàng loạt, mà thậm chí làm ngược hẳn lại, chuyên chọn cỏ gần hang mà ăn, còn ăn đến ngon lành.
Diệp Ca chăm chú nhìn một công trường xây dựng bị bỏ hoang trên bản đồ, sau đó ước chừng thử.
Chắc hẳn chính là chỗ này.
Bước kế tiếp thì giao cho cánh tay đen.
Diệp Ca đứng bên rìa công trường bỏ hoang, vô tình kéo cánh tay đen bám chặt vai mình xuống: “Đi, tìm.”
Cánh tay đen điên cuồng chống cự: “A a a a a a a tui không muốn, nhện mặt quỷ đáng sợ lắm hu hu hu hu…”
Diệp Ca: “Tối nay cho mày chơi điện thoại.”
“…”
Cánh tay đen lập tức hào hứng: “Ông chủ tốt quá! Cảm ơn ông chủ! Tui đi liền đây thưa ông chủ!”
Rất nhanh sau đó, với sự giúp đỡ của cánh tay đen cực kỳ nhạy cảm với âm khí, Diệp Ca dễ dàng tìm được lối vào ổ nhện.
Đó là một tòa cao ốc bỏ hoang.
Có vẻ như đây là một công trình bị bỏ quên sau quá trình phát triển nhanh chóng của thành phố, mà bởi vì nó nằm bên rìa thành phố nên đã chẳng có ai ngó ngàng ít nhất năm, sáu năm rồi.
Cỏ dại mọc um tùm dưới đất, những bức tường xi măng bẩn thỉu phủ kín bằng những hình vẽ nguệch ngoạc. Những ô cửa sổ cùng cửa ra vào chưa được lắp hoàn chỉnh trông như những hốc mắt trống rỗng đang vô cảm nhìn ra không gian xám xịt đằng xa. Sát khí ngút trời bao quanh tòa cao ốc, dù là người không có khả năng ngoại cảm cũng sẽ thấy sợ hãi.
Vì đã bị bỏ hoang nhiều năm, mặt đất sụp xuống tạo thành một cái hố đen khổng lồ.
Diệp Ca đứng trên miệng hố nhìn xuống.
Một mùi thối rữa và mục nát bốc lên, còn có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng bò sột soạt bên dưới.
Chính là chỗ này.
“Anh định đi vào kiểu gì?” Cánh tay đen thò ra từ trên vai Diệp Ca, tò mò hỏi.
Diệp Ca không trả lời câu hỏi của nó mà trầm ngâm nhìn chăm chăm vào cái hố trước mặt.
Đây là bước thứ hai, bước quan trọng nhất – tiến vào ổ nhện.
Đồng thời cũng là bước khó khăn nhất.
Thị giác của nhện mặt quỷ rất kém song khứu giác của chúng lại cực nhạy, nhất là chúng đã quen với mùi thơm tươi mới ấm áp của con người. Hơn nữa bên trong ổ nhện chắc chắn sẽ chăng đầy mạng nhện – có thể xem như giác quan mở rộng của nhện mặt quỷ. Muốn lén lút lẻn vào giết chết nhện mẹ dưới sự bảo vệ của của hàng ngàn hàng vạn lính nhện, quả là khó như lên trời.
Nhưng cũng không phải là không thể.
Diệp Ca thong thả trùm mũ lên đầu, ấn vành mũ xuống.
Ngay sau đó, một luồng âm khí lạnh lẽo từ từ tràn ra từ trong cơ thể anh, nhanh chóng bao trùm khắp cơ thể.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, hơi thở của anh đã không khác gì một lệ quỷ thực thụ.
Cánh tay đen sợ hãi nhìn người thanh niên trước mặt.
Không chỉ riêng hơi thở mà cả vẻ ngoài của chàng trai này cũng đã giống một u hồn thật sự. Mũ trùm đầu màu đen che kín gương mặt, chỉ hở ra một nửa cái cằm nhọn trắng bệch. Âm khí đen kịt lạnh lẽo cuốn theo lớp bụi mù lơ lửng trong không trung khiến cho bóng dáng anh trở nên xa xăm mơ hồ, như một tầng ranh giới mà mắt thường không thể nhìn thấu được.
“Anh… Anh…” Cánh tay đen trợn mắt há miệng: “Mạnh quá mức rồi á!”
Nó khó tin bay một vòng quanh Diệp Ca: “Anh là con người thật đó hả?”
Diệp Ca: “…”
Cách một luồng âm khí u ám, cánh tay đen vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt đe dọa của đối phương. Nó rùng mình, nhanh chóng rụt về trên vai Diệp Ca, ra vẻ như chẳng có chuyện gì: “Khụ, ừm, chúng ta đi thôi!”
Hang ổ của nhện mặt quỷ tăm tối và sâu thẳm.
Diệp Ca cẩn thận bước xuống men theo lối vào, nền đất dưới chân vừa gồ ghề vừa trơn trượt, lớp mạng nhện nhầy nhụa dính đầy bụi như chiếc lồng bàn đậy kín lối đi chật hẹp, khiến việc đi lại càng thêm khó khăn.
Ra khỏi lối đi, không gian phía trước bỗng rộng rãi hơn nhiều.
Diệp Ca ngước mắt, cảm thán quan sát khung cảnh trước mắt.
Sau nhiều năm lăn lộn trong trò chơi, khả năng nhìn trong bóng tối của Diệp Ca đã rất mạnh. Anh có thể nhìn rõ toàn cảnh hang động trước mặt chỉ với ánh sáng ít ỏi len lỏi qua cửa hang phía sau.
Nhện mặt quỷ đã đục rỗng toàn bộ không gian bên dưới mặt đất.
Hang động trước mắt rộng lớn đến không ngờ, bên trong có vô số lối đi chằng chịt, tối đen chẳng biết dẫn đến đâu. Mạng nhện chăng khắp nơi từ mặt đất tới trần hang, hết lớp này đến lớp khác, mùi hôi thối của xác chết phảng phất khắp nơi.
Đây là ổ nhện mặt quỷ lớn nhất Diệp Ca từng thấy.
Khó mà tưởng tượng được những con quái vật này đã lẻn vào hiện thực bằng cách nào, sau đó còn lặng lẽ khoét đất, xây dựng nên vương quốc của riêng mình, săn mồi, sinh sôi, xâm lược…
Tựa như một khối u ác tính sinh trưởng dưới lớp da của thành phố.
Một hang nhện khổng lồ cỡ này phải có đến hàng nghìn lính nhện cùng nhện mẹ cấp A trở lên.
Mà kỳ lạ một điều, đến lúc này rồi anh vẫn chưa gặp con lính nhện nào.
Nhưng với anh thì như vậy cũng tốt.
Một ngọn lửa ma trơi màu xanh nhen nhóm trên đầu ngón tay Diệp Ca. Anh cúi người dí sát ngọn lửa vào mạng nhện trên mặt đất.
Một dấu đỏ tươi xuất hiện trên mạng nhện.
Đó là dấu hiệu sống của con người.
Những người còn sống đều là thức ăn dự trữ và nơi ấp trứng của nhện mẹ, tìm được con người, cũng là tìm được nhện mẹ.
Diệp Ca lần theo từng giọt đỏ tươi, đi về phía trước.
Sau khi che đi mùi hương của con người, sự tồn tại của Diệp Ca như hòa cùng hang động. Chỉ cần lính nhện không cố ý truy tìm thì chúng cũng không thể phân biệt được bước chân của anh cùng cơn gió lay động đám mạng nhện.
Thân hình anh lúc này như một cái bóng lay động, lẳng lặng đi sâu vào trong theo con đường quanh co kỳ lạ trong hang động.
Đi càng xa, đám mạng nhện lại càng chi chít dày đặc, từng lớp mạng nhện dinh dính phủ kín hang động không một kẽ hở, không khí nồng nặc mùi hôi thối khiến người ta gần như ngạt thở.
Tay Diệp Ca bỗng chạm vào một thứ gì đó.
Nó mềm mại, nhớp nháp, bị vùi lấp trong đống mạng nhện.
Anh quay đầu nhìn sang.
Ánh lửa lờ mờ chỉ có thể thắp sáng một khoảng nho nhỏ xung quanh, dưới ánh sáng yếu ớt đó, một khuôn mặt trắng bệch bị treo ngược xoay thẳng về phía Diệp Ca. Đôi mắt xám đục khép hờ, cái miệng há to méo mó, cả gương mặt hệt như một pho tượng sáp đang chảy.
Diệp Ca híp mắt.
Anh cẩn thận tránh xa khuôn mặt phía trước, sau đó châm lớn ngọn lửa trên đầu ngón tay.
Trước mắt anh là một cái tổ khổng lồ, vô vàn xác chết đã thối rữa bị quấn trong đống mạng nhện dưới đất, một số bị gặm nham nhở, một số chỉ còn lại bộ xương.
Vô số con người bị tơ nhện quấn lại như nhộng rồi treo ngược giữa hang. Gương mặt nào cũng trắng bệch, đờ đẫn và cứng đờ, Diệp Ca có thể trông thấy loáng thoáng bụng họ đang ngọ nguậy gồ lên, như thể có thứ gì đó đang sinh trưởng trong cơ thể họ.
Nơi này chính là “vườn ươm” của nhện mặt quỷ.
Chắc hẳn nhện mẹ đang ở đâu đó quanh đây.
Diệp Ca vừa định dập ngọn lửa trên đầu ngón tay thì trông thấy một cái bóng khổng lồ đen sì xuất hiện chỗ hang động cách đó không xa. Sáu cái chân mọc đầy lông dài đen đúa duỗi ra, trên cơ thể khổng lồ màu nâu sẫm là một gương mặt xấu xí, sáu con mắt dữ tợn nhìn anh chằm chằm, đôi càng sắc nhọn nhe ra trong miệng.
Toi rồi, là lính nhện.
Một tia sáng lạnh băng lóe lên nơi đầu ngón tay Diệp Ca.
Nhưng bất ngờ thay, con lính nhện kia không hề có ý định tấn công anh.
Đôi càng của nó khép mở phát ra âm thanh lạch cạch, một giọng nói khàn khàn vang lên: “Đến họp à?”
Họp?
Vệt sáng lạnh lẽo chớp lóe trên tay Diệp Ca, anh tỉnh bơ “ừ” một tiếng.
“Ngươi đi nhầm chỗ rồi.” Lính nhện ồm ồm nói: “Theo ta.”
“Nữ vương chờ ngươi sốt ruột lắm rồi.”
Nói xong nó quay người hướng trở lại cái hang mà nó đi đến.
Được dẫn thẳng đến chỗ nhện mẹ, đúng là lộc trời ban mà.
Diệp Ca nhếch môi.
Anh dập tắt ngọn lửa rồi đi theo nó.