Đồng Vũ Vụ nhìn thấy số lượng người theo dõi của nhóm tiểu thư chia sẻ về những chiếc váy mấy ngàn tệ đang tăng vọt, thậm chí còn lên hotsearch, cô vô cùng khó chịu. Rõ ràng người khởi xướng ra hoạt động này là cô, kết quả người khác lại được lợi, nhìn lại Weibo của mình chỉ có mấy trăm người theo dõi, cô nằm trên giường tỏ vẻ không vui.
Weibo của cô rất ít khi chia sẻ cuộc sống cá nhân, Weibo đối với cô chỉ có tác dụng là hóng chuyện.
Không phải cô là người kín tiếng, cô cũng muốn được tiếp xúc, chỉ là tình huống không cho phép, Phó Lễ Hành mới là người kín tiếng, Phó gia mới là người kín tiếng, tất nhiên cô cũng phải phối hợp theo.
Phó Lễ Hành tắm xong đi ra, vừa lau tóc vừa đi đến bên giường, liền nhìn thấy bộ dạng như bị người khác thiếu tiền của cô, liền hỏi: “Sao lại mất hứng?”
Anh không hỏi còn đỡ, vừa hỏi Đồng Vũ Vụ nhịn không được, liền bùng phát: “Em không nói nên lời, thật sự không nói nên lời luôn rồi, anh có biết Trịnh Tư Nguyệt không? Lần này cô ta cũng tham gia hoạt động mà em đề ra, hiện tại mỗi ngày đều chia sẻ quần áo hàng ngày lên Weibo. Mọi người đều nói đây là hào môn hướng dẫn mặc đẹp giá bình dân, người theo dõi mới đầu chỉ có trăm ngàn người, hiện tại vài triệu người rồi, nói không chừng tháng sau có thể đạt được hàng chục triệu người! Những người theo dõi đều nói cô ta là danh viện nổi tiếng nhất ở Yến Kinh, còn nói, những gì cô ta chia sẻ đều là những thương hiệu thời trang giá bình dân, nên có không ít thương hiệu tặng quần áo cho cô ta, mời cô ta đóng quảng cáo, còn có thể kiếm được phí quảng cáo nữa nha!”
Cái gì mà làm áo cưới cho người khác, chính là nói đến chuyện này nha.
Mặc dù Trịnh Tư Nguyệt cũng không để ý đến mấy phí quảng cáo kia, còn không đủ để mua túi xách nữa, nhưng lần này cô ta nhờ vào hoạt động mà thu được danh lợi, chiếm hết nổi bật nha.
Nói tóm lại, Đồng Vũ Vụ không cao hứng.
Phó Lễ Hành cảm nhận được, thái thái của anh hỉ ố thất thường, đời này anh khó mà có thể hiểu rõ được.
Giống như cô kích động mà lên án chuyện này, anh không thể lý giải nổi.
Thẳng nam như anh cũng chỉ có thể bình tĩnh nói: “Phí quảng cáo của cô ta bao nhiêu? Anh cho em.”
Đồng Vũ Vụ trợn mắt há hốc mồm: “Em không phải có ý đó.”
Phó Lễ Hành dừng động tác lau tóc một chút, anh nhìn cô một cái, “Vậy ý của em là gì?”
“Bỏ đi, em không thèm nói với anh nữa.” Quả nhiên tìm ai bùng phát cũng không nên tìm lão công bùng phát, cô bắt đầu cầm lấy điện thoại điên cuồng phát tán sự khó chịu với người cùng chung chủ đề là Lục Nhân Nhân và Tống Tương.
Thật ra bộ dạng điên cuồng ngang ngược như vậy của cô rất đáng yêu.
“Em thật sự không muốn nói với anh sao?” Giọng điệu Phó Lễ Hành có chút tiếc nuối.
Việc cô nói anh cũng không hiểu, nhưng mà lúc này trong phòng rất yên tĩnh, anh có chút không quen.
Đồng Vũ Vụ ngẩng đầu nhìn anh một cái, “Em tức giận là vì em chỉ có mấy trăm lượt theo dõi, em….” Cô nhanh chóng mở Weibo, cầm điện thoại đưa đến trước mặt anh, “Em chỉ mới có 499 người theo dõi thôi, ngay cả 500 cũng chưa đến nha!”
Cô một là không mua lượt theo dõi, hai là không khoe sự giàu có của mình, trên Weibo cũng không đăng cái gì, có thể có đến hơn 400 lượt theo dõi cũng đã rất có sức hút rồi.
Phó Lễ Hành nhanh chóng nhớ kỹ tên Weibo của cô.
Đồng Vũ Vụ thấy anh không nói chuyện, vừa lúc nhận được tin nhắn Wechat, cô tiếp tục cùng Tống Tương và Lục Nhân Nhân nói chuyện.
Cũng không biết qua bao lâu, điện thoại trên tay cô rung lên, thông báo Weibo có người theo dõi mới.
Cô theo bản năng mở ra nhìn, trong số những người theo dõi có một cái màu đỏ…..kết quả người theo dõi mới không có hình nền đại diện, ngay cả tên Wechat cũng là tiếng anh, giống như là một tài khoản ảo, đây là cái gì chứ.
“Năm trăm.” Phó Lễ Hành trầm giọng nói.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, vẻ mặt kinh ngạc, “Vừa rồi em có tăng thêm một người theo dõi mới là anh sao?”
Phó Lễ Hành nghĩ là cô rất cảm động, nên ngại ngùng gật đầu, “Ừ.”
Đồng Vũ Vụ nhìn anh, hiển nhiên không hiểu được hành động của anh, cô thầm thở dài một hơi: “Anh làm như vậy, em cảm thấy mình càng đáng thương hơn.”
Lão công thân là tổng tài bá đạo, chẳng lẽ không phải nên bỏ tiền ra mua mấy chục triệu lượt theo dõi cho cô sao?
Cô thật thảm mà, phải dựa vào tình cảm của chồng mới đạt được 500 lượt theo dõi mà.
Có hào môn nào ở Yến Kinh so với cô còn thàm hơn không chứ? Ô ô ô.
Phó Lễ Hành nghi hoặc nhìn cô: “Anh nghĩ em sẽ cao hứng chứ.”
Thẳng nam vô tội có làm sai chuyện gì đâu chứ, thôi quên đi. Đồng Vũ Vụ trịnh trọng nắm lấy tay anh hôn lên đó một cái, “Tiên sinh, cảm ơn anh đã giúp em thực hiện được ước muốn có 500 người theo dõi.”
Phó Lễ Hành: “…….”
Anh cảm giác cô là đang trào phúng anh.
Nhưng mà so đo với vợ không phải là hành vi của thân sĩ, “Không cần cảm ơn.”
Vào ban đêm vốn dĩ là cuộc sống của vợ chồng, cũng bởi vì chuyện người theo dõi trên Weibo mà tạm thời gác lại.
Lý do? Có người đang mất hứng.
Khi Phó Lễ Hành dẫn Đồng Vũ Vụ đi tham gia yến tiệc, cũng không đụng mặt với Thượng Duệ, cũng không cần phải hỏi thăm nhiều, Phó Lễ Hành cũng biết một số tin tức, nguyên nhân Thượng Duệ bị một nhóm thanh niên đánh ở bãi đỗ xe, trước mắt vẫn còn đang ở bệnh viện, cảnh sát cũng vào cuộc, nhưng mà cũng chỉ có thể đánh mấy cái vào đầu của mấy thanh niên kia, hỏi bọn họ vì sao đánh người, thì giọng điệu và vẻ mặt bọn họ thản nhiên nói đánh sai người.
Trợ lý đặc biết Chu sở dĩ có thể làm trợ lý đặc biệt là vì anh làm việc chu toàn thỏa đáng, cũng không cần Phó Lễ Hành mở miệng, anh liền đem tiền căn hậu quả đi điều tra rõ ràng, thì ra là Tần Dịch ra tay, Tần Dịch không biết là từ đâu mà nghe được chuyện Thượng Duệ từng “Bức bách” Đồng Vũ Vụ gả cho hắn nên sẳn sàng lấy tiền cho mấy người ở tù ra hung hăng đánh Thượng Duệ một trận.
Sau khi nghe xong lời này, Phó Lễ Hành rất kinh ngạc, thì ra người 25 tuổi lại ……bồng bột như vậy sao?
Nhưng mà chuyện này cũng không liên quan gì đến bọn họ.
Đồng Vũ Vụ cũng không đem Thượng Duệ để trong lòng, mặc dù 3 năm trước cô bị những hành động của Thượng Duệ làm cho ghê tởm, nhưng Thượng Duệ đối với cô mà nói chỉ là một người xa lạ, hiện tại cô đã kết hôn nhiều năm rồi, ai mà để tâm đến một người như vậy chứ?
Ở bên Phó Lễ Hành ba năm, cô so với trước kia cũng mạnh mẽ hơn, mặc dù loại mạnh mẽ này là Phó Lễ Hành cấp cho cô.
Hôm nay, sau khi Đồng Vũ Vụ hoàn thành nhiệm vụ lại một lần nữa thỏa thích mua sắm, khi cô đem túi xách mới mua đặt vào phòng thay đồ, Phó Lễ Hành đã trở về đang đứng dựa vào cửa, nhìn cô một lúc lâu, mới mở miệng nói…..
“Tháng sau anh phải đến Cao Thành một chuyến để tham gia hôn lễ của một người bạn, em có thời gian không?”
Cao Thành?
Cô chưa từng nghe anh nói qua anh có bạn ở Cao Thành, mấy người bạn có mối quan hệ tốt của anh không phải đều ở Yến Kinh sao?
“Cái khác thì em không nhiều, chỉ có thời gian là có nhiều nhất thôi.” Đồng Vũ Vụ trêu chọc một chút, rồi lại tò mò hỏi anh, “Ở Cao Thành anh cũng có bạn sao?”
Cao Thành cách Yến Kinh rất xa, một bắc, một nam, Phó thị mặc dù có sản nghiệp ở phía nam, nhưng trọng tâm vẫn ở phía bắc, bản thân Phó Lễ Hành cũng rất ít khi đến phía nam.
“Ừ.” Phó Lễ Hành bước đến, “Trước đây khi chơi game có kết giao bạn bè, là người Cao Thành.”
Phó Lễ Hành không phải lúc nào cũng nghiêm túc trầm ổn như cán bộ kỳ cựu, khi anh hơn 10 tuổi anh cũng giống như những đứa trẻ bình thường khác cũng chơi game để giảm căng thẳng, dù sao thì khi trưởng thành đến cả hacker cũng đã làm qua, thì mấy chuyện chơi game đối với nam sinh mà nói là một hoạt động giải trí tốt nhất đương nhiên anh cũng không bỏ qua.
Mười mấy năm trước game cũng có bang phái và đội ngũ, khi đó anh cùng mấy bạn bè trong một bang phái, thường xuyên cùng nhau lập đội đánh Boss, ngoại trừ mấy người bạn trong cuộc sống thật ra thì chỉ có người bạn ở Cao Thành này.
Khi vừa mới bắt đầu chơi game, tất cả mọi người đều bằng tuổi, sau này lại ra ngoài đời cũng gặp mặt, ra ngoài đời cũng hợp nên liền trở thành bạn bè tốt.
Đồng Vũ Vụ nga một tiếng, đem đôi giày cao gót mới mua lấy ra vừa đặt lên tủ giày vừa thuận miệng hỏi: “Anh mà cũng chơi game nữa sao?”
Phó Lễ Hành trả lời “Vì sao anh không thể chơi”, “Lần này ngoại trừ tham gia hôn lễ, cũng thuận tiện để họp mặt, vài năm trước cậu ta muốn mở một câu lạc bộ thi đấu game, khi đó không đủ tài chính, nên anh có đầu tư vào đó một ít, hiện tại cũng đã có lợi nhuận rồi.”
Câu lạc bộ thi đấu game? Người Cao Thành?
Trong đầu Đồng Vũ Vụ xâu chuổi lại mọi chuyện lại rồi nghĩ đến chuyện gì đó, cũng không muốn nghĩ nhiều liền quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn anh: “Lão Phì ly hôn rồi sao? Hai bé gái sinh đôi của anh ta phải làm sao chứ?”
Lời vừa nói ra, Đồng Vũ Vụ và Phó Lễ Hành đều ngây người.
Hai người em nhìn anh rồi anh nhìn em….
Hiện tại Đồng Vũ Vụ rất muốn đập đầu vô tường, tóm lại cô hối hận, vô cùng hối hận.
Cô thật sự là lơ là, thật sự không cẩn thận, cô đã thay đổi rồi, bởi vì thời gian này tình cảm với Phó Lễ Hành tăng lên, hai người giống như hai vợ chồng mới cưới, trong tiềm thức của cô còn chưa thực sự đem anh trở thành lão công nhưng cũng đã là bạn trai của cô rồi, nên ở trước mặt anh cũng không giống với trước đây muốn nói chuyện gì phải suy nghĩ cân nhắc đi cân nhắc lại, hiện tại cô muốn nói gì liền nói cái đó.
Chuyện này cô cũng không phải biết từ chỗ của Phó Lễ Hành, mà biết từ Vạn Lâm Gia.
Cô và Vạn Lâm Gia cũng không có ở cùng một chỗ, nhưng mà khi đó gặp ở New York, anh ta muốn theo đuổi cô, cô cũng có tâm tình muốn tiếp xúc, có lần anh ta hẹn cô đi ăn cơm, thời điểm hai người đang nói chuyện phiếm, anh ta nhận được một cuộc điện thoại, đại khái anh ta cũng cảm thấy vào lúc dùng cơm mà nhận điện thoại mà còn nói lâu như vậy thì không được lịch sự, nên nhân tiện đó cũng đem nội dung cuộc điện thoại đó nói cho cô nghe.
Anh ta nói, trước đây ở thời học sinh chơi game có kết giao được bạn hữu, tên là lão Phì, người Cao Thành, là người rất tốt, khi còn trẻ tuổi đã kết hôn và sinh được cặp song sinh con gái rất đáng yêu. Hiện tại lão Phì muốn gây dựng sự nghiệp của riêng mình muốn mở một câu lạc bộ thi đấu game, đáng tiếc người nhà không ủng hộ, mà tài chính trong tay không nhiều nên tìm đến anh ta.
Lúc ấy cô đối với đề tài này cũng không có hứng thú, nhưng xuất phát từ lịch sự nên cũng đáp lại ba câu “Thật không?” “Phải không?”, “Thật là lợi hại.” Vạn Lâm Gia nghĩ cô đối với chuyện này có hứng thú nên kể cho cô nghe về thời kỳ học sinh lập bang phái chơi game.
Khi đó cái tên Phó Lễ Hành này cũng từ trong miệng anh ta nói ra.
Lúc ấy cô cảm thấy vô cùng nhàm chán. Nhưng vẫn phải mỉm cười đối mặt.
Hiện tại cũng đã qua ba năm, cô cũng đã sớm quên chuyện này, bây giờ Phó Lễ Hành lại nói như vậy khiến cho cô nhớ lại, điều đáng chết chính là, cô chỉ buột miệng thốt ra mà không có suy nghĩ nha!
Ở trước mặt Phó Lễ Hành mà nói chuyện không suy nghĩ là chuyện đáng sợ cỡ nào chứ!
Trong phòng thay đồ, có một không khí đáng sợ khiến có người ta hít thở cũng không thông.
Đồng Vũ Vụ cười khan một tiếng, rất nhanh nói sang chuyện khác, “Lão công à, không phải hai ngày trước anh nói quần áo của anh quá đơn điệu sao, em có mua quần áo mới cho anh nè, anh có muốn thử không?”
Vẻ mặt Phó Lễ Hành nghi ngờ nhìn cô, cô làm sao lại biết lão Phì? Làm sao lại biết lão Phì có một cặp song sinh con gái chứ?
Hơn nữa giờ phút này bộ dạng của cô giống như là đang chột dạ nha.
Anh chắc chắn là trước đây anh chưa từng nói qua chuyện của lão Phì cho cô nghe, cô làm sao mà biết được chứ?
Cô chắc chắn là không biết lão Phì, bằng không sẽ không hỏi anh những vấn đề đó, hai năm trước lão Phì đã ly hôn, anh và bạn bè đều biết. Khi đó lão Phì vì chuyện ly hôn nên không thể đến tham gia hôn lễ của anh.
Cô có thể nghe ai nói chuyện này chứ? Có thể là ai được?
Đầu óc Phó Lễ Hành hoạt động điên cuồng, một bên nhìn chằm chằm cô, một bên thì sàng lọc đối tượng tình nghi.
Có thể là nghe được từ người trong đội ngũ bang phái lúc đấy nói, tin tức vừa rồi anh nói cũng không đầy đủ, chỉ có người vừa quen biết anh vừa quen biết với lão Phì mới biết được.
Người đó là ai chứ?
Chu Trì? Đường Cẩn Hành? Hay là Vạn Lâm Gia?
Nhưng mà ba người bọn họ đều không thân với cô….
Hoặc là ở trước mặt anh giả vờ không thân? Chẳng lẽ cô ở sau lưng anh từng tiếp xúc với một trong ba người bọn họ, còn thân thiết đến nổi chuyện của lão Phì cũng nói ra luôn sao?
Phó Lễ Hành nhìn cô, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, trên mặt hiện ra “Đừng nghĩ lừa gạt cho qua chuyện, anh khuyên em tốt nhất nên thành thật một chút.”
Vẻ mặt Đồng Vũ Vụ khóc không ra nước mắt, lúc này trong đầu chỉ có một ý nghĩ: xong đời!