Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hoàn thành Tâm Chương 89

Chương 89

9:30 sáng – 08/07/2024

Trưa hôm đó sau khi ăn xong, Tâm đưa Cẩm vào giường. Cẩm nằm đọc báo trên máy tính bảng, cái ipad mà nó mới mua cho nàng. Trong khi nàng thích thú nghịch ngợm tìm hiểu đồ chơi mới, Tâm đang nhẹ nhàng xoa bóp chân cho Cẩm. Đôi chân nàng đã phù to lên, bàn chân đỏ to lên trông thấy. Tâm cứ thong thả xoa bóp bàn chân rồi bắp chân nàng. Cẩm dần nằm hẳn ra, nàng cũng cảm thấy thoải mái khi được Tâm xoa bóp.

– Bóp cao hơn đi anh.
– Chỗ đó đâu bị phù đâu mà bóp. Em định dụ dỗ anh phạm tội à.
– Mấy tháng rồi cô bé của em chưa được anh chào hỏi gì cả. Nó nhớ anh đấy. Anh hôn nó cũng được, kích thích nhẹ cho dễ đẻ.
– Hiền còn bên phòng kia kìa.
– Lúc nãy em đi qua thấy nó đang đeo tai nghe nhạc. Mình đóng cửa rồi còn gì.

Cẩm nói chưa dứt thì Tâm đã như con rắn trườn lên phía trên người nàng. Hai bàn tay nó xoa dần lên đùi trên gần bẹn nàng. Cẩm dang 2 chân rộng ra, ở nơi tam giác giữa 2 chân ấy là một cái lồn múp rụp nhẵn thín. Cẩm không biết đã cởi quần lót từ lúc nào, hay nàng không mang quần lót nhỉ.

– Em cạo hết à.
– Vâng, vừa hôm qua thôi. Sắp đến ngày đẻ nên cạo cho sạch sẽ, vệ sinh cho dễ…. ưm..ư…ư…

Thằng Tâm chả nói chả rằng, nó tấn công ngay đầu não quân địch. Không vờn quanh, không kích thích, miệng nó há to ngậm lồn Cẩm vào. Nhưng chỉ thế thôi rồi nó rút quân. Nó lại bắt đầu hôn hít 2 bên bẹn nàng. Đôi bàn tay thọc cao sâu bên trong cái váy, tìm đường đến ngọn núi đôi huyền thoại. Vú Cẩm vốn to, giờ đang căng to ra hơn. Vì vậy nên Cẩm không mặc áo lót cho dễ chịu. Và thằng Tâm được hưởng lợi vì điều đó, 2 bàn tay nó nhanh chóng chụp lấy vú Cẩm mà xoa, day day nhẹ 2 núm. Cái miệng cứ hôn hít hết 2 bên đùi bẹn, rồi lại đến vùng mu tam giác của Cẩm. Cái cảm giác hơi hơi sướng dễ chịu, Cẩm co gối lên dạng to ra để miệng Tâm làm cho dễ. Cái váy cũng được cởi 2 dây trên vai ra để 2 vú được xoa bóp dễ dàng.

Tâm cứ từ từ liếm nhẹ hai bên mép lồn Cẩm, thi thoảng nó lại há miệng húp 1 cái nước nhờn chảy ra từ lồn Cẩm. Cái lưỡi điêu luyện cứ liếm quanh mép lồn rồi lại rà vào cửa lồn đỏ hỏn. Nó để 2 ngón tay cứ day quanh cái hột le của Cẩm, giờ đã cứng lên dưới ngón tay nó. Cẩm cứ giật giật nhẹ theo nhịp liếm của nó, miệng nàng hừ hừ vì dễ chịu.

– Anh ơi em dễ chịu quá. Biết thế này em gọi anh về sớm.
– Um… anh liếm cho em sướng, cho em dễ đẻ nhé.
– Ư…ư… mà nhẹ thôi nhé… mai có khi em phải vào viện rồi..ư…ư…

Tâm cứ thế bú lồn Cẩm, cửa lồn nàng đã đóng vào mở ra liên tục như mời gọi nó. Cẩm cứ rên lên từng tràng một khi bị nó kích thích. Nhưng làm mãi cũng chán, Tâm không dám kích thích mạnh hay cho tay vào móc sợ ảnh hưởng. Nó bèn ngồi dậy, dang chân Cẩm ra rồi kê chim vào.

– Ôi..anh làm gì đấy….vào có sao không.
– Anh làm nhẹ thôi. Em cứ rên vậy anh khó chịu quá.

Nói vừa dứt lời thì nó đã nhấn ngập đầu khấc vào lồn Cẩm. Tâm sợ ảnh hưởng lên chỉ dám nhấn gần nửa thân cặc nó vào. Con cặc cứ ra vào từ từ sợ Cẩm đau, nhưng thế là đủ chết với Cẩm rồi.

– Ôi…anh ơi….sướng quá….dễ chịu…em mệt mỏi với đứa bé này quá rồi… ôi….ôi….
– Để anh làm từ từ cho em sướng.
– Làm em sướng đi… ôi…aaaa…aaaa..aaaaaa…..

Tâm không dám lành mạnh, nó cứ hẩy cặc vào rồi lại rút ra. Lồn Cẩm vậy mà ra nước nhiều quá. Con cặc cứ hẩy vào rút ra lại nghe tiếng bọp bẹp, nhóp nhép. Thân cặc của nó trắng như bôi kem cạo râu. Cứ vậy đến khi nó thấy Cẩm thở càng lúc càng mạnh. Lồn nàng như muốn co bóp lấy cặc nó. Tâm vội rút cặc ra làm Cẩm hụt hẫng.

– Sao anh rút ra.
– Anh thấy em co bóp ghê quá. Anh sợ ảnh hưởng đứa bé.
– Gớm, em chả sợ anh sợ gì. Thôi, thế tạm đủ rồi. Em cũng sợ lắm, giờ già thế này mà còn có con.

Tâm nhìn nàng nằm nghiêng ra, cái dáng bà đẻ phục phịch có nét dâm của nó. Nó liền nằm sau úp thìa với nàng. Tay nó nâng vội chân nàng lên, cái tay cầm cặc rò rẫm tìm cửa lồn.

Cẩm đưa tay hẩy tay nó ra, nàng cầm cặc nó kê ngay cửa lồn đang nhoét nước của mình. Ót, con cặc đã vào hơn phân nửa. Cẩm ư lên một tiếng vì sướng. Cứ thế, Tâm nhẹ nhàng ôm Cẩm từ phía sau, con cặc cứ nhè nhẹ nhấp vào lồn nàng.

Buổi trưa thế là chấm dứt. Tâm phục vụ để Cẩm thoái mái, đến khi nàng buồn ngủ nó rút cặc ra. Nhìn người đàn bà lõa lồ với cái bụng bầu to, hai bên bụng hằn lên những vết rạn. Tâm thấy thương Cẩm. Nó hôn nhẹ lên má nàng, lên bụng nàng, lên cặp đùi của Cẩm. Nó nằm khẽ xuống ôm nàng ngủ. Cẩm hích cái mông vào chim nó, dụi cả người như muốn ấp vào nó. Nàng chìm vào giấc ngủ khoan khoái nhất mấy tháng nay.

Trời chiều, lất phất mưa phùn. Tâm vừa đưa Cẩm đi dạo 1 vòng cho dễ đẻ. Vào đến nhà thì tối om, dù bên ngoài nhà hàng xóm vẫn sáng đèn.

– Ôi nhà mất điện à. Hiền ơi.
– Con đây. Con cắm cái bếp hồng ngoại, thế nào nó chập bụp 1 cái, cả nhà mất điện.
– Thế làm thế nào bây giờ. Giờ này gọi thợ điện ai chữa. Con cắm cơm chưa.
– Chưa, con đang định bật bếp lên hấp con cá, chưa làm gì cả.
– Từ từ, có khi nhảy cầu dao thôi.

Tâm đi ra ngoài kiểm tra cầu dao, đúng là bị hạ thật. Nó bật lại lên, đèn đuốc sáng trưng. Nhưng bị cháy mất 2 cái đèn. Tâm lụi cụi chạy đi mua luôn.

Mua xong 2 cái đèn về đến nơi thì mùi cá hấp đã thơm lừng. Một cái ở bếp, 1 cái trên phòng Hiền. Tâm thay xong cái bóng ở bếp thì chạy lên phòng Hiền. Nó còn chưa định hình được thì Hiền đã đứng ngay sau nó:

– Anh để em giữ thang cho.
– Cảm ơn em.

Nhà Cẩm không hiểu ai xây mà rõ cao. Tầng 1 4m tầng 3m7. Tâm leo lên cái thang mà ghê cả chân. Nó nặng gần 70kg, cái thang tre cứ kẽo kẹt như muốn sập. Tâm cố tập trung, nó ngậm đèn pin rồi bắt đầu thay. Đen tuýp nên cũng dễ thôi. Tâm nhanh chóng lắp xong đèn mới. Nó cúi xuống bảo Hiền:

– Em ra bật xem được chưa.

Hiền đang cầm điện thoại xem, thấy nó bảo thì đi ra. Chân nàng thế nào mắc luôn vào chân thang, làm nàng tí ngã. Hiền vừa trụ vững thì cái thang nghiêng nghiêng. Nàng hoảng hồn giữ cái thang lại nhưng vô ích. Thằng Tâm cũng nhanh trí, nó bám vào thành thang rồi tụt vội xuống. Cú tiếp đất không được gọi là thành công lắm, nhưng còn hơn bị ngã đau.

Tâm mở mắt ra, nó đang nằm ngửa trên đất. Phía trên nó là cái thang. Nhưng giữa nó và cái thang là… Hiền. Lúc tiếp đất nó chới với hay như thế nào nó không rõ, nhưng tóm lại giờ Hiền đang nằm trên người nó. Nó có thể cảm nhận được hơi thở thơm thơm của nàng phả vào mặt nó. Bộ ngực mềm mại như không mặc nịt của nàng đang ép vào ngực nó. Căn phòng tối, chỉ có ánh đèn hắt lên từ tầng 1, nhưng đủ để 2 cặp mắt nhìn nhau trong bóng tối.

– Anh có sao không. Giọng Hiền có vẻ sốt sắng.
– Không…ai ui….đau quá. Tự dưng chả hiểu sao nó lại mở mồm kêu đau.
– Ui, nằm yên đó, em từ từ dậy thôi, em vừa chống tay anh đau lưng quá.
– Sao lại thế? Em thấy anh ngã cũng không đến nỗi mạnh lắm.
– Vết thương cũ, anh vừa mới khỏi được mấy hôm.
– Vết thương nào. Làm sao mà tự dưng duỳnh một tiếng thế.

Đèn bật sáng, Cẩm đang đứng ở cửa. Nàng đang dưới nhà thì nghe ầm 1 tiếng ở tầng 2. Cẩm gọi mà không ai thưa, nàng ba chân bốn cẳng chạy lên. Đập vào mắt Cẩm là con gái nàng đang nằm trên người Tâm, mặt Hiền cách mặt Tâm có chút xíu. Nhưng nàng không phải nông cạn, Cẩm nhanh chóng nhìn ra rồi chạy tới gỡ cái thang ra. Hiền lồm cồm bò dậy, có mỗi Tâm là vẫn nằm đó. Cẩm nhìn Tâm hơi bực, chả biết sao. Có lẽ nàng hơi ghen.

– Anh sao vẫn nằm đó, ăn vạ đợi em tới đỡ dậy à.
– Đau thật mà. Anh nói dối làm gì.
– Sao em nghe cái Hiền bảo ngã cũng nhẹ.
– Thì ngã cũng nhe, mà vết thương cũ. Mau đỡ anh dậy. Từ từ thôi…ai da….

Tâm lồm cồm bám vào người Cẩm và Hiền ngồi dậy. Nó giả vờ xoa xoa lưng.

– Sao lại vết thương cũ. Anh chả nói với em bao giờ.
– Anh sợ em lo thôi. Hôm nay cũng định kể với em mà lại thôi.
– Thế là bị thương lúc nào. Anh bị tai nạn lúc xây nhà à.
– Không, anh làm cẩn thận mà. Chút tai nạn với dân địa phương thôi.
– Thế chị Thương có biết không.
– Có, mẹ có biết. Đợt ý mẹ định vào mà sợ em biết nên lo lắng. Nên mẹ nhờ thím Lan vào đó chăm sóc anh. Anh vừa khỏi là cùng thím bay ra luôn rồi về đây với em.
– Anh thật là… chuyện như vậy mà cũng dấu em. Anh không ngã thì không kể với em chắc.
– Có… anh tính đợi em sinh xong.

Tâm cười hối lỗi. Nó than mình thật dại dột. Tự dưng đi trêu Hiền để rồi lại bịa ra lý do này nọ. Cẩm mặt sốt sắng, xoa xoa lưng cho nó. Để rồi ăn cơm xong cũng không bắt nó rửa bát. Hiền cũng thế, nàng có vẻ ân hận vì làm nó ngã. Ai biết nó bị thương cơ chứ.

Tối hôm đó Tâm gọi cho mẹ. Nó bảo ngủ với Cẩm đến khi nàng chuyển dạ. Cẩm cứ hối nó về, nhưng trông mặt nàng vui lắm. Cẩm nằm mà cứ huyên thuyên mãi mới ngủ. Hôm nay với nàng không ngủ cũng được. Nàng chính thức có chồng, được ngủ qua đêm hẳn hoi với chồng. Hạnh phúc với người đàn bà đứng tuổi, chỉ là thế thôi.

5h sáng, Tâm còn chưa tỉnh thì Cẩm lay gọi nó. Cẩm bảo cảm thấy các cơn co thắt nhẹ, có thể chuyển dạ. Cẩm hối hả đi tắm, Tâm chạy qua gõ cửa gọi Hiền dậy rồi gọi về cho mẹ. Nó thấy quýnh cả lên. Nửa tiếng sau Cẩm tắm rửa xong, Hiền đang sấy đầu cho mẹ thì mẹ nó tới. Mấy người đàn bà chuẩn bị hết quần áo phích nước… rồi gọi taxi. Cẩm có quen với bác sỹ trên bệnh huyện tỉnh, nên lần này nàng đẻ ở tỉnh chứ không xã huyện gì cả. Gì chứ, đây là đứa con cục vàng của nàng với Tâm. Nàng có tuổi rồi, đẻ ở bệnh viện to cho an tâm.

Vào viện xong xuôi thì Tâm bị đẩy ra ngoài. Cẩm đã vào phòng chờ đẻ, các cơn co thắt nhiều lên. Ấy vậy mà cũng phải hơn 3 tiếng sau, bác sỹ phải tiêm mũi kích đẻ thì đứa bé mới ra đời. Là con trai, nặng 3k2. Mẹ nó cứ khấn khắp nơi cảm tạ thần linh tổ tiên phù hộ. Nó ngồi phịch xuống, vậy là đã lên chức bố.

Tâm nhìn con, thằng bé đỏ hỏn, chả có gì giống nó. Thế mà Hiền và mẹ nó cứ bảo giống nó. Mẹ nó và Cẩm đã đặt tên cho đứa bé là Thuận, bỏ qua luôn nó. Tâm bật cười, Thuận thì Thuận. Cẩm mặt tái nhợt, nhưng nàng có vẻ vui. Vậy là con nàng và Tâm đã ra đời. Từ nay nàng và Tâm sẽ có một sợi dây gắn chặt lấy, Tâm sẽ không xa nàng được. Con người không có gì thì sẽ cho đi nhiều, càng có nhiều thì càng muốn giữ nhiều thì phải.

Vậy là đã một tuần từ ngày ra viện. Tâm vẫn ở nhà Cẩm chăm sóc cho nàng. Nói vậy thôi, nó chỉ là chân chạy việc. Còn chủ yếu vẫn là Hiền và mẹ nó. Cẩm đã hết đau, có thể đi lại nhẹ được. Nhìn nàng bồng con cho bú, ánh mắt người mẹ dịu dàng cưng nựng đứa con, Tâm thấy thật đáng yêu. Nó khẽ lại gần ôm chặt Cẩm, hôn nhẹ lên tóc nàng.

– Cảm ơn em.
– Chỉ cảm ơn thôi sao.
– Sau này anh đưa em giữ hết tiền nhé.
– Thôi, cầm tiền nhiều em sợ lắm. Anh có cách cảm ơn khác.
– Như thế nào.
– Khi nào em … muốn, anh phải làm em thỏa mãn. Em cũng thực tế, em không muốn cản trở anh. Chỉ cần khi nào về đây anh vẫn là bố của con em, là chồng của em là được.
– Thế em không vào Đà Nẵng với anh à.
– Không, em thích sống ở đây hơn. Em sống nửa đời người ở đây rồi.
– Vậy… để anh lo xong sự nghiệp trong đó rồi anh ra ngoài này.
– Anh ra làm gì. Anh phải ở trong đó chứ, kiếm tiền nuôi con.
– Thiếu gì việc, ngoài này còn mẹ con em, còn mẹ anh.

Cẩm im lặng chẳng nói gì. Nàng chỉ nói lẫy thôi. Ai chả muốn bên chồng. Nhưng nàng sợ vài năm nữa già rồi xấu, Tâm thì trẻ phây phây. Cẩm cũng nghe Thương kể về cái cô Thảo Nguyên. Nàng thở dài, có lẽ cô ấy hợp với Tâm hơn. Cẩm ôm chặt con, có con là đủ rồi. Vì thế, nghe Tâm nói vậy, Cẩm vừa mừng, lại vừa lo. Nàng lại nhìn cái Hiền ở xa xa đang chổng mông giặt quần áo. Nếu Hiền và Tâm…

Tâm vừa gọi điện vào trong Đà Nẵng. Không có nó mọi người vẫn làm việc chủ động. Chỉ còn ít việc nữa là xong khách sạn, giờ đang là phần sơn và ốp lát. Có cánh thợ già và giám sát của chú Tiến chắc sẽ không sao. Nó gọi xin phép chú cho nghỉ thêm chục hôm nữa. Nó nhìn Cẩm và con đang ngủ, vậy là lại sắp phải xa 2 mẹ con.

Thoát cái cũng hết thêm 7 ngày, con của Tâm và Cẩm đã cứng cáp hơn. Nhìn đôi mắt hấp háy sáng trong nhìn nó, tình cha con trong Tâm dần trỗi dậy. Nó vuốt ve cái tay bé xíu, thơm nhẹ lên đó. Cẩm nhu tình nhìn 2 cha con, nàng ước giá như Tâm không phải đi.

– Mai là anh đi phải không.
– Ừ, mai anh định lên đó bàn với chú. Sau đó xem xét rồi để chú vào đó làm cùng anh.
– Anh thật là. Anh đang làm giám đốc tự dưng thành phó giám đốc.
– Có sao đâu, toàn người nhà. Chỉ là cái chức danh thôi. Mà có cổ phần rồi mà.
– Nghe chồng em là giám đốc vẫn oai hơn. Cẩm làu bàu.
– Mà…. Hiền ơi, mai con đi mấy giờ.
– Chắc buổi sáng mẹ à.
– Thế mai con với Tâm đi cùng luôn đi.
– THế mai mẹ ở 1 mình à.
– Sao lại 1 mình. Mai bác Thương sang ở cùng mẹ mà.
– Hay con ở lại thêm.
– Vớ vẩn, con đã bị hỏng 1 môn rồi, định nã tiền mẹ học lại à. Hai người đàn bà từng này tuổi, lại không chăm được đứa bé à. Cô cứ vẽ truyện.

Tâm cũng bị Cẩm đẩy về nhà. Tâm biết Cẩm muốn hôm nay nó ở với mẹ. Đàn bà với nhau, cùng chung chồng nên sao không hiểu.

Tâm về nhà thì đã là buổi chiều, mẹ cũng vừa đi làm về. Thằng Tính đi đá bóng chưa về. Mẹ thấy nó thì hơi ngạc nhiên, nhưng nó nhìn thấy nét vui trong mắt mẹ.

Tâm đóng cổng cẩn thận. Nó để cái xẻng chặn ở cổng làm báo hiệu. Mẹ thấy thế thì nguýt nó một cái nhưng cũng cong đít vào nhà. Tâm vội vã chạy theo. Cửa phòng mẹ đóng chốt từ bên trong không vào được. Nó loay hoay, gõ cửa, gọi mẹ ỉ ơi nhưng mẹ không ra. Mẹ ở trong phòng cười khúc khích. Tâm chưa biết cách nào vào thì cửa mở, mẹ vẫn cố nhịn cười khi nhìn vẻ mặt nó.

– Mai con đi rồi. Con muốn đêm nay được ở với mẹ.

Mẹ thôi không cười nữa. Nước mắt chợt lăn xuống gò má. Mẹ ôm chầm lấy nó òa khóc. Tâm định gỡ mẹ ra nhưng mẹ không chịu, cứ thế ôm nó.

– Mẹ, mình vào phòng đi.
– Không, em sắp về rồi.
– Con chốt cổng rồi.
– Không, nó lớn rồi. Nó biết hết đấy. Mấy lần mẹ phơi đồ lót thím cho mẹ, nó thắc mắc đấy. Sau đấy mỗi lần con về mẹ toàn phải lừa lúc nó đi học, đem lên sân thượng nhà chú phơi đấy.
– Thế tối nay con vẫn ngủ với mẹ à.
– Ăn tối thôi. Còn con đi chỗ khác ngủ đi.
– Chố khác là chỗ nào…

Mẹ tủm tỉm cười lách qua nó. Tâm ngơ ngác một lúc với câu hỏi chỗ khác. Chả nhẽ mẹ bảo nó qua nhà Cẩm. Cũng không… Tâm chợt nhớ lại lời mẹ nó. Nó chạy luôn 1 mạch ra đằng sau nhà chú. Cửa sau chốt chứ không khóa. Nó tủm tỉm cười, quay lại nhà. Về đến nhà thì thằng Tính đang mồ hôi nhễ nhại ngồi ở sân nhà. May thật, mình mà làm thì chết với nó rồi. Mẹ đang ở dưới nấu bếp. Tâm ngồi buôn chuyện vớ vẩn với thằng em.

Bữa cơm tối, mẹ làm bao nhiêu món. Có lẽ vì mai nó lại phải đi rồi. Thằng Tính hò reo vì cơm quá ngon. Cái tuổi 17 bẻ gẫy sừng trâu, nó ăn còn khỏe hơn Tâm. Tâm nhẩn nha ăn, mẹ cứ ngồi bên mà gắp thức ăn cho nó.

Ăn xong, đợi thằng Tính ngồi học bài thì Tâm đi. Nó nói là đi về nhà với Cẩm. Nhưng qua cái cổng là nó dắt xe vào nhà chú. Nó đã để hờ cổng từ ban chiều, cửa cũng chỉ đóng chứ không khóa. Tâm cất xe, đóng cổng cẩn thận rồi lên phòng chú thím. Nó nằm miên man thế nào ngủ quên mất. Có lẽ vì quá mệt. Từ hồi Cẩm đẻ nó hay phải thức đêm giúp nàng thay tã cho thằng bé. Vì thế đặt lưng là Tâm thiếp đi mất.

Trong cơn mộng mị của mình, Tâm mơ thấy mình được 1 đôi môi mềm ngậm lấy. Đôi môi đó cứ lướt từ môi nó xuống ngực, liếm láp 2 đầu ti của nó. Rồi đến cái bụng nó. Đôi môi lướt xuống hôn lên con cặc đang cứng như sắt chổng lên trời. Cái lưỡi hồng nhỏ khẽ liếm láp lên thân cặc nó. Tâm rên rỉ trong cơn mơ vì sướng. Nó muốn nhìn xem đó là ai. Tâm cố ngồi dậy dậy. Mãi rồi nó cũng choàng dậy, nhưng là dậy thực.

Trong ánh đèn mờ mờ, mẹ đang ngậm con chim của nó mút mát. Thấy nó đã tỉnh, mẹ nhoẻn cười, miệng mẹ giờ đầy nước bọt do bú chim nó.

– Con ngủ quên mất.
– Con cứ nằm đi, để mẹ chăm sóc cậu bé này. Không lâu lắm lại không gặp đây.
– Giờ là đêm rồi hả mẹ.
– Ưm… phải 2h đêm rồi.
– Sao khuya thế hả mẹ. Thằng Tính nó ngủ muộn à.
– Không, 11h30 nó ngủ rồi. Mãi 12h30 mẹ mới dám sang. Rồi mẹ nằm ngắm con.

error: Content is protected !!