Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến. Trưa hôm sau Trung nhận được điện thoại của… Thảo.
– Thảo à, anh đây.
– Anh dạo này thế nào rồi, sao không liên hệ gì nữa. Với em thế, với anh Bình cũng thế.
– Anh bận, cuối năm mà. Với cả anh còn ổn định cuộc sống nữa.
– Thế giờ anh ở đâu rồi.
– Anh thuê được 1 căn tập thể cũ, ngay gần cơ quan thôi.
– Anh Bình nhắc anh suốt. Mà anh ý nghĩ anh chắc cần thời gian nên không liên hệ.
– Anh cũng tạm ổn rồi. Mọi việc lại bình thường, gần như trước kia.
– Anh sắp xếp rồi hôm nào qua em chơi. Mấy đứa trẻ cũng hỏi sao dạo này anh không qua chơi với chúng nó.
– Anh…anh ngại. Nói thật anh thấy có lỗi. Xin lỗi em, cả thằng Bình nữa.
– Anh điên thật đấy. Em có trách gì anh đâu cơ chứ. Cuối tuần anh qua ngay đi, em làm món gì ngon ngon anh ăn. Anh ở một mình có nấu cơm không đấy.
– Có chứ, lương anh ít thế này đi ăn ngoài sao được.
– Anh trước giờ có biết nấu ăn bao giờ đâu.
– Thì…nấu được món gì thì nấu. Anh có in thêm cách nấu các món ăn mà.
– Nghe có vẻ không ổn. Anh giờ ở đâu, cho em địa chỉ đi.
– Tập thể XXX, phố YYY. Mà em không cần tới đâu, hôm nào anh qua thăm em và mấy đứa.
– Biết vậy. Anh làm việc tiếp đi.
Thảo tắt cái phụp, Trung chả biết nói gì nữa. Có lẽ vẫn phải đến nhà 2 vợ chồng này thật. Trốn mãi cũng không thoát.
Trung không cần đến, vì ngay chiều hôm ấy Thảo đã đợi anh ở trước cửa nhà. Cạnh cửa là mấy túi đồ to chả hiểu là cái gì.
– Thảo…sao em lại ở đây.
– Em chờ anh gần nửa tiếng rồi, anh về gì muộn thế.
– À…thì không có việc gì, anh ở lại cơ quan làm nốt.
– Mở cửa ra cho em cái, em mót nãy giờ.
Trung vừa mở cửa thì Thảo chạy ù vào. Trung cầm mấy cái túi vào, cơ man nào là đồ ăn sẵn và thịt bò thịt lợn, rau củ… Anh còn chưa kịp nhìn hết thì Thảo đã chạy từ nhà tắm ra:
– Nhà tắm anh sao lại bẩn thế nhỉ. Cọ toilet đâu, vàng khè thế mà anh không cọ.
– Có bẩn lắm đâu nhỉ. Anh cũng chưa mua.
– Siêu thị hay hàng tạp hóa có gần đây không.
– Anh…cũng không rõ.
– Thế anh không mua mấy thứ ở tạp hóa à.
– Không, muối đường mì tôm….anh mua ở siêu thị.
– Giờ anh mua ngay, em cọ toilet cho. Mua cả xô đựng rác, cả bàn chải cọ nhà tắm…Thảo lập tức liệt kê ra một đống các thứ cần mua. Trung nghe ong cả đầu vội vã ghi chép.
– Thôi, anh chả biết mua đâu. Mai em mang qua cho. Giờ anh đi tắm ngay đi, rồi để hết quần áo bẩn vào chậu đi.
Thảo vừa nói vừa đẩy Trung đi tắm. Anh cũng như cái máy làm theo sự chỉ đạo của nàng. Trung tắm táp xong thì thấy Thảo đã dọn xong cái đống đồ cô mang sang và đang quét nhà. Từ hồi về đây Trung chắc 1 lần quét được 1 vài lần khi thấy quá bẩn. Chứ anh sáng đi tối về cũng chả để ý nhà cửa có bụi hay không. Thảo quét xong thì vội vã đi làm thức ăn. Nhìn nàng tất bật nấu nướng mà Trung thấy vui vui trong lòng.
– Em qua đây thế lũ trẻ đâu.
– Em vứt chúng qua ngoại rồi, chạy qua đây ngoại tình với anh.
Thảo nói xong thì chợt ngừng lại. Nàng quay qua nhìn Trung xem phản ứng anh thế nào.
– ANh không sao, mọi việc cũng qua rồi. Thằng Bình không ở nhà hay sao mà không kéo nó qua đây.
– Anh ý đi lên miền núi rồi. Có một đợt mua sắm đồ dùng học tập cho tỉnh X, anh ý muốn nhận gói thầu ý. Giờ cũng có chỗ khác nhập máy cũ về, việc kiếm ăn cũng không nhanh như trước.
– Mọi người đều tháo vát, chả bù anh. Mà công ty em có vẻ phát triển nhanh nhỉ, anh thấy trên tivi. Em giờ sắp lên trưởng phòng chưa.
– Cũng bình thường anh ạ, thị trường nó vừa được mở nên bung sức ra bắt kịp xu thế thôi. Em là phó phòng thôi, chưa đủ trình. Với cả làm trưởng phòng mệt lắm. Trưởng phòng chỗ em giố bố đẻ còn không về được cơ.
Chuyện đi chuyện lại, Thảo đã bày dần thức ăn ra bàn. Mâm cơm ấm cúng nóng hổi bày ra, Trung cũng cảm thấy ấm áp. Anh sống ở đây đã hơn 1 tháng, cũng chỉ có chị Miên qua đây nấu được 2 lần. Mọi lần Trung nấu xong ăn, không có cái cảm giác đợi cơm, cái cảm giác có người ăn cùng thật khác biệt so với một mình lủi thủi.
Trung ăn nhanh lắm, phần nhiều vì Thảo cứ liên tục gắp cho anh ăn. Anh chợt nhớ hồi sinh viên, có lần Thảo cũng tới phòng trọ nấu cơm khi anh bị ốm. Cái cảm giác ấm lòng, thầm thích Thảo cứ lớn dần nhưng Trung không dám thổ lộ. Anh nhìn qua, cũng đã bao năm rồi nhỉ. Thảo đã hai con rồi nhưng sao anh trông cô vẫn thế. Sự xinh đẹp, dịu dàng chưa bao giờ mất đi nơi Thảo.
Thảo như cũng nhận ra ánh mắt Trung nhìn mình. Nằng khẽ vuốt mái tóc dài của mình cười:
– Em có già đi nhiều không. Em soi gương thấy có nếp nhăn nơi khóe mắt rồi đấy.
– Anh thấy em vẫn như hồi nào. Có chăng thì đằm thắm hơn thôi.
– Em thấy anh cũng vẫn vậy, khuôn mặt có chín chắn hơn trước chút. Mà anh gầy đi nhiều đấy.
– Do anh tập thể dục thôi. Trước béo quá. Giờ anh ngày nào cũng tập chạy rồi luyện lại các bài quyền cước. Có sức khỏe cảm thấy người cũng nhẹ hơn, làm việc cũng có sức hơn.
– Anh có vẻ ổn. Em còn sợ anh vẫn chưa bình thường được.
– Haha, thần kinh anh cũng thô mà. Chuyện xảy ra rồi vẫn phải sống tiếp.
– Vậy…hai người….chẳng nhẽ không quay lại được à. Còn thằng Quân nữa.
– Không, anh vẫn còn nhớ tới cô ý. Nhưng bảo anh quay lại thì không thể. Thằng bé cũng hiểu chuyện sớm, nó ngoan lắm.
– Nhưng chả nhẽ anh cứ sống thế này suốt. Các bác biết chưa.
– Chưa, anh cũng chưa nói cho bố mẹ. Bố anh bệnh tim mà. Cách đây ít lâu mẹ anh gọi lên bảo bố anh giận con em gái anh cái gì mà tí phải vào viện. Để lúc nào anh tìm cơ hội anh sẽ nói.
– Vậy thì anh nhanh lên. Sắp đến tết rồi đấy.
Trung giật mình, chưa hết năm tây, nhưng chả mấy chốc lại đến tết thôi. Anh cũng không biết nên nói chuyện này lúc nào. Tết không có hai mẹ con Mai về bố anh thể nào chả biết chuyện. Trung ảo não, thật khó xử lý. Bác sĩ đã bảo đừng làm chuyện gì để bố anh kích động, tim của bố anh yếu rồi, cũng không mổ được.
Thảo thấy Trung suy nghĩ thì lặng lẽ thu dọn bát đũa đi rửa. Trung nhìn dáng Thảo, thầm cảm ơn nàng vì buổi tối hôm nay. Nhà cửa chả có gì nhưng qua tay nàng như là có một sự thay đổi lớn, chỉn chu hơn, gọn gàng hơn. Thảo rửa bát xong thì lại chạy đi vò đống quần áo cho Trung, do anh chưa mua máy giặt.
– Đừng, để tí anh giặt.
– Em vò qua thôi, tí anh giũ đi là được.
– Thảo này….anh xin lỗi. Cái hôm đó…anh đã không kiềm chế được.
– Em không nghĩ gì đâu. Anh đang buồn và say mà. Mà có làm sao đâu.
– Chỉ chút nữa…anh đã làm điều có lỗi với em, với thằng Bình rồi.
– Chỉ có lỗi với anh Bình thôi. Lúc ý…em cũng định…cho anh.
Trung sững người khi nghe Thảo nói. Anh không nghĩ có ngày Thảo sẽ nói muốn cho anh. Có chút gì dâng lên trong ngực làm Trung hơi khó thở. Thảo thấy Trung yên lặng hồi lâu thì đứng dậy cười:
– Xong rồi. Tí anh giũ nhé. Em đi về xem mấy đứa thế nào rồi.
– Thảo….anh…
– Anh nhớ mấy đồ trong tủ lạnh phải ăn sớm không để lâu nó hỏng.
Trung lúng túng. Anh vừa muốn giữ Thảo lại nói tiếp chuyện vừa rồi. Nhưng chả biết bắt chuyện từ đâu. Giữa Thảo và anh có một bức tường là Bình. Anh và Thảo đều biết điều đó. Nhìn Thảo lặng lẽ đi xuống cầu thang, Trung muốn đi theo tiễn nàng nhưng lại thôi. Anh đứng lặng trên ban công nhìn xuống, khi thấy xe của nàng vút ra từ chỗ để xe khu tập thể mới đi vào.
Chả mấy chốc đã gần hết năm tây. Đường phố bắt đầu đông đúc báo hiệu tết ta sắp đến. Cuộc sống của Trung vẫn diễn ra theo nhịp độ ngày qua ngày như vậy. Thảo có đến 1-2 lần nữa chuẩn bị đồ đạc và dọn dẹp cho anh. Nàng chỉ mang theo đồ ăn chứ không ở lại nấu cho Trung. Trung cũng ngại, từ cái tối hôm đó anh ngại mở miệng ra với nàng. Anh dần cảm nhận được cảm xúc nơi Thảo, nó khác biệt với Thảo mọi khi anh vẫn biết. Nhưng Trung không có sự lựa chọn nào đối với vấn đề này cả.
Chị Miên với Trung vẫn thậm thụt như đánh đồn giặc ban đêm. Chị chỉ lừa lúc con gái đi đâu mới qua với Trung. Những bữa cơm cùng nhau, những nụ hôn vội vã. Hiếm hoi hai người mới thoải mái ôm ấp vật lộn nhau trên giường được. Trung hiểu chị. Chị đã qua cái tuổi muốn mạo hiểm, chị không muốn đánh đổi cảm xúc của mình lấy sự phát triển ổn định của con cái. Cả hai như đôi tình nhân thậm thụt, lén lút ngoại tình với nhau vậy.
Thúy thì tuần nào cũng rủ Trung đi chơi. Anh cũng chỉ đồng ý đi với nàng 2 lần, 1 lần là đi xem phim. Với Thúy anh hầu như ít có cảm giác, có lẽ do tâm lý anh không có sự sẵn sàng cho mối quan hệ này, hoặc giả duyên phận này chỉ đến từ Thúy. Nàng dường như cũng hiểu cảm giác của anh nhưng vẫn cố cùng anh đi chơi, nói chuyện.
Trung đã có một lần gặp và nói chuyện qua với Mai. Chủ yếu là về giấy tờ ly hôn. Vấn đề cũng không thể để quá lâu được, cuối cùng anh cũng đưa đơn ra tòa. Mai không phản đối hay thắc mắc mà chỉ lặng lẽ ký. Trung nhìn bàn tay khẽ run run khi vừa ký tên xong mà muốn nắm chặt trong tay mình, nhưng anh đã tự dừng mình lại. Sự ích kỷ, tự tôn và nỗi đau của anh vẫn lớn hơn tình yêu của anh dành cho Mai.
Tết dương lịch. Một năm mới bắt đầu, biến cố qua đi, Trung nhìn bầu trời trong vắt đầy nắng mà chợt mông lung về cuộc sống. Những ngày qua đời anh đầy biến động, làm Trung phải thay đổi nhiều thứ trong cuộc sống, từ thói quen, nếp nghĩ. Cuộc đời phẳng lặng bấy lâu nay bỗng gồ ghề trắc trở. Anh như trở lại xuất phát điểm ban đầu. Nhưng có một phần nào trong anh không ngần ngại mà đang mong đợi vào những gì sắp tới.
Trung ăn sáng xong thì cầm theo bộ xếp tranh anh vừa mua rồi lên xe. Anh phải qua nhà mẹ vợ, hôm nay tổ chức sinh nhật cho thằng Quân. Thực ra con anh sinh vào mùng 2/1, nhưng bà Phương thường tổ chức sinh nhật cho cháu vào mùng 1 cho tiện cả nhà được nghỉ và liên hoan. Năm nay cũng vậy. Lúc Mai gọi điện Trung hơi ngần ngừ, nhưng rồi anh đồng ý. Chỉ là dự sinh nhật con thôi, bố mẹ rồi em vợ vẫn tốt với anh, không có gì mà không đồng ý được.
Trung đến nơi thì thằng Quân đã đợi sẵn. Nó ùa ra mở cổng cho anh. Trung còn chưa kịp dắt xe vào thì con đã thì thầm:
– Chú Hùng dẫn bạn gái về nhà đấy bố.
Trung sáng mắt lên, cái thằng vậy là lần trước nó nói thật. Anh nhanh chóng dắt xe vào sân rồi vào nhà. Bên trong nhà đang có một cô gái khép nép ngồi cạnh Hùng. Đối diện là ông Hà và bà Phương. Trung nhanh chóng đưa đồ cho con rồi vào chào ông bà, dù gì giờ vẫn là bố mẹ vợ anh. Ông Hà có hơi gượng gạo gật đầu, bà Phương thì khẽ cười với anh. Thằng Hùng thì khỏi nói, mắt cứ đánh sang bên cô gái, ý hỏi Trung xem có được không. Trung cũng chỉ quan sát qua, trông cũng khá xinh xắn.
Thằng Quân như biết tình cảnh của bố, nó vội kéo bố rủ đi tháo lắp cái bộ lắp ghép tranh bằng các mảnh nhỏ này. Nó kéo Trung vào bếp, nơi Mai đang lụi cụi làm bếp. Trung hơi ngần ngừ, nhưng rồi cũng lôi đồ ra xem xét cách lắp. Anh thấy Mai thì thoảng quay lại nhìn hai bố con, ánh mắt khẽ vui vui.
Trung không tập trung tìm mảnh ghép được. Anh cứ dõi theo tấm lưng và bờ mông Mai. Vợ anh vẫn thế, đẹp biết mấy. Đan xen cảm giác khó chịu là sự nhớ nhung. Dù gì anh cũng có 8 năm yêu vợ, 6 năm tay ấp môi kề với Mai.
Mai chợt quay lại, nàng gặp ánh mắt Trung vừa ngước lên nhìn mình. Hai mắt nhìn nhau, như có vạn lời muốn nói mà không thể nói được thành lời. Mai bỗng á một tiếng quay lại ôm chặt tay. Trung vội chạy phắt tới giằng tay nàng ra. Tay Mai bị đứt sâu một đoạn, máu chảy đầm đìa. Trung vội chạy ngay ra ngoài phòng khách, anh chả ngại bố mẹ vợ đang để ý mà lấy ngay bông băng với cồn vào.
– Đưa tay đây.
– Em không sao, để em tự làm.
– Đưa đây.
Mai nhìn Trung, nàng thấy sự tức giận và xót thương trong mắt anh. Mai đưa tay ra, Trung nhanh chóng cầm lấy rồi sơ cứu cho nàng.
– Xót đấy, chịu khó.
Nhìn anh cẩn thận rửa vết thương cho mình, Mai cắn răng để không kêu lên vì xót. Trung rịt băng ego vào cho nàng cẩn thận mới bỏ tay ra. Mai nhìn anh, mắt long lanh đầy xúc động. Anh vẫn thế, luôn vội vã khi nàng bị thương, như ngày xưa đó.
Trung bỏ tay Mai ra, anh ngẩng đầu thì thấy Mai nhìn mình. Miệng đang định bảo cô gì đó mà chợt ngậm lời lại. Anh quay lại khuôn mặt lạnh tanh của mình kéo con ra chơi xếp tranh tiếp.
Một lúc sau bà Phương kéo theo cô bạn gái của HÙng vào bếp. Trung đưa con ra phòng khách chơi, xem phim nói chuyện với thằng Hùng. Ông Hà vẫn quen thói lãnh đạo, ngồi 1 lúc nói mấy câu với anh thì đi lên gác. Trung quen rồi, anh biết tính ông nên không coi đó là ông lạnh nhạt với mình.
Bếp có ba người đàn bà nên cơm nước cũng xong nhanh. Mọi người quây quần bên mâm cơm. Thằng Quân là vui nhất vì sinh nhật năm nay có cả bố và mẹ. Nó ngồi giữa bố và mẹ, yêu cầu hết món nọ đến món kia. Cứ khi Mai gắp cho nó thì nó lại gắp sang cho anh. Trung nhìn qua Mai và bà Phương, anh biết trò đó của ai rồi.
Cơm nước cuối cùng cũng xong, Trung ôm con một lúc rồi đi về. Càng ở lại anh càng thấy mệt mỏi vì Mai. Cái cảm giác nhớ Mai nhưng vẫn căm ghét đan xen trong anh. Trung chào bố mẹ vợ rồi dắt xe. Thằng Hùng thì mặc nó, nó dẫn người yêu đi tham quan ổ lợn phòng nó rồi.
Mai lặng lẽ đi sau Trung, ngắm nhìn người đàn ông nàng đã đánh mất. Trung quay lại, ánh mắt khó hiểu nhìn Mai.
– Có chuyện gì vậy.
– Hôm trước….mẹ có gọi cho em.
– Mẹ….mẹ tôi á.
– Vâng. Mẹ hỏi bao giờ về ăn tết. Mẹ bảo năm nay đừng sắm gì nữa, ở quê có hết rồi. Mẹ chỉ muốn về sớm hơn 1-2 hôm để mẹ chơi với thằng Quân. Mẹ bảo bố cũng muốn gặp cháu. Bố cứ nói gở sắp chết rồi, muốn gặp thằng đích tôn một lần.
Trung thở dài. Điều anh lo sợ đã tới. Giờ anh như thế này, nếu không về ăn tết cũng không được. Nếu nói dối để Mai ở lại cũng sợ có kẽ hở. Không thể bảo thằng Quân im miệng được.
– Hay là, mình cùng về quê ăn tết.
– Cái gì, cô cũng về.
– Vâng. Em không có ý gì đâu. Bố đang bị như vậy, giờ nói chuyện chúng mình cũng không tốt. Em và anh cứ giả vờ như trước kia. Chỉ 1 tuần lễ thôi, để bố mẹ khỏi lo nghĩ gì. Lần về quê sau chắc cũng phải hè khi thằng Quân được nghỉ.
Trung nhìn Mai, ý của cô anh cũng từng nghĩ tới. Dù anh không thích dính đến Mai tí nào, nhưng có lẽ đó là sự khả thi nhất lúc này. Trung lên xe, trước khi đi anh quay lại nói với Mai:
– Để tôi suy nghĩ thêm.
Trung lang thang trên con đường về nhà. Anh nghĩ tới Miên, hôm nay chị cũng không có nhà. Miên và hai đứa con đi về quê mẹ chị. Anh chợt thấy mình lạc lõng giữa dòng đời, căn phòng tập thể không phải nhà của anh, nó chỉ là nơi ở trọ. Anh thèm khát một mái nhà thực sự, nơi anh có thể an tâm thoải mái thực sự.