Trung vừa gần đến nhà vợ, thằng cu của anh đã chạy vọt ra ầm ỹ gọi bố. Trung dựng xe nhấc bổng nó lên. Thằng bé ở nhà được bà chăm tốt quá, nặng hẳn hơn hồi ở với vợ chồng anh. Anh bế con xoay vòng, trong tiếng cười vui giòn giã của con, trong ánh mắt vui sướng của Mai. Cả nhà như vừa đoàn tụ sau một chuyến đi xa.
Mới quá trưa, ông Hà bố vợ cũ của anh chưa đi làm về. Mẹ vợ anh cũng vừa đi đâu đó. Trung ngồi nói chuyện với con. Chả bù hồi xưa hai bố con ngồi cả ngày với nhau chả nói câu nào. Giờ con gặp anh kể chuyện như pháo rang. Mai bê đĩa dưa ra, trán nàng lấm tấm mồ hôi. Trung định đưa tay lên lau nhưng chợt rụt lại. Anh gặp ánh mắt Mai khẽ liếc mình cười trộm. Thật lúng túng.
Trung nhìn con vừa ăn dưa vừa xem hoạt hình, cái cảm giác thèm muốn gia đình thật mạnh mẽ. Trước giờ anh không cảm nhận được nó, có lẽ vì anh vốn đang có nó rồi. Nó quá hiện hữu nên anh cũng vô tâm không cảm nhận gia đình mình còn thiếu sót. Anh chợt nhớ không thấy Mai đâu. Trung vào bếp thì cũng không có. Anh nhìn con vẫn đang mải xem phim, liền nhẹ bước lên gác.
Trong căn phòng của hai mẹ con, Mai đang thay quần áo. Cái áo đã được cởi ra ngoài, lộ ra thân trên của nàng. Làn da trắng mịn lấm tấm mồ hôi, nhất là ở ngực. Mai cởi nhẹ áo ngực ra, bầu vú bật tung ra và hơi trĩu xuống. Có thai làm tuyến vú nàng to thêm ra thì phải. Hai quầng vú to với cái núm ti hồng hổng ở giữa nay hơi thâm lại vốn là nơi Trung hay ngập mặt vào bú liếm. Cơn thèm khát vừa được Miên hạ hỏa trưa nay chợt dâng lên nơi đũng quần. Anh nhìn nơi bụng Mai đã nhô to ra, lòng khẽ thở dài. Cái bụng to đó cũng một phần do anh, anh vô tâm làm Mai đi lạc lối.
Trung thần người, chợt bối rối khi thấy Mai nhìn mình. Anh cười gượng gạo khi bị Mai bắt gặp anh nhìn Mai.
– Anh không thấy em, định tìm em nói chuyện.
– Nóng quá, em đi thay quần áo…
– Ừ…vậy…anh xuống…
– Đợi đã….thế anh định nói chuyện gì.
– Cũng không có gì…nói chuyện với em thôi….
– Anh nói đi, em và anh còn gì mà ngại. Anh mới đó đã ngại với em rồi à.
– Không…không…thực ra…anh định …anh cảm thấy hơi có lỗi… lúc nãy anh tự nhiên đuổi thằng kia đi.
– Đuổi đi thì sao có lỗi gì.
– Thì…nó kêu chịu trách nhiệm với em và đứa bé. Nếu thế thật thì…
– Chả thì với thật gì cả. Em chỉ có một chồng thôi. Con cũng là con của riêng em. Em nói rồi, cái dạng đó em không bao giờ sai lầm lần nữa. Mà…không phải em bảo hắn biết đâu…em cũng không biết sao hắn biết em và anh ly di…hắn cứ bám theo em mấy hôm nay.
– Thế nhưng…em cũng cần có ai đó, cả đứa bé nữa, nó cũng cần…
– Em cần anh cởi hộ em cái quần. Bụng em to quá, cởi thật khó.
Lời Trung định nói bị Mai chặn lại. Anh cũng tồ, chả nghĩ gì mà đi tới cởi quần cho Mai. Có lẽ Trung vẫn nghĩ Mai là vợ anh như trước kia. Mai có thai lên to ra, cái quần dài cởi ra hơi khó. Trung cẩn thận kéo quần xuống không làm Mai đau. Anh chợt dừng tay lại khi quần được kéo xuống đầu gối. Anh chợt ngửi thấy một mùi quen thuộc, mùi cô bé của Mai. Trời hè nóng bức làm cái mùi đó càng nồng đậm. Trung ngẩng lên, anh hơi run rẩy khi thấy cái vùng tam giác của Mai. Nơi đó…dường như đã bị cạo sạch. Anh có thể thấp thoáng 2 múi bưởi của Mai qua lớp quần lót ren của nàng. Cái kiểu mặc quần lót vừa mỏng vừa bé của Mai vẫn vậy. Trung chợt nghĩ tới 2 múi bưởi của bà Phương. Con chim trong quần ngỏng lên, không hiểu vì cái múi bưởi của ai, có lẽ là cả hai.
Tay Mai chợt đặt lên vai Trung, nàng nhón nhẹ chân lên. Trung giật mình vội kéo quần xuống. Cái quần dài đã được cởi xuống. Mai chợt đưa tay kéo cái quần lót xuống luôn ngang đùi. Trung như vô thức đưa tay kéo tuột quần lót Mai xuống. Mai nhẹ để tay sau gáy Trung, kéo đầu anh vào nơi cô bé của nàng.
– Anh…yêu nó đi. Em..thèm.
Trung cũng chả nghĩ được gì nữa. Cái màn này y như hồi xưa khi Mai thèm muốn. Anh lại như là Trung của ngày xưa, vục mặt vào nơi đó của nàng say mê bú. Cái sự thèm khát trong anh lên cao độ. Đã bao lâu rồi anh không được bú cái lồn này. Hai mép lồn như đang mời anh mút, ánh kéo nhẹ ra. Trung cứ rà lưỡi vào liếm láp liên tục quanh lồn Mai. Mai rên nhẹ lên khi lưỡi Trung đá qua mồng đốc của mình. Chân nàng giơ cao hơn, bàn chân đẩy đầu Trung ấn vào lồn nàng sát hơn. Nàng lại như là nữ hoàng, còn anh là nô lệ đang thần phục dưới con bướm của nàng. Trung bú mút sùm sụp, cái lưỡi anh chợt chọc sâu vào bên trong. Mai rên lên, nàng như hạ lồn xuống để Trung ngoáy sâu vào. Trung bấu tay vào 2 mông Mai bóp. Sướng quá, cái cảm giác sung sướng trong lòng khi được bóp mông và bú lồn Mai. Dường như trong Trung, Mai vẫn luôn hiện hữu. Chỉ là anh vô tình nhốt cái sự hiện hữu, tình cảm của mình dành cho Mai lại mà thôi.
Chợt Mai khẽ đẩy Trung ra trong sự ngỡ ngàng của anh.
– Em…sợ…viêm nhiễm….anh ngoáy sâu quá.
– Anh xin lỗi…anh cũng không biết…
– Không…em cũng không kiềm chế được mà…em sướng lắm…anh…yêu em đi…em muốn được anh yêu em.
Mai kéo Trung ra giường. Nàng nằm xuống, dạng hai chân ra chờ đợi. Trung qua cơn mê, anh hơi hốt hoảng. Anh cũng không nghĩ mình và Mai lại tiến tới như thế này. Như nhận ra Trung chần chừ, tiếng Mai thoảng nhẹ bên tai Trung:
– Em đã nhịn từ cái ngày đó. Em ngày nào cũng rửa chỗ đó thật sạch, hy vọng có ngày nó có thể sạch thật để em lại được anh yêu, lại được anh trọn vẹn trong em. Em ngây thơ quá phải không.
Trung thấy Mai cười mếu máo. Anh biết nàng buồn, cả có chút ăn vạ. Làm gì Trung không biết vợ. Nhưng giờ anh dừng lại cũng dở, chính anh cũng như say mà lao vào Mai cơ mà. Trung chợt túm lấy cổ chân Mai đang dần khép đùi lại mà dang rộng ra. Anh cởi phăng quần tụt xuống đầu gối, tay kéo chân Mai dang ra, con chim ưỡn xuống tìm cái cửa lồn quen thuộc mà lâu nay nó không muốn mở. Anh đi vào Mai có phần mạnh mẽ, như con chim vẫn mang thù vì con bướm phản bội mình. Mai khẽ nhăn nhó, nhưng ánh mắt nàng lại rạng lên niềm vui khó tả. Trung cứ thế cầm chân Mai, đưa đẩy con chim ra vào cái lồn nóng ấm của nàng. Cả anh và Mai đều như run rẩy vì sướng, như lần được được làm tình vậy.
Người ta bảo chơi bà chửa sướng nửa đời người. Có sai, cũng có đúng. Trung ở đây chỉ thấy Mai mặt đỏ ửng lên, miệng khẽ hé ra rên khe khẽ. Tiếng rên không to nhưng làm đầu Trung kích thích mạnh. Con cặc không tự chủ cứ nhấp thật nhanh vào lồn Mai. Vẫn con chim ấy bao năm trời trong Mai, nhưng có lẽ quá lâu Mai chưa làm chuyện đó, hay có bầu làm khu xương chậu dễ bị kích thích. Cơ lồn Mai cứ bóp chặt chim Trung. Anh rên rỉ vì sướng, tay giữ chặt chân Mai nơi eo rồi nắc, nắc nắc…liên tục.
– Anh ơi….sướng…aaaa….aaaaaa…..anh địt em mạnh đi….aaaaaa……
– Em ngày càng dâm…của em bóp ghê quá, anh sợ ra mất.
– Ra đi…em có trách gì đâu mà anh sợ…aaaaa……aaaaaa….chim cứng quá….chọc nát lồn em…..anh ơi…aaaaa……ra hết trong em đi….aaaaaaaa…….
Trung đúng là sắp ra thật. Anh sao chịu nổi cái lồn mẫn cảm của Mai. Trung cố thúc chim thật mạnh để phọt hết trong Mai. Chợt tiếng gọi réo của bà Phương dưới nhà làm anh tắc đạn.
– Mai, có cho thằng Quân đi học thêm không. Sao bảo còn đi đâu cơ mà.
Trung trố mắt, bà mẹ vợ anh vậy đã về mà cả hai không biết. Mai mặt đỏ ửng, khẽ cắn môi càu nhàu:
– Mẹ thật vô duyên…đang..sướng..
– Thôi để…lúc khác…xuống nhà thôi.
– Lúc khác…biết là lúc nào.
Mai càu nhàu nhưng vẫn ngồi dậy. Nàng sắp làm mẹ hai con rồi mà vẫn còn làm nũng. Trung mặc xong quần, bật cười vì cái điệu bộ của nàng. Trung kéo Mai đứng dậy, tay vỗ vào cái mông to lên của Mai.
– Thôi làm nũng đi. Xuống nhà.
– Ứ…chả muốn xuống.
– Thì…lúc khác anh bù.
– Lúc nào nữa. Anh giờ năm thì mười họa mới tới, mà thăm con chứ thăm gì em. Em giờ có là gì của anh đâu.
– Thì vừa rồi…có tính là gì không?
– Ai…mà biết.
– Thôi ngay, xuống không mẹ kêu. Không xuống anh đánh mông giờ.
Trung lừ mắt lên, trước giờ anh luôn vậy khi Mai nũng nịu quá đà. Anh chỉ vậy thôi chứ toàn sợ Mai một phép. Nhưng gia đình luôn phải vậy, chồng luôn sợ vợ, nhưng vợ phải biết chừng mực và tôn trọng chồng. Gia đình có như vậy mới bền được.
Trung xuống trước, thằng Quân đã xem xong phim, đang cầm cặp chuẩn bị đi học thêm tiếng Anh. Trung vốn duy trì quan điểm không nên ép con học mà để nó tự học. Nhưng Mai thì khác, nàng luôn uốn con để học nhiều hơn, dù là học thêm để có thể chịu được áp lực cao hơn, nhất là ngoại ngữ có thể thành thạo sớm. Mai vẫn nuôi ý định cho con trai anh đi du học từ cấp 3.
Bà Phương từ bếp đi ra, Trung khẽ chào. Anh cười gượng gạo với bà mẹ vợ, như thể mình vừa ăn vụng bị bắt gặp. Nhưng anh quả thật có làm gì đâu. Anh và Mai dù sao cũng từng là vợ chồng, có kết hợp lại hay không cũng chưa biết chừng. Bà Phương thấy Trung thì lạnh lùng quay vào bếp, Trung chưng hửng với nụ cười vẫn còn dang dở trên môi.
Mai cũng xuống ngay, cái lúc nãy cởi quần cho nàng sao khó thế, mà giờ Mai mặc quần áo thì nhanh ghê. Mai thấy Trung ở chân cầu thang thì liếc mắt đong đưa anh, đôi mắt đầy sóng tình đợi thuyền anh cập bến. Trung đằng hắng, ngó nghiêng bà Phương và con trai. Bà Phương vẫn ở trong bếp, thằng Quân thì lăng xăng ra mở cổng đợi mẹ dắt xe. Trung kéo Mai lại, bóp vào mông nàng một cái rõ mạnh làm Mai nhăn cả lên.
– Em, lúc nào anh phải đánh nát đít. Ra ngoài đường mắt mũi có liếc thế này không.
– Em chỉ liếc với anh nào tên Trung thôi.
Mai phì cười rồi chạy vội ra ngoài. Trung vội đi theo, cái người phụ nữ này, đang mang thai mà vẫn đi giày cao phải đến 7cm làm gì không biết.
– Con nó học ở đâu, hay anh chở đi cho. Em giờ bụng to thế ở nhà đi. Đi đâu mà lại còn đi giày cao gót thế.
– Nó học nhà cô giáo dạy tiếng Anh. Cô dạy IELTS hay lắm. Mà không cho anh đi, cô giáo xinh lắm, anh đi để cua cô giáo à.
– Cái cô này, nói năng linh tinh gì đấy.
– Thật, biết đâu đấy. Giờ anh là trai chưa vợ rồi. Mà em còn phải đi ra bưu điện gửi lại ít đồ mặc không hợp. Anh ở đây em đi tí là về.
Trung đứng ở cổng nhìn Mai phi xe mà phát khiếp. Tính anh ù lì đi xe cũng chậm. Nhưng vợ anh lên xe như ngựa vía. Đã đang bụng to, con trai đang ngồi sau rồi mà vẫn không đi cho nghiêm chỉnh. Trung nhìn hai mẹ con khuất bóng mới đóng cổng đi vào nhà. Căn nhà chợt lạnh lẽo, bà Phương vẫn cắm mặt trong bếp. Trung chợt thấy khó xử, không hiểu sao hôm nay bà lại thế.
Trung đi vào bếp, anh định nói chuyện để gỡ cái tình huống khó hiểu này. Bà Phương vẫn quay lưng ra cửa, tay đang làm bếp. Trung tiến tới phía sau, anh sáng mắt ra thấy bà đang cạy hàu. Ý nghĩ đen tối chợt lóe lên. Tay Trung chợt rờ tới bờ mông to của mẹ vợ. Bà Phương hơi giật mình nhưng để yên đấy. Bàn tay được thể lấn tới, luồn qua cạp quần đi vào bên trong. Cái mông mẹ vợ anh mát rượi, dường như cái quần lót hôm nay khá bé không che hết cặp mông bà. Trung liên tưởng ngay tới những cái quần lót nhỏ xíu của Mai, có cái chỉ che được đúng khe lồn. Bàn tay Trung tiếp tục sục sạo, ngón tay khẽ lách vào sâu trong quần lót. Bà Phương chợt đánh mông làm ngón tay anh trượt mục tiêu. Trung áp sát bà hơn, anh thì thầm, phả hơi vào tai bà làm bà khẽ rùng mình:
– Mẹ mặc quần hôm nay bé thế. Mẹ làm hàu cho con ăn phải không.
– Phải. Ăn để rồi làm lành với con Mai.
Ngón tay Trung đang tìm cách lách vào bên cái khe của bà thì dừng lại. Anh nghe đâu đây sự ghen tuông nơi bà. Trung cười, bà vậy mà ghen với cả con gái bà.
– Mẹ ghen phải không.
– Không phải.
– Rõ ràng. Mẹ không thích con quay lại với Mai à.
– Sao không thích. Con quay lại với nó mẹ vui lắm. Nhưng mà…hơi khó chịu.
– Vì sao.
Vì sao của Trung làm bà Phương không trả lời được. Vì ngón tay anh đã móc vào bên trong đáy quần lót, trượt xuống cái khe lồn nóng ẩm của bà. Bà Phương run lên, tay cầm dao hợt trượt qua vỏ hàu tí nữa đứt tay. Bà quay lại lườm Trung. Anh cũng giật mình vì quên mất bà đang làm hàu. Nhưng ngón tay chỉ dừng chút nữa rồi lại tiếp tục khều móc nơi lồn bà. Bà Phương không làm hàu nữa, vì có làm cũng không tập trung được. Bà chống tay xuống chậu rửa, hai chân chợt hơi dạng ra để tay Trung trượt vào cho dễ.
Trung được bà PHương tạo điều kiện, anh luồn gần hết các ngón tay vào trượt móc nơi khe lồn. Bà Phương cong cả mông lên, tay khuỵu xuống chậu rửa để lồn đón nhận những cú vọc lồn nhanh liên tục của Trung. Tiếng thở của bà Phượng nặng dần, mặt bà ửng đỏ khẽ nhìn Trung. Anh rút tay ra, tụt mạnh quần bà xuống. Chân bà nhón lên để cái quần tuột khỏi chân. Trung không làm gì tiếp mà đứng ngắm bà. Cái mông to trắng nõn đang được bao bởi cái quần lót nhỏ xíu, cái này là quần phơi mông chứ quần che mông cái gì. Tay Trung bóp lấy 2 bờ mông bà kéo căng ra, những ngón tay khẽ miết vào khe giữa lồn và đít. Bà Phương rên nhẹ lên, mông như muốn chổng hẳn ra cho Trung làm gì thì làm. Trung tụt nhanh quần xuống, con chim anh lại bung ra đang căng cứng đợi lệnh. Trung vén cái quần lót nhỏ xíu qua một bên, anh chĩa con chim vào cái cửa lồn nóng bỏng đang thèm khát kia. Bà Phương như gập người hẳn vào chậu rửa, cái mông cao lên để con cặc đi vào đúng cửa lồn. Trung từ từ ấn vào, vì cửa lồn bà thật chật hẹp và nóng. Một tiếng rên từ trong họng bà thoát ra khi chim anh dần xâm chiếm nơi đang để tên sổ đỏ là của ông Hà.
Tung bấu tay vào mông bà Phương, con chim bắt đầu nhấp chầm chậm làm quen với cái lồn như thể lần đầu gặp gỡ. Hai chân bà Phương nhón lên để mông lên thêm cao, con cặc đi vào thật dễ và sâu nhất. Trung cũng dần quen, con chim dập phành phạch nhanh dần. Bà Phương cứ thở hồng hộc, một tay cứ đập liên tục vào một bên chậu rửa. Không hiểu vì bà sướng hay muốn thúc chim Trung dập nhanh hơn, nhưng lồn bà cứ như mút chim Trung thật mạnh muốn kéo chim anh đi thật sâu trong lồn bà. Trung thở gấp, ngày hôm nay làm 1 nháy với chị Miên rồi mà gặp hai mẹ con Mai chưa chi chim đã sắp buông súng đầu hàng.
Trung tìm mãi mới có cơ hội, anh vội rút ngay chim ra khi còn chưa muộn. Cái lồn chợt kêu póc một tiếng, cái mông hẩy ra sau như nuối tiếc con chim chưa làm mình đã đời. Bà Phương quay lại, ánh mắt như hỏi mà cũng như trách. Trung cười, anh chợt thấy phụ nữ bị bỏ đói thật đáng sợ. Tay cầm chim ve vẩy cho đỡ sướng, tay anh khẽ đẩy bà Phương lên bàn bếp. Bà Phương tưởng Trung muốn đổi tư thế, ánh mắt hờn oán vừa nãy chợt thành sóng tình lênh láng nhìn anh. Bà Phương ngồi hẳn lên bàn bếp, hai chân dạng ra chờ đợi. Trung còn muốn câu giờ chút nữa, nhưng nhìn ánh mắt như mong chờ kia anh không chờ đợi nữa. Con chim lại đâm thật sâu vào trong lồn bà Phương. Cả hai cùng thở gấp, Trung không chậm chạp làm gì nữa, cái hông nắc nhanh làm chim đi vào đi ra phầm phập nơi lồn bà. Bà Phương chợt kéo đầu Trung vào, nút chặt môi anh lại. Hai cái lưỡi nhanh chóng trao đổi nước bọt với nhau. Bà hôn anh điên cuồng, đôi môi ngày nào còn ngờ nghệch giờ nút lưỡi Trung thật chặt thật say mê.
Trung mặt đầy hớn hở và háo hức nhìn người đàn bà vừa tha cho cái lưỡi của anh. Tay Trung nâng nhẹ cằm bà Phương lên nhìn mình. Người đàn bà sau nụ hôn điên dại đó chợt xấu hổ muốn dấu mặt mình nơi vai Trung.
– Phương, sao phải xấu hổ. Phương hôn giỏi quá.
– Xấu hổ lắm, chả hiểu sao thế.
– Phương yêu Trung không.
– Không biết…không biết đâu…nhưng có ghen..Phương có ghen với con Mai.
– Làm sao mà ghen, Trung vẫn ở đây yêu Phương mà.
– Khác…Phương…nghe tiếng..con Mai rên rỉ…Phương ghen…
– Ghen mà vẫn đi làm hàu cho Trung ăn, không sợ Trung lại xả trên người Mai à.
– Dám…mà có..cũng đành chịu..Phương biết mình…Phương chỉ là…
Trung không để bà mẹ vợ cũ nói tiếp. Anh dán chặt môi mình vào hôn bà. Bà Phương lại điên lên, mút mát miệng Trung lưỡi Trung không nhả. Chỉ đến khi con chim bên dưới thúc thật sâu liên tục bà mới nhả miệng Trung ra để rên.
– Tí nữa làm hàu cho Trung ăn…giờ Trung xả hết…vào Phương nhé.
– Xả đi…làm Phương sướng….Phương mặc…quần lót bé…để quyến rũ Trung đấy…Phương…chết mất…biết Trung đến…là…aaaaa….aaaaaa…..aaaaaa……
– Là sao.
– Là….aaaaa……ôi..ôi..ôi…ác thế…không để người…ta …nói nốt….
– Thế dừng lại nhé.
– Không…ôi…ôi…ôi..Trung ơi…em chết mất…Phương…cứ rạo rực…khi biết Trung đến…aaaaa….ôi…ôi….Phương…thèm Trung…aaaaaa….aaaaa….
– Thế anh làm Phương hết thèm nhé…anh địt em thật mạnh đây…Phương của anh ơi….
– Mạnh đi…em sướng…em chờ anh qua…lâu lắm…em nhớ….anh ơi…aaaaaaaaa……
Cổng chợt mở, cả Phương và Trung đều biết Mai về. Nhưng cơn sướng đang cận kề, Trung cố nắc thật nhanh. Phương còn ghê hơn, tay ôm lấy cổ Trung, quặp chân giữ chặt Trung lại. Hai con người không rên nữa, nhưng cặc nện phầm phập vào lồn. Như bị Mai dồn ép thời gian, hai con chim và bướm gấp gáp ma sát nhau. Cả hai rùng mình, hai cơ thể ép chặt vào nhau cùng giật giật trong vũ điệu khi bướm và chim cùng bay lên thật cao trong sự sung sướng tột cùng.
Mai dắt xe vào. Nàng thấy hơi lạ, không thấy tiếng ai. Trung cũng không ra mở cổng hay dắt xe cho nàng. Mai hơi dỗi, vừa nãy còn đòi đèo con đi, đúng là chỉ được cái miệng lưỡi. Nàng phụng phịu đi chầm chậm, chân gõ mạnh guốc vào sàn đánh tiếng nhưng chả ai trả lời, kể cả mẹ nàng. Mai đi vào, chả có ai ở tầng 1 cả. Nàng đi lên tầng 2, cửa phòng tắm đóng chặt. Mai đi vào phòng mẹ, bà Phương đang nằm đắp hờ cái chăn nơi bụng.
– Mẹ sao nằm nghỉ thế, anh Trung trong nhà tắm ạ.
– Ừ…mẹ đi nắng về hơi mệt. Thằng Trung nó tự dưng kêu người mồ hôi nên tắm qua.
Mai khẽ cắn môi cười, chắc Trung tẩy dấu vết lúc nãy làm chuyện đó với nàng. Mai quay gót, mắt khẽ cười nghĩ ngợi xem làm thế nào để anh ngủ đêm lại đây. Để đêm này nàng có thể vần anh, lâu lắm rồi Mai chưa làm chuyện đó. Quan trọng là Mai được làm với anh. Trái tim Mai khẽ đập khi nghĩ mình và Trung có chút hy vọng. Nàng đâu biết bên trong Trung còn chưa có rửa ráy mà còn thở. Con chim vẫn còn giật giật vì sướng. Lồn bà Phương mút chim anh thật ác, giờ nó còn chưa hết lên cơn.
Trung tắm táp xong thì thấy cửa phòng bà Phương vẫn đóng. Anh khẽ cười, gõ nhẹ cửa mở ra. Bà Phương đang cho tay vào trong quần, hơi giật mình khi thấy anh. Trung nhẹ bước vào khi biết chắc Mai không ở đây.
– Mẹ không xuống nhà làm hàu cho con tẩm bổ à.
– Bổ gì nữa..làm gì ra nhiều thế, ướt hết quần người ta rồi.
– Thì..mẹ bảo con xả hết ra mà. Phương…thấy xả thế có được chưa, Phương đỡ ghen chưa.
– Chưa..chưa..chưa…
Trung cười ha hả rồi đi ra. Anh xuống nhà, Mai đang đứng cạy nốt chỗ hàu. Anh định tiến lại dí con chim vào cái mông hư kia mà chợt nhớ chim anh vừa bị vắt kiệt. Giờ dí vào mà nó không lên được thì bỏ mẹ. Anh còn lần chần thì Mai đã quay lại, cười liếc anh tình tứ. Trung đành tiến lại, ôm khẽ sau lưng Mai. Cái bờ mông kia biết ngay nhích ra sau tìm chim anh. Trung vỗ vào mông Mai, dịch luôn người ra.
– Mẹ xuống ngay giờ.
– Sợ gì…mình…thế này…có sao đâu.
– Sao với răng gì…làm hàu nhanh anh còn tẩm bổ.
– Anh đã ra đâu mà tẩm với bổ.
– Ơ..anh ở dưới đó làm nụng vất vả. Mẹ mua để anh tẩm bổ.
– Hừ…mẹ em rõ là…mua cái này tẩm bổ cái gì chứ có tẩm bổ người đâu. Anh ở đó lại bập vào ai đấy.
– Thì sao…em ghen à.
– Em…làm gì có quyền ghen..em..chả là gì với anh.
– Lại thế nữa rồi. Anh…xin lỗi. Tại anh…anh vẫn còn chưa sẵn sàng. Với cả anh vẫn còn quan hệ với…
– Thôi không nói nữa. Em biết rồi. Anh vẫn đối xử với em thế này là em mừng lắm rồi. Được sao thì biết vậy. Khi nào anh cưới thì em sẽ buông anh ra.
– Anh chả cưới ai nữa. Một cuộc hôn nhân với anh là đủ rồi. Giờ anh muốn phát triển sự nghiệp. Em…nếu gặp ai…đi bước nữa đi. Nếu cần anh sẽ nuôi thằng Quân.
– Anh đừng hâm. Em cũng chỉ có một cuộc hôn nhân. Anh không lấy vợ em cũng không lấy ai nữa. Em sẽ ở bên anh.
– Đừng thế. Anh…có quan hệ với người khác. Anh mà cứ dính lấy em anh thấy có lỗi. Em còn trẻ và đẹp, nên tìm ai đó yêu thương, chăm sóc mình cho tốt. Chứ như anh vô tâm nên giờ anh và em mới vậy.
– Là do em..do em ngốc em ngu. Anh đừng nói nữa. Dù sao em cũng chỉ muốn bên anh thôi.
– Điên. Em sao chấp nhận cái mối quan hệ không tên mập mờ này làm gì. Anh lăng nhăng với ai nữa em cũng ở vậy đợi anh à.
– Anh…em chỉ cho anh có 1 người khác thôi. Còn..phải quan tâm em, còn con nữa. Khi nào em hết yêu anh, em sẽ tự đá anh.
– Mai anh không qua nữa, em đừng chờ nữa.
– Anh mà không qua, em sẽ vác bụng bầu xuống ăn vạ.
– Tùy em, chỗ đó chó còn ngại nằm, em xuống rồi em tự về.
Mai vùng vằng, Trung cũng mặc kệ rồi ra ngoài. Bà Phương xuống, hơi ngạc nhiên thấy cả hai như vậy. Trung ngồi uống nước, anh tính về luôn, chả hàu với hiếc nữa. Vừa nãy anh cũng nói thật, anh hơi thấy có lỗi với Mai. Không chỉ là mối quan hệ với chị Miên mà còn với bà Phương. Anh thế nào vẫn coi Mai là vợ, anh xót xa khi nghĩ Mai sẽ đợi mình. Từ lúc nào trong Trung chợt có luồng suy nghĩ khác. Anh không muốn dính vào hôn nhân, vào chung thủy nữa. Một phần vì chính anh chung thủy nhưng Mai lại ngoại tình, nó làm niềm tin nơi anh vào hôn nhân có phần mất đi. Một phần vì Trung chợt nhận ra cuộc sống không hôn nhân nó dễ thở hơn. Như anh và chị Miên, đôi lúc thật tùy hứng. Tuy có những đêm nằm không khó chịu, nhưng không còn sự gò bó nữa. Con chim đã tung bay sao chịu nhốt vào lồng. Miên và bà Phương như làm con thú trong Trung thức tỉnh. Đôi lúc anh thấy mình cũng thật khốn nạn, anh vậy cũng sắm vai kẻ đi ngoại tình với mẹ vợ, cắm sừng ông bố vợ cũ của anh. Nhưng cái trò tình dục nó như thuốc phiện, thậm chí là đá, cắn vào hít thì phê không muốn rời. Chính vì thế nên Trung càng không muốn Mai đợi anh. Nàng sẽ tốt đẹp hơn, có một tấm chồng yêu quý mình, dành cả thanh xuân còn lại bên nàng. Anh- sẽ cô độc đi trên con đường mới. Chưa biết cái đích nhưng anh vẫn hào hứng muốn bước tiếp.
Một vòng tay chợt ôm chặt cổ Trung. Môi thơm của Mai khẽ hôn lên má Trung. Anh đưa tay vuốt ve má nàng. Mai kéo Trung xoay mặt lại, nụ hôn điểm khẽ lên môi anh.
– Anh cứ làm gì thì làm, đó là quyết định của anh. Nhưng anh tôn trọng quyết định của em nhé. Em chỉ muốn làm người đàn bà của anh mà thôi. Nếu anh cưới vợ khác em sẽ mãi ở bên anh, bầu bạn mỗi khi anh cần. Em còn hai nhóc cần chăm sóc nữa, em không yêu ai nữa đâu.
– Em sẽ khổ đấy.
– Em khổ kệ em. Chỉ cần nhớ đến anh thì em sẽ không thấy mệt mỏi nữa. Anh cứ thỏa sức mà làm gì thì làm, em sẽ vẫn ở đây. Cố lên giám đốc của em.