Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 30

4:18 chiều – 22/07/2024

Trung ngồi nghỉ tí thì lửa lòng cũng tắt dần. Anh vội lấy tài liệu ra nghiên cứu. Đây là tài liệu Hải đưa cho anh. Tài liệu về máy xúc và máy cẩu. Đang thời phát triển mạnh, rất cần máy móc thay con người trong việc vận chuyển đào bới. Nhưng Việt Nam mình có làm được cái gì đâu. Toàn nhập. Nhưng được cái thợ Việt rất khéo tay, cái khoản sửa chữa tận dụng đúng là số một. Hải bảo Trung có người nhờ Hải sửa cái máy xúc. Anh ta than rằng nhu cầu nhiều quá, máy hoạt động liên tục không nghỉ nên hỏng.

Trung phải đi lên Hà Nội, tìm tới ông bạn bên Xây Dựng anh quen ở quán nước. Hỏi han mãi mới mượn được ít tài liệu về máy công trình. Trung đã sao ra cho Hải một bản nhưng anh vẫn giữ cho mình một bản để nghiên cứu. Người lãnh đạo không cần biết sâu tất cả nhưng phải nắm được khái quát. Nếu không làm sao có định hướng kế hoạch chính xác được.

Trung càng đọc càng hãi hùng. Đây là một mảnh đất màu mỡ vô kể. Nhu cầu của thị trường rất là lớn. Máy móc mảng này chủ yếu hiện là nhập máy cũ. Trung gõ gõ tay tính toán. Anh phải hỏi Bình xem sao. Nếu được thì đây là đầu ra cực lớn cho xí nghiệp. Chỉ riêng việc làm được mảng này thì có khi còn phải tuyển thêm thợ cũng nên.

Cũng còn thêm việc khiến Trung phải quan tâm, đau đầu. Ông Huấn lại gửi tài liệu bắt Trung chuẩn bị cho công ty cổ phần hóa. Trung phân bua xí nghiệp giờ có gì đâu mà cổ phần ngoài đất và nhà xưởng như xơ mướp. Nhưng Ông Huấn muốn trong năm tới khi mọi việc hòm hòm thì phải cổ phần. Trung có nghĩ tới Bình. Nhưng anh còn muốn kéo dài thời gian thêm một chút để công nhân ổn định. Anh tin vào xí nghiệp của mình sẽ phát triển. Anh muốn người công nhân cũng có cổ phần của xí nghiệp mình. Họ sẽ gắn bó hơn với nơi này, tận tâm chăm sóc nó như ngôi nhà của mình vậy.

Trung cứ miệt mài với đống tài liệu không biết trời đã tối khuya. Ngoài trời mưa đã tạnh từ lúc nào. Tiếng gõ cửa vang lên đánh thức Trung khỏi những miên man chưa có lời giải về cổ phần hóa. Trung mở cửa, anh hơi ngạc nhiên khi thấy Ngân. Tóc nàng vẫn còn hơi ướt. Hơi thở mát mẻ của đêm hè hay là sự mát mẻ của Ngân mà Trung chợt thấy dễ chịu. Nàng không còn mặc cái áo sơ mi hoa nữa, chỉ là một bộ áo mặc ở nhà cộc tay.

– Sao em ở đây giờ này.

– Em làm đêm. Chị Ngà bảo em làm nốt cái bảng kê thuế mai chị đi nộp. Em cũng phải làm nốt cái thống kê về vật liệu. Đêm nay có đợt nguyên liệu về nữa.

– À ừ…anh quên. Em cứ làm đi.

Trung thấy Ngân đứng đó không đi thì hơi ngần ngừ.

– Có chuyện gì nữa à Ngân.

– Anh chưa thay áo à.

– À ừ. Lúc nãy anh mải đọc tài liệu quên chưa đi tắm.

– Thế anh đi tắm đi. Muộn rồi. Em vào lấy cái áo. Sút chỉ rồi, chả mấy chốc đứt khuy.

– Ôi…cái đó…tí anh làm.

– Anh lúc nào cũng tí, có làm đâu. Cái áo em thấy sắp bung cúc ra rồi.

Ngân vào lấy cái áo sơ mi rồi đẩy Trung đi tắm. Cũng tối thật rồi, Trung đi xuống đi tắm. Vụ cổ phần cứ từ từ nghĩ. Kệ cái ông Huấn, đòi hỏi gì mà lắm thế. Cũng còn lâu mới hết năm.

Trung đi tắm. Nước mát làm anh dễ chịu, gột bỏ hết nhớp nháp mồ hôi ngày hè. Trung thấy khỏe khoắn hẳn, mọi mệt mỏi tiêu tan hết. Anh đi lên văn phòng cũng là nơi anh đặt lưng. Sau lưng chợt vang lên tiếng guốc. Trung quay lại thì ra là Ngân. Tay nàng đang cầm theo áo của anh. Trung cười, cảm kích Ngân lắm. Đúng là chỉ có phụ nữ mới tỉ mẩn như thế. Tay Trung đón cái áo từ tay Ngân mặt không giấu sự cảm kích :

– Cảm ơn em. Cái áo này nó cảm ơn em lắm. Đàn ông đúng là không thể thiếu được bàn tay phụ nữ.

Ngân hếch mặt lên vui vẻ. Nhưng nàng không đi mà lại lách qua Trung đi vào. Trung vào, anh thấy Ngân còn cầm trên tay một cái áo. Đó là một cái áo sơ mi mới. Ngân nhìn Trung hơi bối rối:

– Em thấy có một cái áo sơ mi anh sờn cổ lắm rồi. Em thấy cửa hàng đang có đợt giảm giá. Anh hay phải mặc sơ mi nên em mua một cái.

– Sao phải thế. Anh vẫn còn nhiều mà.

– Em thấy áo cũng đẹp nên mua cho anh một cái. Anh mặc thử đi.

Trung lúng túng, nhưng Ngân đã ướm áo ra trước mặt anh. Trung cởi cái áo 3 lỗ vẫn còn ẩm vì mới tắm ra mặc áo sơ mi vào. Anh hơi ngạc nhiên nhìn Ngân. Đúng là đàn bà. Nhìn Trung thôi mà ướm được cỡ người anh. Cái áo vừa khít với Trung, thậm chí còn làm dáng Trung gọn gàng hơn. Trung cười định cởi áo ra:

– Vừa lắm em ạ. Cảm ơn em nhé.

– Đừng cởi. Đã mặc hẳn hoi đâu.

Tay Ngân không cho Trung cởi áo. Nàng thậm chí còn đóng đầy đủ cúc lại, kéo áo phẳng phiu rồi ngắm nghĩa. Trung yên lặng, anh hơi bối rối với ánh mắt Ngân thi thoảng nhìn anh cười. Trung dường như biết ý của Ngân, nhưng cũng thật khó xử. Ngân vừa có chồng lại là nhân viên của anh. Bàn tay Ngân bỗng vuốt ve cái áo cho phẳng, nhưng bàn tay cũng đồng thời ve vuốt trên ngực Trung.

– Anh mặc đẹp lắm. Mai em mua thêm cái nữa.

– Đừng, anh đủ áo rồi.

– Em thích. Em muốn…mua áo cho anh.

Trung yên lặng. Ngân cũng yên lặng nhìn anh. Nhưng bàn tay nàng vẫn vẫn vê nơi cúc áo ngực anh. Tiếng ve chợt râm ran lên, lòng người dường như cũng râm ran lạ.

– Ngân à…anh…

– Là do em…em thích vậy….

– Nhưng anh và em….em cũng có gia đình rồi.

– Em đã bảo chỉ do em thôi. Em và chồng cũng ly thân rồi. Chẳng qua con còn nhỏ quá, em định đợi thêm chút nữa chính mình ổn định rồi ly hôn. Còn anh không cần lo lắng gì…anh cũng không cần phải thích em.

– Không phải…chỉ là trước giờ anh không nghĩ tới…anh chỉ coi em như cô em gái, nhân viên mẫu mực.

– Có thật…chỉ là anh em không. Cái hôm ở khách sạn…anh có nghĩ khác không.

– Anh….thì anh cũng chỉ là đàn ông…em như vậy …anh tránh sao không có nghĩ khác.

Trung cũng thật bất đắc dĩ. Anh là đàn ông thì làm sao không xao động cho được khi nam nữ gần gũi nhau đến thế. Cơ thể của Ngân anh cũng nhìn rồi. Cái cơ thể của gái một con, nét nào ra nét ấy quyến rũ tuyệt vời. Anh cứ định giải thích với Ngân mà không nói lên lời. Ngân đưa tay ra che ở miệng Trung không cho anh nói nữa. Hai tay nàng chợt luồn qua tay Trung ôm lấy anh. Mùi thơm nhè nhẹ của sữa tắm, của dầu gội của Ngân bay vào mũi Trung. Anh có thể cảm nhận được cơ thể mềm mại của nàng khẽ run rẩy khi tựa vào anh.

– Vậy là được rồi. Em cũng chỉ cần biết vậy. Còn em không bắt anh cũng phải thích em. Em làm gì có cái gì đáng để anh thích đâu.

– Không…Ngân..nghe anh này…anh…nói thật em thích anh…anh cũng đột ngột quá…

– Vâng…em biết. Chỉ là do em thôi. Từ sau cái hôm đi chung đó, em cứ hay nghĩ về anh. Em thích cách anh chạy trốn em, anh đàn ông lắm. Anh không ở cùng em, em lại càng thích anh, để ý đến anh. Em thích sự mẫu mực của anh, sự tận tậm với công việc, sự nghĩa tình với mọi người của anh.

– Anh chả tốt đến thế đâu. Chắc là đang cố tỏ ra mình là giám đốc tốt thôi.

– Em chỉ nói một khía cạnh thôi. Với anh…em…thích tất cả. Kể cả mùi mồ hôi của anh.

Trung run rẩy. Ngực anh đang bị đôi môi Ngân hôn lên. Dù qua lớp áo rồi nhưng anh vẫn cảm nhận được đôi môi ấy. Bàn tay Ngân cởi nhanh cúc áo Trung ra. Đôi môi nhanh chóng tiến vào hôn lên da thịt Trung. Trung không thể làm gì khi hai tay Ngân lại nhanh chóng ôm chặt lấy Trung không cho anh gỡ ra.

– Ngân…chúng mình….nghe anh nói này..

Đôi môi ấy hơi dừng lại. Ngân ngẩng lên nhìn Trung với ánh mắt đầy mê say. Nàng lại vục vào hôn lên cổ Trung làm anh không kiềm chế được mà thở hắt ra.

– Em yêu anh…yêu anh lắm…

– Đừng mà Ngân…có khi…chỉ là cơn say nắng.

– Thì kệ cho em say được không. Em không đòi hỏi gì hết, chỉ muốn được yêu anh như thế này. Ngày mai, em lại là Ngân nhân viên của anh, anh lại là anh giám đốc em chỉ dám dấu yêu trong lòng.

Ánh mắt Ngân nhìn Trung đầy van xin. Trung nao lòng, anh thực không muốn nhìn vào mắt nàng. Ngân không thấy trả lời, ánh mắt anh quay đi như câu trả lời dành cho nàng. Mắt Ngân nhòe lệ. Nàng vụt rời khỏi Trung chạy ra ngoài.

Trung nhìn Ngân chạy. Anh thực không muốn như thế. Nhưng anh thực không muốn dính vào tình ái không rõ ràng kiểu này. Nhất là nàng còn là nhân viên, chồng nàng còn có họ hàng với chị Ngà nữa. Trung giật mình, Ngân vừa bị ngã. Dường như cú ngã khá mạnh làm Ngân khá đau. Nhưng nàng cố đứng dậy để đi tiếp. Trung nắm chặt tay đập vào cánh cửa. Anh vụt chạy ra đuổi theo Ngân.

Ngân bị đau chân nên đi được vài bước là Trung bắt kịp. Anh giữ Ngân lại không cho nàng đi nữa.

– Đừng đi, để anh xem vết thương đã nào.

– Em không làm sao. Anh đi vào đi.

Ngân gạt tay Trung ra. Trung nào cho nàng làm loạn nữa. Cánh tay rắn chắc giữ lấy tay Ngân kéo nàng vào lòng mình. Trung định ngồi xuống thì Ngân xoay người đi không cho anh xem. Mà chỗ này cũng tối, ánh đèn hắt tới không đủ sáng. Cái thái độ của Ngân thì ngúng nguẩy. Trung nhìn cô gái mà bực mình. Cái tay không tự chủ vỗ mạnh vào bờ mông cong mẩy của Ngân đét 1 cái. Ngân bị vỗ đau vì thót mông lại quay qua nhìn Trung. Anh chả nói gì, đi lại rồi ôm lấy Ngân bế nàng lên.

– Yên không anh vỗ mông.

Ngân yên lặng để Trung bế vào phòng. Trung ngước xuống, anh thấy Ngân nhìn anh cắn môi cười. Nàng dúi đầu vào ngực Trung e thẹn. Trung thở dài, đặt Ngân xuống ghế. Anh cúi xuống, đầu gối bị trầy hết rồi. Trung đứng lên quay đi, tay Ngân giữ anh lại.

– Anh đi đâu đấy.

– Đi lấy bông băng và cồn. Rửa vết thương chứ.

– Kệ nó, mai là đỡ.

– Để lại sẹo đấy. Không sợ xấu à.

– Đẹp thì cũng có ai đoái hoài đâu.

Trung nhìn Ngân lườm nàng một cái rồi đi. Anh đi lấy bông băng và cồn để rửa vết thương. Ở cái xí nghiệp này làm về cơ khí, đồ sơ cứu là luôn phải có, thậm chí phòng nào cũng phải có để có thể chủ động sơ cứu ngay khi có thể. Trung mở lọ cồn ra thấm vào bông lau bớt vết bẩn trên đầu gối Ngân. Nàng rụt chân lại vì xót.

– Cố lên, rửa nó sạch.

Trung tiếp tục rửa, nhưng một tay anh giữ lấy chân Ngân. Bàn tay cứ thế vuốt ve nhẹ bắp chân cô như xoa dịu nỗi đau của Ngân. Cũng nhanh thôi chân Ngân đã rửa cồn và sơ cứu xong. Anh định đứng dậy thì Ngân lại giữ anh lại.

– Anh đi đâu.

– Anh đi cất cồn chứ đâu.

– Anh…em vẫn đau chân.

– Thì nghỉ ngơi, mai mới đỡ được.

– Không…em…em muốn anh xoa chân như nãy.

Ngân nói xong mặt đỏ bừng lên. Trung cũng hơi xấu hổ, nãy anh cũng vô tư vuốt ve chân nàng. Giờ mới cảm giác da nàng thật mịn, mát rượi. Bàn tay Trung vội nắm lại dấu đằng sau lưng. Nhưng Ngân chồm qua, kéo tay Trung vào chân nàng.

– Anh….em muốn…

– Ngân à…chúng mình..

– Kệ tất cả. Giờ không có giám đốc nhân viên gì nữa. Chỉ có em là đàn bà, anh là đàn ông. Em muốn anh…anh có muốn em không.

Trung lắp bắp. Anh chưa bị ai chủ động thế này. Có lẽ cái tính anh nhát. Có lẽ vì Trung sợ ai thấy. Xưởng làm cả đêm, thi thoảng có người nghỉ ra rít thuốc lào hay đi đái lại đi ngang qua khu này. Trung vẫn còn đắn đo thì Ngân đứng dậy. Không biết cái dây thần kinh nào chỉ thị nhưng Trung nhanh chóng nắm tay Ngân giữ lại. Anh nhìn Ngân, đôi mắt có chút giận dữ. Nàng vậy mà ép anh. Ngân nhìn Trung, đôi mắt có chút rướm hồng.

– Em quá lắm.

– Anh không muốn thì thôi.

– Anh muốn…anh muốn được chưa. Anh là đàn ông làm sao anh không muốn.

Trung không nói nữa. Anh lao vào Ngọc, điên cuồng hôn lên môi cô. Đôi môi đó hé mở đón nhận nụ hôn điên rồ của Trung. Hai con người đều điên, quấn chặt lấy nhau. Cánh tay Trung đóng vội cánh cửa phòng lại. Trung và Ngọc không ai bảo ai, tự giác kéo nhau đến chiếc giường nhỏ. Ngọc nằm xuống trước, ánh mắt cười mê ly nhìn Trung.

– Yêu em đi…em muốn là đàn bà của anh.

– Em không được hối hận đấy. Anh…không cho em được gì.

– Em không cần. Chỉ cần được bên anh, thấy anh mỗi ngày. Chỉ cần những lúc như này, được anh yêu. Thế là đủ.

Hai con người lao vào nhau, giằng xé lẫn nhau. Những nụ hôn lúc điên rồ, lúc lại vội vã. Cả hai như vội vàng sợ không đủ thời gian khám phá nhau. Những bàn tay nhanh chóng cởi sạch nhau ra. Trung dứt nụ hôn nơi môi Ngân, đầu lưỡi vẫn tê tê vì cái nút lưỡi của nàng. Anh nhìn vào cơ thể của Ngân mà mắt cứ hau háu đầy thèm muốn. Ngân đẹp quá, từng đường nét không chê vào đâu được. Hai bầu vú nàng giờ Trung mới có dịp nhìn từng căn tơ kẽ tóc, chậm rãi thưởng thức. Ngân đưa tay che bầu vú không cho Trung nhìn. Trung đưa tay kéo tay nàng ra, ánh mắt cảnh cáo Ngân không được che vú đi nữa.

– Xấu lắm phải không. Đẻ rồi không như xưa nữa.

– Ai đã bảo xấu mà xấu. Đẹp lắm. Ngực em tròn lắm, hồng lắm. Thế này thì…hồi xưa còn đẹp hơn phải không.

– Em không biết…anh thích là được. Nhưng con em bú…ti nó dài ra rồi.

– Anh thấy vẫn đẹp lắm.

Mắt Trung hau háu như con thú nhìn vào ngực Ngân. Ngân e thẹn nhưng đầy sung sướng khi thấy biểu cảm của Trung nhìn mình. Tay nàng cầm lấy tay Trung ấn mạnh vào ngực mình. Bàn tay không kiềm chế nữa mà nhồi bóp nơi bầu vú đó. Trung vục mặc vào hôn lên ngực Ngân. Ngân ưỡn ngực lên, rên rỉ khi cái miệng râu ria của Trung hôn lên ngực nàng. Trung há miệng thật to ngậm lấy vú Ngân mà mút. Lưỡi anh đá qua đá lại đánh lô tô vào đầu vú Ngân. Bàn tay kia cố ôm trọn bầu vú to của Ngân vào mà bốp, mà nắn. Cả hai người cứ thở dốc quằn quại nhau. Tay Ngân cứ hết vuốt ve lại bấu vào tay vào lưng Trung. Cái háng Ngân thì cứ thế ưỡn lên, tìm con cặc còn đang ép vào bụng dưới của nàng.

Trung như biết ý, anh lùi thấp xuống, con cặc được thể ép vào cái mu lông lá của Ngân. Mu nàng nhiều lông lắm, có lẽ Ngân không cạo. Nhưng lông của Ngân mượt lắm, con chim ép vào cứ như tìm được cái tổ êm ấm mà càng thêm cứng. Bàn tay Ngân đẩy người Trung lên, tìm tới con chim kéo nó vào đúng cái tổ cần thiết. Con chim trượt nhẹ một tiếng muốn thoát ra, thân chim ép vào cái khe của Ngân làm nàng rên rỉ.

Trung cứ mãi bú liếm ngực Ngân, con chim thì cứ trượt nhẹ dọc khe lồn nàng. Cái lồn cứ ưỡn lên muốn con cặc đi vào nhưng chim cứ trượt tới trượt lui làm cái lồn thêm khó chịu. Nước nhờn nơi lồn Ngân đã ướt lắm rồi, nàng quằn quại trong sự khát khao khi bị Trung kích thích.

Cái lồn Ngân lại ưỡn lên như mọi khi, để con cặc lại trượt dọc khe lồn nàng, để sự kích thích và khắc khoải thêm vật vã. Nhưng Ngân chợt cứng người lại. Hơi thở nàng như dừng lại. Con chim lần này không trượt lên như mọi khi mà đâm vào cái lỗ lồn nàng. Cửa lồn nóng khít banh ra đón nhận con cặc nàng thèm muốn bấy lâu nay. Ngân rên lên, bấu chặt tay vào người Trung đón nhận con cặc.

Trung cũng rên rỉ, lồn Ngân nóng quá, khít khao quá. Con chim anh run rẩy vì sung sướng. Đầu cặc mới đi vào thôi mà đã tê đi vì sướng. Con cặc đi vào thật thuận lợi vì nước nhờn của Ngân ra nhiều lắm. Trung nhấn chim thật mạnh để đi sâu vào lồn Ngân. Cả hai hự lên một tiếng, cặc đã tra lút cán vào lồn. Cả hai không động đậy mà chỉ im lặng cảm nhận lồn và cặc ngâm trong nhau, bọc lấy nhau.

Ngân lấy tay kéo đầu Trung ra, đặt nụ hôn thật sâu lên môi anh.

– Em yêu anh…em yêu anh Trung ạ.

– Anh cũng yêu em.

Con cặc bắt đầu hì hục ra vào trong cái lồn nóng ấm của Ngân. Ngân quặp hết cả hai chân vào người Trung, đón nhận từng cú hẩy cặc mạnh mẽ trong lồn mình. Mưa lại chợt rào rào trên mái tôn, chỉ có hai con người trong căn phòng vẫn đang tiếp tục bản hòa tấu của mình. Trung đang chống tay, cái hông vẫn đưa đẩy để con cặc miết vào lồn Ngân. Mắt anh thì say đắm nhìn Ngân đang lờ đờ trong cơn sướng. Anh cũng say rồi, say Ngân mất rồi. Nơi đầu cặc bùng nổ cảm giác sướng mãnh liệt. Chỉ một phút giây mất cảnh giác mà thả lỏng cảm xúc, Trung không giữ được nữa.

– Ngân ơi…anh ra nhé….agrraaaa…agraaa…

– Ra đi…ra trong em…anh ơi…ôi…địt em mạnh vào…em sướng…aaaaa….aaaaaa…aaaaaa….

Trung gầm lên hòa cùng tiếng mưa, cái hông cong lên hạ xuống nhanh hết mức. Đầu chim căng to, phun xối xả từng đợt tinh nóng bỏng vào sâu trong lồn Ngân. Nàng quặp chặt người Trung, giữ cho con chim thật sâu trong lồn nàng. Những tiếng thở cứ nối tiếp nhau trong cơn sướng đến tê dại của cả hai người.

Mưa vẫn rơi. Nhưng hai con người đã hoàn thành xong quá trình yêu của mình. Trung ôm ấp Ngân trong lòng mình. Bàn tay anh vuốt ve thân thể ngọc ngà của Ngân. Ngân thích thú núp trong ngực anh, mặc Trung ve vuốt.

– Em có sướng không. Anh ra…hơi sớm nhỉ.

– Thế là sướng lắm rồi. Chỉ cần được anh yêu thế này thôi.

– Em yêu anh thật chứ.

– Thật. Không phải em say nắng anh đâu.

– Anh cũng không có gì cho em bây giờ. Cũng không hứa hẹn gì với em được. Vì anh…

Tay Ngân bịt miệng không cho Trung nói nữa. Nàng kéo đầu Trung xuống, rướn đôi môi mình ngậm lấy môi Trung. Hai đôi môi gắn chặt nhau, Trung có thể cảm nhận răng nàng gặm nhẹ lên môi anh. Ngân nhả môi Trung ra, ánh mắt đầy yêu thương say đắm nhìn anh:

– Em chả cần gì cả, thật đấy. Dù chưa biết anh quá lâu nhưng em hiểu người em cần là anh. Em có thể tự lo cho cuộc sống của mình. Chỉ cần có thể ở cạnh anh đôi lúc thế này là đủ. Sau này nếu anh có gia đình riêng, anh có vợ mới em sẽ tự động rời xa anh. Không đòi hỏi gì, không ràng buộc gì anh. Em chỉ muốn như bây giờ, để em cảm nhận được anh thế này, để ngập chìm trong cảm giác được yêu thế này mà thôi.

Trung xúc động. Ngân thật ngốc quá, sao lại có thể không đòi hỏi thứ gì như thế. Cái cảm giác đàn ông trong Trung trỗi dậy. Anh muốn ôm ấp, che chở cho người con gái si tình này biết mấy. Bàn tay Trung lại vuốt ve khắp da thịt đang ẩm ướt mồ hôi của Ngân. Đôi môi Trung tìm tới môi Ngân, hai đôi môi khóa chặt lấy nhau, lộn vòng trên cái giường chật hẹp.

Hai cơ thể cứ thế cuốn lấy nhau, vờn nhau, hôn hít nhau, rên rỉ trong sung sướng. Ngân mắt sáng rạng ngời nhìn Trung. Nàng bỗng cắn môi, vụt thoát khỏi vòng tay của anh. Hai tay Ngân chống xuống giường, chổng cái mông to cong lên. Mắt Trung sáng lên, anh nhìn cặp mông to tròn của nàng mà thích thú. Đôi tay Trung vội vã tìm tới cặp mông của Ngân mà bóp. Cái mũi anh dúi vào, hít ngửi cái mùi lồn của Ngân xộc ra. Thật đã, mùi lồn Ngân làm Trung thấy ngất ngây rạo rực. Cái lưỡi vội vã liếm vào khe đít nàng. Mông Ngân chổng cao hơn, cái miệng rít khẽ lên khi lưỡi Trung chọt tới khe lồn nàng. Ngân nằm rạp xuống, chỉ có cái mông chổng lên cao hết cỡ để cái miệng kia tham lam mút chùn chụt nước lồn của nàng.

Những tiếng rên rỉ cứ vang lên trong tiếng mưa rơi đều trên mái tôn. Mông Ngân chợt trống vắng, cái lưỡi vậy mà đi đâu mất. Chả cần chờ lâu nữa, cái lồn Ngân đã được đền bù bởi một thứ khác. Con chim Trung nhanh chóng đi vào, trượt theo nước lồn nhễu ra mà chọc vào lồn Ngân.

– A….aaa…..aaaaaa….chim đi vào mạnh quá…sướng quá…địt em đi anh.

Trung bám tay vào bờ mông căng mịn của Ngân, cái hông đẩy đưa con cặc ra vào lồn nàng. Nước lồn cứ nhễu ra nhưng vách lồn cứ thêm chật hẹp bóp chặt lấy cặc Trung. Con chim như không biết sợ cứ dập phầm phập không ngừng nghỉ. Tay Trung bóp chặt lấy hai bờ mông căng của nàng, nhào nặn chúng không thương tiếc. Những tiếng rên rĩ của Ngân càng to. Nàng bỗng đưa tay ra sau quờ quạng tìm tay Trung.

– Vỗ mông em đi…ư…vỗ chứ không bóp…ư..ơ..ơ..ai..ai…ôi..ai…..

– Em đau à.

– Không…sướng…vỗ em đi…đánh em…đánh chừa vì em đĩ…vì em muốn làm đi của anh…ư…aa…aaaa….ai..ai…sướng..sướng…vỗ mạnh vào..ai…ai…anh ơi…ai…ôi..ôi..aaaaa….

Trung nghe Ngân nói mà cứ rực hết cả người. Con chim không cần biết có ra sớm hay không mà mắm môi mắm lại dập phầm phập vào lồn Ngân. Rồi Trung leo lên người Ngân, ấn hai tay vào vai Ngân làm điềm tựa. Con chim từ trên cao dập liên hồi xuống, ép mạnh vào bờ mông núng nính của nàng. Ngân cứ há hốc mồm ra thở, chưa bao giờ nàng được làm cái tư thế này. Ông chồng mê gà của nàng thi thoảng mới làm nhưng cũng chỉ bắt nàng chổng mông là cùng. Cái điểm G của Ngân cứ liên tục bị đầu chim Trung cạ vào làm Ngân sướng muốn chết. Hai đùi gối như muốn nhũn ra vì sướng. Cơ lồn Ngân co chặt lại bóp lấy chim Trung. Con chim như gồng to lên chống lại sự co bóp của lồn. Trung cũng gầm lên, anh nằm ôm lấy Ngân từ đằng sau. Cơn sướng làm Trung không đứng tấn được nữa. Con chim cứ nhấp liên hồi vào cái lồn đã sưng tấy.

– Ha..ha…ha..hơ..hơ..hơ..hơ..hơ..ơ..ơ..ơ..ơ..ôi..oi..ôi..ơi..anh Trung ơi…ôi..ôi..chết em…chết mất..sướng quá anh ơi…ôi…ôi..aaaaaaaa…aaaaaaaaaaaa……

Trung còn sướng hơn Ngân. Cả hai chân anh bủn rủn, chỉ muốn rút chim ra ngay lập tức. Nhưng Trung cố nhịn, tay đưa vào miệng để răng cắn chặt. Trung mắm môi mắm lợi nhấp dù tinh binh đã phọt ra. Chưa bao giờ sướng mà lại khổ thế này. Trung kết thúc bằng 1 cú thật mạnh hết sức vào lồn Ngân. Anh ngả ra, rã rời vì cơn sướng vừa tê vừa buồn nơi con cặc.

Hai cơ thể đều như kiệt sức, cố gắng tìm tới nhau ôm ấp. Hai đôi môi hôn nhẹ lên nhau, hai ánh mắt nhìn nhau thỏa mãn, vui sướng, đủ đầy. Trung ôm Ngân nằm ngủ mặc cho trời mưa đất gào. Hai cơ thể đã ôm được nhau, thế là đủ.

Cái buổi sáng hôm sau trời mát. Cánh thợ làm đêm ngái ngủ cũng chả biết sao cô Ngân hôm nay đến sớm. Ngân như cây hoa được tưới tắm mưa xuân, nàng cười nhẹ chào cánh thợ mà cả lũ tỉnh cả ngủ. Ngân đi về thay quần áo rồi tí lại tới. Nàng ngoái nhìn văn phòng Trung nơi xa mà mỉm cười sung sướng. Từ nay, Ngân đã chen được một chân vào cuộc đời Trung.

error: Content is protected !!