Tiếng điện thoại chợt vang lên trong túi quần làm cắt đứt mạch ôm ấp tình cảm của hai vợ chồng. Trung bỏ vợ ra, lôi điện thoại ra xem, thì ra là My. Anh nhìn qua Mai rồi bật loa ngoài:
– Anh đây.
– Anh em gì. Sắp đến giờ rồi, anh có nhớ hẹn không đấy.
– Anh đang chuẩn bị đi đây mà.
– Nhớ đấy. Anh đừng bỏ bom. Em mà bị bỏ bom đợt này em sẽ ám anh đấy. Không yên với em đâu.
– Ô hay cái cô này. Cái này cô nhờ vả anh, mà cứ làm như là….hay là thôi anh không đi nữa.
– Anh dám…đi ngay cho em. Anh hữa rồi phải thực hiện nữa. Anh đi đi…yên tâm…không thiếu quà cho anh đâu.
– Nghe có vẻ…được được…anh dạo này dễ tin người…tin em nốt lần cuối.
Tiếng xì trong điện thoại, My tắt phụt điện thoại. Trung cười, chả hiểu sao anh hay thích bông đùa với My. Trung nhìn lên Mai, nàng đang nhìn chăm chăm anh dò xét.
– My là cô nào đấy. Lại cô mới phải không.
– Nào có…My là con bé cùng phòng. Tối nay nó nhờ anh đi cùng…có việc.
– Không phải đi chơi đấy chứ.
– Có đi chơi chứ, mà gặp gỡ bạn bè nó. Anh…có gì đâu…em chả thấy anh bật loa cho em nghe con gì.
– Biết đâu được. Em thấy anh ở bên ngoài có vẻ thoải mái lắm. Hay là…không cần quay lại với em đâu.
Mai bông đùa, nàng nói mọi việc nhẹ như bông vậy. Nhưng Trung biết Mai ghen, đàn bà ghen thường hay kiểu như vậy. Anh vội áp tới ôm lấy Mai, đôi môi hôn hít lên môi nàng rồi thủ thỉ.
– Lại ghen đấy. Anh mà có ai…anh khai với em ngay.
Mai lườm Trung. Nhưng rồi nàng bật cười véo má anh.
– Nhớ đấy. Em chấp nhận chị Miên…chứ không còn ai nữa đâu. Anh ở bên ngoài thế này, thiếu gì hồ ly nó bám theo cơ chứ.
– Làm gì có. Cả ngày anh toàn dầu mỡ.
– Biết đâu được. Ai kiểm chứng.
– Ài…cô gái này ghen thật vô lý. Không tin thì em hỏi…Thảo. Cách đây ít lâu cô ấy có đi công tác qua thăm anh. Làm gì có ai.
Mai nghe Trung nói thì trừng mắt nhìn anh, môi bĩu lại. Nàng xoay lưng lại nhưng vẫn tựa vào anh.
– Ai mà biết được. Ngay như Thảo cũng…đáng nghi. Cô ấy thích anh, em nhìn là biết.
– Cô ấy…chỉ là bạn học của anh thôi mà.
– Đó là do anh nghĩ thế thôi. Em là phụ nữ, em thấy cách cô ấy thi thoảng nhìn anh…thật khác. Ánh mắt đó từ khi em chưa lấy anh đã có, sau này khi có thằng Quân em vẫn thi thoảng thấy. Cô ấy thích mà anh không biết thôi. Ban đầu anh nói có người phụ nữ khác…em còn tưởng đó là Thảo cơ.
Trung ôm Mai nhưng lại bần thần nghĩ đến Thảo. Chỉ có anh mãi mới biết Thảo thích mình, trong khi cả Bình và Mai đều biết. Trung nhớ tới nụ hôn đêm mưa với Thảo. Có lẽ lúc đó nếu Ngân không tới, anh và Thảo đã tiến xa hơn…và không thể quay lại. Với Mai cũng sẽ không như thế này. Rồi còn Ngân nữa, người phụ nữ chỉ muốn bên anh không đòi hỏi. Trung chợt thấy rối trí, anh quay lại với Mai mà dường như quên mất đi vài người phụ nữ trong đời mình.
Tay Mai chợt với ra sau vuốt lên má Trung. Nàng cười nhẹ hỏi:
– Nhớ tới Thảo à.
– Không…anh nhớ tới mấy việc.
Mai quay lại, hai tay chợt giữ lấy mặt Trung. Ánh mắt nàng chăm chú nhìn anh.
– Đợi em…đẻ xong…rồi mình lại về nhà anh nhé. Em sẽ là người vợ thật tốt, yêu anh, chỉ anh mà thôi.
Trung gật đầu, anh ôm chặt lấy Mai. Trung thở nhẹ một hơi dài. Thảo với anh có lẽ không thể tiến được. Anh có Mai rồi, còn Thảo vẫn còn Bình. Một chút nuối tiếc vẫn vương vẫn trong lòng Trung về mối tình đầu đơn phương ấy.
Còn về Ngân, Trung chưa biết xử trí. Nhưng anh thật hy vọng nàng tìm được hạnh phúc mới. Trung định sẽ tìm cơ hội nói với Ngân khi thích hợp. Anh không muốn quay về với Mai nhưng vẫn lợi dụng Ngân.
Mai chợt đẩy Trung ra, nàng nhìn Trung cười nhăn nhó. Trung tưởng nàng đau vội vã sấn vào hỏi:
– Em sao thế.
– Không…con đạp thôi. Em nằm một tí là được, giờ đang là lúc phát triển nên con nó hay đạp.
– Em nằm đi…từ từ thôi.
Trung đỡ Mai nằm xuống. Anh định ngồi xuống thì Mai cản anh lại.
– Thôi…anh đi đi không muộn.
Trung nhìn giờ, vẫn còn chưa muộn lắm. Nhưng có lẽ nên đi cho sớm.
– Vậy em nằm nghỉ đi. Anh xuống….chào mẹ một tiếng rồi đi.
Trung hôn nhẹ môi Mai rồi xuống nhà. Anh dừng lại nơi cửa bếp nơi bà Phương đang quay lưng làm bếp. Trung nhìn lên phía tầng 2 rồi đi nhẹ vào bếp. Anh chạm nhẹ tay vào eo bà Phương.
– Mẹ…
Cơ thể bà Phương khẽ run run. Bà vẫn đứng đó không quay lại nhìn Trung.
– Con đến à. Mẹ đang dở tay.
Trung thấy là lạ, bà Phương vậy mà không quay lại. Anh kéo eo bà lại, xoay người bà Phương lại về phía mình. Bà Phương quay lại nhưng xoay mặt né nhìn vào mắt Trung.
– Mẹ làm sao thế.
– Mẹ có sao đâu.
– Có…mẹ không nhìn con.
Trung lấy tay nâng cằm bà Phương lên, ép bà phải nhìn mình. Đôi mắt bà vẫn như lẩn tránh, anh giữ tay nơi cằm rồi hôn môi mình lên môi bà. Đôi môi giãy giụa nhưng không muốn hôn anh. Thế thì Trung càng phải hôn, đôi môi ngậm chặt lấy môi bà Phương không nhả. Anh ôm lấy bà, vần vò cơ thể bà bằng đôi tay mình. Bà Phương bị Trung tấn công thì chống trả, tay cố đẩy anh ra.
– Thôi…con Mai nó biết.
– CÔ ấy đang nằm nghỉ rồi.
– Thôi…mẹ con mình…thôi đi.
– Thôi hay không mẹ trả lời con đi…sao mẹ không dám nhìn con.
– Mẹ….mẹ không biết.
– Mẹ không trả lời…con cứ ôm mẹ thế này.
Bà Phương lần đầu nhìn Trung, ánh mắt đầy phức tạp, ai oán nhìn anh. Bà nói thật khẽ:
– Thì…con và cái Mai quay lại rồi…mẹ con mình….
Trung a lên một tiếng, giờ anh đã hiểu. Trung tủm tỉm cười, tay vẫn kéo cơ thể bà Phương vào sát mình.
– Mẹ…không thích à.
– Ai…không thích. Nhưng con và nó…quay lại, chúng ta phải…chấm dứt thôi.
– Thế…mẹ có muốn chấm dứt không.
– Mẹ…mẹ không biết đâu.
Trung nhìn bà Phương bối rối mà cười khổ. Thế nào anh lại…quên mất bà. Trung đau đầu, anh dường như dính vào nhiều mối quan hệ quá. Nhưng với bà Phương thì thật đặc biệt…vì bà là mẹ vợ anh. Cái cơ thể đã 50 của bà vẫn thật tuyệt, Trung vẫn nhớ những cảm xúc sướng đến run rẩy bên bà. Nhưng giờ…anh quay lại với Mai…thì bà phải làm sao. Trung cũng thật không biết xử lý thế nào bây giờ.
Bà Phương như biết Trung cũng bối rối, tay bà vuốt ve lên mặt anh.
– Thôi…bao lâu nay…mẹ con mình…thế là mẹ thích lắm rồi….giờ thôi con ạ…con và cái Mai quay lại mẹ cũng mừng lắm.
Trung cũng định cố nói hùa theo. Nhưng nhìn ánh mắt buồn bã của bà Phương anh không nói được.
– Để con nghĩ….con đi gặp bạn đã…tối con về.
– Ừ…vậy con đi đi.
Trung thở dài, anh thật không biết xử trí vấn đề này thế nào. Giờ chỉ còn cách trì hoãn, để thư thư mới nghĩ được. Trung vội lấy xe rồi đi tới chỗ hẹn với My. Đó là một quán bar gần khu văn phòng, trên tầng 19 của một tòa nhà. Trung mãi mới tìm được chỗ gửi xe, còn chưa đi vào thang máy thì anh đã bị người kéo lại. Trung quay ra, đó là My. Anh trợn mắt ngạc nhiên nhìn nàng, My trông như con người khác. Trông nàng…đẹp quá. Mái tóc ngắn mới được làm khiến My thật xinh, hiện đại và cá tính. Khuôn mặt trái xoan với cằm v-line tự nhiên. Đôi mắt to tròn đen láy được chuốt mi cẩn thận. Sống mũi cao với lớp phấn ở má làm chiếc mũi thêm tinh tế. Khuôn miệng My cười…làm Trung chợt sững sờ. Giờ anh mới để ý My cũng quá xinh đi. Bộ váy ngắn ôm sát cơ thể khoe ra những đường cong khiến Trung chợt thấy hồi hộp. Chiếc váy thật ngắn, chỉ dài tới giữa đùi khoe ra đôi chân thon dài của My. Đôi giày cao gót nàng đi lại càng làm đôi chân như miên man, tít tắp.
My thấy Trung đơ ra nhìn mình thì không khỏi vui vẻ. Nàng hất hàm nhìn Trung đầy vẻ đắc ý:
– Thế nào…trông em…được không.
– Được..trên cả được….9 điểm…thôi cho 9.25….đủ thi hoa hậu rồi.
– Đồ ki bo, cho được có 9 điểm. Sao không cho 10 điểm, em thấy em dư sức 10 điểm.
– E hèm….thang điểm người ta có hết rồi, không phá lệ được.
My bĩu môi nhìn Trung vẻ không tin.
– Thế sao mới được 9.5, sao mới được 10.
Trung cười, ánh mắt nhìn My bí hiểm. Anh ghé vào My nói nhỏ:
– Anh ôm vào lòng thì mới được 9.5 vì thế mới kiểm hàng được. 10…thì lại là một phạm trù khác.
My giãy nảy, tay đập mạnh vào người Trung.
– Cái đồ dê già này…biết ngay không phải tử tế mà. Thế mà cả công ty ai cũng bảo hiền.
– Thì anh hiền thật mà. Anh không hiền đã không nói cho em biết rồi.
My nhìn Trung xì một tiếng ghét bỏ. Nhưng rồi nàng chợt cầm lấy tay Trung bắt vòng qua ôm eo mình. Trung giật mình, định rụt tay lại nhưng My không nhả.
– Này…làm gì thế…anh là trai có vợ rồi nhá…cấm lạm dụng.
My sặc lên cười, tay ấn vào trán anh.
– Cái đồ nhát gan, sao kêu ôm mới cho 9.5 điểm.
– Thôi…anh phá lệ cho em luôn 9.5 điểm…không cần ôm.
– Không cần cũng phải ôm. Hôm nay anh phải ôm em.
My mặc kệ Trung còn ngẫn ra chưa hiểu, nàng kéo Trung nhanh vào thang máy đang mở ra. Ngón tay thon đẹp của nàng nhanh chóng ấn lên tầng 19, bàn tay con lại vẫn giữ chặt tay Trung ở eo mình.
– Này…ôm thật đấy à.
– Thật chứ đùa gì. Hôm nay anh….đóng vai người yêu em.
– Ai…đóng thì đóng…nhưng cần gì phải ôm.
– Ôm thế mới được. Anh đóng giả một tí chứ ai bắt anh làm gì đâu. Anh được ôm em không lãi à.
My trắng trợn nhìn Trung nói. Anh cười khổ, lãi thật, lãi mà anh cứ cảm giác như đang lỗ. Cửa thang máy chợt mở, Trung nhìn về phía trước nam thanh nữ tú có cả. Ai cũng bận bộ đồ thật đẹp và thời thượng. Nam đeo đồng hồ, đi giày xịn, quần áo xịn. Nữ đeo túi xách hàng hiệu, nữ trang đầy mình, điện thoại toàn iphone đời mới. Trung nhìn lại mình, thật may Mai cho anh mặc cái áo mới. Anh nhìn qua My, nàng diện thật đẹp nhưng không hề có trang sức. Ví cũng chỉ cầm nơi tay thật gọn.
– Này…em chỉ mặc thế này thôi à.
– Sao…có vấn đề gì hả anh.
– Không…anh chỉ thấy cặp chúng mình…hơi đơn sơ. Cái chốn này là chốn nào mà ghê thế.
My nghe Trung nói thì bật cười, nàng phải che miệng lại. My ghé tai Trung nói nhỏ:
– Chỗ này toàn bọn bạn học cũ cấp 3 với em. Toàn con các cốp cả. Em mặc thế này là được rồi, vì em nghĩ anh mặc đơn sơ hơn em. Nhưng hôm nay anh mặc cũng…ổn phết. Chắc nghĩ được đi chơi với em à.
Đôi mắt My nhấp nháy, nàng cười khẽ trêu Trung. Trung bật cười, tranh thủ chưa ai để ý véo má nàng một cái cho đỡ ghét. Chợt một tiếng nói bên cạnh làm anh phải quay lại.
– Ôi giời…cái My dẫn người yêu tới thật này…lại còn chụm đầu nói chuyện tình tứ, véo má trêu nhau nữa.
Từ đâu bủa vây tới mấy cô gái ăn mặc cũng thật sành điệu, trang điểm khá đậm với nhiều phụ kiện bắt mắt. Đặc biệt là những chiếc váy ôm thật sát cơ thể khoe ra những đường cong nóng bỏng. Họ bủa vây quanh My, nắm chân nắm cảng. Cả lũ tay bắt mặt mừng hò hét với nhau. Dường như cũng đã lâu không được gặp nhau. Trung cười nhìn My. Nàng đang cười thật tươi đùa giỡn cùng các bạn. Đây dường như là một khía cạnh của My mà anh chưa từng biết.
Trung chợt quay lại, một cánh tay chợt để nơi vai anh. Cạnh anh vậy mà đã đứng 4 người đàn ông. Tất cả đều trẻ trung, sáng láng chứ không đen đúa như anh. Người đứng gần anh nhất cùng là người để tay lên anh giơ tay ra bắt. Anh ta cao hơn Trung một chút, khuôn mặt có nét hao hao giống một diễn viên điện ảnh.
– Chào anh, tôi tên Hiếu, Hiếu Trần. Anh là bạn trai của My?
– Vâng, tôi là Quốc Trung. Rất vui được gặp anh.
Lại một người nữa đưa tay ra, mắt đeo kính cận khá nặng với một mái tóc bồng bềnh mái lệch:
– Tôi là Huy. Trần Quốc Huy. Là người yêu cũ của My. Anh là người yêu hiện tại của My?
Trung đưa tay ra bắt. Đôi tay anh chợt bị siết mạnh. Trung hơi nhướng mày, ánh mắt xoáy về cậu chàng người yêu cũ của My. Nếu nói về cái gì còn sót lại mạnh mẽ của anh thì đó là đôi tay. Cánh tay Trung khẽ bóp nhẹ làm bàn tay kia nhanh chóng rút lại. Huy nhìn anh ngỡ ngàng, có chút hơi ngượng ngùng.
Trung bỏ mặc anh ta, anh đi tới chỗ My. Bàn tay ôm nhẹ eo My kéo vào lòng trong ánh mắt ngạc nhiên của nàng cũng như mấy cô bạn.
– Em không định giới thiệu anh với các bạn à. Mấy bạn đằng kia có vẻ quan tâm tới anh, cứ hỏi suốt.
My nhìn về phía mấy chàng trai. Nàng như hiểu ra, khẽ cười ghé vào tai Trung hỏi nhỏ:
– Họ làm phiền anh à.
– Chưa hẳn, nhưng anh cần biết thông tin đối thủ. Có vẻ em lừa anh. Xung quanh nhiều địch thủ quá. Lần này đi giúp em không biết là phúc hay họa đây.
– Cái anh này. Anh được đi cạnh người đẹp như em còn chưa đủ phúc à. Bao nhiêu người còn tranh nhau đòi được đi cạnh em đấy. Anh vừa được đi cạnh lại còn được ôm, vẫn chưa đủ à.
Trung nhìn My lườm, anh nào muốn ôm cô. Phía đối diện lại thêm vài người nữa đi tới. Có vẻ cái cô My này gây họa cho anh rồi. Đi về có khi có đứa lén ném củ đậu vào đầu như chơi.
Trung vốn cũng nhát gan, nhưng khi đương đầu với việc trước mắt thì anh luôn lì lợm. Với những anh chàng theo đuổi My trước mắt cũng vậy. Trung không việc gì phải sợ, tay vẫn rịt nơi eo My kéo nàng sát vào mình. My liếc Trung cười, tay để hờ hững nơi ngực anh thật tình tứ. Nàng quay lại với mấy bạn gái giới thiệu:
– Các nàng, đây là Trung, bạn trai của mình.
Các cô gái nghe My giới thiệu thì ồ à xúm lại. Trung buông tạm My ra, anh lịch sự bắt tay từng nàng.
– Chào các em. Anh là Trung bạn trai của My. Rất vui gặp các em.
–
Bốn cô gái: Diễm My, Huyền My, Ngọc Hà và Bảo Châu. Cùng với Hà My của anh, tất cả đều hiện đại cá tính mỗi người một vẻ. Ngọc Hà là cô gái cao nhất. Đôi giày nàng đi cũng thật cao như tôn thêm đôi chân thon dài nuột nà. Nàng dường như cũng là cô gái bạo nhất bắt đầu hỏi Trung:
– Anh Trung có biết tại sao đêm nay anh nhiều tình địch thế không?
– Không. Quả thật anh cũng chưa rõ tình hình. Em xem chỉ giúp anh với. Dường như có nhiều mũi súng bắn tỉa đang nhắm vào anh.
– Đấy là do con My nó không kể với anh. Anh không biết hồi xưa nó là hoa hậu của cả lớp cũng là cả trường à.
Trung ngạc nhiên nhìn My. Con bé oắt con này cũng là hoa hậu cơ đấy, dù trông cũng xinh thật. My thấy Trung nhìn thì vênh mặt lên tự hào. Trung liếc nhẹ nàng rồi quay qua Ngọc Hà:
– Anh thấy cả bốn em đây đều đẹp có kém gì My đâu. My của anh có gì mà những chàng trai kia bỏ qua các em.
Cả bốn cô gái nghe Trung khen đều tủm tỉm cười. Nhưng chưa ai kịp trả lời thì một người đã xen vào.
– Đó là do anh chắc không biết My lâu. Cô ấy không chỉ xinh đẹp mà còn có một trái tim thánh thiện. Cô ấy là thiên nga, các cô kia chỉ là vịt mà thôi.
Trung nhìn theo tiếng người nói. Là một chàng trai trong nhóm lúc nãy mà anh còn chưa kịp bắt tay. Mái tóc xoăn với gương mặt rám nắng. Anh chàng trông khá điển trai và lãng tử đi tới chỗ Trung. Cánh tay vậy mà khá rắn rỏi đưa ra.
– Tôi là Quốc Việt. Nghe tin My có người yêu nên vội tới đây xem người yêu cô ấy là ai. Anh có vẻ khá hơn thằng lần trước, hy vọng không làm tôi thấy vọng.
Trung cười nhẹ, giơ tay ra bắt. Anh ta cũng không làm trò bóp tay anh. Cả hai vội buông tay nhau ra. Lần lượt sau đó vài người nữa bắt tay anh. Hai nhóm nam nữ sáp lại bên My. Trung hơi ngạc nhiên, cô gái này dường như có bí ẩn mà anh chưa biết.
Mọi người cũng chỉ xúm vào Trung ban đầu vì ngạc nhiên. Nhưng anh cũng nhanh chóng bỏ qua. Tất cả tập trung bàn tán cuộc sống hàng ngày, những kỷ niệm hồi xưa. Thức ăn dần được bày ra theo dạng buffet, mọi người cũng tản ra lấy thức ăn thành những nhóm nhỏ. Trung tách dần ra, anh đến đây cũng chỉ là để đi một chuyến giúp My chứ không cần phải quan tâm gì đến cô. Anh tìm một góc xa cạnh cửa gọi một ly trà nhâm nhi, tranh thủ ngắm nhía nam thanh nữ tú đang trò chuyện.
Ly trà vừa nhâm nhi được một chút thì bàn có người ngồi xuống. Đó là một thanh niên da ngăm ngăm mặt chữ điền với đôi mắt thật sáng. Đi cùng anh ta là một đĩa tú nụ đầy thức ăn. Anh ta nhìn Trung cười hơi ái ngại:
– Tôi ngồi đây được chứ.
– Anh cứ tự nhiên. Bàn trống chỗ mà.
Anh ta nghe xong thì thản nhiên ngồi xuống rồi cắm đầu vào ăn. Trung cũng chưa đói bụng vì trưa nay ăn ở xưởng bác La vẫn còn no. Anh nhìn về phía xa, My vẫn đang bị đám bạn cả nam và nữ vây quanh. Cô nàng cũng đang chọn thức ăn. My chợt nhìn về phía Trung, ánh mắt khẽ cười tay chỉ về phía đồ ăn. Trung cười rồi lắc đầu.
Trung chợt quay lại, phía kia anh chàng da ngăm đã ngẩng đầu khỏi đĩa thức ăn. Thấy Trung nhìn anh ta vội giơ tay ra bắt:
– Chào anh, tôi là Nghĩa…ôi xin lỗi..
Anh ta định đưa tay ra bắt thì chợt rụt lại, vớ lấy cái khăn ăn gần đó lau vội. Ánh mắt hơi cười ngượng với Trung.
– Xin lỗi, tay bẩn quá mà không để ý.
– Không có gì. Tôi là Trung. Chào anh.
Trung cũng chả hề hấn gì. Anh đôi lúc ở trong xưởng với anh em thì tay chân lấm lem dầu mỡ là chuyện thường, nói gì đây chỉ là thức ăn. Nghĩa thấy Trung giơ tay ra không ngại bẩn thì cười thật thoải mái rồi bắt lấy tay Trung.
– Anh là người đầu tiên dám bắt tay tôi. Lũ bạn tôi chả ai dám cả.
– Có gì đâu. Tôi cũng vừa rời xưởng sáng nay đây. Rửa xà phòng mãi mới sạch dầu mỡ.
Nghĩa nghe Trung nói thì càng thoải mái. Tay cầm đũa lại tiếp tục gắp thức ăn. Vừa ăn Nghĩa vừa ngẩng lên nói chuyện với Trung.
– Anh là bạn trai của My à.
– Vâng, có thể coi như vậy.
– Anh được đấy. Tôi chưa biết gì về anh nhưng tôi nhìn người không sai đâu. Anh hơn hẳn cái thằng Hào thư sinh đểu giả. Chả hiểu sao My lại có thể yêu nó. Cả lớp đều nhìn ra sự đểu giả của nó nhưng My thì vẫn bập vào.
Nghĩa nói xong thì bưng vội cái đĩa đã trống trơn đi. Chắc là để lấy thêm thức ăn. Trung nhìn bàn ăn phía trước, có lẽ cũng nên ăn cái gì đó chứ quá bữa lại không muốn ăn. Chả mấy khi được tới mấy chỗ thế này.
Trung đang định đứng dậy thì một cái đĩa đặt xuống chỗ anh ngồi. Trung nhìn lên thì thấy My. Nàng liếc Trung một cái rồi ngồi xuống, đặt thêm chiếc đĩa của nàng bên cạnh.
– Anh chả ăn gì à mà ngồi đây uống trà.
– Trưa nay anh ăn muộn nên giờ chưa đói. Cũng định đi lấy thức ăn đây. Cái này là của em à.
My trợn mắt nhìn Trung lườm đến cháy lông mày anh. Nàng chỉ vào cái đĩa to đầy thức ăn rồi đẩy gần thêm về phía anh.
– Anh nghĩ em là heo à. Em thấy anh ngồi không nên có lòng tốt lấy đồ ăn cho anh thôi. Đúng là làm việc tốt thường không được báo đáp.
Trung cười. Anh đã đoán trước đĩa đó là của mình. Tay cầm miếng khoai tây rán đưa vào miệng My. Nàng nhìn anh tròn mắt vì ngạc nhiên.
– Này…không cần tình tứ thế đâu.
– Có mấy chàng trai đang nhìn em kia kìa. Anh tỏ thái độ khẳng định chủ quyền chút thôi.
My cong khóe môi lên cười, há cái miệng thật to đón miếng khoai tây vào trong miệng. Nàng ăn thật nhanh, khi mà Trung định đưa miếng khoai thứ hai vào miệng thì miệng nàng lại há ra chờ đợi. Trung cười, lại đưa nốt miếng thứ hai cho nàng. Nhưng đến miếng thứ 3 thứ 4 thì anh hơi bó tay rồi. Trung cười khổ, kẹp luôn mấy miếng nhét luôn vào miệng My.
– Em ăn luôn đi này. Đỡ mất công há miệng.
– Um…cái anh này….đầy mồm…ga lăng tí mà không được.
– Không phải. Anh vừa phát hiện thêm vài tay bắn tỉa đang chĩa súng về phía anh. Em sao có thể vì ích kỷ bản thân mà nỡ lòng đẩy anh vào nguy hiểm thế này.
My phì cười, tí phun khoai tây trong miệng ra. Nàng quay lại nhìn phía xa, mấy chàng thanh niên đang túm tụm vừa ăn vừa nói chuyện nhưng ánh mắt đang dõi về đây. Người My bỗng run lên rồi chợt quay lại. Đôi mắt long lanh vui vẻ nhìn Trung, ngón tay nhón một miếng tôm trong đĩa bón về phía anh. Trung cũng phối hợp há miệng ra. My đưa miếng tôm vào miệng anh. Trung vừa nhai được miếng tôm thì ngón tay My lại chợt giơ trước mắt anh. Trên đầu ngón tay dính chút nước sốt.
– Thiếu nước sốt nữa mới đủ.
Ánh mắt My cười cười đầy khiêu khích. Trung lườm nàng, cô nàng này đùa quá. Anh nhìn về nơi xa vừa có một người đi nhanh về đây. Tí nữa chuẩn bị hứng củ đậu đây. Nghĩ vậy nhưng miệng Trung vẫn há ra. Ngón tay My đưa vào môi Trung ngậm chặt lấy. Anh mút chặt ngón tay My mút mát. Cái lưỡi chợt đá vào ngón tay My. My nhìn Trung hơi ngạc nhiên nhưng cũng để mặc ngón tay trong miệng Trung.
Trung cũng chỉ ngậm ngón tay nàng đôi chút rồi nhả ra. Anh chợt kéo My đang ngồi vào bên cạnh mình. Bàn tay ôm chặt eo nàng, miệng thì thầm nhẹ bên tai.
– Người em cần biểu diễn đến rồi. Em nhờ anh tối nay là vì người này phải không.
My nhìn Trung rồi quay ra nhìn theo ánh mắt anh. Từ đằng xa có một người tách đám thanh niên đi tới. Đôi vai khẽ run lên. Trung nhìn qua, mặt My hơi tái đi. Tay anh vuốt nhẹ dọc cánh tay My. Bàn tay còn lại tìm tay cô nắm chặt. My nhìn qua, Trung khẽ cười gật nhẹ.
Chàng trai đi tới Trung chưa nhìn thấy lúc trước. Trông cậu ta như cầu thủ bóng bầu dục mới đúng với chiều cao có lẽ phải trên 1m8. Khuôn mặt cũng được coi là đẹp…gái với làn da trắng mịn. Có lẽ đó là mốt của bây giờ. Cậu ta tới trước mặt Trung thì dừng lại. Đôi mắt không thèm nhìn Trung mà chỉ tập trung vào nhìn My đầy giận dữ. Trung thấy My run rẩy khi anh ta nhìn nàng. Dường như chỉ chốc lát nữa là My không chịu nổi cái ánh mắt giận dữ như muốn lôi My ra khỏi Trung. Tay Trung kéo mạnh My vào lòng, miệng bỗng hôn nhẹ lên má nàng thật nhẹ.
– Bạn em hả My.
Nụ hôn của Trung làm My giật mình. Nàng quay lại nhìn Trung ú ớ. Bàn chân Trung đá nhẹ vào chân My ra dấu cho nàng. Đôi mắt đẹp khẽ mở to lên. My hơi ngạc nhiên nhưng nhoẻn cười với Trung. Nàng chợt biến thành người khác, không còn là My run rẩy lúc trước nữa. Thân hình mềm mại khẽ tựa vào Trung. Đôi môi đỏ quyến rũ phả nhẹ mùi thơm vào mặt Trung. My quay qua nhìn người thanh niên phía trước.
– Bạn trai cũ anh ạ. Nhưng em và anh ta không có gì đâu.
Trung nhìn chàng trai rồi gật gù. Anh không thèm quan tâm nữa mà quay sang My cưng nựng.
– Anh đói rồi. Bón thêm tôm cho anh.
My nhoẻn cười ngồi dậy với lấy đĩa thức ăn. Một bàn tay chợt giữ cái đĩa lại. Cậu thanh niên kia đã không giữ được bình tĩnh. Một tay giữ đĩa, một tay đập mạnh xuống bàn. Giọng nói gầm gừ đầy giận dữ và không bình tĩnh.
– My, em hay lắm. Nói chia tay là chia tay. Em bỏ anh vì cái thằng này sao. Nhìn trông rẻ rách lắm. Nó cho em được cái gì, có bằng anh không. Anh cho em 10s, em đứng dậy ngay cho anh. Anh sẽ coi như không nhìn thấy cái gì cả.
My run lên, vội định đứng lên. Trung đưa tay giữ nàng lại. My nhìn anh cười mỉm, tay vỗ vào tay Trung. Ánh mắt nàng không có sự run rẩy sợ hãi nào cả. Trung hài lòng bỏ tay My ra.
– Anh là cái thứ gì mà bảo tôi đứng thì tôi phải đứng, đi thì tôi phải đi. Tôi có bạn trai thì sao. Anh ấy có ra sao cũng không liên quan đến anh. Ít ra anh ý tử tế hơn anh nhiều, không có hết con nọ tới con kia như anh.
Cậu trai kia nghe My nói thì tái mặt. Có lẽ trước kia không ai dám trái ý cậu ta như vậy. Ánh mắt long sòng sọc đầy giận dữ nhìn Trung và My.
– Em hay lắm. lần này em dám cãi lại anh cơ đấy. Anh có con nọ con kia thì cũng chỉ chơi chơi. Mà mấy lần đó anh đi công việc, công việc nó phải thế. Chứ anh mà lấy em thì về nhà chỉ có em mà thôi.
– Haha…như anh nói thì anh đi ra ngoài tôi phải mặc anh làm gì, mặc anh đi với ai cũng không quản phải không. Tôi…không…thích…thế. Tôi yêu ai thì chỉ có một người. Và người đó cũng chỉ được có một mình tôi mà thôi. Nghe thủng chưa. Biến đi và đừng làm phiền tôi.
– Hay…hay lắm. Mới ít ngày không gặp em đã cứng mồm rồi đấy. Không dạy dỗ em một lần thì em không ngoan cho được.
Bàn tay cậu thanh niên chụp tới tay My lôi mạnh. My chới với cố chống cự nhưng nhanh chóng bị lôi đi. Nhưng cánh tay đó bỗng bị giữ lại. My vội rút mạnh tay ra thoát khỏi tay cậu thanh niên. Trung vốn không muốn dùng sức nhưng tình thế lúc này anh không ra tay không được. Bàn tay rắn chắc bóp mạnh vào cổ tay cậu thanh niên. Cậu ta nhăn mặt nhìn Trung rồi rút mạnh tay ra. Trung cũng nhả ra, anh đưa tay cầm tay My lên xoa nhẹ.
– Có sao không.
My lắc đầu cười với Trung. Hành động đó làm người thanh niên kia như càng điên tiết. Cậu ta đạp mạnh vào cái ghế gỗ. Cái ghế gẫy đôi đập mạnh vào bàn. Tiếng động thu hút mọi ánh mắt dõi về phía này.
– Mày hay lắm. Dám ngăn tao cơ đấy. Tao truyền đời nói cho mày biết My là người yêu tao. Không biết cô ấy kiếm mày ở đâu ra nhưng khôn hồn thì tránh ra. Nếu không mày sẽ biết từ hối hận viết ra như thế nào.
Trung nhăn trán. Anh gặp cũng nhiều hạng người. Nhưng cái dạng công tử nhà giàu ngang tàng kiểu này thì chưa gặp. Trung nhìn cái ghế gãy đôi khẽ nheo mắt cười. Anh đứng dậy kéo bàn ra. My chợt giữ Trung lại.
– Bỏ đi anh. Mình đi về. Anh ta sẽ không dám làm gì đâu. Đừng đánh nhau ở đây…anh ta…là tuyển thủ tán thủ.
Người thanh niên nghe My nói thì nhếch miệng cười. Một chân đạp mạnh vào cái ghế gãy, phần gãy lại gãy ra làm mấy phần. Khuôn mặt hếch lên đầy cao ngạo.
– Mày cũng nghe thấy rồi đấy. Biết điều thì cút đi. Không thì nhìn cái ghế này. Mày dám cứng thì tao sẽ cho mày như cái ghế này thật luôn.
Trung mặc kệ kẻ ngang ngược đó. Anh vỗ nhẹ vào tay My cười:
– Yên tâm. Anh chưa làm gì không chắc chắn cả.
Đôi mắt My nhìn Trung đầy lo lắng. Nhưng tay nàng cũng dần buông Trung ra. Trung đứng dậy đi tới phía trước. Đôi mắt đen sáng lên những tia sáng kỳ lạ.
– Tôi có thể biết tên cậu không.
– Hào.
– Hào…được. Tôi không quen cậu. Và cũng không có nhu cầu biết tới cậu. Nhưng việc cậu vừa làm là phá vỡ bữa ăn và buổi nói chuyện của tôi và bạn gái. Tôi không biết cậu là bạn trai hay bạn gì với My. Nhưng giờ cô gái này là bạn gái tôi. Vui lòng đừng làm những trò lố bịch và hãy thể hiện là mình là người có học.
– Thế nếu tao không thích có học với mày thì sao. Mày là cái thá gì. Tao bảo rồi…cút.
– Câu đó tôi không muốn nói. Nhưng từ đó vốn nên dành cho cậu.
– Haha…mày gan lắm. Mày chưa biết tao phải không. Vậy giờ tao sẽ cho mày biết thế nào là dám đụng vào bạn gái tao. Cái thứ rẻ rách mạt hạng. Bọn nhà quê đen đúa.
Trung thở mạnh. Anh không có tính phân biệt vùng miền hay học thức. nhưng với kẻ trước mắt thì anh thật muốn biết rõ gốc gác cậu ta để mà tránh ra. Ánh mắt Trung nhìn Hào càng lúc càng bình thản. Anh kìm giữ sự giận dữ của mình, tích tụ chúng đợi lúc cần bộc phát.
Chợt một người nhảy tới cạnh Trung. Anh quay ra, thì ra là Nghĩa. Nghĩa xắn tay áo lên nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất.
– Mẹ thằng chó. Mày cạnh khóe ai nhà quê. Bố mày tao xem tiểu sử rồi, không phải con nhà nông dân à. Địt mẹ, cái thằng rởm đời. Tao ngứa mắt mày từ xưa rồi. Luôn tỏ ra này nọ, nhưng lại hay thích bắt nạt người yếu thế. Để hôm nay thằng nông dân tao đây thử xem cái tán thủ của mày nó như thế nào.
Hào ánh mắt khinh bỉ nhìn qua Nghĩa. Hắn quay lại nhìn Trung, ánh mắt như thách thức anh. Ánh mắt Trung càng bình tĩnh. Anh vỗ nhẹ vào vai Nghĩa. Ánh mắt cười đầy hồn hậu tán thưởng với Nghĩa:
– Đây là cuộc chiến của tôi. Cảm ơn anh đã trợ giúp. Nếu tôi không đánh một trận thì thằng này còn lăm le làm phiền bạn gái tôi dài dài.
– Anh có đánh được nó không. Nó có tiếng có cả miếng đấy. Tôi và anh liên thủ nhé.
– Không cần. Tôi sẽ xử lý.
Trung đẩy nhẹ Nghĩa ra. Anh nhìn thẳng vào Hào rồi ra tay mời. Hai chân nhẹ trụ vững chờ đợi đối phương. Chẳng phải đợi lâu, Hào đã lao tới tung những cú đá nhanh như chớp về phía Trung. Trung hơi giật mình, đây không còn là tán thủ nữa. Những cú đá cú đấm liên tiếp thuộc nhiều trường phái võ. Đây dường như là thực chiến MMA chứ không cố định võ gì nữa. Anh vội né, áp dụng câu nói của ông ngoại: “ Nước nuốt được tảng đá lớn là vì biết nhường, lau sậy nhún mình chẳng bao giờ bị đổ “. Khoảng trống cũng không lớn nhưng Trung cố gắng né tránh triệt để. Anh đang bị bất lợi vì bị tấn công trước. Chính Trung cũng hơi chủ quan không nghĩ Hào lợi hại thế. Tốc độ, thể hình rồi những đòn tấn công đều mạnh mẽ và hiểm hóc hơn anh tưởng. Trung cố gắng né rồi đỡ đòn. Những cú đấm và đá của Hào thật mạnh làm tay anh hơi nhói đau. Nhưng có là gì với người đã tập võ. Trung cố chịu đựng để chờ cơ hội. Với đối phương lợi hại thế này, anh chỉ cần và chỉ có một cơ hội để tận dụng.
Những cú đá cứ liên tiếp cố dồn Trung về một góc. Trung lui dần, đôi chân hơi loạng choạng. Hào hét to vung một cú đá vòng thật mạnh từ trên xuống đầu Trung. Sau cú đá này có lẽ sẽ là một cú xoay người đá tiếp. Trung đợi mãi mới có cơ hội này. Cạnh tường này dồn ép Trung vào góc chết nhưng cũng hạn chế đòn tránh của Hào. Trung gầm lên, nắm đấm tung mạnh vào bàn chân đang từ trên cao hạ xuống. Bàn chân và nắm tay va vào nhau. Trung cảm giác xương tay mình hơi rạn. Nhưng cơ hội chỉ có một. Anh xoay người tung cú đá thật mạnh về phía Hào. Bàn chân bị tay Trung đấm vào bị bật lại. Hào trụ chân không thể tung đòn được. Cú đá xoay của Trung thật nhanh thẳng tới ngực Hào. Hào chỉ kịp đưa hai tay ra đỡ. Cú đá thật mạnh làm Hào phải lùi lại. Nhưng Trung chỉ chờ có thể. Cú đá chỉ là cái cớ để anh tiếp cận Hào. Thể hình Trung không bằng Hào. Lợi thế ban đầu cũng không có. Nhưng giờ thì khác, khi khoảng cách không có và Trung tấn công trước. Những cú thiết quyền liên tục được tung ra. Hào chỉ có thể dùng hai tay ra đỡ liên tục. Trung đã chuyển ngược tình thế. Anh liên tiếp dần dồn Hào về phía sau nơi có bàn ghế chắn đường. Hào gầm to:
– Bỏ bàn ghế ra cho tao.
Có hai người định lao ra. Nhưng Nghĩa từ đâu vác ghế lao tới.
– Địt mẹ thằng nào dám thì sống chết với tao.
Một cánh tay cũng kéo mạnh hai người đó lại. Đó là một thanh niên tóc húi cua to ngang nhưng hơi thấp. Có hai người cản, không ai dám giúp Hào nữa. Những cú đấm của Trung liên tiếp, Hào chỉ biết giơ tay chịu trận. Hào mắt như tóe lửa nhìn Trung:
– Mày dừng được rồi đó. Không chết với tao.
Trung không trả lời. Anh cũng không chắc ăn được Hào. Vì nếu Hào lăn qua đống bàn ghế thì lợi thế cũng không có nữa. Nhưng Hào không như vậy. Hào còn mải hò hét. Đó là lợi thế của Trung khi Hào phân tâm. Anh tung chân thật nhanh quét đất. Hào né vội. Nhưng đó chỉ là nghi binh. Trung dậm chân thật cao. Anh tung cú đấm thật mạnh từ trên cao giáng xuống. Hào đỡ nhưng không được. Cả người bật về phía sau ngã vào đám bàn ghế. Trung hạ xuống nhưng nhanh tay vớ một chiếc ghế đập thật mạnh. Chiếc ghế vỡ vụn, nhưng Hào lĩnh đủ. Anh không nương tay, chân dập mạnh từ trên xuống. Hào không né được chỉ biết giơ tay ra đỡ. Chân Trung ghì xuống dẫm mạnh ấn xuống người Hào. Anh nhanh ngồi xuống tung những cú đấm liên tiếp. Khoảng cách quá gần Hào không đỡ kịp. Máu mồm máu mũi cứ ộc ra. Trung tung cú kết thúc, mặt Hào lệch sang một bên rồi ngất lịm.
Trung đứng dậy, thở phào nhẹ nhõm. Cũng hơi nguy hiểm. Lâu quá rồi anh không tập tành đánh đấm. nếu Hào không quá khinh thường chỉ dùng chân mà ít dùng tay. Chứ nếu từ đầu Hào lợi dụng ưu thế tốc độ và tấn công trước thì có khi thảm là Trung. Anh quay lại về phía My, mặt khẽ cười nhẹ nhõm. My đứng đó nhìn anh. Mắt nàng vẫn có chút sợ hãi nhưng có chút bình thản.
– Cảm ơn anh.
– Có gì mà cảm ơn. Anh bảo vệ bạn gái mình thôi.
My liếc xoáy Trung một cái. Nàng biết Trung đùa, nhưng bên trong lòng My cũng thật cảm động. Lần đầu có người đàn ông dám đứng ra bảo vệ nàng. Những người con trai My có cảm tỉnh chưa ai bảo vệ nàng cả. Ngay cả Hào từ hồi còn yêu nhau cũng chỉ là hành động tỏ vẻ, rồi bảo vệ chính thứ anh ta cho là của mình. Chứ không như Trung, sẵn sàng chịu nguy hiểm để đứng ra giúp nàng. My chợt nhoẻn cười, nàng chỉ vô tình kiếm một ông anh hiền hiền đứng tuổi làm bạn trai. Vốn dĩ cũng chỉ muốn Trung đứng ra đối kháng Hào một chút dựa vào tuổi tác, còn đâu nàng cũng đã cho người đợi sẵn bên ngoài để giúp nàng ngăn Hào lại. Cái con người đáng ghét đó luôn quấn lấy My phiền nhiễu. Như đêm nay, Hào thực sự làm My sợ. Nàng luôn biết Hào gia trưởng nhưng lại thích trăng hoa. Nhưng đêm nay My thật thấy may mắn vì Trung đá đánh Hào. Bộ mặt của Hào đã lộ rõ trước mắt My, thật cục súc và vũ phu. Nếu nàng còn tiếp tục bị dây dưa với Hào thì đó chính là hố sâu địa ngục của My.
Hào bị đánh gục như làm tất cả mọi người câm lặng. Hào vốn là tuyển thủ võ thuật, được rất nhiều giải trong và ngoài nước. Có người đã chứng kiến Hào chỉ trong vòng vài phút đo ván một võ sư có tiếng. Nên nhiều người không tin được cái tượng đài tưởng chừng không sụp đổ kia đã ngất xỉu mặt bầm dập vì những cú đấm của Trung.
Sự im lặng tan vỡ khi có người hô to lên. Chính là Nghĩa, anh chàng nông dân nhất nơi đây. Nghĩa lao tới bá vai bá cổ Trung đầy hào hứng:
– Hay…đánh hay lắm. Lúc nãy anh bị nó đánh dồn dập tôi đứng ngoài mà đau tim quá. May mà tôi không vào giúp…không thì vỡ alo mất.
– Vỡ alo là còn may. Cậu không biết Hào nổi tiếng đánh ác à. Có mà cậu nằm nghỉ nửa tháng trên giường chứ không lầy lội bùn đất được đâu con trâu ạ.
Ngọc Hà dẫn theo mấy chị em vui vẻ tới bên My. Hào bị hạ làm Ngọc Hà nhìn Trung bằng con mắt khác. Không còn chỉ là ngạc nhiên ban đầu về anh chàng My kiếm đâu tới. Những cử chỉ, hành động của “ ông chú “ này làm Ngọc Hạ có cảm nhận đầy khác biệt. Đôi mắt Phượng kín đáo nhìn Trung với những ánh nhìn khác lạ.
Những người khác cũng phá tan im lặng ùa tới. Có hai người vốn là bạn cùng nhóm với Hào lôi hắn đi. Mọi người càng được dịp nói chuyện cởi mở hơn. Số người tới chúc mừng và bắt tay Trung nhiều hơn. Tất cả đều tò mò về Trung hơn, cả vể con người, cuộc sống và sự nghiệp của anh. Trung không có cách nào là phải nói rõ, nhân tiện phát đống cardvisit ít khi anh dùng tới.
Bữa tiệc lại dần trở lại bình thường. Mọi người chú ý tới Trung nhưng cũng dần chú tâm vào những cuộc nói chuyện dang dở. Ở đây là toàn các cậu ấm cô chiêu con nhà giàu có và quan chức. Những cuộc nói chuyện nghiêng về các vấn đề làm ăn, các thương vụ và rủ nhau góp vốn. Trung cũng thi thoảng góp chuyện nhưng những vấn đề này anh khó mà tham gia được. Cái hậu phương của anh không như những người này. Anh cũng không có nhiều hiểu biết về những mảng tài chính ngân hàng hay chứng khoán mà họ bàn tán. Trung kiếm một cái bàn để ngồi ăn. Đánh nhau một hồi giờ cũng hơi đói. Nhưng anh không ngồi một mình. Bên cạnh anh là My, Nghĩa và Ngọc Hà. Trung hơi ngạc nhiên về Ngọc Hà. Cô gái cao ráo như người mẫu này vậy mà lại ngồi cùng anh. Ngọc Hà biết Trung, thậm chí là Nghĩa nhìn mình tò mò. Nhưng nàng vẫn điềm nhiên vừa ăn vừa trò chuyện với My. Hai cô bạn cũ có vẻ cũng khá thân thoải mái trò chuyện về những mặt hàng mỹ phẩm mới về.
Trung thì nói chuyện với Nghĩa. Thực ra là Nghĩa tìm anh để nói chuyện. Dường như việc Trung đánh gục Hào làm Nghĩa khá kích động. Nghĩa cứ hỏi Trung học võ ở đâu.
– Anh nói thật đi xem nào. Anh học võ phái ở đâu.
– Tôi có học võ vẽ gì mấy đâu. Hồi xưa ông ngoại tôi có cho tôi tập mấy bài quyền để nâng cao thể chất thôi. Không có học đâu thật.
– Thật à. Tiếc quá. Tôi có đứa con trai đang đợi một vài năm nữa đi tìm thầy học võ. Haizz giá mà anh học thầy nào…tôi cũng muốn con tôi như anh. Nhìn anh đập thằng Hào tôi thật hâm mộ.
Trung cười. Ông ngoại anh giờ vẫn đang dạy võ cho mấy đứa trẻ trong thôn. Học trò của ông cũng có võ đường. Nhưng anh không chỉ cho Nghĩa đâu, nhìn ánh mắt Nghĩa đầy háo hức làm Trung có ý nghĩ không hiểu Nghĩa cho con học hay chính anh ta học.
Bên phía hai cô gái chợt rộ lên tiếng cười của My. Ngọc Hà cũng đang che miệng cười. Thấy Trung nhìn mình Ngọc Hà nhìn về phía Trung cười nhẹ. Ánh mắt nàng thật sắc sảo, sáng lên những sắc màu thật lạ. Trung hơi thất thần, anh như vừa bị cô gái này hút vào đôi mắt ấy. Ngọc Hà thấy ánh mắt Trung thay đổi thì cười nhẹ:
– Anh Trung, em khá ngạc nhiên khi biết trước kia anh lại làm cùng cái My cơ đấy. Giờ anh lại bỏ cơ quan để xuống xí nghiệp làm giám đốc. Anh đang làm phó phòng, không đợi mà lên trưởng phòng.
Trung liếc nhẹ My. Nàng lè lưỡi với Trung rồi vội né đi. Cô nàng vậy mà đã kể tuốt tuột cho Ngọc Hà rồi. Trung lấy đũa với tới đĩa của My gắp luôn miếng cơm cuộn My đang định gắp. Cô nàng trợn mắt nhìn Trung đòi lại nhưng Trung mặc kệ. Anh cho tuốt miếng cơm vào miệng cắn một tí rồi để xuống. Trung đắc thắng nhìn My rồi quay qua Ngọc Hà.
– Cái chức phó phòng đó chỉ là tôi lên tạm thôi. Mà tôi chắc chỉ ngồi đó hết đời thôi. Đi về xí nghiệp mệt mỏi đen đúa nhưng được gần thực tiễn. Tôi có điều kiện áp dụng hết sở học của mình.
Trung vừa nói hết thì mặt bàn rung lên. Nghĩa vỗ mạnh tay xuống bàn hô to:
– Đúng…đời ngồi bàn giấy cũng là điều tôi ghét nhất. Anh có biết từ lúc tôi về đồng ruộng tôi mới biết tí nữa tôi đã lãng phí cả thanh xuân của mình.
Một tiếng phì rồi hai tiếng phì cười. Cả hai cô gái đều cười Nghĩa. Chắc chả ai tán đồng việc về đồng ruộng như anh. Trung cười, nhưng là anh cười mình. Anh không được như Nghĩa. Nếu không có những biến cố thì có lẽ anh vẫn sống cuộc sống như vậy, vẫn ngồi bàn giấy, chiều chiều uống cốc bia rồi về với vợ.
– Anh Trung, anh có muốn về lại văn phòng không. Không hẳn ở cục cũ. Nhưng em có quan hệ có thể cho anh về văn phòng, thậm chí là lên trưởng phòng. Nếu anh đáp ứng được thì việc lên phó cục, cục trưởng không phải không thể.
Trung ngạc nhiên nhìn Ngọc Hà. Cô gái này và anh cũng không thân quen tại sao lại định giúp mình. Như biết Trung đang đặt dấu hỏi, Ngọc Hà cười thật nhẹ:
– Em cũng không có mục đích gì hay muốn gì từ anh. Chẳng qua là có một ghế phó cục 2 năm nữa sẽ về hưu. Giờ nếu anh đồng ý thì em sẽ đưa anh về làm trưởng một phòng. Anh cần phải cố gắng hoàn thành nhiệm vụ trưởng phòng của anh thì sẽ có cơ hội lớn để trám vào vị trí phó cục đó.
Trung ngạc nhiên. Nhưng rồi anh hiểu ý cô gái này. Anh có lẽ sẽ là một quân cờ để đứng vào đúng phe theo ý bên Ngọc Hà. Có thể là bố mẹ, người thân của cô ấy. Anh nhìn qua My, cô khẽ cười gật đầu với My.
– Anh chưa cần phải quyết ngay. Nhưng em nghĩ đây là một cơ hội tốt. Anh làm chủ xí nghiệp cũng chỉ thế mà thôi. Liệu sau anh có cơ hội đưa cái xí nghiệp thật to, thật phát triển không. Mà nếu có thể, thì sẽ có người trám vào vị trí của anh, chứ không đến lượt anh hưởng. Nhưng nếu anh có thể là phó cục thì không ai dám khẳng định anh có ngồi đó mãi không. Anh vẫn còn khá trẻ, thừa sức lên cục trưởng. Anh cũng phải nghĩ cho My cơ chứ.
Trung trầm ngâm. Anh không phải không động tâm về cái bánh từ trên trời rơi xuống này. Anh không cần nhọc tâm lo lắng cho cái xí nghiệp, suốt ngày người đầy mùi dầu mỡ, chỗ ngủ cũng tạm bợ. Sắp tới nếu anh và Mai quay lại thì Trung cũng có vị trí mới, có thể gần vợ con mình chứ không như bây giờ. Nếu anh thuận theo cái vị trí của Ngọc Hà hứa hẹn thì đúng là không phải không leo lên phó cục được. Trước đây cũng có người leo lên được là nhờ vậy. Nhưng…không có bữa ăn nào là miễn phí.
Trung nhìn Ngọc Hà, cô gái này vẫn thật nhẹ nhàng điềm tĩnh nhìn anh cười. Hiếm có cô gái nào càng nhìn càng hút mắt như Ngọc Hà. Có lẽ Trung đã có một phần bị thuyết phục. Nhưng rồi anh bật cười, tay với ly rượu vang của Nghĩa rồi tu cạn. Rượu nhẹ nhưng xộc vào cổ họng vẫn thật nóng, như trợ lực cho Trung thêm quyết tâm vào ý chí của mình. Anh nhìn thẳng vào Ngọc Hà, ánh mắt chợt kiên định chưa từng có.
– Rất cảm ơn em đã có ý muốn giúp anh. Nhưng anh xin phép được từ chối. Con đường anh đi đúng là có khó khăn, và có lẽ nó sẽ ảnh hưởng nhiều tới cuộc sống cũng như gia đình. Nhưng anh nghĩ con đường mình đi là đúng đắn phù hợp với mình nhất. Nó giúp anh nhận ra mình vốn là con người như thế nào, giúp anh hoàn thiện mình tốt nhất. Anh không biết sau này ra sao nhưng có lẽ giờ anh chưa có ý định quay lại cuộc sống công sở.
Ngọc Hà đang cười thật tươi nhưng nghe Trung nói thì hơi sửng sốt. Nàng mở to đôi mắt đẹp được đánh cẩn thận nhìn Trung. Với lời đề nghị có phần hấp dẫn như thế thật ít người có thể từ chối. Ít ra thì cũng phải hỏi rõ xem có các điều kiện gì hay không nhưng Trung ở đây lại từ chối thẳng thừng. Nàng nhìn qua bên My, cô nhún vai lắc đầu với Ngọc Hà. Ngọc Hà quay lại nhìn Trung, nàng đã bình tĩnh lại hơn, nụ cười lại nở trên môi nàng thật đẹp.
– Anh Trung…anh có thực hiểu rõ lời đề nghị của em không. Em nói luôn là lời đề nghị này…không có điều khoản ràng buộc gì với anh cả.
Trung cười, trước thì anh có hơi thắc mắc về lời đề nghị của Ngọc Hà. Khi anh từ chối thì Trung cũng có phần nuối tiếc. Nhưng khi Ngọc Hà nói xong thì Trung hiểu quyết định của mình không có gì sai cả. Ngọc Hà cũng không có ý xấu, có lẽ cô có phần muốn chiêu mộ mình, nhưng có phần là nàng thực sự có cảm tình gì đó với anh. Trung nghiêm nghị nhìn Ngọc Hà, cô gái này vừa chiếm thêm thiện cảm của anh, cũng như khiến anh đánh giá lại về cô. Cô gái này không chỉ có sắc đẹp mà đầu óc cũng thật đáng nể.
– Ngọc Hà… anh phải nói anh thực sự cảm kích ý tốt của em. Chẳng qua…anh đang thực sự muốn phiêu lưu một chút trên đường đời phẳng lặng của mình.
Ngọc Hà định nói thêm để Trung suy nghĩ lại. Đôi môi đã sắp thốt ra thì chợt dừng lại. Cô cười thật tươi rồi gật đầu nhẹ với Trung. Có những người thật dễ mê hoặc bởi quyền lực, lợi ích. Nhưng có những con người sinh ra dường như đã được sắp đặt sẵn họ sẽ sống vì lý tưởng, vì quan niệm sống của mình. Có người bảo họ cố chấp, gàn dở. Nhưng Ngọc Hà thì nghĩ khác. Cô thấy vui vì Trung từ chối mình. Từ trong bao nhiêu con người Hà gặp, cô thấy cuộc sống không buồn tẻ như nàng nghĩ. Cuộc đời không hẳn chỉ sống vì vụ lợi, mà dường như vẫn còn những người như Nghĩa và Trung sống vì lý tưởng, vì quan niệm sống của mình. Cô chợt nhận ra một Ngọc Hà trẻ trung hồi xưa cũng đầy lý tưởng và hoài bão. Nhưng vì cái thực tại cuộc sống cứ dần cuốn bay cái lý tưởng của cô, dần khiến cô và bao người khác cứ phải bon chen vào những vòng xoáy không bao giờ rút chân ra được.
Ngọc Hà ngồi thêm một lúc với My rồi cáo biệt. Không phải vì Trung hết giá trị mời chào nên Hà đi. Mà vì trong cái cuộc sống đầy bon chen này, Hà vẫn cần tiếp tục sống theo cái guồng quay mà nàng đang chạy trong đó. Còn nhiều người với các thương vụ làm ăn, lợi ích rồi mối quan hệ cần duy trì và phát triển.
Nhìn bóng Ngọc Hà rời đi My nguýt Trung, mặt như có chút dỗi.
– Cái anh này. Cơ hội tốt mà không tận dụng. Anh định ở cái nơi khỉ ho cò gáy ấy tới bao giờ. Em lúc nãy bắt sóng rất nhanh, đã cố nói tốt cho anh hết mức rồi.
Trung cười, rồi bất chợt gắp nhanh nốt miếng cơm cuộn trứng của trên đĩa của My bỏ vào mồm. My với theo giữ lại không kịp, nàng phụng phịu dỗi với Trung.
– Đồ tham ăn. Toàn bắt nạt em.
– Em á. Anh chưa xử lý em cái tội bô bô kể tiểu sử anh đâu nhá. Tí về anh đánh mông.
– Anh dám. Em mách…chị Miên.
Trung đang cười, cái miệng mở to ra. Miên, thế là thế nào. Con bé này thì biết..cái gì. My thấy Trung mở to mắt thì cười thích thú, nàng đánh trúng đòn rồi.
– Sợ chưa. Em điểm đúng huyệt rồi nhé. Thôi kệ anh, cái đồ đầu đất. Đi mà ở với đống sắt thép của anh. Em đi lấy đồ ăn rồi tán dóc đây.
Nhìn My thích thú chạy đi mà Trung lắc lắc đầu. Cái cô gái này, chả bù được cô bạn Ngọc Hà của nàng chút nào. Một ly rượu chợt được đưa tới trước mặt Trung. Anh nhìn qua, Nghĩa lúc nào đã lấy từ đâu 1 chai vang về. Nghĩa nhìn Trung cười thật thoải mái, vỗ vào vai anh cái bộp.
– Uống….uống với tôi được không ông anh. Tôi hôm nay chỉ định đến đây ăn chực, nhưng gặp được ông anh tôi mới biết mình đã vớ được vàng. Cuộc đời này người như anh cực kỳ hiếm, tôi vui lắm…vui vì hóa ra cũng có người giống mình trên đời này.
Hai ly rượu được cụng nhẹ, và nhanh chóng cạn sạch. Nghĩa lại rót hai ly nữa. Có chút rượu vào, lời gan ruột dễ phòi ra. Trung ngạc nhiên, hóa ra đằng sau cái vẻ ngoài nông dân chân chất này là cậu ấm con trai cả của ông thứ trưởng nông nghiệp. Từ bé lúc đất nước còn khó khăn, Nghĩa đã theo cha là kỹ sư nông nghiệp đi khắp ruộng đồng. Nhà mẹ anh mất sớm, ông bố đi đâu là lôi anh đi cùng. Từ núi non cho đến ruộng đồng, đâu đâu Nghĩa cũng được tiếp xúc. Anh vì thế cũng có tình yêu đặc biệt với đất đai cây cối, với những người nông dân chân lấm tay bùn. Dù sau này bố Nghĩa dần làm lên cao không còn mấy khi đưa anh đi nữa, cuộc sống cũng khấm khá hơn, Nghĩa cũng tập trung học hơn nhưng tình yêu với đất mẹ trong anh chưa bao giờ vơi bớt.
Nghĩa lớn lên và chọn học ngành nông nghiệp trong khi sức học của anh thừa sức vào những trường tốt hơn, thậm chí top đầu. Còn ông bố anh lúc đó đã là vụ trưởng, làm sao không đưa anh vào một trường ngon lành thậm chí đi du học được. Nên trong khi lũ bạn người du học, kẻ vừa học vừa kinh doanh phát triển sự nghiệp thì Nghĩa chỉ ngồi lỳ ở giảng đường đại học nông nghiệp. Thi thoảng anh hay tới các đồng ruộng xem người dân trồng lúa, trồng màu rồi nghiên cứu, hỏi han.
Nghĩa ra trường cũng không về một viện nào để nghiên cứu mà lại trái khoáy đòi đi kinh doanh. Anh đi theo mô hình mà không ai theo thời bấy giờ, làm nông nghiệp sạch. Trung hơi ngạc nhiên, anh cũng từ nhà nông mà ra, nhưng nông nghiệp sạch với anh hơi khác biệt. Trung cạn ly hỏi Nghĩa đầy tò mò.
– Ông nói nông nghiệp sạch là gì tôi chưa hiểu rõ. Không phải không phun thuốc trừ sâu, không bón phân hóa học là rau sạch, lúa sạch à.
Nghĩa nghe Trung nói thì cố tu hết ly rượu. Anh lắc đầu nguầy nguậy trước câu hỏi của Trung.
– Ông thế là không hiểu. Nông nghiệp sạch tức là giống sạch, đất sạch, nước sạch, phân bón sạch, con người cũng sạch.
– Chưa rõ lắm. Ông giải thích xem sao.
– Thế này nhá. Nước, ai cũng nghĩ nó sạch phải không. Chỉ cần không ô nhiễm, lấy từ sông hay giếng khoan là sạch, đúng không. Sai rồi. Nếu có thì là từ xa xưa khi công nghiệp chưa phát triển. Giờ nước sạch thì phải đi xét nghiệm, xem hàm lượm các chất độc hại trong đó là như thế nào, có đáp ứng được tiêu chuẩn hay không.
– Đất cũng vậy. Trải qua bao nhiêu năm bị phá hủy bởi phân hóa học và sự tận dụng tối đa tăng vụ của người nông dân đất đã bị vắt kiệt và mất cân đối. Cũng phải đi xét nghiệm xem đất thiếu chất gì. Phải hồi phục cho đất môi trường vi sinh của nó. Các cụ ngày xưa năng cày xới đất cũng là vì lẽ đó. THậm chí không được bắt giun, mà còn phải thả giun để đất thêm màu mỡ.
– Giống sạch, tức là không có bệnh, có nguồn gốc đàng hoàng. Giống của chúng ta do chưa hội nhập nên còn chưa bị ảnh hưởng. Nhưng khi chúng ta hội nhập sâu với thế giới thì sẽ càng có nhiều giống lai tạo vào, rồi cây biến đổi gen. Tôi suy nghĩ khác. Giống địa phương của chúng ta cho năng suất kém, nhưng rõ ràng khi anh ăn một bát cơm hồi xưa anh có cảm thấy nó ngọt và đậm hơn gạo ngày nay không. Dù rằng chúng ta sẽ tạo ra được những loại gạo ngon, nhưng nó không còn như xưa nữa. Cây lúa lớn lên bị quá nhiều ảnh hưởng, từ lúc được lai tạo tới đất, nước, phân bón ảnh hưởng. Con gà cũng vậy. Anh đi lên vùng cao anh ăn con gà chạy bộ có khác con gà được thả ở đây không. Gà thả vườn dưới xuôi ăn không ngọt thịt bằng, không thơm bằng. Chỉ được cái nuôi thì nhiều thịt hơn, thịt chắc nhưng không ngọt.
– Phân sạch, tức là phải loại bỏ hoàn toàn phân hóa học, chất bảo vệ thực vật ra khỏi đất. Chúng ta chỉ dùng các loại phân chuồng, phân vi sinh hoặc hữu cơ. Tóm lại là tất cả những gì gần gũi và thân thiện vơi thiên nhiên, tận dụng hết những gì của tự nhiên trả về với tự nhiên. Phân phải cân đối với những gì đất cần, cây cần . Cái này thì cần tới tác dụng của phân vi sinh chứ phân chuồng không đáp ứng được.
– Điều cuối là con người, luôn luôn vậy. Con người là tác nhân chủ động trong nông nghiệp. Con người phải biết áp dụng kỹ thuật đúng và đủ, tác động vừa phải không can thiệp quá đà vào cây cối. Tất cả phải thuận tự nhiên, không phá vỡ sự cân bằng của tự nhiên. Con người phải không được tham lam, vì lợi nhuận mà phá hoại các nhân tố kia. Có như vậy thì chúng ta mới có được một nền nông nghiệp sạch đúng nghĩa.
Nghĩa nói xong lại nhồm nhoàm ăn rồi tu rượu. Trung ngồi im lặng ngẫm lại từng lời của Nghĩa nói. Dù rằng anh không làm nông, nhưng Trung cũng từ con nhà nông mà ra. Anh cũng hiểu qua qua lời Nghĩa nói. Có điều có những thứ thì phải nghiên cứu và ngẫm thêm lại.
Nghĩa cũng mặc Trung, anh chạy ra quầy đồ ăn vơ vét tiếp. Giờ chắc chỉ có Nghĩa ăn, chứ mấy người khác chủ yếu nhâm nhi rượu, ăn hoa quả và tán chuyện. Nghĩa quay trở lại, Trung vẫn chìm trong những suy nghĩ. Anh không làm nông, nhưng cái lý thuyết của Nghĩa khiến Trung như khám phá ra được một thứ gì đó mà anh chưa biết rõ. Trung với một cọng khoai tây rán của Nghĩa cho vào miệng rồi lấy thêm một cọng nữa dứ trước mặt Nghĩa.
– Như cái khoai tây rán này, theo anh là sạch hay không.
– Không. Khoai này là khoai tàu rồi. Nhà hàng thường chọn khoai tàu vì rẻ, mẫu mã to dễ xử lý. Nhưng chúng ta không kiểm soát được chất lượng, giống, phân bón vào đó. Hiện giờ chúng ta cũng dần nhập các khoai giống từ châu âu nhưng để có khoai sạch thì khó. Chúng ta chưa có quy chuẩn về việc sử dụng phân bón cũng như thuốc bảo vệ thực vật.
– Nhưng người kinh doanh người ta sẽ chọn khoai tàu chứ không chọn khoai ta đúng không.
– Đúng…
– Thế điểm cốt lõi là làm sao anh tiêu thụ được sản phẩm nếu như ít người dùng. Sản phẩm của anh quá nhiều tiêu chuẩn trong khi năng suất lại kém. Tôi chưa biết anh trồng trọt hay chăn nuôi nhưng chi phí sẽ không hề rẻ đúng không. Vậy đối tượng khách hàng anh nhắm tới là ai.
Nghĩa nghe Trung hỏi. Mắt anh chợt sáng lên tay vỗ mạnh xuống bàn. Nhưng nơi khác đều quay mắt lại nhìn xem bàn Trung có gì. Nghĩa vỗ tay xoa mạnh vào nhau, đôi mắt hau háu nhìn Trung đầy thích thú. Trung vội né ra, tay thủ thế:
– Này…tôi không thích đàn ông.
– Yên tâm, tôi chỉ thích đàn bà. Ông nói gãi đúng chỗ ngứa của tôi. Sản phẩm gốc của ta đúng là không thể cạnh tranh được. Chính vì thế tôi vừa phải duy trì cái nông trại của mình vừa phải cày cuốc trong viện trước kia bố tôi làm. Có những giống địa phương vẫn phải giữ nguyên đặc tính quý và tốt của nó nhưng vẫn cần can thiệp nhẹ để phát triển giống. Nó sẽ đem lại giống khỏe hơn, năng suất tốt hơn nhưng vẫn giữ được đặc tính cũ. Còn thị trường tôi hướng tới không phải ở đây.
– Không ở đây thì …ở đâu. Ông định đem xuất cho bọn Tàu à.
– Không không. Sớm muộn dân mình cũng dần quay lại các sản phẩm sạch chỉ có điều cuộc sống rồi thói quen làm chúng ta dễ dãi với các lựa chọn. Nhưng trước khi dân mình chuộng lại thì công ty tôi chết đói rồi. Tôi đem sản phẩm của mình hướng tới thị trường nước ngoài, nơi người dân đang ưa thích các sản phẩm hữu cơ.
Trung sáng mắt, có thế chứ. Trong đầu anh luôn có một suy nghĩ trong những lần về quê. Khi mà giá rau củ ở chợ quê quá rẻ, hàng xóm thậm chí qua nhà nhau mà hái rau ăn. Nhưng khi lên tới thành phố thì mớ rau tính bằng nghìn qua tay thương lái. Sản lượng lúa hàng năm ở quê anh cũng biết. Ai cũng trồng chỉ đủ để ăn, vì trồng nhiều mất công chăm mà không lãi nhiều. Mọi người nhất là thanh niên dùng thời gian ở các khu công nghiệp hay đi làm các nghề tự do vì nhanh ra tiền hơn. Trung cũng từng nghĩ tới với một đất nước nông nghiệp thế này thì chỉ có xuất khẩu mới tận dụng được hết ưu thế cũng như sản lượng dư thừa. Nhưng chúng ta không có gì đặc biệt hết. Chúng ta có gì các nước khác đều có, thậm chí tốt hơn. Gạo Thái thậm chí còn tràn vào ta. Rau củ quả Trung Quốc vẫn đều đặn tăng dần nhập vào ta. Đó là niềm trăn trở không chỉ của những người có trách nhiệm mà còn là lăn tăn của những người con của miền quê như Trung.
Trung giằng vội ly rượu trên tay Nghĩa. Cậu chàng này là một kho kiến thức mới với anh. Trung bắt đầu tra khảo, hỏi cung mọi thứ anh cần từ A đến Z những gì anh muốn hỏi. Nhưng càng hỏi Trung càng có thêm nhiều câu hỏi muốn giải thích thêm. Anh cũng không để ý tiệc đã dần đến lúc tàn. Những hội nhóm dần chụp ảnh lưu niệm rồi tan rã. Có những nhóm đi riêng tiếp nhưng có người lại về. My từ lúc nào đã đứng sau lưng Trung mà anh không biết. Bên cạnh nàng là Ngọc Hà đang tủm tỉm cười. My đã cố kéo Trung ra khỏi Nghĩa nhưng Trung cứ bị hút vào các mớ kiến thức của Nghĩa. Như thể đêm nay Nghĩa mới là người yêu của Trung chứ không phải My vậy.
Mãi khi Ngọc Hà nhanh tay nhón lấy chai rượu trên bàn, Nghĩa không còn rượu nữa. Thức ăn trên đĩa cả hai cũng ăn hết, Trung và Nghĩa mới ngớ ra mọi người về gần hết rồi. My cấu Trung một cái, y như thể nàng là người yêu đích thực của Trung vậy.
– Cái anh này, hai người định ngồi thế này hết đêm nay phải không. Muộn lắm rồi.
Trung nghe My nói thì nhìn đồng hồ. Đã gần 11h rồi. Xung quanh ngoài nhóm anh chắc còn vài ba người thôi. Nhân viên quán trông cũng chán lắm muốn đuổi khách còn về. Trung cười, anh nhập tâm với chủ đề của Nghĩa quá. Trung đứng dậy đưa tay ra chào Nghĩa. Anh nắm tay Nghĩa thật chặt, buổi tối hôm nay quá lý thú và bổ ích với Trung.
– Chào anh Nghĩa. Vô cùng cảm ơn anh vì buổi tối nay. Tôi nghĩ rằng mình sẽ có lúc cần và áp dụng những gì anh nói.
– Tôi cảm ơn anh mới đúng. Trước giờ tôi đã muốn chia sẽ nhưng gì trong đầu mình nhưng chả có ai để chia sẻ ngoài anh. Ngay cả vợ tôi cũng chán chả buồn nghe tôi nói hà hà.
Trung tạm biệt Nghĩa. Anh quay qua hai người phụ nữ đang chờ đợi. Ngọc Hà tiến tới đưa tay ra, Trung vội nắm lấy. Cái bắt tay tạm biệt thật khác so với lúc bắt đầu. Tay nàng vậy mà nắm tay anh chặt hơn, đôi mắt long lanh như còn nhiều điều muốn nói, muốn khám phá về anh.
– Em về đây. Nhưng em tin chúng ta sớm rồi sẽ gặp lại nhau.
Trung cười, anh cũng muốn gặp lại cô gái thú vị này. Bàn tay vẫn còn cảm giác sự mềm mại của bàn tay cô gái xinh đẹp mang tên một làng hoa ấy. Bên hông Trung chợt nhói, anh né người tránh thêm một cái cấu từ My. Nàng nhìn anh hờn dỗi:
– Anh thích cô ấy rồi đúng không.
– Đâu có đâu.
– Còn chối. Cứ ngơ người ra nhìn người ta. Thích thì đuổi theo đi.
– Không có. Anh chỉ cảm thấy cô ấy thật thú vị. Con gái vừa xinh vừa thú vị không nhiều đâu.
– Nói như anh thì em thuộc dạng nào. Em có xinh không, có thú vị không, hay cả hai nào, hay thuộc dạng khác.
Trung nhìn My. Đôi mắt mở to ra ngắm nghĩa cô. Rồi anh tiến lại thì thầm vào tai My.
– Em á…em thuộc dạng…xinh nhưng mà…tồ.
Trung nói rồi cười to đi ra phía thang máy. My đứng đó một lúc rồi vội chạy theo Trung vào thang máy. Nàng chợt không nói gì mà im lặng làm Trung hơi ngạc nhiên. Anh đã nghĩ My sẽ ầm ỹ với anh cơ. My cứ vậy đi theo Trung khi đi ra khỏi thang máy. Trung dừng lại, không nhẽ cô ấy không gọi taxi.
– Em có đi xe không hay đi taxi.
– Em có xe rồi. Người nhà đợi em.
– Thế à. Thế có lẽ anh lấy xe rồi đi trước nhé.
– Anh Trung….
– Sao hả My.
– Hay…hay anh làm người yêu em nhé.
Trung há hốc mồm nhìn My. Cô nàng gật gật như gà mổ thóc. Trung tiến lại sờ trán My, sờ má My.
– Không sốt, không nóng má, em chắc cũng uống được rượu.
– Cái anh này, em không sao cả.
– Thế sao em định làm người yêu anh. Anh vợ con hết rồi. Em định làm tiểu tam à.
– Em đạp anh chết bây giờ. Em mà lấy ai thì phải là chính thất, tam với tứ cái đầu anh.
– Thế anh mới ngạc nhiên, hay hôm nay não em hỏng.
– Có anh mới hỏng. Em…em thấy dễ chịu khi ở cạnh anh. Tối nay anh che chở em…em…em thích cái cảm giác ấy.
Trung gõ đầu My. Cái con nhóc này hâm thật rồi. Muốn anh làm anh trai hay bố chắc.
– Thôi ngay. Thằng Hào đó chắc sẽ không quấy rối em nữa. Nhưng nếu anh bên em thì có ngày ăn củ đậu của nó thật. Anh già lắm rồi, em mơn mởn thế này. Anh mà có ý với em chắc không đến lượt thằng Hào mà bố em cũng chém anh rồi ý chứ, đúng không.
My nghe Trung nói thì bật cười, tay che lấy miệng. Trung chợt thấy My xinh quá. Trước giờ cô chỉ mặc đồng phục công sở, không trang điểm. Trung cũng chỉ coi cô như cô em gái để anh trêu nên không quan tâm. Nhưng giờ thì thế nào, khuôn mặt xinh xắn tinh tế, hoa hậu đầy cô mặt còn thô hơn. Cao ráo, đường cong ra cong, lồi lồi lõm lõm không điểm nào chê cả. Đôi chân kia miên man hút mắt Trung, ai thấy đều muốn ấp My vào lòng. Trung khẽ đảo mắt mình nhìn qua chỗ khác, anh cũng bị hút vào My.
– Về thôi. Anh đưa em ra xe của em.
– Em đi ô tô mà.
Trung a một tiếng. Anh hơi ngốc. Cái tiệc tối nay như vậy mà Trung không liên hệ ngay ra được. Những gì đám nam thanh nữ tú thể hiện thì họ toàn con ông cháu cha, không thì cũng là nhà cộm cán. My sao khác được.
– Anh hỏi này. Bố em…không phải cục trưởng đúng không?
– Không anh ạ. Lý lịch em chỉ có bác Huấn với ông cục trưởng biết thôi.
Trung gật gù, My đã chứng thực điều anh nghĩ. Đến Nghĩa bố cũng là thứ trưởng cơ mà. Anh cười thật thoải mái, tay vẫy chào My.
– Anh về đây.
Trung đi được vài bước thì chợt dừng lại. Tiếng giày cao gót nện vào mặt sàn gạch làm anh quay lại. Môi Trung chợt được hôn nhẹ bởi một đôi môi mềm mại. Hai bờ môi My dần hôn Trung thật mạnh. Anh trợn tròn mắt ra nhìn cô. Mắt My dần nhắm lại, hai cánh tay hờ hững ôm lấy cổ Trung. Nụ hôn vẫn tiếp diễn khi môi My dính chặt vào môi Trung. Môi Trung không tự chủ được hé ra hôn lại My. Hai đôi môi dính vào nhau, hai cái lưỡi chạm vào nhau. Như là điện giật, nụ hôn dần điên rồ đầy đê mê.
Trung cuối cùng cũng rời môi khỏi My. Môi anh vẫn còn vị ngọt từ nụ hôn thật ngọt ngào của My. Anh nhìn My, hai má nàng ửng lên khiến My thật đẹp. Đôi tay nàng vẫn cuốn vào cổ anh.
– My…em…
– Em không say đâu…đầu cũng không úng nước. Em chỉ chợt muốn hôn anh. Tối nay anh đàn ông lắm…em thích…cảm ơn anh…
Đôi mắt My long lanh cười với Trung. Đôi môi lại chạm nhẹ vào môi Trung, nhưng đây chỉ là nụ hôn tạm biệt. My bỏ Trung lại mà chạy lại phía một chiếc xe đắt tiền đang trờ tới. Trung thẫn thờ nhìn nàng lên xe mà còn chưa tỉnh táo hẳn. Cái con bé này, hôm nào gặp lại phải vỗ vào mông mấy cái mới được. Hư quá, dám quyến rũ Trung.