Một người lớn và hai đứa bé đi vào, Từ Hương Quyên bèn ở bên ngoại nói chuyện khác với cha mẹ Đinh Lệ.
Giờ là giữa tháng 3, việc làm ăn trong nhà bên kia làm nửa tháng nữa, thuận tiện báo cho các khách hàng mình dọn chỗ, cỡ tầm đầu tháng 4 dọn lại đây là được.
Về đến nhà lại thương lượng với ba mẹ, xem bọn họ là muốn tới đây hỗ trợ hay là ở nhà kinh doanh bánh bao màn thầu, hay hoặc là sống thanh nhàn.
Sống thanh nhàn có thể vẫn hơi khó à, rốt cuộc năm trước gió bão ba mẹ đã đào không ít tiền ra ngoài, mẹ cô còn chưa tới trình độ hoàn toàn bình tĩnh, là cái loại mỗi lần nhớ tới đều phải lau nước mắt một phen kia kìa.
So với lẩu cay, ba mẹ vẫn là thích hợp với bánh bao màn thầu hơn.
Nếu ba mẹ ở nhà làm bánh bao màn thầu, chỗ trấn trên này cô có thể mướn người làm việc.
Từ trong thôn đến trấn trên vẫn là có chút khoảng cách, nếu trong thôn không ai nguyện ý đi, vậy thì ở chỗ trấn trên xem xem.
Trong nhà trống rỗng không có thứ gì, một anh lớn với hai đứa nhỏ lại nhìn đến mê mẩn.
Từ Hương Quyên đi vào gọi bọn họ, còn thấy bọn họ nghiên cứu trong bếp.
Bệ bếp ở nông thôn có tác dụng rất lớn, cơ bản là nhà nào cũng có, bệ bếp chỗ này cũng là cho 2 nồi nấu, anh lớn với hai đứa nhỏ lại không phải lần đầu tiên thấy bệ bếp.
Chủ yếu là nhà trống không, Qua Qua chỉ có thể xem bệ bếp với ba.
Xem xong với nói chắc luôn rồi, người một nhà liền rời đi trước, hẹn mùng 1 tháng sau dọn bàn ghế thuận tiện giao nửa năm tiền thuê nhà.
Tiền thuê nửa năm cũng mới 60 tệ, số tiền mua được nửa cái đồng hồ này Từ Hương Quyên còn có thể lấy ra được.
Trên đường đi Chu Trình Ninh đạp ba bánh, “Quyên, chỗ cách trường học chừng 5 phút, lúc anh đi làm sẽ đi ngang qua, đi bộ thì 5 phút, đạp xe đạp thì càng nhanh.”
“Chúng ta cũng là vận khí tốt, còn không cần dùng nhân tình của ba.” Ý tứ mà Từ Hương Quyên nói với ba mình là tháng 4 lại xác định, không cần quá gấp, hỏi thăm trước thôi.
Ba cô có hỏi thăm mấy chỗ cho cô, cô đều chả thế nào vừa lòng, hoặc là tọa lạc không tốt, hoặc là giá quá cao, hơn nữa cũng không được mấy chỗ.
Chỗ chị Đinh bên này 10 tệ thôi đã định ra, vẫn là bởi vì một chỗ mà ba cô nói với cô trước đó, tiền thuê phải đến 20 tệ một tháng.
20 tệ, không nói cô buôn bán một tháng kiếm được bao nhiêu, hiện tại A Ninh nhà cô cũng mới 37 tệ một tháng thôi, trực tiếp trừ đi hơn nửa tháng tiền lương, quá đắt, chỗ ngồi thì nghe ba cô hình dung, cũng chả lớn được đến đâu cả.
Qua Qua: “Mẹ, về sau con đói bụng rồi thì đi tiệm cơm nhỏ ăn cơm, có thể dẫn các bạn nhỏ khác tới ăn không?”
Chu Trình Ninh: “Qua Qua, con muốn mời các bạn con thì phải tự mình tiêu tiền, tiêu tiền mới có thể ngồi vào bàn, không tiêu tiền phải ra ngoài cửa đứng ăn.”
Mấy đứa nhỏ phải tiếp thu tư tưởng chính xác hun đúc từ nhỏ, cả ngày nói mời khách dẫn các bạn nhỏ khác tới ăn là cổ vũ cho oai phong tà khí.
Mà rõ ràng là hai vợ chồng họ đều không phải loại tính cách này, sao lại nuôi ra được một đứa con có cái tính này như Qua Qua chứ.
“Con tiêu tiền!” Qua Qua nói xong, ngẫm lại tiền trong túi, cảm thấy hẳn là có thể mời Miêu Miêu, chị Tiểu Khương còn có chị Tịch Tịch lại đây ăn cơm.
Nếu ăn cơm trưa, chị Tịch Tịch và chị Tiểu Khương học tiểu học cũng có thể lại đây ăn.
Bé nhớ rõ ở tiểu học ăn cơm là xin phiếu cơm, chị Tịch Tịch nói là tiêu tiền mua, mời khách thì liền có thể tiết kiệm phiếu cơm cho chị Tịch Tịch, còn có chị Tiểu Khương nữa.
Cơm trưa của bé và Miêu Miêu ở nhà trẻ đều là cô giáo phát, chờ lãnh cơm cô giáo phát rồi, các bé lại qua chỗ tiệm cơm nhỏ của mẹ.
Chu Trình Ninh cũng không biết con gái có nhiều tâm tư ý tưởng như vậy, tiếp tục giáo dục con gái.
Từ Hương Quyên ở một bên nghe, không can thiệp ba nó giáo dục con gái.
…
Ngô Thải Phượng: “Nhanh vậy đã tìm được chỗ rồi?”
Từ Hương Quyên đút cơm cho Ngưu Ngưu, lúc này đã 1 giờ chiều, mới vừa làm việc xong, người trong nhà mới chuẩn bị ăn cơm, “Mẹ, mẹ với ba có ý tưởng tính toán gì? Là muốn ở nhà sống thanh nhàn tí hay là bán bánh bao màn thầu ở nhà bên này, hoặc là cùng con lên trấn trên, có hơi xa, nhưng lái xe thì cũng còn được.”
Ngô Thải Phượng không có cách nào quyết định ngay, “Cũng không phải chưa từng đi qua, không xa như vậy… Quyên, con để mẹ với ba con nghĩ lại đi.”
“Mẹ, mẹ với ba ngẫm lại đi, con vốn là chuẩn bị đi huyện thành mở, huyện thành có thể kiếm nhiều tiền hơn, nhưng A Ninh đi làm ở trường trên trấn, Qua Qua với Ngưu Ngưu còn phải học tiểu học với lên nhà trẻ, con ngẫm lại vẫn là tích cóp tiền một hai năm đi đã, chờ 1-2 năm sau thì đi Hoa Đô.” Chuyện muốn đi Hoa Đô, Từ Hương Quyên không có gạt ba mẹ, đã nhắc qua vụ này rồi.
Đời trước cô chính là từng rời khỏi nhà, chẳng qua cũng không cách quá xa, ở ngay huyện thành thôi, đối với huyện thành cô vẫn là khá quen thuộc, thẳng đến lúc bọn nhỏ đều có thể một mình đảm đương một phía rồi cô mới dừng, ngày thường vẫn luôn xoay quanh như con quay, rõ ràng cách ba mẹ không xa, nhưng cơ bản là chưa từng về lại nhà.
Vẫn là không rảnh lo con gái con trai, bảo bọn nó đi nhà ông bà ngoại ăn cơm, ở đó vài ngày, chính cô thì chẳng về được mấy lần.
Nếu đi Hoa Đô, giáo viên và học sinh đều có nghỉ đông và nghỉ hè, chính cô vẫn là làm ăn nhỏ, chờ về sau có tiền mướn người, mở rộng quy mô rồi, chính mình làm ông chủ sau màn, thời gian của ông chủ luôn tự do, có thể về nhà nghỉ đông và nghỉ hè với A Ninh và bọn nhỏ.
Nếu vẫn là quy mô nhỏ, thế càng khỏi nói, chính cô muốn đóng cửa không tiếp tục kinh doanh lúc nào thì đóng cửa lúc đó.
Đời trước đã làm rất nhiều việc, mà lăn lộn cao nhất cũng chỉ là một chủ nhiệm phân xưởng, thời gian không tự do bao nhiêu, đời này chỉ muốn ở bên người nhà.
Ngô Thải Phượng: “Hoa Đô xa như vậy, lại không có thân thích nữa.”
Nghĩ tới con gái muốn đi Hoa Đô, Ngô Thải Phượng liền không dễ chịu, nhưng đứa lớn, đứa thứ hai với đứa thứ ba cũng đi ra ngoài, bà cũng không có lý do gì ngăn cản cô út.
Từ Hương Quyên: “Có thân thích mà mẹ, cô của A Ninh ở Hoa Đô đó, mỗi tháng bọn con đều sẽ viết thư nói tình huống của ông nội và chuyện khác cho cô cô.”
Từ Căn Sinh vẫn là không quá tin tưởng: “Thân thích bên con rể có thể đáng tin?”
Từ Hương Quyên: “Ba, năm trước cô cô còn tới vào mùng một đó, ba mẹ lại không phải chưa gặp.”
Ngô Thải Phượng vẫn là có ấn tượng khá sâu, “Gặp rồi, nhìn như là rất đáng tin cậy, nhưng cổ sẽ quản tụi con sao?”
Từ Hương Quyên: “Mẹ à, bọn con lại không phải vào ở nhà người ta, nếu mà phải ở nhà người ta, con còn tranh đua kiếm tiền như vậy làm chi? Cơ bản là không phiền đến người ta, có việc hỏi một chút là được, một hai năm đầu có khả năng sẽ khá bận, nhưng ăn tết nhất định về, về sau rảnh xuống rồi, về nhà nghỉ đông với nghỉ hè… Ngưu Ngưu từ từ, mẹ múc cháo cho con ăn giờ đây.”
Từ Hương Quyên nói chuyện, xem nhẹ Ngưu Ngưu, cái tay béo nhỏ của Ngưu Ngưu vỗ vỗ tay mẹ, muốn mẹ đút cháo.
Ngô Thải Phượng: “Chính con có chủ ý, ba mẹ cũng không quản được, giao tiền nửa năm rồi, về sau có thể tăng hay không?”
Từ Hương Quyên: “Mẹ, chúng ta làm nửa năm cảm giác chút đi đã, có vài thứ mắt nhìn thấy cảm giác tốt, nhưng không nhất định tốt, phải thử trước đã, nếu thật không tệ, tăng giá con cũng có thể thương lượng với bên kia chút, người nhà họ vẫn là khá dễ nói chuyện.”
Nửa năm vẫn là muốn cảm giác chút trước thôi.
Ngô Thải Phượng: “Mẹ với ba con ngẫm lại, lần sau đi chợ, Quyên dẫn mẹ đến đó xem nhà chút.”
Từ Hương Quyên: “Dạ, con biết rồi mẹ, đến lúc đó dẫn mẹ xem một cái.”
…
Rất mau tháng 4 đã tới rồi, Từ Hương Quyên sớm đã nói với khách là việc làm ăn dời lên trấn trên, một bộ phận khách có câu oán hận, chẳng qua đa số khách ngẫu nhiên tới ăn cơ bản là không có ảnh hưởng gì, nói gì mà tới họp chợ, bọn họ lại đi thăm.
Địa chỉ mới Từ Hương Quyên cũng đã nói với khách quen trong nhà bên này, nếu bọn họ thật muốn lại đây, chắc chắn có thể tìm được.
Ngày đầu tiên chính thức dọn đồ, Chu Trình Ninh phải đi làm, dậy sớm, Qua Qua cũng còn chưa dậy, anh liền đi dọn một chuyến.
Ngày hôm qua Từ Hương Quyên đã ngồi xe ông chồng nhà mình qua đó rồi, giao tiền, cầm chìa khóa, treo biển cho tiệm cơm nhỏ, hôm nay chính thức dọn đồ.
Bàn, tủ, ghế dựa đều phải dọn qua, một chuyến thôi chắc chắn không dọn hết được, Chu Trình Ninh liền dậy sớm, quyết định đạp hai chuyến.
Mà hai chuyến vẫn là dọn không hết, kế hoạch của Từ Hương Quyên là ông chồng nhà mình đạp ba bánh chở chút gia cụ đi qua một chuyến, dư lại để cô, cô có thể đạp nhiều mấy bận, dù sao mấy ngày nay dọn dẹp chỉnh đốn, không làm ăn, cô rất nhàn.
Nhưng A Ninh nhà cô một hai kiên trì dậy sớm thật sớm đạp một chuyến trước, không có cách nào chỉ có thể dựa vào anh, đem chìa khóa cho anh rồi, cô lưu lại trong nhà nấu cơm sáng.
Qua Qua đi vào bếp đã ngửi thấy mùi hương, “Mẹ, thơm quá.”
Từ Hương Quyên: “Mẹ làm bánh trứng, Qua Qua ăn xong rồi đi nhà trẻ.”
Qua Qua cầm phần bánh trứng kia của mình, uống một hớp cháo mới bắt đầu ăn bánh trứng, cắn một miếng mới phát hiện ba bé không ở đây, “Mẹ ơi, ba đâu?”
Ngày thường mẹ ở đây chắc chắn ba cũng ở đây.
Từ Hương Quyên: “Ba đi ra ngoài, rất mau là về rồi.”
Từ Hương Quyên: “Ba đi ra ngoài, thực mau trở lại.”
Có mấy người là không thể nhắc mãi, mới vừa nhắc xong đã về rồi.
Chu Trình Ninh ngửi được mùi, “Sao cơm sáng hôm nay thơm vậy?”
Từ Hương Quyên: “Là lâu lắm rồi không ăn bánh trứng mới cảm thấy thơm, bánh trứng mới vừa làm này, ăn đi.”
Từ khi trong nhà bắt đầu bán bánh bao màn thầu, bữa sáng cơ bản đều là bánh bao màn thầu, không trách được hai cha con cảm thấy bánh trứng thơm, bánh bao màn thầu có ngon đi nữa, cũng rất khó ngửi được mùi hương bên trong.
Mới đi ra một chuyến, Chu Trình Ninh đang đói đây, to mồm ăn bánh trứng.
Ăn sáng xong, Qua Qua thấy ba nhét bàn ghế lên xe ba bánh, bèn hỏi mẹ: “Mẹ, chúng ta muốn chuyển nhà sao?”
Từ Hương Quyên: “Không phải nhà ta muốn mở tiệm cơm nhỏ trên trấn sao, dọn bàn ghế qua đó, rất mau thôi là ba làm xong rồi, sáng nay mẹ đạp xe đạp chở Qua Qua, ba đạp ba bánh chở bàn với ghế.”
Qua Qua: “Con biết rồi, mẹ, mẹ có thể chở con đến tiệm cơm nhỏ trước, sau đó mới đi nhà trẻ không.”
Từ Hương Quyên không phụ trách đón đưa con, nên không rõ giờ làm việc và nghỉ ngơi của nhà trẻ lắm: “Sẽ không đến trễ chứ?”
Qua Qua: “Mỗi ngày con đều là người đến sớm nhất! Sẽ không đến trễ.”
Từ Hương Quyên: “Vậy được rồi, đi tiệm cơm nhỏ trước, Qua Qua, tiệm cơm nhỏ nhà ta tên là tiệm cơm Thành Hương, nhớ kỹ chưa? Đến lúc đó Qua Qua con nhận chữ một chút.”
Tiệm cơm nhỏ có biển thợ mộc Trần làm, chữ viết bút lông của A Ninh, thợ mộc Trần phụ trách mài giũa hậu kỳ, hôm qua đã treo lên rồi, nhà thợ mộc Trần ở thôn Mao Đổng, đầu năm nay mở cửa hàng ở trấn trên, vừa khéo thuận tiện treo biển.
Thành Hương, thành trấn và nông thôn, có cheng còn có xiang*, xem như gián tiếp bao hàm tên hai người họ vào.
*: nông thôn trong tiếng trung là hương, nhưng không phải hương thơm đâu nha. Cái chữ thành và cái chữ Trình họ của nam chính có cùng âm đọc (khác thanh điệu), chữ hương cũng có âm đọc tên của chị Quyên đó.
Vốn dĩ A Ninh nhà cô còn nghĩ ra rất nhiều cái tên có ý thơ, nhưng cô cảm thấy thật sự là quá văn nghệ, không thích hợp, vẫn là Thành Hương thì bình dân hơn.
A Ninh vốn dĩ rất kháng cự, nhưng cô nói trong đó có tên của bọn họ, anh mới không cự tuyệt, hơn nữa nói càng nhìn càng vừa lòng, càng nhìn càng thích hợp.
Qua Qua: “Con nhớ kỹ rồi!”
…
“Qua Qua, mau đi với ba đi, bằng không con muộn giờ đi nhà trẻ đó.” Từ Hương Quyên thúc giục Qua Qua ngồi trên ghế lắc lư cái chân nhỏ.
Qua Qua còn chưa ngồi đủ: “Mẹ, con ngồi chút nữa đi.”
Chu Trình Ninh nhìn đồng hồ: “Qua Qua, giờ đã 8 giờ rồi, ba phải đến trường học, ba sắp đến muộn rồi.”
Từ Hương Quyên nói tiếp: “Mẹ phải mau chóng trở về, em trai còn ngủ ở nhà kìa, rất mau là tỉnh rồi, bên này phải đóng cửa.”
Qua Qua còn muốn nói mẹ đưa bé đi, ba đi trước.
Mẹ đã nói vậy rồi, bé chỉ có thể đi với ba.
Thỉnh tiểu tổ tông đi rồi, Từ Hương Quyên cũng không dọn bàn ghế mà khóa cửa lại, đạp ba bánh về nhà trước, xe đạp thì để lại cho hai cha con.
Về đến nhà Ngưu Ngưu còn đang ngủ, Từ Hương Quyên tiếp tục sửa sang lại thứ khác, trừ bỏ gia cụ, những dụng cụ nhà bếp kia cũng phải mang đầy đủ hết.
Ba mẹ cô đáp ứng sẽ đi qua, cô không muốn phiền toái bọn họ dọn đồ, nói chờ chính thức mở cửa bọn họ lại qua đây.
Tác dụng của xe ba bánh vẫn là rất rõ ràng, ba mẹ cô đều nói muốn mua chiếc ba bánh, xe đạp trong nhà sớm đã rỉ sắt đến không thể dùng, bọn họ muốn mua chiếc ba bánh nhỏ, như vậy thì về nhà thuận tiện, vận đồ ăn cũng không khó.
Từ Hương Quyên nghĩ đến chỗ cửa còn khá rộng rãi, đậu hai chiếc ba bánh cũng không chen chúc, liền đáp ứng nói lần sau đi xem ba bánh, giúp ba mẹ mua một chiếc.
Vốn dĩ cô cảm thấy A Ninh muốn mua ba bánh, đạp không quá thể diện, nhưng về sau lại thật phát hiện tác dụng lớn của ba bánh.
Đặc biệt là khi mua nguyên liệu nấu ăn, mấy cân mấy cân đồ ăn tùy tiện bỏ vào, cô đạp nổi.
Lúc đi xem Ngưu Ngưu đã tỉnh lại chưa ấy, Từ Hương Quyên mới nhớ tới, hẳn là phải đem luôn ghế dựa của Ngưu Ngưu qua đó luôn.
Hôm nay cô vẫn là phải dọn mấy bận, không thể để A Ninh mới sáng dậy đã đạp xe hai chuyến.