úng ta cảm thấy thế là đủ.
Trung dần quay về cuộc sống thường ngày, đi làm, đi chợ nấu ăn, làm về nấu ăn, đọc tài liệu, làm báo cáo, chuyên đề kế hoạch…rồi đi ngủ. Xen vào những hoạt động thường nhật là những buổi đến đón con. Con trai anh cũng quen với việc vắng bố. Mai và con giờ sống cùng bố mẹ vợ anh. Cuộc sống có vẻ cũng không dễ chịu lắm khi ông Hà đôi lúc ngứa mắt với nàng.
Một buổi chiều như bao chiều khác. Có khác chăng hôm nay là thứ 6. Trung khấp khởi mừng thầm, chị vừa nhắn tin tối hai đứa nhà chị sang bên nội. Vậy là anh sẽ được ở bên chị. Đã lâu rồi, Trung thèm chị như đàn bà thèm ăn bún đậu mắm tôm. Dù ông Huấn có ra rả bên tai về kế hoạch dự phòng cho năm tới, nhưng đầu Trung chỉ có hình ảnh của chị.
Vừa thoát khỏi ông Huấn, Trung vội tìm cách đi về sớm. Anh muốn chuẩn bị bữa tối, dù có ngon hay không thì cũng nấu cho Miên ăn. Bỗng điện thoại rung lên trong quần làm cắt đứt mạch suy nghĩ của Trung.
– Vâng, con nghe đây mẹ.
– Con đi đón thằng Quân nhé. Mẹ bị đau chân không đi được.
– Thế con đón nó về nhà ăn nhé.
– Thôi, con đưa nó về với mẹ, mẹ nấu hết rồi. Nó hẹn với chú nó tối nay chơi điên tử mà, chắc nó không qua con đâu.
Trung nhìn về hướng chợ mà chợt lắc đầu. Không có cơ hội tạo bất ngờ cho chị rồi. Anh nhắn tin cho chị rồi đi đón con. Trường học vẫn thế, con anh vẫn thế, chỉ có cô giáo là khác. Thế nào hôm nay là ngày 20-11 mà anh không biết. Nhìn Thúy trong chiếc áo dài thướt tha, những đường cong e ấp làm cô trông thật quyến rũ. Trung giờ mới để ý đến cô giáo, hóa ra cô giáo con mình xinh thật. Khuôn mặt nhẹ nhõm, mắt lúng liếng cười. Thúy có khuôn miệng rất xinh, mỗi lần cô cười là hai hàm răng trắng đều tăm tắp lộ ra, ai nhìn cũng dễ ngơ ngẩn với nụ cười đó.
– Anh, hôm nay anh đến đón cháu ạ.
– Vâng, bà ngoại cháu có việc.
– Tuần tới anh có rỗi không.
– Là thứ mấy cô giáo nhỉ, họp phụ huynh hả cô.
– Giờ là lúc nào còn họp phụ huynh hả anh. Tuần sau trường định tổ chức đi tham quan cho các con. Phụ huynh nào có thời gian thì đi cùng con.
– Vậy à, tôi cũng chưa biết được lịch thế nào cả.
– Anh xem có rảnh thì đi cùng con. Em thấy con…có vẻ nhớ bố. Nó bảo muốn đi chơi cùng bố.
– Vậy hả Quân, lần trước bố bảo đi vincom với bố thì không đi.
– Con cũng muốn đi, tại bà bảo không đi.
– Sao bà lại bảo không cho con đi.
– Bà bảo bố giờ sống một mình, phải thuê nhà rồi ăn uống các kiểu. Con không được vòi vĩnh bố mua quà với đi chơi nhiều.
Trung nghe xong thấy xúc động về bà mẹ vợ. Nếu có ai làm anh cảm thấy ấm áp nơi xa quê này, thì đó là mẹ vợ anh. Ở bà luôn có sự suy nghĩ cho người khác, chín chắn, đúng mực. Trung vỗ nhẹ đầu con rồi quay qua bên Thúy:
– Vậy bao giờ hết hạn đăng ký hả cô.
– Nếu anh đi báo trước em 3 ngày, để em gọi cho bên tours.
– Vâng, cảm ơn cô giáo.
Trung đưa con về không ai ra đón cả. Anh bấm số gọi thì mãi mới thấy bà Phương tập tễnh bám vào tường vịn đi ra. Nhìn mặt bà nhăn lại Trung vội vã leo lên hàng rào. Công phu tập võ từ bé giờ để phục vụ việc leo rào. Anh phi qua cổng rồi chạy tới đỡ bà đang vịn đứng thật khó nhọc.
– Mẹ làm sao thế.
– Mẹ bị ngã, đau quá.
– Sao mẹ không nói rõ để con biết. Chắc nặng lắm nên vậy. Mẹ đứng yên đây để con mở cổng cho thằng Quân vào cái đã.
Trung lấy chìa khóa từ tay bà Phương rồi mở cổng dắt xe vào. Thằng Quân quấn lấy bà hỏi han. Hóa ra là lúc chiều bà bắc ghế lên quét dọn ban thờ, thế nào cố với quét cái bát hương nên ghế nó đổ, bà ngã kềnh ra đất mãi mới dậy được. Thằng Hùng thì hôm nay có tiệc liên hoan, lúc nãy bà Phương gọi mà ồn quá nó tắt xừ máy. Ông Hà thì đi công tác vào miền Trung ngày kia mới về. Mai đi cùng ông, học hỏi là phụ mà đi giao lưu cán bộ là chính.
– Thế mẹ giờ đi là đau hay như thế nào.
– Ừ, cứ đi là cổ chân lại đau nhói. Rồi chỗ hông cũng đau nữa.
– Để con xem, giờ mẹ vào nhà đã.
– Chắc mẹ không đi được rồi. Lúc nãy cố ra mở cổng giờ trụ chân là đau kinh.
Trung nhìn tình huống, cổ chân sưng lên rồi. Anh suy nghĩ rồi nhẹ đỡ lưng bà rồi bế bà lên. Bà Phương hơi giật mình vì được cậu con rể bế lên, nhưng nhìn vẻ mặt cười ái ngại của anh bà cũng không nói gì nữa. Trung bế bà lên phòng, nhẹ đặt bà vào giường.
– Mẹ chờ chút, con đi sắp cho thằng Quân rồi lên xem mẹ.
Trung chạy xuống, con anh vậy mà đã tự giở sách vở ra làm. Trung thầm thấy vui, thằng bé dường như trưởng thành hơn trong hoàn cảnh thế này. Anh chạy vào bếp, nồi canh dưa đã có sẵn, chỉ chưa đặt cơm. Anh đặt nhanh nồi cơm rồi chuẩn bị đồ y tế lên phòng mẹ vợ.
Trung hơi khựng lại, anh chợt thấy mẹ vợ đang nằm nghiêng vào phía trong tường. Sẽ chẳng có gì để nói nếu Trung không chợt nhận ra thân hình mẹ vợ anh khá…đẹp. Bà Phương đã 50-51 rồi nhưng thân hình vẫn khá cân đối. Tư thế bà nằm làm cái eo võng xuống làm tôn lên đường cong nơi mông bà. Chả bao giờ Trung để ý đến điều đó, có lẽ do bà là mẹ vợ anh. Đến giờ vẫn vậy, thật là hài. Trung xóa cái ý nghĩ vừa qua trong đầu rồi đi vào phòng.
– Mẹ, thế nào rồi ạ.
– Mẹ nằm thế này đỡ đau. Chứ nằm như nãy đau hông và mông.
– Con xem chân cho mẹ trước nhé. Sưng thế không biết bong gân hay trật khớp, nhưng cứ trườm lạnh vào đã. Có gì mai chú Hùng hoặc con sẽ đưa mẹ đi viện.
– Ừ, xem thế nào cho mẹ cái. Tự nhiên hôm nay lại đi lau bàn thờ làm gì không biết. Do cái thằng Hùng, bảo nó lau dọn nó cứ lười.
– Chú ý còn chưa vợ mà. Tuổi này còn mải chơi, chó chú ý chơi chán đã.
– Chơi bời cái gì. Sướng quá nên chả biết tu thân. Con xem bằng tuổi con lúc ý đã chín chắn, đỗ công chức rồi. Còn nó thì sao, đổi hết việc nọ việc kia mà vẫn không ưng ý.
– Mỗi người một sở thích mà mẹ. Để chú ý làm cái gì chú ý thích. Nhà có phải cần tài chính đâu, em nó rồi sẽ có vợ và thay đổi thôi.
– Nói lại đau đầu, dẫn không biết con thứ mấy về nhà rồi mà còn chả chốt con nào. Ái….đau thế.
– Con thử chỉnh xem có bị trật khớp không , mẹ chịu khó.
Trung nhân lúc bà Phương mải kể lể đã chỉnh lại khớp cổ chân cho bà. Anh lấy túi đá đã chuẩn bị sẵn ở dưới nhà chườm vào bàn chân của bà. Đá lạnh có vẻ khiến bà Phương dễ chịu, bà lim dim mắt kệ cậu con rể sắp trở thành rể cũ chườm đá cho mình. Trung chườm xong thì khẽ massage chân cho bà cho máu huyết lưu thông đỡ tụ lại. Bàn tay anh khẽ xoa bóp gan bàn chân và xung quanh gần mắt cá, day vào các huyệt đạo nơi gan bàn chân và giữa các ngón chân bà Phương. Anh chợt nhớ tới chị, chị cũng thích được massa chân nhất là sau những ngày phải đi lại nhiều.
Bà Phương hơi hé mắt ra nhìn cậu con rể rồi lại nhắm lại. Đã lâu bà không được thư giãn thế này, cảm giác được ai đó chăm sóc mình. Con rể bà bóp chân tài quá, nó bóp bàn chân mà bà thấy lưng, cổ gáy mình cũng thấy thoải mái. Bỗng chợt bà nhíu mày lại, bàn tay Trung vừa day qua chỗ nào mà … bướm bà tự nhiên ngứa ngáy. Bà Phương nghĩ về chồng mà thở dài. Người đàn ông này tính đã gia trưởng, càng chức vụ cao càng áp đặt nhiều. Mang tiếng là vợ chồng nhưng bà cũng không dám đòi hỏi những ham muốn cho riêng mình. Bà sợ chồng mắng mình là đĩ, như vốn mắng mấy bà hàng xóm ngoại tình làm ầm ỹ khu phố.
Cái tuổi 51 sắp qua 52 của bà là những ngày ngọn lửa tình bùng cháy trước khi tắt phụt. Nhưng đã lâu rồi bà nằm không một mình dù hai người vẫn ngủ cùng nhau. Đã lâu lắm rồi… phải hai năm thì phải. Bà cũng không dám đòi, vì vốn sợ tính ông. Mà ông năm nay đã 56 rồi, cái tuổi này đàn ông cũng hỏng cả rồi. Cái đàn bà trong bà cứ bị bà đàn áp, dồn nén không được phát tiết ra, làm bản thân bà nhiều lúc cũng thấy mệt mỏi.
Vì vậy khi Trung xoa bóp vào chân bà, cái khát khao bị dồn nén bấy lâu vô hình cứ nhen nhóm trong bà. Bàn tay cậu con rể vô ý cứ bấm huyệt vào chân mẹ vợ, mà cũng không biết có cái huyệt lại làm mẹ vợ…ngứa lồn. Bà Phương hơi rụt chân lại, phần vì lồn vừa ngứa, phần vì không muốn Trung bóp tiếp.
– Được rồi con à…ái…aaa…
– Sao thế hả mẹ.
– Không không, lúc nãy ngã đập cả bên hông này xuống đất. Vừa trở mình là đau ghê.
– Mẹ nằm ngửa, thử co chân lên bụng xem thế nào.
Bà Phương nằm ngửa ra, chân co lại gập vào bụng. Một cảm giác đau nhói bên hông và sau đùi làm bà nhăn mặt.
– Đau ở hông và đằng sau con ạ.
– Mẹ sờ xem có sưng không.
– Có bên hông thôi, sau đùi chả hiểu sao lại đau, cả gần thắt lưng nữa.
– Vậy mẹ nằm nghiêng, con bóp một chút xem có đỡ không. Mẹ cố chịu mai em đưa mẹ đi viện khám.
– Con làm đi, bóp như lúc bóp chân ấy, mẹ thoải mái lắm, cảm giác chân đỡ đau hẳn.
Trung nhích lại gần bà Phương, hai bàn tay anh bắt đầu xoa bóp nơi hông bà. Bà Phương hơi nhăn nhó vì Trung bóp vào chỗ đau. Nhưng hai bàn tay anh như có ma thuật, lúc xoa bóp chỗ đau lúc lại như vuốt ve nơi đùi bà, cơn đau đúng là giảm hẳn. Lòng bàn tay Trung lúc day, lúc miết lúc vuốt dọc đùi làm bà Phương chợt thèm…bóp chỗ khác.
– Con bóp lưng, chỗ thắt lưng cho mẹ được không.
Bà Phương tự động nằm sấp, bàn tay Trung lại xoa bóp nơi lưng bà. Cái áo hơi vướng víu, cả Trung và bà Phương đều thấy vậy. Bà Phương tự ra hiệu để Trung kéo áo bà lên, lộ ra một phần lưng trắng và láng mịn. Trung để cả hai tay day nơi thắt lưng bà. Bà Phương rên nhẹ khi tay anh day đúng chỗ đau, đau vậy mà sau lại thật dễ chịu. Mu bàn tay hơi quá đà ấn về phía gần mông, nhưng bà Phương lại chợt muốn vậy.
– Đừng day lên cao nữa, cái chỗ con vừa day lúc nãy, phía dưới thắt lưng một tí ý.. Ưm…đúng rồi, cái phía trên mông…ừ…chỉ chỗ đó thôi kéo lên thắt lưng.
Bà Phương như vô tư mà quên mất đang xoa cho bà là cậu con rể. Cái cạp quần vướng víu làm tay Trung day không được tự nhiên. Anh vẫn cố gắng làm, chứ chả nhẽ bảo mẹ vợ tụt quần xuống.
– Con kéo nhẹ cạp quần xuống 1 tí cũng được, day mà vướng vậy không thích.
Cái cạp quần hơi bị kéo xuống 10cm. Tay Trung định xoa cho bà mà chợt dừng lại. Anh nhìn chằm chằm vào chỗ da thịt vừa bị kéo xuống đó. Chính xác là nó có cái quần lót che, nhưng cái quần lót đó….trong suốt. Phần mông trắng của bà Phương ẩn hiện, cái quần có cũng như không.
Bà Phương thấy Trung không xoa thì thấy lạ. Rồi bà chợt nghĩ tới điều gì, mặt hơi nóng lên.
– Con…con làm đi chứ.
– Vâng…con làm đây.
– Mẹ xin lỗi…mẹ quên mất mình mặc cái quần ấy.
– Con không nghĩ mẹ lại trẻ trung đến thế.
– Cái Mai nó vứt 1 đống quần đi, mẹ tiếc rẻ nên mặc đấy. Mấy cái quần gì mà có cũng như không. Có mấy cái mẹ nhìn mà không thấy ổn phải vứt đi đấy. Cái này cứ tiếc rẻ, nghĩ mặc bên trong ai thấy nên giữ lại.
– Không ai thấy thật. Mà mẹ mặc trông cũng đẹp. Mẹ giữ dáng tốt thật, Bố con thế này thì nhất rồi.
– Nhất là bét. Ông ý già rồi còn nhất gì nữa. Cũng may, ông ý không tòm tem bên ngoài là được rồi.
Trung hơi khựng tay lại khi nghe mẹ vợ nhắc đến vụ tòm tem. Cả căn phòng chợt yên tĩnh lại, bà Phương cũng không nói tiếp khi biết mình nói hớ. Trung cứ thế day bóp nơi giáp mông và lưng bà. Bà Phương nằm như thiếp đi, cái cảm giác vừa thoải mái vì đỡ đau, cái cảm giác có bàn tay đàn ông chạm vào da thịt mình. Da thịt đàn bà cũng nhạy cảm lắm chứ, cái cảm giác được bàn tay hơi thô thô của đàn ông chạm vào, làn da cũng căn cứ theo cảm giác nhận được mà truyền tín hiệu về cho não, kích thích bên dưới. Bà Phương có hơi thẹn thùng khi biết một phần mông của mình đã bị cậu con rể nhìn thấy. Nhưng lại có chút gì trong bà, lại cảm thấy hơi thích thú. Có lẽ trong con người ta lại có những mặt khuất, gặp điều kiện thuận lợi mới thể hiện ra mà ta không biết.
Trung thì khác, anh thấy hơi ngại khi chạm vào da thịt mẹ vợ. Dù không phải những bộ phận nhạy cảm và có lý do rất chính đáng, nhưng nhìn cái quần lót thế kia, da mông với cái khe đít ẩn hiện làm Trung thấy hơi khó chịu. Có một mùi gì đó là lạ tự nhiên bay vào mũi anh. Mùi không khó ngửi, hơi nồng nồng nhưng không phải mùi mồ hôi hay mùi của căn phòng. Con chim Trung chợt hơi có chút phản ứng chọc vào quần anh. Đã lâu rồi Trung không mặc quần bò. Được đúng hôm mặc thì chim tự nhiên cứng, chọc vào vải quần làm chim đau quá.
Tiếng thằng Quân tự nhiên gào lên dưới nhà kêu đói đánh động Trung và bà Phương. Bà Phương chả để ý đến đau gì nữa mà xoay người lại kéo cái quần dài lên. Trung thì cũng đứng dậy ái ngại:
– Mẹ đỡ đau chưa.
– Mẹ đỡ nhiều rồi. Con cũng có nghề quá.
– Mấy thứ thô thiển ý mà. Mẹ không đau thêm là con thấy vui rồi. Con xuống nhà dọn cơm cho thằng Trung. Mẹ đã ăn chưa.
– Mẹ ăn cũng được, nhưng giờ có lẽ con phải đỡ mẹ, để mẹ đi từng bước.
– Cầu thang sao chứa được hai người, để con bế mẹ được không.
– Vậy….cũng được. Mà…con xuống dọn cho nó ăn đi đã, xem rau cỏ trong tủ cần nấu thêm thì làm cho nó ăn trước, rồi lên bế mẹ sau.
– Vâng…vậy tí con lên.
Trung không biết anh vừa đi xuống thì mặt bà Phương khẽ hồng lên. Đôi chân bà hơi khép lại. Vừa nãy con chim anh nhô ra trong quần đập ngay vào mắt bà Phương khi anh đứng lên. Bà Phương khẽ tủm tỉm cười, cái thằng…vậy mà nó cũng cương lên được với mình. Mình liệu đã già chưa nhỉ, bà Phương tự nhủ. Bà chống tay đứng dậy rồi khẽ lết người qua bàn phấn gần đó. Gương mặt bà cũng đâu hẳn là già. Tuổi thanh xuân có chút cơ cực, nhưng gần 20 năm nay bà sống rất thoải mái vì không cần làm việc. Da dẻ cũng được chăm sóc, cơ mặt không chảy xệ mấy. Tiếng Trung gọi con vào ăn cơm báo bà Phương anh sắp lên. Bà vội lết tiếp tới tủ quần áo, lôi cái ngăn kéo quần lót ra, cơ man nào là các kiểu quần lót. Bà chọn một cái quần đen bảo thủ, nhưng thế nào lại bỏ xuống. Bàn tay ngọc ngà nhón lấy một cái quần ren màu đen. Bà tủm tỉm men dần tới giường.
Trung lên tới nơi thì bà Phương đã ngồi ngay ngắn đợi anh. Bà khẽ chống tay muốn đứng lên. Trung đi nhanh tới đỡ bà. Một tay bà Phương chống xuống giường, 1 tay vịn vai Trung đứng lên. Trung đưa tay đỡ vào lưng bà Phương giúp đỡ bà đứng dậy.
– Được rồi, vậy…con bế mẹ xuống nhé.
Bà Phương khẽ gật đầu, Trung vòng tay ra bế bà lên. Tay bà Phương như mất thằng bằng mà ôm lấy cổ Trung. Hai người sát mặt vào nhau, Trung hơi thấy xấu hổ khi mặt mẹ vợ lại gần mình đến vậy. Anh định né đi nơi khác nhìn thì bỗng đập vào mắt là một vùng trắng trắng lấp ló trong áo bà Phương. Chiếc cúc áo tuột ra lúc nào làm một phần da thịt nơi ngực bà lộ ra. Trung hơi ngơ ngẩn nhìn vào nơi khe ngực của bà, vẫn săn chắc và hấp dẫn lắm. Nói vậy vì như mẹ đẻ Trung ở quê, ngực sệ nhão hết cả rồi, dù cũng chỉ hơn bà Phương 1-2 tuổi. Phụ nữ thành phố ít phải làm việc nặng, ít phải đẻ con, có điều kiện chăm sóc hơn nên da thịt trắng mịn săn chắc hơn.
Trung cố trấn tĩnh bế bà Phương xuống nhà. Anh nhẹ nhàng đặt bà xuống. Đến lúc này bà Phương mới bỏ tay khỏi cổ anh ra. Trung xới cơm cho bà rồi cũng ăn cơm luôn. Bà Phương vẫn bình thường như xưa khi anh vẫn còn là con rể, hỏi han anh công việc. Thằng Quân cũng vui vẻ, thi thoảng nhảy vào nói leo cuộc nói chuyện giữa bố với bà ngoại. Dường như chưa có gì thay đổi.
Ăn cơm sắp xong thì thằng Hùng em vợ cũ anh mới mò mặt về. Nó như chả quan tâm chị nó có ly dị với Trung không mà thấy anh là bá vai bá cổ. Trung cũng quý Hùng, tính tình Hùng có hơi bốc đồng ham chơi nhưng tốt tính. Anh ở lại nói chuyện, bàn giao việc đưa mẹ đi viện cho Hùng rồi mới đi về.