Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 39

9:42 sáng – 25/07/2024

Trung đợi mãi rồi mọi thứ cũng dần im ắng. Anh cẩn thận mở cửa buồng ra rồi chạy vội ra cửa chính. Cửa vừa mở ra, Trung lao ra và đâm sầm vào một người. Cả hai đều ngã ra. Trung ngồi dậy trước, anh chợt nhận ra anh vừa đâm vào My. Cô nàng bị anh đâm vào thì ngã ngửa ra, tay đang ôm đầu kêu đau đớn. Trung định phân trần, nhưng thế nào ánh mắt anh lại nhìn vào giữa hai chân My, nơi có một thứ đập vào mắt làm anh không dứt ra được.

My đang nằm ngửa, hai chân nàng dạng ra đủ để Trung nhìn rõ bên trong. Ở giữa hai chân nàng là cái quần lót ren màu đỏ như cái áo đỏ nàng mặc bây giờ. Chỉ có điều nó mỏng quá, Trung có thể nhìn thấy rõ bên trong cô bé của My. Nó vậy mà thật nhẵn nhụi quá không hề có chút lông nào. Hai múi thịt múp rụp che đi cái lỗ nhỏ xíu.

Hai chân My chợt khép lại làm Trung giật mình. Anh ngẩng lên thì thấy My đang tay ôm đầu, mắt nhìn mình đầy giận dữ.

Ai cho anh nhìn…đồ dê già.

Anh..anh xin lỗi. Anh không cố ý…của em cứ đập vào mắt anh.

Lại còn không cố ý. Nhìn mắt anh là em biết. Mà sao anh lại ở trong nhà vệ sinh nữ. Anh làm trò gì mờ ám trong đó.

Đâu có, anh đang…mải suy nghĩ. Định đi đái mà thành ra vào nhầm phòng. Anh vội chạy ra sợ ai nhìn thấy…ai ngờ gặp em.

Ai…đau đầu ghê. Anh á….em nghi lắm…mau đỡ em dậy.

Trung vôi vàng tiến tới kéo tay My dậy. Nàng đứng lên nhưng tay cứ xoa xoa mãi trán đang hơi đỏ lên. My phụng phịu nhìn Trung, ánh mắt như đòi nợ. Anh cười lúng túng, vội vã xin lỗi.

Để anh kiếm cái khăn chườm mát cho em….sưng tí thôi nhưng không ảnh hưởng chút nào đến nhan sắc hoa hậu của em cả.

Lại còn nói. Nhan sắc em mà có sao em lóc thịt anh ra rồi. Đau ghê gớm, không hiểu có ngu đi tí nào không.

Thôi thôi…anh biết lỗi rồi… tí nữa anh xem có hàng xoài xanh nào anh mua cho mấy chị em ăn bồi tội.

Xoài chua chỉ có chị Miên của anh thích ăn thôi. Em là em chỉ thích ăn đồ ngọt. Anh bồi thường thứ khác đi.

Em muốn thứ gì nào.

Bồi…tình đi. Khi nào em cần, làm vệ sĩ cho em như lần trước là được.

Trung nghe My nói thì chắp hai tay vái lấy vái để.

Con lạy mẹ trẻ, lần trước con ăn may thắng được thằng kia. Chứ lần thứ 2 thứ 3 không có may thế đâu. Thôi cho con xin.

Xí…anh được đi cùng em chả sướng quá lại còn chê. Bao nhiêu người muốn được như anh mà chả được đấy.

Thôi cho anh xin, công chúa ạ. Anh sợ tên bay đạn lạc lắm. Mà tính đi tính lại coi như huề nhá. Lúc nãy em ngáng làm tí nữa anh gãy mấy cái răng. Đến lúc hôn vợ thì hôn kiểu gì bây giờ. Lắp răng giả vào răng nó rơi luôn vào miệng vợ à.

Cái anh nói nói năng ghê chết đi được. Em không biết, em cứ ghi nợ đấy. Sau này anh phải trả. Không trả thì…em nói cho chị Miên anh nhìn trộm..bên dưới của em.

Trung há hốc mồm, cái kiểu bịa chuyện xuyên tạc sự thật này thì quá đáng rồi. Anh đưa tay ra vỗ mạnh vào mông My một cái. Thật mềm, thật êm và thật đàn hồi. My bị Trung vỗ thì nhảy cẫng lên.

Đau quá…cái đồ độc ác này…lúc nãy vừa đâm vào làm người ta ngã dập mông, giờ lại còn đánh vào đấy nữa.

Cho em chừa cái tội vu khống lãnh đạo. Thôi…kệ em…anh đi ăn lẩu.

Dừng lại, không đợi người ta à. Này…em đang đau…mông…không đi nhanh được đâu.

Trung mặc kệ, anh đi phăm phăm ra ngoài. Đứng gần My như là gần mối họa, cái cô nàng độc mồm này nói linh tinh vu oan giá họa cho anh thì vừa. Nhưng mà vẫn phải công nhận cái chỗ đó của My thật múp…thật đẹp. Cái vật đàn ông trong Trung lại nổi cộm lên trong quần chật chội làm anh vừa đi vừa phải chỉnh lại tư thế.

Trung ra tới nơi thì mọi người đã đợi hết rồi. Đằng sau Trung là cô nàng My đang đi khập khễnh với bàn tay để sau mông. My nhìn anh đầy vẻ hằn học. Trung bơ đi như không biết, quay qua mấy ông đàn ông tán nhảm.

Một mùi hương quen thuộc chợt phả vào mũi Trung. Anh quay sang, ngạc nhiên khi thấy chị Hoa đang đứng cạnh mình. Chị nhìn Trung, vẻ mặt ngạc nhiên y như thật:

A…Trung à…em về hồi nào thế.

A…em mới về hồi sáng, cần báo cáo tí việc.

Thế à, chị cũng đang định gọi em về vụ ISO của xí nghiệp em. Đi ăn với chị đi.

Em hẹn đi ăn cùng mọi người cùng phòng mất rồi.

Chị Hoa nghe xong thì hơi ngãng ra tỏ vẻ tiếc nuối. Chợt một bàn tay đập nhẹ vào tay Trung, anh quay lại thì là tay Hi cùng phòng. Hắn cứ hấp háy mắt liên tục ra hiệu nhưng quả thật Trung không hiểu. Bên kia bà Yến cũng vội đi tới:

Chị Hoa chưa đi ăn à. Hay đi ăn luôn cùng chúng em cho vui. Mà ăn lẩu thôi có được không chị.

Tôi ăn gì cũng được. Người béo lắm rồi, có dám ăn gì mấy đâu. Đi ăn lẩu làm ít bánh đa chan với nước cũng được. Mà tôi đi thì có ngại không.

Ngại gì, chị em gặp nhau suốt, không cùng phòng thôi mà. Cuối năm chúng em cũng còn nhờ chị nữa.

Hihi…nhờ vả gì đâu…toàn chị em với nhau. Thế cho tôi một suất với nữa. Mọi người đang đợi taxi à.

Vâng..à taxi đây rồi. Chị lên xe với em chị nhé.

Chị Hoa liếc qua nhìn Trung, ánh mắt dường như hơi vui vui rồi đi lên xe phía trước. Taxi sau cũng trờ tới, Trung cũng vội lên xe. Anh lên cùng tay Hi và tên Ba, hai cái tên một béo một gầy. Tên Ba chuẩn bị vào xe thì chợt á ối rồi bị lôi ra. Trung thấy một người trám vào đó, là My. Nàng tự nhiên như không có gì mà ngồi yên trong xe, mặc tên Ba phải lủi thủi xuống ghế sau. Trung không định bắt chuyện với My nhưng anh vẫn phải hỏi:

Sao em không lên ghế trước ngồi với cánh phụ nữ, ngồi đây làm gì.

Không thích. Trên đó có bà Hoa kín chỗ rồi, em không thích ngồi chen lấn.

Ặc…xe đó 7 chỗ, xe này cũng 7 chỗ sao mà thiếu chỗ.

Em thích ngồi cạnh anh có được không nào. Cứ bắt bẻ em thế. Em vào đây là cảnh báo anh về bà Hoa.

Chị Hoa…làm sao cơ.

Em biết ngay là anh không biết. Bà này chồng đi vắng, nhu cầu thèm khát ghê lắm. Trong công ty có người còn phát hiện bà này còn vừa xem phim…vừa….ôi giời..tự hiểu đi…Em vừa nãy thấy ánh mắt bà ta nhìn anh, chắc coi anh là con mồi mới rồi.

Sặc…có quan trọng thế không. Anh đen như củi thế này ai mà thèm.

Ai biết, củi nhưng cứng thì vẫn có cái xài đỡ. Em là em chỉ lo cho chị M…nhà em thôi. Haizz…hôm nay chị ấy lại không có đây.

Này này…cái mồm….mà cánh phụ nữ các em mời chị Hoa đấy chứ. Anh mời chắc.

Trung phân bua…anh đúng là có mở mồm đâu. Trung quay qua các bên cười tìm đồng mình. My nhìn anh bĩu môi không thèm nói gì nữa. My không nói nhưng tay Hi lại nhảy vào:

Ông giờ đi xa thì sướng rồi. Lúc đó không mời sao được. Ông không biết trưởng phòng bên đó vừa có kết quả khám sức khỏe à, ung thư phổi độ 3 rồi. Từ đây đến cuối năm chắc về hưu, bà Hoa chắc cú lên trưởng phòng rồi. Anh em còn phải dựa lương thưởng vào phòng bà ý. Thôi ông chuẩn bị hy sinh nhan sắc để cứu anh em đi đấy. Chị Hoa có phải xấu đâu, nhìn kỹ thì nuột thế còn gì, mặt mũi cũng được. Thôi ông Trung mèo mù vớ cá rán nhé.

Cả lũ cười hô hố, Trung quay qua thì thấy My đang hầm hầm nhìn anh đầy giận dữ. Ơ kìa, anh có làm gì đâu nhỉ. Miệng Trung bỗng há to, My thế mà lại dẫm vào chân anh. Cái đôi giày cao gót di di vào giày như muốn đâm thủng cái giày da đắt tiền của anh. Nàng bỏ chân ra, mặt Trung méo xẹo khi thấy một mảng da đã rách ra và trầy xước.

Xe đã tới nơi, mọi người xuống xe để vào quán. My đã ăn rồi nên được phân công gọi đồ. Trung ngồi xuống ghế, ghế đối diện của anh nhanh chóng được người ngồi xuống, là chị Hoa. Trung hơi hoảng, bà chị máu quá làm anh ngại. Nếu ở chỗ không người Trung đè chị ra ngay, nhưng chỗ đông người chị bám vào anh làm Trung cứ phải mắt trước mắt sau nhìn xem mọi người thế nào. Cánh phụ nữ thì còn im lặng, nhưng cánh đàn ông nhìn Trung cười đầy ẩn ý. Anh cười méo xẹo, chị Hoa ơi giết em rồi.

Ghế bên của Trung là tên Ba. Hắn lại đột ngột đứng lên. Cái thân hình béo ú nụ đứng lên làm ai cũng chú ý. Trung thấy My đang đứng đó. Nàng đợi tên Ba lui ra thì đi vào ngồi cạnh Trung. Tên Ba khổ sở phải đi ra tít giữa hai bà sồn sồn phía đối diện mà ngồi. My điềm nhiên ngồi như không có gì, ánh mắt nhìn chị Hoa cười như không cười:

Chị Hoa em càng ngày càng xinh ra nhỉ. Cứ thế này các anh trong cơ quan chả mấy chốc chết đứ đừ vì chị thôi.

Chị Hoa liếc nhìn My cười nhẹ. Chị quay qua nhìn Trung như thầm hỏi My là gì của anh. Trung cười khổ, anh giờ sao giải thích được, mà biết giải thích cái gì, có gì mà giải thích đâu cơ chứ. Nhưng anh không nói, hai người phụ nữ lại nói. Cái giống đàn bà kém tiếng nhau là không chịu được.

Chị thấy My mới càng ngày càng xinh. Em đã tăm được anh nào trong cục mình chưa. Hay chưa ai đủ tiêu chuẩn của em.

Em chưa chị ạ. Tiêu chuẩn em cũng thấp lắm. Cứ hiền hiền, chịu khó làm việc, có trách nhiệm với cuộc đời là tốt lắm rồi. Đen một tí cũng được không làm sao. Như anh Trung đây cũng…tàm tạm. Có điều…anh ý là hoa có chủ rồi…anh Trung nhỉ.

Câu trả lời của My khá đáo để, tuyên bó luôn tình trạng của Trung. Anh nhìn hai người đàn bà như thùng thuốc súng sắp nổ mà chỉ muốn né thật nhanh. Nhưng giờ đi đâu được đây, chỉ biết chịu trận. Đã vậy có mấy bà hóng hớt lập tức bu vào kiểm tra thông tin.

Ôi..thằng Trung có người yêu mới rồi hả em. Nghe tin mày ly hôn mà chị còn đang định dấm con em họ cho mày. Thế đứa mới là đứa nào, hôm nào dẫn về cơ quan cho mọi người xem nào.

Haha…cái bà Đoan kia, bà kiếm cho em hay cho bà đấy. Anh Trung đen dạo này trông khỏe khoắn, hơn hẳn ông chồng tiểu đường của bà đấy.

Phủi phui cái mồm, sư cái thằng…chị là chị định mối cho em gái chị thật Trung ạ. Có thật là hoa có chủ chưa hay như thế nào. Con đó là con nào.

Trung tự nhiên dính tai bay vạ gió. Anh chỉ biết cười rồi lắc đầu chối đây đẩy. Nhưng không chỉ có mọi người, mà cả chị Hoa cũng quan tâm.

Có thật không Trung…em có người yêu mới rồi à.

Kèm theo câu cuối là một bàn chân chợt cọ vào chân Trung bên dưới gầm bàn. Trung hơi giật mình khi nhìn chị, ánh mắt chị Hoa không ngại ngần nhìn Trung, ánh lên những tia sáng chỉ có nam nữ mới hiểu được.

Nhân viên quán bê nồi lẩu và đồ nhắm ra trước, mọi người vội vã sắp lui để nhân viên làm việc, cũng quên luôn không tra hỏi Trung nữa. Anh thở phào nhẹ nhõm, biết thế này từ chối thẳng thừng từ đầu.

Mọi người bắt đầu ăn uống, không khí dần rôm rả. Cũng không có ai chĩa mũi dùi vào Trung nữa. Anh cũng dần ăn uống, chỉ có bên dưới bàn là có một bàn chân vẫn đang cọ cọ vào chân anh. Chị Hoa vừa ăn vừa thi thoảng nhìn Trung tủm tỉm cười. Chị cũng không nói gì với Trung vì mấy bà bên cạnh hay hỏi han lấy lòng chị.

Một miếng đùi ếch rán được gắp vào bát Trung. Anh nhìn lại, là chị Hoa gắp cho anh.

Ăn đi chứ Trung, ăn uống ít thế. Chị thấy việc em ở xí nghiệp có vẻ nhiều, ăn ít sao trụ được. Càng ngày càng gầy đi kìa.

Dạ…do nắng nóng nên đen thế thôi. Chứ em thấy mình khỏe hơn hồi làm ở cơ quan.

Đàn ông vận động nhiều là tốt. Nhưng phải kết hợp ăn nhiều vào mới khỏe hẳn.

Chị Hoa có vẻ quan tâm nhiều đến anh Trung nhờ. Anh cũng ăn thêm cái đùi em gắp cho này. Em gắp hộ chị M nhà em thôi, em không có ý gì với anh Trung đâu nhá.

Cô nàng My đột ngột lên tiếng, làm chị Hoa đang cười cười hơi sững lại. Trung nhìn My, cô nàng như cứ chờ chực chị Hoa nói gì để tìm cách đáp lại. Bà béo cạnh chị Hoa cũng thật nhanh trí, cũng gắp một miếng đùi ếch vào bát Trung.

Ăn đi này em trai, trông gầy quá. Mọi người ăn tiếp đi không muộn làm bây giờ.

Chị Hoa được bà béo gỡ rối nên cũng đỡ ngượng, lại quay qua nói chuyện. Nhưng cuộc đấu không chỉ có thế. Dưới gầm bàn chân Trung đang để yên để bàn chân chị Hoa mơn trớn. Ngón chân chị cọ vào cổ chân anh, kéo tất chân anh xuống. Những ngón chân cứ như muốn cọ vào da thịt Trung, cọ lên thật cao hơn nơi bắp chân Trung. Chợt chị Hoa rụt vội chân lại, Trung giờ mới để ý có một chiếc giày cao gót đang án ngữ nơi chân anh. My từ lúc nào đã duỗi cái chân thon dài của nàng sát chân Trung. Anh nhìn qua My, nhìn chị Hoa rồi cắm mặt vào đống đùi ếch rán nơi bát mình.

Cũng đến tầm 1h, sắp đến giờ làm việc lại. Mọi người cũng no nê, đang ngồi tán chuyện chuẩn bị đi về. Chị Hoa nhìn Trung hỏi:

Em giờ về xí nghiệp luôn à.

Em vẫn về cơ quan lấy xe đã chị ạ, xong rồi mới về xí nghiệp. Sắp tới nhiều việc lắm, ông Huấn bắt phải tiến hành cổ phần hóa nhanh nên cần chuẩn bị mọi thứ.

Xí nghiệp bên em khi nào chuẩn bị cổ phần nhớ bảo chị nhé. Khu đó đắt dường như có quy hoạch đường to phải không Trung. Chị có … người quen, họ chắc sẽ quan tâm đến khu đó đấy. Em xem…cần đối tác thì chị giới thiệu cho.

Vâng…để khi đó em gọi chị sau.

Ừ, nhớ đấy. À mà..cái vụ máy khâu chị nhờ thì thế nào.

Dạ, sắp về rồi chị ạ. Khi nào có em gọi chị luôn.

Hay là…tí chị em mình đi café. Chị định bàn thêm với em ít chuyện.

Trung nhìn chị Hoa mà ngại ngùng. Anh chưa trả lời đã thấy mấy cái đá mắt của mấy lão làm cùng, những ngón tay cái giơ lên thật lộ liễu. Chị Hoa như không quan tâm, mỉm cười đợi anh trả lời.

Anh Trung, anh còn cái hẹn với em đấy. Mãi em mới sắp xếp vụ làm ăn này cho anh, anh mà không đi là không có lần sau đâu.

My bất chợt lên tiếng làm Trung ngạc nhiên. Anh trợn mắt nhìn cô như muốn hỏi vụ làm ăn gì mà anh chả biết. My hơi nhướng mày, mặt cười khẽ với anh như muốn Trung trả lời cho cô. My quay qua cười thật tươi với chị Hoa đang im lặng nhìn cô chăm chăm.

Trung có hẹn với My rồi hả em. Nếu quan trọng thì…lúc khác gặp chị cũng được.

À…vâng….em lỡ hẹn với My đi gặp một ông bàn vụ làm ăn mất rồi. Thế…lúc khác em gọi chị.

Ừ, vậy thì thôi. Nhớ gọi đấy, chị đợi điện thoại của em. Thôi mình đi về đi, cũng sắp tới giờ làm rồi.

Cả lũ nghe nói sắp đến giờ làm thì nháo nhào lên.

Nào, chung tiền nào. Mau mau rồi về.

Thôi, lâu lắm anh Trung không về. Hôm nay hay là để anh ý khao đi mọi người.

Tiếng My lên tiếng làm cả bọn im lặng lại. Trung giật mình nhìn My, chả nhẽ giờ là lúc cô trả thù anh. Cái bữa ăn này không phải Trung không thể trả, nhưng trả xong là anh coi như tháng này sạch ví. Tiền lương tháng Trung vẫn gửi ngay một phần tiết kiệm, phần thì gửi về cho bố mẹ, có mỗi một ít để tiêu thì giờ My thịt luôn hết của anh. Trung hít một hơi lườm My một cái rồi quay sang mọi người:

Vâng, lâu lắm không gặp mọi người. Để em khao bữa này. Mọi người gọi hộ em cái taxi em đi thanh toán.

Trung cười với mọi người rồi đi ra bàn thanh toán. My chợt đi theo anh, tay chắp ra sau nghiêng đầu nhìn anh cười:

Thế nào giám đốc, có đủ tiền không em cho vay.

Đủ, thôi xin tiểu thư tránh xa tôi ra. Giờ tôi biết thế nào là đàn bà trả thù thì ghê gớm thế nào rồi. Thôi từ nay anh thấy em sẽ tránh xa hai thước.

Èo, cái anh này. Anh cứ làm như em xấu xa lắm vậy. Anh làm em buồn đấy.

Em không xấu xa, em là thánh thiện nhất rồi. Nhờ em tháng này anh sẽ chỉ có cơm với rau, thật là sạch ruột sống lâu.

My nghe Trung nói thì tay che miệng cười khúc khích. Cô vẫn bám theo khi Trung đứng đợi thanh toán. Cái mặt xinh ghé sát vào anh thì thầm.

Tí nữa đi với em nhé.

Đi đâu. Không đi.

Hừ…không đi…định đi với mụ hồ ly Hoa kia phải không. Anh đừng làm em thất vọng…làm chị Miên em thất vọng. Anh mà dính vào bà ý là chả mấy chốc bị vắt khô thôi, cái đồ….chả biết cái gì cả.

Thế anh đi với em thì chắc không sao nhỉ. Anh sợ em lắm. Biết đâu em dẫn anh tới một chỗ nào vắng vẻ, em..trả thù anh thì sao. Anh còn yêu đời lắm…thân thể này vẫn còn muốn sống lắm.

Xì…ai thèm…đụng gì tới anh. Cái đồ đen thui…xấu xí….lại còn…dê già nữa. Anh có đi không thì bảo.

Đi…thì đi. Nhưng mà đi đâu mới được. Đừng có nói là đi tới bữa tiệc nào như lần trước nữa đấy. Em thương anh, con anh còn nhỏ, bố mẹ già vẫn còn.

My bật cười, chân dẫm Trung một cái. Trung vội nhấc chân tránh ra, vội vã đưa tiền trả cho nhân viên thu ngân rồi chạy.

Cầm tiền thừa cho anh. Tiền anh đề phòng xe hỏng giữa đường…tiền mua bánh mỳ lót dạ của anh.

Cái đồ xấu xa…ai thèm lấy của anh. Anh đi mà lấy.

Trung vội bỏ chạy. Anh ra tới cửa thì thấy mọi người đã lên xe, đợi chờ mỗi Trung và My. Cửa xe trước chợt mở, chị Hoa chợt bước xuống. Trung vội nhìn vào trong xe, không hiểu mấy mụ mấy thằng chết dẫm có đang ì xèo bàn tán không đây. Chị Hoa như mặc kệ, đi lại phía Trung.

Làm gì mà căng thẳng thế, không nhìn chị à.

Ôi chị ơi…chị có gì thì lúc nào hai chị em mình với nhau thôi. Chị làm thế em mang tiếng chết. Mọi người lại bàn tán, nhỡ đâu ảnh hướng tới cả chị.

Nhỡ đâu…chị không sợ…ảnh hưởng thì sao. Chị….nhớ em…lúc nãy…chưa làm hẳn hỏi gì cả…chị…chị còn muốn nữa.

Chị Hoa không ngại ngần đứng gần Trung. Ngón tay chị để nơi bụng Trung, ấn nhẹ từng ngón tay vào bụng Trung. Anh vội chỉnh tư thế đứng thẳng, giả vờ đang lắng nghe chị nói thầm để che lấp đi sự khiêu khích từ chị. Chị Hoa như biết ý cũng không làm quá, nhưng ngón tay thì lại lách vào bên trong khe áo vuốt ve nhẹ nơi bụng Trung.

Lúc nào Trung…gọi cho chị…chị muốn được ở cùng em hẳn hỏi một ngày.

Dạo này em…hơi bận…mà…anh nhà đâu…anh ghen thì sao.

Hừ…hắn mà ghen đã tốt. Có khi ở xa đang lập lờ cùng con nào rồi cũng nên. Chị chả thiết, giờ Trung mà máu…chị cũng máu…chị ở cùng em luôn. Chị muốn cùng Trung…để được em yêu biết mấy.

Ôi chị ơi….mọi người nhìn bây giờ. Em và chị giờ sao ở cùng nhau được, chị hiểu điều đó mà. Lúc nào…em gọi cho chị sau.

Thế nhớ đấy. Chị đợi em đấy. Hay là thích con gái trẻ như con My, không thích gái già xấu như chị.

Đâu có…chị có nhớ…cái đó của chị…em đâu có chê gì..chị đẹp lắm…nhưng em và chị…không lộ liễu được.

Hihi…cái đó chị hiểu. Chị chỉ nói thế thôi. Nhớ đấy, gọi cho chị. Bàn cả chuyện công lẫn việc tư đấy. Chị lên xe đây, tặng em này.

Chị giúi một cái gì đó vào tay Trung rồi quay người lên xe. Trung nhìn lại bàn tay, từ lúc nào tay anh đang nắm cái quần lót màu xanh chính tay anh lột xuống lúc trong nhà vệ sinh. Ôi mẹ ơi, Trung hét thầm rồi dúi ngay cái quần vào túi mình. Vừa dúi xong thì một cái đầu thò ra nhìn vào tay anh.

Bà Hoa vừa đưa anh cái gì đấy. Hai người mờ ám gì mà dí người vào nhau nói chuyện thế.

My tò mò, như còn định xem trong quần Trung có gì. Trung vội đi nhanh vào xe. Anh ngồi tít trong, đẩy tên Ba ngồi ra ngoài. My đi vào nhìn Trung cố định trong cùng thì lại đẩy tên Ba ra ngồi ngoài cùng để nàng ngồi cạnh Trung.

Này…bà ấy đưa anh cái gì. Em xem với.

Quần lót…em xem không.

Vớ vẩn. Không cho xem thì thôi, ai thèm.

Trung hú vía, đôi khi phải chơi chiêu đó mới thoát được. My cũng không tra khảo anh nữa mà ngồi im trên xe. Xe về tới nơi, ai về phòng người nấy. My đợi mọi người đi hết thì nói khẽ với Trung.

3h30 tới đón em. Giờ em cho anh đi đâu thì đi đấy, mụ Hoa kia lên phòng rồi hihi.

Cô nàng nói xong thì tung tăng đi lên phòng. Trung nhìn theo bóng nàng mà cười khổ. Cô gái này mà là bạn gái anh thì thôi xác định cứ là tù chung thân. Trung lơ vơ đứng ở cơ quan chả biết đi đâu giữa trời nắng thế này. Anh nghĩ đi nghĩ lại thì lại vòng xe về nhà chị Miên. Thứ nhất vì gần đây, thứ hai vì anh cũng muốn ở cạnh chị.

error: Content is protected !!