Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 38

9:40 sáng – 25/07/2024

Trung đi vào phòng cũ của mình. Mọi người đang làm việc nghiêm túc thì ố à khi thấy anh đến. Có một, rồi hai ba người đứng dậy ồn ào hỏi han Trung. Việc anh làm giám đốc rồi vực dậy cái xí nghiệp rách nát cũng đồn tới cơ quan rồi. Trung tươi cười trong vòng tay các đồng nghiệp cũ, những người cách đây mấy tháng thấy anh còn như thấy một đứa hết thời.

Trung nhìn nơi góc xa, chỉ có một cô gái vẫn ngồi đó quay bút. My thấy Trung nhìn thì hếch mũi lên trời nhưng khóe môi khẽ cong lên. Trung chợt xao xuyến, giờ anh mới để ý đến cô gái này dường như càng nhìn càng xinh thì phải. Chả nhẽ vì nụ hôn hôm trước.

Tiếng chân gỗ lộp cộp vang lên, mọi người vội vã ngồi vào chỗ cũ. Ông Huấn đi ra, ánh mắt cau có nhìn mọi người vì ồn ào. Ông liếc qua Trung rồi lại đi vào phòng mình. Trung gật vội với mọi người rồi đi theo sau ông. Như một thói quen, đi qua cô gái ấy chân anh nhấc lên. Quả nhiên, cái chân thon dài của My giơ ra ngáng anh. Trung chẹp miệng nhìn My, hôm qua còn anh anh em em xin làm người yêu, giờ đã lại chơi đểu anh như xưa rồi.

Trung vào phòng, anh nhanh chóng đóng cửa và ngồi xuống. Ông Huấn vẫn đang ngồi ghi chép làm gì đó. Anh ngồi im đó đợi ông. Với mấy ông già như ông Huấn hay ông Hà thì cấp dưới luôn phải đợi chờ, đó là sự lễ phép và tôn trọng dành cho mấy ông. Trung ngồi một lúc thì ông Huấn mới đóng tập lại ngẩng đầu lên nhìn anh:

Xí nghiệp có trục trặc gì à.

Dạ…không ạ.

Thế cậu lên đây làm gì, báo công à.

Dạ..không.

Thế có chuyện thì trình bày không thì tôi có việc phải đi đây.

Trung cười khổ trong lòng. Cái kế hoạch anh đã dự tính ở nhà mà gặp ông Huấn thì chợt lúng ta lúng túng.

Cháu lên định xin ý kiến chú về việc mở rộng kinh doanh. Cháu định xí nghiệp sẽ nhập thêm mảng máy móc, cụ thể là máy công trình về.

Máy công trình, đó là mấy cái xe lu xe ben à.

Vâng…nhưng chắc ban đầu sẽ nhập máy xúc, máy đào đất, máy khoan nhồi…

Bên các cậu đang làm ăn bình thường tự dưng mở rộng ra làm gì. Sao không tập trung lo việc cổ phần hóa tôi đã yêu cầu đi.

Dạ, vấn đề cổ phần hóa tí cháu sẽ trình bày với chú. Nhưng cái vụ mở rộng theo cháu là xu hướng cần thiết để xí nghiệp phát triển. Giờ đã giữa hè rồi, quạt điện sẽ chỉ bán tầm 2 tháng nữa là thoái trào. Từ lúc đó tới cuối năm chắc chỉ dựa vào hoạt động nhập hàng cũ về thôi.

Vậy cứ làm thế đi đã, ổn định xí nghiệp tiến tới chuyển sang công ty cổ phần. Tôi đang xem xét nếu cậu làm tốt có lẽ sang năm sẽ đưa cậu về lại cục, nắm một chân trưởng phòng.

Cái đó….tổ chức sắp xếp thế nào thì cháu theo. Nhưng xí nghiệp theo cháu thì chưa ổn định được. Nếu sang năm mà đi thì…hơi vội.

Ý cậu là cậu muốn ở lại đó? Chỗ tôi định nhét cậu vào cũng không phải là chỗ ngồi chơi, cậu có thể tiến lên tiếp nếu có ý chí.

Không…chỉ là cháu muốn làm gì cũng tới nơi tới chốn. Cháu muốn vực hẳn xí nghiệp sống dậy và phát triển dài lâu. Và việc nhập máy công trình về chính là tiền đề cho việc đó.

Ông Huấn nhìn Trung thật kỹ. Ông ngồi thẳng dậy rồi lấy một quyển sổ ra rồi như chuẩn bị ghi chép.

Cậu trình bày đi tôi xem.

Trung chợt hồi hộp. Anh cảm thấy mình như thí sinh còn ông Huấn là giám khảo cho cuộc thi vậy.

Dạ…thưa chú…cháu thấy gần đây công cuộc hiện đại hóa đất nước đang diễn ra rất mạnh. Tivi báo đài cũng nói liên tiếp về các công trình xây dựng, rồi đường xá được đầu tư làm mới liên tiếp. Nhưng muốn hoàn thành các công trình đó thì phải cần máy móc, cụ thể là các máy công trình thay sức con người. Nhưng những máy đó thì chúng ta không sản xuất được mà chỉ nhập, và phần lớn là nhập cũ. Cháu có nguồn có thể nhập hàng từ bên Nhật và bên Úc về. Cháu nghĩ nhu cầu là có, và chúng cháu có thể tiêu thụ tốt.

Vậy là các cậu sẽ lại hợp tác với cái công ty đang nhập máy khâu nồi cơm điện hiện tại.

Vâng, nhưng sẽ có thêm các đối tác khác. Vì máy công trình đòi vốn khá lớn.

Có văn bản hay hợp đồng ràng buộc không.

Có chứ chú, không sau chia chác kiểu gì.

Nhưng theo tôi hiểu các cậu chưa có đăng ký kinh doanh mảng này. Chưa kể ngành nghề trước kia của xí nghiệp là sửa máy móc cơ khí, không phải máy công trình. Các cậu có thể làm được không.

Cái gì cũng cần mày mò mà chú. Thợ chính bên cháu đã từng xem qua một máy xúc nhập về và tin rằng có thể sửa được chúng. Cháu cũng vừa đi lên Vĩnh Phúc, trên đó có rất nhiều xưởng sửa máy công trình. Chúng cháu đã liên hệ với một nơi để đưa thợ lên đó làm quen với công việc cũng như đặt vấn đề sau này mua phụ tùng.

Ông Huấn nghe Trung nói thì vội ghi chép vào quyển sổ. Ông ghi xong thì ngẩng đầu lên nhìn Trung. Anh vội hắng giọng sắp xếp các ý trong đầu rồi nói tiếp.

Có một chút khó khăn đó là chúng cháu không có đăng ký kinh doanh mảng này, giờ nhập về thì cũng khó. Cháu đã tính tới việc nhờ bố vợ cháu…ông có thể sắp xếp một công ty giúp đỡ khoản nhập máy về. Tất nhiên bên cháu phải gửi cho bên đó ít hoa hồng. Nhưng sau này thì vẫn phải đăng ký bổ sung hạng mục kinh doanh…chỉ là cháu không biết có cách nào những lần sau nhập hàng về ít bị làm khó dễ không.

Ý cậu là hải quan?

Vâng…cháu xem qua các hạng mục máy móc được nhập rồi. Nói chung nhiều văn bản lắm..nhiều cái cháu cảm thấy đá lẫn nhau, rồi chung chung. Cháu sợ bị khó dễ…vì vấn đề này nhạy cảm. Máy móc toàn hàng đắt tiền, bị ngâm lâu một cái là chúng cháu móm.

Ông Huấn vẫn ghi chép liên tục. Trung ngồi đó đợi hồi lâu đến khi mông còn cảm thấy ướt vì mồ hôi. Ông già này đang giữa hè mà chỉ bật quạt, nóng chảy mỡ ra. Ông Huấn viết xong thì với cốc nước uống rồi đẩy chai nước cho Trung.

Vấn đề của cậu chính ra tôi không can thiệp. Vì doanh nghiệp phát triển thì các cậu phải tự lực, dù đó là con đường thẳng hay đường vòng. Nhưng trùng hợp là có một ông bạn tôi bên bộ xây dựng đang kêu gào vì vốn ODA sắp giải ngân mà máy móc còn chưa chuẩn bị được. Tôi không nói là sẽ giành việc đó cho các cậu, cái này bên cậu phải tự liên hệ với bên đó. Nhưng tôi sẽ xin cho xí nghiệp cậu một văn bản từ phía bên kia hợp tác nhập máy móc phục vụ thi công công trình. Có thể sẽ giúp các cậu thông quan dễ hơn. Nhưng không gì hơn nhé, các cậu làm gì khuất tất tôi không chịu trách nhiệm.

Trung sáng bừng khuôn mặt. Cái quần đùi ẩm hết vì mồ hôi coi như cũng đáng. Anh còn định bật dậy vì vui sướng. Giá mà ông Huấn xinh bằng một nửa My nhỉ…à nhầm ông mà là phụ nữ nhỉ…anh sẽ hôn chụt chụt lên má ông cảm ơn mất.

Cháu cảm ơn chú…thế là quá đủ rồi ạ. Mọi việc còn lại cháu có thể tự lo hết được.

Thế tự lo đi đấy. Giờ trình bày về việc cổ phần hóa. Tôi muốn trước hè sang năm tiến hành xong. Cụ thể trước tết cậu phải báo cáo tôi rõ ràng mọi thứ, qua xuân là tiến hành.

Dạ, cổ phần hóa cháu cũng đã thông báo rộng rãi với mọi người trong xí nghiệp rồi. Cháu sẽ gửi các văn bản để các bên về giám định giá trị xí nghiệp. Chỉ có chút vướng mắc về đất đai, khu đó sắp làm đường chỉ sợ có chênh lệch giá chút.

Thế còn công nhân thế nào. Mọi người có đồng thuận và có ý kiến gì không. Tài sản công ty có biến động, có giấy tờ hết không.

Tài sản cũ của xí nghiệp vẫn được giữ và bảo tồn nguyên đợi định giá. Tài sản mới cố định và tiền lưu động đều được kế toán ghi chép và có giấy tờ sổ sách hết. Công nhân đều đã được phổ biến và đồng thuận với chủ trương. Cháu cũng dự tính để mọi người cùng chung vốn mua một phần cổ phần xí nghiệp theo diện ưu tiên.

Ông Huấn ngừng ghi chép. Ông ngẩng đầu lên có chút ngạc nhiên nhìn chúng.

Công nhân họ muốn mua cổ phần? Hay đó là ý của cậu thôi.

Dạ ban đầu là ý của cháu. Nhưng giờ đại bộ phận mọi người đều đồng ý. Sẽ cần bàn bạc thêm khi có định giá chính thức cũng như giá cổ phần ưu đãi. Nhưng nếu xí nghiệp tiếp tục làm ăn tốt thì cháu nghĩ mọi người đều muốn có cổ phần, đó cũng là một cách để mọi người gắn bó với công ty mới.

Điều cậu muốn cũng là chủ trương chung, nhưng thực tế thì rất khó để dựa vào lượng công nhân để có thể đủ vốn để cổ phần. Thường thì những xí nghiệp như của cậu thì phía trên sẽ có thông báo và chào mời các bên khác tới góp vốn.

Vâng, cháu biết. Cháu chỉ cố tranh thủ cho người công nhân của mình. Chú cho cháu hỏi là nếu cổ phần thì các đối tác góp vốn là do công ty tự quyết định, tự tìm hay do phía bên giới thiệu xuống.

Ông Huấn nghe Trung nói thì trầm ngâm một hồi. Trung im lặng lắng nghe, đây là điều cốt lõi anh cần biết để xem có nên cố gắng vì một cái gì đó không.

Chưa biết, còn tùy quy mô và khả năng phát triển của từng xí nghiệp. Nếu như cậu nói chỗ đó sắp làm đường thì có lẽ sẽ có những tổ chức cũng nhăm nhe nhảy vào đó.

Xí nghiệp có thể từ chối được không ạ. Cháu sợ có những người chỉ muốn lấy đất chứ không có mong muốn tiếp tục kinh doanh. Cháu lo khi xí nghiệp được cổ phần rồi đổi chủ thì mọi người sẽ dần mất việc.

Cái này…cũng khó. Khi các cậu cổ phần hóa xí nghiệp thì phải có các điều kiện cho nhà đầu tư. Như nhà nước quy định thì tối thiểu 3 năm phải giữ nguyên ngành nghề kinh doanh chính. Chúng ta chỉ có thể thêm thắt vài điều kiện nhưng khó mà từ chối một đơn vị đến đầu tư nếu người ta chứng minh được khả năng tài chính cũng như các điều kiện pháp lý. Cổ phần thì các cậu phải đưa ra đấu giá công khai, người ta trả giá cao nhất thì làm sao mà không bán.

Vậy…có cách nào không chú. Hiện giờ nếu công ty cổ phần thì cháu cũng có vài đối tác đang làm ăn muốn góp vốn vào. Cháu thấy như vậy là tốt nhất, vì họ và chúng ta đang hợp tác theo đúng ngành nghề, giờ có thêm vốn của họ thì xí nghiệp mới phát huy và đi đúng đường.

Không có cách nào. Trừ phi…công nhân viên bên cậu có thể mua được đủ lượng cổ phần.

Cái đó sao được hả chú. Nhiều lắm chỉ 10-20% thôi. Nếu không ai nhảy vào thì thôi…chứ cái chỗ đó…đất được giá lắm.

Tôi vẫn nói đúng câu đó….cậu về ngẫm lại xem. Nhớ từ đây đến cuối năm phải nộp tôi đầy đủ, từ văn bản định giá, phương án cổ phần….Giờ tôi có việc đi đây, cậu tự tìm cách đi.

Ông Huấn vậy mà đi luôn, bỏ Trung ở lại. Anh ngồi đó uống mấy chén nước mà chả hiểu ông nói gì. Công nhân thì sao mà mua được số lượng lớn cổ phần. Trung thần người đi ra ngoài mà đầu cứ lởn vởn những câu nói đầy khó hiểu.

Trung đi mà không để ý có một cái chân đã ngáng ra đợi sẵn anh. Đầu anh còn đang mải nghĩ tới cổ phần hóa thì nào có thời gian nhìn phía dưới. Trung á lên rồi vấp té, mặt tí đập xuống đất. Cậu Ba gần đó đỡ anh dậy:

Anh Trung lại bị ông Huấn mắng hay sao mà thẫn thờ thế. Có sao không.

Không…không sao. Bắt được con ếch to thế này tối chắc phải làm nồi lẩu ếch.

Hay đấy, phòng mình lâu không tụ họp, mọi người ra Trúc Bạch ăn lẩu ếch không nào.

Tiếng mọi người rôm rả bàn chuyện, sếp đi rồi thì còn gì cấm kị. Chỉ có Trung không hào hứng, anh nhìn qua bàn bên nơi có một cô gái đang cắn bút nhìn ngoài cửa sổ như không hề biết cái chân mình vừa tí làm Trung ngã sấp mặt. Cái con bé này lâu không ăn đòn đây mà. Nhưng Trung nào có thời gian mà xử lý My, anh bị mọi người lôi vào vụ đi ăn lẩu ếch. Anh vội từ chối:

Xin phép mọi người tôi không đi được, ở xí nghiệp còn nhiều việc lắm.

Này cái cậu này. Giờ lên giám đốc quên anh em à. Cậu còn đi đi lại lại đây nhiều, không định nhìn mặt mọi người à.

Nào có…nhưng nhiều việc lắm. Tôi còn phải lo xong việc cổ phần hóa giao chứ không ông Huấn chửi chết. Với cả lẩu thì ăn ban tối chứ trưa này nóng lắm với lại ai bán.

Có, có quán ngồi máy lạnh ăn luôn buổi trưa. Em ăn rồi, được lắm.

Trung nhìn qua bên, cô nàng My vừa lên tiếng. Anh lườm nàng, đúng là phá bĩnh. Có câu nói của My mọi người hùa vào bắt Trung đi cùng. Trung thở dài thườn thượt, không đi cũng không được. Thôi đành vậy, giờ cũng gần trưa đằng nào cũng phải ăn cơm, lại đang nắng thế này.

Quyết định là như thế. Mọi người ngồi cố cho hết giờ. Trung cũng không quấy rầy mọi người mà ra ngoài hành lang hút thuốc. Anh vẫn nghĩ tới vấn đề cổ phần. Cố gắng nhiều để làm gì nếu sau cổ phần công ty sẽ rẽ theo hướng khác. Rồi những công nhân anh cố gắng lắm mới tập hợp về rồi sẽ đi đâu. Trung đang vẩn vơ với những suy nghĩ thì tiếng người gọi làm anh quay lại với hiện tại:

Trung…sao em ở đây.

A…chị Hoa ạ. Em lên gặp ông Huấn bên em.

Thế gặp chưa mà đứng đó hút thuốc.

Xong rồi. Em đang đợi mấy người cùng phòng rồi đi ăn trưa, lâu lắm không gặp mọi người cứ mời.

Thế à…chị tưởng em rồi…định rủ em đi ăn…

Chị Hoa nói mà mặt tỏ rõ thất vọng. Trung nhìn chị, anh thấy rõ nét thèm muốn trong mắt chị. Sau cái hôm đó Trung chả đi đâu nên anh và chị Hoa chả có dịp gặp nhau. Trung cũng không nghĩ gì, với anh có lẽ là tình qua đường. Cảm xúc lúc đó nảy sinh trong tình huống cố định, chứ anh cũng không có ý kéo dài. Nhưng có lẽ chị Hoa không nghĩ vậy. Chị Hoa chợt cắn môi rồi nhìn quanh hai phía hành lang. Trung nhìn theo, giờ vẫn còn tầm 20 phút nữa mới hết giờ nên làm gì có ai. Anh nhìn chị, chị Hoa nhìn lại anh, hai ánh mắt nhanh chóng trao đổi những điều muốn nói.

Chị…đi vệ sinh…

Chị Hoa nhìn Trung nói câu lấp lửng rồi đi về phía nhà vệ sinh cuối dãy. Trung chần chừ rồi cũng đi theo. Việc này cũng do anh khởi đầu, chẳng nhẽ lúc đó chơi xong giờ lại bỏ. Anh vừa lách vào trong thì cửa được nhanh chóng đóng lại. Chị Hoa vồ lấy anh, ngấu nghiến hôn lên môi Trung.

Chị nhớ em Trung ơi….nhớ cái trưa hôm ấy.

Sắp hết giờ làm rồi, chị không sợ ai vào à.

Kệ, ai bảo Trung…do Trung đấy…làm chị xong…giờ chị thấy Trung thì sao chịu được.

Đôi môi chị Hoa ngậm chặt lấy môi Trung, ngấu nghiến đôi anh không rời. Lưỡi Hoa đưa vào trong miệng Trung khoắng loạn, đá loạn vào lưỡi Trung. Trung vốn cũng không có nhu cầu, từ hôm qua tới giờ cái nhu cầu trong anh cũng đã xả hết ra với Mai và bà Phương rồi. Nhưng khi chị Hoa vồn vã và điên cuồng hôn anh thì cái con đực trong Trung lại trỗi dậy. Anh đưa lưỡi ra phối hợp cùng lưỡi chị, hai tay mò xuống bờ mông to của Hoa mà bóp. Cái váy công sở sinh ra dường như thật phù hợp để cho những cuộc ngoại tình. Gấu váy nhanh chóng bị kéo cao lên, bàn tay Trung thoải mái nhồi bóp nơi hai mông chị. Tay chị Hoa cũng vội vã tìm quần Trung cởi ra. Cả hai đều biết lần này là chớp nhoáng vì sắp đến giờ nghỉ. Cái quần Trung nhanh chóng bị tụt xuống đầu gối, cái quần lót xanh mỏng dính của chị Hoa cũng được chị cởi xuống vắt ở một bên cổ chân.

Chị Hoa tựa lưng vào ngay cửa, ánh mắt nhìn Trung mời gọi. Trung áp sát vào chị, tay cầm một chân chị nâng lên. Anh khuỵu gối xuống, ấn con chim vào cái khe lồn rậm rạp lông của chị. Tay chị khẽ vạch đám lông ra mở đường cho con cặc đi vào. Trung đã tìm được cái lỗ của chị, con chim ấn nhẹ vào. Cửa lồn dần bị căng ra khi đầu cặc đâm qua. Chị Hoa rên khẽ lên, tay bấu chặt vào cánh tay Trung. Con chim đi qua cửa ải khó khăn nhất thì tiến vào bên trong, từ từ đi thật sâu tới khi lút cán. Trung bắt đầu nhấp, đẩy con cặc ra vào trong cái lồn thật nóng của chị.

Ơ…ơ…Trung ơi….ơ..ơ….ơ…sướng…thèm quá….làm chị sướng như lần trước Trung ơi…

Trung không nói mà chỉ hành động. Con chim cứ thể hẩy thật nhanh vào bên trong lồn chị. Những lần làm tình liên tục làm con chim bớt nhạy cảm dù cái hoàn cảnh lúc này đầy kích thích. Tiếng thở của chị Hoa kèm tiêng rên rỉ thật rõ ràng, cái mùi lồn của chị như xộc ra khắp cả phòng. Những âm thanh ấy, cái mùi của con cái xộc vào làm thần kinh Trung đầy mẫn cảm. Con cặc anh căng to hết mức cứ thế thúc thật mạnh. Vách lồn chật hẹp co bóp càng lúc càng nhanh mút chặt lấy chim anh.

Bên ngoài dần lao xao tiếng người nói. Dường như mọi người bắt đầu đi ăn. Trung nhìn chị Hoa, cả hai hiểu đã đến lúc kết thúc. Con chim Trung tăng tốc nhấp thật nhanh, cái lồn chị Hoa cứ ưỡn ra đón chờ con chim nhấp phành phạch vào lồn chị. Khuôn mặt chị nhăn nhó đầy khổ sở khi bây giờ không thể rên lên nữa. Cửa phòng vệ sinh chợt bị đẩy ra làm cả hai bàng hoàng. Thật may chị Hoa đang tựa vào đó nên người phía ngoài không mở hẳn được ra.

Ô..sao không mở được thế này…có ai trong đó à.

Đợi tí, đang tuột giày.

Chị Hoa cố nói với giọng nói như hết hơi của mình. Trung ấn con chim thật sâu hết mức thay lời từ biệt rồi rút vội ra. Anh vội vàng chạy vào một buồng gần đó đóng cửa lại. Chị Hoa cũng vội kéo chân váy xuống. Cái quần lót nhanh chóng được chị nắm gọn trong bàn tay mình.

Cửa phòng vệ sinh mở ra, mấy cô gái líu ríu đi vào. Trung ngồi bên trong nghe mọi người nói chuyện mà khổ sở. Tiếng mọi người đùa nhau, tiếng nước đái xè xè ngay bên như không dứt. Anh không biết đến bao giờ mới được đi ra. Còn chị Hoa nữa, không hiểu chị còn ở đó không

error: Content is protected !!