Trung đến phòng của mình thì cứ thế nằm ngáy. Những nhọc nhằn mấy ngày qua làm anh chưa ngủ yên được lúc nào. Trung cứ thế ngủ mãi khi bị gọi dậy. Anh mở mắt lờ mờ, một khuôn mặt đang gần sát mặt anh, cười nham hiểm. Trung mở hẳn mắt ra, đó là My, cô con gái ông Cục trưởng được bố nhét vào. My khá cởi mở và dễ gần, nên cũng không ai vì cô có bố làm to mà ngại.
– Em định làm gì anh đấy. Anh không phải hạng dễ dãi đâu đấy.
– Nhìn cái bản mặt anh xem. Anh trông thế nào mà em thế nào. Mặt anh nhầu lắm rồi đấy anh biết không. Bản cô nương mà tuyển anh làm hầu còn là phước bảy đời nhà anh đấy. Dậy ngay, sắp đến giờ ông Huấn đảo qua rồi đấy. Em đang giúp anh đấy, đúng là làm ơn mắc oán.
– Cái gì, mấy giờ rồi. THôi bỏ mẹ rồi, gần 10h rồi cơ à. Không ai gọi tôi dậy à.
– Anh ngáy như chết, mọi người lay rồi cấu đấm đá các kiểu anh có dậy đâu. Lúc nãy thằng Liêm có qua gọi anh đấy.
– Cái gì, thằng Liêm phòng Hành chính á. Cái thằng xăng pha…. mẹ ơi nó làm gì anh chưa. Anh thủ thân như ngọc thế này.
– Haha, cái đồ điên. Anh làm như anh là ai mà thủ thân như ngọc. Dậy rửa mặt chải đầu ngay. Lúc nãy mấy ông bà bảo chắc anh tối qua bị vợ hành cả đêm nên giờ kiệt sức.
Trung nhìn cái bản mặt dò xét của My mà chợt buồn cười. Chắc cô cũng tò mò không hiểu có thế thật không. Trung nhìn My mà chợt này ra ý trêu đùa.
– Hôm qua đúng là anh bị vợ hành. Anh làm từ 9h tối đến 6h sáng mới cho vợ đi ngủ. Nên tới công ty ngủ bù tí. Tối nay lại làm một chặp thế nữa.
My nghe Trung nói bỗ bã mà đỏ ửng hết mặt. Cô cũng chỉ nghe thoáng mấy chuyện ấy, chứ không nói toẹt ra như Trung. Cái gì mà làm chuyện ấy từ tối đến sáng, My nghe mà không tin nổi. Chợt bên cạnh có tiếng phì cười, rồi mọi người nối tiếp nhau cười phá lên làm My thấy lạ.
– Em gái ơi. Em đúng là chưa ra đời rồi. Nó nói thế cũng tin. Trông cái tướng nó vợ nó đè ra 5 phút là xịt. Cái gì mà từ 9h tối đến 6h sáng.
Tiếng cười hô hố phụ họa câu nói của bà chị bên cạnh. My nhìn qua Trung thấy anh nhún vai. My biết bị anh lừa. Cô đỏ bừng mặt. Trêu người không được lại bị người trêu. My tiến tới rồi dẫm một phát thật mạnh. Cái giày cao gót 11cm của cô chọc qua lớp giày da chọc vào chân làm Trung hô to vì đau. My mặc kệ, quay lưng đi về phía bàn mình.
Trung đùa vui với My xong chợt thấy vui vẻ. Cuộc đời là vậy, có tiếp xúc có vui vẻ thì mới đỡ tâm lý trong lòng. Trung chạy vội vào toa lét rửa mặt vuốt lại đầu, không ông Huấn nhìn thấy lại càm ràm. Chợt anh trố mắt nhìn, cái mặt anh khác gì gấu mèo. Đứa nào…..đứa nào…vẽ mặt anh thế này. Trung nghĩ ngay tới My, thẩn nào lúc ý cô ấy ghé sát mặt mình thế. Trung cọ rửa mãi mà không sạch, đành phải chạy ra bật cái máy lấy tài liệu ra học bài…à nhầm… làm việc.
Công việc văn phòng lúc rảnh cả buổi lúc cong đít lên. Thế rồi cũng tới trưa, vừa mới dậy chưa bao lâu lại tới giờ ăn. Trung còn đang băn khoăn chưa biết nên ăn gì, vì túi tiền giờ thực sự cạn kiệt. Tiền lương tháng của anh toàn đưa hết cho Mai, chỉ giữ lại 1 ít ăn trưa với trà nước. Mà bữa nhậu hôm kia và tiền nhà nghỉ thâm hụt quá. Lại còn phải đi thuê nhà nữa chứ.
Vừa nghĩ tới xong thì Tào Tháo tới. Chị Miên thấy Trung thì kéo vội Trung đi. Trung lớ ngớ cứ để chị dắt. Ái chà, bàn tay chị trông thế mà cũng đẹp quá, tướng mệnh phụ phu nhân đây. Không hiểu ông xã chị thế nào.
– Chị dẫn em đi đâu thế. Đừng có làm gì tội em.
– Mày đừng có bắt chước mấy thằng phất phơ trong công ty nữa. Mấy câu đó chị nghe nhàm rồi. Dẫn chị đi ăn, chị chỉ mày chỗ thuê nhà.
– Thật hả chị. Chị ăn gì em mời.
– Sao mày kêu sắp hết tiền.
– Với chị thì em không bao giờ keo kiệt. Chị là chị của em cơ mà.
– Đúng là gần mực thì đen. Mày gần với mấy bọn suốt ngày trà đá thuốc lá răng vàng khè ngoài cổng nên giờ nói điêu như nói thật.
– Hì hì, vui đùa tí mà. Nhưng em có nói dối đâu. Trừ phi giờ chị bảo em đi ăn buffet trưa văn phòng, chứ ăn bình thường bún phở thì sao em không mời được chị.
– Nghe thế còn chân thật. Đi ăn bún đậu.
Ăn gì mà xa xôi thế. Đi bộ đến gần 10 phút mới tới. Hàng bún đậu bán đầu một ngõ nhỏ, trông thế mà cũng đông phết. Chị có vẻ khách quen, vào kiếm ghế ngồi không cần hỏi. Cô chủ quán tay cứ thoăn thoắt sắp từng mẹt bún để vào các ghế đỏ cho khách. Chị Miên ăn rất tự nhiên, nhưng Trung thích như vậy. Anh vừa ăn vừa ngắm nghía, đúng là thủ đô… văn vẻ. Mấy cái phố bé tí mà cơ man nào là người, nào là quán nọ hàng kia. Người ta chen chúc nhau trong từng mét vuông đất, chỉ cần chỗ nằm ngủ. Kiếm ăn thì ra vỉa hè của nhân dân anh hùng là có cơm ăn, có khi còn kiếm nhiều hơn anh ngồi văn phòng máy lạnh.
– Này, ngồi thần người ra làm gì thế. Không ăn đi em.
– Em đang mải ngắm phố phường. Hình như qua mỗi năm lại càng đông hơn chị nhỉ.
– Chuyện, đất chỉ có từng đó, người thì cứ sòn sòn tăng thêm. Ăn đi rồi đi xem nhà, ngay trước mắt thôi.
Trung nhìn mà chả biết trước mắt là đâu. Xong chị Miên dẫn đi anh mới hiểu, hóa ra là tòa chung cư cũ phía trước. Căn hộ ở tầng 3, hơi cũ nát. Chị lúi húi mở mấy lớp khóa, kéo cái cửa sắt ra rồi vào. Căn phòng hơi ẩm thấp chắc do lâu không ai ở. Mạng nhện chăng đầy, bụi bặm các kiểu.
– Hơi cũ em nhỉ, có ở được không.
– Nhà của chị à.
– Lấy đâu ra, của em chồng cũ của chị đấy.
– Em…chồng…cũ… chị…..
– Chị ly dị chồng lâu rồi. Cũng không phải chuyện bí mật gì.
– Em xin lỗi, em không biết. Mà ly dị rồi thì liên quan gì em chồng cũ chị.
– Ơ, chả nhẽ ly dị xong thì là hết à. Chị với anh ý thi thoảng vẫn gặp nhau cười phớ lớ. Còn hai đứa con cơ mà. Chị qua nhà bố mẹ chồng vẫn xưng con gọi mẹ như đúng rồi. Chị vẫn nhớ con vợ mới chồng chị tái cả mặt lại khi thấy chị và mẹ chồng gọi nhau, buồn cười phết.
Trung nhìn chị cười, dường như có chút chua chát trong đó. Ai cũng có nỗi niềm của mình, chỉ là không nhất thiết phải sẻ chia điều đó. Em chồng cũ của chị đi xuất khẩu lao động. Gọi kém sang tí nhưng đúng nghĩa. Vì sang đấy vẫn là làm thuê, dù là kỹ sư hay lao động chân tay đều thế. Cái nhà tập thể cũ vứt đấy, vợ con về ngoại hết. Chị được nhờ thi thoảng qua xem thế nào, xem có ai thuê thì cho thuê hộ, kiếm thêm đồng ra đồng vào cho cô em dâu cũ.
Nhưng thế này đúng là không ở được thật, riêng việc dọn dẹp các kiểu rồi còn đi lại đường điện nữa, dây hỏng gần hết rồi. Tường có chỗ tróc, chỗ mốc. Trung nhìn mà hơi khoai, nhưng giá chị đưa ra cũng hữu nghị, mà lại gần cơ quan.
– Sao, có vẻ cũng khó nhỉ. Hay thôi.
– Không, em ở, em ở. Chỉ có điều giờ chưa ở được. Em đi làm thế này, chỉ có 1 ngày rưỡi cuối tuần mới đến dọn dẹp được. Dọn xong rồi đi dây điện, bả chít sơn vẽ cũng phải 4-5 hôm.
– Thế này, thôi chị làm phước cho mày lần chót. Mày qua nhà chị ở nhờ 2-3 hôm. Cuối tuần dọn dẹp đi, chị cho mượn xẻng với chổi. Được chưa.
– Thật hả chị. Hay chị cho em thuê luôn nhà chị, em ở 1 phòng thôi.
– Vớ vẩn. Nhà chị còn con bé lớn. Dạo này nó đang có khóa học tiếng Anh buổi tối ở gần nhà nội nên qua đó chơi tiện học luôn. Qua tháng nó về rồi. Mà chị với mày trai đơn gái chiếc. Mày định làm hỏng thanh danh chị đấy à.
– Ặc, em tưởng thanh danh em ở công ty cực tốt. Có thanh danh chị mới xấu, trêu hết ông nọ ông kia.
– Xí, mấy lão già đó dê chị không được đặt điều. Nói tóm lại mày có đồng ý thì ở từ đây đến hết tuần. Chấm hết.
Thế là cái sự an cư của Trung nó diễn ra như vậy. Trung tính thế là mừng lắm rồi. Tiền nhà thuê cũng mềm, lại còn được nợ. Ở đây 1 mình 1 cõi, không cần biết phòng nọ phòng kia, khỏi lo ai nhòm ngó.
Cuối ngày Trung vác vali hành lý thật muộn. Sáng nay lúc đến anh đã giấu vali thật kỹ. Chả sợ ai biết nhưng không biết vẫn hơn. Cái chỗ công sở này thêu dệt đặt điều tám nhảm nó ăn sâu vào máu rồi. Trung không muốn mất thời gian và sự tập trung vào mấy chuyện như vậy. Anh phi xe tới địa chỉ nhà chị Miên.
Đó là một căn nhà 3 tầng trong ngõ. Cũng khá an tĩnh. Ba lần bấm chuông chị mới ra. Trung dắt xe vào. Đây là lần đầu anh tới nhà chị. Nhà chị cũng như bao nhà khác thôi. Nhưng căn nhà có bàn tay phụ nữ chăm chút nó khác. Nó có chút gì đó hay hay, hấp dẫn kiểu phụ nữ. Từ cách bày biện, hoa hoét, đến những đồ trang trí, dép đi trong nhà….
Chị dẫn Trung lên phòng của mình. Đó là một căn phòng trên tầng 3. Có vẻ không ai ở nên được tận dụng làm phòng chứa đồ. Chiếu đã được thay mới nhưng phòng vẫn còn mùi do lâu ngày không ai ở. Đồ đạc lỉnh kỉnh được xếp tạm lại.
– Hơi bừa, nhưng thôi ở tạm em nhé.
– Thế là tuyệt vời rồi chị ơi. Còn hơn cái nhà chứa hôm qua.
– Đấy, phòng chị chỉ có thế. Có gì em dọn dẹp thêm. Nhà cửa vắng bóng đàn ông, chị cũng lười. Cái gì không dùng hay hư hỏng là chị vứt hết lên đây. Em đi tắm rồi xuống ăn cơm nhé, chị làm dở sắp xong rồi.
Trung để vali xuống một bên. Anh ngồi xuống giường cảm nhận sự tĩnh tại. Mới có vài hôm không có nơi để ngủ mới thấy cái mái nhà nó quan trọng dường nào. Ngồi một lúc đã có vẻ quen mùi phòng, Trung lấy quần áo ra đi tắm, mấy ngày không tắm rồi. Nhà tắm toàn đàn bà con gái dùng có khác, sạch và thơm thế. Cũng chả đẹp và rộng rãi bằng nhà của Trung, nhưng thế là trên cả tuyệt vời rồi. Trung xối nước vào người, cảm nhận sự thư thái của dòng nước làm mát cơ thể. Những căng cứng dần được thả lỏng, anh như chìm vào một trạng thái kỳ lạ một lúc lâu.
Tắm xong chuẩn bị đi ra thì Trung mới ngớ người. Mọi khi ở nhà anh toàn để quần áo trên giường, đi tắm rồi cuốn khăn vào phòng. Trung quên phải đem quần áo vào nhà tắm thay luôn. Giờ ở đây có mỗi cái khăn tắm bé tí đủ che chim. Chả nhẽ lại dùng của chị. Nghĩ chút rồi Trung hé cửa ra, chạy ù lên tầng 3.
Nhưng mới ra khỏi cửa nhà tắm thì Trung đụng rầm cái vào chị. Cú đâm không đau, nhưng thật oái oăm. Trung đang nằm đè lên chị trong tư thế thật mập mờ. Mặt anh đang cách mặt chị có hơn chục phân. Trung ngẩng lên, anh thấy mặt chị cũng đỏ bừng. Hai người nhìn nhau không nói gì. Trung chợt chú ý tới một mảnh trắng ngần nơi dưới cổ chị. Con chim thế nào mất dạy lại phản ứng thái quá, chọc vào chị. Trung vội đứng bật dậy tránh cái tình huống bi kịch này.
– Xin lỗi chị, em quên không lấy quần áo.
– Mày thấy chị ở một mình định dụ dỗ chị phải không. Đau quá đi, người gì như cục sắt, đâm cái ê ẩm cả người.
– Em giờ bắt đầu bị gọi là Trung lợn, sắt gì mà sắt.
– Chả sắt, cái đó của em…như sắt ý.
Chị Miên nói xong mới thấy lỡ lời. Mặt chị và Trung đều đỏ lên. Chị chợt phì cười, đưa tay lên:
– Đỡ chị dậy mau.
– Lên nào, ối giời, chị ăn gì mà nặng thế, tự đứng lên đi.
– Kéo mạnh lên, thế mà cũng lười.
Trung kéo chị mạnh lên, chị đứng dậy nhưng lồn chị chỉ cách chim Trung có chút xíu. Con chim vẫn đang ngỏng lên đầy kiêu ngạo. Chị khẽ nhìn con chim đôi chút, rồi chợt vỗ mạnh vào vai anh:
– Đồ mất nết này, còn không lên thay quần áo. Cứ đứng đợi chị kiểm hàng à.
Trung phì cười rồi chạy vội lên gác. Chị vừa xuống cầu thang vừa lầu bầu kêu đau. Khi Trung xuống thì cơm canh đã thơm phức ấm nóng đang chờ ăn. Anh cũng không làm khách, cứ ăn hết bát này tới bát khác. Chị ăn có vẻ ít, chả bù cái hôm ăn bún đậu ăn gì mà ăn lắm thế. Đàn bà đúng là lạ. Chị cứ ngồi thi thoảng gắp cho Trung ăn. Bữa cơm làm ra chắc chủ yếu vì anh là chính.
Trung no nứt bụng, đến lúc này anh mới ngẩng đầu lên nhìn chị. Chị ngồi đó, khẽ cười nhìn Trung. Trung thấy chị thật đẹp, cái vẻ đẹp của người phụ nữ gia đình.
– Em cảm ơn chị. Bữa ăn ngon lắm. Em mà còn ăn được là em ăn tiếp rồi. Ăn cơm chị em mới thấy nhớ gia đình.
– Ừ, chị biết. Chị nhìn em ăn mới thấy cái cảm giác của gia đình. Xưa chỉ hai mẹ còn, nhiều khi ăn vớ vẩn. Có hôm cũng ăn bình thường, nhưng ngồi một lúc, 2 mẹ con gẩy đũa rồi thôi. Chị thích cái cảm giác được gắp cho người đàn ông ăn, nhìn người đó ăn ngon lành bữa cơm chị nấu.
– Sao chị không kiếm một ai khác. Chị vẫn còn trẻ lắm.
– Đã suýt soát 40 rồi, trẻ gì nữa. Cái tuổi này giờ lấy ai. Con anh con em, phức tạp lắm. Chưa kể có kiếm được người hợp ý không. Chị cứ ngày ngày đi làm, tối về nhìn thấy mặt con. Thôi thế cũng được.
– Do chị không chủ động. Chứ chị mà bắn tiếng thật em nghĩ cơ quan cũng khối ông đủ tiêu chuẩn. Em giờ mới phát hiện ra chị xinh. Hồi trẻ chắc chị cũng hoa khôi ấy nhỉ.
– Tiên sư mày. Ăn cơm của chị mà phát ngôn được thế thôi à. Hồi trẻ chị cũng…thế giờ mặt chị nhàu lắm rồi à. Chị còn hơi bị ngon nhé, hàng họ vẫn ổn không xập xệ tí nào.
– Ặc, để tí em kiểm nghiệm xem thế nào đã.
– Ừ, mày dám thì đi mà kiểm nghiệm. Vào phòng chị bẻ chim cho mà biết tay.
– Chim em chim sắt, chị nãy vừa bảo rồi còn gì.
Chị đỏ bừng mặt, chân dưới gầm bàn đạp Trung cái rõ đau. Trung xuýt xoa cái chân rồi cười sặc lên. Hai chị em cùng cười, những câu trêu đùa hơi tục nhưng làm không khí vui vẻ hẳn.
Ăn xong Trung giành rửa bát. Chị thì cứ bắt anh di ra ngoài. Tự nhiên Trung có cảm giác là lạ. Dường như anh bị hút vào chị, có cái gì đó cứ khiến Trung như muốn tiếp xúc gần chị. Anh chợt nhìn chị, không hiểu sao lại thế.
– Sao nhìn chị ghê thế.
– Em…không hiểu sao…em cứ tự nhiên muốn tiếp xúc gần chị. Chết thật, mị lực của chị cao quá….Ái…đau…em làm gì đâu…đau quá….ôi cái tai em….mai đến công ty….ái…ái…
– Chừa chưa, chị có làm gì đâu mà mày nói như chị dụ dỗ mày. Thích rửa bát thì rửa đi.
Trung rửa bát xong đi ra phòng khách thì chị đang xem phim. Lại một bộ phim Hàn. Bình thường Trung không thích xem nhưng hôm nay anh cũng ngồi xuống cạnh chị. Hai con người cứ lặng lẽ ngồi nhìn tivi. Chị mở lời bàn luận, Trung đáp lời. Dần hai người như bỏ qua bộ phim mà cứ thảo luận về mọi thứ trong cuộc sống. Chị thật sâu sắc và dễ gần, đó là cảm nhận của Trung. Anh tự hỏi sao chồng chị lại bỏ rơi chị được.
Hết phim, Trung lên gác định nghỉ sớm. Chị chợt khẽ giữ Trung lại:
– Cảm ơn em. Tối nay chị thấy thật dễ chịu. Cái cảm giác có người cùng ăn cơm, xem phim, nói chuyện.
– Em cũng cảm ơn chị. Không chỉ về bữa cơm, mà còn về cảm giác của gia đình, của mái nhà chị cho em.
– Thế thì không cảm ơn suông được.
– Vâng, tất nhiên rồi. Thân em đây, sẵn sàng hiến dâng cho chị.
– Cái thằng chó này, mồm không nói linh tinh chỉ được một lúc. Cút.
Chị đứng dậy đấm đá đuổi Trung đi. Anh phá lên cười, chợt cầm lấy tay chị. Chị hơi giật mình, nhưng vẫn để vậy. Trung nắm bàn tay mềm mại của chị trong lòng, khẽ gật đầu với chị. Ánh mắt cảm ơn của anh thay lời muốn nói. Chị cũng cười, chị hiểu điều mắt Trung nói.