Dòng hải lưu ở bãi Trân Châu ôn hòa, quả bóng nổi màu vàng và những chiếc phao cam lềnh bềnh nối với nhau thành môt khu vực thi đấu 200m*1050m hình chữ nhật, bắt đầu từ phao nổi chữ T màu đỏ sẫm, bơi 2 vòng 5000m trở lại vị trí ban đầu.
Mọi sự đã sẵn sàng, tiếng “tuýp” vang lên từ đài quan sát, hơn ba mươi vận động viên nhảy “ào” xuống mặt biển tĩnh. Bơi nước mở không có “dải bơi” giống như trong hồ, nên khi xuống nước, thường xảy ra tình huống tuyển thủ tụ tập tranh giành vị trí.
Ngay khi cuộc thi bắt đầu, cano huấn luyện viên, đội ngũ y tế và cánh truyền thông cũng lên thuyền, nối đuôi đến gần khu vực đấu.
“Em cảm thấy em ấy có thể thắng Trình Triết Phàm?” Diêm Chính xoa cằm, trầm ngâm, “Lần trước em cũng thấy đấy, chênh lệch đó là do năm tháng huấn luyện mà thành, em ấy không thể nhất thời đuổi kịp.”
“Đó là 400m tự do, không phải ở biển.” Tô Liệu suy nghĩ, hỏi ngược lại, “Không phải lúc trước thầy hay phàn nàn không tìm được ai phù hợp cho cự ly dài sao?”
Diêm Chính thấp giọng: “Ừm.”
Dưới trướng ông có không ít hạt giống chủ công cự ly ngắn, có thể nói là dư dả, nhưng trong đội tuyển tỉnh, Diêm Chính chưa từng chọn được hạt giống phù hợp thi đấu nước mở. Chưa từng có vận động viên nam nào ở Trung Quốc chiến thắng hạng mục này trên trường quốc tế.
Luôn có rất nhiều tình huống bất ngờ xảy ra khi bơi nước mở, chẳng hạn như va chạm giữa các tuyển thủ, nhiệt độ nước không ổn định, sinh vật sống dưới nước vân vân.
Diêm Chính từng cố gắng dẫn dắt rất nhiều tuyển thủ, có người làm bá chủ ở hồ bơi, nhưng vừa xuống biển thì bó tay bó chân, có người ngại nước bẩn, có đứa lại bị dị ứng với sứa không dám xuống biển thêm lần nào, còn có loại như Trình Triết Phàm, cảm thấy cùng là hạng mục đánh giá sức bền, nhưng bơi nước mở trong hai tiếng hiệu suất không bằng bơi 1500m trong hồ bơi…
Tô Liệu chăm chú theo dõi đường bơi, bỗng nhếch miệng cười: “Em cảm thấy cậu ấy có thể thắng.”
Diêm Chính không phục liếc anh một cái. Nhưng ông hiểu đứa trẻ Tô Liệu này. Đừng nhìn có vẻ tùy tiện, thực ra rất sâu sắc, nói cái gì cũng suy tính kĩ.
“Dựa vào đâu?”
Tô Liệu nháy mắt sau lớp kính râm: “Chờ cậu ấy thắng rồi em sẽ nói cho thầy biết.”
“Thằng nhóc thúi!”
Ngay tại khúc cua đầu tiên, khoảng cách giữa các tuyển thủ dần được kéo giãn. Tô Liệu ngồi trên cano huấn luyện viên, quan sát người đang dùng tốc độ nhanh nhất dẫn trước —— các tuyển thủ của tuyển tỉnh đương nhiên dẫn đầu, tranh tiên khủng hậu* bơi sát phao hiệu để có lợi thế quay đầu. Du Vũ không tham gia hỗn chiến, nhàn nhã theo sau bọn họ, duy trì khoảng cách ổn định.
(*) Đại loại giống như cố gắng hết sức.
Tô Liệu phát bực theo Du Vũ: “Sao cậu ấy lại bơi vòng?”
Tuy vòng ngoài ít người, nhưng khoảng cách chắc chắn sẽ xa hơn. Không ai lại làm như thế cả.
Diêm Chính im lặng, trầm ngâm trong chốc lát, tự phân tích trong đầu.
Lượt về vòng thứ nhất, Du Vũ không bơi vòng lớn, trái lại bơi sát phao hiệu.
Qua nửa trận đấu, khoảng cách đã nới giãn hoàn toàn. Trình Triết Phàm xông lên trước, cách người đứng thứ hai mấy chục mét. Sau lưng cậu ta, ba cậu chàng từ đội tuyển tỉnh ra sức tranh đua vị trí. Du Vũ vẫn bình tĩnh bơi sau bọn họ, lần này lại bơi một vòng lớn.
Lúc này Diêm Chính mới gật đầu tán thưởng: “Không ngờ thằng quỷ này còn rất thông minh.”
“Thằng bé bơi vòng lớn là có tính toán.” Diêm Chính vươn tay ước lượng trên mặt nước, “Dưới biển hẳn là có một dòng hải lưu chảy về phía tây, rộng cỡ này.”
“Khi em bơi về phía đông, bơi sát phao hiệu sẽ chịu lực cản của dòng nước, cũng giống như “chạy ngược gió” vậy. Bơi xa phao hiệu có thể giảm tác động của đối lưu, bớt tiêu hao thể lực.”
Tô Liệu nhất thời bừng tỉnh: “Há, cho nên khi bơi vòng về, dòng chảy sẽ “thuận” trợ lực cho cậu ấy, nên cậu ấy lại bơi sát phao hiệu!”
Diêm Chính gật đầu: “Không sai. Trong thi đấu nước mở rất nhiều chuyện có thể phát sinh, vận động viên biết cách tìm vị trí thích hợp dưới nước, cũng là một nhân tố trọng yếu quyết định thành tích.”
Bốn mươi phút trôi qua, Tô Liệu ngồi trên cano bắt đầu sốt ruột, nói gì đến vận động viên dưới nước sẽ thấy thế nào. Mồ hôi từ cổ anh lọt vào bên trong áo phông, từng giây từng phút trôi qua dài đằng đẵng.
Diêm Chính nhàn nhã nói, cự ly dài là hạng mục thể thao cô đơn nhất. Trong hồ bơi còn có khán giả reo hò, cổ vũ, còn bơi nước mở thì khó mà có. Không như marathon thi trên đất bằng, dưới nước chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Cuối cùng, cuộc đua bước vào 500m nước rút. Tuyển thủ hạng hai và ba từ đội tuyển tỉnh dường như đã cạn kiệt sức lực, tốc độ giảm đi đáng kể. Du Vũ đột ngột tăng tốc, trong nháy mắt, khoảng cách của cậu và người đứng nhất Trình Triết Phàn rút ngắn một nửa.
Ngay cả Diêm Chính cũng hơi kinh ngạc —— rất khó tưởng tượng, sau khi bơi gần 5000m, còn có thể đột phá trong 400m cuối cùng với tốc độ tương đương 400m cá nhân. Tốc độ này được xem là bình thường trong nội dung 400m đơn, nhưng lại vô cùng nổi bật trong giai đoạn nước rút của trận đấu cự li dài.
“Cố lên —— ”
“Cố lên —— ”
Khán đài nhộn nhịp hẳn ở 200m cuối cùng. Khi người dẫn đầu lọt vào tầm mắt, tiếng hoan hô lập tức lớn lên, thậm chí có người còn kích động chạy theo tuyển thủ trên bờ.
Các bạn học Nhị Trung hò reo ầm ĩ, Vương Bằng Bồng hận không thể mang theo cái loa lớn, cậu kích động vỗ lên lưng Mao Khải Kiệt: “Đến — — — anh em ơi —— ”
“Nhị Trung! Quyết thắng!”
“Người nhà mình ở đâu vậy? Xa quá tôi không nhìn rõ!”
“Sau này tụi mình phải đội mũ bơi sặc sỡ mới được.”
Thời điểm Du Vũ sóng vai cùng Trình Triết Phàm, âm thanh cổ vũ ồn ào trên bờ truyền vào tai cậu…
“Quyết tâm muốn thắng, không ai cản được!”
“Nhị Trung! Quyết thắng!”
Bởi không có đường bơi phân cách, người bên cạnh quạt nước, so với sóng biển càng hung mãnh hơn. Trình Triết Phàm rẽ sóng, thỉnh thoảng lại văng lên mặt Du Vũ, vị mặn xộc vào khoang miệng. Bọt nước trắng xóa sóng sánh đập vào mắt kính, Du Vũ không còn nhìn rõ phía trước.
Khi vừa hòa mình với biển, Du Vũ thầm tưởng tượng ra rất nhiều thứ như tiền thưởng khi được quán quân, hoặc nếu cậu đánh bại Trình Triết Phàm, cậu ta sẽ có vẻ mặt gì, hay liệu Diêm Chính có thay đổi cái nhìn về cậu không… Nhưng vào thời khắc mấu chốt để chiến thắng, trong đầu cậu chỉ còn duy nhất một ý nghĩ ——
Cậu không muốn những giọt nước này che mất tầm nhìn của cậu!
Cậu muốn nhìn bầu trời xanh thẳm, đứng dưới ánh nắng rực rỡ, cậu muốn ngắm trọn biển khơi rộng lớn —— mà khi tất cả những thứ đó từ từ mở ra trước mắt cậu, Du Vũ biết mình đã vượt qua Trình Triết Phàm.
Mặt trời rực rỡ hơn bao giờ hết, nước biển sánh lên màu lam đậm, tiếng hoan hô nhức óc quanh quẩn bên tai, không còn bất kì trở ngại nào ngăn cản cậu về đích!
Du Vũ vươn tay đập “bốp” lên thành phao. Cậu quay đầu lại, nhìn Trình Triết Phàm và một cậu bạn khác ở Tỉnh đội lần lượt về đích, vẻ mặt có hơi hoang mang.
Cậu nằm ngửa trên mặt nước, lồng ngực dường như đang run run, hưng phấn giống như điện giật thiếu chút nữa khiến cậu nghẹt thở.
Cậu thắng?
Vượt qua sáu vận động viên của tuyển tỉnh giành quán quân?
Tiếng hoan hô trên khán đài thật lâu không dứt. Diêm Chính tắt động cơ máy, để cano lênh đênh trên biển: “Được rồi, giờ có thể nói rồi chứ?”
Tô Liệu chậm rãi nói: “Ngày nọ em vô tình phát hiện thời gian cậu ấy nín thở dưới nước có lẽ gấp ba lần em, nên đã tìm một ít tài liệu.”
“Em đã xem xét một số khả năng: Một, dung tích phổi của cậu ấy tương đối lớn; Hai, khả năng chịu đựng cacbon dioxit mạnh; Ba, khi cơ thể thiếu oxi, lá lách có thể tạn thời cung cấp hồng cầu dự trữ —— cho dù là nguyên nhân gì, điều này cho thấy cậu ấy có thể nín thở lâu hơn bất cứ ai trong thể thao.”
Tô Liệu giải thích: “Em biết tốc độ bứt phá của Du Vũ vô cùng nhanh, vì cậu ấy không cần hít thở trong thời gian đó. Hơn nữa, coi Trương từng cho chúng em kiểm tra thể chất, sức mạnh của cậu ấy không bằng em, nhưng sức bền thì luôn vượt trội hơn. Cho nên, dù Du Vũ luôn nói cậu ấy giỏi nhất là 400m tự do, nhưng em nghĩ cậu ấy chưa hiểu rõ năng lực của mình, cậu ấy thích hợp với bơi cự ly dài.”
“Còn nữa, nghe nói quê cậu ấy ở ven biển Hoa Khê, từ nhỏ vùng vẫy trên biển. Nên trong bơi nước mở, cậu ấy có ưu thế trời cho, những đứa nhỏ đã quen với hồ bơi hoàn toàn không cách nào so sánh được.”
Diêm Chính nghe xong, liên tục gật đầu ba cái “Được”.
“Em có vẻ quan tâm bạn học này nhỉ?”
Tô Liệu bĩu môi: “Không hề. Chỉ là tiện đưa ra phỏng đoán dựa trên quan sát và dữ liệu có sẵn, sau đó chứng minh thông qua thực nghiệm là phương pháp nghiên cứu cơ bản nhất.”
Diêm Chính nở nụ cười: “Là bạn tốt mới quen được chứ gì?”
Tô Liệu giật giật khóe môi, ánh mắt lập tức trở nên ghét bỏ: “Không phải.”
Diêm Chính: “?”
“Cậu ấy chặn em.”
Diêm Chính: “…”
Ông không định can thiệp chuyện bọn nhỏ cãi nhau, chỉ xoa đầu Tô Liệu, ngữ khí mềm mỏng: “Nếu em mang thứ nhiệt huyết này vào sự nghiệp vật lý, chắc ba em sẽ rất vui.”
Tô Liệu bất mãn tránh khỏi tay ông: “Đừng nhắc đến vật lý với em.”
*
Phần lớn vận động viên đã lên bờ, nhưng chưa rời đi, đợi tổ trọng tài thống kê thành tích cuối cùng, lập tức trao giải.
Vẻ mặt Trình Triết Phàm u ám, nhìn chằm chằm Du Vũ hồi lâu, không chủ động mở miệng. Ngược lại Du Vũ tìm cậu ta trước: “Này, lần trước ở Nhị Trung, cậu nói với Tô Liệu câu đó là có ý gì?”
Trình Triết Phàm nhất thời không kịp phản ứng: “Cái gì?”
“Cậu nói thứ Tô Liệu cầu mà không được gì gì đấy.”
Trình Triết Phàm vốn tưởng Du Vũ sẽ nhân cơ hội châm chọc mình, có hơi kinh ngạc: “Cậu chỉ muốn hỏi tôi câu này?”
Du Vũ mờ mịt nhìn cậu ta, vẻ mặt không thèm che giấu —— tôi với cậu có gì để nói sao? Không nói về Tô Liệu chẳng lẽ nói về cậu?
“Cậu không ——” Trình Triết Phàm mới vừa mở miệng, lập tức nuốt chữ “biết” xuống. Cậu ta quay đi: “Cậu tự đi mà hỏi.”
Du Vũ nhíu mày, không tiếp lời nữa.
Trình Triết Phàm và Tô Liệu quen nhau sao? Có lẽ còn rất thân, dù sao cuối tuần nào Tô Liệu cũng đến Tỉnh đội tập luyện, hơn nữa quan hệ với Diêm Chính tốt như vậy, chắc cũng biết Trình Triết Phàm từ hồi bé tí.
Du Vũ chợt nghĩ lại Tô Liệu ngày đó hỏi mình ——
“Rốt cuộc với cậu bơi lội có ý nghĩa gì?”
Du Vũ suy nghĩ một chốc, quyết định đem vấn đề đẩy cho Trình Triết Phàm. Cậu không biết Tô Liệu trong não nhiều hạt CPU đến cùng đang suy nghĩ gì, nhưng cậu biết, xuất phát từ nguyên nhân nào đó, Tô Liệu có vẻ rất khó chịu với câu trả lời của cậu.
Ngược lại, Trình Triết Phàm trả lời rất ngắn gọn, thẳng thắn: “Vì thắng.”
Còn không chờ Du Vũ tiếp lời, cano của Diêm Chính cũng cập bờ, đi theo phía sau rõ ràng là tên họ Tô nào đó. Chợt Diêm Chính mạnh dạn vẫy tay với ban tổ chức, giọng nói oang oang: “Khoan khoan —— tụi nhỏ ở top đầu đều là dân chuyên nghiệp. Thời tiết hôm nay tốt, tôi đưa chúng nó đến trải nghiệm, không nên chiếm dụng giải thưởng của mọi người!”
Nói rồi ông vung tay lên, vòng mấy người, bao gồm cả Du Vũ.
Du Vũ: “?”
Tôi không phải?
Tôi không có?
1000 tiền thưởng của tôi?
Cậu muộn mang giãy giụa: “Ơ, chờ chút —— ”
Người trong hiệp hội bơi lội tỉnh đều quen biết nhau, trọng tài chính cười híp mắt với Diêm Chính: “Đều là học sinh của anh đấy à? Huấn luyện viên Diêm cực khổ quá, chúc mừng, chúc mừng nhé, hạt giống tốt không thôi!”
Nội tâm Du Vũ hết sức phức tạp, rất muốn hét to một tiếng “Tôi không quen biết người này”, chợt bắt gặp ánh mắt Diêm Chính quét trên người mình, trái tim cậu “thình thịch” đập nhanh hơn.
Diêm Chính ngoắc tay với cậu, ra hiệu cậu đến bên cạnh ông.