Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đam Mỹ Cắt Sóng Chương 13

Chương 13

5:19 sáng – 21/05/2024

“Du Vũ đúng không?” Diêm Chính tháo kính mắt xuống, nở nụ cười, “Nào, lại đây.”

Hàng mi dày của Du Vũ khẽ run, ánh mắt lướt qua Tô Liệu và nhóm bạn nhỏ tuyển tỉnh hiếu kì, hít sâu một hơi. Diêm Chính dẫn cậu đến bờ biển cách xa bục thưởng và khán đài, tiếng ồn ào huyên náo dần biến mất, gió biển thổi qua tai, sóng biển gợn êm đềm.

Diêm Chính đạp một chân lên tảng đá lớn, khuỷu tay chống lên đầu gối, quay đầu nhìn về biển khơi rộng lớn: “Trước đây em thường bơi ở biển?”

Du Vũ không chối “Ừ”.

Diêm Chính vẽ hai vòng trên không trung: “Nếu hôm nay họ bắt phải bơi thêm 5000m nữa, có làm nổi không?”

Du Vũ chưa từng thử bơi 10000m mà không nghỉ ngơi, cậu nhìn chằm chằm mặt biển óng ánh đốm bạc, ma xui quỷ khiến gật đầu.

“Tốc độ bơi 5000m của em hôm nay khoảng 57 phút. Nếu có thể duy trì thế này, em chắc chắn phải xếp hạng một hạng hai thi cự ly dài toàn quốc. Chưa bàn đến chuyện những năm rồi em không được huấn luyện chuyên nghiệp, thành thật mà nói, thầy rất kinh ngạc.” Diêm Chính nghiêng đầu, ngỏ lời mời, “Thế nào, nhóc, cho em thêm một cơ hội, có muốn đồng hành cùng thấy lấy giải vô địch cự ly dài toàn quốc không?”

Du Vũ mím môi thành một đường thẳng, không tiếp lời.

“Hầy, thầy nói em này bạn học nhỏ, em khá đặc biệt đấy.” Diêm Chính vỗ vai cậu, “Lần trước thua Trì Triết Phàm ở Nhị Trung em không buồn, lần này thắng cả đội tuyển tỉnh em cũng chẳng vui vẻ thế?”

Du Vũ oán thầm: Một ngàn tệ tiền thưởng không cánh mà bay, em có thể vui nổi sao?

“Là một vận động viên không thể không có tâm tranh đấu.” Diêm Chính vỗ vỗ cậu, “Em thiếu điều đó.”

Du Vũ hơi nhíu mày, dường như không đồng ý với đánh giá của đối phương: “Em không thích thua.”

“Tất cả mọi người đều không thích thua.” Diêm Chính lớn tiếng trả lời, “Làm gì có ai thích thua cuộc? Quả thật em không muốn bị đánh bại, nhưng vẫn còn thiếu một chút khát vọng thắng.”

Ông chỉ tay về phía sau: “Bốc đại đứa trẻ nào trong đội của thầy, cho dù là Tô Liệu hay Trình Triết Phàm —— nếu thầy hỏi chúng có muốn giành vô địch toàn quốc không —— chúng nhất định sẽ dõng dạc nói với thầy, vô địch toàn quốc đã là gì, thứ chúng muốn là vô địch thế giới!”

Du Vũ đảo: “Cũng không thể khoác lác như vậy.”

Diêm Chính cau mày: “Chuyện này sao có thể gọi là khoác lác? Đây rõ ràng là ——” ông chưa dứt lời, đã bị Du Vũ đột ngột cắt ngang.

“Em và bọn họ không giống nhau. Nếu em đã đồng ý mang chức vô địch về cho thầy,” Cậu nhìn thẳng Diêm Chính, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, “Vậy em nhất định sẽ là nhà vô địch toàn quốc.”

Gió biển lùa vào mái tóc ước nhẹp của cậu. Trong giây phút đó, Diêm Chính phát hiện trong ánh mắt của chàng trai trẻ ánh lên vệt sáng trong suốt mà ông chưa từng được thấy, khiến trái tim ông đập nhanh một cách khó hiểu.

Diêm Chính xoa mũi, không tiếp tục nói về “khát vọng thắng” nữa, chỉ nói: “Vậy ý em thế nào, cuối tuần có đến tuyển tỉnh tập luyện không?”

Du Vũ cụp mắt: “Cho em thêm chút thời gian, em sẽ suy nghĩ thật kỹ.”

“Được. Nghĩ đi.” Diêm Chính gật đầu, “Em phải cân nhắc cho kĩ. Huấn luyện không phải là chuyện của một người, em bỏ thời gian, huấn luyện viên bọn thầy cũng bỏ nhiều công sức. Thầy nói thẳng với em, huấn luyện cự ly dài khổ cực hơn cự ly ngắn rất nhiều, nếu hôm nay tâm trạng tốt thì đến, ngày mai không muốn thì đi, tốt nhất không nên lãng phí thời gian của nhau.”

“Vâng.”

“Vậy thầy cho em số. Nghĩ thông thì gọi cho thầy.”

Du Vũ theo bản năng đưa tay mò túi quần, chợt nhận ra mình đang mặc quần bơi, điện thoại cất trong tủ đồ. Cậu định quay về lấy, lại bị Diêm Chính cản lại: “Không sao, không vội. Tiểu Liệu có số của thầy, chốc nữa thầy bảo nó gửi cho em.”

Du Vũ gật đầu, yên lặng nhìn ông.

“Thôi, ” Diêm Chính vung tay, xem như là nói chuyện kết thúc, “Đi thay quần áo đi.”

Bên phía khán đài, ban tổ chức đã bắt đầu trao giải. Trọng tài lập danh sách thứ tự mới, tuyển thủ xếp thứ tư đột nhiên trở thành quán quân, đang hào hứng đứng trên bục lĩnh thưởng cười ngoác miệng. Du Vũ liếc mắt nhìn thấy, quay đầu rời đi, tâm tình có chút phức tạp.

Điều kiện buồng tắm của công viên Trâu Châu còn tốt hơn so với không ít hồ bơi nhân tạo. Du Vũ tắm rửa xong xuôi, quấn một chiế khăn làm khô người, rồi khoác balo ra cửa.

Tô Liệu khoanh tay, dựa vào cửa chờ cậu.

Hai người im lặng nhìn nhau.

Thật ra Du Vũ có vài lời muốn hỏi anh, lại không biết phải nói thế nào, trái lại Tô Liệu rất thoải mái đưa tay ra: “Đưa điện thoại cho tôi.”

Du Vũ nhíu mày: “Làm gì?”

“Cho cậu số điện thoại Diêm lão đầu.”

Du Vũ không khỏi trào phúng: Trước mặt thì một câu “thầy Diêm” hai câu “chú Diêm”, sau lưng biến thành “Diêm lão đầu”, thật không hổ là Tô Liệu. Cậu cúi đầu mở khóa, không định đưa điện thoại cho anh: “Cậu đọc số.”

Ai ngờ đối phương trực tiếp từ cướp điện thoại trong tay cậu.

“Tôi —— đệt!” Du Vũ duỗi tay muốn lấy lại, Tô Liệu quyết tâm không trả cho cậu, hai ngón tay thoăn thoắt thao tác trên màn hình, nhanh chân bỏ chạy. Công viên nước rất lớn, Tô Liệu thấy cách đó không xa có một tảng đá cao, ba chân bốn cẳng nhảy lên.

Du Vũ đuổi theo phía sau anh, chửi ầm lên: “Cậu phát bệnh hả!”

Tô Liệu mở weixin, tìm ID của mình rồi gỡ chặn, sau đó mới ném điện thoại lại cho Du Vũ: “Một câu không hợp đã chặn người ta, giống như công chúa nhỏ, ai mà dỗ nổi.”

Du Vũ: “…”

“Tôi cho cậu số lão Diêm.” Tô Liệu rút điện thoại trong túi quần, “Cậu tự lên hệ với ổng.”

Sau đó, điện thoại Du Vũ khẽ rung. Cậu cúi đầu nhìn, thấy “Tô Liệu đẹp trai nhất vũ trụ” gửi một dãy số, xem ra người nào đó vừa tự gỡ chặn, tiện thể đổi biệt hiệu luôn.

Du Vũ: “…” Không biết xấu hổ à?

Cậu xóa biệt hiệu, đổi thành “ngốc hơn cả ngốc”.

Buồng tắm cách đài thi đấu khá xa. Tô Liệu vịn vào vách đá, tò mò leo lên, đôi mắt đột nhiên phát sáng.

“Oa, đẹp ghê!”

Hai tay anh dùng sức bám, nhẹ nhàng nhảy lên chóp tảng đá, ngồi xếp bằng xuống.

Du Vũ cũng cùng leo lên.

Ở vị trí này trùng hợp có thể quan sát toàn bộ biển Trân Châu, từ trên cao nhìn xuống, nước biển loang từ nhạt sang đậm, ven bờ một mảnh xanh biếc trong vắt, tựa như màu trời phía xa. Ánh sáng rực rỡ khiến người ta có chút chói mắt, nhưng không hề có chút cảm giác nực nội, gió biển quét qua da dẻ, thậm chí còn rất mát mẻ.

Du Vũ ngồi xuống cạnh Tô Liệu, rốt cuộc vẫn hỏi ra câu mình vẫn luôn kìm nén: “Này, là cậu gọi Diêm Chính tới à?”

Tô Liệu nháy mắt, lộ ra vẻ mặt vô tội: “Cái gì? Tôi không có.”

Du Vũ nhíu mày, không tin lắm: “Vậy tại sao Trình Triết Phàm lại nói tôi khích đểu bọn họ?”

Ngoại trừ Tô Liệu, còn có ai có thể làm chuyện này?

“À, cái này hả —— vừa nãy trên cano thầy Diêm nói với tôi,” Tô Liệu giải thích, “Đội tuyển tỉnh vẫn luôn tìm kiếm tuyển thủ bơi nước mở, nhưng không có hạt giống tốt.”

“Ông ấy nói, mấy tên nhãi chủ công cự ly dài trong đội ngại mệt, không ai tự nguyện đăng kí hạng mục này. Sau đó, ông ấy nghe cô Trương kể Nhị Trung chúng ta định tham gia trải nghiệm một lần, thế là nảy ý mượn cậu “kích thích” Trình Triết Phàm, nên thuận miệng khiêu khích cậu ta mấy câu. Cậu xem, không phải tụi nó tới thật đấy thôi?”

Du Vũ vẫn nhíu mày: “Vậy sao hôm nay cậu lại không xuống nước, một mình bỏ chạy theo Diêm Chính?”

Tô Liệu chớp mắt, vẫn ra vẻ vô tội như cũ: “Tôi không muốn bơi thôi, không phải tôi đã nói từ đầu là không thích bơi nước mở rồi à? Tại sao hôm nay too xuất hiện ở đây cậu phải là người rõ nhất chứ?”

Du Vũ: “……” Ừm, cũng có lý.

Du Vũ sắp xếp câu trả lời của Tô Liệu trong đầu, không phát hiện mâu thuẫn gì, nhưng vẫn luôn thấy lạ ở đâu đó. Cậu xác nhận lần cuối: “Thật sự chuyện hôm nay không liên quan đến cậu?”

Tô Liệu ngoan ngoãn gật đầu: “Không có.”

Du Vũ đảo mắt, chợt nở nụ cười: “Vậy thì tốt.”

Tô Liệu: “?”

Du Vũ ngả người về sau, nằm trên tảng đá được mặt trời sưởi ấm, duỗi thẳng tay chân: “Dù sao tôi cũng không định đồng ý với Diêm Chính. Tôi không muốn đến đội tuyển huấn luyện, uổng công sức của ông ấy.”

“Cậu đùa gì thế?” Tô Liệu nghe vậy, nhất thời nổ tung, “Cậu không định đến đội tuyển tỉnh?!”

Du Vũ nhắm hai mắt, cố ý không trả lời.

Tô Liệu hiển nhiên có chút tức giận, đẩy vai Du Vũ, tốc độ nói ngày càng nhanh: “Không phải chứ, lần trước người ta không coi trọng cậu thì cậu tự kỷ, giờ họ mời cậu đến cậu lại không muốn đi? Rốt cuộc là bị sao vậy?”

Lúc này Du Vũ mới híp mắt, khóe miệng lười biếng kéo lên, liếc nhìn Tô Liệu: “Chuyện có liên quan đến cậu đâu, kích động thế làm gì?”

Tô Liệu: “……”

“Được đó Du Vũ, tiến bộ rồi, còn học được cách chơi khăm người khác.” Tô Liệu nắm tay thành nắm đấm, duỗi ngón út, “Trước tôi nghĩ não cậu chỉ có cỡ này.” Sau đó anh rụt ngón út lại, đổi qua giơ ngón giữa: “Giờ cho cậu tăng hai cấp.”

Du Vũ lôi chiếc khăn trên cổ quật vào người kia, mắng: “Tôi biết ngay là cậu gọi đến.”

Tô Liệu tránh né công kích, trở tay kéo chiếc khăn, giọng điệu bất mãn: “Nói. Sao lại biết?”

“Trực giác.” Du Vũ lạnh lùng liếc mắt anh, “Nhìn biểu cảm của cậu là biết xạo ke.”

Tô Liệu xoa má, cảm thán kĩ năng diễn xuất của mình không tồi mà. Anh cũng trở người nằm xuống, vắt một chân lên, nghiêng đầu nhìn Du Vũ: “Vậy khi tôi nói thật thì có bộ dạng thế nào?”

Vài mẩu chuyện nhỏ hiện lên trong đầu Du Vũ. Khi Tô Liệu không nói dối, anh sẽ vô cùng tự tin, khóe miệng lúc nào cũng có cảm giác cười như không cười, hơn nữa còn rất ——

“Tiện.” Du Vũ gật đầu, giống như khẳng định, “Lúc cậu nói thật trong cứ thế nào ấy. Giờ lại biết điều ra mặt, khác thường ắt có trá.”

Tô Liệu: “…”

Đột nhiên, Du Vũ nghiêng người sang, túm cổ áo Tô Liệu cổ, hung dữ mắng: “Đều tại câun nhiều chuyện, bằng không thì một ngàn tệ kia đã thuộc về tôi.”

Tô Liệu không cam lòng yếu thế, cũng tiện tay tóm chặt cổ áo đối phương: “Vị bạn học này có thể nhìn xa trông rộng một chút không? Sau này vào đội tuyển tỉnh có giải, còn thiếu tiền đem về sao?”

Du Vũ ngẫm nghĩ, cảm thấy rất có đạo lý, mới coi như thôi.

Chỉ là, đợi tới khi đoạt giải trong tuyển tỉnh thì không kịp sinh nhật năm nay của mẹ cậu.

Tô Liệu hỏi: “Vậy rốt cuộc cậu có đến hay không?”

Du Vũ lẩm bẩm: “Tôi suy nghĩ thêm.”

Tô Liệu vốn định nói “Này còn suy nghĩ gì nữa”, nhưng nghĩ đến ba của Du Vũ, cuối cùng vẫn không khuyên thêm. Anh nhắm mắt lại, tận hưởng tiếng gió bên tai, tiếng sóng lớn rì rào vào tiếng chim hải âu ríu rít: “Cậu nghĩ đi, tôi ngủ một lát, đừng có làm ồn à.”

Một lát sau, Du Vũ dùng chân nhẹ nhàng đá đá bắp chân của anh: “Ngủ chưa đấy?”

Tô Liệu nhắm hai mắt, đạp một cú trả lại: “Tôi đang ngủ, con mẹ nó cậu ngậm miệng.”

Du Vũ: “…”

Cậu im lặng một chốc, rồi lại lay cẳng chân Tô Liệu.

Tô Liệu mở mắt ra, nổi giận: “Cái gì?”

Du Vũ chăm chú ngắm bầu trời, không dám nhìn thẳng Tô Liệu, lời trong miệng ấp úng: “Cái kia —— tại sao —— ”

Lại đối xử tốt với tôi vậy?

Mấy chữ ngắn ngủi mắc kẹt trên khóe môi Du Vũ, bị cậu miễn cưỡng nuốt xuống. Trong mười lăm năm từng trải ít ỏi của mình, cậu hiểu không có bữa trưa nào là miễn phí. Bất kể “được” cái gì đều có “đánh đổi” tương ứng. Nếu cậu muốn mua một đôi giày mới, cậu phải tranh thủ kiếm tiền tiêu vặt; Nhị Trung tặng cậu một suất học, cậu phải chiến đấu cho vinh quang của trường.

Du Vũ không biết nên diễn tả nỗi hoang mang và bất an trong lòng thế nào, cuối cùng, đành lớn tiếng hỏi: “Đưa tôi vào đội tuyển tỉnh có ích gì cho cậu?”

error: Content is protected !!