Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đô Thị Cuộc Liên Hôn Sai Lầm Chương 20: Lo Cho Vợ Con

Chương 20: Lo Cho Vợ Con

5:48 chiều – 27/05/2024

Ba mẹ Vân Tú thỉnh thoảng ngồi nghe hai cô trò đàn nên Thụy Khanh không thấy ngại nữa, chỉ là nãy giờ Minh Hoàng ngồi đó mà cô say sưa dạy đến mức không hề hay biết. Thật cũng nể cô quá rồi.

Như mấy lần trước, Thụy Khanh chỉ gật đầu nhẹ chào anh, rồi quay sang chị Vân và anh Toàn: “Em lên phòng dạy Vân Tú học bài đây ạ.”

“Hai cô trò nghỉ mệt chút đi. Khanh dạy nãy giờ cũng đuối rồi. Không cần lên đó dạy liền đâu em.” Chị Vân nhìn cô trìu mến.

Anh Toàn thì la con gái: “Vân Tú đừng đu cô như vậy. Con nặng rồi, xuống đi cô Khanh mệt đó.”

Vân Tú tuột xuống nhưng vẫn cố cãi: “Con hông có nặng mà, cô Khanh ẵm con nổi mà cô há?” Bé lại bám vào chân Thụy Khanh.

“Dạ không sao đâu anh chị.” Thụy Khanh hiền từ.

Minh Hoàng nhìn cô dịu dàng mà không tin. Ra là cô chỉ khó chịu với mỗi mình anh. Chẳng biết anh làm gì ghê gớm mà mỗi lần gặp nhau, lông tóc cô đều dựng ngược. Cô không thích anh ra mặt, cũng chẳng buồn che giấu nỗi ác cảm dành cho anh. Nghe cô nói chuyện với hai vợ chồng Quốc Toàn, anh cứ nghĩ cô là thành viên của gia đình.

Trong khi bên phía ông bà Hưng, cô lại bị hắt hủi. Nhìn cách cô cư xử với gia đình này, anh có thể nhận ra cô không phải kiểu người gai góc, bất trị. Nhưng hà cớ gì ba không thương, mẹ không yêu? Thụy Khanh càng ngày càng khiến anh tò mò. Bất giác anh đã bị cuốn vào cuộc sống của cô mà chính bản thân anh cũng không nhận ra.

“Vân Tú không chào chú Hoàng sao?” Chị Vân nhắc con gái.

Vân Tú lập tức khoanh tay chào anh, nhưng rồi lại bám Thụy Khanh. Lần trước còn bịn rịn chia tay anh, giờ có cô giáo liền bỏ quên anh. Nhịn không được Minh Hoàng ngó hai cô trò chọc ghẹo:

“Vân Tú hết thích chú Hoàng rồi, chỉ biết mỗi cô giáo. Chú Hoàng buồn quá!” Anh diễn cứ y như thật.

Con bé nghe thế ngước lên nhìn anh rối rắm: “Con cũng thích chú Hoàng, nhưng mà con thích cô Khanh hơn.” Vô cùng thẳng thắn thừa nhận dứt khoát.

“Vậy là chú Hoàng không bằng cô Khanh.” Anh giả vờ buồn bã, hại bé con rối hơn nữa.

Minh Hoàng nhìn hai cô trò người ta, khóe miệng anh bất giác cong lên. Anh đang muốn chọc tiếp nhưng thấy kangaroo Thụy Khanh có vẻ mất kiên nhẫn, đành phải thu liễm tính tình.

Thụy Khanh và Vân Tú lên lầu học bài. Minh Hoàng tiếp tục ngồi trò chuyện với Quốc Toàn. Chị Vân vào bếp chuẩn bị bữa tối. Trò chuyện thêm một lúc Quốc Toàn nghĩ Minh Hoàng sẽ đứng dậy ra về, nhưng lạ một điều là anh vẫn nấn ná ở lại.

Chị Vân bước ra nài nỉ Minh Hoàng ở lại ăn tối với hai vợ chồng. Anh lắc đầu từ chối nhưng lại không đứng lên ra về. Đúng lúc này Thụy Khanh và Vân Tú cũng đã học bài xong. Hai cô trò đang đèo nhau nhích từng bậc thang xuống lầu.

Nghe tiếng động ở thang, ba người không hẹn mà cùng nhìn lên, thấy kangaroo mẹ đang bồng kangaroo con xuống. Nhìn cảnh này không ai có thể nhịn cười. Xuống đến bậc thang cuối cùng, Thụy Khanh thả Vân Tú chạm đất. Cô kéo giỏ lên vai định chào ba mẹ Vân Tú ra về, nhưng chị Vân đã mở miệng giữ lại:

“Khanh ở lại ăn tối đi. Chị làm đồ ăn nhiều, ngon lắm. Mấy lần trước bảo em ở lại, em cứ tìm cách ra về. Lần này mẹ chị gửi đặc sản lên rất nhiều. Em không ở lại ăn là chị giận em luôn.”

Thụy Khanh nhìn chị khó xử. Còn chưa biết tìm lý do gì để từ chối thì Vân Tú lại bám vào chân cô mè nheo: “Cô Khanh ở lại ăn cơm với con. Hông cho cô Khanh về đâu. Ăn xong rồi cô dạy con vẽ nữa.”

“Vân Tú không được nháo.” Anh Toàn la con gái.

Chị Vân bước tới kéo tay Thụy Khanh đi vào phòng ăn, không cho cô cơ hội để chối từ nữa. Anh Toàn lãnh nhiệm vụ tiễn Minh Hoàng ra về. Vì lịch sự, anh Toàn vẫn lên tiếng giữ bạn ở lại ăn cơm thêm một lần nữa. Anh Toàn chỉ nói theo phép lịch sự, không nghĩ Minh Hoàng nhận lời. Thế mà lạ thay, lần này Minh Hoàng gật đầu: “Thôi cũng được. Hôm nay ăn tối cùng gia đình mày cho nó tình cảm.”

Hai ông lững thững kéo nhau vào nhà ăn. Chị Vân thấy Minh Hoàng ở lại cũng ngạc nhiên. Chị định hỏi sao anh chưa về, may mà kịp thắng lại. Hỏi kiểu đó chẳng khác nào có ý đuổi bạn thân.

Vân Tú thấy ba Toàn dẫn chú bạn thân vào, lập tức hưng phấn, buông tay cô Khanh chạy đến kéo tay anh nhí nhố: “Chú Hoàng cũng ở lại ăn cơm với con hả chú? Vui quá đi!” Bé con nhảy cẫng lên.

Ngày thường ba mẹ bận rộn, khách khứa tới nhà cũng ít ỏi và toàn người lớn, bé chẳng có bạn bè nhiều. Mấy người lớn thì đâu ai chịu bỏ thời gian với bé, ngoại trừ cô Khanh của bé. Giờ có anh chịu làm thân với bé, nên bé thích anh là điều hiển nhiên.

Vẫn chiêu cũ, Vân Tú bám vào chân anh. Anh đương nhiên cao lớn và khỏe hơn Thụy Khanh, nên Vân Tú như con kiến bám vào cột đình. Cân nặng của bé không ảnh hưởng đến anh. Trông anh thật thoải mái ung dung. Chẳng bù cho Thụy Khanh mỗi lần bé con bám, nhìn cô vất vả di chuyển thấy mà thương.

Minh Hoàng bồng bé con lên người, ngó Vân Tú, rồi kín đáo liếc Thụy Khanh, nhịn không được lại chọc: “Chú Hoàng với cô Khanh, Vân Tú thích ai nhất?”

Thụy Khanh nghe anh hỏi vậy, mặt không vui nhìn anh như phê phán. Cần gì làm khó trẻ nhỏ, giỡn vậy chẳng vui tí nào. Hai vợ chồng nhà nọ cũng nhìn bạn thân lạ lùng. Hôm nay anh lại chịu khó đùa, còn kéo cô giáo vào, đây đâu phải phong cách của anh.

Quốc Toàn chơi với anh bao nhiêu lâu, biết anh không thích làm thân với người lạ. Cớ gì hôm nay còn kín đáo nhìn cô giáo, trông mặt vui vẻ ra phết. Hai vợ chồng nhìn nhau khó hiểu nhưng không nói gì. Chị Vân còn cười vui vẻ lao theo ghẹo con gái:

“Con gái thích ai nhất nói cho mẹ nghe nè.”

Vân Tú nhìn từng người khó xử. Bé vẫn thích cô Khanh nhất, nhưng giờ cũng hiểu nói vậy chú Hoàng sẽ nghỉ chơi với bé. Trả lời sao bây giờ? Khó quá thì thôi không trả lời là tốt nhất.

Ngoài Thụy Khanh, ba người lớn còn lại nhiệt tình đùa, muốn Vân Tú trả lời cho bằng được. Bé con khôn lanh úp mặt vào lòng chú Hoàng, dứt khoát không trả lời gì hết.

Thụy Khanh không nhìn nữa, cô phụ chị người làm dọn bàn ăn. Minh Hoàng đang ẵm Vân Tú nhưng mắt kín đáo ngó cô đang bày biện giúp người ta, tự nhiên khóe môi anh lại cong lên trong vô thức.

Chị Vân kéo Thụy Khanh ngồi xuống bên cạnh, anh Toàn ngồi một bên với Minh Hoàng. Bé Tú cứ lăng xăng không biết ngồi bên nào. Chị Vân nhìn con gái buồn cười hỏi bé muốn ngồi với cô Khanh hay chú Hoàng? Bé con trả lời không do dự muốn ngồi với hai người luôn. Anh Toàn và chị Vân cười phá lên. Minh Hoàng cũng mím môi ngăn nụ cười không nói gì. Chị Vân nổi máu nghịch ngợm:

“Vậy Hoàng sang đây ngồi với Thụy Khanh, để Vân sang ngồi với anh Toàn. Bé Tú ngồi cùng với cô Khanh và chú Hoàng nha.”

Minh Hoàng nhìn Thụy Khanh dù không nói gì, nhưng biểu cảm của cô chẳng khác gì Vân Tú lúc nãy, vô cùng rối rắm khó xử. Chọc được cô tự nhiên trong lòng anh thấy vui vui.

Rồi không đợi hai vợ chồng kia nói thêm lần nữa, anh đã tự động đứng lên đổi chỗ với chị Vân. Bé Tú đương nhiên vui sướng nhất, chạy đến ngồi giữa chú Hoàng và cô Khanh, miệng mồm líu lo:

“Chú Hoàng ơi, con muốn ăn tôm. Chú Hoàng lột tôm cho con với cô Khanh đi.”

“Khụ, khụ!” Thụy Khanh sặc nước miếng ho khan. Gò má cô hơi ửng hồng, cất giọng ngăn bé con càng quấy: “Vân Tú ăn đi. Cô Khanh không thích ăn tôm.”

Thụy Khanh trái lòng nói ra, kỳ thực tôm nướng muối ớt là món ăn cô thích nhất.

“Chuyện ăn uống của hai cô trò nhà này giao cho mày nha Hoàng.” Anh Toàn khóe mắt đầy ý cười.

“Được thôi, mày cứ lo cho vợ mày bên kia.” Anh cũng nhìn thằng bạn cười cười.

“Vậy mày lo cho vợ con mày, à nhằm lo cho bé Tú và Thụy Khanh đi.”

Chị Vân nghe ông chồng nói cười phụt cả cơm, vô cùng mất hình tượng. Thụy Khanh thì mặt đỏ như trái đào. Vân Tú thấy ba mẹ cười thì thích chí vỗ tay, chẳng hiểu gì câu chuyện của mấy người lớn. Bé chỉ lạ một điều là sao cô Khanh không chịu gắp đồ ăn, đầu của cô lại cúi xuống thật thấp.

Vân Tú là bé ngoan và biết quan tâm đến người khác. Cô Khanh không gắp thịt ăn, như vậy không có sức khỏe. Mẹ đã nói phải ăn rau và thịt nữa mà. Thế là bàn tay nhỏ bé cố gắng gắp thịt bỏ vào chén cô. Nhưng gắp không chuyên nghiệp, bởi vậy được nửa đường cục thịt lại rớt xuống.

Chú Hoàng vô cùng biết điều, ngó thấy bé con vất vả mãi mà không xong, chú Hoàng nhiệt tình giúp đỡ. Dù khoảng cách giữa cô Khanh và chú Hoàng là bé Tú, vậy mà tay chú vẫn dài, vươn ra gắp đồ ăn bỏ gọn gàng vào chén cô Khanh. Hành động của chú báo hại tay cô Khanh run như ngày đó ở nhà, xém chút lại rớt chén cơm.

“Cám ơn anh!” Thụy Khanh nhìn anh lịch sự.

Anh không nói gì chỉ tiếp tục gắp tôm vào chén cô, bên cạnh có bé Tú mời chào: “Chú Hoàng gắp nhiều tôm cho cô Khanh giống cho con vậy nè. Chú Hoàng thương cô Khanh giống Vân Tú nha chú Hoàng.”

Lần này thành công khiến anh bị sặc. Cặp vợ chồng nhà nọ cũng cười không cần hình tượng. Minh Hoàng bị Vân Tú đánh lén không kịp trở tay, đứng hình mất một giây rồi quay về trạng thái ban đầu. Dù sao anh cũng là đàn ông, đao thương khó xâm nhập, nói chi mấy lời vô tư của trẻ con. Chỉ lạ một điều là nghe bé Tú nói thay vì khó chịu, anh lại thấy vui vui trong lòng.

Thụy Khanh thì không được bình tĩnh giống anh. Dù cô không ưa anh, không có vụ mắc cỡ trước anh, nhưng bàn ăn còn có anh Toàn và chị Vân, anh cứ gắp thức ăn cho cô, cô nuốt không trôi. Từ ban đầu cô đã không có hảo cảm với anh. Giữa cô và anh lại còn có Trúc Khanh ở giữa. Cô không muốn có sự liên quan nào với anh, không muốn mối quan hệ gia đình trở nên tồi tệ hơn.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào

2. Thoát Xác, Lỡ Ngã Vào Lòng Anh

3. Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án

4. Dư Tình Nan Liễu

=====================================

Thụy Khanh ăn không nổi nhưng phải ráng lùa hết chén cơm. Trong miệng cô không cảm nhận được vị gì. Vất vả một lúc cũng xong, cô đứng dậy nhìn cả bàn ăn tìm cớ bỏ chạy: “Em ăn xong rồi. Em xin phép dọn chén trước.”

Chị Vân lập tức đứng dậy ấn cô ngồi xuống: “Tầm bậy, mới ăn có một chén sao mà no được. Em ăn như vậy bảo sao không gầy. Giờ chị hiểu sao càng ngày em càng mong manh rồi. Đang ở năm cuối mà không chịu ăn uống cho đàng hoàng.”

Giọng chị trách móc như chị gái dành cho em út khiến Thụy Khanh có chút cảm động, lại nhớ đến những người thân trong nhà mình, cô bất giác muốn rơi nước mắt nhưng ráng kìm lại.

Bé Tú tinh ý, cô Khanh buồn, bé cảm nhận được ngay: “Cô ơi, cô đừng buồn, đừng có khóc mà. Cô khóc con cũng khóc nữa.”

Con bé vừa nói, Minh Hoàng lập tức nhìn sang, ngó thấy khuôn mặt tang thương của cô, tự nhiên lòng anh nhoi nhói mà không hiểu vì sao. Anh Toàn cũng nhìn Thụy Khanh tội nghiệp, sợ cô khóc, giọng anh cũng giả lả:

“Con gái của ba, còn không chịu kéo cô giáo ngồi xuống ăn cùng con thêm một chén nữa. Cô giáo gầy quá sẽ không đủ sức dạy con đâu.”

Thụy Khanh vội vàng ngăn lại: “Em no thật rồi. Em xin phép anh chị cho em về nha. Hôm khác em lại ăn tối cùng mọi người.”

“Con hông chịu đâu. Cô Khanh hứa ăn xong vẽ công chúa với con mà. Cô hông được về.” Vân Tú chí chóe.

Thụy Khanh đành phải quay sang dỗ bé con. Lúc này Minh Hoàng mới thấy được khóe mắt và hốc mũi cô hồng hồng, báo hiệu nội tâm đang thổn thức, lòng anh lại nhói lên.

“Vân Tú ngoan. Tí nữa cô về nhà học bài xong rồi cô sẽ vẽ hai công chúa cho con luôn, chịu không nè?”

Vân Tú nghe được hai bức tranh trong lòng cũng vui, nhưng vẫn muốn có cô Khanh ở chơi lâu hơn. Thế mà chưa gì cô Khanh đã đòi về, bé rất buồn nên không chịu gật đầu.

Thụy Khanh thấy mình có lỗi, mọi người đang ăn uống ngon lành, vì cô đứng dậy khiến người ta phải dừng lại bữa cơm để năn nỉ cô ở lại. Tự nhiên cô quẫn bách: “Em xin lỗi mọi người ăn tiếp đi ạ.”

Chị Vân không đành lòng: “Em có lỗi gì đâu, sao cứ hay xin lỗi mọi người. Ăn không nổi thì thôi để chén đó đi, tí nữa chị dọn. Em tranh thủ về, mai còn đi học.”

Thụy Khanh được chị đồng ý, nhanh chóng đứng dậy chào anh Toàn và Minh Hoàng. Thế là Vân Tú cũng đứng lên theo cô giáo và mẹ ra cửa, bỏ hai người đàn ông ngồi lại bàn ăn, tự nhiên ai cũng no ngang.

(Còn tiếp)

error: Content is protected !!