Tiễn Thụy Khanh về, hai mẹ con dẫn nhau vào, mặt Vân Tú buồn xo. Anh Toàn nhìn con gái an ủi:
“Mai cô giáo lại đến dạy con mà.”
“Nhưng con vẫn buồn, muốn cô Khanh ở với con hà.” Vân Tú nói như sắp khóc.
Minh Hoàng không ngờ bé bám Thụy Khanh đến mức này. Đâu phải dễ lấy lòng con nít, cô phải thế nào bé con này mới thích cô như vậy. Cả hai vợ chồng bạn thân của anh cũng thích cô. Như vậy tư cách cô đâu có tệ. Nghĩ đến đây anh lại nhớ cách hành xử của ông bà Hưng, rồi lại cảm thấy khó hiểu.
Anh nhìn Vân Tú dỗ ngọt: “Chú biết nhà cô Khanh. Chú đưa Vân Tú sang đó ở nha.”
Anh chỉ đơn giản trêu bé để thay đổi không khí, nhưng không ngờ lại tiết lộ khía cạnh khác. Cho nên nghe anh nói vậy, hai vợ chồng lập tức quay sang nhìn anh. Anh Toàn mở miệng trước:
“Mày biết nhà Thụy Khanh hả?”
Không giấu được nữa, Minh Hoàng trả lời thẳng thắn: “Biết, biết rõ nữa là khác.”
“Chả trách thấy Hoàng lạ lùng, bữa nay còn chịu ngồi đây ăn cơm với vợ chồng mình. Ra là có âm mưu.” Chị Vân lại nghĩ theo chiều hướng khác. Trong đầu chị đang cho là anh có ý với cô giáo của con gái nên mới chịu ngồi lại.
Minh Hoàng nhìn nụ cười ra vẻ ta đây đã hiểu của chị Vân, anh cũng buồn cười nhưng lười đính chính. Anh chỉ giải thích nhẹ nhàng gia đình Thụy Khanh và gia đình anh rất thân nhau.
Anh Toàn nghe vậy bật thốt. Thì ra bối cảnh của Thụy Khanh không phải bình thường. Đoán được hai vợ chồng bạn thân đang một bụng thắc mắc, Minh Hoàng khẳng định luôn:
“Gia thế Thụy Khanh rất khủng. Cô là con gái của đại gia chuyên cung cấp thiết bị cho giàn khoan và thăm dò dầu mỏ.”
Minh Hoàng nhìn hai vợ chồng thằng bạn đang há hốc miệng mà vui vẻ. Chị Vân cảm thán chả trách lúc đầu thấy tướng tá và cốt cách của Thụy Khanh, chị cũng nghi nghi. Nhìn phong thái là biết con nhà giàu, nhưng tiếp xúc gần thấy cô bé bình dân, và có vẻ sống rất khổ sở, không dư dả, suốt ngày chỉ đi trên chiếc xe đạp cà tàng, nên chị mới nghi ngờ suy nghĩ của mình. Chị cứ tưởng cô bé nghèo khổ, nhưng tại tướng sang vậy thôi. Ra là giả trang vi hành thật.
Thật ra Minh Hoàng cũng không hiểu hoàn cảnh của Thụy Khanh lắm. Anh nói ra suy nghĩ của mình với hai vợ chồng bạn: “Dường như Thụy Khanh ở nhà không được chào đón bằng em gái. Ba mẹ cô bé chỉ thương cô em kia.”
“Ủa gì kỳ vậy. Làm cha mẹ kiểu gì bất công vậy?” Anh Toàn chưng hửng.
“Tao quan sát thấy vậy thôi, cũng đâu có hiểu gì.” Minh Hoàng lắc đầu.
“Vậy la gia thế khủng nhưng hoàn cảnh sống của Thụy Khanh chẳng dễ chịu. Em đoán thế nên mặt con bé lúc nào cũng buồn. Nhiều khi em nhìn thấy thương con nhỏ.”
Chị Vân không nhịn được cũng nói ra suy nghĩ của mình về Thụy Khanh. Minh Hoàng cũng cảm thấy khổ sở thay cho cô. Ba người lớn không hay tự nhiên chủ đề lại chuyển sang hướng Thụy Khanh. Đặc biệt là Minh Hoàng, anh đã không nhận ra càng ngày anh càng bị cuốn vào vòng xoáy cuộc đời cô.
* * *
Trúc Khanh ngồi một mình trong phòng buồn bực. Bao lâu rồi anh Hoàng không ghé thăm cô. Lòng cô mong anh mấy hôm nay nhưng ngại nói ra. Cô cứ nghĩ hai đứa đi chơi mấy lần, anh đã có cảm tình với cô, cũng mong gặp cô như cô đã mong anh.
Thế mà hơn cả tháng nay, anh không tới cũng chẳng gọi điện thoại hay nhắn tin cho cô. Mấy lần cô hỏi ba sao anh không đến, cô biết ba sợ cô buồn nên nói giảm nói tránh rằng anh rất nhiều dự án. Nhưng cô bất an, dường như anh chỉ xem cô như em gái, thay vì người anh đang tìm hiểu.
Trúc Khanh cũng chưa rõ lòng mình với anh là thế nào, nhưng cô biết một điều rằng cô thuộc kiểu người không chịu được thất bại. Trước giờ điều cô muốn chưa bao giờ không với tới được. Ba mẹ sẽ làm mọi thứ để đáp ứng mong muốn của cô. Cô là bảo bối của cả nhà.
Cô độc chiếm tình thương yêu và sự cưng chiều của ba mẹ, giờ cũng muốn có được anh Hoàng. Cô không chắc mình có yêu anh hay không, chỉ biết là cô hài lòng anh, vui khi thấy anh và không hề ác cảm chuyện kết hôn cùng anh.
Cho đến giờ, trong suy nghĩ cô anh là chồng tương lai. Từ nhỏ đến lớn cô không giao thiệp bên ngoài nhiều, nên không có mối quan hệ khác. Ngoài các bạn nam học cùng lớp, cô chưa thấy người con trai nào khác ngoài anh. Trong mắt cô anh hoàn hảo nhất, bạn nam cùng lớp không thể sánh bằng.
Giờ cô nhớ anh, muốn được gặp anh, thế mà anh lại không đến thăm. Tinh thần cô không vui nên sức khỏe bị ảnh hưởng. Cô không thoải mái, ba mẹ cũng phát sầu theo. Ba nói đã mời anh Hoàng sang nhà, sao đợi hoài anh ấy vẫn chưa đến? Cô biết là không nên khiến người ta thấy mình quá lệ thuộc, sẽ làm người ta mệt mỏi và sinh tâm lý chán nản, nhưng cô lại không ngăn được suy nghĩ muốn gọi cho anh.
Trúc Khanh cầm điện thoại trên tay, chần chừ một lúc rồi cũng nhấn nút gọi. Lúc này Minh Hoàng đang trong phòng họp với nhân viên, nhìn thấy điện thoại của cô, anh có chút bất đắc dĩ. Anh hiểu lâu rồi mình không sang là không phải với cô, nhưng anh cũng không thể ép lòng mình. Anh chỉ xem Trúc Khanh như em gái, hoàn toàn không có sự nhớ nhung kiểu người yêu.
Anh phát hiện mình và ông bà Hưng đã sai khi gieo hy vọng cho Trúc Khanh. Điều anh lo sợ đã xảy ra, cô thật sự quyến luyến anh. Trúc Khanh là cô gái nhỏ, thân lại mang bệnh tật yếu đuối, anh nên mở miệng thế nào để từ chối cô đây? Nếu cô ghét được anh thì tốt biết mấy, ít ra sẽ không gây khó xử cho cả hai. Anh có thể thẳng thắn nói ra cảm nghĩ của mình.
Giờ Trúc Khanh gọi đến, anh từ chối thì không nỡ mà tiến tới cũng không xong. Thật tiến thoái lưỡng nan. Mấy ngày trước ông Hưng đã gọi nhắc khéo anh, muốn mời anh sang nhà. Anh có thể nghe ra giọng ông phiền muộn, mong anh đến cứu nguy. Dù ông lão luyện trên thương trường bao nhiêu, cố giả vờ xem nhẹ mọi chuyện, nhưng tình thương con gái không thể nào che giấu được.
Minh Hoàng cứ nhìn điện thoại với biểu cảm do dự khiến các nhân viên khó hiểu. Sếp họ trước giờ đâu có thái độ thiếu quyết đoán thế này. Với những cuộc gọi quan trọng, sếp sẽ ra phòng ngoài nghe rồi quay lại. Với những cuộc gọi không cấp thiết, họ sẽ thấy sếp lập tức úp điện thoại xuống bàn. Thế sao giờ trông như không biết phải làm sao. Vị sếp anh minh của họ đâu rồi?
Cả bọn kín đáo nhìn anh nhưng không dám biểu hiện gì, cũng không thể tiếp tục cuộc họp khi sếp đang thả hồn đi hoang. Sếp nhìn màn hình điện thoại một lúc, rồi để xuống tiếp tục cuộc họp. Dù không nói gì nhưng ai cũng nhìn ra tâm trạng sếp đã bị cuộc gọi vừa rồi ảnh hưởng. Sếp nhanh chóng cho ý kiến và kết thúc cuộc họp trong vội vã rồi ra khỏi phòng, bỏ lại sau lưng bao thắc mắc của đám nhân viên.
Minh Hoàng đi về phía phòng riêng, ngồi vào ghế xoay ở bàn làm việc. Trong đầu sắp xếp xong ý nghĩ rồi mới gọi lại cho Trúc Khanh. Điện thoại chỉ reo một chuông đã nghe giọng Trúc Khanh bên kia mừng rỡ:
“Anh Hoàng rảnh rồi sao?”
“Ừ, anh vừa họp xong.”
“Vậy là lúc nãy em gọi đã làm phiền rồi.” Trúc Khanh áy náy.
“Không sao đâu.”
Trúc Khanh vì ngượng nên chưa biết nói gì thêm. Minh Hoàng cũng đang cố sắp xếp ngôn từ để tiếp chuyện cô gái. Chưa khi nào anh thấy bản thân bế tắc đến mức này. Thời gian chết trôi qua chậm chạp.
“Cả tháng nay anh nhiều dự án quá nên có chút bận, không sang chơi với Khanh được. Em có gì vui không? Kể anh nghe đi.” Giọng anh cứ như nói chuyện với em gái nhỏ, thật là làm khó cho anh.
“Không có gì vui hết. Anh Hoàng không đến thăm em, em càng buồn hơn.”
Nghe Trúc Khanh nói vậy lẽ ra anh phải vui và có chút thỏa mãn, thế nhưng anh lại thấy nặng nề. Có lẽ anh giống một nửa đàn ông trên thế giới này, chỉ thích chinh phục và theo đuổi. Chuyện gì quá dễ dàng lại cảm thấy nhàm chán. Thật sự nói chuyện với Trúc Khanh, anh cảm thấy mệt mỏi vì phải sắp xếp ngôn từ và phải hết sức dè dặt.
Trong một giây, não anh xuất hiện suy nghĩ về Thụy Khanh. Anh biết mình không nên so sánh nhưng tự nhiên anh nhận ra, dường như nói chuyện với cô nàng kia anh chẳng cần phải e dè, cẩn trọng. Anh vô cùng thoải mái tự nhiên, còn giờ lại gò bó đến mệt mỏi tâm can.
“Trúc Khanh sắp thi học kỳ chưa?” Anh phải ráng tìm chuyện để nói.
“Dạ chưa. Ngày kia trường em có tổ chức hòa nhạc. Anh Hoàng có thời gian không ạ?”
Minh Hoàng gần như phản xạ có điều kiện, anh chuẩn bị từ chối nhưng ráng nuốt xuống. Anh nghĩ hay là lợi dụng cơ hội này để nói rõ cho cô biết. Ông nội và ba mẹ cô muốn cho hai đứa thêm thời gian, nhưng anh hiểu mình muốn gì và cần gì. Cô bé này không phải mẫu người anh thích. Quan trọng là cảm xúc không có, anh sợ để lâu lại khó xử cho tất cả mọi người. Nghĩ vậy nên Minh Hoàng đồng ý tối hôm đó sẽ đến đón cô vô trường xem hòa nhạc.
Được anh hứa Trúc Khanh vui sướng, gác điện thoại rồi cô cứ mỉm cười. Ông bà Hưng nhìn cô cười mà lòng thắt lại. Con gái của hai người quá xúc động. Chỉ một cuộc trò chuyện với Minh Hoàng đã khiến cô vui như vậy, sau này không có anh, cô sẽ thế nào? Tự nhiên hai người run rẩy trong lòng. Ai cũng nhận ra mình đã đi sai nước cờ.
Trúc Khanh lại không hiểu được nổi lòng của ba mẹ. Cô đang mơ màng với viễn cảnh sắp được đi chơi với Minh Hoàng, nên miệng luôn treo nụ cười vui sướng hạnh phúc, và lòng bắt đầu đếm ngược thời gian để được gặp anh.
Vất vả chờ rồi cũng đợi được tới ngày hẹn. Trúc Khanh bắt stylist phải trang điểm thật đẹp, đòi bà Hưng kéo hết quần áo rải đầy trên giường, để chọn chiếc đầm cô cho là đẹp nhất. Khuôn mặt cô bừng lên sức sống, chẳng có dấu hiệu mệt tim như mấy ngày chờ đợi vừa qua.
Con tim tội nghiệp của cô cứ mệt, rồi lại khỏe khiến hai vợ chồng bà cũng lao đao theo. Cho đến lúc này ông bà hoàn toàn nghiệm ra hai người đã sai khi nghe lời cô lần vừa rồi. Lẽ ra phải mạnh mẽ cản trở, đừng nghe theo rằng cô có thể khiến cho Minh Hoàng thích mình. Chuyện đó chẳng bao giờ khả thi.
Con gái của mình bệnh hoạn làm sao có thể thu hút được ai. Thêm nữa kiểu người quyết đoán như Minh Hoàng đâu có thích hợp với con bé. Thà lúc trước từ chối ngay, con bé chỉ buồn một lúc rồi thôi, còn hơn bây giờ đã lún sâu.
Bà chẳng biết tình cảm Trúc Khanh dành cho Minh Hoàng thế nào, có khi không phải là tình yêu. Chỉ tại ông bà gieo vào lòng cô về tài năng của anh, vô tình hại cô mơ mộng. Cuộc sống của cô nhỏ hẹp, người con trai tài ba cô gặp lần đầu tiên là Minh Hoàng, cho nên chỉ số cảm xúc theo đó bị lệch lạc. Cô đâu biết rằng bên ngoài có thể còn nhiều người giỏi giang hơn anh. Giờ nói ra chuyện này có phải muộn rồi không?
Thời gian gần đây bà đã nghe chồng nói sơ về ý định của Minh Hoàng. Cậu ta chỉ xem Trúc Khanh như em gái. Bà chỉ sợ buổi đi chơi tối nay cậu ta sẽ nói thẳng với Trúc Khanh. Chẳng biết con bé có chịu nổi cú sốc này không. Bà hy vọng mọi chuyện suông sẻ, mong cho con gái bình yên.
(Còn tiếp)