Minh Hoàng dìu Trúc Khanh theo sau ông bà Hưng xuống lầu ăn cơm trưa. Như bao lần trước, hai vị phụ huynh chỉ quan tâm con gái nhỏ, chẳng buồn ngó ngàng đến con gái lớn. Bữa trưa đã được dọn ra nhưng không có bóng dáng Thụy Khanh. Theo phản xạ, Minh Hoàng lại vuột miệng hỏi:
“Thụy Khanh không ăn cùng gia đình sao cô chú?”
Hai ông bà nghe anh hỏi liền khựng lại, có chút sượng sùng. Khuôn mặt Trúc Khanh đang vui lập tức xụ xuống. Biểu cảm của ba người khiến anh khó hiểu. Và thắc mắc cũ lại quẩn quanh tâm trí anh. Thụy Khanh đã gây ra chuyện động trời gì mà không được gia đình chào đón?
Ông Hưng giỏi xã giao và quen ứng biến với mọi tình huống nên xử lý rất nhanh. Ông nói chị người làm lên gọi Thụy Khanh xuống ăn trưa. Thụy Khanh nghe chị Tâm gọi, trong lòng cô run lên. Cô không muốn ngược đãi bản thân mình. Nếu phải ngồi ăn cùng mấy người bọn họ, sợ con tim tội nghiệp của cô cũng không chống chọi được.
Chẳng biết tự bao giờ cô lại sợ những người được nhân danh là gia đình thân thuộc. Cảm giác xa lạ bao trùm tứ chi. Đối mặt với người thân, cô như đang rơi vào đáy đại dương u tối, hoang mang và hoảng sợ. Nếu có thể, cô tình nguyện để bụng đói, thay vì ngồi ăn trưa cùng mọi người. Nhưng sợ uy nghiêm của ba, nên Thụy Khanh đành thất thểu đi xuống lầu.
Minh Hoàng đang ở cạnh ghế Trúc Khanh, ông bà Hưng ngồi đối diện. Bàn ăn hình chữ nhật, chia làm hai phía. Thụy Khanh ngồi bên nào cũng cảm thấy không ổn. Cô rối rắm nên không biết Minh Hoàng đang kín đáo quan sát và thấy được biểu tình như ăn phải ruồi bọ của cô. Nhìn cô như lạc lõng giữa gia đình của mình, anh lại động lòng trắc ẩn.
Sau vài giây cân nhắc, Thụy Khanh lại ngồi bên cạnh mẹ, cố gắng không làm thân với Minh Hoàng, tốt nhất là xem như xa lạ. Và để giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân, Thụy Khanh co cụm trên bàn ăn. Minh Hoàng không hiểu rõ tình huống gia đình cô, chỉ thấy cô không gắp đồ ăn, thế là anh cất giọng quan tâm:
“Sao Thụy Khanh không ăn đồ ăn? Cổ tay em bị thương, phải ăn đủ chất mới mau hồi phục.”
Bị anh điểm danh bất thình lình, Thụy Khanh run tay, biểu tình của ông bà Hưng cứng lại, Trúc Khanh xụ mặt như đang hỏi sao anh quan tâm chị gái của cô làm chi? Anh chỉ có thể quan tâm cô, chị gái không được xen vào giữa anh và cô.
“Tôi không sao. Cám ơn anh!” Làm ơn đừng hỏi tôi nữa, trong bụng Thụy Khanh đánh lô tô.
Thế nhưng Minh Hoàng làm sao nghe được tiếng lòng của Thụy Khanh. Giờ anh chỉ thấy cô tội nghiệp, nên quan tâm theo bản năng:
“Chiều nay đừng dạy Vân Tú nữa. Anh đã gọi Quốc Toàn báo em cần phải nghỉ ngơi thêm một tuần.”
“Không cần đâu mà. Dù sao cũng cám ơn anh.”
Thụy Khanh dù không ngước lên nhưng vẫn cảm nhận ánh mắt không vui từ mọi phía bắn sang cô. Tự nhiên cảm giác khó thở lại đè nặng khiến cô no ngang. Thụy Khanh bèn nhanh chóng đứng dậy.
“Lúc sáng con ăn sáng trễ nên giờ không ăn nổi nữa. Con xin phép lên phòng trước.” Rồi cô nhìn thoáng qua anh: “Anh Hoàng ở chơi.”
Thụy Khanh nói rồi đi như chạy lên phòng, bỏ lại ánh mắt khó hiểu của Minh Hoàng sau lưng. Không khí lúc nãy đầy gượng gạo, giờ không có Thụy Khanh nó liền trở lại bình thường.
Trúc Khanh mấy giây trước mặt mũi kém vui, giờ lập tức hớn hở. Cô nói líu lo, nhõng nhẽo với ba mẹ và Minh Hoàng. Vì cô là ma bệnh nên chẳng ai nỡ trái ý cô. Ông bà Hưng trước giờ chiều cô vô điều kiện, giờ Minh Hoàng cũng đáp ứng mọi yêu cầu của cô.
Đúng là có Minh Hoàng, tâm trạng Trúc Khanh tốt hơn nhiều. Ông bà Hưng vừa mừng, vừa lo. Mừng là tâm trạng cô ổn, sức khỏe sẽ khá hơn. Lo là cô quá để ý đến Minh Hoàng. Nếu một ngày anh không đến, con gái ông bà sẽ thế nào?
Ông bà đã nhận ra mình sai khi cố gán ghép Minh Hoàng cho cô. Lẽ ra hai người nên thấy ngay từ đầu anh và cô không phải cặp đôi phù hợp. Giờ nói ra đã muộn lắm rồi phải không?
Minh Hoàng lại không nghĩ rắc rối như ông bà Hưng. Anh chỉ đang nghĩ ăn một bữa cơm bình thường cho Trúc Khanh vui. Anh và cô không hợp là người yêu, nhưng anh có thể xem cô như em gái mà đối đãi.
Mối quan hệ của hai gia đình thân thiết bao đời nay, cho nên anh cũng xem ông bà Hưng như cô chú trong nhà. Anh không nhận ra rằng mình thật sự đã bị cuốn vào cuộc sống phức tạp của các thành viên trong ngôi nhà này.
* * *
Đồng hồ báo thức reo vang, Thụy Khanh ngồi dậy chuẩn bị chạy đến trường. Cô đã nói rõ với Minh Hoàng ngày hôm qua rằng mình có thể tự đi, hy vọng anh hiểu ý cô. Cô thật sự không mong dính líu đến anh.
Trưa hôm qua, sau khi Minh Hoàng quay về công ty, ba mẹ và Trúc Khanh đã hằn học với Thụy Khanh. Dù cô cố giải thích chỉ vì anh tốt bụng mới cho cô quá giang. Cô và anh hoàn toàn trong sáng. Cô không tranh giành gì với em gái hết. Thế nhưng ba người chẳng ai tin lời cô nói.
Em gái cô bề ngoài dịu dàng nhưng khi giận lên thật đáng sợ. Mặt em xanh tái. Ba mẹ sợ em có chuyện, lao vào dỗ em, quy hết mọi trách nhiệm cho Thụy Khanh. Càng ngày cô càng thấy ba người thân trở nên xa lạ. Và rồi trong đầu cô xuất hiện ý định hạn chế về nhà. Cô sẽ viện cớ trường kiến tập xa, nên ở lại khu tập thể. Thực chất là cô dọn qua ở với hai người bạn và chỉ về nhà vào dịp cuối tuần. Cô sẽ nói chuyện với ba mẹ sớm.
Thụy Khanh hy vọng hôm nay Minh Hoàng sẽ không xuất hiện trước cổng nhà cô, nếu không tinh thần cô sẽ mệt mỏi dài dài. Biết rằng đi xe buýt sẽ mất thời gian nhiều, nhưng Thụy Khanh tình nguyện ngồi trên phương tiện công cộng, đông người lạ xung quanh, còn hơn thở chung bầu không khí với anh trên chiếc xe sang trọng.
Thụy Khanh thay nhanh quần áo cho kịp giờ đến trường. Trời buổi sáng sớm, sương vẫn còn đọng trên những phiến lá. Con vẹt nhiều chuyện cô nuôi thấy cô hối hả, bắt đầu nhảy nhót trong lồng như đang bị ai hun khói. Thụy Khanh sợ nó quá ồn ào, bèn chạy đến bỏ đồ ăn, châm thêm nước vào chén nó. Con quỷ nhiều chuyện hò hét:
“Thụy Khanh dễ thương! Thụy Khanh xinh đẹp!”
Cô mà biết nó tào lao như vậy ngày trước đã không dạy nó nói mấy lời bậy bạ này rồi. Ngày xưa còn nhỏ nuôi nó, chỉ vì nghịch ngợm nên dạy nó nói nhảm. Giờ thì hay rồi, con quỷ này lúc nào có khách, nó sẽ hét vang tên cô. Nó manh động đến mức cô chẳng dám dẫn nó xuống vườn địa đàng nhiều.
Ai bảo nó đi theo chủ nhân chẳng có tí trọng lượng nào trong nhà, nên mỗi lần muốn mang nó xuống vườn, chỉ dám lén lút. Nhưng con vẹt này lại không hiểu nỗi khổ tâm của chủ, cứ canh lúc có mặt ba cô, nó lại hét vang tên cô. Ba cô ở bên ngoài thì đạo mạo, lịch sự, thừa kiên nhẫn. Tiếc là với cô, mấy đức tính tốt đẹp này trốn đâu mất.
Thụy Khanh chạy nhanh xuống lầu. Sợ chạm mặt ba mẹ, nên cô chỉ có thể chuồn khỏi nhà thật sớm. Vừa đẩy cửa ra, Thụy Khanh đã thấy xe Minh Hoàng đậu gần đó. Tự nhiên tim cô rung lên, nhịp đập theo đó rối loạn. Dù không làm gì khuất tất, nhưng bản năng khiến cô quay đầu lại nhìn lên lầu.
Còn may trời giúp cô, Trúc Khanh không có ở ban công. Thụy Khanh thở ra nhè nhẹ. Càng ngày cô càng thấy mình sao giống phường trộm cướp, cứ sợ bị người ta bắt gặp dù chẳng làm gì sai trái.
Minh Hoàng ngồi ghế sau. Thấy Thụy Khanh đi ra, anh vội mở cửa bước xuống. Thật ra anh cũng chẳng hiểu sao mình lại nhiệt tình đến mức này. Hôm qua viện lý do là vì lo lắng cho tay cô, sợ cô không đạp xe được, nên dậy sớm chạy sang cho cô quá giang. Nhưng cô đã bảo không cần, cô có thể tự di chuyển bằng xe buýt, vậy mà không hiểu sao anh vẫn lo lắng cho cô.
Bữa cơm trưa hôm qua, nhìn thấy cô đơn độc trong chính ngôi nhà của mình, anh cảm thấy lòng nhói đau. Thế là sáng nay, dù biết cô không cần, anh vẫn tranh thủ đến đưa cô đi học.
“Sao anh lại đến đây? Tôi đã nói không cần rồi mà.”
Thụy Khanh không biết làm sao cho anh ngừng lại. Trong lòng Thụy Khanh không vui nhưng cô là người hiểu chuyện. Cô sẽ không dùng thái độ vô ơn đáp lại ân nhân của mình.
“Anh tiện đường nên ghé đón em luôn.”
Minh Hoàng nói dối một cách bình thản. Anh làm gì có việc nào gần nơi kiến tập của cô. Vả lại mới sáng sớm, làm gì có chuyện cần anh giải quyết. Có chăng chỉ là mấy trận Golf tập thể dục buổi sáng. Vì muốn giúp cô, anh đành phải viện cớ.
Thụy Khanh cũng biết anh có lòng tốt, nhưng sợ Trúc Khanh hiểu lầm, cô phải từ chối thịnh tình của anh: “Anh không cần phải đưa tôi đi học đâu. Tôi đã tìm thấy tuyến xe buýt đi thẳng từ trạm gần nhà đến trường rồi.”
“Không cần phải ngại. Lên xe anh đưa em đi.”
Cô không phải ngại, mà sợ hãi thôi. Tai cô đã nghe chì chiết quá nhiều, cô không muốn có thêm rắc rối nào nữa. Nhưng mấy chuyện này không thể nói ra, lại kể xấu gia đình của mình.
Minh Hoàng cũng không để cho cô nghĩ nhiều. Anh bước đến đoạt lấy cặp táp từ tay cô, rồi đi về phía xe đang đậu, Thụy Khanh buộc lòng phải chạy theo anh. Tài xế đã bước xuống mở sẵn cửa xe cho cô. Đợi Minh Hoàng ngồi vào bên cạnh, anh ta mới đóng lại.
Vẫn không khí trầm mặc như hôm qua. Không ai nói chuyện với ai. Thụy Khanh thả hồn ra ngoài cửa xe, trong khi Minh Hoàng giở máy tính bắt đầu nhìn màn hình chứng khoán, nhưng trời biết đất biết thật ra anh chẳng tập trung. Chốc chốc anh lại ngước lên, nhìn về phía sườn mặt trắng hồng của cô gái đang ngồi nép mình sát cửa xe.
Ngoài đường tiếng xe cộ ồn ào, nhưng trong xe vô cùng im ắng. Minh Hoàng cảm thấy tâm trạng thư thái hài hòa. Chẳng mấy chốc xe đã dừng trước nơi kiến tập của cô. Anh xuống trước giữ cửa xe, để Thụy Khanh bước ra.
“Hôm nay cám ơn anh!” Thụy Khanh ngừng một giây như không biết nói gì.
Cô đón lấy cặp táp từ tay anh, suy nghĩ một lúc lại nói: “Trưa nay tôi tự về được rồi. Anh đừng đến đây, nếu không tôi sẽ ngại lắm. Tôi chẳng thích hành hạ người ta. Anh đừng khiến tôi khó xử nữa.”
Thụy Khanh nói thẳng và hy vọng anh sẽ hiểu tình thế khó xử của cô. Minh Hoàng không hứa với cô, nhưng khi đã an vị trong công ty làm việc, anh vẫn nhìn đồng hồ. Gần đến giờ cô tan học, anh gọi tài xế đi đón cô, tránh cho cô khó xử.
Cho nên buổi trưa khi Thụy Khanh vừa ra khỏi cổng trường đã thấy xe anh đậu sẵn. Lòng cô lại không thoải mái, có chút bực mình khi anh cố tình để ngoài tai lời cô nói. Tài xế thấy cô bước ra, đã chủ động mở cửa xe đi xuống.
“Cậu Hoàng bảo tôi đến đón cô.”
Thật ra trong lòng tài xế cũng vô cùng thắc mắc. Không hiểu sao sếp lại quá nhiệt tình với cô bé này. Sáng nay anh ta đã nghe cô bé nói không cần đón đưa, vậy mà sếp vẫn vô cùng đúng giờ, còn nhắc nhở anh đi sớm hơn.
Thụy Khanh đang chưa biết làm sao đối phó với tài xế thì Đình Thành đã dẫn xe ra. Ngó thấy Thụy Khanh có xe đón về, cậu biết mình lại không có cơ hội, đành lủi thủi đề máy xe đi.
Trong một giây, Thụy Khanh thật sự muốn gọi Đình Thành để xin quá giang, vì sợ gia đình nghi ngờ cô cố tình chen vào giữa Minh Hoàng và Trúc Khanh. Nhưng ngại tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, ngăn chặn rắc rối này lại tạo ra rắc rối khác. Cô ngán ngẫm leo lên băng sau ngồi vào.
Xe lướt êm trên đường. Thụy Khanh thầm cầu mong khi cô đến nhà, sẽ không đụng ai ở cửa. Nhưng phàm ở đời sợ cái gì sẽ gặp cái đó. Khi xe Minh Hoàng vừa đến, xe nhà cô cũng vừa dừng ngay cửa.
(Còn tiếp)